Thiên Nữ Động Tình

Chương 11



”Tô ái khanh, Thiên Tinh gần đây tinh thần thế nào?”

“Hồi hoàng thượng, thân thể của nàng đã hoàn toàn khỏi bệnh, dáng dấp đã trở lại như trước.” Tô Bỉnh Tu ngước mắt, nhìn long nhan thánh thượng đang cau mày, “Hoàng thượng không cần lo lắng.”

“Nàng thật là đã khoẻ rồi?”

“Tất cả đều đả khoẻ.”

Hoàng đế nghe, nhưng lại kiềm chế không được một tiếng thở dài, “Mỗi lần nàng phát bệnh quay về, trẫm đều sợ là lần cuối cùng, thực không biết được ——” hắn bỗng dưng dừng lại, dường như đang cố gắng thu hồi lời nói không may.

“Yên tâm đi, hoàng thượng.” Tô Bỉnh Tu mỉm cười, “Thần sau này sẽ đối đãi thật tốt với công chúa, tuyệt đối không để nàng phát bệnh.”

“Đúng không? Vậy phiền ngươi hao tổn tinh lực nhiều.”

Tô Bỉnh Tu gật đầu, ánh mắt di chuyển rồi lại dừng trước mặt long nhan, “Hoàng thượng, thần có một chuyện muốn nhờ.”

“Nói thẳng không sao cả.”

“Thần khẩn cầu hoàng thượng cho phép thần nghỉ ngơi, thần muốn mang công chúa đi khắp mọi nơi.”

“Đi khắp mọi nơi?” Hoàng đế hơi sửng sốt.

“Công chúa từ khi ra đời chưa từng đi ra khỏi thành, Giang Nam, Trường Thành, chỉ cần nàng vui vẻ, thần nguyện ý làm bạn cùng nàng đi khắp chân trời góc bể.”

“Thế nhưng thân thể của nàng…”

“Hoàng thượng thỉnh bớt buồn, thần đã hỏi qua ngự y, thân thể của nàng không phải yếu tới mức không chịu nổi.

Ra ngoài đi chơi cũng không gây tổn hại đến sứ khoẻ.”

“Nhưng bôn ba nghìn dặm, trẫm sợ…” Hoàng đế do dự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, “Cũng được, khanh mang Thiên Tinh đi khắp nơi đi, coi như là để nàng một phen mở mang hiếu biết. Nói không chừng là cuối cùng ——” nói đến đó, hắn lại dừng lại, kinh ngạc nhìn Tô Bỉnh Tu.

Người đó vẻ mặt không có gì khác thường, khóe miệng vẫn như trước nhếch lên.

※ ※ ※

“Ngươi thực không quan tâm sao ? Biểu ca, vì sao khoé miệng còn có thể mỉm cười?” Bạch Điệp hỏi, giọng nói buồn bực.

Nàng nhìn khuôn mặt ngũ quan phân minh của biểu ca, cố gắng tìm ra một chút khác thường, nhưng tìm thế nào cũng không ra.

Nương tử mà hắn yêu quý sắp chết, vì sao dáng dấp của hắn vẫn còn có thể bình tĩnh được như vậy?

Ngày ấy, hắn cùng với Thiên Tinh công chúa cãi nhau ở trong mưa, nàng quả thực là lẳng lặng quan sát.

Trên thực tế, nếu nàng không hoài nghi công chúa thường ngày luôn luôn lên chùa là vì tình nhân, cũng không kiên quyết kéo biểu ca tới đó, thì cũng sẽ không phát sinh những hiểu lầm.

Nàng thừa nhận, trong lúc đó là chính mình cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa bọn họ, nàng ghen tị với bọn họ, trăm phương nghìn kế muốn ly gián tình cảm của hai người đó.

Nhưng hai ngày nay nàng phát hiện, mình đã sai rồi.

Nàng không biết Thiên Tinh công chúa từ khi sinh ra đã bị hàn khí bao quanh người, mà mỗi khi hàn khí phát tán, thì đó là lúc cận kề cái chết.

Nàng cho rằng nàng ấy bẩm sinh đã là một công chúa kiêu ngạo thất thường, cho nên mới thoáng cái thì ép biểu ca lấy nàng ấy, thoáng cái thì lại muốn hắn nạp thiếp.

Nàng cho rằng trong lúc đó biểu ca bị người con gái kiêu ngạo kia đùa giỡn, không ngờ tới người con gái kiêu ngạo cao cao tại thượng đó cũng đang bị số phận đùa giỡn như thế.

“Biểu ca, Tiểu Điệp sai rồi đúng không?” Giọng nói nàng run rẩy, đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối, gắt gao nắm chặt lại, “Nàng sở dĩ muốn ngươi lấy ta, là không muốn ngươi sau này cô đơn hiu quạnh phải không?”

Tô Bỉnh Tu chỉ là lặng lẽ không nói.

Bạch Điệp nhìn hắn hồi lâu, hít sâu một hơi, ánh mắt chợt loé lên, “Biểu ca, nói cho ta biết, cho dù ngươi cưới ta, cho dù tha sau đó thực sự đã chết, ngươi vẫn sẽ không yêu ta giống như yêu nàng ấy?”

Tô Bỉnh Tu nghe vậy chấn động, con ngươi sáng lên nhìn nàng, “Ta rất xin lỗi, Tiểu Điệp.”

Hắn thấp giọng nói, tiếng nói khàn khàn.

“Biết rõ nàng có một ngày sẽ chết, nhưng ngươi vẫn không hối hận vì yêu nàng?”

“Tuyệt đối không hối hận.” Hắn kiên định đáp lại.

Bạch Điệp run lên, nhắm mắt, “Ngươi căn bản… Không muốn là không muốn lấy ta phải không?”

“Đúng.”

Bạch Điệp im lặng trong chốc lát, chậm rãi mở mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn hồi lâu, “Đến bên cạnh nàng đi.” Nàng hít sâu, lấy hết dũng khí mình đang có, “Nàng đang chờ ngươi kìa.”

※ ※ ※

“Nàng đang đợi ta sao?” Tô Bỉnh Tu cúi đầu ôn nhu hỏi thăm, con ngươi đen bình tĩnh nhìn mỹ nhân thanh nhã đang trang điểm trước gương.

Lý Băng xoay đầu, lông mày uốn cong, đôi môi nở nụ cười.

“Mau tới giúp ta, ta chuẩn bị không tốt.”

“Thế nào không cho các tỳ nữ giúp nàng?”

“Ta không muốn các nàng giúp đỡ ta muốn nàng.” Tha nói, ánh mắt có ba phần nghịch ngợm, bảy phần đang làm nũng.

Tô Bỉnh Tu như nhảy lên trong lòng, kiềm chế không được yêu nàng cưng chiều nàng. Hắn đến gần nàng, ôn nhu chải tóc mây của nàng, “Muốn chải tóc như thế nào?”

“Ta nói ra chàng có thể làm sao?” Nàng hình như có ý định chỉnh đốn hắn.

“Nói một chút xem.”

“Vậy… Ở đây trước tiên kết một tóc bím, sau đó vòng lên, sau đó…” Nàng nhẹ nhàng giải thích, giọng nói vừa trong trẻo vừa mềm mại duyên dáng, ngọt ngào, khiến trong lòng hắn một hồi yêu thương.

Hắn không nói gì, cười cười vuốt sợi tóc theo chỉ thị của nàng, nhìn khuôn mặt nàng khí sắc hồng hào, suy nghĩ lại bỗng quay về mấy ngày trước, lúc khuôn mặt thanh lệ của nàng vẫn òn vẻ tái nhợt.

“Ta sai rồi, Bỉnh Tu, thực sự sai rồi.” Nàng cúi đầu nói, nửa người trên yếu ớt dựa vào tường, cúi đầu.

“Vì sao lại nói như vậy?”

“Ta lúc trước không nên ép ngươi lấy nàng.” Nàng nhẹ nhàng giải thích, giọng nói đầy đau khổ, “Lúc trước ta chỉ nghĩ mình sắp chết, muốn có người yêu thương ta, giống như Cửu đường ca yêu Nguyệt Nha Nhi, nhưng không nghĩ rằng…”

“Không nghĩ tới cái gì?”

“Không nghĩ tới chữ “Tình” không phải là một từ đơn giản, không nghĩ tới nó có thể thu hút tâm hồn của người khác. Ta chỉ nghĩ muốn có một người yêu ta thương ta, lại không nghĩ rằng sẽ có ai vì ta mà động lòng, sau khi ta chết sẽ đau khổ không gì sánh được.” Nàng dừng lại, im lặng một lát giương mắt lên, đôi mắt sáng chứa đầy nước mắt, “Ta không nghĩ tới lại khiến chàng yêu ta, lại khiến chàng đau khổ dằn vặt như thế. Ta…” Nàng nghẹn ngào, “Quá ích kỷ, quả thực tội không thể tha.”

Sau khi hít một hơi, nàng mới tiếp tục nói “Mấy ngày nay ta càng nghĩ càng thấy khổ sở, vẫn nghĩ —— chàng yêu ta như vậy sẽ rất đau khổ, lúc trước thực không nên dính dáng quan hệ với ngươi… Thiên sương hà tự dạ sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.” Nàng lại đọc bài thơ đó, bài thơ mà lúc nàng hôn mê vẫn đọc.

Trong lòng hắn đau xót, “Băng nhi.”

“Chàng có hận ta không? Bỉnh Tu” Ánh mắt nhìn hắn đầy áy náy tự tráh, “Nếu không bởi vì ta, thì hôm nay chàng không cần phải chịu những tình cảm dằn vặt này.”

“Không bao giờ, Băng nhi, bây giờ thấy thế nào?” Hắn nhanh chóng kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng, nắm chặt, “Sống chết rộng rãi, cái chết không thể nói trước. Cùng nắm tay nhau, sống đến già.”

“Đối với chàng ta không thể, không cách gì có thể sống tới già với chàng.” Nàng kích động nói, “Ta không biết được chính mình có thể sống tới bao giờ.”

“Ta cũng không biết được.” Hắn càn thêmg nắm chặt tay nàng, cố gắng truyền tải tình yêu của mình, “Ta cũng không biết được mình có thể sống tới khi nào. Nhưng cả đời này, ta là đã rất yêu nàng, sống chết rộng rãi, vĩnh viễn không thay đổi.”

“Nhưng chẳng lẽ chàng chấp nhận làm một con chim nhạn đơn độc, cũng không cần người yêu giúp chồng, lại càng thêm đau khổ?”

“Ta không chấp nhận.” Hắn kiên định, không chút nào do dự, “Nếu như là một con chim cô độc thì chưa từng biết nàng, chưa từng cùng nàng yêu nhau, ta thà không làm.”

“Thế nhưng Bỉnh Tu —— “

Nàng muốn nói gì, lại bị chính lời nói cùng ánh mắt của hắn ngăn cản miệng, “Ta không hối hận vì cưới nàng, lại càng không hối hận vì yêu nàng, trừ nàng ra, ai ta cũng không muốn.

Tiểu Điệp cũng tốt, những người khác cũng tốt, nhưng ta không muốn, chỉ cần nàng.” Hắn tình cảm, “Chỉ cần một mình nàng.”

Bên má Lý Băng chảy xuống một giọt lệ, “Cho dù ta chỉ mang cho chàng, chỉ có những đau khổ vô cùng tận?”

“Đứa ngốc, nàng gây cho ta những đau khổ thế nào?”

Nàng gây cho hắn những đau khổ nào?

Nàng cho hắn rất nhiều sung sướng, rất nhiều ngọt ngào, rất nhiều tình ý, cảm nhận được rất là tốt.

Vì cảm nhận được như vậy nên sau này nàng chết đi hắn sẽ cực đại đau khổ?

Nửa đêm nằm mơ, hắn không chỉ có một lần đặt tên lên ngực tự hỏi.

Nếu yêu nàng đã biết kết quả như thế này, hắn có thể hay không tình nguyện không quen biết nàng? Chưa từng yêu nàng?

Không biết được thì ra trên đời có một người là nàng, có một người kề cận trái tim, nhất cử nhất động, mỗi lần cười đều lôi kéo hắn như nàng?

Hắn nguyện ý sao? Nguyện ý sao?

Không, hắn không muốn!

Hắn thà rằng có một ngày sẽ chịu những đau khổ cực lớn, thà rằng sẽ có một ngày tan nát cõi lòng, cũng không muốn rằng chính mình chưa từng gặp qua nàng, chưa từng yêu nàng, chưa từng biết trên đời này có một nữ nhân đáng để hắn toàn tâm toàn ý yêu thương.

Mặc kệ nàng có thể sống bao lâu, mặc kệ hắn có thể bên cạnh nàng bao lâu, chỉ cần có thể đã từng là sự thực, hoàn toàn ở bên cạnh nàng, liền khiến cả đời hắn khó quên, cảm tạ trời đất a. Hắn im lặng hồi lâu, nhiều lần lựa chọn đáp án —— đáp án chân thành nhất!

Nàng hiểu không? Nàng có thể hiểu rõ không?

Suy nghĩ của Tô Bỉnh Tu bay đi khắp nơi quay về, ánh mắt lấp lánh nhìn mỹ nhan phản chiếu trong gương.

Khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, còn cười một chút.

Nàng cười, là bởi vì đã hiểu tâm lòng chân thành của hắn, hay là chỉ là tinh thần đã tốt hơn, không đành lòng để hắn khổ sở?

Hắn đoán không ra.

※ ※ ※

Tuyết.

Tuyết mịn im lặng bay xuống, mềm mại rơi xuống đất, khiến cho mọi vật như được trang điểm thêm một lớp phấn trắng.

Trên mặt đất trắng xoá, có một cô nương xinh đẹp.

Băng nhi.

Chiếc áo lông cáo màu bạc, quần màu trắng, toàn thân nàng giống như tuyết trắng, giống như một mảnh màu bạc trên mặt đất, rất giống với một tuyết nữ băng thanh ngọc khiết.

Thiên nữ không phải là một người mà con người có thể dễ dàng nhìn trộm, cho nên Tô Bỉnh Tu nhìn nàng, đáy lòng bất giác nổi lên chút sợ hãi.

Hắn nên hay không nền nhìn nàng như vậy? Đứng yên một bên như vậy, nhìn nàng nhảy múa bay nhảy, xoay tròn, ngẩng đầu lên nhìn tuyết bay khắp trời, vươn tay hứng lấy ngọc trai lạnh của bầu trời.

Nàng là rất hài lòng, dung nhan siêu phàm xuất trần vẫn mỉm cười yếu ớt như vậy.

Nàng nhẹ nhàng cười, nghịch ngợm đạp lên những hạt tuyết mịn, tạo ra những hoa văn đẹp đẽ, một lát sau, dường như chưa đủ hứng thú, ở trên tuyết nhảy lên một điệu múa đơn giản.

Chiếc áo lông cáo màu bạc rơi xuống, vạt áo màu bạc buộc bên hông theo gió tung bay, ống tay áo màu trắng nhanh nhẹn như bướm.

Nàng toàn tâm toàn ý khiêu vũ, bắt đầu mềm mại di chuyển, chỉ chốc lát sau, động tác càng thêm mềm mại mau lẹ di chuyển, như thần tiên nhẹ nhàng thổi.

Hắn hoảng hốt, hầu như cho rằng nàng muốn bay lên trời, giống như Hằng Nga chuẩn bị bay lên cung trăng.

Nhưng nàng không có lên trời, trái lại còn rơi xuống trên đất, khuôn mặt đẹp đẽ rơi vào băng tuyết.

Hắn hoảng hốt, phi nước đại đến, “Làm sao vậy? Băng nhi, có bị sao không?” Hắn hoảng loạn hỏi, nhanh chóng nâng nàng dậy.

Nàng ngẩng đầu, phủi những hạt tuyết trên mặt, vẫn cười rạn rỡ như trước, “Ta không sao, chỉ vấp chân một lúc mà thôi.”

Hắn đỡ nàng đứng dậy, nhân tiện nhặt chiếc áo lông cáo choàng cho nàng, “Thực sự không có việc sao? Ai, không nên cho nàng ra ngoài giữa trời tuyết thế này, lỡ bị ốm thì biết làm sao bây giờ?” Hắn ôn nhu phủi tuyết băng trên mặt dùm nàng, cảm thấy cơ thể nàng rất lạnh, bất giác càng thêm luống cuống.

“Đừng lo lắng, ta là Băng nhi a, trời sinh ra đã thích hợp với bầu trời như vậy.” Nàng nghịch ngợm, cánh tay non mềm của nàng nắm lấy bàn tay to của hắn, “Xem này, tay của ta vẫn còn chút ấm nha.”

Là có chút ấm áp, có thể là bởi vì da thịt hai người có chút quan hệ.

“Nàng thực sự không sao?” Hắn kinh ngạc hỏi.

“Không sao.” Nàng cười nói, “Ta rất tốt, lại còn rất hài lòng nha.”

“Thực sự?”

“Thực sự.” Nàng gật đầu, “Cảm ơn chàng đã bỏ tất cả để đưa ta đi chơi, cảm ơn mấy ngày nay khiến ta mở rộng kiến thức rất nhiều, ta thực hài lòng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghĩ rằng đời người thong dong lại thoải mái như vậy. Cuộc đời này thật không uổng công.”

Nàng nói như là một lời cuối cùng.

Tô Bỉnh Tu bất giác hoảng hốt, hắn cố nén lại, đem hai tay kề sát gò má của nàng, “Ta cũng hài lòng. Nàng nói chỉ có nàng cả đời chưa được thanh thản như vậy sao? Hơn hai mươi mấy năm qua, ta ngày đêm học để được thi đậu, làm sao có thể đi những nơi này? Đây cũng là lần đầu tiên ta thoả thích như vậy.”

“Nói như vậy chúng ta đi chơi là rất đúng.”

“Phi thường đúng. Rất đúng.”

Nàng nhìn hắn chăm chú, “Cả đời cứ như thế này là được rồi, chỉ có hai chúng ta, không có những người khác quấy rối, đi khắp nơi chơi đùa.”

“Đi.” Hắn thoải mái hứa hẹn, “Chỉ cần ở cùng một chỗ với nàng, chỗ nào cũng được.”

“Thực sự?”

“Thực sự.” Hắn thấp giọng hứa hẹn, con ngươi nhìn nàng đầy chân thành, “Nàng khôg phải là công chúa, ta cũng không phải là quan văn, chỉ có hai người chúng ta, một nương tử, một tướng công, chỉ cần như thế thưởng thức cuộc đời.”

Nàng bỗng dưng run lên, chiếc mũi nhọn có chút bất thường.

Hắn bất giác ôm sát thân thể mảnh khảnh của nàng, “Thế nào? Quá mức cảm động sao?”

Khuôn mặt nàng chôn sâu vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng cười.

Hắn vì nàng nở một nụ cười, tiếp theo, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, đôi môi tuấn lãng nhẹ nhàng đè lên môi nàng.

Nàng không có chống cự, nhưng đôi môi lại buông một câu nhỏ, “Có người tới.”

“Mặc kệ hắn.”

Nàng cười, “Hình là Vương Vũ, xem ra là đã mua xong đồ đạc trở về.”

Hắn nhíu mày, nhịn không được chửi một tiếng.”Chết tiệt.”

Nàng vừa cười, ánh mắt di chuyển, nhìn nam tử kia đang thở hồng hộc.

“Công chúa, Phò mã, tìm được rồi.”

“Tìm được cái gì?” Tô Bỉnh Tu không kiên nhẫn hỏi.

“Thái tử điện hạ phái người đến nhắn, nói là đã tìm được tên chân nhân năm đó…”

Đại kết cục

“Ngươi chính là tiểu nữ năm đó? Hoá ra đã trở nên xinh đẹp yêu kiều như thế này.”

Đôi mắt nhấp nháy, dù đã già những có vẻ vẫn rất khoẻ, lão nhân đó mặt một bộ đạo bào màu xám bình tĩnh nhìn nàng.

Nháy mắt nhưng không nháy mắt.

Kỳ dị, Lý Băng cảm thấy như mình bị nhìn thấu, dường như tất cả của nàng, những suy nghĩ dấu ở nơi sâu nhất đều bị lão nhân kia nhìn thấy.

Lão nhân đó khí chất phi phàm, tiên phong đạo cốt, chẳng lẽ thực sự là người có năng lực biết trước tất cả?

“Ta biết ngươi một ngày nào đó sẽ đến tìm ta.” Hắn mỉm cười, “Nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”

Lý Băng nhìn hắn, “Ngươi biết ta muốn tìm ngươi?”

“Ngươi không muốn sao?” Lão nhân hỏi vặn lại.

Nàng lặng lẽ.

“Ngươi đã phát bệnh rồi sao?”

“Đã phát qua.”

“Vài lần?”

“Ba, bốn lần.”

“Lần đầu tiên phát tán là lúc gặp hắn không lâu sau sao?”

“Hắn?”

“Tô Bỉnh Tu. Tướng công của ngươi.”

“A, ngươi biết Bỉnh Tu…” Nàng có chút mờ mịt, con ngươi bấc giác nhìn về cánh cửa đang đóng chặt.

Bỉnh Tu bây giờ đang ở bên ngoài, bởi vì lão nhân kiên trì muốn nàng vào một mình, không ai được vào nên hắn phải chờ sốt ruột ở ngoài, tất nhiên ở trong lòng đang suy đoán kết quả cuộc nói chuyện của nàng với gã chân nhân kia, suy đoán xem bệnh của nàng có thuốc chữa không, tâm tình đau đớn mà hoảng loạn.

Hắn ngày đêm lo lắng trong lòng, lo lắng một ngày nàng sẽ đột nhiên chết đi, nhưng khoé môi hết lần này đến lần khác luôn nở nụ cười nhìn hắn —— là cười thật lòng sao?

Trong lòng Lý Băng như căng ra, hô hấp căng thẳng, né tránh hồi lâu, con ngươi lại một lần nữa nhìn nét mặt của lão nhân, “Ngươi biết nào?”

“Thế nào không biết?” Hắn đáp, “Ta còn biết nguyên nhân phát bệnh của ngươi.”

“Vì sao?”

“Vì tình.”

Nàng ngẩn ra, “Tình?”

“Hắn chính là nguyên nhân phát bệnh của ngươi.” Lão nhân giải thích, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững, “Thiên nữ là là không được động lòng, một khi đã động lòng, liền sẽ bị phạt.”

Nàng không hiểu được được, lăng lăng nhìn lão nhân.

“Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã ngờ tới được số phận của ngươi, nhiều nhất là lúc hai mươi tuổi, khi ngươi gặp người trong lòng, hàn khí sẽ lần đầu phát tác.”

“Ý của ngươi là… Ta sẽ phát bệnh là bởi vì động tình?”

Quả thực là sai lầm.

“Ngươi nghĩ vô căn cứ sao?” Hắn vẫn như là nhìn thấu nàng, “Nhưng đây là mạng của ngươi. Nếu ngươi suốt đời vô tình không muốn thì cũng muốn mà thôi, lại gặp hắn, lại động tình. Đã có tình, liền có hỉ nộ ái ố, liền có nỗi buồn, căn bệnh cũng theo thế không dừng được.”

Lý Băng giật mình, trong lòng nổi lên một làn sóng kỳ dị, “Trị không được sao?”

Nàng không sợ chết, thực sự. Chỉ sợ Bỉnh Tu khi nàng chết sẽ không chịu nổi, sẽ đau thương gần chết.

Nàng không muốn hắn khổ sở, mấy ngày nay luôn nở một nụ cười rực rỡ bình thường, kỳ thực trong lòng không thể diệt được sự sợ hãi, không thể giảm đi những yêu thương nồng đậm.

Nàng thực sự sợ để hắn ở lại một mình trên đời.

“Bệnh tình cảm không thuốc hay cái gì có thể chữa trị.” Lão nhân cúi đầu nói, lảo đảo, “Người trần khi vướng vào lưới tình, thì đã giảm thọ, huống chi là thiên nữ.”

Hắn nói xong, lại như đinh đóng cột, cũng không biết vì sao, nàng cơ hồ đã hiểu đôi chút.

Tảng đá đè nặng mấy tháng nay đã từ từ trôi đi.

“Như vậy, ta còn có thể sống bao lâu?”

“Có thể mấy năm, có thể hơn mười năm.” Hắn trầm ngâm, “Lão hủ này không thể biết trước được.”

“Vậy thì so với không giống so với người bình thường?”

Thì là nàng không phải từ nhỏ sinh ra đã có một luồng hàn khí, thì là nàng từ nhỏ đã giống với người bình thường, cũng không biết được mình có thể sống bao lâu, mấy năm cũng tốt, hơn mười năm cũng được, ai có thể nắm giữ được tuổi thọ của mình dài hay ngắn?

“Nhưng ngươi bây giờ có tâm tình phập phồng, cho nên hàn khí thỉnh thoảng thì phát tán, mỗi phát tác một hồi, khiến cho cái chết càng lúc càng gần.”

“Vậy nên làm thế nào?”

“Không động tình.” Lão nhân nói như đinh đóng cột, “Chỉ cần từ nay về sau vô cảm, vô tình, hàn khí sẽ không có hội phát tác.”

Muốn nàng không động tình? Từ nay về sau vô tình không muốn gì cả, vô hỉ nộ ái ố?

Như vậy, hàn khí trong cơ thể nàng sẽ không tái phát, nàng có thể sống lâu hưn một chút.

Để sống lâu một chút, muốn nàng từ nay về sau không có tình cảm, trở lại thành một Thiên Tinh công chúa không khóc không cười như trước kia?

“Ta làm không được.” Nàng nói.

“Cái gì?”

“Làm không được.” Ánh mắt nàng giương lên, bình tĩnh nhìn thẳng lão nhân, “Muốn ta từ nay về sau quên Bỉnh Tu, không động tình cảm, ta làm không được.”

“Là hắn làm khiến hàn khí trong người ngươi phát tán, bởi vì hắn, ngươi mới phải chịu đựng những đau khổ dằn vặt.”

“Nhưng ta tình nguyện cùng hắn.” Nàng cười, mấy ngày nay những lo lắng trong lòng từ từ lui đi, chỉ còn những vui sướng rực rỡ, “Ta tình nguyện đánh mất tính mạng, cũng muốn được nhìn thấy hắn, cùng yêu thương nhau, cùng hiểu nhau.”

Lão nhân nhìn nàng, con ngươi đen loé ánh sáng kỳ lạ, “Vì tình mà bỏ mặc tất cả, thật khờ.”

“Đúng là ngốc, nhưng ta tình nguyện như thế.” Nàng mỉm cười như trước, “Bỉnh Tu cũng thế.”

Nàng cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của Tô bỉnh Tu, hiểu được rằng hắn dù biết mạng nàng không được lâu dài nhưng vẫn toàn tâm toàn ý yêu nàng như thế.

Hắn không hối hận vì đã gặp nàng, thì nàng cũng sẽ không hối hận.

Có thể vì hai người bọn họ thật sự yêu nhau nên muốn cùng nhau chịu sự đau khổ, hắn cũng là vì yêu nàng mà hưởng thụ được cảm giác vui sướng hạnh phúc.

Dù là người yêu cũng sẽ giữa chừng giúp chồng, hai người bọn họ không muốn làm những con chim cô độc như trước, như vậy sẽ không cảm nhận được tình thương hay đau khổ, chỉ vì những con chim cô độc chưa từng yêu cái gì.

Nàng đã hiểu.

Cuối cùng.

※ ※ ※

“Chân nhân nói như thế nào?” Tô Bỉnh Tu thấy nàng vừa đẩy cửa đi ra liền nhanh chóng chạy tới, “Bệnh của nàng có cách chữa trị không?”

“Không.”

“Không?” Trong lòng hắn như nhảy lên, kinh ngạc nhìn nàng.

“Không.” Nàng nhợt nhạt cười, ánh mắt chứa đầy ánh sáng.

Nàng cười đẹp quá, thực sự đẹp quá —— vì sao còn có thể cười đẹp đến như vậy?

Là cười thật sao?

“Thực sự a.” Nàng nhìn thấu nội tâm nghi ngờ của hắn, “Ta là cười thật lòng, giống như chàng.”

“Vì sao?” Hắn không hiểu được, “Bệnh của nàng —— “

“Không thuốc nào có thể trị.” Nàng thẳng thắng cắt ngang hắn, “Ta cũng không muốn chữa trị.”

“Vì sao?”

“Vì sao?” Nàng cười nhìn hắn, nghịch ngợm lè lưỡi, “Động tình thì động tình, quay về với hiện thực thì ta rất yêu chàng ròi, tình cảm này cả đời cũng không bao giờ muốn lấy lại.”

“Chuyện gì xảy ra?” Hắn hồ đồ, không hiểu gì cả.

“Đừng nóng vội, ta sẽ dùng thời gian suốt một đời để giải thích với chàng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện