Thiên Sứ Bị Thất Lạc
Chương 28: Giấc mơ của kí ức
Trong một căn phòng ngủ lộng lẫy một cô gái tốc tai xù, ánh mắt thì giận dữ, nhìn là biết đang rất tức giận.
Đồ đạt trong phòng thì bị vức lung tung, có cái thì bị vỡ vụng, đủ biết cơn giận dữ của Luna thế nào, vẫn ngồi đó cứ như đã bình tĩnh được, nhưng mà Luna vẫn tiếp tục ném mọi thứ đến khi bà Eva đi vào ngăn cản thì mới chịu dừng.
-con đang làm gì vậy hả? lần nào tức cũng phá mọi thứ.
-con mặt kệ, tại sao? tại sao? tại sao con lại thua con nhỏ đó, nó cái gì cũng thua con, vậy…tại sao Ray lại chọn nó, bây giờ ai ai trong làng cũng nói là hai người đó sắp kết hôn, con không chịu, Ray là của con…..con sẽ giết nó chết.
Chát, bà Eva giận dữ , không kìm chế được nên đánh Luna việc mà bà chưa bao giờ làm, gương mặt Luna trở nên thất thần hơn đây là lần đầu tiên.. bị người khác đánh, tại sao?
- Ai cho bà cái quyền đánh tôi?Luna đẫy bà Eva.
-ta…ta xin lỗi ta không muốn con kích động quá lại thiếu suy nghĩ nên…
-bà im đi, tôi làm gì thì liên quan đến bà? Bà nên nhớ bà chỉ là một dú nuôi thôi, có cái quyền gì dạy tôi.
Nghe được câu này bà Eva càng tức giận , định đưa tay lên đánh tiếp, Luna chợn mắt nhìn lại bà, bà thất lòng quặn đau, thật sự bà là…
-ta nói cho con biết, sáng nay tộc trưởng đã đến đây , nói chuyện hại con nhỏ đó người chỉ tha thứ thêm một lần này nữa thôi, còn có lần sau thì sẽ trừng trị nghiêm khắc, nếu bây giờ con hại nó nữa ta tin chắc rằng….dù con có là con của ngài Royer thì cũng khôn là gì.
Nói rồi bà Eva bỏ đi, để lại Luna vẫn còn chưa hạ hỏa.
Đúng thế tộc trưởng đã nhân nhượng thêm một lần nữa, cho qua mọi chuyện còn dặn mọi người không được đồn ra ngoài, coi như đã trừng trị người hại nó rồi.
Chuyện của nó và hắn, tộc trưởng cũng đã biết, vì thế Alex đã bị mắng một trận, và tộc trưởng cũng cảnh cáo Alex không được làm gì đến nó và hắn, Alex vẫn cứ im lặng, nhưng trong lòng thì không thì đang tức giận, kế hoạch tưởng trường sắp thành công lại bị phá, Alex thật không cam tâm.
Alex đi tìm hết ngóc ngách trong làng vẫn không thấy nó và hắn, không thấy Alex càng lo sợ.
Còn nó và hắn thì….
-ai là vợ anh hả?
Hắn không trả lời nó mà vẫn bình thản lái xe, miệng thì cười cười, nụ cười của hắn làm nó muốn đánh cho mấy phát.
Lo lườm hắn từ nãy đến giờ nên không để ý đây là đường đi vào thành phố kia mà, không phải đang về làng sao ? nó đánh nhẹ vào tay hắn.
-chúng ta đi đâu vậy ? không về làng sao, trời cũng gần tối rồi em sợ trễ mất.
-không, cũng gần tối về làng sẽ nguy hiểm, ở lại một đêm rồi sáng mai chúng ta về.
Nó thấy cũng hợp lý, vì lần vào làng đầu tiên cũng là buổi tối, bị người của tộc Diabolical tấn công.
Hắn đưa nó đến căn nhà lúc trước, hai người vào nhà, căn nhà tuy không rộng rãi như nhà ở trong làng nhưng vậy quá tốt rồi.
Có điều có một rắc rối không hề nhỏ, đó chính là….chỉ có một phòng ngủ ???
Nó đơ ra người ra, hắn cũng hiểu được, nên điềm đạm chấn an nó.
-nhà cũng để tộc trưởng hợp nên không có người ở, chỉ có một phòng..nhưng em yên tâm anh ngủ sofa.
Nó thở phào nhẹ nhõm, hắn bảo hắn đi tắm trước, còn nó thì ngồi dưới nhà bật TV ngồi xem, cũng lâu lắm rồi chẳng biết gì ở thế gới bên ngoài
Nó chăm chú nhìn lên màng hình TV đột nhiên chuông cửa lại reo lên, nó tò mò chẳng biết là ai ?
Vừa mở cửa ra, cái nó nhìn thấy đầu tiên là một nụ cười tươi thật tươi của một người phụ nữ trung niên, nó cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
-chào cô, tôi ở nhà kế bên, vừa mới chuyển đến nên thấy có người trong nhà nên sang hỏi thăm.
Là người mới chuyển đến sao, nó cùng vừa đến mà hơ hơ, thấy có vẻ rất hiền, nó cũng không gần ngại vui vẻ trò chuyện.
-dạ, rất vui được gặp cô ạ, con cũng mới đến.
Anh mắt của người phụ nữ liếc liếc vào trong nhà.
-vừa rồi tôi còn thấy một người con trai nữa, hai người là vợ chồng hả ?
Vợ chồng ? bất giác nó đỏ mặt, vấn đề này nó cũng chẳng biết nói sao, hắn và nó mới quen nhau, nhưng mà khi ở nhà hàng hắn cũng nói nó là vợ kia mà, thôi thì gật đầu cho qua, nếu giải thích thì càng dài dòng thêm.
-dạ. nó khẽ gật đầu
Người phụ nữ cười hiền rồi đưa cho nó một đĩa thức ăn, là mì ý trong rất ngon.
-đây là chút thức ăn mong cô nhận, đừng từ trối nhé.
Thấy sự nhiệt tình ,nó cũng không ngần ngại nhận lấy, người phụ nữ chào nó rồi rời đi nó cũng mang thức ăn vào nhà.
Đúng lúc này hắn cũng tắm xong rồi, nhìn thấy nó tay bưng đĩa thức ăn nên thắc mắc.
-ở đâu ra đấy ?
-vừa rồi có cô kia cho chúng ta, anh xem nhìn rất ngon nha.
Nó định ăn thử một miếng, vì lúc ở nhà hàng nó chưa ăn được nhiều hắn lại kéo nó đi, bây giờ nó lại đói.
Thức ăn chưa tới miệng thì bị hắn giật lấy, mất miếng ăn nên nó khó chịu nhìn hắn.
-em đang đói nha.
-ăn cái gì cũng không thể ăn bừa được.
-ơ anh này kì, thức ăn này có gì đâu, đưa lại cho em.
Nó hùng hồ giật lại , hắn thì cũng đâu chịu buông , giằng co một hồi đữa thức ăn điều đỗ vào người nó, nó tiếc muốn đứt ruột, tại hắn hết .
- đỗ hết rồi, em không biết anh đền đi, đó là lòng tốt của người ta cho, anh lại…anh là đồ xấu xa.
Mặt hắn tối xầm lại, mắt lườm nó, cái gì đây ? hắn làm lỗi kia mà sao lại đem ánh mắt đó nhìn người ta.
-em nhìn đi, đó là lòng tốt à ?
Hắn nói gì chứ, nhìn cái gì mà nhìn,nói thì nói vậy nhưng nó cũng nhìn xuống dưới thức ăn vừa bị làm đỗ, nó giật mình, lùi ra sau vài bước.
Những sợi mì ý đang nhút nhít dưới đất, cái gì đây ? là rắn sao ? nhìn đám rắn nhỏ nhỏ chợt rùng mình, đám rắn dưới đất kia bị đám lửa của hắn làm cháy rụi.
-giúp em mà còn nói anh xấu xa, biết vậy để cho em ăn, để xem bọn rắn này khi vào bụng em sẽ ra sao.
Mặt nó tái mét, nếu hắn không cản nó chắt chết thảm rồi, nhưng mà người phu nữ khi nãy là sau đây.
-em đúng là ngốc, những dẫy nhà ở đây làm gì có người ở, người mà em nói có lòng tốt đó xem ra là người của bộ tộc Diabolical rồi.
-sao mà…họ lại làm vậy…em không hiểu.
-rất đơn giản ,chỉ là người của tộc ta họ điều muốn giết, họ tàn ác vậy đó, hiểu chưa.
Nó gật đầu, vậy là nguy hiểm luôn ở mọi nơi nếu làng không có lớp bảo vệ thì mọi người trong làng sẽ thế nào đây.
-em đói bụng ư ? để anh ra ngoài mua đồ cho em, lên phòng tắm đi.
- nhưng mà… đồ em bị dính dơ hết rồi, làm sao còn đồ mà mặc ?
Hắn nhìn nó, đúng là đồ bị thức ăn làm bẩn hết rồi.
-trong tủ trên phòng có mấy bộ đồ của anh , em chọn cái nào thích hợp mà mặc.
Hắn định ra ngoài mua đồ, nhưng quay lại dặn dò nó.
-mà nếu có người lạ xuất hiện phải biết tự bảo vệ đấy, những thứ học được cứ sữ dụng hết đi.
-dạ.
Hắn yên tâm ra ngoài mua thức ăn cho nó, nó thì lên lầu tắm rửa sạch sẽ, đúng là tắm xong thì cảm giác rất thoải mái nha.
Nhưng mà đồ của hắn, thế này sao mà mặc ? quần thì dài, áo thì rộng, cũng đúng chân hắn rất dài mà.
Nó lấy đại một bộ mà mặc, chỉ cần xăn tay áo vào kéo quần cao lên không có vẫn đề gì rồi.
Tiếng xe dừng ở cửa , hắn đã về nó đi xuống nhà thì thấy một đống thức ăn được bày xuống bàn, nhìn rất ngon, nó nhào vào ăn đến khi căn bụng mới thôi, nhìn nó hắn không nhịn được cười mà cười thành tiếng bị nó phát hiện lườm cho mấy phát.
-cười xuốt ngày anh không biết chán hả ?
-không.
Nhìn vẽ mặt của hắn nó cũng chịu thua ,cứ mặc cho hắn cười.
-mà anh sau khi học xong anh định làm gì ?
Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới chịu mở miệng.
-sinh con.
Nó rớt luôn cả đũa đang cầm trên tay, hôm nay nhìn hắn rất gian tà nha, ở cô nhi viện còn dụ nó hợp tác, rồi ở nhà hàng còn nói nó là vợ nữa, rồi bây giờ thì nói sinh con.
Nó hoảng hốt lập tức tránh xa hắn ra, thái độ kì lạc của nó làm hắn nhíu mày.
-em làm sao thế ?
-nói cho anh biết…tránh..tránh xa em năm mét đi.
-gì đây , anh đâu có bệnh truyền nhiễm, làm gì sợ anh ?
-không phải…nhưng mà…nói chung là vậy, cách xa em một chút.
-được.
Hắn lạnh lùng làm theo lời nó, thái độ của hắn như vậy là giận nó sao ? thật tình nó không muốn vậy , nhưng thái độ của hắn làm nó thấy sợ.
-anh giận hả ?
-….
-ý em không phải vậy.
-vậy nói xem ý em là gì ? hắn nhìn nó
-thật ra…thì…em….anh…chúng ta. Nó ấp úng
Vấn đề này làm sao nó có thể nói ra chứ, hắn đúng là muốn nó ngượng chết hay sao.
-anh thì sao nào ?
Vì đang ngồi trên ghế sofa nên hắn dễ dàng tiến lại gần nó, nó thì càng lùi ra, rốt cuộc lưng cũng chạm thành ghế, hết trốn hắn được rồi, mặt hắn càng ngày càng gần nó chẳng giám nhìn thẳng.
-anh…anh đừng nhìn em như vậy em…em thấy ngượng lắm.
-anh chỉ nhìn mà em đã ngượng rồi à ?
Hắn xoay mặt nó lại, bây giờ bốn mắt nhìn nhau làm tim nó cứ thình thịch, nó sắp ngộp, không thở được vì cái ánh mắt đầy ma mị, quyến rũ của hắn, nó lại xoay mặt nới khác.
Môi hắn lướt nhẹ nhàng lướt qua đôi má đang ửng đỏ của nó rồi dừng lại ngay vành tai cũng đang chuyển màu.
-em hư lắm…phải trừng phạt ! hắn thì thầm
Hắn cắn nhẹ lên vành tai nó, nó nhăm mặt, hình phạt hắn nói là cắn hả, sao giống….nhưng mà nó có làm gì sai đâu mà phải bị phạt hắn thật quá đáng.
Lòng tự trọng nó trồi dậy, nó bậm môi định bụng cắn lại hắn, vừa đưa môi lên thì hắn tưởng nó muốn hôn nên hắn tự nhiên đặt lên đó một nụ hôn.
Nó trợn mắt nhìn hắn, cố đẫy hắn ra nhưng mà càng đẫy hắn càng hôn mạnh, để rồi cái lưỡi đáng ghét của hắn cứ thế mà ngang nhiên xâm chiếm.
Hơi thở gấp gáp của hai người làm cho không khí xung quanh càng nóng hơn, nhìn nó như thế hắn chẳng thể kìm chết được bản thân, cứ thế hôn lên môi nó nữa, nụ hôn lần này mãnh liệt hơn lần trước, nó muốn chống cự nhưng mà cảm giác này rất khó tả làm cho nó không còn sức để chống cự được nữa, cứ thế mà nhịp nhàng hợp tác với hắn.
Đôi môi hắn càng ngày càng tham lam, hết quấn quýt đôi môi nhỏ ,rồi từ từ di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của nó.
Lúc này nó không biết làm gì nữa, đầu nó cứ ong ong lên, mặt thì rất nóng nha, nó chợt nhớ đến trước đây nó có hỏi Trinh vì sao mới quen với Jeam và đã cùng anh ta…Trinh còn nói với nó tình yêu đâu quan trọng lâu hay mau, hắn với nó quen nhau chưa được hai ngày nữa, hai người có thể tiếng xa đến thế này sao ? nhưng mà nó yêu hắn và hắn yêu nó thế thì tại sao nó lại phải suy nghĩ nhiều.
Bàn tay hắn cũn bắt đầu hành đồng, một cút áo được mở ra…rồi từ từ đến cút áo thứ hai…và…
Rầm, nhưng tiếp đạp cửa cứ liên tục vang lên, hắn cũng định mặc kệ nhưng mà tiếng động ngày càng lớn, cứ như cửa sắp bị sập đến nơi nên hắn mới dừng lại, mà đi ra cửa xem ai giám phá đám hắn.
Nó gấp gáp chỉnh lại quần áo, hắn vừa mở cửa ra thì thấy Alex đang tức giận đứng ở ngoài, ánh mắt Alex như nổi lên những tia máu , chẳng nói lời nào với hắn cứ thế mà Alex xong vào nhà, ánh mắt rà xoát tìm nó, nhìn thấy nó đang bần thần ngồi trên ghế Alex kéo nó đi.
-theo anh về.
Cánh tay nó bị Alex nhắm rất đau, nó nhăn mặt.
-Alex buông tôi ra, anh làm gì vậy ? anh đang làm tôi đau đó ! nó cố gỡ tay Alex ra
Hắn tức giận dán cho hắn một cái đấm làm Alex ngã xuống đất, Alex cũng không kém đánh lên mặt hắn, khóe miệng hắn ứa máu, nó hoảng hốt cảng hai người bọn họ lại.
-hai người làm gì vậy hả ?? có chuyện gì thì nói sao lại đánh nhau !
Anh mắt Alex thiết tha nhìn nó, có chút đau khổ, có chút phẩn nộ.
-Anna tại sao ? tại sao em lại đi theo hắn ? có biết anh lo thế nào không ?
-tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh ! ánh mắt nó hướng về hắn-anh có sao không ?
Bàn tay nhỏ của nó chạm vào khóe miệng của hắn để lau vết máu, động tác rất cẩn thận , nó sợ hắn đau, đối với hành động ngọt ngào này chỉ khiến trái Alex đau đớn.
-một lần nữa anh muốn em lập tức đi về làng với anh.
Alex lại lần nữa nắm cổ tay nó, nó thẳng thừng gỡ ra, lần này mặt nó lạnh lùng nhìn Alex.
-tôi không về, khi nào Ray về thì tôi về.
Nghe thế hắn cười đắt ý.
-nghe thấy chưa ? còn không tự động đi ?
-hai người tự ý đi ra ngoài chưa có sự cho phép, xem như tôi đến đây bắt hai người về trừng phạt.
Lời Alex cũng đúng chính nó và hắn trốn ra ngoài mà, bây giờ phải làm sao ? nó nhìn hắn vẻ mặt cũng không một chút thay đổi.
-được, trừng phạt thì trừng phạt, xem như chúng tôi có lỗi, vậy cảm phiền cậu đi nhanh một chúc, chúng tôi sẽ về ngay.
-không được, tôi sẽ đưa Anna về.
-không !Nó núp sau lưng lắn
Thật tình hắn cũng không muốn làm quá lên, nhưng vì cái Tên Alex này quá cứng đầu, bị người ta từ chối như vậy mà vẫn mặt dày, còn chưa kể đến chuyện phá hong chuyện của hắn.
-nếu ngài Alex cứ chần chừ như vậy thì..tôi và vợ sắp cưới về trước đây.
Nói là hành động nhanh nhứ chớp nó bị hắn đưa lên xe và chiếc xe với tốc độ nhanh nhất cứ thế mà chạy.
Những tiếng rầm rầm trên nóc xe vẫn vang lên điều điều , hắn biết Alex vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng dù tốc độ bay có nhanh thì vẫn không nhanh bằng tốc độ chiếc xe này, hắn càng tăng tốc nhanh hơn, chỉ vài giây là cắt được cái đuôi đáng ghét.
Hắn vui vẻ nhìn qua nó, hắn nhíu mày, hình như nó không được vui cho lắm.
-em làm sao ?
Bị hắn hỏi nó gật mình, vẻ mặt có chút buồn buồn nhìn hắn.
-em nghĩ mai mới về, vậy có thời gian thăm mộ sơ ngồi,nhưng bây giờ về gắp vậy không có cơ hội rồi.
- đừng lo sẽ có cơ hội khác mà, lần khác ra ngoài cẩn thận hơn một chút, sẽ không ai biết.
Môi nó nở nụ cười trìu mến, nó thấy hắn thật tốt với nó, nhưng đột nhiên kí ức gần mười phút trước hiện về trong đầu nó, lúc nó hắn…hắn…
Nghĩ đến đây thôi má nó đã đỏ tự khi nào , nó cố quay mặt đi che giấu nhưng nào qua được mắt hắn, miệng hắn khẽ cong lên cười như không cười.
………
………..
Vẫn như mọi ngài nó đi học về, vừa về đến nhà là nó chạy vào nhà tìm hắn, nhưng đi khắp ngóc ngách cả ra vườn cũng không thấy.
Chắc lại đi chơi đâu bỏ nó rồi, nhất định phải tìm thấy anh, hôm nay anh chết chắc rồi ! nó chửi thầm
Nhưng cũng lạ kể cả Sam cũng không có nhà, nó chạy ra ngoài đường, mọi hôm hơi vắng hôm nay càng vắng hơn.
Đi được một đoạn tự sương mù ở đâu rất nhiều nhanh chóng quay quanh nó, một màu trắng xóa nó chẳng nhìn thấy gì nó định bay lên trên để nhìn rõ hơn.
Nhưng kì lạ mọi hôm vung cánh là bay được rồi, nhưng loay hoay vẫn không bây lại, nó bất giác nhìn lại đôi cánh của mình, nó hoàn toàn giống như trước khi hắn sửa xánh lại cho nó, như thế không thể bay được.
Hắn đúng là đáng chết, dùng gì sửa mà chất lượng kém quá chừng, chưa dùng được bao lâu thì lại hư rồi.
Đứng mãi đây cũng được vì căn bản lúc này chẳng nhìn được gì, nó từ từ dò xét đường mà tiến lên phía trước, nó bắt đầu nghi ngờ cái này có phải là sương mù không,vì sương mù khi chạm vào mặt rất mát nha nhưng cái này giống như làm khối trắng vậy.
Đôi chân nó cứ thế mà tiến về phía trước, đi được một đoạn khá xa thì từ đằng xa nó thấy được một cái bóng đen, nhìn rất quen chẳng phải là hắn sau ?
Nó chạy thật nhanh để cố bắt kịp hắn nhưng mà nó chạy hắn cũng chạy nên mãi không đuổi kịp.
Nó quá mệt chẳng đuổi kịp nữa nó ngồi xỏm dưới đất mà thở dóc, đến khi ngẩn mặt lên làng khói trắng cũng biến mất , hiện trước mặt nó bây giờ là một khu rừng nhỏ, và phía trước nó thấy rõ tấm lưng của hắn.
-Ray !!!! anh đứng lại cho em !!
Hắn vẫn không nói gì, và di chuyển vào trong khu rừng, nó tức giận đứng lên đuổi theo hắn, miệng thì liên tục chửi lẩm bẩm.
Đột nhiên đến một bức tường rêu lớn, hắn đi qua , nó cũng vừa đến nhưng trên đó có tấm bản rất lớn, trên đó còn nghi hai chữ NGUY HIỂM .
Lòng nó bất an, nếu nguy hiểm như vậy sao hắn lại vào, lỡ hắn có nguy hiểm gì thì sao? nó cũng đi xuyên qua.
Trước mắt nó là một khoảng đất rất rộng, phía trước mặt là con suông nhỏ, còn có cây cầu bắt qua nữa, còn bên kia cây cầu nhỏ là một ngôi nhà lớn bằng gỗ, nhìn nó rất giống với ngôi nhà cũ của hắn.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng nó đâu, nhưng khi ánh mắt nó lướt qua ngôi nhà thì nhìn thấy hắn đứng đó còn cười rất tươi nữa.
Hắn đúng là vô duyên , nhà người ta mà hắn tự nhiên đi vào vậy á, ở ngoài kia người ta nói nguy hiểm lỡ nhà có chó dữ thì sao, hắn như vậy không bị cắn chết cũng lạ.
Nó chạy qua bên nó thật nhanh, định bụng sẽ kéo hắn ra khỏi đây nhưng vừa qua thì hắn lại đi vào bên trong, cái tên này muốn bị chó cắn đến thế sao?
Nó cũng đánh bạo đi vào, nhưng bóng dáng hắn cũng không có, nó quan sát căn nhà hình lâu không có người ở, bụi phũ trắng cả đồ đạt và cả trên sàn nhà, nó càng ngày càng tiến sâu vào trong.
Nó chợt phát hiện ra một khung ảnh đã bị bụi bám đầy rồi, nó cũng tò mò mà lại gần chùi chùi, hình ảnh trong ấy hiện ra,người trong hình chính là …ba mẹ nó.
nó cầm lên lau cẩn thận, ảnh càng rõ ra mẹ nó mặt một chiếc váy màu trắng khoát tay ba nó hai người cười rất tươi đây là ảnh cưới của ba mẹ nó.
vậy đây chính là nhà của ba mẹ nó rồi cũng có nghĩa là nhà của nó, nó vui đến phát khóc.
-vợ ơi em đang ở đâu?
Bỗng nó nghe một giọng nói vang lên, nó hướng mặt về phía phát ra giọng nói.
Nó kinh ngạc khi thấy toàn bộ căn nhà không còn bụi nữa, mọi thứ rất sạch sẽ, khung cảnh ngôi nhà rất đẹp đang hiện lên trong mắt nó.
Một người đàn ông từ trong nhà bếp đi ra, chính là ba nó tại sao? ba mẹ nó mất rồi kia mà.
-em đang trong đây này!
Lại là giọng nói của mẹ nó, ba nó nhanh chóng theo hướng cửa phòng trước mặt nó mà đi vào, nhưng mà nó đứng ngay cạnh cửa kia mà, ba nó không nhìn thấy sao? thấy vậy nó cũng vào xem sao.
Mẹ nó đang ngồi trên ghế xem sách, ba nó bưng một bát canh nóng vừa mới nấu xong đặt xuống bàn, vẻ mặt có chút hờn giận.
-đã bảo em ở trên phòng kia mà, lại đọc sách em không gần ngày sinh rồi sao?
Mẹ nó cười hiền xoa xoa má ba nó.
-không làm gì em cảm thấy khó chịu lắm, em còn một tuần nữa mới sinh kia mà.
-em đừng có chủ quan, phải dưỡng sức chứ, nào cho anh nói chuyện với con một lát.
Ba nó cúi người , áp tay vào cái bụng lớn của mẹ nó mà thì thầm.
-con ngoan nhé, chúng ta sắp được gặp nhau rồi! ba nó gật mình-con vừa đạp vào mặt anh đấy em à.
Nó rồi mẹ và ba nó phá cười lên, nhìn hai người rất hạnh phúc, vậy là không gian này là lúc nó chưa được sinh ra, đứa trẻ hiếu động kia là nó rồi.
Nó đưa tay lên định sờ vào người ba mẹ nó nhưng bàn tay nó xuyên qua người họ, vì đây chỉ là một mảnh kí ức, nó không thể chạm được hai người họ
-chị Bella nói với em con là con gái đấy, nó quậy như vậy anh không sợ sao?
-làm gì phải sợ, em anh còn trị được chỉ thêm một cô nhóc quậy thôi mà.
Mẹ nó đánh yêu ba nó, và thế là tiếng cười tràn ngập khắp căn phòng, ba nó bắt đầu bón cho canh cho mẹ nó, ánh mắt hai người tràn ngập yêu thương.
Đùng, hàng loạt tiếng nổ vang lên, nghe hình như rất xa, ba nó đứng dậy đi ra ngoài xem xét, mẹ nó nóng lòng cũng ra xem nhưng bụng khá to , mẹ nó di chuyển chậm chạp.
Nó hoảng hốt, tiếng nổ ấy không phải là người của bộ tộc Diabolical đấy chứ? tính từ thời điểm này thì đúng là lúc nó sinh ra và cũng là ngày mà bộ tộc Diabolical tấn công, cũng có nghĩa ba mẹ nó…
Nó đuổi theo ba mẹ có gắng bảo họ đừng đi, cố kéo họ lại nhưng vô vọng họ căn bản không thể nghe thấy.
-ba mẹ, xin hai người đừng đi , sẽ nguy hiểm lắm, con xin mà…làm ơn đừng đi.
Ba mẹ nó khẩn trương bay đi, nó muốn bay theo nhưng đôi cách lúc này không bay được, nó chỉ biết gào khóc đứng nhìn hai người càng ngày bay càng xa..
-Anna! Anna!
Hắn liên tục vỗ vào mặt nó, chẳng biết nó ngủ mơ thế nào mà khóc dữ quá, trên trán còn rất nhiều mồ hôi.
Nó giật mình bật dậy,nó vẫn còn khóc tim như thắt lại, hắn ôm nó vào lòng vỗ về.
-em gặp ác mộng sao?
Sau một hồi lấy lại được bình tỉnh nó mới nó.
-em mơ thấy ba mẹ, người của bộ tộc Diabolical họ tấn công làng ba mẹ em đang gặp nguy hiểm…mà khoan đã, sao anh lại ở trên giường em????
Đồ đạt trong phòng thì bị vức lung tung, có cái thì bị vỡ vụng, đủ biết cơn giận dữ của Luna thế nào, vẫn ngồi đó cứ như đã bình tĩnh được, nhưng mà Luna vẫn tiếp tục ném mọi thứ đến khi bà Eva đi vào ngăn cản thì mới chịu dừng.
-con đang làm gì vậy hả? lần nào tức cũng phá mọi thứ.
-con mặt kệ, tại sao? tại sao? tại sao con lại thua con nhỏ đó, nó cái gì cũng thua con, vậy…tại sao Ray lại chọn nó, bây giờ ai ai trong làng cũng nói là hai người đó sắp kết hôn, con không chịu, Ray là của con…..con sẽ giết nó chết.
Chát, bà Eva giận dữ , không kìm chế được nên đánh Luna việc mà bà chưa bao giờ làm, gương mặt Luna trở nên thất thần hơn đây là lần đầu tiên.. bị người khác đánh, tại sao?
- Ai cho bà cái quyền đánh tôi?Luna đẫy bà Eva.
-ta…ta xin lỗi ta không muốn con kích động quá lại thiếu suy nghĩ nên…
-bà im đi, tôi làm gì thì liên quan đến bà? Bà nên nhớ bà chỉ là một dú nuôi thôi, có cái quyền gì dạy tôi.
Nghe được câu này bà Eva càng tức giận , định đưa tay lên đánh tiếp, Luna chợn mắt nhìn lại bà, bà thất lòng quặn đau, thật sự bà là…
-ta nói cho con biết, sáng nay tộc trưởng đã đến đây , nói chuyện hại con nhỏ đó người chỉ tha thứ thêm một lần này nữa thôi, còn có lần sau thì sẽ trừng trị nghiêm khắc, nếu bây giờ con hại nó nữa ta tin chắc rằng….dù con có là con của ngài Royer thì cũng khôn là gì.
Nói rồi bà Eva bỏ đi, để lại Luna vẫn còn chưa hạ hỏa.
Đúng thế tộc trưởng đã nhân nhượng thêm một lần nữa, cho qua mọi chuyện còn dặn mọi người không được đồn ra ngoài, coi như đã trừng trị người hại nó rồi.
Chuyện của nó và hắn, tộc trưởng cũng đã biết, vì thế Alex đã bị mắng một trận, và tộc trưởng cũng cảnh cáo Alex không được làm gì đến nó và hắn, Alex vẫn cứ im lặng, nhưng trong lòng thì không thì đang tức giận, kế hoạch tưởng trường sắp thành công lại bị phá, Alex thật không cam tâm.
Alex đi tìm hết ngóc ngách trong làng vẫn không thấy nó và hắn, không thấy Alex càng lo sợ.
Còn nó và hắn thì….
-ai là vợ anh hả?
Hắn không trả lời nó mà vẫn bình thản lái xe, miệng thì cười cười, nụ cười của hắn làm nó muốn đánh cho mấy phát.
Lo lườm hắn từ nãy đến giờ nên không để ý đây là đường đi vào thành phố kia mà, không phải đang về làng sao ? nó đánh nhẹ vào tay hắn.
-chúng ta đi đâu vậy ? không về làng sao, trời cũng gần tối rồi em sợ trễ mất.
-không, cũng gần tối về làng sẽ nguy hiểm, ở lại một đêm rồi sáng mai chúng ta về.
Nó thấy cũng hợp lý, vì lần vào làng đầu tiên cũng là buổi tối, bị người của tộc Diabolical tấn công.
Hắn đưa nó đến căn nhà lúc trước, hai người vào nhà, căn nhà tuy không rộng rãi như nhà ở trong làng nhưng vậy quá tốt rồi.
Có điều có một rắc rối không hề nhỏ, đó chính là….chỉ có một phòng ngủ ???
Nó đơ ra người ra, hắn cũng hiểu được, nên điềm đạm chấn an nó.
-nhà cũng để tộc trưởng hợp nên không có người ở, chỉ có một phòng..nhưng em yên tâm anh ngủ sofa.
Nó thở phào nhẹ nhõm, hắn bảo hắn đi tắm trước, còn nó thì ngồi dưới nhà bật TV ngồi xem, cũng lâu lắm rồi chẳng biết gì ở thế gới bên ngoài
Nó chăm chú nhìn lên màng hình TV đột nhiên chuông cửa lại reo lên, nó tò mò chẳng biết là ai ?
Vừa mở cửa ra, cái nó nhìn thấy đầu tiên là một nụ cười tươi thật tươi của một người phụ nữ trung niên, nó cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
-chào cô, tôi ở nhà kế bên, vừa mới chuyển đến nên thấy có người trong nhà nên sang hỏi thăm.
Là người mới chuyển đến sao, nó cùng vừa đến mà hơ hơ, thấy có vẻ rất hiền, nó cũng không gần ngại vui vẻ trò chuyện.
-dạ, rất vui được gặp cô ạ, con cũng mới đến.
Anh mắt của người phụ nữ liếc liếc vào trong nhà.
-vừa rồi tôi còn thấy một người con trai nữa, hai người là vợ chồng hả ?
Vợ chồng ? bất giác nó đỏ mặt, vấn đề này nó cũng chẳng biết nói sao, hắn và nó mới quen nhau, nhưng mà khi ở nhà hàng hắn cũng nói nó là vợ kia mà, thôi thì gật đầu cho qua, nếu giải thích thì càng dài dòng thêm.
-dạ. nó khẽ gật đầu
Người phụ nữ cười hiền rồi đưa cho nó một đĩa thức ăn, là mì ý trong rất ngon.
-đây là chút thức ăn mong cô nhận, đừng từ trối nhé.
Thấy sự nhiệt tình ,nó cũng không ngần ngại nhận lấy, người phụ nữ chào nó rồi rời đi nó cũng mang thức ăn vào nhà.
Đúng lúc này hắn cũng tắm xong rồi, nhìn thấy nó tay bưng đĩa thức ăn nên thắc mắc.
-ở đâu ra đấy ?
-vừa rồi có cô kia cho chúng ta, anh xem nhìn rất ngon nha.
Nó định ăn thử một miếng, vì lúc ở nhà hàng nó chưa ăn được nhiều hắn lại kéo nó đi, bây giờ nó lại đói.
Thức ăn chưa tới miệng thì bị hắn giật lấy, mất miếng ăn nên nó khó chịu nhìn hắn.
-em đang đói nha.
-ăn cái gì cũng không thể ăn bừa được.
-ơ anh này kì, thức ăn này có gì đâu, đưa lại cho em.
Nó hùng hồ giật lại , hắn thì cũng đâu chịu buông , giằng co một hồi đữa thức ăn điều đỗ vào người nó, nó tiếc muốn đứt ruột, tại hắn hết .
- đỗ hết rồi, em không biết anh đền đi, đó là lòng tốt của người ta cho, anh lại…anh là đồ xấu xa.
Mặt hắn tối xầm lại, mắt lườm nó, cái gì đây ? hắn làm lỗi kia mà sao lại đem ánh mắt đó nhìn người ta.
-em nhìn đi, đó là lòng tốt à ?
Hắn nói gì chứ, nhìn cái gì mà nhìn,nói thì nói vậy nhưng nó cũng nhìn xuống dưới thức ăn vừa bị làm đỗ, nó giật mình, lùi ra sau vài bước.
Những sợi mì ý đang nhút nhít dưới đất, cái gì đây ? là rắn sao ? nhìn đám rắn nhỏ nhỏ chợt rùng mình, đám rắn dưới đất kia bị đám lửa của hắn làm cháy rụi.
-giúp em mà còn nói anh xấu xa, biết vậy để cho em ăn, để xem bọn rắn này khi vào bụng em sẽ ra sao.
Mặt nó tái mét, nếu hắn không cản nó chắt chết thảm rồi, nhưng mà người phu nữ khi nãy là sau đây.
-em đúng là ngốc, những dẫy nhà ở đây làm gì có người ở, người mà em nói có lòng tốt đó xem ra là người của bộ tộc Diabolical rồi.
-sao mà…họ lại làm vậy…em không hiểu.
-rất đơn giản ,chỉ là người của tộc ta họ điều muốn giết, họ tàn ác vậy đó, hiểu chưa.
Nó gật đầu, vậy là nguy hiểm luôn ở mọi nơi nếu làng không có lớp bảo vệ thì mọi người trong làng sẽ thế nào đây.
-em đói bụng ư ? để anh ra ngoài mua đồ cho em, lên phòng tắm đi.
- nhưng mà… đồ em bị dính dơ hết rồi, làm sao còn đồ mà mặc ?
Hắn nhìn nó, đúng là đồ bị thức ăn làm bẩn hết rồi.
-trong tủ trên phòng có mấy bộ đồ của anh , em chọn cái nào thích hợp mà mặc.
Hắn định ra ngoài mua đồ, nhưng quay lại dặn dò nó.
-mà nếu có người lạ xuất hiện phải biết tự bảo vệ đấy, những thứ học được cứ sữ dụng hết đi.
-dạ.
Hắn yên tâm ra ngoài mua thức ăn cho nó, nó thì lên lầu tắm rửa sạch sẽ, đúng là tắm xong thì cảm giác rất thoải mái nha.
Nhưng mà đồ của hắn, thế này sao mà mặc ? quần thì dài, áo thì rộng, cũng đúng chân hắn rất dài mà.
Nó lấy đại một bộ mà mặc, chỉ cần xăn tay áo vào kéo quần cao lên không có vẫn đề gì rồi.
Tiếng xe dừng ở cửa , hắn đã về nó đi xuống nhà thì thấy một đống thức ăn được bày xuống bàn, nhìn rất ngon, nó nhào vào ăn đến khi căn bụng mới thôi, nhìn nó hắn không nhịn được cười mà cười thành tiếng bị nó phát hiện lườm cho mấy phát.
-cười xuốt ngày anh không biết chán hả ?
-không.
Nhìn vẽ mặt của hắn nó cũng chịu thua ,cứ mặc cho hắn cười.
-mà anh sau khi học xong anh định làm gì ?
Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới chịu mở miệng.
-sinh con.
Nó rớt luôn cả đũa đang cầm trên tay, hôm nay nhìn hắn rất gian tà nha, ở cô nhi viện còn dụ nó hợp tác, rồi ở nhà hàng còn nói nó là vợ nữa, rồi bây giờ thì nói sinh con.
Nó hoảng hốt lập tức tránh xa hắn ra, thái độ kì lạc của nó làm hắn nhíu mày.
-em làm sao thế ?
-nói cho anh biết…tránh..tránh xa em năm mét đi.
-gì đây , anh đâu có bệnh truyền nhiễm, làm gì sợ anh ?
-không phải…nhưng mà…nói chung là vậy, cách xa em một chút.
-được.
Hắn lạnh lùng làm theo lời nó, thái độ của hắn như vậy là giận nó sao ? thật tình nó không muốn vậy , nhưng thái độ của hắn làm nó thấy sợ.
-anh giận hả ?
-….
-ý em không phải vậy.
-vậy nói xem ý em là gì ? hắn nhìn nó
-thật ra…thì…em….anh…chúng ta. Nó ấp úng
Vấn đề này làm sao nó có thể nói ra chứ, hắn đúng là muốn nó ngượng chết hay sao.
-anh thì sao nào ?
Vì đang ngồi trên ghế sofa nên hắn dễ dàng tiến lại gần nó, nó thì càng lùi ra, rốt cuộc lưng cũng chạm thành ghế, hết trốn hắn được rồi, mặt hắn càng ngày càng gần nó chẳng giám nhìn thẳng.
-anh…anh đừng nhìn em như vậy em…em thấy ngượng lắm.
-anh chỉ nhìn mà em đã ngượng rồi à ?
Hắn xoay mặt nó lại, bây giờ bốn mắt nhìn nhau làm tim nó cứ thình thịch, nó sắp ngộp, không thở được vì cái ánh mắt đầy ma mị, quyến rũ của hắn, nó lại xoay mặt nới khác.
Môi hắn lướt nhẹ nhàng lướt qua đôi má đang ửng đỏ của nó rồi dừng lại ngay vành tai cũng đang chuyển màu.
-em hư lắm…phải trừng phạt ! hắn thì thầm
Hắn cắn nhẹ lên vành tai nó, nó nhăm mặt, hình phạt hắn nói là cắn hả, sao giống….nhưng mà nó có làm gì sai đâu mà phải bị phạt hắn thật quá đáng.
Lòng tự trọng nó trồi dậy, nó bậm môi định bụng cắn lại hắn, vừa đưa môi lên thì hắn tưởng nó muốn hôn nên hắn tự nhiên đặt lên đó một nụ hôn.
Nó trợn mắt nhìn hắn, cố đẫy hắn ra nhưng mà càng đẫy hắn càng hôn mạnh, để rồi cái lưỡi đáng ghét của hắn cứ thế mà ngang nhiên xâm chiếm.
Hơi thở gấp gáp của hai người làm cho không khí xung quanh càng nóng hơn, nhìn nó như thế hắn chẳng thể kìm chết được bản thân, cứ thế hôn lên môi nó nữa, nụ hôn lần này mãnh liệt hơn lần trước, nó muốn chống cự nhưng mà cảm giác này rất khó tả làm cho nó không còn sức để chống cự được nữa, cứ thế mà nhịp nhàng hợp tác với hắn.
Đôi môi hắn càng ngày càng tham lam, hết quấn quýt đôi môi nhỏ ,rồi từ từ di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của nó.
Lúc này nó không biết làm gì nữa, đầu nó cứ ong ong lên, mặt thì rất nóng nha, nó chợt nhớ đến trước đây nó có hỏi Trinh vì sao mới quen với Jeam và đã cùng anh ta…Trinh còn nói với nó tình yêu đâu quan trọng lâu hay mau, hắn với nó quen nhau chưa được hai ngày nữa, hai người có thể tiếng xa đến thế này sao ? nhưng mà nó yêu hắn và hắn yêu nó thế thì tại sao nó lại phải suy nghĩ nhiều.
Bàn tay hắn cũn bắt đầu hành đồng, một cút áo được mở ra…rồi từ từ đến cút áo thứ hai…và…
Rầm, nhưng tiếp đạp cửa cứ liên tục vang lên, hắn cũng định mặc kệ nhưng mà tiếng động ngày càng lớn, cứ như cửa sắp bị sập đến nơi nên hắn mới dừng lại, mà đi ra cửa xem ai giám phá đám hắn.
Nó gấp gáp chỉnh lại quần áo, hắn vừa mở cửa ra thì thấy Alex đang tức giận đứng ở ngoài, ánh mắt Alex như nổi lên những tia máu , chẳng nói lời nào với hắn cứ thế mà Alex xong vào nhà, ánh mắt rà xoát tìm nó, nhìn thấy nó đang bần thần ngồi trên ghế Alex kéo nó đi.
-theo anh về.
Cánh tay nó bị Alex nhắm rất đau, nó nhăn mặt.
-Alex buông tôi ra, anh làm gì vậy ? anh đang làm tôi đau đó ! nó cố gỡ tay Alex ra
Hắn tức giận dán cho hắn một cái đấm làm Alex ngã xuống đất, Alex cũng không kém đánh lên mặt hắn, khóe miệng hắn ứa máu, nó hoảng hốt cảng hai người bọn họ lại.
-hai người làm gì vậy hả ?? có chuyện gì thì nói sao lại đánh nhau !
Anh mắt Alex thiết tha nhìn nó, có chút đau khổ, có chút phẩn nộ.
-Anna tại sao ? tại sao em lại đi theo hắn ? có biết anh lo thế nào không ?
-tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh ! ánh mắt nó hướng về hắn-anh có sao không ?
Bàn tay nhỏ của nó chạm vào khóe miệng của hắn để lau vết máu, động tác rất cẩn thận , nó sợ hắn đau, đối với hành động ngọt ngào này chỉ khiến trái Alex đau đớn.
-một lần nữa anh muốn em lập tức đi về làng với anh.
Alex lại lần nữa nắm cổ tay nó, nó thẳng thừng gỡ ra, lần này mặt nó lạnh lùng nhìn Alex.
-tôi không về, khi nào Ray về thì tôi về.
Nghe thế hắn cười đắt ý.
-nghe thấy chưa ? còn không tự động đi ?
-hai người tự ý đi ra ngoài chưa có sự cho phép, xem như tôi đến đây bắt hai người về trừng phạt.
Lời Alex cũng đúng chính nó và hắn trốn ra ngoài mà, bây giờ phải làm sao ? nó nhìn hắn vẻ mặt cũng không một chút thay đổi.
-được, trừng phạt thì trừng phạt, xem như chúng tôi có lỗi, vậy cảm phiền cậu đi nhanh một chúc, chúng tôi sẽ về ngay.
-không được, tôi sẽ đưa Anna về.
-không !Nó núp sau lưng lắn
Thật tình hắn cũng không muốn làm quá lên, nhưng vì cái Tên Alex này quá cứng đầu, bị người ta từ chối như vậy mà vẫn mặt dày, còn chưa kể đến chuyện phá hong chuyện của hắn.
-nếu ngài Alex cứ chần chừ như vậy thì..tôi và vợ sắp cưới về trước đây.
Nói là hành động nhanh nhứ chớp nó bị hắn đưa lên xe và chiếc xe với tốc độ nhanh nhất cứ thế mà chạy.
Những tiếng rầm rầm trên nóc xe vẫn vang lên điều điều , hắn biết Alex vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng dù tốc độ bay có nhanh thì vẫn không nhanh bằng tốc độ chiếc xe này, hắn càng tăng tốc nhanh hơn, chỉ vài giây là cắt được cái đuôi đáng ghét.
Hắn vui vẻ nhìn qua nó, hắn nhíu mày, hình như nó không được vui cho lắm.
-em làm sao ?
Bị hắn hỏi nó gật mình, vẻ mặt có chút buồn buồn nhìn hắn.
-em nghĩ mai mới về, vậy có thời gian thăm mộ sơ ngồi,nhưng bây giờ về gắp vậy không có cơ hội rồi.
- đừng lo sẽ có cơ hội khác mà, lần khác ra ngoài cẩn thận hơn một chút, sẽ không ai biết.
Môi nó nở nụ cười trìu mến, nó thấy hắn thật tốt với nó, nhưng đột nhiên kí ức gần mười phút trước hiện về trong đầu nó, lúc nó hắn…hắn…
Nghĩ đến đây thôi má nó đã đỏ tự khi nào , nó cố quay mặt đi che giấu nhưng nào qua được mắt hắn, miệng hắn khẽ cong lên cười như không cười.
………
………..
Vẫn như mọi ngài nó đi học về, vừa về đến nhà là nó chạy vào nhà tìm hắn, nhưng đi khắp ngóc ngách cả ra vườn cũng không thấy.
Chắc lại đi chơi đâu bỏ nó rồi, nhất định phải tìm thấy anh, hôm nay anh chết chắc rồi ! nó chửi thầm
Nhưng cũng lạ kể cả Sam cũng không có nhà, nó chạy ra ngoài đường, mọi hôm hơi vắng hôm nay càng vắng hơn.
Đi được một đoạn tự sương mù ở đâu rất nhiều nhanh chóng quay quanh nó, một màu trắng xóa nó chẳng nhìn thấy gì nó định bay lên trên để nhìn rõ hơn.
Nhưng kì lạ mọi hôm vung cánh là bay được rồi, nhưng loay hoay vẫn không bây lại, nó bất giác nhìn lại đôi cánh của mình, nó hoàn toàn giống như trước khi hắn sửa xánh lại cho nó, như thế không thể bay được.
Hắn đúng là đáng chết, dùng gì sửa mà chất lượng kém quá chừng, chưa dùng được bao lâu thì lại hư rồi.
Đứng mãi đây cũng được vì căn bản lúc này chẳng nhìn được gì, nó từ từ dò xét đường mà tiến lên phía trước, nó bắt đầu nghi ngờ cái này có phải là sương mù không,vì sương mù khi chạm vào mặt rất mát nha nhưng cái này giống như làm khối trắng vậy.
Đôi chân nó cứ thế mà tiến về phía trước, đi được một đoạn khá xa thì từ đằng xa nó thấy được một cái bóng đen, nhìn rất quen chẳng phải là hắn sau ?
Nó chạy thật nhanh để cố bắt kịp hắn nhưng mà nó chạy hắn cũng chạy nên mãi không đuổi kịp.
Nó quá mệt chẳng đuổi kịp nữa nó ngồi xỏm dưới đất mà thở dóc, đến khi ngẩn mặt lên làng khói trắng cũng biến mất , hiện trước mặt nó bây giờ là một khu rừng nhỏ, và phía trước nó thấy rõ tấm lưng của hắn.
-Ray !!!! anh đứng lại cho em !!
Hắn vẫn không nói gì, và di chuyển vào trong khu rừng, nó tức giận đứng lên đuổi theo hắn, miệng thì liên tục chửi lẩm bẩm.
Đột nhiên đến một bức tường rêu lớn, hắn đi qua , nó cũng vừa đến nhưng trên đó có tấm bản rất lớn, trên đó còn nghi hai chữ NGUY HIỂM .
Lòng nó bất an, nếu nguy hiểm như vậy sao hắn lại vào, lỡ hắn có nguy hiểm gì thì sao? nó cũng đi xuyên qua.
Trước mắt nó là một khoảng đất rất rộng, phía trước mặt là con suông nhỏ, còn có cây cầu bắt qua nữa, còn bên kia cây cầu nhỏ là một ngôi nhà lớn bằng gỗ, nhìn nó rất giống với ngôi nhà cũ của hắn.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng nó đâu, nhưng khi ánh mắt nó lướt qua ngôi nhà thì nhìn thấy hắn đứng đó còn cười rất tươi nữa.
Hắn đúng là vô duyên , nhà người ta mà hắn tự nhiên đi vào vậy á, ở ngoài kia người ta nói nguy hiểm lỡ nhà có chó dữ thì sao, hắn như vậy không bị cắn chết cũng lạ.
Nó chạy qua bên nó thật nhanh, định bụng sẽ kéo hắn ra khỏi đây nhưng vừa qua thì hắn lại đi vào bên trong, cái tên này muốn bị chó cắn đến thế sao?
Nó cũng đánh bạo đi vào, nhưng bóng dáng hắn cũng không có, nó quan sát căn nhà hình lâu không có người ở, bụi phũ trắng cả đồ đạt và cả trên sàn nhà, nó càng ngày càng tiến sâu vào trong.
Nó chợt phát hiện ra một khung ảnh đã bị bụi bám đầy rồi, nó cũng tò mò mà lại gần chùi chùi, hình ảnh trong ấy hiện ra,người trong hình chính là …ba mẹ nó.
nó cầm lên lau cẩn thận, ảnh càng rõ ra mẹ nó mặt một chiếc váy màu trắng khoát tay ba nó hai người cười rất tươi đây là ảnh cưới của ba mẹ nó.
vậy đây chính là nhà của ba mẹ nó rồi cũng có nghĩa là nhà của nó, nó vui đến phát khóc.
-vợ ơi em đang ở đâu?
Bỗng nó nghe một giọng nói vang lên, nó hướng mặt về phía phát ra giọng nói.
Nó kinh ngạc khi thấy toàn bộ căn nhà không còn bụi nữa, mọi thứ rất sạch sẽ, khung cảnh ngôi nhà rất đẹp đang hiện lên trong mắt nó.
Một người đàn ông từ trong nhà bếp đi ra, chính là ba nó tại sao? ba mẹ nó mất rồi kia mà.
-em đang trong đây này!
Lại là giọng nói của mẹ nó, ba nó nhanh chóng theo hướng cửa phòng trước mặt nó mà đi vào, nhưng mà nó đứng ngay cạnh cửa kia mà, ba nó không nhìn thấy sao? thấy vậy nó cũng vào xem sao.
Mẹ nó đang ngồi trên ghế xem sách, ba nó bưng một bát canh nóng vừa mới nấu xong đặt xuống bàn, vẻ mặt có chút hờn giận.
-đã bảo em ở trên phòng kia mà, lại đọc sách em không gần ngày sinh rồi sao?
Mẹ nó cười hiền xoa xoa má ba nó.
-không làm gì em cảm thấy khó chịu lắm, em còn một tuần nữa mới sinh kia mà.
-em đừng có chủ quan, phải dưỡng sức chứ, nào cho anh nói chuyện với con một lát.
Ba nó cúi người , áp tay vào cái bụng lớn của mẹ nó mà thì thầm.
-con ngoan nhé, chúng ta sắp được gặp nhau rồi! ba nó gật mình-con vừa đạp vào mặt anh đấy em à.
Nó rồi mẹ và ba nó phá cười lên, nhìn hai người rất hạnh phúc, vậy là không gian này là lúc nó chưa được sinh ra, đứa trẻ hiếu động kia là nó rồi.
Nó đưa tay lên định sờ vào người ba mẹ nó nhưng bàn tay nó xuyên qua người họ, vì đây chỉ là một mảnh kí ức, nó không thể chạm được hai người họ
-chị Bella nói với em con là con gái đấy, nó quậy như vậy anh không sợ sao?
-làm gì phải sợ, em anh còn trị được chỉ thêm một cô nhóc quậy thôi mà.
Mẹ nó đánh yêu ba nó, và thế là tiếng cười tràn ngập khắp căn phòng, ba nó bắt đầu bón cho canh cho mẹ nó, ánh mắt hai người tràn ngập yêu thương.
Đùng, hàng loạt tiếng nổ vang lên, nghe hình như rất xa, ba nó đứng dậy đi ra ngoài xem xét, mẹ nó nóng lòng cũng ra xem nhưng bụng khá to , mẹ nó di chuyển chậm chạp.
Nó hoảng hốt, tiếng nổ ấy không phải là người của bộ tộc Diabolical đấy chứ? tính từ thời điểm này thì đúng là lúc nó sinh ra và cũng là ngày mà bộ tộc Diabolical tấn công, cũng có nghĩa ba mẹ nó…
Nó đuổi theo ba mẹ có gắng bảo họ đừng đi, cố kéo họ lại nhưng vô vọng họ căn bản không thể nghe thấy.
-ba mẹ, xin hai người đừng đi , sẽ nguy hiểm lắm, con xin mà…làm ơn đừng đi.
Ba mẹ nó khẩn trương bay đi, nó muốn bay theo nhưng đôi cách lúc này không bay được, nó chỉ biết gào khóc đứng nhìn hai người càng ngày bay càng xa..
-Anna! Anna!
Hắn liên tục vỗ vào mặt nó, chẳng biết nó ngủ mơ thế nào mà khóc dữ quá, trên trán còn rất nhiều mồ hôi.
Nó giật mình bật dậy,nó vẫn còn khóc tim như thắt lại, hắn ôm nó vào lòng vỗ về.
-em gặp ác mộng sao?
Sau một hồi lấy lại được bình tỉnh nó mới nó.
-em mơ thấy ba mẹ, người của bộ tộc Diabolical họ tấn công làng ba mẹ em đang gặp nguy hiểm…mà khoan đã, sao anh lại ở trên giường em????
Bình luận truyện