Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 101: Kỳ Lân xuất thế (hoàn)
“Chết tiệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hà Khánh Chu đuổi sát Long Thiên Tuyệt từ ngọn núi đến sườn núi, dần dần phát hiện tốc độ của đối phương thật nhanh kinh người, hắn Huyền tôn tứ phẩm, thậm chí ngay cả bóng người cũng đuổi không kịp, hơn nữa thoạt nhìn đối phương tựa hồ còn cố ý giảm bớt tốc độ chờ hắn.
Tình huống như thế kích thích hắn nặng nề.
“Ngươi đến tột cùng là người nào? Có bản lãnh thì nói tên của ngươi ra!”
Người phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu, khinh cười “Ta nói rồi, ngươi không xứng hỏi tên Bổn Tôn!”
“Ngươi…ngươi là…” Hà Khánh Chu ngừng ngoài Long Thiên Tuyệt năm bước, hai mắt từ từ mở lớn, lời này rất quen thuộc, phảng phất còn quanh quẩn bên tai.
“Không sai! Chính là Bổn Tôn!” Long Thiên Tuyệt giương tay lên, trong nháy mắt bỏ đi mặt nạ trên mặt.
Hà Khánh Chu thần sắc đại biến, đầu tiên là kinh dị, sau đó là vẻ mặt tức giận: “Là ngươi! Lại là ngươi! Rất tốt, ta hiện tại sẽ giết ngươi! Xem ngươi sau này còn như vậy làm sao trước mặt của ta làm càn?”
“Ngươi ngày hôm qua giết không được ta, ngươi cho rằng ngươi hôm nay là có thể giết được ta sao?” Long Thiên Tuyệt trên mặt nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú bỗng sáng lên, ống tay áo đột nhiên bay lên, huyền khí trên người hắn cứ như vậy phóng ra ngoài không thèm che dấu, cả người khí thế bừng bừng.
“Cái gì? Ngươi..ngươi đã thăng đến Huyền tôn ngũ phẩm rồi?!” Hà Khánh Chu cả kinh bắt đầu run rẩy, đây tuyệt đối là thực lực Huyền tôn ngũ phẩm, đối mặt cao thủ thiên tài học viện Thiên Long ở lần Đại hội tỷ võ trước hắn đã khắc sâu uy áp này. Không sai, đây tuyệt đối là uy áp Huyền tôn ngũ phẩm! Làm sao có thể như vậy? Mới một ngày ngắn ngủn, hắn liền từ Huyền tôn tứ phẩm tấn thăng đến Huyền tôn ngũ phẩm. Từ lần Đại hội tỷ võ trước đến bây giờ đã vài năm, mình vẫn như cũ dừng lại ở cảnh giới Huyền tôn tứ phẩm. Chênh lệch lớn như thế khiến hắn choáng váng, cũng bị đả kích thật sâu! Chênh lệch giữa người với người sao có thể lớn như vậy? Tính tự ái cùng háo thắng của hắn bị ép xuống mãnh liệt.
“Rất kinh ngạc sao? Rất kích thích sao? Bất quá ngươi rất nhanh sẽ giải thoát, bởi vì ở trên đời này sẽ không bao giờ … nữa có người Hà Khánh Chu này!”
Long Thiên Tuyệt mị hoặc cười một tiếng, nhưng rơi vào mắt Hà Khánh Chu là cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ kinh khủng. Sau đó, hắn từ từ rút bội kiếm bên hông ra, giờ phút này trong đôi mắt màu vàng có ánh sáng ngọc huy hoàng.
Lúc này Vân Khê còn đang đưa mắt nhìn lên trời, nơi ánh sáng rực rỡ, Mi trưởng lão bay vào bay ra nhiều lần, cũng không thể đem Kỳ Lân thần thú hàng phục, động tác tựa hồ càng ngày càng chậm chạp, giống như rất nhanh sẽ không kiên trì được.
“Rất tốt, thời cơ đến!” hai mắt Vân Khê lóe sáng, phóng cả người lên cao, bay vào hướng cột sáng.
Vừa mới tiếp xúc đến luồng sáng, nhiệt độ nóng rực làm cho Vân Khê có chút không thích ứng. Áng sáng màu vàng bảo phủ khiến cho huyền giai bình thường giảm vài phẩm, nàng đã hiểu vì sao Mi trưởng lão ra vào nhiều lần cũng không thu hoạch được gì.
Nàng mơ hồ thấy được thân ảnh tiểu phượng hoàng “Tiểu Phượng Phượng, thế nào rồi?”
Rất nhanh tiếng tiểu phượng hoàng truyền vào tai nàng “Người quái dị, không nên đi theo ta! Xấu chết đi! Bẩn chết đi!”
Vân Khê nhìn chăm chú theo hướng tiếng chim thấy cách đó không xa, thân ảnh màu vàng tiểu phượng hoàng đang bay tới hướng nàng, một viên cầu sống chết bám trên lưng nó, dính chắc giống như một miếng cao su, khó trách tiểu phượng hoàng nổi nóng như thế. Chẳng lẽ đây chính là Kỳ Lân thần thú trong truyền thuyết?
Ách, cũng quá xấu đi?
Khí tức trong không khí đột nhiên biến hóa, Mi trưởng lão muốn nửa đường tập kích tiểu phượng hoàng.
Vân Khê thấy thế liền âm thầm triệu tập lực lượng thần khí, ánh sáng của Trảm Lãng kiếm trong tay đột nhiên tăng mạnh, thậm chí lấn át ánh vàng xung quanh, nàng không chút do dự bổ kiếm về phía liễu Mi trưởng lão.
“Thiên thượng vân ngoại, nhất kiếm kinh hồng!” Thần âm từ miệng Vân Khê thốt ra, khí tràng cả người nàng trong nháy mắt biến hóa, ánh sáng màu vàng càng ngày càng mạnh, cho đến cuối cùng, cả người nàng biến mất trong ánh sáng. Chỉ còn lại kiếm khí kinh thiên động địa.
Nhất kiếm kinh hồng!
“Cái gì?!” Mi trưởng lão lộ thần sắc kinh hoảng khi trước mắt hắn một tiếng nói tới từ Địa Ngục, kiếm quang phá tan tầng tầng lực cản, đánh thẳng mặt hắn, thế không thể đỡ, phảng phất sau một khắc, thân thể hắn sẽ bị chém thành hai nửa. Hắn dù là cao thủ truyền kỳ cảnh giới đối mặt một kiếm nhất kiếm kinh hồng như vậy cũng cảm thấy vô lực. Đây rốt cuộc là kiếm pháp gì? Cư nhiên kinh khủng như thế?
Không cho hắn thời gian ngẫm nghĩ, kiếm quang đã gần đến trước mắt, Mi trưởng lão nhanh chóng xoay người trốn chạy, rời xa phạm vi kim quang bao phủ.
“Hà Khánh Chu, mau theo ta đi tìm kiếm Đại trưởng lão! Chúng ta cần bọn họ trợ giúp!” Mi trưởng lão lao ra, vừa gặp Hà Khánh Chu từ sườn núi trở về, hắn ở giữa không trung hô to.
Uy áp một kiếm kia khiến cho hắn ấn tượng thật sâu, hắn không cho là mình có thể ngăn cản được kiếm thứ hai nên cần gấp kiếm được đám người Đại trưởng lão làm hậu thuẫn, như thế mới có thể lấy được Kỳ Lân thần thú.
“Tốt!” Hà Khánh Chu đáp ứng, phi thân lên, rất nhanh tới bên người Mi trưởng lão.
“Chúng ta đi!” Mi trưởng lão đề khí rời đi, trong lúc bất chợt hắn hét to một tiếng, khó tin cúi đầu nhìn về phía hông, một thanh trường kiếm đâm xuyên thật sâu qua eo phải hắn, xuyên qua bụng.
Một kiếm này tới quá nhanh, quá đột ngột, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Khí thế mạnh mẽ một kiếm này khiến hắn chảy thật nhiều máu, không thành công cũng thành nhân! Nồng đậm sát ý. Hắn đột nhiên ngửng đầu lên, nhìn về phía người cầm kiếm dữ tợn trước mặt, tức giận lại nghi ngờ.
“Tại sao? Ngươi tại sao muốn giết ta?”
Hắn nhìn tận mắt người trước mắt lớn lên, ngày thường đối với hắn không ít hơn sư phụ của hắn, hắn tại sao muốn giết mình? Hắn không thể nào tin nỗi.
“Muốn biết sao? Chờ ngươi xuống Địa Ngục thì sẽ hiểu!” trường kiếm trong tay Hà Khánh Chu chợt chuyển động, hướng phía dưới kéo qua, thêm một kiếm này, Mi trưởng lão không thể tiếp tục sống.
Mi trưởng lão rống to một tiếng, tắt thở, hắn đến chết cũng không hiểu sư điệt tại sao lại giết hắn. Hắn chết không nhắm mắt.
Các cao thủ trên mặt đất nhìn thấy có người giết Mi trưởng lão, trong lòng kinh dị đồng thời khoái chí. Mi trưởng lão khiến thân nhân bằng hữu bọn họ chết hoặc trọng thương, hắn chết làm lòng người vui sướng. Chẳng qua bọn họ cũng không hiểu, hai sư thúc điệt mới vừa còn cấu kết với nhau làm việc xấu vì sao giờ phút này tự giết nhau? Đáng tiếc, bọn họ sẽ không có đáp án vì Hà Khánh Chu đã rút kiếm, phi thân xông vào trong cột sáng.
“Khê Nhi, ngươi không sao chứ?”
Vân Khê bỗng quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt làm nàng chán ghét, kiếm trong tay chuẩn bị chém tới, chợt nghe tiếng đối phương nàng mới kịp thời dừng tay.
“Thiên Tuyệt ——”
Nguyên lai là hắn!
“Mi trưởng lão cùng Hà Khánh Chu đã chết, chúng ta nhanh rời đi thôi! Cao thủ Thanh Lân học viện rất nhanh sẽ tìm đến.”
Vân Khê cúi đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Mi trưởng lão ngã xuống trong vũng máu. Nàng mừng rỡ, trừ đi một chuyện, chuyện cần gấp trước mắt chính là mau sớm thu phục Kỳ Lân thần thú.
Nhìn lên thấy tiểu phượng hoàng vừa bay, vừa đập hai cánh cố gắng làm rớt nhục cầu bám trên sống lưng. Đáng tiếc vô luận nó cố gắng như thế nào, cũng là phí công. Vật nhỏ kia tựa hồ là dán lên nó, làm sao cũng không chịu rớt xuống.
Vân Khê buồn cười nhíu mày, đầu năm nay chuyện lạ thường có, năm nay đặc biệt nhiều, xem ra bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh trên người bọn hắn. Không lấy xuống cũng không sao, tóm lại là ngăn trở được người Thanh Lân học viện thu phục Kỳ Lân thần thú là công đức viên mãn.
“Tiểu Phượng Phượng, chúng ta cần phải đi!”
“A a a, chán muốn chết! Chán muốn chết!” Tiểu phượng hoàng đậu lên vai Vân Khê, vẻ mặt ủy khuất.
Cái gì tiểu soái ca? Nó không cần nữa! Chỉ cần có thể đem cục bẩn bẩn trên lưng nó bỏ đi, trai đẹp lớn bé gì nó cũng không cần nữa!
Vân Khê nén cười nghẹn đỏ mặt liếc nhìn tiểu cầu mập mập trên lưng nó, cho nên nói Tiểu Mặc Mặc nhà chúng ta cũng không phải là dễ như vậy thân cận, muốn gặp tiểu soái ca phải trả giá thật nhiều!
“Thiên Tuyệt, mau gọi Cửu thúc, Độc Cô, Dạ đại ca, Hoàng tỷ tỷ nhanh chóng rời đi thôi!”
Đoàn người vừa rời đi, cột sáng màu vàng cũng biến mất.
Cùng một thời gian, ở một ngọn núi khác, đoàn người Đại trưởng lão còn đang kiên nhẫn chờ chực Kỳ Lân xuất thế, lúc này, đột nhiên thấy cột sáng màu vàng từ tuyệt địa biến mất, mọi người bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ. Đại trưởng lão tung người nhảy vào khu vực vốn nên là tuyệt địa.
Oanh ——
Ảo cảnh biến mất, ngọn núi khôi phục lại như cũ. Mọi người kinh hãi, lúc này mới lĩnh ngộ, bọn họ đến nơi này nào phải địa phương Kỳ Lân xuất thế?
“Mi trưởng lão? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đại trưởng lão ánh mắt lợi hại khóa ở trên người “Mi trưởng lão”, ánh mắt như có thể đem vạn vật đốt cháy.
“Mi trưởng lão” miễn cưỡng cười một tiếng, không nóng không vội: “Đại trưởng lão, ta theo các ngươi tới, các ngươi không biết là chuyện gì xảy ra, ta như thế nào lại biết?”
Đại trưởng lão ngẫm nghĩ lại, tựa hồ sự thật đúng là như thế, nhưng là cảm giác chuyện là lạ ở chỗ nào đó
“Đại trưởng lão, nhìn bên! Bên kia thật giống như có động tĩnh.” Rốt cục có người chú ý tới chỗ khác thường trên ngọn núi khác. Trên thực tế, nếu không phải bọn họ mới vừa quá mức chú ý động tĩnh bên này đã rất dễ dàng nhận thấy được trên ngọn núi đối diện kịch liệt đánh nhau, chỉ tiếc, hiện tại mới tỉnh ngộ, đã muộn.
“Đi!” Đại trưởng lão giờ phút này trong lòng chỉ có Kỳ Lân thần thú, tạm thời cũng không tra rõ thị thị phi phi, nếu làm mất Kỳ Lân thần thú, đây chính là tổn thất trọng đại không cách nào thừa nhận của Thanh Lân học viện.
Tình huống như thế kích thích hắn nặng nề.
“Ngươi đến tột cùng là người nào? Có bản lãnh thì nói tên của ngươi ra!”
Người phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu, khinh cười “Ta nói rồi, ngươi không xứng hỏi tên Bổn Tôn!”
“Ngươi…ngươi là…” Hà Khánh Chu ngừng ngoài Long Thiên Tuyệt năm bước, hai mắt từ từ mở lớn, lời này rất quen thuộc, phảng phất còn quanh quẩn bên tai.
“Không sai! Chính là Bổn Tôn!” Long Thiên Tuyệt giương tay lên, trong nháy mắt bỏ đi mặt nạ trên mặt.
Hà Khánh Chu thần sắc đại biến, đầu tiên là kinh dị, sau đó là vẻ mặt tức giận: “Là ngươi! Lại là ngươi! Rất tốt, ta hiện tại sẽ giết ngươi! Xem ngươi sau này còn như vậy làm sao trước mặt của ta làm càn?”
“Ngươi ngày hôm qua giết không được ta, ngươi cho rằng ngươi hôm nay là có thể giết được ta sao?” Long Thiên Tuyệt trên mặt nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú bỗng sáng lên, ống tay áo đột nhiên bay lên, huyền khí trên người hắn cứ như vậy phóng ra ngoài không thèm che dấu, cả người khí thế bừng bừng.
“Cái gì? Ngươi..ngươi đã thăng đến Huyền tôn ngũ phẩm rồi?!” Hà Khánh Chu cả kinh bắt đầu run rẩy, đây tuyệt đối là thực lực Huyền tôn ngũ phẩm, đối mặt cao thủ thiên tài học viện Thiên Long ở lần Đại hội tỷ võ trước hắn đã khắc sâu uy áp này. Không sai, đây tuyệt đối là uy áp Huyền tôn ngũ phẩm! Làm sao có thể như vậy? Mới một ngày ngắn ngủn, hắn liền từ Huyền tôn tứ phẩm tấn thăng đến Huyền tôn ngũ phẩm. Từ lần Đại hội tỷ võ trước đến bây giờ đã vài năm, mình vẫn như cũ dừng lại ở cảnh giới Huyền tôn tứ phẩm. Chênh lệch lớn như thế khiến hắn choáng váng, cũng bị đả kích thật sâu! Chênh lệch giữa người với người sao có thể lớn như vậy? Tính tự ái cùng háo thắng của hắn bị ép xuống mãnh liệt.
“Rất kinh ngạc sao? Rất kích thích sao? Bất quá ngươi rất nhanh sẽ giải thoát, bởi vì ở trên đời này sẽ không bao giờ … nữa có người Hà Khánh Chu này!”
Long Thiên Tuyệt mị hoặc cười một tiếng, nhưng rơi vào mắt Hà Khánh Chu là cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ kinh khủng. Sau đó, hắn từ từ rút bội kiếm bên hông ra, giờ phút này trong đôi mắt màu vàng có ánh sáng ngọc huy hoàng.
Lúc này Vân Khê còn đang đưa mắt nhìn lên trời, nơi ánh sáng rực rỡ, Mi trưởng lão bay vào bay ra nhiều lần, cũng không thể đem Kỳ Lân thần thú hàng phục, động tác tựa hồ càng ngày càng chậm chạp, giống như rất nhanh sẽ không kiên trì được.
“Rất tốt, thời cơ đến!” hai mắt Vân Khê lóe sáng, phóng cả người lên cao, bay vào hướng cột sáng.
Vừa mới tiếp xúc đến luồng sáng, nhiệt độ nóng rực làm cho Vân Khê có chút không thích ứng. Áng sáng màu vàng bảo phủ khiến cho huyền giai bình thường giảm vài phẩm, nàng đã hiểu vì sao Mi trưởng lão ra vào nhiều lần cũng không thu hoạch được gì.
Nàng mơ hồ thấy được thân ảnh tiểu phượng hoàng “Tiểu Phượng Phượng, thế nào rồi?”
Rất nhanh tiếng tiểu phượng hoàng truyền vào tai nàng “Người quái dị, không nên đi theo ta! Xấu chết đi! Bẩn chết đi!”
Vân Khê nhìn chăm chú theo hướng tiếng chim thấy cách đó không xa, thân ảnh màu vàng tiểu phượng hoàng đang bay tới hướng nàng, một viên cầu sống chết bám trên lưng nó, dính chắc giống như một miếng cao su, khó trách tiểu phượng hoàng nổi nóng như thế. Chẳng lẽ đây chính là Kỳ Lân thần thú trong truyền thuyết?
Ách, cũng quá xấu đi?
Khí tức trong không khí đột nhiên biến hóa, Mi trưởng lão muốn nửa đường tập kích tiểu phượng hoàng.
Vân Khê thấy thế liền âm thầm triệu tập lực lượng thần khí, ánh sáng của Trảm Lãng kiếm trong tay đột nhiên tăng mạnh, thậm chí lấn át ánh vàng xung quanh, nàng không chút do dự bổ kiếm về phía liễu Mi trưởng lão.
“Thiên thượng vân ngoại, nhất kiếm kinh hồng!” Thần âm từ miệng Vân Khê thốt ra, khí tràng cả người nàng trong nháy mắt biến hóa, ánh sáng màu vàng càng ngày càng mạnh, cho đến cuối cùng, cả người nàng biến mất trong ánh sáng. Chỉ còn lại kiếm khí kinh thiên động địa.
Nhất kiếm kinh hồng!
“Cái gì?!” Mi trưởng lão lộ thần sắc kinh hoảng khi trước mắt hắn một tiếng nói tới từ Địa Ngục, kiếm quang phá tan tầng tầng lực cản, đánh thẳng mặt hắn, thế không thể đỡ, phảng phất sau một khắc, thân thể hắn sẽ bị chém thành hai nửa. Hắn dù là cao thủ truyền kỳ cảnh giới đối mặt một kiếm nhất kiếm kinh hồng như vậy cũng cảm thấy vô lực. Đây rốt cuộc là kiếm pháp gì? Cư nhiên kinh khủng như thế?
Không cho hắn thời gian ngẫm nghĩ, kiếm quang đã gần đến trước mắt, Mi trưởng lão nhanh chóng xoay người trốn chạy, rời xa phạm vi kim quang bao phủ.
“Hà Khánh Chu, mau theo ta đi tìm kiếm Đại trưởng lão! Chúng ta cần bọn họ trợ giúp!” Mi trưởng lão lao ra, vừa gặp Hà Khánh Chu từ sườn núi trở về, hắn ở giữa không trung hô to.
Uy áp một kiếm kia khiến cho hắn ấn tượng thật sâu, hắn không cho là mình có thể ngăn cản được kiếm thứ hai nên cần gấp kiếm được đám người Đại trưởng lão làm hậu thuẫn, như thế mới có thể lấy được Kỳ Lân thần thú.
“Tốt!” Hà Khánh Chu đáp ứng, phi thân lên, rất nhanh tới bên người Mi trưởng lão.
“Chúng ta đi!” Mi trưởng lão đề khí rời đi, trong lúc bất chợt hắn hét to một tiếng, khó tin cúi đầu nhìn về phía hông, một thanh trường kiếm đâm xuyên thật sâu qua eo phải hắn, xuyên qua bụng.
Một kiếm này tới quá nhanh, quá đột ngột, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Khí thế mạnh mẽ một kiếm này khiến hắn chảy thật nhiều máu, không thành công cũng thành nhân! Nồng đậm sát ý. Hắn đột nhiên ngửng đầu lên, nhìn về phía người cầm kiếm dữ tợn trước mặt, tức giận lại nghi ngờ.
“Tại sao? Ngươi tại sao muốn giết ta?”
Hắn nhìn tận mắt người trước mắt lớn lên, ngày thường đối với hắn không ít hơn sư phụ của hắn, hắn tại sao muốn giết mình? Hắn không thể nào tin nỗi.
“Muốn biết sao? Chờ ngươi xuống Địa Ngục thì sẽ hiểu!” trường kiếm trong tay Hà Khánh Chu chợt chuyển động, hướng phía dưới kéo qua, thêm một kiếm này, Mi trưởng lão không thể tiếp tục sống.
Mi trưởng lão rống to một tiếng, tắt thở, hắn đến chết cũng không hiểu sư điệt tại sao lại giết hắn. Hắn chết không nhắm mắt.
Các cao thủ trên mặt đất nhìn thấy có người giết Mi trưởng lão, trong lòng kinh dị đồng thời khoái chí. Mi trưởng lão khiến thân nhân bằng hữu bọn họ chết hoặc trọng thương, hắn chết làm lòng người vui sướng. Chẳng qua bọn họ cũng không hiểu, hai sư thúc điệt mới vừa còn cấu kết với nhau làm việc xấu vì sao giờ phút này tự giết nhau? Đáng tiếc, bọn họ sẽ không có đáp án vì Hà Khánh Chu đã rút kiếm, phi thân xông vào trong cột sáng.
“Khê Nhi, ngươi không sao chứ?”
Vân Khê bỗng quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt làm nàng chán ghét, kiếm trong tay chuẩn bị chém tới, chợt nghe tiếng đối phương nàng mới kịp thời dừng tay.
“Thiên Tuyệt ——”
Nguyên lai là hắn!
“Mi trưởng lão cùng Hà Khánh Chu đã chết, chúng ta nhanh rời đi thôi! Cao thủ Thanh Lân học viện rất nhanh sẽ tìm đến.”
Vân Khê cúi đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Mi trưởng lão ngã xuống trong vũng máu. Nàng mừng rỡ, trừ đi một chuyện, chuyện cần gấp trước mắt chính là mau sớm thu phục Kỳ Lân thần thú.
Nhìn lên thấy tiểu phượng hoàng vừa bay, vừa đập hai cánh cố gắng làm rớt nhục cầu bám trên sống lưng. Đáng tiếc vô luận nó cố gắng như thế nào, cũng là phí công. Vật nhỏ kia tựa hồ là dán lên nó, làm sao cũng không chịu rớt xuống.
Vân Khê buồn cười nhíu mày, đầu năm nay chuyện lạ thường có, năm nay đặc biệt nhiều, xem ra bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh trên người bọn hắn. Không lấy xuống cũng không sao, tóm lại là ngăn trở được người Thanh Lân học viện thu phục Kỳ Lân thần thú là công đức viên mãn.
“Tiểu Phượng Phượng, chúng ta cần phải đi!”
“A a a, chán muốn chết! Chán muốn chết!” Tiểu phượng hoàng đậu lên vai Vân Khê, vẻ mặt ủy khuất.
Cái gì tiểu soái ca? Nó không cần nữa! Chỉ cần có thể đem cục bẩn bẩn trên lưng nó bỏ đi, trai đẹp lớn bé gì nó cũng không cần nữa!
Vân Khê nén cười nghẹn đỏ mặt liếc nhìn tiểu cầu mập mập trên lưng nó, cho nên nói Tiểu Mặc Mặc nhà chúng ta cũng không phải là dễ như vậy thân cận, muốn gặp tiểu soái ca phải trả giá thật nhiều!
“Thiên Tuyệt, mau gọi Cửu thúc, Độc Cô, Dạ đại ca, Hoàng tỷ tỷ nhanh chóng rời đi thôi!”
Đoàn người vừa rời đi, cột sáng màu vàng cũng biến mất.
Cùng một thời gian, ở một ngọn núi khác, đoàn người Đại trưởng lão còn đang kiên nhẫn chờ chực Kỳ Lân xuất thế, lúc này, đột nhiên thấy cột sáng màu vàng từ tuyệt địa biến mất, mọi người bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ. Đại trưởng lão tung người nhảy vào khu vực vốn nên là tuyệt địa.
Oanh ——
Ảo cảnh biến mất, ngọn núi khôi phục lại như cũ. Mọi người kinh hãi, lúc này mới lĩnh ngộ, bọn họ đến nơi này nào phải địa phương Kỳ Lân xuất thế?
“Mi trưởng lão? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đại trưởng lão ánh mắt lợi hại khóa ở trên người “Mi trưởng lão”, ánh mắt như có thể đem vạn vật đốt cháy.
“Mi trưởng lão” miễn cưỡng cười một tiếng, không nóng không vội: “Đại trưởng lão, ta theo các ngươi tới, các ngươi không biết là chuyện gì xảy ra, ta như thế nào lại biết?”
Đại trưởng lão ngẫm nghĩ lại, tựa hồ sự thật đúng là như thế, nhưng là cảm giác chuyện là lạ ở chỗ nào đó
“Đại trưởng lão, nhìn bên! Bên kia thật giống như có động tĩnh.” Rốt cục có người chú ý tới chỗ khác thường trên ngọn núi khác. Trên thực tế, nếu không phải bọn họ mới vừa quá mức chú ý động tĩnh bên này đã rất dễ dàng nhận thấy được trên ngọn núi đối diện kịch liệt đánh nhau, chỉ tiếc, hiện tại mới tỉnh ngộ, đã muộn.
“Đi!” Đại trưởng lão giờ phút này trong lòng chỉ có Kỳ Lân thần thú, tạm thời cũng không tra rõ thị thị phi phi, nếu làm mất Kỳ Lân thần thú, đây chính là tổn thất trọng đại không cách nào thừa nhận của Thanh Lân học viện.
Bình luận truyện