Thiên Sơn Mộ Tuyết
Chương 14
Tôi đi đôi giày mới cứng về trường cùng Duyệt Oánh thì gặp
Triệu Cao Hưng đang đứng dưới cổng ký túc, vừa thấy chúng tôi,
cậu ấy đã vồn vã hỏi:
- Hai người chạy đi đâu vậy hả?
Duyệt Oánh ôm tôi, cười nói:
- Em đưa Đồng Tuyết đi mua giày.
Triệu Cao Hưng nói:
- Ôi, Đồng Tuyết này! Nhìn cậu xanh xao lắm, cậu mệt à? Mấy chuyện bậy bạ trên mạng cậu đừng bực làm gì, bọn nó độc mồm độc miệng ấy mà.
Duyệt Oánh nguýt cậu ấy:
- Em thấy anh mới độc miệng ấy. Đang yên đang lành lôi chuyện đấy ra nói làm gì? Em đưa Đồng Tuyết lên thay quần áo, anh đợi ở đây.
- Thôi! Tớ tự lên được, cậu đi với Cao Hưng đi. – Tôi nói.
Duyệt Oánh nói:
- Kệ lão, lão rảnh ấy mà.
Triệu Cao Hưng liền cãi:
- Ai bảo em thế? Anh còn phải ra sân bay đón Mộ Chấn Phi đây này.
Nhắc đến Mộ Chấn Phi, tôi sực nhớ chuyện lần trước đúng là thiệt thòi cho anh ta quá. May mà có anh ta ngấm ngầm chấp nhận tôi là bạn gái nên sự việc mới được giải quyết êm xuôi.
Tôi nói với Triệu Cao Hưng:
- Giúp tớ gửi lời cảm ơn đến Mộ Chấn Phi nhé!
Triệu Cao Hưng buột miệng, nói một tràng không ngừng nghỉ:
- Cảm ơn suông mà được á? Vì chuyện của cậu mà bây giờ lý lịch của anh ấy bung bét. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay, trên mạng toàn nói linh tinh mấy chuyện nhà anh ấy, chỉ còn thiếu nói nhà anh ấy một tay che trời nữa thôi. Bố anh ấy bực bội vì chuyện này lắm, còn lôi anh ấy về Hồng Kông mắng cho một trận nên thân. Thật là xui xẻo, người ta phải bay đi bay về mấy nghìn cây số là vì cậu đấy, nếu cậu có thành ý thì theo tớ ra sân bay đón anh ấy mau.
Tôi ngơ ngác, đâu biết sự tình lại nghiêm trọng thế, không ngờ chuyện này lại đem đến nhiều phiền phức cho Mộ Chấn Phi. Triệu Cao Hưng đã nói vậy, chắc tôi phải ra sân bay thật rồi.
Duyệt Oánh và tôi về phòng thay đồ rồi theo Triệu Cao Hưng ra sân bay.
Triệu Cao Hưng lái xe đưa chúng tôi đi.
- Yên tâm đi, tớ lấy bằng lái xe ba năm nay rồi.
Thực ra tôi cũng chẳng còn tâm trí để chú ý xem cậu ta lái ra sao.
Đã mấy tháng không gặp Mộ Chấn Phi, kể từ sau bữa cơm hôm đó, tôi cũng vô tình tránh mặt anh ta. Hôm nay gặp lại, anh ta có vẻ bất ngờ, Triệu Cao Hưng nói:
- Đồng Tuyết cứ nằng nặc đòi đến bằng được, em cản rồi mà không nghe, gái đẹp đúng là mầm mống của tội lỗi!
Tôi lườm Triệu Cao Hưng. Thực ra trong chuyện này, đúng là tôi có lỗi với Mộ Chấn Phi, vốn chẳng liên quan mà vẫn lôi anh ta vào.
Lúc ra xe, Duyệt Oánh tranh ngồi ghế phụ lái, để tôi và Mộ Chấn Phi ngồi hàng ghế sau. Chắc do về nhà gặp người lớn nên Mộ Chấn Phi ăn mặc khá chỉnh tề. Lúc trước, khi chạm mặt nhau ở nhà hàng, tôi đã từng thấy anh ta mặc com lê và đi giày da. Cùng thuộc tầng lớp đại gia, nhưng phong cách của anh ta và Mạc Thiệu Khiêm lại khác nhau một trời một vực. Vẻ lịch lãm của Mạc Thiệu Khiêm không che giấu nổi sự độc tài chuyên chế cốt lõi bên trong, còn Mộ Chấn Phi lại có vẻ ung dung, an nhàn như ánh nắng ôn hòa.
Tôi không biết nói gì với Mộ Chấn Phi, thầm nghĩ từ nay về sau sẽ ít có cơ hội gặp gỡ, bèn nói:
- Cảm ơn anh!
Giọng điệu của anh ta hời hợt mà khách khí:
- Không cần cảm ơn, cũng không hẳn là vì em.
Tôi biết, có lẽ Mộ Chấn Phi nghĩ cho chị mình nên không muốn làm ầm ĩ chuyện này, ngầm đồng ý cho người khác tung tin tôi là bạn gái mình để chuyển hướng dư luận. Mà tôi cũng kệ, dù sao tôi và Mạc Thiệu Khiêm đã chẳng còn dây dưa gì nữa. Sau này, chắc tôi và Mộ Chấn Phi cũng coi nhau như người dưng, kể ra cũng tiếc thật nhưng vẫn may, đời còn dài, cuộc sống của tôi mới chỉ bắt đầu sang trang mới mà thôi.
Nhưng không ngờ tôi đã đánh giá sai tình hình sự việc nên vui mừng quá sớm.
Hóa ra Thượng đế chưa từng rủ lòng thương xót tôi, ông ta dửng dưng giương mắt nhìn tôi vùng vẫy trong cơn bão của số phận. Mỗi lần tôi cảm thấy ngón tay mình sắp chạm được vào mỏm đá ở bờ bên kia, mỗi lần tôi cảm thấy mình sắp có thể thở phào nhẹ nhõm thì ông ta lại đón đầu, giáng một đòn chí mạng, đẩy tôi ngã xuống đại dương của tuyệt vọng, rồi nuốt chửng nơi vực thẳm.
Sau kỳ nghỉ Tết, tôi mới để ý thấy mình bị trễ kinh, rồi phát hiện ra mình đã có thai. Hồi sống cùng Mạc Thiệu Khiêm, tôi luôn dùng thuốc tránh thai hằng ngày, tôi cũng không giấu giếm chuyện tôi dùng thuốc vì nghĩ rằng hắn cũng đồng tình. Không hiểu sao lại có cơ sự này, tôi lén lút ra hiệu thuốc, mua que thử thai. Khi hai vạch đỏ hiện ran gay trước mắt, tôi như bị ai đó giáng một đòn choáng váng, rơi tuột xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Nội quy trường tôi rất nghiêm ngặt, cấm tuyệt đối những trường hợp mang thai trước khi kết hôn. Nếu không tranh thủ giải quyết trước khi vào học, e chỉ còn nước bị nhà trường đuổi.
Sau khi cắt đứt với Mạc Thiệu Khiêm, tôi gửi trả hắn toàn bộ thẻ phụ qua dịch vụ chuyển phát nhanh, bây giờ trong tay chẳng có nổi vài trăm tệ.
Tôi đành mượn tiền Duyệt Oánh. Lúc tôi gọi thì cô ấy đang ở quê ăn Tết:
- Cậu cần bao nhiêu?
Tôi không biết bao nhiêu mới đủ nên nói bừa:
- Tớ muốn mượn ba nghìn.
Duyệt Oánh bán tín bán nghi hỏi: “Một tuần nữa là vào học rồi, với cả chẳng phải cậu đã vay vốn hỗ trợ học phí rồi sao? Bây giờ cần nhiều tiến thế làm gì?”
Tôi nói:
- Tớ cần làm một phẫu thuật nho nhỏ, bệnh viện nói chi phí tổng cộng ba nghìn.
- Phẫu thuật gì?
- Phẫu thuật vẹo vách ngăn mũi.
- Cứ đợi vào học rồi làm, lúc đó tớ đã về trường, cũng tiện đi chăm nom cậu. Mà cái này có thể thanh toán bằng bảo hiểm mà, cậu cứ cầm bảo hiểm y tế đi.
Đột nhiên cô ấy khựng lại, rồi như sực nhớ ra.
- Này Đồng Tuyết, cậu khai thật đi, cậu làm phẫu thuật gì? Bằng không tớ bay về đó ngay bây giờ đấy!
Chẳng hiểu sao cô ấy lại mẫn cảm thế. Tôi đang vòng vo thì cô ấy đã xẵng giọng:
- Cậu có thai rồi hả?
Tôi không biết phải nói gì, ở đầu dây bên kia, Duyệt Oánh quát tháo ầm ĩ:
- Thằng khốn nạn! Đồ súc sinh! Đúng là đồ súc vật! Sao hắn có thể đối xử với cậu như thế? Mẹ kiếp! Loại không bằng súc vật!
Nhưng tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến Mạc Thiệu Khiêm, mà do số tôi quá xui xẻo, đến thuốc tránh thai cũng vô tác dụng.
Duyệt Oánh bay về ngay trong ngày, cô ấy dập tắt ngay ý nghĩ đòi đến mấy phòng khám nhỏ lẻ của tôi, rồi tìm người dò la địa chỉ của vài bệnh viện tư nhân, cô ấy nói:
- Bệnh viện tư có hệ thống trang thiết bị đầy đủ, đến đấy làm phẫu thuật vẫn hơn.
Nói thật là tôi sợ lắm, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện này, mọi thứ viết trên sách vở vô cùng kinh khủng, những miêu tả trên mạng càng khiến tôi khiếp đảm hơn.
Duyệt Oánh giúp tôi đặt lịch phẫu thuật, cô ấy an ủi tôi:
- Không đau đâu, chắc sẽ không đau lắm đâu.
Tôi không sợ đau, tôi chỉ sợ những gì chưa biết, tôi không biết điều gì sắp xảy đến với mình. Hôm ấy, theo Duyệt Oánh đến bệnh viện mà tôi cứ run cầm cập. Có nằm mơ cũng không ngờ chúng tôi lại chạm mặt Tiêu Sơn và Lâm Tư Nhàn ở đó.
Tôi như chết lặng khi thấy anh.
Sắc mặt anh cũng trắng bệch khi thấy tôi.
Tôi biết anh dẫn Lâm Tư Nhàn đến khám, không ngờ lại gặp nhau tình cờ thế này, tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi không mong mình sẽ gặp lại anh, nói tôi là đứa quen thói tự huyễn hoặc bản thân cũng được, sau này, tôi không muốn gặp lại Tiêu Sơn nữa.
Mối tình đầu của thời niên thiếu đã đi vào dĩ vãng, giờ đây tàn dư của hiện thực lại khiến chúng tôi bối rối. Tôi không dám, mà có lẽ là tôi không muốn gặp Tiêu Sơn vì sợ gợi lại nhữn đau đớn, khổ sở trước kia. Nhất là hôm nay, khi chạm mặt anh trong tình cảnh khó xử này, dường như vận mệnh tối tăm đang nhắc nhở tôi rằng, những thứ tốt đẹp đã xa nay không còn thuộc về mình nữa, tôi và anh chẳng thể quay về như ngày xưa.
Tôi đi lướt qua Tiêu Sơn, nhưng Lâm Tư Nhàn gọi giật tôi lại.
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, Duyệt Oánh nhanh trí chen vào giữa chúng tôi, nói:
- Đồng Tuyết đưa tôi đến làm chút xét nghiệm.
Ánh mắt Lâm Tư Nhàn nhìn tôi vẻ đăm chiêu.
Tôi siêu âm xong, bác sĩ nói hiện tại túi thai vẫn còn khá nhỏ, đợi thêm một tuần nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật. Duyệt Oánh ngồi bên, buột miệng nói:
- Qua tuần sau là vào học rồi còn gì!
Bác sĩ đảo mắt nhìn cô ấy rồi từ tốn nhắc lại lời mình bằng tiếng Trung:
- Một tuần sau hẵng làm phẫu thuật.
Tôi thấy chán nản, tuần sau vào học rồi, tới lúc đó, e sẽ phải bỏ nhiều tiết, trong trường lại lắm tai mắt, hẳn sẽ bất tiện lắm.
Duyệt Oánh an ủi tôi:
- Thôi kệ, tuần sau tớ tìm phòng cho cậu ra ngoài sống một thời gian.
Lúc rời bệnh viện, tôi thấy Tiêu Sơn đứng lẻ loi bên kia đường, cách nhau dòng xe hối hả ngược xuôi, có lẽ giữa chúng tôi là cả một khoảng trời xa cách. Tuy xa xôi như thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Đã không có duyên phận, sao vẫn run rủi để tôi gặp anh?
Duyệt Oánh cũng nhìn thấy Tiêu Sơn, cô ấy liền nói:
- Tớ về trường đợi cậu nhé!
Duyệt Oánh không biết tôi và Tiêu Sơn đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đinh ninh mấy ngày đó, Tiêu Sơn là người cứu tôi, tưởng tôi và anh cần thời gian để quay lại. Cô ấy không biết giữa tôi và Tiêu Sơn đã xuất hiện rào cản khó mà vượt qua được, tôi và anh không hề có tương lai.
Tôi không muốn gặp riêng Tiêu Sơn, không muốn tiếp tục đẩy mình vào cõi vô vọng. Tiêu Sơn đứng đó mà như xa tận chân trời. Một nơi nào đó sâu thẳm trong tôi bỗng dấy lên cảm giác tê tái âm ỉ, tôi thường trở nên mất lý trí mỗi lần gặp anh.
Tôi lầm lũi bước theo anh, tự hỏi không biết Tiêu Sơn định nói gì với mình. Chúng tôi bám gót nhau trên vỉa hè tấp nập, anh thong thả cất bước, tôi chậm rãi theo sau. Cuối cùng, anh quay người nhìn tôi, chúng tôi đang đứng trước một cửa hàng McDonald’s, anh hỏi:
- Vào ăn không?
Tôi không muốn ăn uống bất cứ thứ gì nhưng có lẽ anh cần một chỗ để nói chuyện. Trong cửa hàng không đông lắm, Tiêu Sơn mua cho tôi một suất ăn và mua cho mình một món đồ uống. Từ đầu đến cuối, anh không hề nhấp môi một lần và tôi cũng không đụng đến đồ ăn. Dòng thời gian lặp đi lặp lại, tôi nhớ như in lần đầu tiên mời anh vào McDonald’s, người con trai phóng khoáng cởi mở của nhiều năm về trước đã biến mất từ lâu, và một cái tôi mẫn cảm, hồn nhiên ngày nào cũng bị vận mệnh bóp chết ngay tại ngã rẽ của cuộc đời.
- Từ trước đến giờ anh có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng hình như chúng ta có quá ít thời gian.
Giọng Tiêu Sơn bình tĩnh lạ thường, tôi ngước nhìn anh.
- Anh đã đợi em suốt ba năm, có lẽ trong vô thức, anh vẫn luôn mong có một ngày em quay về. Thi tốt nghiệp xong, anh biết nguyện vọng đại học mà em điền, lúc đó, bố mẹ khuyên anh đăng ký Đại học H, điểm của anh đủ để giành học bổng của trường H. Nhưng anh khăng khăng muốn ở lại thành phố này. Ở gần nhau như thế, mỗi lần ngang qua trường em, anh lại nghĩ duyên số nhất định sẽ cho anh gặp lại em.
Những chuyện vặt vãnh xưa kia và cả những lỡ làng của thời cấp ba đã trở thành một đoạn ký ức mờ nhạt, xa xăm, kể cả mối tình giản đơn mà cố chấp nay đã bị dĩ vãng gửi vào gió. Tôi thấy buồn, thấy khó chịu, tôi không muốn nghe Tiêu Sơn nhắc lại nữa.
- Thôi đừng nhắc nữa, đằng nào cũng qua rồi.
Nhưng Tiêu Sơn không đoái hoài đến lời tôi, anh vẫn kể:
- Anh cố gắng kiềm chế bản thân không đi tìm em vì sợ em đã quên mọi thứ mất rồi, như thế chẳng khác nào tự chuốc lấy ê chề. Hôm sinh nhật Lâm Tư Nhàn, anh muốn tránh mặt cô ấy, nên mới đến chỗ Triệu Cao Hưng ăn cơm. Thật không ngờ… Anh không ngờ mình xui xẻo đến vậy, lần đầu tiên gặp lại nhau thì em đã có Mộ Chấn Phi bên mình. Em vẫn luôn nổi bật dù đứng cạnh người ưu tú nhất. Lúc đó, em và Mộ Chấn Phi nói cười rất rôm rả, cả quãng thời gian cấp ba, chưa bao giờ anh bắt gặp nụ cười ấy trên khuôn mặt em. Anh về trường, thấy Lâm Tư Nhàn vẫn đứng đợi dưới cổng ký túc xá, anh và cô ấy ra ngoài uống rượu rồi say khướt. Lần đầu tiên trong đời anh để mình say, bởi anh biết mình vĩnh viễn không đợi được em nữa rồi. Anh tỉnh dậy trong căn hộ của Lâm Tư Nhàn, mọi chuyện thế là hết, anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy. Lúc đó, bà ngoại bệnh nặng, anh có cảm giác mình đã đứng bên bờ vực thẳm, dù tiến hay lùi thì xung quanh cũng toàn vực sâu. Nghe Triệu Cao Hưng nói em đang nằm viện, anh không ngăn được mình đến thăm em. Lúc ra ngoài, xem đồng hồ, anh đã gặp em trong phòng bệnh tổng cộng bốn phút, chỉ bốn phút đồng hồ. Chắc em vĩnh viễn không biết bốn phút ấy đối với anh xa xỉ xiết bao, nếu ngồi lâu hơn một phút thôi, có lẽ anh sẽ mất kiềm chế rồi thốt ra những lời kinh khủng. Cứ nhớ đến em là anh lại có cảm giác suy sụp. Sau khi bà qua đời, anh nhốt mình tại căn hộ ở thành phố T, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại, tại sao chúng ta lại không có duyên phận, vì tình yêu của anh không đủ nhiều, hay vì vận may của anh quá ít ỏi? Nhưng rõ ràng anh yêu em rất nhiều, thậm chí yêu bằng tất cả sức lực của mình. Lúc em gọi điện cho anh, lúc em nói muốn bỏ đi, anh dắt em đi mà không hề chần chừ. Nếu phải xuống địa ngục thì cùng xuống, nếu phải chết thì cùng chết, nên anh đã đưa em đi. Lúc em ngủ, anh lên mạng đọc được những bài viết ấy, anh thấy mình thật đáng thương. Nhưng anh không cách nào kiềm chế được, anh ra vẻ chẳng biết gì. Đêm ấy, em mơ ác mộng, gào thét gọi tên một người con trai khác, anh nghĩ mình không thể kiềm chế bản thân hơn nữa, anh đã thốt ra những lời quá đáng khiến em bỏ đi. Khi anh đuổi theo em, anh mới hiểu ra, trái tim anh chỉ có em. Anh không dừng lại được dù em đã yêu người khác. Mặc kệ em yêu ai, anh vẫn yêu em. Nhưng không ngờ em lại chịu nhiều khổ sở đến thế, nghe em kể mà lòng anh đau như cắt. Lúc đó anh mới biết, hóa ra bao nhiêu năm qua, không chỉ mình anh đau khổ, mà em cũng vậy.
Giọng anh thấp dần:
- Anh chỉ muốn em biết rằng anh không lừa dối em. Anh biết em rất buồn, nhưng anh nhất định phải nói với em, chưa bao giờ anh lừa dối em.
Tôi nhìn Tiêu Sơn, nhìn người con trai tôi yêu bao năm qua, từ một chàng trai hăng hái thời trung học nay đã trở thành người đàn ông lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Anh hơi nhíu mày, thậm chí dung mạo tuấn tú ngày xưa nay đã vương đầy phiền muộn. Tôi nghĩ, giá như được vươn tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên vầng trán ấy thì hạnh phúc xiết bao.
Cả tôi lẫn Tiêu Sơn đều đáng thương như nhau. Liêu xiêu trên đường đời mấp mô, sau một chặng đường dài, tôi để vuột mất anh và chính anh cũng không nắm chặt tay tôi. Đâu phải tình yêu của chúng tôi không đủ lớn, mà là chúng tôi gặp nhau khi còn quá trẻ, thời gian dành cho nhau quá ít nên chưa biết trân trọng tình cảm. Đến khi hiểu ra người kia quan trọng với mình thế nào thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Chuyện ở đời, một đi và không bao giờ trở lại.
Tôi gấp tờ giấy ăn trong tay hồi lâu mà vẫn không ra hình thù gì. Bao năm qua, có con thiên nga mà tôi học mãi cũng không gấp nổi. Đón lấy tờ giấy trong tay tôi, anh gấp một con thiên nga rồi đưa tôi.
Tôi ngây người nhìn anh, Tiêu Sơn mỉm cười, nhiều năm về trước, anh luôn dành cho tôi nụ cười đó.
- Em còn nhớ không? Lần đầu tiên em mời anh vào McDonald’s, lúc anh bước ra từ chỗ rửa tay, tình cờ thấy em lén bỏ con thiên nga vào túi áo khoác, vẻ mặt em lúc đó lấm lét như một gã ăn trộm mà rõ ràng có phải trộm đâu. Lúc đó, anh chỉ mong em có được cảm giác an toàn và hạnh phúc, anh tự nhủ mình sẽ dốc sức để mang lại hạnh phúc cho em.
Đáy mắt anh đã phủ lớp sương mù man mác:
- Đồng Tuyết, xin lỗi em, anh chưa làm được.
- Hai người chạy đi đâu vậy hả?
Duyệt Oánh ôm tôi, cười nói:
- Em đưa Đồng Tuyết đi mua giày.
Triệu Cao Hưng nói:
- Ôi, Đồng Tuyết này! Nhìn cậu xanh xao lắm, cậu mệt à? Mấy chuyện bậy bạ trên mạng cậu đừng bực làm gì, bọn nó độc mồm độc miệng ấy mà.
Duyệt Oánh nguýt cậu ấy:
- Em thấy anh mới độc miệng ấy. Đang yên đang lành lôi chuyện đấy ra nói làm gì? Em đưa Đồng Tuyết lên thay quần áo, anh đợi ở đây.
- Thôi! Tớ tự lên được, cậu đi với Cao Hưng đi. – Tôi nói.
Duyệt Oánh nói:
- Kệ lão, lão rảnh ấy mà.
Triệu Cao Hưng liền cãi:
- Ai bảo em thế? Anh còn phải ra sân bay đón Mộ Chấn Phi đây này.
Nhắc đến Mộ Chấn Phi, tôi sực nhớ chuyện lần trước đúng là thiệt thòi cho anh ta quá. May mà có anh ta ngấm ngầm chấp nhận tôi là bạn gái nên sự việc mới được giải quyết êm xuôi.
Tôi nói với Triệu Cao Hưng:
- Giúp tớ gửi lời cảm ơn đến Mộ Chấn Phi nhé!
Triệu Cao Hưng buột miệng, nói một tràng không ngừng nghỉ:
- Cảm ơn suông mà được á? Vì chuyện của cậu mà bây giờ lý lịch của anh ấy bung bét. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay, trên mạng toàn nói linh tinh mấy chuyện nhà anh ấy, chỉ còn thiếu nói nhà anh ấy một tay che trời nữa thôi. Bố anh ấy bực bội vì chuyện này lắm, còn lôi anh ấy về Hồng Kông mắng cho một trận nên thân. Thật là xui xẻo, người ta phải bay đi bay về mấy nghìn cây số là vì cậu đấy, nếu cậu có thành ý thì theo tớ ra sân bay đón anh ấy mau.
Tôi ngơ ngác, đâu biết sự tình lại nghiêm trọng thế, không ngờ chuyện này lại đem đến nhiều phiền phức cho Mộ Chấn Phi. Triệu Cao Hưng đã nói vậy, chắc tôi phải ra sân bay thật rồi.
Duyệt Oánh và tôi về phòng thay đồ rồi theo Triệu Cao Hưng ra sân bay.
Triệu Cao Hưng lái xe đưa chúng tôi đi.
- Yên tâm đi, tớ lấy bằng lái xe ba năm nay rồi.
Thực ra tôi cũng chẳng còn tâm trí để chú ý xem cậu ta lái ra sao.
Đã mấy tháng không gặp Mộ Chấn Phi, kể từ sau bữa cơm hôm đó, tôi cũng vô tình tránh mặt anh ta. Hôm nay gặp lại, anh ta có vẻ bất ngờ, Triệu Cao Hưng nói:
- Đồng Tuyết cứ nằng nặc đòi đến bằng được, em cản rồi mà không nghe, gái đẹp đúng là mầm mống của tội lỗi!
Tôi lườm Triệu Cao Hưng. Thực ra trong chuyện này, đúng là tôi có lỗi với Mộ Chấn Phi, vốn chẳng liên quan mà vẫn lôi anh ta vào.
Lúc ra xe, Duyệt Oánh tranh ngồi ghế phụ lái, để tôi và Mộ Chấn Phi ngồi hàng ghế sau. Chắc do về nhà gặp người lớn nên Mộ Chấn Phi ăn mặc khá chỉnh tề. Lúc trước, khi chạm mặt nhau ở nhà hàng, tôi đã từng thấy anh ta mặc com lê và đi giày da. Cùng thuộc tầng lớp đại gia, nhưng phong cách của anh ta và Mạc Thiệu Khiêm lại khác nhau một trời một vực. Vẻ lịch lãm của Mạc Thiệu Khiêm không che giấu nổi sự độc tài chuyên chế cốt lõi bên trong, còn Mộ Chấn Phi lại có vẻ ung dung, an nhàn như ánh nắng ôn hòa.
Tôi không biết nói gì với Mộ Chấn Phi, thầm nghĩ từ nay về sau sẽ ít có cơ hội gặp gỡ, bèn nói:
- Cảm ơn anh!
Giọng điệu của anh ta hời hợt mà khách khí:
- Không cần cảm ơn, cũng không hẳn là vì em.
Tôi biết, có lẽ Mộ Chấn Phi nghĩ cho chị mình nên không muốn làm ầm ĩ chuyện này, ngầm đồng ý cho người khác tung tin tôi là bạn gái mình để chuyển hướng dư luận. Mà tôi cũng kệ, dù sao tôi và Mạc Thiệu Khiêm đã chẳng còn dây dưa gì nữa. Sau này, chắc tôi và Mộ Chấn Phi cũng coi nhau như người dưng, kể ra cũng tiếc thật nhưng vẫn may, đời còn dài, cuộc sống của tôi mới chỉ bắt đầu sang trang mới mà thôi.
Nhưng không ngờ tôi đã đánh giá sai tình hình sự việc nên vui mừng quá sớm.
Hóa ra Thượng đế chưa từng rủ lòng thương xót tôi, ông ta dửng dưng giương mắt nhìn tôi vùng vẫy trong cơn bão của số phận. Mỗi lần tôi cảm thấy ngón tay mình sắp chạm được vào mỏm đá ở bờ bên kia, mỗi lần tôi cảm thấy mình sắp có thể thở phào nhẹ nhõm thì ông ta lại đón đầu, giáng một đòn chí mạng, đẩy tôi ngã xuống đại dương của tuyệt vọng, rồi nuốt chửng nơi vực thẳm.
Sau kỳ nghỉ Tết, tôi mới để ý thấy mình bị trễ kinh, rồi phát hiện ra mình đã có thai. Hồi sống cùng Mạc Thiệu Khiêm, tôi luôn dùng thuốc tránh thai hằng ngày, tôi cũng không giấu giếm chuyện tôi dùng thuốc vì nghĩ rằng hắn cũng đồng tình. Không hiểu sao lại có cơ sự này, tôi lén lút ra hiệu thuốc, mua que thử thai. Khi hai vạch đỏ hiện ran gay trước mắt, tôi như bị ai đó giáng một đòn choáng váng, rơi tuột xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Nội quy trường tôi rất nghiêm ngặt, cấm tuyệt đối những trường hợp mang thai trước khi kết hôn. Nếu không tranh thủ giải quyết trước khi vào học, e chỉ còn nước bị nhà trường đuổi.
Sau khi cắt đứt với Mạc Thiệu Khiêm, tôi gửi trả hắn toàn bộ thẻ phụ qua dịch vụ chuyển phát nhanh, bây giờ trong tay chẳng có nổi vài trăm tệ.
Tôi đành mượn tiền Duyệt Oánh. Lúc tôi gọi thì cô ấy đang ở quê ăn Tết:
- Cậu cần bao nhiêu?
Tôi không biết bao nhiêu mới đủ nên nói bừa:
- Tớ muốn mượn ba nghìn.
Duyệt Oánh bán tín bán nghi hỏi: “Một tuần nữa là vào học rồi, với cả chẳng phải cậu đã vay vốn hỗ trợ học phí rồi sao? Bây giờ cần nhiều tiến thế làm gì?”
Tôi nói:
- Tớ cần làm một phẫu thuật nho nhỏ, bệnh viện nói chi phí tổng cộng ba nghìn.
- Phẫu thuật gì?
- Phẫu thuật vẹo vách ngăn mũi.
- Cứ đợi vào học rồi làm, lúc đó tớ đã về trường, cũng tiện đi chăm nom cậu. Mà cái này có thể thanh toán bằng bảo hiểm mà, cậu cứ cầm bảo hiểm y tế đi.
Đột nhiên cô ấy khựng lại, rồi như sực nhớ ra.
- Này Đồng Tuyết, cậu khai thật đi, cậu làm phẫu thuật gì? Bằng không tớ bay về đó ngay bây giờ đấy!
Chẳng hiểu sao cô ấy lại mẫn cảm thế. Tôi đang vòng vo thì cô ấy đã xẵng giọng:
- Cậu có thai rồi hả?
Tôi không biết phải nói gì, ở đầu dây bên kia, Duyệt Oánh quát tháo ầm ĩ:
- Thằng khốn nạn! Đồ súc sinh! Đúng là đồ súc vật! Sao hắn có thể đối xử với cậu như thế? Mẹ kiếp! Loại không bằng súc vật!
Nhưng tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến Mạc Thiệu Khiêm, mà do số tôi quá xui xẻo, đến thuốc tránh thai cũng vô tác dụng.
Duyệt Oánh bay về ngay trong ngày, cô ấy dập tắt ngay ý nghĩ đòi đến mấy phòng khám nhỏ lẻ của tôi, rồi tìm người dò la địa chỉ của vài bệnh viện tư nhân, cô ấy nói:
- Bệnh viện tư có hệ thống trang thiết bị đầy đủ, đến đấy làm phẫu thuật vẫn hơn.
Nói thật là tôi sợ lắm, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện này, mọi thứ viết trên sách vở vô cùng kinh khủng, những miêu tả trên mạng càng khiến tôi khiếp đảm hơn.
Duyệt Oánh giúp tôi đặt lịch phẫu thuật, cô ấy an ủi tôi:
- Không đau đâu, chắc sẽ không đau lắm đâu.
Tôi không sợ đau, tôi chỉ sợ những gì chưa biết, tôi không biết điều gì sắp xảy đến với mình. Hôm ấy, theo Duyệt Oánh đến bệnh viện mà tôi cứ run cầm cập. Có nằm mơ cũng không ngờ chúng tôi lại chạm mặt Tiêu Sơn và Lâm Tư Nhàn ở đó.
Tôi như chết lặng khi thấy anh.
Sắc mặt anh cũng trắng bệch khi thấy tôi.
Tôi biết anh dẫn Lâm Tư Nhàn đến khám, không ngờ lại gặp nhau tình cờ thế này, tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi không mong mình sẽ gặp lại anh, nói tôi là đứa quen thói tự huyễn hoặc bản thân cũng được, sau này, tôi không muốn gặp lại Tiêu Sơn nữa.
Mối tình đầu của thời niên thiếu đã đi vào dĩ vãng, giờ đây tàn dư của hiện thực lại khiến chúng tôi bối rối. Tôi không dám, mà có lẽ là tôi không muốn gặp Tiêu Sơn vì sợ gợi lại nhữn đau đớn, khổ sở trước kia. Nhất là hôm nay, khi chạm mặt anh trong tình cảnh khó xử này, dường như vận mệnh tối tăm đang nhắc nhở tôi rằng, những thứ tốt đẹp đã xa nay không còn thuộc về mình nữa, tôi và anh chẳng thể quay về như ngày xưa.
Tôi đi lướt qua Tiêu Sơn, nhưng Lâm Tư Nhàn gọi giật tôi lại.
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, Duyệt Oánh nhanh trí chen vào giữa chúng tôi, nói:
- Đồng Tuyết đưa tôi đến làm chút xét nghiệm.
Ánh mắt Lâm Tư Nhàn nhìn tôi vẻ đăm chiêu.
Tôi siêu âm xong, bác sĩ nói hiện tại túi thai vẫn còn khá nhỏ, đợi thêm một tuần nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật. Duyệt Oánh ngồi bên, buột miệng nói:
- Qua tuần sau là vào học rồi còn gì!
Bác sĩ đảo mắt nhìn cô ấy rồi từ tốn nhắc lại lời mình bằng tiếng Trung:
- Một tuần sau hẵng làm phẫu thuật.
Tôi thấy chán nản, tuần sau vào học rồi, tới lúc đó, e sẽ phải bỏ nhiều tiết, trong trường lại lắm tai mắt, hẳn sẽ bất tiện lắm.
Duyệt Oánh an ủi tôi:
- Thôi kệ, tuần sau tớ tìm phòng cho cậu ra ngoài sống một thời gian.
Lúc rời bệnh viện, tôi thấy Tiêu Sơn đứng lẻ loi bên kia đường, cách nhau dòng xe hối hả ngược xuôi, có lẽ giữa chúng tôi là cả một khoảng trời xa cách. Tuy xa xôi như thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Đã không có duyên phận, sao vẫn run rủi để tôi gặp anh?
Duyệt Oánh cũng nhìn thấy Tiêu Sơn, cô ấy liền nói:
- Tớ về trường đợi cậu nhé!
Duyệt Oánh không biết tôi và Tiêu Sơn đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đinh ninh mấy ngày đó, Tiêu Sơn là người cứu tôi, tưởng tôi và anh cần thời gian để quay lại. Cô ấy không biết giữa tôi và Tiêu Sơn đã xuất hiện rào cản khó mà vượt qua được, tôi và anh không hề có tương lai.
Tôi không muốn gặp riêng Tiêu Sơn, không muốn tiếp tục đẩy mình vào cõi vô vọng. Tiêu Sơn đứng đó mà như xa tận chân trời. Một nơi nào đó sâu thẳm trong tôi bỗng dấy lên cảm giác tê tái âm ỉ, tôi thường trở nên mất lý trí mỗi lần gặp anh.
Tôi lầm lũi bước theo anh, tự hỏi không biết Tiêu Sơn định nói gì với mình. Chúng tôi bám gót nhau trên vỉa hè tấp nập, anh thong thả cất bước, tôi chậm rãi theo sau. Cuối cùng, anh quay người nhìn tôi, chúng tôi đang đứng trước một cửa hàng McDonald’s, anh hỏi:
- Vào ăn không?
Tôi không muốn ăn uống bất cứ thứ gì nhưng có lẽ anh cần một chỗ để nói chuyện. Trong cửa hàng không đông lắm, Tiêu Sơn mua cho tôi một suất ăn và mua cho mình một món đồ uống. Từ đầu đến cuối, anh không hề nhấp môi một lần và tôi cũng không đụng đến đồ ăn. Dòng thời gian lặp đi lặp lại, tôi nhớ như in lần đầu tiên mời anh vào McDonald’s, người con trai phóng khoáng cởi mở của nhiều năm về trước đã biến mất từ lâu, và một cái tôi mẫn cảm, hồn nhiên ngày nào cũng bị vận mệnh bóp chết ngay tại ngã rẽ của cuộc đời.
- Từ trước đến giờ anh có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng hình như chúng ta có quá ít thời gian.
Giọng Tiêu Sơn bình tĩnh lạ thường, tôi ngước nhìn anh.
- Anh đã đợi em suốt ba năm, có lẽ trong vô thức, anh vẫn luôn mong có một ngày em quay về. Thi tốt nghiệp xong, anh biết nguyện vọng đại học mà em điền, lúc đó, bố mẹ khuyên anh đăng ký Đại học H, điểm của anh đủ để giành học bổng của trường H. Nhưng anh khăng khăng muốn ở lại thành phố này. Ở gần nhau như thế, mỗi lần ngang qua trường em, anh lại nghĩ duyên số nhất định sẽ cho anh gặp lại em.
Những chuyện vặt vãnh xưa kia và cả những lỡ làng của thời cấp ba đã trở thành một đoạn ký ức mờ nhạt, xa xăm, kể cả mối tình giản đơn mà cố chấp nay đã bị dĩ vãng gửi vào gió. Tôi thấy buồn, thấy khó chịu, tôi không muốn nghe Tiêu Sơn nhắc lại nữa.
- Thôi đừng nhắc nữa, đằng nào cũng qua rồi.
Nhưng Tiêu Sơn không đoái hoài đến lời tôi, anh vẫn kể:
- Anh cố gắng kiềm chế bản thân không đi tìm em vì sợ em đã quên mọi thứ mất rồi, như thế chẳng khác nào tự chuốc lấy ê chề. Hôm sinh nhật Lâm Tư Nhàn, anh muốn tránh mặt cô ấy, nên mới đến chỗ Triệu Cao Hưng ăn cơm. Thật không ngờ… Anh không ngờ mình xui xẻo đến vậy, lần đầu tiên gặp lại nhau thì em đã có Mộ Chấn Phi bên mình. Em vẫn luôn nổi bật dù đứng cạnh người ưu tú nhất. Lúc đó, em và Mộ Chấn Phi nói cười rất rôm rả, cả quãng thời gian cấp ba, chưa bao giờ anh bắt gặp nụ cười ấy trên khuôn mặt em. Anh về trường, thấy Lâm Tư Nhàn vẫn đứng đợi dưới cổng ký túc xá, anh và cô ấy ra ngoài uống rượu rồi say khướt. Lần đầu tiên trong đời anh để mình say, bởi anh biết mình vĩnh viễn không đợi được em nữa rồi. Anh tỉnh dậy trong căn hộ của Lâm Tư Nhàn, mọi chuyện thế là hết, anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy. Lúc đó, bà ngoại bệnh nặng, anh có cảm giác mình đã đứng bên bờ vực thẳm, dù tiến hay lùi thì xung quanh cũng toàn vực sâu. Nghe Triệu Cao Hưng nói em đang nằm viện, anh không ngăn được mình đến thăm em. Lúc ra ngoài, xem đồng hồ, anh đã gặp em trong phòng bệnh tổng cộng bốn phút, chỉ bốn phút đồng hồ. Chắc em vĩnh viễn không biết bốn phút ấy đối với anh xa xỉ xiết bao, nếu ngồi lâu hơn một phút thôi, có lẽ anh sẽ mất kiềm chế rồi thốt ra những lời kinh khủng. Cứ nhớ đến em là anh lại có cảm giác suy sụp. Sau khi bà qua đời, anh nhốt mình tại căn hộ ở thành phố T, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại, tại sao chúng ta lại không có duyên phận, vì tình yêu của anh không đủ nhiều, hay vì vận may của anh quá ít ỏi? Nhưng rõ ràng anh yêu em rất nhiều, thậm chí yêu bằng tất cả sức lực của mình. Lúc em gọi điện cho anh, lúc em nói muốn bỏ đi, anh dắt em đi mà không hề chần chừ. Nếu phải xuống địa ngục thì cùng xuống, nếu phải chết thì cùng chết, nên anh đã đưa em đi. Lúc em ngủ, anh lên mạng đọc được những bài viết ấy, anh thấy mình thật đáng thương. Nhưng anh không cách nào kiềm chế được, anh ra vẻ chẳng biết gì. Đêm ấy, em mơ ác mộng, gào thét gọi tên một người con trai khác, anh nghĩ mình không thể kiềm chế bản thân hơn nữa, anh đã thốt ra những lời quá đáng khiến em bỏ đi. Khi anh đuổi theo em, anh mới hiểu ra, trái tim anh chỉ có em. Anh không dừng lại được dù em đã yêu người khác. Mặc kệ em yêu ai, anh vẫn yêu em. Nhưng không ngờ em lại chịu nhiều khổ sở đến thế, nghe em kể mà lòng anh đau như cắt. Lúc đó anh mới biết, hóa ra bao nhiêu năm qua, không chỉ mình anh đau khổ, mà em cũng vậy.
Giọng anh thấp dần:
- Anh chỉ muốn em biết rằng anh không lừa dối em. Anh biết em rất buồn, nhưng anh nhất định phải nói với em, chưa bao giờ anh lừa dối em.
Tôi nhìn Tiêu Sơn, nhìn người con trai tôi yêu bao năm qua, từ một chàng trai hăng hái thời trung học nay đã trở thành người đàn ông lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Anh hơi nhíu mày, thậm chí dung mạo tuấn tú ngày xưa nay đã vương đầy phiền muộn. Tôi nghĩ, giá như được vươn tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên vầng trán ấy thì hạnh phúc xiết bao.
Cả tôi lẫn Tiêu Sơn đều đáng thương như nhau. Liêu xiêu trên đường đời mấp mô, sau một chặng đường dài, tôi để vuột mất anh và chính anh cũng không nắm chặt tay tôi. Đâu phải tình yêu của chúng tôi không đủ lớn, mà là chúng tôi gặp nhau khi còn quá trẻ, thời gian dành cho nhau quá ít nên chưa biết trân trọng tình cảm. Đến khi hiểu ra người kia quan trọng với mình thế nào thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Chuyện ở đời, một đi và không bao giờ trở lại.
Tôi gấp tờ giấy ăn trong tay hồi lâu mà vẫn không ra hình thù gì. Bao năm qua, có con thiên nga mà tôi học mãi cũng không gấp nổi. Đón lấy tờ giấy trong tay tôi, anh gấp một con thiên nga rồi đưa tôi.
Tôi ngây người nhìn anh, Tiêu Sơn mỉm cười, nhiều năm về trước, anh luôn dành cho tôi nụ cười đó.
- Em còn nhớ không? Lần đầu tiên em mời anh vào McDonald’s, lúc anh bước ra từ chỗ rửa tay, tình cờ thấy em lén bỏ con thiên nga vào túi áo khoác, vẻ mặt em lúc đó lấm lét như một gã ăn trộm mà rõ ràng có phải trộm đâu. Lúc đó, anh chỉ mong em có được cảm giác an toàn và hạnh phúc, anh tự nhủ mình sẽ dốc sức để mang lại hạnh phúc cho em.
Đáy mắt anh đã phủ lớp sương mù man mác:
- Đồng Tuyết, xin lỗi em, anh chưa làm được.
Bình luận truyện