Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Quyển 5 - Chương 237
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là âm thanh binh khí gãy vụn!
Mọi người vội vàng dựa vào âm thanh quan sát, chỉ thấy loan đao trên tay Hoa Thành vẫn bình yên vô sự, mà trường kiếm Bạch Vô Tướng cầm ban đầu, đã bị Hoa Thành trở tay chém một phát, gãy luôn thành hai đoạn!
Con mắt trên chuôi đao Ách Mệnh lại nhìn về phía Tạ Liên, điên cuồng chuyển không ngừng, như thể đang vô cùng tự hào khoe khoang, khấp khởi vui mừng đến sáng bừng trời đất.
Hoa Thành ha ha cười một tiếng, thong thả nói: "Không sao. Ca ca không cần lo lắng." Lại quay sang hỏi Bạch Vô Tướng, "Việc gì ta phải để ngươi vào mắt?"
Bạch Vô Tướng hừ lạnh.
Quốc sư sợ hắn chọc giận đối thủ, nhịn không được bèn kêu lên: "Người trẻ tuổi, nói năng chớ nên quá cuồng vọng!"
Ai ngờ, câu tiếp theo của Hoa Thành lại càng không kiêng nể gì hết, một tay hắn cầm đao, đao khí nổi lên, chỉ mặt Bạch Vô Tướng mỉm cười.
"Nói thẳng ra, ngươi cũng chỉ là một lão khọm già lòng dạ hẹp hòi, đầu đầy rẫy những ý nghĩ ghen ăn tức ở."
Chẳng riêng gì Quốc sư đã không còn sức chê hắn cười rõ giả tạo nữa, mà ngay cả Phong Tín và Mộ Tình cũng sợ ngây người.
Cái tên này gan to quá thể đáng!
Trần đời này ai dám đứng trước mặt Quân Ngô, hay trước mặt Bạch Vô Tướng nói mấy lời đó?!
Thế nhưng, bọn họ không thể không thừa nhận, chỉ có Hoa Thành mới dám nói vậy. Bởi cho dù hắn có nói năng ngông cuồng thế nào, cả Quân Ngô hay Bạch Vô Tướng cũng chẳng làm gì được hắn!
Mộ Tình tự thân trèo xuống lưng Phong Tín, đi vài bước, lẩm bẩm trong miệng.
"Khó trách ngày trước... Vào những lúc đụng phải Huyết Vũ Thám Hoa, Quân Ngô vẫn luôn luôn dặn ta tránh được thì tránh, không nên đối mặt với hắn."
Ngay vào lúc ấy, một đám khói trắng xuất hiện, ngăn cản lưỡi đao Ách Mệnh đang vung tới.
Tạ Liên nhạy bén, nhìn một thoáng liền phát hiện: "Tam Lang đừng chém thứ kia!"
Là thai linh!
Y nhìn rõ, Hoa Thành dĩ nhiên cũng nhìn rõ, hắn đổi mũi đao chệch ra, thu phóng vô cùng tự nhiên, đổi chém thành gạt, đánh bay đám khói trắng kia đi.
Phong Tín chớp mắt con ngươi co lại, thấy thai linh chưa bị một đao chém thành nhiều mảnh, mới hoàn hồn, quát: "Về đây mau!"
Hướng thai linh bị Hoa Thành đánh bay cũng chính là nơi Phong Tín chạy tới, hắn lại gần muốn xách cổ nó lên.
Trên đầu thai linh chỉ lơ thơ mấy cọng tóc, bị hắn quát một tiếng nó lập tức nổi điên, cổ họng gầm gừ, hung hăng cắn bậy lung tung, nhất quyết không cho hắn xách.
Phong Tín nhịn không được, cả giận mắng, "Ta ***! Gặp hắn thì dính gặp ta thì cắn, ai mới là cha ngươi hả?!"
Mộ Tình đột nhiên châm chọc: "Ngươi có từng coi nó là con trai của ngươi sao? Ngươi có từng gọi qua tên của nó sao?"
Nghe vậy, Phong Tín ngây ngẩn cả người, "Ta..."
Phía đằng kia, Tạ Liên đã không thể đứng ngoài nhìn được nữa, vội vàng dặn dò, "Mấy người các ngươi cẩn thận, ta lên đó xem một chút!"
Mộ Tình thấp giọng, "Cả ngươi cũng cẩn thận đấy! Đừng quên, trên người ngươi vẫn còn hai chú gông..."
Tạ Liên lo lắng, vô thức sờ tay lên cổ, chạm tới chú gông nguyền rủa kia. Có điều y lại cảm thấy, Bạch Vô Tướng sẽ không lợi dụng chú gông uy hiếp y.
Không kịp nhiều lời, y chạy thẳng đi, thấy bên kia một đỏ một trắng đánh đến cay độc, quan sát một lát, y phán đoán lúc này khó mà tùy tiện gia nhập hỗn chiến, Nhược Da bèn vung lên, túm Quốc sư kéo qua.
"Sư phụ! Người vẫn ổn chứ!"
Quốc sư gạt một đầu đầy mồ hôi lạnh, đáp: "... Không việc gì!"
Tạ Liên kỳ quái: "Không việc gì sao mồ hôi lại như tắm vậy?"
Quốc sư mắng, "Còn không phải bị cái tên tiểu tử Huyết Vũ Thám Hoa kia hù chết sao???"
Lúc này, lại nghe Phong Tín cùng Mộ Tình kinh hãi hô lên, Tạ Liên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Vô Tướng đã có chút sững sờ.
Một cánh tay của hắn, đã bị thương.
Hắn uể oải vươn tay, liếc nhìn vết thương máu chảy đầm đìa, cười dài một tiếng.
"... Đã nhiều năm rồi, chưa ai có thể làm thương ta đến mức này."
Tạ Liên cảm thấy có gì đó không đúng: "Sư phụ, hắn... tức giận sao?"
Quốc sư có thể cho là người thấu hiểu Bạch Vô Tướng nhất trên đời, "Không... So với hắn tức giận còn hỏng bét hơn. Hắn... Đang cao hứng."
Dừng một chút, Bạch Vô Tướng nhìn về phía Hoa Thành, vô cùng thú vị hỏi: "Thanh loan đao kia của ngươi, là dùng con mắt chột kia luyện thành ư?"
Hoa Thành rõ ràng không hứng thú đáp trả, tim Tạ Liên lại bỗng nhiên thót một cái.
Từ lần đầu tiên thấy Ách Mệnh, y đã xác định loan đao này nhất định không bình thường, cũng đã đoán đến sáu phần, có lẽ Ách Mệnh được luyện ra từ con mắt đã mất kia của Hoa Thành.
Khẩu khí Bạch Vô Tướng lại vô cùng chắc chắn, chẳng lẽ là như thế thật?
Hai hàng lông mày Quốc sư ngưng trọng giây lát, sau lại đột nhiên thốt lên: "Ta nhớ ra rồi."
Tạ Liên nói: "Nhớ cái gì?"
Quốc sư đáp: "Ta nhớ ra, từng nghe nhân gian nói qua một sự kiện. Hơn vài trăm năm trước, từng có một Lệ quỷ vào trong trong núi Đồng Lô."
Mộ Tình nói: "Lệ quỷ đã từng vào núi Đồng Lô, ít nhất phải có hơn vạn con ấy chứ."
Quốc sư mắng: "Không biết thì dựa cột mà nghe! —— con Lệ quỷ kia, biến thành quỷ trong thời gian rất ngắn, còn vô cùng nhỏ tuổi, tới lúc sau lại sắp sửa tan thành mây khói, nhưng không biết vì sao vẫn kiên trì lạc trôi đến nơi này."
Chẳng rõ nguyên do, trái tim Tạ Liên thình thịch đập loạn, nói: "Sắp tan thành mây khói ư? Vì cái gì?"
Quốc sư nói: "Hình như nó bị trọng thương, hồn phách tiêu tán đến bảy tám phần, thần trí mịt mờ, nhưng vẫn luôn vừa du đãng vừa lẩm bẩm rằng, "hắn sẽ không rời đi, hắn sẽ không rời đi." "
"Có lẽ là bởi tâm nguyện nào đó chưa được thành toàn. Tóm lại, một năm nọ núi Đồng Lô mở ra, xuất hiện sự tình ngoài ý muốn."
Tạ Liên nghe được câu "hắn sẽ không rời đi", trong lòng chẳng hiểu sao mềm nhũn, lại vô cùng bi thương. Y lập tức hỏi: "Sự tình gì ngoài ý muốn?"
"Bên trong núi Đồng Lô, không chỉ có vạn quỷ hội tụ, còn có thêm một đám người sống, xông nhầm vào cấm địa."
"Hả?!"
Quốc sư nói: "Trong núi Đồng Lô toàn bộ đều là yêu ma quỷ quái, người bình thường hoàn toàn không có cách nào thoát ra được, kết cục chỉ có thể biến thành đồ ăn của chúng nó."
"Thế nhưng Lệ quỷ kia chả biết duyên cớ gì, náo loạn mang theo đống người sống kia, chạy trốn rất nhiều ngày."
"Ngặt nỗi, hắn vẫn bị vạn quỷ bao vây, dồn đến đường cùng. Sau đó, hắn và đám người sống từng bước từng bước bị tóm gọn."
Tạ Liên biết, Lệ quỷ du đãng lẻ loi trơ trọi này, nhất định chính là Hoa Thành!
Lòng y nóng như lửa đốt: "Sau đó thì sao?! Có biện pháp gì để nó thoát thân không?"
Quốc sư nói: "Có biện pháp. Luyện ra huyết khí*, giết khỏi vòng vây."
*tương tự pháp khí, nhưng một cái dùng pháp lực, một cái dùng máu
Mộ Tình vẫn không nhịn được xen miệng, "Luyện ra huyết khí nhất định phải dùng vật tế, vậy chẳng phải chính là..."
Vậy chẳng phải chính là đám người sống đi vào cấm địa kia sao!
Phong Tín cùng Mộ Tình hết sức chăm chú, nhìn Hoa Thành đang quyết chiến với Bạch Vô Tướng.
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn..."
Tạ Liên cũng nín thở. Quốc sư lại gật đầu: "Ừ, là hắn đã ra tay."
Thần sắc của Phong Tín với Mộ Tình khó mà nói nên lời. Tạ Liên lại không nhúc nhích, chỉ trông chờ Quốc sư kể tiếp.
Quả nhiên, Quốc sư lại lên tiếng: "Trong lúc hắn định ra tay, giữa chừng đột nhiên phát điên, tự móc ra một con mắt của chính mình."
"..."
Quốc sư nói: "Con Lệ quỷ kia, suýt chút nữa đã tế máu toàn bộ đám người sống, nhưng chẳng biết vì cái gì, hắn vẫn không làm được điều ấy, ngược lại còn dùng chính con mắt của mình để làm vật tế, luyện ra một huyết khí."
"Nhưng Lệ quỷ này chỉ còn chút hơi tàn, tự móc mắt ra đáng lẽ sẽ không thể trụ nổi, hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh."
"Nhưng không rõ cái gì đã kích thích hắn, khiến hắn ngược lại vô cùng thanh tỉnh. Chẳng biết hắn rốt cục đã luyện tà khí kiểu gì, để có thể vượt qua trận chiến kia."
"Cuối cùng, vẫn còn một chuyện rất kỳ quái."
Tạ Liên miễn cưỡng bình tĩnh tâm trí, "Cái... chuyện gì?"
Quốc sư nói: "Nghe kể, sau khi vượt qua trận chiến, trên trời bỗng hạ Thiên kiếp, bổ xuống núi Đồng Lô. Ngươi hiểu này là ý gì chứ?"
Còn phải hỏi có ý gì nữa sao?
Thiên kiếp giáng xuống, có nghĩa trời cho rằng, trong núi Đồng Lô, có người đủ tư cách phi thăng thành thần.
Tạ Liên túm lấy tay quốc sư, "Là ai? Ai phi thăng?!"
Quốc sư nói: "Tất cả những chuyện này đều là ta nghe được thôi. Nhưng mà, Thượng Thiên Đình cũng không có thần quan nào xuất thân từ núi Đồng Lô, hoặc những gì ta nghe được đơn giản chỉ là hư cấu, mà cũng có thể chính là..."
Người kia vừa phi thăng, đã tự mình nhảy xuống, cự tuyệt Thiên giới!
Mộ Tình không cách nào tin được, kinh hãi nói: "Dùng thân Quỷ cũng có thể phi thăng thành thần? Thế mà tồn tại loại sự tình này? Hơn nữa còn cự tuyệt phi thăng, tự mình nhảy xuống?! Sau đó tiến vào núi Đồng Lô, vượt qua bách luyện thành Tuyệt?! Thật sự cứ như vậy nhảy xuống... Luyện thành Tuyệt, căn bản không cần biết sống chết sao?! Đến cùng hắn muốn cái gì hả?!"
Vì cái gì hắn làm được đến nước đó?!
Bỗng nhiên, Tạ Liên nghe thấy Bạch Vô Tướng thở dài.
"Tiên Lạc, ngươi có một tín đồ cực kì trung thành."
Lời còn chưa dứt, một chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười sứt mẻ lù lù xuất hiện, ngay trước mắt Tạ Liên.
Tạ Liên hoàn toàn không ngờ được Bạch Vô Tướng có thể trong khoảnh khắc biến thân đến chỗ mình, trong con mắt y rõ ràng đang phản chiếu cái bóng của hắn.
Nhược Da xù lông nhảy dựng lên, địnhtấn công, thế nhưng vẫn co rúm lại một cục.
Cũng không trách nó được, Nhược Da vốn cực kỳ thông minh. Khi phán đoán được có tấn công kiểu gì cũng vô ích, nhất định nó sẽ chủ động từ bỏ.
Bạch Vô Tướng tựa hồ nở nụ cười, bởi tấm mặt nạ nửa vui nửa buồn kia càng thêm nứt vỡ.
Trong nháy mắt, lưỡi đao Ách Mệnh đã xẹt qua cổ hắn.
Nhưng vẫn chậm một bước, Bạch Vô Tướng đã tránh thoát.
Hắn vụt phát xuất hiện ở nơi cao nhất của cầu Thông Thiên hư hỏng, bất đắc dĩ nhún vai.
"Không phải lo lắng, ta chỉ lấy lại đồ vật của mình thôi."
Trong tay hắn, đang cầm một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh, như băng thanh ngọc khiết, một đường ánh sáng sắc lẹm lóe trên lưỡi kiếm. Tạ Liên vô thức sờ tay sau lưng, quả nhiên, Phương Tâm kiếm đã không cánh mà bay.
Phương Tâm vốn là bội kiếm bên người của Thái tử Ô Dung. Bạch Vô Tướng đã cướp đi bội kiếm từng thuộc về hắn.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh. Mặt nạ trắng bệch từng chút một bong ra từng mảng, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, để lộ ra gương mặt phía sau.
Tà áo trắng đang ngập chìm trong lửa cháy, chớp mắt cũng biến thành thân bạch giáp chói lòa.
Rốt cục, "Bạch Vô Tướng" tháo xuống mặt nạ, trở thành "Quân Ngô".
Mọi người đều nín thở cảnh giác.
Khỏi cần đoán cũng biết, hình thái này của hắn, nhất định mạnh hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Thật ngại quá mọi người. Không kịp đăng bài lên lúc 12 giờ. Hôm nay 9 giờ xuất phát, một ngày đi đường hơn 200 cây số, ban đêm 21 giờ mới ăn tối xong, về khách sạn. Mới đầu nghĩ ngủ một tí tầm 20 phút rồi dậy, mỗi tội mệt quá, không nghe tiếng báo thức kêu, ngủ thẳng một mạch tới 10 rưỡi...
______________
Đó là âm thanh binh khí gãy vụn!
Mọi người vội vàng dựa vào âm thanh quan sát, chỉ thấy loan đao trên tay Hoa Thành vẫn bình yên vô sự, mà trường kiếm Bạch Vô Tướng cầm ban đầu, đã bị Hoa Thành trở tay chém một phát, gãy luôn thành hai đoạn!
Con mắt trên chuôi đao Ách Mệnh lại nhìn về phía Tạ Liên, điên cuồng chuyển không ngừng, như thể đang vô cùng tự hào khoe khoang, khấp khởi vui mừng đến sáng bừng trời đất.
Hoa Thành ha ha cười một tiếng, thong thả nói: "Không sao. Ca ca không cần lo lắng." Lại quay sang hỏi Bạch Vô Tướng, "Việc gì ta phải để ngươi vào mắt?"
Bạch Vô Tướng hừ lạnh.
Quốc sư sợ hắn chọc giận đối thủ, nhịn không được bèn kêu lên: "Người trẻ tuổi, nói năng chớ nên quá cuồng vọng!"
Ai ngờ, câu tiếp theo của Hoa Thành lại càng không kiêng nể gì hết, một tay hắn cầm đao, đao khí nổi lên, chỉ mặt Bạch Vô Tướng mỉm cười.
"Nói thẳng ra, ngươi cũng chỉ là một lão khọm già lòng dạ hẹp hòi, đầu đầy rẫy những ý nghĩ ghen ăn tức ở."
Chẳng riêng gì Quốc sư đã không còn sức chê hắn cười rõ giả tạo nữa, mà ngay cả Phong Tín và Mộ Tình cũng sợ ngây người.
Cái tên này gan to quá thể đáng!
Trần đời này ai dám đứng trước mặt Quân Ngô, hay trước mặt Bạch Vô Tướng nói mấy lời đó?!
Thế nhưng, bọn họ không thể không thừa nhận, chỉ có Hoa Thành mới dám nói vậy. Bởi cho dù hắn có nói năng ngông cuồng thế nào, cả Quân Ngô hay Bạch Vô Tướng cũng chẳng làm gì được hắn!
Mộ Tình tự thân trèo xuống lưng Phong Tín, đi vài bước, lẩm bẩm trong miệng.
"Khó trách ngày trước... Vào những lúc đụng phải Huyết Vũ Thám Hoa, Quân Ngô vẫn luôn luôn dặn ta tránh được thì tránh, không nên đối mặt với hắn."
Ngay vào lúc ấy, một đám khói trắng xuất hiện, ngăn cản lưỡi đao Ách Mệnh đang vung tới.
Tạ Liên nhạy bén, nhìn một thoáng liền phát hiện: "Tam Lang đừng chém thứ kia!"
Là thai linh!
Y nhìn rõ, Hoa Thành dĩ nhiên cũng nhìn rõ, hắn đổi mũi đao chệch ra, thu phóng vô cùng tự nhiên, đổi chém thành gạt, đánh bay đám khói trắng kia đi.
Phong Tín chớp mắt con ngươi co lại, thấy thai linh chưa bị một đao chém thành nhiều mảnh, mới hoàn hồn, quát: "Về đây mau!"
Hướng thai linh bị Hoa Thành đánh bay cũng chính là nơi Phong Tín chạy tới, hắn lại gần muốn xách cổ nó lên.
Trên đầu thai linh chỉ lơ thơ mấy cọng tóc, bị hắn quát một tiếng nó lập tức nổi điên, cổ họng gầm gừ, hung hăng cắn bậy lung tung, nhất quyết không cho hắn xách.
Phong Tín nhịn không được, cả giận mắng, "Ta ***! Gặp hắn thì dính gặp ta thì cắn, ai mới là cha ngươi hả?!"
Mộ Tình đột nhiên châm chọc: "Ngươi có từng coi nó là con trai của ngươi sao? Ngươi có từng gọi qua tên của nó sao?"
Nghe vậy, Phong Tín ngây ngẩn cả người, "Ta..."
Phía đằng kia, Tạ Liên đã không thể đứng ngoài nhìn được nữa, vội vàng dặn dò, "Mấy người các ngươi cẩn thận, ta lên đó xem một chút!"
Mộ Tình thấp giọng, "Cả ngươi cũng cẩn thận đấy! Đừng quên, trên người ngươi vẫn còn hai chú gông..."
Tạ Liên lo lắng, vô thức sờ tay lên cổ, chạm tới chú gông nguyền rủa kia. Có điều y lại cảm thấy, Bạch Vô Tướng sẽ không lợi dụng chú gông uy hiếp y.
Không kịp nhiều lời, y chạy thẳng đi, thấy bên kia một đỏ một trắng đánh đến cay độc, quan sát một lát, y phán đoán lúc này khó mà tùy tiện gia nhập hỗn chiến, Nhược Da bèn vung lên, túm Quốc sư kéo qua.
"Sư phụ! Người vẫn ổn chứ!"
Quốc sư gạt một đầu đầy mồ hôi lạnh, đáp: "... Không việc gì!"
Tạ Liên kỳ quái: "Không việc gì sao mồ hôi lại như tắm vậy?"
Quốc sư mắng, "Còn không phải bị cái tên tiểu tử Huyết Vũ Thám Hoa kia hù chết sao???"
Lúc này, lại nghe Phong Tín cùng Mộ Tình kinh hãi hô lên, Tạ Liên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Vô Tướng đã có chút sững sờ.
Một cánh tay của hắn, đã bị thương.
Hắn uể oải vươn tay, liếc nhìn vết thương máu chảy đầm đìa, cười dài một tiếng.
"... Đã nhiều năm rồi, chưa ai có thể làm thương ta đến mức này."
Tạ Liên cảm thấy có gì đó không đúng: "Sư phụ, hắn... tức giận sao?"
Quốc sư có thể cho là người thấu hiểu Bạch Vô Tướng nhất trên đời, "Không... So với hắn tức giận còn hỏng bét hơn. Hắn... Đang cao hứng."
Dừng một chút, Bạch Vô Tướng nhìn về phía Hoa Thành, vô cùng thú vị hỏi: "Thanh loan đao kia của ngươi, là dùng con mắt chột kia luyện thành ư?"
Hoa Thành rõ ràng không hứng thú đáp trả, tim Tạ Liên lại bỗng nhiên thót một cái.
Từ lần đầu tiên thấy Ách Mệnh, y đã xác định loan đao này nhất định không bình thường, cũng đã đoán đến sáu phần, có lẽ Ách Mệnh được luyện ra từ con mắt đã mất kia của Hoa Thành.
Khẩu khí Bạch Vô Tướng lại vô cùng chắc chắn, chẳng lẽ là như thế thật?
Hai hàng lông mày Quốc sư ngưng trọng giây lát, sau lại đột nhiên thốt lên: "Ta nhớ ra rồi."
Tạ Liên nói: "Nhớ cái gì?"
Quốc sư đáp: "Ta nhớ ra, từng nghe nhân gian nói qua một sự kiện. Hơn vài trăm năm trước, từng có một Lệ quỷ vào trong trong núi Đồng Lô."
Mộ Tình nói: "Lệ quỷ đã từng vào núi Đồng Lô, ít nhất phải có hơn vạn con ấy chứ."
Quốc sư mắng: "Không biết thì dựa cột mà nghe! —— con Lệ quỷ kia, biến thành quỷ trong thời gian rất ngắn, còn vô cùng nhỏ tuổi, tới lúc sau lại sắp sửa tan thành mây khói, nhưng không biết vì sao vẫn kiên trì lạc trôi đến nơi này."
Chẳng rõ nguyên do, trái tim Tạ Liên thình thịch đập loạn, nói: "Sắp tan thành mây khói ư? Vì cái gì?"
Quốc sư nói: "Hình như nó bị trọng thương, hồn phách tiêu tán đến bảy tám phần, thần trí mịt mờ, nhưng vẫn luôn vừa du đãng vừa lẩm bẩm rằng, "hắn sẽ không rời đi, hắn sẽ không rời đi." "
"Có lẽ là bởi tâm nguyện nào đó chưa được thành toàn. Tóm lại, một năm nọ núi Đồng Lô mở ra, xuất hiện sự tình ngoài ý muốn."
Tạ Liên nghe được câu "hắn sẽ không rời đi", trong lòng chẳng hiểu sao mềm nhũn, lại vô cùng bi thương. Y lập tức hỏi: "Sự tình gì ngoài ý muốn?"
"Bên trong núi Đồng Lô, không chỉ có vạn quỷ hội tụ, còn có thêm một đám người sống, xông nhầm vào cấm địa."
"Hả?!"
Quốc sư nói: "Trong núi Đồng Lô toàn bộ đều là yêu ma quỷ quái, người bình thường hoàn toàn không có cách nào thoát ra được, kết cục chỉ có thể biến thành đồ ăn của chúng nó."
"Thế nhưng Lệ quỷ kia chả biết duyên cớ gì, náo loạn mang theo đống người sống kia, chạy trốn rất nhiều ngày."
"Ngặt nỗi, hắn vẫn bị vạn quỷ bao vây, dồn đến đường cùng. Sau đó, hắn và đám người sống từng bước từng bước bị tóm gọn."
Tạ Liên biết, Lệ quỷ du đãng lẻ loi trơ trọi này, nhất định chính là Hoa Thành!
Lòng y nóng như lửa đốt: "Sau đó thì sao?! Có biện pháp gì để nó thoát thân không?"
Quốc sư nói: "Có biện pháp. Luyện ra huyết khí*, giết khỏi vòng vây."
*tương tự pháp khí, nhưng một cái dùng pháp lực, một cái dùng máu
Mộ Tình vẫn không nhịn được xen miệng, "Luyện ra huyết khí nhất định phải dùng vật tế, vậy chẳng phải chính là..."
Vậy chẳng phải chính là đám người sống đi vào cấm địa kia sao!
Phong Tín cùng Mộ Tình hết sức chăm chú, nhìn Hoa Thành đang quyết chiến với Bạch Vô Tướng.
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn..."
Tạ Liên cũng nín thở. Quốc sư lại gật đầu: "Ừ, là hắn đã ra tay."
Thần sắc của Phong Tín với Mộ Tình khó mà nói nên lời. Tạ Liên lại không nhúc nhích, chỉ trông chờ Quốc sư kể tiếp.
Quả nhiên, Quốc sư lại lên tiếng: "Trong lúc hắn định ra tay, giữa chừng đột nhiên phát điên, tự móc ra một con mắt của chính mình."
"..."
Quốc sư nói: "Con Lệ quỷ kia, suýt chút nữa đã tế máu toàn bộ đám người sống, nhưng chẳng biết vì cái gì, hắn vẫn không làm được điều ấy, ngược lại còn dùng chính con mắt của mình để làm vật tế, luyện ra một huyết khí."
"Nhưng Lệ quỷ này chỉ còn chút hơi tàn, tự móc mắt ra đáng lẽ sẽ không thể trụ nổi, hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh."
"Nhưng không rõ cái gì đã kích thích hắn, khiến hắn ngược lại vô cùng thanh tỉnh. Chẳng biết hắn rốt cục đã luyện tà khí kiểu gì, để có thể vượt qua trận chiến kia."
"Cuối cùng, vẫn còn một chuyện rất kỳ quái."
Tạ Liên miễn cưỡng bình tĩnh tâm trí, "Cái... chuyện gì?"
Quốc sư nói: "Nghe kể, sau khi vượt qua trận chiến, trên trời bỗng hạ Thiên kiếp, bổ xuống núi Đồng Lô. Ngươi hiểu này là ý gì chứ?"
Còn phải hỏi có ý gì nữa sao?
Thiên kiếp giáng xuống, có nghĩa trời cho rằng, trong núi Đồng Lô, có người đủ tư cách phi thăng thành thần.
Tạ Liên túm lấy tay quốc sư, "Là ai? Ai phi thăng?!"
Quốc sư nói: "Tất cả những chuyện này đều là ta nghe được thôi. Nhưng mà, Thượng Thiên Đình cũng không có thần quan nào xuất thân từ núi Đồng Lô, hoặc những gì ta nghe được đơn giản chỉ là hư cấu, mà cũng có thể chính là..."
Người kia vừa phi thăng, đã tự mình nhảy xuống, cự tuyệt Thiên giới!
Mộ Tình không cách nào tin được, kinh hãi nói: "Dùng thân Quỷ cũng có thể phi thăng thành thần? Thế mà tồn tại loại sự tình này? Hơn nữa còn cự tuyệt phi thăng, tự mình nhảy xuống?! Sau đó tiến vào núi Đồng Lô, vượt qua bách luyện thành Tuyệt?! Thật sự cứ như vậy nhảy xuống... Luyện thành Tuyệt, căn bản không cần biết sống chết sao?! Đến cùng hắn muốn cái gì hả?!"
Vì cái gì hắn làm được đến nước đó?!
Bỗng nhiên, Tạ Liên nghe thấy Bạch Vô Tướng thở dài.
"Tiên Lạc, ngươi có một tín đồ cực kì trung thành."
Lời còn chưa dứt, một chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười sứt mẻ lù lù xuất hiện, ngay trước mắt Tạ Liên.
Tạ Liên hoàn toàn không ngờ được Bạch Vô Tướng có thể trong khoảnh khắc biến thân đến chỗ mình, trong con mắt y rõ ràng đang phản chiếu cái bóng của hắn.
Nhược Da xù lông nhảy dựng lên, địnhtấn công, thế nhưng vẫn co rúm lại một cục.
Cũng không trách nó được, Nhược Da vốn cực kỳ thông minh. Khi phán đoán được có tấn công kiểu gì cũng vô ích, nhất định nó sẽ chủ động từ bỏ.
Bạch Vô Tướng tựa hồ nở nụ cười, bởi tấm mặt nạ nửa vui nửa buồn kia càng thêm nứt vỡ.
Trong nháy mắt, lưỡi đao Ách Mệnh đã xẹt qua cổ hắn.
Nhưng vẫn chậm một bước, Bạch Vô Tướng đã tránh thoát.
Hắn vụt phát xuất hiện ở nơi cao nhất của cầu Thông Thiên hư hỏng, bất đắc dĩ nhún vai.
"Không phải lo lắng, ta chỉ lấy lại đồ vật của mình thôi."
Trong tay hắn, đang cầm một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh, như băng thanh ngọc khiết, một đường ánh sáng sắc lẹm lóe trên lưỡi kiếm. Tạ Liên vô thức sờ tay sau lưng, quả nhiên, Phương Tâm kiếm đã không cánh mà bay.
Phương Tâm vốn là bội kiếm bên người của Thái tử Ô Dung. Bạch Vô Tướng đã cướp đi bội kiếm từng thuộc về hắn.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh. Mặt nạ trắng bệch từng chút một bong ra từng mảng, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, để lộ ra gương mặt phía sau.
Tà áo trắng đang ngập chìm trong lửa cháy, chớp mắt cũng biến thành thân bạch giáp chói lòa.
Rốt cục, "Bạch Vô Tướng" tháo xuống mặt nạ, trở thành "Quân Ngô".
Mọi người đều nín thở cảnh giác.
Khỏi cần đoán cũng biết, hình thái này của hắn, nhất định mạnh hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Thật ngại quá mọi người. Không kịp đăng bài lên lúc 12 giờ. Hôm nay 9 giờ xuất phát, một ngày đi đường hơn 200 cây số, ban đêm 21 giờ mới ăn tối xong, về khách sạn. Mới đầu nghĩ ngủ một tí tầm 20 phút rồi dậy, mỗi tội mệt quá, không nghe tiếng báo thức kêu, ngủ thẳng một mạch tới 10 rưỡi...
______________
Bình luận truyện