Thiên Sư Không Xem Bói
Chương 12: 'Trộm kim tặc'
Lục Tu Giác nói: "Tiền đội, ngài có thể kiểm tra ADN của thi thể đứa nhỏ hoặc là mời người của Chu gia tới nhận diện"
Lão Tiền gật gật đầu, đứng dậy vội vàng rời đi. Lúc đi đến cạnh cửa chợt dừng bước, lại trở về bên cạnh Lục Tu Giác nói: "Lục thiếu, ngài xem, video theo dõi này tôi có thể sao chép một bản mang về cục cảnh sát không?"
"Được, một lát tôi sẽ cho người mang tới"
Lão Tiền hưng phấn cảm tạ, sau đó vội vàng rời đi, muốn nhanh chóng chạy đến phòng khám nghiệm xem xét thi thể đứa nhỏ.
Lão Tiền vừa đi, phòng điều khiển chỉ còn hai người Dư Tiêu Hồn cùng Lục Tu Giác. Lục Tu Giác cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút xem lại video theo dõi từ đầu đến cuối, trên mặt không hề có một chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Dung mạo của Lục Tu Giác cực kỳ đẹp, giống như mẫu thân của hắn. Mẫu thân hắn năm đó chính là mỹ nhân nổi tiếng ở đế đô, được rất nhiều hào môn thiếu gia theo đuổi. Lục Tu Giác tướng mạo giống bà, tuấn mỹ như ngọc, chỉ có duy nhất đôi mắt thâm thúy đen sẫm không giống, bà ấy có một đôi phượng nhãn cổ điển ý nhị.
Từ nhỏ được nuôi dưỡng bên người lão tiên sinh liền bồi dưỡng ra khí chất ôn hòa của quý công tử thế gia. Nhưng người quen thuộc hắn đều biết rõ, đó chỉ là bề ngoài hắn muốn che giấu, giống như một thanh đao giấu trong vỏ, ôn hòa vô hại, một khi rút ra, chỉ cần khí lạnh bao quanh đã có thể đoạt đi mạng người.
Dư Tiêu Hồn tiến lên thấp giọng nói: "Boss, sự kiện lần này, còn có chuyện lần trước, trên mạng đã nháo đến ồn ào huyên náo. Đã ngăn chặn dư luận ở weibo và các trang tin tức lớn, nhưng bây giờ rất nhiều ngôn luận giống như măng mọc sau mưa sôi nổi nhảy lên ở các diễn đàn, bên quan hệ xã hội sắp áp không được. Giống như... có người cố tình thúc đẩy"
"Đoán được"
Dư Tiêu Hồn thoáng động, "Chẳng lẽ chuyện nữ nhân lần trước là cố ý nháo loạn ở Minh Khúc Viên?"
Lục Tu Giác dừng một chút, nói: "Phỏng chừng không phải. Đại khái là ngoài ý muốn, chỉ là bọn họ nghĩ mình có thể nháo một lần liền cho rằng có thể chiếm chút tiện nghi từ Lục thị. Ha hả, có thể bị dư luận giết chết, liền chứng tỏ bản thân không đủ cường đại."
Lục Tu Giác rũ mắt, tạm dừng video, chỉ thấy trên mấy chục cái màn hình đều dừng lại ở một cái bóng người. Nam nhân bên trên mặc một cái áo khoác màu đen dài, đội mũ lưỡi trai, trong tay kéo một cái vali du lịch.
Dư Tiêu Hồn chú ý tới nam nhân đi qua đi lại hai lần, một lần đi ngang qua bên người đứa nhỏ đang ngồi trong đại sảnh, đứa nhỏ giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân kia. Động tác cực nhanh, không dễ chú ý tới, nhưng lại bị Lục Tu Giác phát hiện.
Lần thứ hai người đàn ông này kéo thao vali rời khỏi khách sạn.
Lục Tu Giác nói nhỏ: "Một đám hề nhảy nhót"
Dư Tiêu Hồn nói: "Tôi đi điều tra tư liệu ra vào của hắn"
"Tư liệu có thể giả, lưu lại hình ảnh về người này, giao cho người của Tiền đội, để bọn họ đi điều tra đi"
Dư Tiêu Hồn gật đầu, nhìn lướt qua đứa nhỏ dại ra như khúc gỗ trong video, nghĩ đến việc đứa nhỏ này dù là người sống, vậy nữ nhân lúc trước thì sao? Nữ nhân kia thật sự cả người đều bị lột một lớp da, còn đi đường tự nhiên, nếu nói là ma túy, thì loại ma túy kia có tác dụng thế nào mà lại có thể bỏ qua cảm giác đau đớn của con người?
Hơn nữa lúc trước báo cáo nghiệm thi cũng là nữ nhân này đã chết được một tuần, lúc ấy ở trước mắt bao nhiêu người muốn đổi thi thể là một chuyện không thể nào.
Dư Tiêu Hồn đột nhiên nhớ tới lời của Trương Tiểu Đạo, nữ nhân này bị trúng tà.
Hắn có chút do dự, biết rõ Lục gia Lục thiếu ghét nhất là những chuyện quỷ thần này, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói một chút.
"Boss, những cái đó thật sự là có người đang giở trò sao? Đứa nhỏ Chu gia... còn sống?"
Dư Tiêu Hồn căng da đầu đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh nhạt của Lục Tu Giác, tức khắc hối hận muốn rút lại lời nói.
Lục Tu Giác kỳ thật cũng không tức giận, hắn tuy rằng biểu hiện ra ngoài không thích quỷ thần, nhưng cũng không đến nỗi không nghe được nửa câu nghi vấn. Cho nên hắn mở miệng trả lời nghi hoặc của cấp dưới: "Chu gia còn chưa có giao tiền chuộc, bọn họ sẽ không giết người. Muốn giết, cũng phải chờ đến khi có được tiền rồi mới giết"
Nói đến cũng buồn cười, nhóm tội phạm bắt cóc giết con tin "Trộm kim tặc" phạm tội ác tày trời, bắt cóc người rồi lại mặc kệ danh dự mà giết con tin, làm cho người nhà của người bị bắt cóc sau này không dám giao tiền chuộc.
Người Chu gia còn xem như thông minh, không có một lần giao hết tiền chuộc, trước mắt chỉ mới giao một nửa, dự định kéo dài thời gian để con trai mình có thể sống lâu một chút, hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng phá án.
"Trộm kim tặc" trộm là tiền tài, trộm là mạng người. Mạng của người có tiền rất quý giá, đó là bởi vì mạng này có thể dùng tiền để mua, dùng rất nhiều tiền. Trộm đi mạng của những người đó rồi lại đòi tiền chuộc, vốn là cần tiền, mà mấy tháng nay lại liên tục giết con tin. Lúc này mới khiến cho sự tình càng nháo càng lớn, cũng làm cho băng nhóm "Trộm kim tặc" hoàn toàn bại lộ ra ánh sáng.
"Trộm kim tặc" muốn tiền, một chút tiền cũng không bỏ qua, huống hồ gần ngàn vạn tiền chuộc của Chu gia. Cho nên Lục Tu Giác mới cực kì khẳng định, thi thể đứa nhỏ trong vali kia không phải đứa nhỏ Chu gia.
"Huống hồ," Lục Tu Giác đứng dậy đi về phía phòng điều khiển, vừa đi vừa nói: "Hành thi (xác chết hoạt động) cũng không phải là chuyện không thể"
Dư Tiêu Hồn lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không xác định chính mình có khi nào nghe lầm rồi. Câu nói cuối cùng Lục Tu Giác nói rất nhỏ, cơ hồ là tự mình lẩm bẩm. Nhưng nếu không phải hắn nghe lầm... Lục thiếu cũng tin tưởng chuyện hành thi này sao?
Cẩn thận nghĩ lại, Lục thiếu hình như từ đầu đến đuôi cũng không có phản bác những lời nói nữ nhân kia là hành thi. Nhưng là, Lục thiếu không phải không tin chuyện quỷ thần sao?
Trong lúc Dư Tiêu Hồn chìm trong hoảng hốt, Lục Tu Giác đã rời khỏi phòng điều khiển, chuẩn bị rời Minh Khúc Viên. Minh Khúc Viên chẳng qua là một bộ phận khách sạn nhỏ trong sản nghiệp của Lục thị, cũng không phải tổng công ty hắn đang làm.
Sự vụ bên này đã giải quyết xong, hắn cũng nên trở về làm việc.
Lục Tu Giác ra đến cửa khách sạn, bỗng nhiên ngẩng đầu về phía cửa sổ nào đó ở lầu ba của khách sạn đối diện, nhìn thoáng qua một cái rồi như không có gì mà dời ánh mắt, đi về hướng bãi đỗ xe.
Trong một căn phòng nào đó ở khách sạn.
Nam nhân mặc áo khoác dài đội mũ lưỡi trai mở cửa bước vào, khiến cho nữ nhân ngồi bên trong khẽ giật mình, hắn liền hỏi: "A tỷ*, chị sao vậy?"
*A là tên, để chị A thì kì kì nên tui giữ luôn.
A tỷ không để ý đến hắn, yên lặng một lát lại vén màn nhìn về phía cửa Minh Khúc Viên ở đối diện, không nhìn đến nam nhân kia.
Lục gia Lục thiếu...
A tỷ vốn không biết bộ dáng Lục gia Lục thiếu, người có địa vị như cô ta thì làm sao có thể biết được? Nghe bên ngoài đồn, Lục gia Lục thiếu người đẹp khí chất tốt, là một quý công tử chân chính, nhưng thật ra nửa bức ảnh cũng không truyền ra ngoài.
Những kẻ có tiền a, mỗi người đều không cùng một thế giới với cô.
Chẳng qua bây giờ, cũng là nhìn xem ai càng có tiền thì càng sống được lâu.
Mao Cửu cùng Tiểu Sơn xuống xe, đứng ở một góc đường nhìn dòng người vội vàng. Đứng hơn mười phút, Mao Cửu không có một chút động tác, Tiểu Sơn nhịn không được, hỏi: "Cửu ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Mao Cửu hơi hạ sườn mặt, làn da trắng tinh đối lập với mái tóc đen nhánh, nhìn qua thật là mỹ lệ.
"Chờ một chút"
"Chờ?"
"Sẽ không lâu lắm, đại khái... đại khái vài phút là được"
"???"
Mao Cửu lấy Nokia đã làm bạn nhiều năm ở trong túi ra, mở định vị, cúi đầu rũ mắt nói: "Quẹo một cái ở chỗ cầu vượt phía bên kia đèn xanh đèn đỏ là có thể đến một cái khách sạn"
Tiểu Sơn: Nga...
Đứng cách hai người năm sáu bước, Tưởng Lương vừa mới gọi được cho Quý Ngôn, nghẹn một bụng tức giận: "Quý Ngôn, các cậu ở đâu? Tôi và Trần Tuyết tìm không được các cậu"
Quý Ngôn ở đầu bên kia nói: "Tưởng Lương, Trần Tuyết dáng người cũng không tệ, nhân cơ hội này, tiến tới đi ha ha ha"
Tưởng Lương cảnh cáo nói: "Quý Ngôn, nói chuyện sạch sẽ chút"
Thanh âm Quý Ngôn đột nhiên lạnh xuống, mỉa mai châm chọc: "Tinh thần của Trần Tuyết có vấn đề, là một con đàn bà điên. Tôi không muốn ở cùng một chỗ với một mụ điên, chúng tôi đã tìm một chỗ khác để ở, các cậu tự giải quyết chỗ ngủ nghỉ đi, cũng không cần chờ chúng tôi, tự mình quay về trường học đi"
"Quý Ngôn, cậu muốn qua cầu rút ván?"
"Ai mẹ nó rút ván? Cầu này là tôi bắt, tôi cho các cậu qua thì các cậu có thể qua, không cho các cậu qua các cậu phải tự tìm cách mà qua, các cậu có chết đuối cũng không liên quan gì đến tôi. Chẳng qua tôi muốn nói một câu cuối cùng cho Trần Tuyết nghe, lời nào nên nói lời nào không, tự cô ta nên biết phân biệt rõ ràng. Cô ta muốn tìm chết cũng đừng kéo những người khác cùng xuống nước. Chỉ cần nói sai một câu, quỷ không giết chết cô ta, tôi cũng có thể chỉnh chết cô ta!"
Lời nói của Quý Ngôn, đủ tàn nhẫn, nhưng thật sự hắn có thể làm được. Quý Ngôn này, nhà ở đế đô có một chút địa vị, cũng có thể coi như cậu ấm ở đế đô. Bình thường chơi đùa, cũng có chút nghĩa khí, nhưng chỉ cần không vừa mắt hắn, khiến hắn chán ghét hoặc là đắc tội hắn, đều sẽ bị chỉnh rất thảm.
Quý Ngôn này, không hề đem mạng của người khác để vào mắt.
Lần này đi du lịch cũng có thể nhìn thấy một phần tính cách của hắn.
Tưởng Lương cũng không muốn cùng một chỗ với Quý Ngôn, vừa lúc tách ra. Chỉ là --- "Quý Ngôn, lộ phí của tôi và Trần Tuyết đều để ở chỗ Tô Tĩnh, hiện giờ trên người chúng tôi cũng không có tiền"
Lúc này Tô Tĩnh dựa vào trong lòng Quý Ngôn, quần áo có chút hỗn độn. Quý Ngôn nhìn thoáng qua Tô Tĩnh nói: "Tôi nói cô ấy chuyển qua Wechat cho cậu, nhớ nhận, tắt đây"
Tắt điện thoại, Quý Ngôn đè Tô Tĩnh xuống, vừa xoa nắn ngực cô vừa nói: "Còn cười vui vẻ như vậy? Không lo cho Trần Tuyết sao?"
Tô Tĩnh hờn dỗi: "Ai thèm lo lắng cho nhỏ tâm thần đó!"
"Các người không phải bạn thân sao?"
"Buồn cười, bạn thân làm sao sánh được với Quý thiếu?"
Quý Ngôn trực tiếp lột sạch quần áo Tô Tĩnh, đè cô ta lên giường. Lúc hai người hưng phấn hoàn toàn không chú ý tới cửa sổ phòng bất tri bất giác mở ra một cái khe nhỏ, một con rắn giống như bóng ma bò vào phòng. Men theo vách tường bò lên trần nhà, dần dần lớn lên, mọc ra đôi mắt, cái mũi, cái miệng, chậm rãi hình thành một khuôn mặt vặn vẹo không tiếng động la hét, bộ vị giống đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang sung sướng trên giường ở dưới.
Tưởng Lương thả điện thoại vào trong túi, quay đầu nói với Trần Tuyết: "Tôi vừa mới xem hướng dẫn, đi tới đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, quẹo ở chỗ cầu vượt có một cái khách sạn, chúng ta ở đó một đêm trước đã"
Trần Tuyết gật đầu, cảm thấy có lỗi với Tưởng Lương.
Tưởng Lương lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Lão Tiền gật gật đầu, đứng dậy vội vàng rời đi. Lúc đi đến cạnh cửa chợt dừng bước, lại trở về bên cạnh Lục Tu Giác nói: "Lục thiếu, ngài xem, video theo dõi này tôi có thể sao chép một bản mang về cục cảnh sát không?"
"Được, một lát tôi sẽ cho người mang tới"
Lão Tiền hưng phấn cảm tạ, sau đó vội vàng rời đi, muốn nhanh chóng chạy đến phòng khám nghiệm xem xét thi thể đứa nhỏ.
Lão Tiền vừa đi, phòng điều khiển chỉ còn hai người Dư Tiêu Hồn cùng Lục Tu Giác. Lục Tu Giác cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút xem lại video theo dõi từ đầu đến cuối, trên mặt không hề có một chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Dung mạo của Lục Tu Giác cực kỳ đẹp, giống như mẫu thân của hắn. Mẫu thân hắn năm đó chính là mỹ nhân nổi tiếng ở đế đô, được rất nhiều hào môn thiếu gia theo đuổi. Lục Tu Giác tướng mạo giống bà, tuấn mỹ như ngọc, chỉ có duy nhất đôi mắt thâm thúy đen sẫm không giống, bà ấy có một đôi phượng nhãn cổ điển ý nhị.
Từ nhỏ được nuôi dưỡng bên người lão tiên sinh liền bồi dưỡng ra khí chất ôn hòa của quý công tử thế gia. Nhưng người quen thuộc hắn đều biết rõ, đó chỉ là bề ngoài hắn muốn che giấu, giống như một thanh đao giấu trong vỏ, ôn hòa vô hại, một khi rút ra, chỉ cần khí lạnh bao quanh đã có thể đoạt đi mạng người.
Dư Tiêu Hồn tiến lên thấp giọng nói: "Boss, sự kiện lần này, còn có chuyện lần trước, trên mạng đã nháo đến ồn ào huyên náo. Đã ngăn chặn dư luận ở weibo và các trang tin tức lớn, nhưng bây giờ rất nhiều ngôn luận giống như măng mọc sau mưa sôi nổi nhảy lên ở các diễn đàn, bên quan hệ xã hội sắp áp không được. Giống như... có người cố tình thúc đẩy"
"Đoán được"
Dư Tiêu Hồn thoáng động, "Chẳng lẽ chuyện nữ nhân lần trước là cố ý nháo loạn ở Minh Khúc Viên?"
Lục Tu Giác dừng một chút, nói: "Phỏng chừng không phải. Đại khái là ngoài ý muốn, chỉ là bọn họ nghĩ mình có thể nháo một lần liền cho rằng có thể chiếm chút tiện nghi từ Lục thị. Ha hả, có thể bị dư luận giết chết, liền chứng tỏ bản thân không đủ cường đại."
Lục Tu Giác rũ mắt, tạm dừng video, chỉ thấy trên mấy chục cái màn hình đều dừng lại ở một cái bóng người. Nam nhân bên trên mặc một cái áo khoác màu đen dài, đội mũ lưỡi trai, trong tay kéo một cái vali du lịch.
Dư Tiêu Hồn chú ý tới nam nhân đi qua đi lại hai lần, một lần đi ngang qua bên người đứa nhỏ đang ngồi trong đại sảnh, đứa nhỏ giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân kia. Động tác cực nhanh, không dễ chú ý tới, nhưng lại bị Lục Tu Giác phát hiện.
Lần thứ hai người đàn ông này kéo thao vali rời khỏi khách sạn.
Lục Tu Giác nói nhỏ: "Một đám hề nhảy nhót"
Dư Tiêu Hồn nói: "Tôi đi điều tra tư liệu ra vào của hắn"
"Tư liệu có thể giả, lưu lại hình ảnh về người này, giao cho người của Tiền đội, để bọn họ đi điều tra đi"
Dư Tiêu Hồn gật đầu, nhìn lướt qua đứa nhỏ dại ra như khúc gỗ trong video, nghĩ đến việc đứa nhỏ này dù là người sống, vậy nữ nhân lúc trước thì sao? Nữ nhân kia thật sự cả người đều bị lột một lớp da, còn đi đường tự nhiên, nếu nói là ma túy, thì loại ma túy kia có tác dụng thế nào mà lại có thể bỏ qua cảm giác đau đớn của con người?
Hơn nữa lúc trước báo cáo nghiệm thi cũng là nữ nhân này đã chết được một tuần, lúc ấy ở trước mắt bao nhiêu người muốn đổi thi thể là một chuyện không thể nào.
Dư Tiêu Hồn đột nhiên nhớ tới lời của Trương Tiểu Đạo, nữ nhân này bị trúng tà.
Hắn có chút do dự, biết rõ Lục gia Lục thiếu ghét nhất là những chuyện quỷ thần này, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói một chút.
"Boss, những cái đó thật sự là có người đang giở trò sao? Đứa nhỏ Chu gia... còn sống?"
Dư Tiêu Hồn căng da đầu đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh nhạt của Lục Tu Giác, tức khắc hối hận muốn rút lại lời nói.
Lục Tu Giác kỳ thật cũng không tức giận, hắn tuy rằng biểu hiện ra ngoài không thích quỷ thần, nhưng cũng không đến nỗi không nghe được nửa câu nghi vấn. Cho nên hắn mở miệng trả lời nghi hoặc của cấp dưới: "Chu gia còn chưa có giao tiền chuộc, bọn họ sẽ không giết người. Muốn giết, cũng phải chờ đến khi có được tiền rồi mới giết"
Nói đến cũng buồn cười, nhóm tội phạm bắt cóc giết con tin "Trộm kim tặc" phạm tội ác tày trời, bắt cóc người rồi lại mặc kệ danh dự mà giết con tin, làm cho người nhà của người bị bắt cóc sau này không dám giao tiền chuộc.
Người Chu gia còn xem như thông minh, không có một lần giao hết tiền chuộc, trước mắt chỉ mới giao một nửa, dự định kéo dài thời gian để con trai mình có thể sống lâu một chút, hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng phá án.
"Trộm kim tặc" trộm là tiền tài, trộm là mạng người. Mạng của người có tiền rất quý giá, đó là bởi vì mạng này có thể dùng tiền để mua, dùng rất nhiều tiền. Trộm đi mạng của những người đó rồi lại đòi tiền chuộc, vốn là cần tiền, mà mấy tháng nay lại liên tục giết con tin. Lúc này mới khiến cho sự tình càng nháo càng lớn, cũng làm cho băng nhóm "Trộm kim tặc" hoàn toàn bại lộ ra ánh sáng.
"Trộm kim tặc" muốn tiền, một chút tiền cũng không bỏ qua, huống hồ gần ngàn vạn tiền chuộc của Chu gia. Cho nên Lục Tu Giác mới cực kì khẳng định, thi thể đứa nhỏ trong vali kia không phải đứa nhỏ Chu gia.
"Huống hồ," Lục Tu Giác đứng dậy đi về phía phòng điều khiển, vừa đi vừa nói: "Hành thi (xác chết hoạt động) cũng không phải là chuyện không thể"
Dư Tiêu Hồn lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không xác định chính mình có khi nào nghe lầm rồi. Câu nói cuối cùng Lục Tu Giác nói rất nhỏ, cơ hồ là tự mình lẩm bẩm. Nhưng nếu không phải hắn nghe lầm... Lục thiếu cũng tin tưởng chuyện hành thi này sao?
Cẩn thận nghĩ lại, Lục thiếu hình như từ đầu đến đuôi cũng không có phản bác những lời nói nữ nhân kia là hành thi. Nhưng là, Lục thiếu không phải không tin chuyện quỷ thần sao?
Trong lúc Dư Tiêu Hồn chìm trong hoảng hốt, Lục Tu Giác đã rời khỏi phòng điều khiển, chuẩn bị rời Minh Khúc Viên. Minh Khúc Viên chẳng qua là một bộ phận khách sạn nhỏ trong sản nghiệp của Lục thị, cũng không phải tổng công ty hắn đang làm.
Sự vụ bên này đã giải quyết xong, hắn cũng nên trở về làm việc.
Lục Tu Giác ra đến cửa khách sạn, bỗng nhiên ngẩng đầu về phía cửa sổ nào đó ở lầu ba của khách sạn đối diện, nhìn thoáng qua một cái rồi như không có gì mà dời ánh mắt, đi về hướng bãi đỗ xe.
Trong một căn phòng nào đó ở khách sạn.
Nam nhân mặc áo khoác dài đội mũ lưỡi trai mở cửa bước vào, khiến cho nữ nhân ngồi bên trong khẽ giật mình, hắn liền hỏi: "A tỷ*, chị sao vậy?"
*A là tên, để chị A thì kì kì nên tui giữ luôn.
A tỷ không để ý đến hắn, yên lặng một lát lại vén màn nhìn về phía cửa Minh Khúc Viên ở đối diện, không nhìn đến nam nhân kia.
Lục gia Lục thiếu...
A tỷ vốn không biết bộ dáng Lục gia Lục thiếu, người có địa vị như cô ta thì làm sao có thể biết được? Nghe bên ngoài đồn, Lục gia Lục thiếu người đẹp khí chất tốt, là một quý công tử chân chính, nhưng thật ra nửa bức ảnh cũng không truyền ra ngoài.
Những kẻ có tiền a, mỗi người đều không cùng một thế giới với cô.
Chẳng qua bây giờ, cũng là nhìn xem ai càng có tiền thì càng sống được lâu.
Mao Cửu cùng Tiểu Sơn xuống xe, đứng ở một góc đường nhìn dòng người vội vàng. Đứng hơn mười phút, Mao Cửu không có một chút động tác, Tiểu Sơn nhịn không được, hỏi: "Cửu ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Mao Cửu hơi hạ sườn mặt, làn da trắng tinh đối lập với mái tóc đen nhánh, nhìn qua thật là mỹ lệ.
"Chờ một chút"
"Chờ?"
"Sẽ không lâu lắm, đại khái... đại khái vài phút là được"
"???"
Mao Cửu lấy Nokia đã làm bạn nhiều năm ở trong túi ra, mở định vị, cúi đầu rũ mắt nói: "Quẹo một cái ở chỗ cầu vượt phía bên kia đèn xanh đèn đỏ là có thể đến một cái khách sạn"
Tiểu Sơn: Nga...
Đứng cách hai người năm sáu bước, Tưởng Lương vừa mới gọi được cho Quý Ngôn, nghẹn một bụng tức giận: "Quý Ngôn, các cậu ở đâu? Tôi và Trần Tuyết tìm không được các cậu"
Quý Ngôn ở đầu bên kia nói: "Tưởng Lương, Trần Tuyết dáng người cũng không tệ, nhân cơ hội này, tiến tới đi ha ha ha"
Tưởng Lương cảnh cáo nói: "Quý Ngôn, nói chuyện sạch sẽ chút"
Thanh âm Quý Ngôn đột nhiên lạnh xuống, mỉa mai châm chọc: "Tinh thần của Trần Tuyết có vấn đề, là một con đàn bà điên. Tôi không muốn ở cùng một chỗ với một mụ điên, chúng tôi đã tìm một chỗ khác để ở, các cậu tự giải quyết chỗ ngủ nghỉ đi, cũng không cần chờ chúng tôi, tự mình quay về trường học đi"
"Quý Ngôn, cậu muốn qua cầu rút ván?"
"Ai mẹ nó rút ván? Cầu này là tôi bắt, tôi cho các cậu qua thì các cậu có thể qua, không cho các cậu qua các cậu phải tự tìm cách mà qua, các cậu có chết đuối cũng không liên quan gì đến tôi. Chẳng qua tôi muốn nói một câu cuối cùng cho Trần Tuyết nghe, lời nào nên nói lời nào không, tự cô ta nên biết phân biệt rõ ràng. Cô ta muốn tìm chết cũng đừng kéo những người khác cùng xuống nước. Chỉ cần nói sai một câu, quỷ không giết chết cô ta, tôi cũng có thể chỉnh chết cô ta!"
Lời nói của Quý Ngôn, đủ tàn nhẫn, nhưng thật sự hắn có thể làm được. Quý Ngôn này, nhà ở đế đô có một chút địa vị, cũng có thể coi như cậu ấm ở đế đô. Bình thường chơi đùa, cũng có chút nghĩa khí, nhưng chỉ cần không vừa mắt hắn, khiến hắn chán ghét hoặc là đắc tội hắn, đều sẽ bị chỉnh rất thảm.
Quý Ngôn này, không hề đem mạng của người khác để vào mắt.
Lần này đi du lịch cũng có thể nhìn thấy một phần tính cách của hắn.
Tưởng Lương cũng không muốn cùng một chỗ với Quý Ngôn, vừa lúc tách ra. Chỉ là --- "Quý Ngôn, lộ phí của tôi và Trần Tuyết đều để ở chỗ Tô Tĩnh, hiện giờ trên người chúng tôi cũng không có tiền"
Lúc này Tô Tĩnh dựa vào trong lòng Quý Ngôn, quần áo có chút hỗn độn. Quý Ngôn nhìn thoáng qua Tô Tĩnh nói: "Tôi nói cô ấy chuyển qua Wechat cho cậu, nhớ nhận, tắt đây"
Tắt điện thoại, Quý Ngôn đè Tô Tĩnh xuống, vừa xoa nắn ngực cô vừa nói: "Còn cười vui vẻ như vậy? Không lo cho Trần Tuyết sao?"
Tô Tĩnh hờn dỗi: "Ai thèm lo lắng cho nhỏ tâm thần đó!"
"Các người không phải bạn thân sao?"
"Buồn cười, bạn thân làm sao sánh được với Quý thiếu?"
Quý Ngôn trực tiếp lột sạch quần áo Tô Tĩnh, đè cô ta lên giường. Lúc hai người hưng phấn hoàn toàn không chú ý tới cửa sổ phòng bất tri bất giác mở ra một cái khe nhỏ, một con rắn giống như bóng ma bò vào phòng. Men theo vách tường bò lên trần nhà, dần dần lớn lên, mọc ra đôi mắt, cái mũi, cái miệng, chậm rãi hình thành một khuôn mặt vặn vẹo không tiếng động la hét, bộ vị giống đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang sung sướng trên giường ở dưới.
Tưởng Lương thả điện thoại vào trong túi, quay đầu nói với Trần Tuyết: "Tôi vừa mới xem hướng dẫn, đi tới đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, quẹo ở chỗ cầu vượt có một cái khách sạn, chúng ta ở đó một đêm trước đã"
Trần Tuyết gật đầu, cảm thấy có lỗi với Tưởng Lương.
Tưởng Lương lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Bình luận truyện