Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 4 - Chương 10



“Niếp tiên sinh, rất xin lỗi, chúng ta đã cố hết sức, xin hãy nén bi thương.”

Lí do thoái thác thực khôi hài, làm cho Niếp Hành Phong nghe mà muốn cười.

Giống như bác sĩ khắp thiên hạ đều được dạy dỗ từ một người thầy, từ ngữ, động tác, thậm chí ngay cả biểu tình đều như nhau, Niếp Hành Phong nhớ tới vụ tai nạn xe cộ năm đó, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, cũng nói với anh như vậy.

Chính là, thứ anh muốn nghe không phải câu này, anh ở ngoài phòng cấp cứu đợi lâu như vậy, kết quả anh mong chờ cũng không phải thế này!

“Đưa Trương Huyền quay về phòng bệnh, để cho cậu ấy nghỉ ngơi.” Niếp Hành Phong thực bình tĩnh nói.

“Niếp tiên sinh, Cậu ấy đã qua đời, tôi phải viết giấy chứng nhận tử vong. . . . . .”

“Tôi nói đưa cậu ta vào phòng bệnh!”

“Anh hai, anh bình tĩnh chút!”

Niếp Duệ Đình rốt cục nhịn không được, tiến lên giữ chặt Niếp Hành Phong, kêu lên: “Trương Huyền đã chết, lúc anh đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu ấy cũng đã chết rồi!”

Anh hai mất bình tĩnh là việc từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy, lúc nhận được tin Trương Huyền được đưa vào bệnh viện cấp cứu, cậu đã có dự cảm xấu, không ngờ dự cảm chưa bao giờ linh nghiệm bây giờ lại đúng, nhân viên cấp cứu và chữa bệnh nói cho cậu, khi Trương Huyền bị đưa tới trái tim đã ngừng đập, con ngươi phóng đại, cái gọi là cấp cứu chỉ là cố làm cho hết trách nhiệm mà thôi.

Ánh mắt lạnh băng phóng tới, Niếp Duệ Đình sợ tới mức lập tức buông tay, ai ngờ tay lại bị giữ chặt, giọng Niếp Hành Phong lạnh lùng vang lên: “Trương Huyền không chết, cậu ấy nói cậu ấy sẽ không chết! Cho nên, làm theo những gì anh đã nói đi!”

“Đúng, đại ca sẽ không chết!” Lửa cháy đổ thêm dầu, Hoắc Ly ở bên cạnh thút tha thút thít nói theo.

“Chưpháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.”

~~~~~~~

Nghĩa là Phập pháp nói, chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt

Ý nghĩa là Trong cái thế giới “vô thường”, cái cõi “không” không có gì tự sinh ra tự mất đi, không có cái gì tăng thêm không có cái gì tự giảm đi, nên tự nó cũng không đục, chẳng trong. Tất cả đều có nguyên nhân, có lí do của nó – cái mà người ta nói là “duyên”.

~~~~~~~~

Lại là thanh âm cổ quái kia, Niếp Duệ Đình nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ nhìn thấy con mèo nhỏ nằm trong lòng Hoắc Ly, cậu run lên, quyết định lựa chọn tạm thời tính là tai điếc.

Ngày hôm nay trong hoàng lịch (là loại lịch dùng cho nhiều năm, soạn theo chu kỳ năm tháng ngày giờ hàng can hàng chi, cứ 60 năm quay lại một vòng, ghi rõ ngày giờ tốt xấu.) chắc chắn là đại hung, Trương Huyền bất ngờ chết, anh hai nổi điên, trong bệnh viện quỷ khí lại dày đặc, chính mình không hiểu sao còn nghe được âm thanh quái lạ, ông trời, nếu đây là ác mộng, thì làm ơn làm cho cậu mau mau tỉnh lại đi.

Không như mong muốn, ác mộng không có dấu hiệu tỉnh lại, Niếp Duệ Đình đành phải tận chức tận trách liều mạng làm việc cùng với bác sĩ, quả thật là đem được thi thể của Trương Huyền đưa vào phòng bệnh cũng là nhờ chủ tịch bệnh viện Thánh An có giao tình với Niếp gia, vẻ mặt Niếp Hành Phong lại như muốn giết người, mấy vị bác sĩ đành phải ngoan ngoãn làm theo, cũng không ai dám đề cấp đến chuyện giấy chứng tử.

Nhóm ý tá nơm nớp lo sợ mà đem người vào bố trí ổn thỏa xong liền chuồn mất, Niếp Duệ Đình vội vàng đi làm thủ tục nằm viện cộng thêm thủ tục đưa tang, mọi việc xảy ra như vậy, cậu cũng không biết nên làm thủ tục gì mới tốt, dù sao chuẩn bị cho cả hai trường hợp thì tuyệt đối không sai được.

Tất cả mọi người đều đi hết, phòng bệnh có vẻ càng thêm vắng vẻ, nhưng không có lạnh lẽo như cảm nhận trong lòng Niếp Hành Phong, cảm giác lạnh giá này là từ Trương Huyền truyền sang cho anh, từ sự ấm áp ban đầu dần dần chuyển sang lạnh, rồi đến lạnh như băng, từng chút từng chút thấm vào trong lòng anh, đang không ngừng nhắc nhở anh rằng Trương Huyền đã chết.

Tayxoa nhẹ lên lông mày tinh tế của Trương Huyền, Niếp Hành Phong chậm rãi nói: “Cậu gạt tôi, cậu đã nói cậu sẽ không chết.”

“Cún con mới đi lừa anh, tôi vốn là không chết!”

Đáng tiếc cảm giác thông linh của Niếp Hành Phong còn chưa đủ mạnh, nếu không anh nhất định có thể nhìn thấy đối diện giường bệnh có một cái bóng trắng đang ngồi, đang rất nhàm chán không biết làm sao nhìn anh.

“Cơ thể lạnh như thế, chắc là bởi vì điều hòa bật số quá thấp?”

Niếp Hành Phong tìm được đáp án, giơ tay đóng điều hòa mà y tá vì phòng ngừa thi thể hư thối nên cố ý bật cho lạnh.

“Ở trong này đợi lâu như vậy mới phát hiện nhiệt độ trong phòng có vấn đề, chiêu tài miêu thật là không nhạy bén chút nào, tôi cho dù không có việc gì, cũng sẽ bị các người gây sức ép đến mức gặp chuyện không may.”

Trương Huyền nhàm chán nâng cằm, tiếp tục thưởng thức mĩ nam trước mặt.

Biến thành loại trạng thái như bây giờ, tuyệt đối là ngoài dự kiến của cậu, xem ra là bình thường luôn cười nhạo chiêu tài miêu ly hồn rước lấy họa, hiện tại bị báo ứng, linh hồn của cậu cũng xuất ra khỏi cơ thể.

Lúc tê nhận đâm vào trong cơ thể, cậu bị ngất đi, chờ đến khi tỉnh lại liền nhìn thấy cơ thể mình nằm ở trong phòng cấp cứu, chụp máy thở oxi rồi sốc điện, tiếp theo bị tuyên bố tử vong, may mà bởi vì Niếp Hành Phong kiên trì, cậu mới không xui xẻo bị đưa vào nhà xác.

Có điều tình huống hiện tại của cậu cũng không tốt chút nào, người thường hồn phách xuất ra thì chỉ cần người có mắt âm dương là có thể nhìn thấy, đáng tiếc cậu lại vô hồn vô phách, cho nên linh thể có xuất hiện ở trước mặt mọi người n lần cũng chưa từng được chú ý tới, Tiểu Bạch nhìn không thấy, Nhan Khai bị lửa của sừng tê giác làm bị thương nên lại càng không nhìn thấy.

Dù là không chết nhưng tình trạng càng gay go, Trương Huyền cố gắng nhớ lại pháp thuật quay trở về vị trí cũ sau khi ly hồn mà sư phụ đã dạy mình khi còn sống, cậu cũng không muốn không minh bạch bị hoả táng, cho nên, vừa rồi lúc Niếp Hành Phong nổi giận, cậu cũng không nhàn rỗi, không ngừng thử các loại pháp thuật để trở về vị trí cũ, đáng tiếc không như mong muốn, vật lộn mấy tiếng, trạng thái vẫn không có gì thay đổi.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào phòng, Niếp Hành Phong lấy lại tinh thần, hóa ra bất giác cũng đã qua một ngày, anh kéo chăn lên đắp cẩn thận cho Trương Huyền rồi đứng lên.

“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi trở về giúp cậu lấy quần áo đến tắm rửa.”

“Không cần phiền phức như vậy, tôi không tính toán ở lại trong này lâu đâu.”

Trương Huyền cố gắng biểu đạt suy nghĩ của mình, đáng tiếc không hề có hiệu quả, thấy Niếp Hành Phong đi ra ngoài, cậu vội vàng đuổi theo.

“Trương Huyền đã chết, Trình Lăng cũng đã chết, anh hai lúc này lại nửa si nửa ngốc, anh nên làm cái gì bây giờ? Anh nên làm cái gì bây giờ?”

Từ chỗ cầu thang vang lên giọng nói rối loạn của Niếp Duệ Đình, Hoắc Ly đứng ở trước mặt, trừng lớn ánh mắt thực vô tội nhìn cậu ta, “Anh hỏi em? Em chỉ có mười hai tuổi nha.”

Niếp Hành Phong đi qua đi, nhìn thấy anh, Hoắc Ly vội kéo kéo ống tay áo của Niếp Duệ Đình, thấy anh hai, Niếp Duệ Đình lập tức đổi thành khuôn mặt trấn định, “Anh hai!”

“Anh về nhà lấy vài thứ, em ở lại giúp anh chăm sóc Trương Huyền.”

-Em không muốn chăm sóc người chết!

Thấy trên mặt Niếp Duệ Đình thực rõ ràng viết rõ mấy chữ này, Trương Huyền tức giận bay đến trước mặt bọn họ bay trái bay phải, để có thể gây chú ý, nhưng thật đáng tiếc, giống như lúc trước, cậu lại thất bại .

Không còn cách nào khác, Trương Huyền đi theo Niếp Hành Phong về nhà, nhàm chán theo sát anh vào phòng ngủ, bay tới phòng bếp, rồi lại bay tới nhà ăn, nhìn thấy anh chuẩn bị tốt quần áo để tắm rửa, đi phòng bếp pha mì, ngồi xuống ăn.

Trương Huyền cũng đã bay chán, ngồi đối diện bàn ăn, chống cằm nhìn Niếp Hành Phong, than thở nói: “Chủ tịch, mì khi nào cũng đều có thể ăn, nhưng mà người thì cứ không phải anh muốn gặp là có thể thấy, anh nếu không mau nghĩ biện pháp tìm cao nhân giúp tôi hồi hồn, tôi có thể biến thành người sống thực vật . . . . . . Không, so với người sống thực vật thảm hại hơn, nói không chừng còn bị người tha giải phẩu, đông lạnh, rồi hoả táng. . . . . .”

Lải nhải chờ Niếp Hành Phong ăn xong mì, thu dọn bàn ăn, nghĩ anh chuẩn bị đi, ai ngờ anh lại vào phòng tắm, Trương Huyền kêu to: “Không phải chứ? Là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình tắm rửa? Chẳng lẽ lát nữa còn muốn xông hơi nữa sao? Anh là thư thái, nhưng có nghĩ đến có người đang ở giữa nước sôi lửa bỏng chờ anh đi cứu vớt không hả?”

Trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước, xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh mơ hồ nhìn thấy động tác cởi quần áo của Niếp Hành Phong, tâm tình đang buồn bực của Trương Huyền nháy mắt tốt lên.

Lần trước dùng thiên nhãn không thể thuận lợi xem trộm chiêu tài miêu, hiện tại không cần phiền phức như vậy, chỉ cần bay qua là có thể mở rộng tầm mắt, ha ha, cảnh mĩ nam tắm rửa miễn phí, không xem quả thực rất có lỗi với bản thân.

Trương Huyền sờ sờ mũi, để phòng khi nhìn thấy quá khích mà chảy máu mũi, nhưng ngẫm lại tựa hồ không thể xảy ra, cậu đã ở vào trạng thái này, đừng nói máu mũi, dù cho đâm một đao cũng không có máu chảy ra.

Linh thể thực hưng phấn bay vào phòng tắm, lập tức cảm thấy như bị một chậu nước lạnh xối vào đầu, Trương Huyền buồn bực thở dài.

Xem trộm quả nhiên không phải dễ dàng như vậy.

Giữa sương mù dày đặc Niếp Hành Phong ngồi ở trong bồn tắm lớn người dựa vào thành bồn, bọt nước nổi bồng bồng đầy trên mặt nước che khuất toàn bộ thân hình anh, mặt lại dấu ở trong hai bàn tay, đầu cúi thấp cơ hồ đủ để vùi vào mặt nước, những gì muốn nhìn đều không thể nhìn thấy.

“Chủ tịch, anh không sao chứ?”

Hơn nữa ngày không thấy Niếp Hành Phong đổi động tác, Trương Huyền cảm thấy được có chút khác thường, vội bay tới bên cạnh anh, thấy hai vai anh hơi hơi run rẩy, có giọt nước từ trong lòng bàn tay anh rơi xuống, một thanh âm nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi. . . . . .”

[Nó vẫn luôn cho rằng cha mẹ mất là lỗi của nó, cho nên ông trời trừng phạt nó bị vứt bỏ. . . . . . ]

Vẻ mặt tươi cười của Trương Huyền biến mất lại nhớ tới lời nói của Niếp Dực, cậu đột nhiên phát hiện Niếp Hành Phong bình tĩnh kềm chế đều chỉ là mặt ngoài, anh ta vẫn một mực cố tỏ ra mạnh mẽ, vẫn luôn là như thế.

“Đừng như vậy, việc này không phải là lỗi của anh!”

Trương Huyền từ phía sau ôm lấy Niếp Hành Phong, cảm giác được tấm lưng rộng lớn của anh khẽ run lên lưng khi người mình chạm vào.

Chiêu tài miêu cảm giác được cậu, tuy rằng chỉ là theo bản năng run rẩy.

Trương Huyền thực vui vẻ, tiến đến bên tai Niếp Hành Phong nhẹ giọng nói: “Tin tưởng tôi, tôi không có việc gì, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không rời đi!”

Khi Niếp Hành Phong từ trong phòng tắm đi ra đã khôi phục bình tĩnh như lúc bình thường, mặc áo khoác rồi ra khỏi nhà, Trương Huyền cười hì hì tự động bay tới ghế phụ nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy được chiêu tài miêu rơi lệ so với trước kia càng đáng yêu hơn.

Chủ tịch khóc bình thường cũng không dễ dàng nhìn thấy, cậu lần này thật sự là có lời, ôi. . . . . .

Đột nhiên tăng tốc độ thành công đem linh thể Trương Huyền quăng ra khỏi xe, cậu ở không trung phiêu đãng một hồi mới đuổi theo, không kịp ngồi ổn định lại bị ngã nhào ở trong xe văng theo một đường parabol xinh đẹp.

Tốc độ xe đang không ngừng tăng lên, không phải đi theo đường đến bệnh viện, mà là đi ra khỏi khu náo nhiệt, vào đường núi yên tĩnh, đường xe chạy rộng lớn giống như là đặc biệt thiết kế để cho chiếc xe thể thao này chạy, tốc độ xe lao như điên, mang theo dã tính, giống như báo tuyết phi nhanh trên cánh đồng hoang vu, khi đồng hồ đo vận tốc nháy mắt qua hai trăm, ánh đèn thoáng qua, Trương Huyền mơ hồ nhìn thấy phía trước có chướng ngại vật, gấp đến độ kêu to: “Dừng xe!”

Két. . . . . .

Bánh xe ma xát với mặt đất, xẹt lên mấy tia lửa nhỏ, sau vài tiếng vang chói tai, xe thể thao vững vàng dừng lại ở trước chướng ngại vật.

Trương Huyền bị quán tính hất ra ngoài xe, ở không trung quay mấy vòng xong như vật rơi tự do lại ngã trở lại ghế phụ, khi rơi xuống cậu nhìn đến đầu xe cách chướng ngại vật bất quá chỉ mấy cm, có thể tưởng tượng nếu vừa rồi phanh chậm đi vài giây, Sau đó kết quả sẽ thảm thiết như thế nào.

Mặc dù là linh thể, tay Trương Huyền vẫn kìm lòng không đậu run rẩy lên, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ở dưới ánh trăng là như thế quạnh quẽ hờ hững.

“Trước kia khi mỗi lần anh bão xe, có phải hay không đều là đang hy vọng có thể đồng quy vu tận cùng nó? Anh muốn đuổi theo cha mẹ đã bỏ anh lại, phải không?” Trương Huyền nhẹ giọng hỏi, tuy rằng cậu biết Niếp Hành Phong không thể trả lời cậu.

Thanh âm cổ quái lại một lần nữa vang lên, Trương Huyền rất nhanh phát hiện xe thể thao dưới sự điều khiển của chân ga nhanh chóng lui về phía sau, nghĩ đến phía sau vòng bảo hộ là sườn dốc, cậu phát ra một tiếng hét thảm: “Lại nữa? Tôi không muốn liều mạng theo quân tử, chính anh chơi một mình đi. . . . . .”

Không có xuất hiện cảnh chạy như bay kinh tâm động phách, Niếp Hành Phong chính là điều khiển xe lù lại, sau đó ngoặc vô lăng lái xe quay trở lại con đường lúc nãy, anh lái xe thật sự yên ổn, đi với tốc độ bình thường trở về bệnh viện.

Một hồi là đến phòng bệnh, Trương Huyền tứ chi duỗi thẳng nằm trên giường, vô cùng may mắn chính mình hiện tại đang ở trong trạng thái linh thể, nếu không chính là có chín cái mạng cũng không đủ để theo chiêu tài miêu chơi đùa.

Niếp Duệ Đình sợ hãi ngồi đợi trong phòng bệnh âm khí dày đặc, vừa thấy anh hai xuất hiện, ngay cả chào hỏi không nói liền chuồn mất, Hoắc Ly nghĩ muốn ở lại, cũng bị cậu ta kéo đi ra ngoài.

“Vẫn chưa tỉnh sao?” Ngón tay lướt qua khuôn mặt ngủ say của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nhẹ giọng hỏi.

Không lâu trước đây ở chùa Asakusa Trương Huyền đã cầu nguyện, cậu nói. . . . . . Cậu cả đời đều sẽ ở bên cạnh anh.

“Nói cho tôi biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho cậu tỉnh lại? Hay là, cậu định vứt bỏ lời hứa của mình?”

“Tôi mới không có!” Trương Huyền ở bên cạnh hữu khí vô lực than thở, trời biết cậu muốn hồi hồn đều muốn điên rồi.

Niếp Hành Phong đưa cả bàn tay chạm vào mặt Trương Huyền, cúi đầu, bình tĩnh chăm chú nhìn.

Anh đã thấy rất nhiều người tử vong, nhưng chỉ có khi đối mặt với cái chết của cha mẹ và Trương Huyền anh mới có thể trở nên mờ mịt như vậy, vô thố và tuyệt vọng, bởi vì anh yêu thương họ, anh hy vọng ở trước mặt tử vong, chính mình có thể cùng đối mặt với bọn họ, mà không phải bị bỏ lại.

Xoa xoa mái tóc của Trương Huyền, nhắm mắt lại đem môi kề sát lên đôi môi của cậu, dùng lưỡi cậy mở đôi môi đang đóng chặt, đem nhiệt khí chậm rãi đẩy vào.

Trương Huyền nằm ở bên cạnh thân thể của mình, nhìn thấy Niếp Hành Phong chậm rãi tới gần mình, sau đó hôn lên, này một màn thật sự rất quỷ dị, cậu nhịn không được kêu to: “Chủ tịch anh hơi quá đáng, sao lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn phi lễ tôi? Từ từ. . . . . .”

Ngực đột nhiên có nhiệt khí nảy lên, cậu khống chế không được linh thể, giữa lúc thần trí hoảng hốt chỉ nghe Niếp Hành Phong quát: “Cậu nếu dám tử, tôi sẽ không cấp tiền trợ cấp cho cậu! Lại càng sẽ không đốt vàng mã cho cậu, tôi sẽ xem cậu ở âm phủ như thế nào mà sống!”

“Không cần!”

Một luồng nhiệt khí tràn vào trong miệng, Trương Huyền kêu to mở mắt ra, phát hiện linh thể của mình đã quay trở về vị trí cũ, đôi môi Niếp Hành Phong còn kề sát trên môi cậu, mắt đẹp nheo lại, lạnh lùng nhìn cậu.

Điều hòa bật thực sự rất thấp, bất quá giờ phút này ánh mắt của chiêu tài miêu còn lạnh hơn, Trương Huyền kìm lòng không đậu rùng mình, lắp bắp nói: “Chủ, chủ tịch, anh đúng là có đủ dũng cảm, ngay cả, ngay cả người chết cũng dám hôn, ôi. . . . . .”

Bụng bị đánh trúng một quyền, Niếp Hành Phong bóp cổ cậu rống: “Cậu cuối cùng đã chịu tỉnh? Cậu liền tham tền như vậy, chỉ có tiền mới có thể làm cậu tỉnh lại?”

“Không. . . . . .”

Oan uổng a, cậu có thể tỉnh lại không liên quan gì đến tiền, thuần túy là hôn mà ra, Trương Huyền ôm bụng đang chuẩn bị thanh minh, trên môi nóng lên, lại bị Niếp Hành Phong dùng sức hôn lấy.

Hôn rất kịch liệt, thần trí còn chưa hoàn toàn khôi phục của Trương Huyền lại lần thứ hai bay lên không, chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng thì thào nói nhỏ: “Không được tiếp tục gạt tôi! Không được rời đi một lần nào nữa!”

“Tôi đâu có rời đi? Tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh có được không? Cùng anh về nhà, cùng anh ăn cơm, cùng anh bão xe, nếu anh đem nhan sắc ra dùng sớm một chút, tôi đã sớm tỉnh, sao có thể giống như du hồn bay bay khắp nơi?”

Thời điểm khẩn cấp khẩu không trạch ngôn (nói không suy nghĩ), Trương Huyền đem chính mình bán cái hoàn toàn.

Ánh mắt nhìn cậu của Niếp Hành Phong trở nên sắc bén lên, lạnh lùng hỏi: “Kể cả lúc tôi đi tắm?”

Rốt cục phát hiện mình phạm vào một sai lầm cơ bản, Trương Huyền vội vàng lui về phía sau, cười cười: “Tôi tuyệt đối không có thưởng thức mĩ nam đồ, không có thấy anh khóc, không có an ủi anh, không có. . . . . .”

“Trương Huyền, cậu lập tức biến mất cho tôi!”

Cả tòa nhà bệnh viện Thánh An dưới tiếng rống giận dử run lên ba lần.

Tin tức Trương Huyền chết mà sống lại rất nhanh truyền khắp bệnh viện, Niếp Duệ Đình nghe tin liền chạy đến đầu tiên, khi nhìn thấy người có trái tim đã ngừng đập lại vui vẻ đứng ở trước mặt mình, Sau khi khiếp sợ mấy giây, ngất xỉu ngã xuống đất, Tiểu Bạch nhảy đến trên người cậu ta tao nhã đi vài bước, lắc đầu nói: ” Chư pháp không tương, bất sinh bất diệt.”

Tiểu hồ ly nghe không hiểu, nhưng mà không sao, chỉ cần đại ca tỉnh lại là tốt rồi, anh ấy còn nợ mình không ít tiền, trước khi chưa trả hết nợ thì nhất định không thể chết được.

Trình Lăng sớm hóa thành một bộ xương đen thui, trở thành một cái truyền thuyết trong bệnh viện Thánh An, bác sĩ giải phẫu nói với Niếp Hành Phong, kết quả khám nghiệm tử thi chứng minh thi hài đúng là Trình Lăng, nhưng thời gian tử vong ít nhất đã ngoài nửa năm, chính là đêm đó cô ta đột nhiên tự cháy, lúc ấy y tá cấp cứu đều tận mắt nhìn thấy, không có khả năng sai sót được.

“Viện trưởng nói là oan quỷ quấy phá, phải mời người đến thực hiện siêu độ cho bọn họ, Niếp tiên sinh, ngài nói, trên đời này thực sự có quỷ sao?”

Trình Lăng vốn nên chết trong vụ cháy của lần tai nạn xe cộ trước đây, chính là linh lực của sừng tê giác cổ duy trì mệnh cho cô ta, cho nên đêm đó sau khi hồn phách cô ta bị tê nhận đánh tan, thân thể hẳn là khôi phục đến trạng thái hỏa thiêu, Có điều nguyên nhân này cho dù nói ra thì cũng có ai tin?

Niếp Hành Phong nhìn xem Trương Huyền đứng ở bên cạnh, nói: “Có lẽ là có, đối với lĩnh vực chúng ta chưa bao giờ bước vào, chúng ta không có quyền lực phủ nhận nó tồn tại.”

Ngày cha con Lục gia được chôn cất, Niếp Hành Phong cũng đi , trên ảnh chụp Lục Uyển Đình cười rất tươi, nghĩ đến việc cô ấy dựa vào chấp niệm mấy lần cảnh báo cho mình, Niếp Hành Phong nói: “Hết thảy đều đã kết thúc, hy vọng linh hồn của cô có thể được yên nghỉ.”

“Yên nghỉ chắc chắn là yên nghỉ, bùa chú đã biến mất, hồn phách bọn họ đương nhiên đều trở về vị trí cũ .”

Trương Huyền ở bên cạnh chờ đến không kiên nhẫn, lễ tang vừa chấm dứt, cậu liền lôi kéo Niếp Hành Phong rời đi.

“Cậu gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”

“Đi rồi anh sẽ biết.”

Trương Huyền lái xe đưa Niếp Hành Phong đến một nghĩa trang, sau đó đi vào, đi đến trước một ngôi mộ thì dừng lại, Niếp Hành Phong hồ nghi nhìn cậu, “Cậu làm sao mà biết cha mẹ tôi được chôn cất ở chỗ này?”

Trương Huyền cười nháy mắt mấy cái với anh, “Khi linh thể của tôi xuất khiếu đã đi dạo qua thiên đường một vòng, gặp được bọn họ , là bọn họ nói cho tôi biết.”

“Cậu? Đi thiên đường?”

Niếp Hành Phong lòng cực kỳ không tin, nếu tiểu thần côn cũng có thể đi thiên đường, thì đúng là đẳng cấp của thiên đường cũng quá thấp.

Trương Huyền thu hồi tươi cười, trong đôi mắt xanh lộ ra hào quang rất nghiêm túc trịnh trọng, “Bọn họ nói, bọn họ chưa bao giờ vứt bỏ anh, anh là đứa con mà bọn họ yêu nhất, bọn họ luôn tự hào về anh!”

Niếp Hành Phong kinh ngạc nhìn Trương Huyền, trước mắt mơ hồ thoáng hiện lên nháy mắt xảy ra tai nạn, tình cảnh mẹ ra sức đẩy mình ra khỏi xe, sau một hồi lâu, trên mặt anh hiện lên một nụ cười, quay về bia mộ chấp tay cầu nguyện.

“Cám ơn!”

Trương Huyền nghiêng đầu trộm xem Niếp Hành Phong, hy vọng sau khi chiêu tài miêu trải qua chuyện lần này, có thể hoàn toàn vứt bỏ những gì không vui trước đây, đừng làm cho chi phí mình phải bỏ ra trôi theo sông chảy ra biển là tốt rồi.

Nghĩa trang của Niếp gia được xây dựng ở nơi khá hẻo lánh bí mật, vì tìm kiếm địa chỉ, cậu cũng bị tiểu hồ ly và con mèo nhỏ bắt chẹt không ít, nghĩ đến sau này còn phải cố gắng làm việc trả nợ, Trương Huyền nhịn không được ở trong lòng thở dài.

Tổ sư gia, ai nói hảo tâm có hảo báo, tại sao từ sau khi cậu gặp chiêu tài miêu, tiền liền liên tiếp bị rò rỉ ra bên ngoài?

Trên đường trở về, Niếp Hành Phong hỏi: “Cậu nói người đàn ông thần bí mà Trình Lăng đề cập đến rốt cuộc là ai? Hắn vì sao lại dạy bùa chú bất tử của sừng tê giác cho Trình Lăng?”

“Trình Lăng hồn phách đều tan, muốn hỏi cũng không thể chạy theo mà hỏi được, anh để tâm suy nghĩ mấy chuyện vụn vặt ấy cũng như không, quả thực chính là tự tìm phiền não.”

“Còn nữa, Địch Sí cũng mất tích , chẳng lẽ hắn cũng bị Trình Lăng hại chết ?”

Sau khi cha con Lục gia gặp chuyện không may, Địch Sí cũng đã biến mất, căn phòng hắn thuê làm văn phòng luật sư toàn bộ trống không, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cảnh sát kết luận hắn cũng là bởi vì hiểu biết nội tình mà bị Trình Lăng làm hại, có điều vì thi thể không tìm được, cho nên liệt vào bị mất tích.

Cát Ý cũng nói điều tra không ra tư liệu gì có liên quan đến Địch Sí, người này đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên mất tích, không có lưu lại nửa điểm dấu vết, nhưng là Niếp Hành Phong lại không thể nào quên ngày đó khi Địch Sí bắt tay anh, làm cho anh cảm giác rùng mình và sợ hãi.

Hắn rốt cuộc là ai, mục đích xuất hiện là gì?

“Đúng rồi! Chủ tịch, sừng tê giác anh rốt cuộc đã để ở đâu? Nói cho tôi biết đi, lát nữa tôi sẽ mát xa cho anh được không?” cắt ngang suy nghĩ của Niếp Hành Phong, Trương Huyền hỏi.

Cậu mấy ngày nay nghĩ muốn sừng tê giác đều muốn điên rồi, cái đó chính là đồ tốt, nếu như đem bán lại, tuyệt đối bán được giá cao, tiếc là cậu tìm thật lâu mà vẫn chưa tìm được, cậu cảm giác Nhan Khai biết nó ở đâu, nhưng không nghĩ cũng biết là tên kia cũng sẽ không nói cho cậu, cho nên chỉ có thể lấy lòng chiêu tài miêu.

Niếp Hành Phong không thèm chú ý đến sự lấy lòng của Trương Huyền, chỉ ảm đạm cười: “Nó với cậu khí tràng không hợp, tôi đem nó thu hồi rồi.”

“Ha, chủ tịch, anh cũng bắt đầu mê tín ?”

“Đúng vậy.” Đối mặt với đôi mắt xanh đang trừng lớn của Trương Huyền, Niếp Hành Phong mỉm cười: “Ở cùng một chỗ với cậu, nghĩ muốn không mê tín cũng khó.”

Cảnh tê nhận đâm bị thương Trương Huyền vẫn còn rõ ràng ở trong mắt, cho nên anh sẽ không để cho Trương Huyền đụng chạm đến nó, về phần dấu ở đâu, anh nghĩ đó là một nơi mà Trương Huyền vĩnh viễn cũng không đoán ra được.

“Còn nữa, sau này phải tránh động đến những thứ có liên quan đến ‘kim’.”

“Tại sao?”

“Trình Lăng lấy kim thuật khắc cậu, chứng minh trong ngũ hành kim là khắc tinh của cậu, cho nên, phàm là những thứ liên quan đến kim, cậu đều ít tiếp xúc là tốt nhất.”

Niếp Hành Phong dặn dò giống như là Trương Huyền trước đây, đáng tiếc Trương Huyền cũng không cảm kích, sau khi ngẩn người N giây, đột nhiên nhảy dựng lên kêu to: “Theo lời anh nói như vậy, ngay cả tiền tài tôi cũng không có thể đụng tới sao? Nếu nói vậy, tôi thà rằng chết còn hơn!”

******

Lại bắt đầu một tuần mới, Niếp Hành Phong có chút mất hồn mất vía ngồi ở trong văn phòng, ngón tay gõ trên bàn phím, trong đầu lại suy nghĩ đến vẻ mặt Trương Huyền lộ ra sau khi nhìn thấy những gì ghi trên chi phiếu.

Ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười, anh không phải là chưa từng yêu đương, nhưng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác như vậy – thấp thỏm, khẩn trương, còn có một chút chờ mong.

“Chủ tịch!”

Trương Huyền rốt cục xuất hiện, đáng tiếc nội dung nói chuyện lại khác một trời một vực với tưởng tượng của Niếp Hành Phong.

“Tôi vẫn đã quên hỏi anh, đêm đó anh đến tột cùng đã viết lên tay cái gì mà phá giải được pháp thuật của Trình Lăng?”

Sự kiện chiếu linh đều đã qua, tiểu thần côn còn hỏi cái này để làm gì?

Niếp Hành Phong có chút thất vọng, thuận miệng nói: “Viết chữ ‘cương’ và chữ ‘hỏa’.”

“Hử?” Trương Huyền vẻ mặt khó hiểu, “Tại sao?”

“Là cậu nói cho tôi biết mà.”

Trương Huyền từng nói với anh, khi gặp tà vật, chỉ cần viết chữ ‘cương ‘ ở trên lòng bàn tay rồi giơ về phía đối phương, có thể phá tà khí đó, hơn nữa lúc ấy Trình Lăng lấy kim thuật trong ngũ hành để giết người, hỏa khắc kim, cho nên viết hai chữ này có lẽ có thể dùng được, dù sao tính mệnh mọi người cũng đang gặp nguy hiểm, có hiệu quả hay không trước cứ làm rồi nói sau.

“. . . . . . Liền đơn giản như vậy?”

Niếp Hành Phong trả lời làm cho Trương Huyền rất buồn bực, là thiên sư chính quy, cậu cư nhiên lại không bằng một người thường, có phải hay không nên kiểm điểm chính mình một chút?

“Nhất định còn có nguyên nhân khác! Nếu như vậy cũng có thể giải vây, sao còn cần mấy thiên sư như chúng tôi làm gì?” Trương Huyền rất không cam tâm than thở.

Có lẽ có đi, bất quá, điều anh để ý lúc này không phải là vấn đề này.

Thấy Trương Huyền xoay người muốn đi ra ngoài, Niếp Hành Phong vội gọi lại, “Cậu, không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao không?”

“Chuyện gì khác?” Trương Huyền nghi hoặc nhìn Niếp Hành Phong.

Ngu ngốc tiểu thần côn, cậu không phải là còn chưa nhìn thấy chứ?

Niếp Hành Phong mất hứng , lười nói quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Buổi sáng tôi có đặt một tờ chi phiếu ở trên bàn cậu! Cậu xem rồi, có suy nghĩ thế nào?”

“Chi phiếu?” Trương Huyền càng nghi hoặc.

“Đặt ở trên các văn kiện ấy!”

Không có khả năng, nếu trên văn kiện có chi phiếu, bằng thị lực 2.0 của cậu như thế nào có thể nhìn không thấy?

Trương Huyền cố gắng nhớ lại, lúc sáng sớm vào phòng, mở cửa sổ, dọn dẹp, gửi các công văn, sau đó, a. . . . . .

Rốt cục nghĩ tới, nhìn thấy Niếp Hành Phong biểu tình âm trầm, Trương Huyền rất cẩn thận nói: “Chủ tịch, nếu tôi nói, tôi có lẽ, có thể, đại khái đem tờ chi phiếu cùng các giấy tờ không cần sử dụng nữa đem đi hủy, anh có thể hảo tâm ký lại một tờ cho tôi không?”

“Cái gì!”

“Không liên quan đến tôi, anh nhìn thấy cửa sổ mở toang như thế, đáng ra phải dùng chặn giấy đè lên chi phiếu chứ, tờ giấy nhỏ như vậy, thực dễ dàng. . . . . .”

“Câm miệng!”

Phát hiện Niếp Hành Phong hiện tại tâm tình cực độ ác liệt, Trương Huyền không dám nói nhiều, vội xoay người rời đi, thối lui đến cửa mới hữu tình nhắc nhở: “Chủ tịch, tính tình anh gần đây ‘siêu’ hỉ nộ vô thường, có phải số lần DIY quá ít hay không, làm cho hormone mất cân đối, hay là thời kỳ tiền mãn kinh?”

“OUT!”

Nhịn không được, tiểu thần côn nếu còn ở trước mặt anh nói linh tinh, nói không chừng chính mình thực sự sẽ đẩy ngã cậu ta đánh một trận tơi bời, Niếp Hành Phong tức giận thuận tay cầm lấy báo chí trên bàn dùng sức quạt quạt.

Cửa lại dè dặt bị đẩy ra thành một cái khe nho nhỏ, Trương Huyền nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch, tôi có thể hỏi một chút, ở trên chi phiếu anh viết bao nhiêu tiền được không?”

“Tôi không có viết số tiền!”

Báo chí giống như tiểu lí phi đao bắn tới, Trương Huyền sợ tới mức lập tức đóng cửa, không dám lộ diện thêm lần nào nữa.

Chạng vạng khi Niếp Hành Phong ra về, đi qua bàn làm việc Trương Huyền, bị bộ dạng của cậu làm hoảng sợ, “Cậu bị rơi vào ổ gà sao?”

Toàn thân dính đầy vụn giấy, kiểu tóc gọn gàng cũng rối loạn như một đống rơm, không cần phải nói, người này nhất định là chạy tới chỗ túi plastic của máy hủy giấy tìm chi phiếu để ghép lại.

“Chủ tịch, chờ tôi.”

Thấy Niếp Hành Phong xoay người rời đi, Trương Huyền vội cầm lấy cặp táp đuổi theo, sau khi vọt vào thang máy, cười hì hì hỏi: “Đều sắp hết một ngày, anh hết giận chưa?”

“Ừm.”

Trương Huyền nhìn trộm xem Niếp Hành Phong, biểu tình sóng yên biển lặng, hỉ giận khó dò, vì thế lại hỏi: “Anh nói không viết số tiền ở trên chi phiếu, vậy rốt cuộc viết cái gì, nói cho tôi biết đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi.”

“Muốn biết?”

Đáp án đương nhiên là gật đầu.

“Đêm nay mời cơm, tôi sẽ suy nghĩ xem có thể nói hay không.”

“Tôi sẽ mời!”

Nếu nói tò mò có thể giết chết một con mèo, thì lòng hiếu kỳ của Trương Huyền tuyệt đối có thể giết chết chín con mèo, lập tức gật đầu đồng ý.

Niếp Hành Phong lấy điện thoại di động ra gọi cho tiểu hồ ly, “Trương Huyền nói đêm nay mời cơm, em có muốn đi không?”

“Nha, đại ca mời cơm, trời đổ mưa màu đỏ ư!” Hoắc Ly cảm thán phát biểu xong, nghĩ nghĩ nói: “Em phải thương lượng với Tiểu Bạch một chút, lát nữa sẽ gọi lại cho các anh.”

Ngắt máy, Niếp Hành Phong trên mặt cười đến nhẹ như gió.

Để cho Tiểu Bạch đề nghị, tiểu thần côn đừng nghĩ đến chuyện thoải mái vượt qua đêm nay, về phần nội dung trên chi phiếu, mình cũng không đáp ứng nhất định sẽ nói, suy nghĩ thật lâu mới viết xuống những gì trong lòng muốn nói lại bị cậu đem đi CUT mất, trùng phạt cậu một chút như vậy thật sự là rất tiện nghi cho cậu.

《 còn tiếp 》

Lời cuối sách

Độc giả thân ái, mọi người có khỏe không.

Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm này, hy vọng chuyện thần quái không quá đáng sợ này có thể làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ.

Ở sự kiện chiếu linh lần này, cuối cùng chuyện tình cảm của chủ tịch và Trương Huyền đã có bước nhảy vọt, xem ra chất xúc tác ngẫu nhiên vẫn là rất tất yếu, bất quá sự yêu tiền và ngu ngốc của Trương Huyền đả kích chủ tịch, cho nên cũng giống như mấy tập trước, cậu vẫn như cũ không có lấy được thù lao, hơn nữa nói không chừng cuối cùng còn có thể bị Tiểu Bạch cướp thêm một chút, cho nên, tự cầu nhiều phúc đi. ( nhỏ giọng thừa nhận một câu, tôi có chút muốn bắt nạt Trương Huyền )

Một tập này nếu nói là chuyện thần quái, không bằng nói là truyện trinh thám, hầu như không có xuất hiện cái gì đáng sợ, cho nên Trương Huyền cũng không cơ hội phát huy tác dụng bảo hộ chiêu tài miêu, duy nhất một lần còn bị Nhan Khai đoạt mất.

Còn về thôi miên, tôi cảm thấy một người chỉ cần có ý chí kiên định, là có thể chống lại thôi miên, tuy rằng Hàn Duy sở trường về lĩnh vực này, nhưng chỉ với khả năng của một mình hắn, muốn thôi miên chủ tịch tựa hồ rất khó, cho nên sự kiện này kỳ thật cũng không có chân chính chấm dứt, xin hãy theo dõi tập tiếp theo.

Như vậy, hẹn gặp lại các bạn ở tập sau!

Cảm ơn một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện