Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 43: Nhật ký



Kệ sách được mở, đằng sau là một ngăn tủ khác, chỉ là một ngăn tủ nhỏ trong tường thôi, nó dùng tay kéo cánh cửa tủ ra.

Bên trong là mọt cái hộp gỗ hình vuông khá lớn, hắn giúp nó bê ra ngoài, cái hộp gỗ được khóa rất kỹ càng.

Nó chợt nhớ đến chìa khóa của mẹ hắn đưa, nhưng hôm qua thay đồ nó để ở nhà hắn rồi, đành đem hộp gỗ về nhà rồi mở luôn.

*hát xì* tiếng nhảy mũi liên tục phát ra.

-sao thế anh? Anh còn cảm hả?

Nó quay lại nhìn hắn, nhưng thấy hắn đang ngồi đọc sách ở bàn đằng kia, nghe nó hỏi nên ngước lên nhìn.

-hửm?

Nhìn hắn chẳng thấy biểu hiện gì gọi là không khỏe cả, thế tiếng hắc hơi đấy là của ai, nó yên lặng lắng nghe, tiếp theo đó là tiếng hắc hơi được liên tục phát ra, hắn và nó nhìn nhau.

-nhà không người ở đúng là thật nhiều bụi, làm mũi tôi không chịu được.

-nhiều chuyện quá, chỉ nói chuyện một lát thôi, có gì thì ông nói nhanh đi!

Là giọng của bà Eva, nó và hắn hé cửa nhìn ra ngoài, bà ta đang đứng nói chuyện cùng một người đàn ông lạ.

Nhìn dáng vẻ của hai người họ, chắc là chuyện không tốt đẹp gì rồi, và sau đó nó và hắn nghe lén hết cuộc nói chuyện của hai người kia, và nội dụng cuộc nói chuyện đó là, người đàn ông kia đề nghị bà Eva hợp tác để lật đổ bộ tộc Power và bộ tộc Diabolical tạo ra một ngôi làng mới, và người cầm quyền sẽ là ông ta và ông ta cũng hứa sẽ cho bà Eva nhiều lợi ích, nhưng bà Eva vẫn chưa đồng ý bà ta nói sẽ suy nghĩ lại.

Sau khi nghe xong toàn bộ, nó và hắn im lặng nhìn nhau chẳng nói được câu gì, đợi khi hai người họ đi khỏi hắn và nó mới đi ra khỏi phòng.

-ông ta là ai thế anh?

-là một trong những trưởng lão của làng, ông ta ra thế giới bên ngoài nhiều năm rồi.

Trưởng lão của làng nhưng lại có âm ưu bán đứng làng của mình, thể loại người gì thế không biết, nó nhìn hắn , vẻ mặt hắn đăm chiêu lắm.

-giờ mình có nên nói với mọi người không anh ?

-không, lúc này thì không nên, chuyện này chỉ hai ta biết, nói ra họ tin sao ? còn nữa lão già đó được mọi người tin tưởng lắm, em có nói đến tắt giọng họ vẫn chưa tin, nói cho em biết chuyện này…em biết vì sao mỗi lần hợp tộc trưởng lại đích thân đi ra thế giới bên ngoài không ?

Nó gật đầu, vì chuyện này nó cũng từng rất thắc mắc, làm vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao ?

-những người được cữ ra thế giới bên ngoài, họ từ những người chẳng biết gì trở thành người thành đạt trong thế giới đó nhờ những khả năng bất diệt của chúng ta, nhưng từ khi nắm quyền họ cũng thay đổi rất nhiều, từ những người hiền lành họ trở nên thâm đọc, luôn vụ lợi, vì tộc trưởng sợ họ sẽ bỏ làng nên luôn giữ thái độ nhường nhịn hết mức, dù có nguy hiểm ngài ấy vẫn không bỏ một buổi nào, vì ngài sợ họ không vui thì bỏ làng, người trong làng sẽ bị cô lập. lần nào anh đi chung, anh cũng nhìn thấy thái độ ngang tàn hóng hách của bọn họ, và bây giờ lòng tham của bọ họ cũng đã bọc lộ rồi, họ chuẩn bị thâu tóm luôn làng của chúng ta.

Nghe hắn nói, nó thấy bọn người đó đáng sợ thật, làm sao họ lại muốn đánh chiếm nơi bản thân sinh ra chứ.

Thấy nó đứng ngẩn ngơ, hắn cốc nhẹ lên đầu nó.

-chuyện này để anh tính, em đừng nghĩ nhiều, bây giờ về nhà thôi.

Nó biểu môi nhìn hắn, lần nào cũng cốc đầu, véo má nó, biết vậy ở bên làng kia lâu một chúc cho ai nhớ đến chết cho biết.

-nói trước em còn dùng ánh mắt này lườm anh , và cái biểu cảm kia, anh không chắc sẽ….

Chưa để hắn nói hết nó hứ một tiếng rồi ôm theo hộp gỗ bỏ đi trước, nhìn điệu bộ của nó hắn phì cười.

-dễ thương thật .

Hắn cũng đi ngay sau đó.

Về đến nhà nó đi ngay lên trên phòng đóng cửa lại còn khóa lại nữa, hắn có kêu vài lần nhưng nó nhất quyết không chịu mở, lần này nó giả bộ giận để nâng cao giá trị bản thân lên, không thể bị hắn ăn hiếp hoài vậy được.

Còn hắn cũng bó tay, hắn vào bếp , định bụng làm mấy món ngon dụ dỗ nó, nhưng bếp còn thứ gì đâu, hôm qua nó vét hết gạo để nấu cháo rồi, hắn lên lầu gõ cửa phòng lần nữa.

-nhà hết thức ăn rồi, anh đi lấy thức ăn đây, em ở nhà cẩn thận nhé !

Nghe hắn nói vậy, nó cười thầm trong bụng , lần này sẽ giận lâu thêm một chút, hành hắn lâu thêm một chút.

Ngồi trong phòng nó lấy cái hộp gỗ ra quan sát, sau đó cầm chìa khóa của mẹ hắn đưa, mở chiếc hợp ra.

Bên trong chỉ toàn là giấy tờ, nó đọc vài trang thì ra đây là các cách chữa độc, còn nữa, mẹ hắn còn ghi chép rất nhiều thứ.

Bộ tộc Diabolical bị nhiễm một loại độc rất lạ, nên cánh của bọn họ bị biến thành màu đen hết, loại độc này sẽ chuyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, còn nhiều thứ khác lắm, mẹ hắn còn tìm ra cách chưa trị nhưng tiếc là mới ghi được một nữa , còn gian dỡ, nó còn nhớ mẹ hắn nói nó sẽ tiếp tục công việc của bà, nó sợ bản thân không gánh nổi mất.

Lấy hết tài liệu ra ngoài nó còn thấy một quyển tập màu đỏ nữa, nó mở quyển tập ra xem. Là nhật ký của mẹ hắn.

Nó cũng biết hành động của nó có hơi bất lịch sự, nhưng mà lỡ mẹ hắn có ghi chép gì quan trọng thì sao, nên nó bắt đầu đọc từng dòng đầu tiên của quyển nhật ký.

Sau khi loanh hoanh tìm đồ và hì hục dưới bếp, cuối cùng hắn cũng làm xong, tay nghề của hắn cũng khá lên rồi, hắn bầy các món ra bàn.

Ngắm đi ngắm lại những món trên bàn hắn tự hào ghê gớm, tay nghề của hắn được cãi thiện rất nhiều, hắn chỉnh các đĩa lại ngây ngắn và đi lên gọi nó.

Vừa đặt chân lên cầu thang hắn nghe có tiếng rõ cửa bên ngoài, thường thì chẳng có ai đến nhà cũ này của hắn đâu , hắn dò xét một lát mới đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa thì Luna đã xong vào nhà, hắn khó chịu lớn tiếng.

-ai cho phép cô mà tự ý đi vào thế hả ? biến, biến nhanh lên.

-sao anh lại như thế ! Luna bắt đầu thúc thít- em chỉ muốn xem anh đã khỏe chưa, em đã rất lo cho anh, nhìn sắc mặt anh tốt hơn rồi này, thật là may quá ! Luna cười với hắn.

Đối với hắn, nụ cười của Luna như cái gì đó khiến hắn ghê tỏm, và buồn nôn. Hắn sẽ đuổi Luna đi, vì nếu Luna biết nó còn sống sẽ tìm mọi cách hại nó nữa cho xem.

-nói xong rồi thì biến đi.

-không được, hôm nay anh có đánh hay mắn, em cũng sẽ không đi, chắc anh chưa ăn gì đúng không , em sẽ nấu cho anh ăn, em vừa học nấu ăn xong.

Nói xong Luna chạy thẳng vào bếp mà không cần hắn đồng ý, vừa vào là Luna nhìn thấy trên bàn thức ăn đang tỏa khối nghi ngút.

-vậy là sao ? là anh làm hết sao ? anh giỏi thật đấy – Luna chăm chú nhìn bàn ăn, và rồi khựng lại – trên bàn có hai cái bát ? trong nhà con ai sao anh ?

Hắn cười khẩy, rồi nhẹ nhàng đi đến bàn ăn, kéo một cái ghế ra.

-đương nhiên là còn, từ lúc vào nhà cô không thấy sao ? vợ tôi cô ấy vẫn đứng cạnh cô đấy thôi…Anna em ngồi đi.

Hắn nhìn vào khoảng không trước mặt rồi cười, Luna nghĩ chẳng lẽ hắn bệnh sau một đêm trở nên điên như vậy sao ? Anna đã chết rồi kia mà.

-cô còn đứng đó làm gì ? biến đi, vợ tôi thấy khó chịu khi có cô ở đây đấy…em ăn nhiều vào nhé !

Hắn gấp thức ăn vào bát trước mặt, phải nói sao đây, khả năng diễn của hắn cũn không phải dạng vừa đâu, Luna đứng đó nhìn hắn mà mặt tái mét, có lẽ Luna tin nó về, nên gấp gáp bỏ đi.

Luna đi rồi, hắn khóa cửa lại cẩn thận rồi mới lên lầu tìm nó, cửa không còn phá nữa hắn đẩy cửa bước vào, đã có vòng tay ôm hắn từ phía sau rồi. Cái ôm của nó càng ngày càng chặt hơn.

-nè, mới khi nãy còn giận anh kia mà, sao giờ lại chủ động ôm anh ?

Nó không trả lời, cứ thế ôm hắn thật lâu, dù hắn rất thích nhưng thái độ này của nó làm hắn không yên tâm lắm, nên hắn gặng hỏi.

-em đã hứa với anh rồi còn gì, có chuyện gì cũng sẽ nói cho anh biết, nào bây giờ nhìn anh và nói nào.

Nó nởi lỏng vòng tay, hắn xoay người lại nhìn nó, mắt thì đỏ hoe.

-sao thế hả ?

Nó ngập ngừng giây lát rồi cũng mở lời.

-em…em, chuyện là…em…

Hắn kiên nhẫn lắng nghe nó, nhưng nó cứ lấp bấp mãi không nói được, hắn cốc yêu nó.

-nói đàng hoàng lại nào.

Nó nhìn hắn rất lâu.

-không…không có gì đâu ạ, nhớ anh..à đúng rồi em nhớ anh quá nên mới vậy thôi hơ…hơ…hơ.

Nó chuyển qua cười, làm hắn đơ người ra, rồi lườm nó.

-thiệt không đây ? nhìn em cười anh nghi quá.

Nó đánh nhẹ vào vai hắn.

-nghi gì mà nghi hả ? hả ? em còn chưa hết giận anh đâu nhá, xí !

Nó tự nhiên lại giận nữa, hắn chẳng hiểu cái gì hết, lại lật đật chạy theo nịn nọt đủ thứ.

Tâm trạng nó thay đổi cũng do đọc hết cuốn nhật ký của mẹ hắn, và lại vô tình phát hiện ra bí mật đó, nó định nói cho hắn nghe nhưng….nhìn hắn đang rất tốt, rất vui nếu nói ra, hắn sẽ suy sụp mất, nó không muốn nhìn hắn thế đâu, từ nhỏ hắn đã chịu quá nhiều rồi.

Nó sẽ đợi đến lúc thích hợp sẽ nói hắn nghe.

….

…..

Ngày…tháng …năm.

Hôm nay đúng là vui thật, mình đã làm được thuốc các loại thuốc giải rồi. Tuy nó khó hơn những gì trong sách viết nhưng cuối cùng hoàng thành.

Còn nữa, Diana hôm nay em ấy mặt mày hầm hầm, tức tối nhìn dáng vẻ em ấy buồn cười lắm, nghe em ấy kể là gặp tên dở hơi nào đó chọc em ấy giận, em ấy còn nói sẽ trả thù nữa.

Ngày…tháng…năm.

Hôm nay tức thật, ba lại muốn ép mình con trai ông trưởng lão nào đó, mình đã bảo không có hứng thú mà, mình chỉ muốn làm thật nhiều thuốc giải để giúp người trong làng thôi.

Còn Diana, em ấy lại chạy đi chơi đâu rồi, hứa vào rừng hái thuốc với mình kia mà, mai nhất định cho em ấy một trận.

Ngày …tháng …năm.

Hôm kia đi cùng Diana đến gần chính điện, Diana vừa thấy đội trưởng đội cận vệ thì mặt hầm hầm đến chửi người ta, đội trưởng cũng chẳng vừa, hai người cãi qua cãi lại đến khi hai người mệt mới chịu dừng, và mình mới biết cái tên dỡ hơi em ấy nói là Royer, đội trưởng đội cận vệ.

Ngày …tháng…năm.

Con bé Diana nó làm mình hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, con bé hay cãi nhau thế nào mà cuối cùng yêu luôn người ta, xuốt ngày ngồi tương tư không chịu làm việc gì cã,báo hại mình phải gánh luôn phần làm dạy mấy đứa nhóc trong làng, nhưng công việc này làm lâu cũng rất vui.

Ngày…tháng…năm.

Mình lo quá, hôm qua có đứa nhóc bị rắn cắn,mà loại gắn rất độc nữa mình đã cố gắng dùng hết mọi thuốc giải nhưng vẫn không có tiến triễn gì.

Mình đọc hết các loại sách, cuối cùng cũng tìm ra cách, đó là hoa Poppy , nó có thể chữa khỏi hết các loại cực độc, nhưng nó ở trong thánh địa rất nguy hiểm.

Nhưng mình quyết định, bằng mọi giá sẽ tìm được và cứu đứa bé.

Ngày…tháng…năm.

Tuy bị thương nhưng mình vẫn rất vui, cứu được đứa bé đó ba mẹ nó điều rất hạnh phúc,nhìn họ mình thấy hạnh phúc lây lắm.

Còn nữa, nếu không nhờ người đó mình nghĩ mình đã làm mồi cho bọn thú rồi, người đó cũng bị thương nhưng khi đưa mình ra khỏi thánh địa thì lại đi mất, chưa kịp hỏi tên và cám ơn nữa, tiếc thật.

Ngày…tháng…năm.

Gặp lại rồi, người đó thì ra cũng là người của làng mình, người đó tên là Ron, Ron bằng tuổi với mình nhưng cứ bắt gọi bằng anh, thôi kệ gọi cho người ta vui vậy.

Hôm nay trò chuyện với Ron mình cứ cảm thấy vui thế nào ấy, khó hiểu lắm. mà mặc kệ nó đi, mình phải đi hái dược liệu đã, trong kho đã hết rồi.

Ngày…tháng…năm.

Mình nên làm sau đây, Ron nói thích mình. Chuyện này quá bất ngờ, nên mình chẳng nói được câu nào với anh ấy.

Nhưng mình rất vui khi được nói chuyện và làm việc chung với anh ấy, đó có được gọi là tình yêu không ?

Ngày…tháng…năm.

Xấu hổ muốn chết đi được, tại sao mình lại nói thích anh ấy kia chứ, bây giờ chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa. Bella à mày đúng là ngốc mà.

Ngày…tháng…năm.

Diana biết chuyện của mình với Ron, em ấy cứ theo chọc mình , làm mình xấu hổ muốn chết, thế mà anh cứ cười xuốt, người gì đâu chẳng biết ngượng.

Đến giờ mình vẫn còn chưa dám tin nữa, hiện tại mình với anh đang chính thức yêu nhau, ngày nào cũng được cạnh anh, mình rất vui.

Ngày…tháng…năm.

Ba biết chuyện rồi, mình đã rất sợ điều này, ba rất tức giận, cứ nhìn thấy mình là la là cấm không cho gặp Ron, mình không muốn, mình không thể xa anh ấy được, mình đã yêu anh rất nhiều.

Nếu ba cứ thế này, mình sẽ bỏ theo anh.

Ngày…tháng…năm.

Ý ba vẫn vậy, nên mình đã đi theo anh, anh có cảng nhưng mình nhất quyết. cuộc sông mới với anh tuy có vất vả nhưng mình sẽ cố gắng xây dựng tương lai của mình và anh.

Ngày…tháng…năm.

Hôm nay mình vui lắm, nhưng sau nước mắt mình cứ rơi, mình không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi.

Một sinh linh nhỏ, đang nằm ở đây, trong bụng mình. Anh biết , anh còn vui hơn cả mình, cứ ôm mình mà khóc.

Nói tin này cho con bé Diana biết, nó còn nói cho nó làm mẹ đỡ đầu nữa, còn Royer ngồi cạnh, cứ liên tục nháy mắt với Diana, con bé mặt đỏ hầm hầm lườm Royer.

Nghe hai người họ nói, hai tháng sau hai người sẽ đám cưới, cũng mừng cho con bé vì nó đã trưởng thành rồi, được người như Royer yêu thương, mình cũng yên tâm phần nào.

Ngày…tháng…năm.

Hôm nay đám cưới Royer và Diana, thật náo nhiệt, nhưng chuyện làm mình rất xúc động nhất là anh, anh bí mật chuẩn bị đồ cưới cho mình, anh nói mình và anh chưa có một đám cưới đúng nghĩa nên hôm nay sẽ tổ chức chung luôn với Diana và Royer.

Bụng mình cũng hơi to rồi, mặt áo cưới nó cứ nhô ra làm mình xấu hổ muốn chết, anh thì cười miệng như toét đến mang tai, và điều đặc biệt hơn mình thấy ba, ba cũng đến , ba còn cười , có nghĩa là ba đã tha thứ cho mình rồi và chúc phúc cho mình và anh, mình rất biết ơn ba.

Ngày…tháng…năm.

Con rất hiếu động, cứ đạp mình hoài, cũng gần với ngày sinh rồi, anh chăm soc mình kỹ hơn, mình và anh đang rất hạnh phúc, và từng ngày chờ đợi con ra đời.

Anh nói mình đặt tên cho con, mình nghĩ mãi cũng chọn được, mình lấy chữ cái đầu tên anh đặt cho con, con sẽ được gọi là Ray.

Ngày…tháng…năm.

Mấy hôm nay nhìn anh lạ lắm, mình hỏi có chuyện gì nhưng anh nói không, nhưng trực giác của mình nó nói anh đang gặp chuyện gì đó.

Mình quyết định sẽ theo dõi anh, dù anh có giận nhưng mình vẫn làm, mình không muốn thấy anh với vẻ mặt lo lắng của anh.

Ngày…tháng…năm.

Mình không biết làm sau đây, chuyện của anh…mình không thể tưởng tượng được, đôi cánh của anh…nó màu đen, anh đang dùng sơn trắng để sơn lại chúng, điều này cũng chứng mình anh là người của bộ tộc Diabolical.

Sao anh lại lừa mình, hay anh là nội dán muốn lợi dụng mình, không thể như vậy được, mình sẽ hỏi anh nếu chuyện đó…đúng là sự thật mình sẽ không tha thứ cho anh.

Ngày…tháng…năm.

Cuối cùng anh cũng nhận, anh là người của tộc đó, nhưng anh nói anh yêu mình là thật, anh không lợi dụng mình, người bên tộc đó cứ giục anh lấy cấm thông tin và tìm điểm yếu của làng mình, anh vì nghĩ cho mình và con nên đã giằn vặt rất nhiều.

Mình thương anh nhiều hơn, và rồi anh cũng quyết định bỏ ý định đó, anh đã vì mình và con mà từ bỏ và phản bội lại làng anh.

Mình cũng hỏi anh về đôi cánh, mình cũng làm xét nghiệm máu cho anh, mình phát hiện được anh bị nhiễm một loại độc rất lạ, từ đó mình nghiên cứu tìm cách giải cho anh và làng anh, vì anh nói toàn bộ người trong làng anh cũng bị thế.

Ngày…tháng…năm.

Con ra đời, mình chẳng có thời gian chăm sóc con, toàn là anh chăm sóc hộ, anh không trách mình vô tâm, anh nói càng thương mình hơn, đó là động lực cho mình hoàn thành thuốc giải sớm nhất để chữa khỏi cho anh.

~~~

Và cứ thế mẹ hắn vẫn ngày ngày điều đặn nghiên cứu tìm thuốc giải cho hắn, thời gian bên hắn cũng ít lại, đến khi hắn hơn một tuổi thì biến cố xảy ra.

Vẫn như mọi khi mẹ hắn ngồi trong phòng nghiên cứu đến tận khuya, biết vợ bận rộn ba hắn cũng rất chu đáo, pha cho mẹ một tách trà.

Ba hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào , rồi đặt lên bàn tách trà còn nóng hổi.

-cám ơn anh ! mẹ hắn miển cười.

-làm vợ chồng rồi em còn khách sáo vậy à, lần sao còn như vậy anh giận cho mà xem.

Mẹ hắn choàng tay ôm ba hắn, bà làm mặt hối lỗi.

-biết rồi, ông chồng khó tính ạ. Mà con ngủ rồi hả anh.

-ùm, thằng bé ngủ ngoan lắm, em đừng làm việc khuya quá, em phải nghĩ đến anh và con nữa.

-em biết rồi mà.

*chụt* ba hắn hôn nhẹ lên trán mẹ hắn.

-anh lên xem con thế nào đã, nó hay đạp chăn lắm.

-dạ.

Ba hắn đi ra ngoài, mẹ hắn vẫn tiếp tục làm việc.

Được một lúc sau, bà nghe tiếng đồ đạt vỡ ở bên ngoài, bà lên tiếng hỏi.

-sao thế anh ?

Đợi một lúc sau, vẫn không nghe thấy ba hắn trả lời bà mới đi ra ngoài, hình ảnh bà nhìn thấy đầu tiên là ba hắn đang nằm dưới sàn nhà, người toàn là máu.

Bà còn nhìn thấy người nào đó vừa chạy đi, đặc biệt là người đó có đôi cánh màu đen. Bà chạy đến ôm ba hắn.

-anh bị làm sao thế ? anh…anh mở mắt ra nhìn em đi…anh.

Ba hắn yếu ớt mở mắt ra nhìn, mặt ba hắn đang tái đi, hơi thở cũng yếu dần, nhưng ông vẫn cố gắng mở miệng.

-an…anh…xin…lỗi em…khụ…khụ…anh…

-anh đừng nói nữa, em đi lấy thuốc cầm máu, anh đừng cử độnh nữa.

Mẹ hắn chạy đến kệ thuốc, mội thứ bị bà lục tung lên, bà vẫn không tìm được, bà quay lại nhìn ba hắn, vết cắt ở cổ nằm quá sâu, ba hắn mất máu quá nhiều, và rồi ông đã ngừng thở .

Mẹ hắn gào khóc lao đên ôm ông, liên tục gọi ông trong vô vộng, đến nổi tâm trí bà không được ổn định nữa.

-sao anh lại không thở nữa, anh bị khó thở sao?....được rồi, em...sẽ lấy thuốc cho anh nhé, anh ở đây nhé , em quay lại ngay thôi.

Mẹ hắn lại tìm thuốc, cứ thẩn thờ tìm đi tìm lại trong đống thuốc bị bà lụt tung khi nãy, và bà gục xuống khó như mưa.

Trên lầu một ánh mắt ướt đẩm đang nhìn xuống nhà, tất cả viển cảnh đang diễn ra, tuy lúc đó hắn mới hơn một tuổi, nhưng những đứa trẻ ở đây khác những đứa trẻ bên ngoài, ở độ tuổi này hắn đã có thể hiểu được mọi thứ mình nhìn thấy.

Và nó đã trở thành kí ức tồi tệ theo hắn đến tận bây giờ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện