Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 1 - Chương 1-2



Tối đến, Niếp Hành Phong lái xe về Niếp Trạch. Đứa em Niếp Duệ Đình vừa đột nhiện gọi điện báo ở nhà có chuyện gấp, nói anh lập tức quay về. Anh cũng không dám chậm trễ, sắp xếp xong công việc liền lập tức lái xe trở về.

Nhà lớn một mảng tối đen, thật là khung cảnh trăm năm khó thấy. Niếp Trạch từ trước đến nay ngày đêm đều sáng trưng, nhìn thấy căn nhà đứng sừng sững trong đêm đen, Niếp Hành Phong có cảm giác u ám, anh tùy tiện đỗ xe, liền chạy vội vào nhà.

Công tắc đèn không hoạt động, Niếp Hành Phong chỉ có thể mò mẫm đi vào phòng khách. Bốn bề đều rất yên tĩnh. Anh nhíu mắt vào, phát hiện trong bóng tối có một vài bóng quỷ khả nghi lay động, đột nhiên nhìn thấy thứ này, làm anh có chút sởn tóc gáy.

” Ông nội! Ông nội! ”

Mở máy gọi cho Niếp Duệ Đình nhưng lại tắt máy, lại gọi vào máy của Niếp Trạch, điện thoại bên cạnh cũng không hề reo lên, Niếp Hành Phong chỉ có thể gọi to.

Ba!

Đèn phòng khách bỗng nhiên bật lên, theo tiếng hát, một đoàn người đồng loạt tiến ra, lúc nhìn thấy Niếp Duệ Đình đi đầu tiên tay bê một chiếc bánh ga tô,khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật. Anh hiểu rồi, đám người cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm lại lôi anh ra trêu chọc.

” Sinh nhật vui vẻ!”

Đầu Phùng Tinh Tinh với Hoắc Ly đều đội một chiếc mũ bóng loáng rất buồn cười, đằng sau là đám người hầu của Niếp gia, mọi người đều là một mặt vui mừng; bị họ cùng nhau xếp đặt, Niếp Hành Phong tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng nhìn qua ông nội, tất cả lời mắg chửi đều nuốt vào trong.

” Niếp đại ca, vải thưa kéo ghế!” Hoắc Ly vui vẻ nói. (**)

(**) Cái này t nghĩ là Hoắc Ly muốn nói sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ tiếng Trung là “shēng·rì kuài le” còn cái em Ly nói là ” shā bù lā yǐ zi ” dù chả thấy có gì liên quan cơ mà chắc chỉ còn mỗi khả năng này:p, đọc kéo dài mà nhanh nhanh thì cũng giống giống:p.

Đầu Niếp Hành Phong bỗng chốc toát ra một đống dấu hỏi, Niếp Duệ Đình phụt cười: ” Tiểu Ly phát âm không chuẩn, chính là kinh hỉ nha, ngay đến sinh nhật của mình cũng quên mất, anh cả anh làm người thật đủ hồ đồ rồi nha. Vì để anh trong ngày sinh nhật có thể lưu lại một hồi ức khó quên, mọi người liền nghĩ ra chủ ý này, thế nào có kinh hỉ không?”

Chỉ có kinh không có hỉ ( chỉ có kinh hãi, không có vui vẻ). Nhìn lại bóng quỷ đẹp trai đến cạnh Niếp Duệ Đình, Niếp Hành Phong không tức giận hỏi: ” Mọi người muốn chúc mừng thì chúc mừng, cần gì bày ra khung cảnh đầy quỷ khí này?”

” Bọn em chỉ tắt đèn thôi mà, làm gì có gì u ám?”

” Còn nói không u ám, thế còn….”

Nói được một nửa liền ngừng lại, nhìn thấy mọi người một mặt kinh ngạc, Niếp Hành Phong đột nhiên rõ ràng những thứ bay bay vừa nãy không phải do Niếp Duệ Đình làm ra, mà là đúng lúc ấy bay tới.

Không biết có gì liên quan đến tòa nhà cổ này không, gần đây càng ngày càng nhìn thấy nhiều du hồn lệ quỷ. Anh cũng từng bóng gió nhắc nhở ông nội, nhưng đáng tiếc Niếp Dực lại không hề để ý, sau đó trong nhà tất cả đều bình an, anh cũng không nói thêm nhiều nữa, chỉ có một chút kì lạ – trong phòng có treo pháp khí trấn tà, tại sao những thứ dơ bẩn đó vẫn cứ tiếp tục tụ tập mà đến? Có lẽ anh phải đi tìm hỏi chuyên gia về vấn đề này mới được.

Sau khi bánh sinh nhật với đồ uống Hương Tân được bày xong, Niếp Duệ Đình kéo Niếp Hành Phong tới bàn đối diện với cây nến trên bánh.

” Anh, ước đi.”

Ánh nến nhảy nhót, sáng rõ dập tắt mịt mờ, giống như tâm tình của anh lúc này, Niếp Hành Phong nghĩ một chút liền nói: ” Cầu cho người nhà bạn bè mãi mãi mạnh khỏe bình an.”

Nói xong tâm nguyện, đang muốn thổi nến thì bị Niếp Duệ Đình ngăn lại, ” Vì bản thân ước một điều đi anh.”

Hướng cho Niếp Hành Phong một ánh mắt kỳ lạ, lão nhân mỉm cười nói: ” Sinh nhật hai bảy tuổi chẳng nhẽ cháu không hi vọng bản thân có thể có được thu hoạch bất ngờ sao?”

” Đúng nha, ví dụ như anh được bầu làm thanh niên xuất sắc của năm ; tiền kiếm được nhiều không kể xiết ; tình cờ gặp gỡ được một vị mĩ nữ…” Phùng Tinh Tinh ở bên có ý tốt nhắc nhở.

Hai cái trước chăm chỉ một chút là có thể đạt được, đâu được tính là nguyện vọng, còn về cái cuối cùng, Niếp Hành Phong lập tức phủ định. Gần đây ngoài công việc ra, về mặt tình cảm anh hoàn toàn không có chút hứng thú, thế giới này có rất nhiều mỹ nữ, nhưng có thể khiến tim mình rung động….anh nghĩ một lúc, thật đáng tiếc phát hiện, một người cũng không có.

Vậy ước một điều – trong vòng ba ngày, nếu có thể gặp một người làm bản thân rung động, liền lấy người ấy làm vợ.

Niếp Hành Phong nhắm mắt ước xong, thổi tắt nến, Hoắc Ly sớm không đợi được nữa, liền cầm dao cắt bánh, Niếp Duệ Đình kéo Niếp Hành Phong lại một bên, nhẹ nhàng hỏi: ” Anh, ước gì vậy kể cho em nghe đi.”

” Niếp Duệ Đình tên đại ngốc này, ước nguyện làm sao có thể tùy tiện nói cho người khác chứ!” Phùng Tinh Tinh cầm một miếng bánh nhét vào mồm Niếp Duệ Đình, thay Niếp Hành Phong giải vây.

Miếng bánh quá to, Niếp Duệ Đình bị sặc đến ho khan, Nhan Khai kịp thời xuất hiện đằng sau hắn vỗ vỗ hai cái, xong kéo hắn đến chỗ xe lăn ngồi xuống.

Nhan Khai xem như là linh hồn sau lưng của Niếp Duệ Đình, Niếp Duệ Đình mấy tháng trước đã xảy ra một tai nạn nghiêm trọng, mặc dù sau được linh lực của Nhan Khai giúp đỡ, vết gãy cột sống dần dần liền lại, đã có thể chống gậy đi lại, nhưng đứng quá lâu cũng sẽ mệt mỏi, vì vậy bình thường đều chuẩn bị xe lăn.

Nhìn thấy cảnh này, Niếp Hành Phong nghĩ, đây nào phải là quỷ, rõ ràng là thiên sứ a, đứa em ngốc dưới sự chăm sóc của hắn ngoan hơn trước rất nhiều, nếu quỷ trong thiên hạ đều có thể như vậy, vậy thì thiên sứ đều phải đổi nghề rồi.

” Gần đây công việc như thế nào?” Niếp Dực hỏi.

” Rất tốt ạ.” Công ty phát triển rất thuận lợi, giá cổ phiếu một đường tăng giá, điều tốt nhất là Niếp Duệ Đình cũng rất ngoan giúp đỡ anh làm việc, khiến anh cảm thấy thoáng cái nhẹ nhõm hơn hẳn.

” Ở trong khu nhà kia có tốt không? Nếu như cảm thấy không thoải mái có thể dọn đến biệt thự, chỗ đó có sân riêng cửa riêng, cũng khá yên tĩnh.”

” Cũng quen rồi ạ, không cần phiền phức dọn nhà đâu.”

Khoảng thời gian trước Niếp Hành Phong rất không an ổn ở tại khu nhà, về sau theo lời khuyên của đứa em, chuyến đến trên tầng cao nhất khu nhà, có thể đổi môi trường mới, tâm tình anh cũng tốt lên rất nhiều.

Nghe những lời đó, Niếp Dực cũng yên tâm, cảm thấy mất trí nhớ đôi lúc cũng không phải là điều xấu.

” Cháu hình như cũng không hút thuốc nữa.”

” Cảm thấy không tốt cho sức khỏe nên bỏ rồi ạ.”

Thực ra sau khi bị một người chỉ nhận tiền không nhận người mắng, liền thấy hút thuốc không còn thú vị nữa.

Mấy hôm trước Niếp Hành Phong trên đường đi tới công ty không cẩn thận đụng phải một chiếc xe Sheep, chỉ là một tại nạn nhỏ không thể nhỏ hơn, nhưng chủ nhân của chiếc xe rất nhanh nhẹn hùng hổ, lại còn kiên quyết lên xe của anh nhờ anh truy tìm dấu vết, sau đó mới biết người đó tên là Trương Huyền, là một thám tử nhỏ.

Cái tên rất bình thường lại kiến anh có một cảm giác rất khác lạ. Người con trai có một cặp mắt xanh lam rất đẹp, thanh tú, cởi mở, trong mắt anh thật quá hoàn mỹ, đương nhiên đó là lúc trước khi Trương Huyền mở miệng nói đến tiền.

Nhưng, dù cho nói đến tiền, anh nghĩ bản thân cũng không quá phản cảm. Không những không phản cảm mà còn rất thích nghe, đến nỗi mấy ngày đều mong gặp lại Trương Huyền. Niếp Hành Phong thường không nhịn được mà bật cười, rất muốn đem cậu giới thiệu với ông nội, nhưng với điều kiện trước tiên là – trước mặt ông nội ngàn vạn lần không thể cho cậu ấy nói đến tiền.

Nhìn mặt Niếp Hành Phong không giấu được hiện lên nét cười, lão nhân rất vui mừng, cảm thấy đứa cháu đã thoát ra khỏi tình trạng hoang mang mù mờ lúc đầu khi mất trí nhớ, lúc đầu vốn định mang nó đi nước ngoài thả long, hiện tại xem ra đã không còn cần thiết nữa rồi.

” Hôm sau ông muốn đi Thái Lan nghỉ ngơi chút, cháu có muốn đi với ông không?” Ông hỏi.

” Lích trình gần đây của cháu đầy kín rồi, có thể hoãn lại mấy ngày không ạ?” Niếp Hành Phong thực sự rất muốn đi cùng ông, nhưng gần đây công việc quá bận, anh có chút khó xử.

” Cháu đi với ông nhé, cháu cái gì cũng không có, chỉ có mỗi thời gian.” Niếp Duệ Đình thích nhất là góp vui, nghe xong liền tự tiến cử bản thân.

” Cậu không thể đi! ”

Nhan Khai bên cạnh Niếp Duệ Đình liền phản đối, tay áo dài phất một cái, xe lăn liền tự động đi tới góc phòng yên tĩnh.

” Tại sao?” biết rõ Nhan Khai nói như vậy nhất định là có nguyên do, Niếp Duệ Đình vẫn rất không cam tâm nhỏ giọng hỏi.

” Cậu nhìn thấy người ngồi xe lăn đi du lịch chưa?”

” Anh nói như vậy căn bản là phân biệt đối xử với người tàn tật, tôi cũng có thể đi lại rồi, du lịch không có vấn đề gì cả!” rất bất mãn với tác phong càng ngày càng độc tài của Nhan Khai, Niếp Duệ Đình không nhịn được cãi lại.

” Trừ phi cậu thích cả đời sau đều ngồi xe lăn! ”

” Anh!”

Nhịn xuống nhịn xuống, cuối cùng mới nhịn xuống được tức giận, nghĩ đến bản thân muốn hoàn toàn hồi phục còn cần phải nhờ vào tên quỷ này, Niếp Duệ Đình miễn cưỡng hòa hoãn lại giọng điệu: ” Dù sao anh cũng nên cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ!”

” Bởi vì đấy là tôi nói nên cậu phải nghe theo.” Nhan Khai lạnh lùng hỏi: ” Lý do đấy đủ chưa?”

” Quỷ tha ma bắt anh đi!”

Giọng điệu khiêu khích như vậy ngay đến Phật tổ cũng phải phát cáu, Niếp Duệ Đình ném nửa miếng bánh trong tay đi.

” Meo Ô!”

Miếng bánh xuyên qua Nhan Khai bay ra phía sau, vô tình đập trúng mặt Tiểu Bạch, kem trượt xuống, nháy mắt xóa sạch thân thể được tắm rửa sạch sẽ của con mèo. Không có cách nào mắng chửi người, nó phát ra tiếng kêu làu nhàu rất không vui, tiểu hồ ly muốn cười mà không dám cười, vội vàng lấy khăn tay giúp nó lau sạch.

” Hành Phong ca, anh có cảm thấy dạo này Niếp Duệ Đình rất lạ không?” Phùng Tinh Tinh kề sát Niếp Hành Phong, nhỏ giọng hỏi.

” Làm sao cơ?”

” Cậu ấy thường một mình lẩm bẩm, dường như có quỷ trên người, em muốn tìm Trương… à không, tìm một pháp sư giúp cậu ấy đuổi quỷ.”

” Ngàn vạn lần không cần!” Niếp Hành Phong vội vàng quát.

Không biết vì làm sao, đối với bóng quỷ bên cạnh đứa em anh lại có thiện cảm kì lạ, trực giác bảo anh con quỷ ở cùng với Niếp Duệ Đình không những sẽ không tổn hại nó mà còn đối với nó rất tốt.

Nhìn Phùng Tinh Tinh kinh ngạc nhìn mình, Niếp Hành Phong mới phát hiện bản thân phản ứng quá độ, vội vàng nói: ” Em không phải để ý đến Duệ Đình, nó từ trước đến này đều kiểu thần kinh như vậy.”

Kem đầy trên người Tiểu Bạch, Niếp Duệ Đình cảm thấy chột dạ, thấy tiểu miêu nhìn chằm chằm mình, trong mắt lóe ra ánh xanh sâu thẳm, hắn có chút sợ hãi. Mọi người thường bảo mèo đen thông linh, đặc biệt con mèo này nhà hắn lại càng khủng bố, toàn thân trừ cái tên là trắng ra, còn lại từ trong ra ngoài đều là đen không thể đen hơn, nếu trêu chọc nó…

Niếp Duệ Đình run lên, không kìm được dựa sát vào người Nhan Khai nói: ” Ông nội đi một mình trống vắng, nếu không thì để Tiểu Ly đi với ông, tiện thể mang theo cả Tiểu Bạch, nó thích nhất là góp vui còn gì.”

Vừa nghe thấy đi du lịch, Hoắc Ly vui vẻ gật đầu, nhưng nghĩ kĩ lại, lại cúi đầu: ” Không được a, Tiểu Bạch với cha của em… không, con chó đáng yêu em nuôi bị bệnh rồi, em không đi được.”

Tiểu Bạch với cha nó Xích Viêm đều bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, lời cha nói vẫn còn ở bên cạnh, hai người có thể tốt nhanh lên chút, vì vậy nó không thể để hai người ở lại mà đi du lịch được.

” Vậy thì cháu đi với ông nhé.” Phùng Tinh Tinh nói: ” Đúng lúc cháu đang cần đi thực tập, vậy chọn địa điểm là Thái Lan đi, sau đó đi đến mấy chùa miếu ở Thái Lan cầu thần linh phù hộ cho mọi người.”

Thực tập đó không phải là chỉ mấy bài tập kì bí chứ?

Nhìn hai mắt long lanh của Phùng Tinh Tinh, Niếp Hành Phong cẩm thấy suy đoán của bản thân hơn nửa không sai. Từ lúc Phùng Tinh Tinh tham gia tổ thần bí kì lạ đó, cả người đều trở nên cổ cổ quái quái, anh có chút không yên tâm nói: ” Đừng loạn thỉnh thần, cẩn thận lại xúc phạm đến thần linh.”

” Biết rồi mà, Hành Phong ca, anh mới có hai bảy tuổi nha, đã trở nên giống ông nội suốt ngày lải nhải rồi!” Phùng Tinh Tinh rất không vừa lòng hướng anh làm mặt quỷ.

Bữa tiệc chúc mừng sinh nhật vui vẻ lấy kinh hoàng mở màn rồi lấy say bí tỉ kết thúc. Đợi đến lúc Niếp Hành Phong đem từng con heo say mèm ném về phòng xong đã là nửa đêm, anh tắm qua rồi quay về phòng ngủ của mình.

Hôm nay không uống nhiều lắm, đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, nhưng lại không ngủ được, anh mở máy tính lên, bắt đầu tìm đọc những trang về những truyện kì bí.

Không tìm không biết, tìm kiếm qua mới biết, hóa ra bây giờ bói toán là nghề nghiệp rất được ưa chuộng. Từ chiêu hồn đuổi quỷ, đến đoán tự tính quẻ, đủ các loại, cái gì cũng có. Nhìn trang web tổng hợp lại tất cả các nơi cung cấp tin tức dữ liệu, Niếp Hành Phong cừoi khổ một tiếng – thật không ngờ năm nay ác quỷ hoành hành, các thầy tướng số hưng thịnh, làm thiên sư so với làm một tiểu viên chức còn kiếm được nhiều tiền hơn.

Tài liệu quá nhiều, mà vẫn không biết nên tìm ai, Niếp Hành Phong tùy tiện nhấp chuột, rất nhanh liền xuất hiện chi chít một đống thông tin ” Trương thiên sư môn đệ của môn phái thứ bảy trong mười hai phái chính tông – Hỷ Duyệt Lai” – hàng chữ ngay lập tức thu hút ánh nhìn của anh, phía sau còn viết phục vụ hai bốn tiếng, vì vậy anh liền lấy điện thoại ấn dãy số ở mục liên hệ.

Chuồng kêu hai hồi, một giọng nói rất trong trẻo truyền đến: ” Xin chào, đây là công ty điều tra chuyện thần bí Tả Thiên, rất hân hạnh được phục vụ quý khách.”

Thời gian trong nháy mắt như ngừng lại, cùng lúc Niếp Hành Phong nghe được giọng nói này, liền móc ra ví da, bên trong có danh thiếp của Trương Huyền đưa, anh lấy số điện thoại trên danh thiếp so sánh với số điện thoại trên máy tính, hoàn toàn trùng khớp, chỉ là người liên hệ không giống.

” Trương… Huyền?”

Giọng nói rất giống, nhưng Niếp Hành Phong thật khó tin loại trùng hợp này – tay thám tử hạng ba mới mấy ngày trước bị anh đâm xe, lại cùng cậu ta truy đuổi dấu vết cư nhiên còn là một người thông hiểu những chuyện kì bí? Anh chần chừ một lúc không chắc chắn hỏi.

Bên kia trầm mặc mấy giây, liền lập tức phát ra tiếng tiếng hô vui vẻ: ” Chủ tịch? Chủ tịch, là anh phải không? Ồ, anh tự nhiên lại gọi điện thoại đến lúc nửa đêm thật làm tôi kinh ngạc nha, tôi còn cứ nghĩ là khách hàng của công ty nha.”

” Xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền cậu, có hay không…”

” Không có không có, một ngày hai tư giờ, anh có thể tùy ý làm phiền….à không, tùy ý liên lạc. Suốt từ đấy anh không gọi điện thoại, tôi còn tưởng anh quên tôi luôn rồi, mấy ngày nay tôi đều nhớ anh, kể cả nằm mơ cũng mơ thấy anh nha!”

” Nhớ tôi? ”

Bên kia bắn liên thanh một hồi, Niếp Hành Phong cảm thấy rất buồn cười. Anh kì thực luôn muốn liên lạc với Trương Huyền, chỉ là mấy hôm nay quá bận, đành phải trì hoãn, nhưng lúc này nghe được một hồi giọng nói, mặc dù diễn đạt có chút kì lạ, nhưng cảm giác không tồi, trong tim tự dưng có một loại cảm giác ấm áp dây dưa.

” Đúng a, anh đâm hỏng cái xe của tôi, còn nói là đền tôi một cái xe mới, kết quả lúc chia tay cũng không đưa cái gì, tôi thật lo lắng có phải anh nuốt lời không, có thể không nhớ sao?”

Nụ cười trên mặt Niếp Hành Phong bỗng chốc cứng đờ, cảm thấy một chút tình cảm ấm áp vừa rồi đơn giản chỉ là tự mình đa tình mà thôi.

” Trương Huyền.” Anh hít sâu hai cái, cắt đứt lời nói liên miên của đầu dây bên kia, nói: ” Tiền xe tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu, điểm này cậu cứ yên tâm đi.”

” Yên tâm đương nhiên là yên tâm, anh là chủ tịch của tôi nha.” việc bồi thường được giải quyết, Trương Huyền rất vui hỏi: ” Anh tìm tôi có phải có việc không? ”

” … không có. ”

Nghe Trương Huyền dong dài hơn nửa ngày trời, tâm tình lúc đầu muốn hỏi ý kiến của Niếp Hành Phong đều không còn. Cái anh cần là lời giải thích của nhân sĩ chứ không phải là vị thám tử dường như không có mấy kinh nghiệm này.

” Nhất định có, tôi cảm giác được nha! ” Trương Huyền khẳng định. Chiêu tài miêu bận như vậy, không có chuyện cần mới không muộn thế này gọi điện đến cho cậu. Cả ngày đều lăn lộn trong đống hỗn tạp ở công ty thám tử, cậu chẳng nhẽ ngay một ít linh cảm này cũng không có chắc.

Bị nhìn ra, Niếp Hành Phong bật cười, không tiếp tục che dấu nữa ” Kì thực cũng không có việc gì lớn, chỉ là tôi có một chút việc liên quan đến những chuyện thần bí muốn hỏi một chút. Nhưng tôi nhớ là cậu làm ở văn phòng thám tử, tên cũng không phải là Hỷ Duyệt Lai.”

Vừa nghe thấy có liên quan đến chuyện thần bí, Trương Huyền càng có tinh thần, lập tức ngồi thẳng dậy trên giường, cầm lấy laptop ở đầu giường, mở máy, vừa xem tin tức vừa nói: ” Thám từ là nghề chính, thiên sư là nghề phụ của tôi, chỉ cần đủ thù lao, đuổi quỷ gọi hồn tôi đều nhận hết. Hỷ Duyệt Lai là tên đồng nghiệp của tôi, bị tôi lấy làm nghệ danh dùng tạm, tên là Hỷ Khánh có vẻ thu hút khách hàng nha.”

Hóa ra bây giờ ngay cả thiên sư cũng coi trọng bề ngoài như vậy. Nghĩ một chút lựa chọn của bản thân vừa rồi, Niếp Hành Phong cười cười tự giễu, anh thực là đã bị tên Hỷ Khánh hấp dẫn, tiểu thám tử ở phương diện kiếm tiền cũng thật sự thông minh đó chứ.

Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục lảm nhảm: ” Chủ tịch anh gặp phải âm hồn sao? Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, việc nhỏ nên sớm giải quyết để phòng ngừa hậu họa sau này, còn về phần tiền bạc, anh cứ yên tâm, chúng ta là bạn bè, giá cả tôi đưa cho anh đảm bảo công bằng hợp lý…”

Câu này sao lại nghe quen tai như vậy chứ? Hơn nữa dù câu nào cũng liên quan tới tiền, nhưng anh không cảm thấy phản cảm chút nào, rõ ràng biết chọn tay thám tử hạng ba này để hỏi về việc thần bí không phải là một ý kiến hay, nhưng anh lại tin Trương Huyền.

” Vậy lúc nào cậu rảnh, chúng ta hẹn lấy một khoảng thời gian đi.”

” Công việc của chúng tôi thời gian co dãn rất lớn, tùy lúc đều rảnh, đều do anh quyết đi.”

Niếp Hành Phong nhìn bảng lịch trình của mình, hai ngày sau đều kín cả rồi, chỉ nó chiều thứ sáu sau bảy giờ anh có hai tiếng hẹn trước với bác sĩ tâm lí Cố Tử Triều. Vậy cứ bỏ cuộc hẹn đó, đổi thành gặp mặt Trương Huyền vậy, bằng không anh cũng không có ý định sẽ lại đi tới chỗ bác sĩ tâm lý nữa.

” Lãng phí là một hành vi rất đáng xấu hổ! ” nghe thấy lời nói của Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức phủ nhận: ” Anh đã trả tiền sao lại không đi chứ? Anh cảm thấy anh không có bệnh thì đến nói chuyện cũng được nha, nhưng sau này anh cũng không cần chạy theo mốt đi gặp bác sĩ tâm lý gì đó đâu, những cái người đó, dù không có bệnh họ cũng sẽ nghĩ ra một chứng bệnh cho anh, sau này có việc gì rắc rối cứ nói chuyện với tôi, tôi chỉ lấy tiền trà của anh thôi. Cứ định như vậy định như vậy đi, anh đi gặp bác sĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi, vừa hay đúng giờ cơm tối, tôi chờ anh cùng đi ăn. Hôm nay muộn rồi nói tới đây thôi, ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu, BYE…”

Hoàn toàn không để cho Niếp Hành Phong có thời gian suy nghĩ, Trương Huyền tự mình độc thoại xong liền cúp máy, bỏ rơi vị chủ tịch ở một bên ngẩn người.

Thật sự là một người rất có tinh thần nha, hi vọng lúc giải quyết mấy việc thần bí cậu ta cũng có tinh thần như vậy.

Nghe lời dặn của Trương Huyền, Niếp Hành Phong bỏ ý định thức đêm, lên giường đi ngủ, lúc chìm vào mộng đẹp anh còn nghĩ một chuyện – vị tiểu thần côn đó, hình như lúc trước anh đã từng gặp qua?

Ngày thứ hai Niếp Hành Phong đi làm, lúc đi qua một ngã tư sầm uất, anh vô tình nhìn qua cửa kính của một cửa hàng, bày bán rất nhiều hộp sô cô la các loại, tâm anh động một cái, lái xe vào chỗ đỗ xe gần đấy.

Đó là một cửa hàng kẹo rất lớn, ở tầng một của trung tâm mua sắm, chủ tiệm cố ý bỏ các loại kẹo gói thành những hộp rất đẹp, bày trong tủ kính, thu hút khách hàng. Niếp Hành Phong quả nhiên đã bị hấp dẫn, lúc bước vào chỉ chú ý đến mấy hộp kẹp, liền đụng phải người đi ngược lại, anh sững người, là người quen – bác sĩ tâm lý chẩn bệnh cho anh Cố Tử Triều.

” Bác sĩ Cố, thật là khéo.”

Cố Tử Triều cũng hơi hơi sững lại, sau đó lập tức liền cười ” Thật khéo nha, cậu cũng đến mua kẹo sao?”

Lúc trước có nghe nói Cố Tử Triều thích ăn đồ ngọt, nhìn hộp sô cô la trong tay ông ấy, Niếp Hành Phong cười ” Mấy hộp kẹo bày rất hấp dẫn, tôi vào xem một chút.”

” Cá nhân tôi đề cử, bánh ngọt của cửa hàng này rất ngon, cậu nhất định phải nếm thử nha.”

Cố Tử Triều như có việc gấp, sau khi nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi.

Niếp Hành Phong đi một vòng cửa hàng kẹo, phát hiện ngoài kẹo với sô cô la ra, còn có rất nhiều bánh ngọt trang trí sặc sỡ, giá tiền cũng không quá đắt, anh liền nghĩ tới Hoắc Ly, đứa nhóc đó thích nhất là ăn, nghe thấy ở đâu có đồ ăn ngon nhất định ngày nào cũng ghé vào.

” Tiên sinh, ở đây có đồ nếm thử, mời anh thử xem có hợp miệng không.” Nữ nhân viên bê khay bánh thử miễn phí qua cho Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong thử một miếng, bánh ngọt vừa giòn vừa thơm rất vừa miệng, Cố Tử Triều quả nhiên không nói sai, anh đều muốn lấy một phần mang về cho Hoắc Ly và em anh, nghĩ một lúc, cũng lấy thêm một hộp sô cô la sữa. Trương Huyền thích ăn đồ ngọt, phần quà này nhất định cậu ấy sẽ rất thích.

Thứ sáu sau khi đã sắp xếp xong công việc, Niếp Hành Phong lái xe đến chỗ của Cố Tử Triều, đường đi không bị tắc vì vậy anh đến sớm hơn giờ hẹn một chút, lúc xuống xe anh nhìn hộp sô cô la chuẩn bị cho Trương Huyền ở bên cạnh, do dự một chút cuối cùng bỏ vào túi cầm theo.

Như thế này lúc nói chuyện với Cố Tử Triều, hộp sô cô la có thể làm lý do tốt để anh mượn cớ về sớm. Thành thật mà nói, anh thà đến nghe Trương Huyền lải nhải về tiền còn hơn ở đây nghe bác sĩ nói mấy thứ anh càng nghe càng không hiểu.

Đến tầng làm việc của Cố Tử Triều, trong phòng khách không có ai, có thể là do cuối tuần, cô thư kí cũng không đến, Niếp Hành Phong ấn nút điện thoại nội bộ ở trên bàn, muốn báo cho bác sĩ Cố anh đến rồi, nhưng chuông reo rất lâu cũng không thấy ai nhấc máy.

Cửa sổ hoàn toàn đóng chặt, nhìn không thấy khung cảnh bên trong, Niếp Hành Phong nghĩ có thể do Cố Tử Triều tạm thời đi đâu đó, hoặc đang cùng bệnh nhân khác nói chuyện, không thể nghe điện thoại. Lúc anh đang chuẩn bị buông máy, bỗng nghe đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó là tiếng bàn ghế đổ dữ dội, có người hổn hển gọi: ” Cứu mạng…”

Là tiếng của Cố Tử Triều, Niếp Hành Phong vội hỏi: ” Bác sĩ Cố, ông làm sao vậy? xảy ra chuyện gì sao? ”

Không có ai trả lời, chi có tiếng chửi bới đánh đập mờ hồ truyền từ ống nghe ra, Niếp Hành Phong không kịp nghĩ ngợi, đẩy mạnh cửa phòng lao vào.

Vì bảo đảm sự riêng tư của khách hàng, ngoài gian phòng còn dựng mấy tấm bình phong, Niếp Hành Phong lách qua mấy tấm bình phong, nhìn trong phòng không có ai, anh lập tức chạy vào gian trong. Đây là phòng sách của Cố Tử Triều, cửa kính hơi mở ra, anh vừa đẩy cửa vào liền cảm thấy tim trở nên kích động, trong không gian có một cỗ khí tức âm lãnh lưu động, dồn ép tinh thần của anh, làm anh trong nháy mắt choáng váng.

Ngay lập tức một cơn gió lạnh từ đằng sau hạ xuống, Niếp Hành Phong không kịp tránh né, chỉ cảm thấy sau đầu bị một vật cứng gì đó đập xuống, anh liền gục xuống phía trước, hộp sô cô la trong tay bay đi rất xa, nắp hộp bị bật mở, sô cô la vương vãi khắp mặt đất. Trước khi thần trí rơi vào bóng tối, anh hoảng hốt nhìn thấy trước mặt phòng sách cực kì hỗn loạn, Cố Tử Triều nằm ngửa phía trước, mắt kính bị giẫm gãy nát, máu trên đầu từ từ chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện