Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 93: Ngươi không xứng để hỏi tên của Bổn Tôn
“Nhóc con, hiện tại đến thời điểm ngươi ra tay rồi đó.” Vân Khê buông miệng của tiểu phượng hoàng ra, ai ngờ tên nhóc này lại cùng nàng giận dỗi, không thèm nhìn nàng.
“Không thèm” Ai bảo mới vừa rồi nàng che miệng của nó, không để cho nó nói chuyện.
“Tiểu tử, chắc là ngươi không biết phân biệt linh thạch đúng không?” Vân Khê bắt đầu dùng phép khích tướng
“Ai nói ta không biết phân biệt? Ta nhắm mắt lại cũng có thể biết cái nào là linh thạch, cái nào không phải linh thạch” Tiểu phượng hoàng hùng hổ ngẩng cao đầu.
Vân Khê khinh thường cười khẽ: “Ngươi có bản lĩnh thì trong thời gian một canh giờ đem đống tảng đá này chia làm hai, linh thạch và không phải linh thạch. Nếu như ngươi có thể làm được, ta mới chấp nhận là ngươi thật sự có khả năng.”
“Hừ! Mới không cần một canh giờ, thời gian một nén nhang là có thể hoàn thành!” Tiểu phượng hoàng nói xong, vỗ cánh, ở giữa không trung xẹt qua một bóng dáng hoa lệ màu vàng, từ vai Vân Khê bay vào trong đống tảng đá.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, thân ảnh màu vàng của tiểu phượng hoàng chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, một viên đá đen tiếp theo một viên bay loạn giữa không trung, nhìn như xốc xếch nhưng rất có trật tự.
“Linh thạch!”
“Không phải linh thạch!”
“Linh thạch!”
“Không phải linh thạch!”
Tiểu phượng hoàng vừa chọn lựa, vừa không quên kêu lên, khả ái cực kỳ.
Vân Khê mím môi cười trộm, tên nhóc này mặc dù tính tình kém một chút, nhưng đơn thuần khả ái giống Tiểu Bạch.
Quả nhiên, không tới một thời gian nén nhang, đống đá đen đã bị chia làm hai, một đống tổng cộng có mười ba viên, là mười ba viên Hoàng Phẩm linh thạch, phẩm chất so với Huyền phẩm linh thạch kém một cấp, nhưng một viên Hoàng Phẩm linh thạch tương đương với hiệu quả mười viên Linh Nguyên Quả, cực kỳ trân quý. Cho nên, thời điểm mọi người nhìn Long Thiên Tuyệt lặng yên thu hồi mười ba viên Hoàng Phẩm linh thạch, ánh mắt mọi người xám ngắt.
Một con sủng vật có thể nói lại biết phân biệt linh thạch, năm viên Huyền phẩm linh thạch, mười ba viên Hoàng Phẩm linh thạch, thêm năm vị tuyệt đỉnh cao thủ…hết thảy đều thuộc về hai vợ chồng keo kiệt này, ông trời cũng quá thiên vị bọn họ đi? Có để cho những người khác sống hay không? Thật hâm mộ! Thật ghen tỵ!
Tiếc là, có năm vị tuyệt đỉnh cao thủ hộ tống, bọn họ không dám có hành động, nếu không chính là tự tìm đường chết.
“Như thế nào? Tiểu Phượng Phượng không có ngu ngốc chứ? Trên đời này cũng chưa có chuyện gì Tiểu Phượng Phượng không làm được!” Tiểu phượng hoàng một lần nữa bay trở lại vai Vân Khê càng thêm vênh váo tự cao.
Vân Khê buồn cười lắc đầu, định khen ngợi nó mấy câu, hiện tại nó đã tự nâng mình cao tới tận trời. Nàng đành phải bỏ qua, nếu không kiêu ngạo thành quen chờ đến khi té xuống, khẳng định tan xương nát thịt, thê thảm không nỡ nhìn.
“Đó chính là thần thú Vạn Hoàng học viện— Vạn Hoàng Chi Hoàng? Sao lại nhỏ như vậy...” Đám người vây xem chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một nhóm người nữa. Bọn họ đẩy những người xung quanh ra, đi tới trước Vân Khê.
“Hà sư huynh, xem ra lời Vân Tiên Tử không giả, thần thú Vạn Hoàng học viện thật đã xuất hiện.
Vân Tiên Tử?
Đám người Vân Khê nghe ba chữ, liếc nhau một cái, càng thêm chú ý đám người bất thình lình xuất hiện.
“Bọn họ là học sinh Thanh Lân học viện, người cầm đầu tên là Hà Khánh Chu, là đệ nhất cao thủ Thanh Lân học viện, Huyền tôn tứ phẩm! Bất quá đây đã là chuyện mấy năm trước rồi, thực lực hắn bây giờ đến tột cùng như thế nào, cũng không ai biết.” Chiến Thiên Dực dùng bí âm giải thích.
Thì ra là bọn họ chính là cao thủ Thanh Lân học viện, cũng chính là kình địch trong đại hộ tỷ võ lần này! Bọn họ mấy năm trước đã có một cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, mà Long Thiên Tuyệt lại mới vừa tăng cấp thành cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, thấy rõ phần thắng không cao.
Hà Khánh Chu chính là cao thủ thành danh đã lâu, được coi trọng trong thập đại học viện, cho nên hắn cực kỳ tự phụ, quét một vòng xung quanh, trên căn bản coi tất cả mọi người như không tồn tại, híp đôi mắt ti hí, nhìn chằm chằm tiểu phượng hoàng trên vai Vân Khê, ý đồ hết sức rõ ràng.
“Ngươi, đem Vạn Hoàng Chi Hoàng giao cho ta!” Tay hắn chỉ vào Vân Khê, vênh mặt hất hàm sai khiến, coi những người khác không ra gì.
Học viện Hạc Tiên cùng Tử Điêu ồn ào lộ ra thần sắc xem kịch vui, trong lòng còn đang buồn bực, chính mình còn chưa tìm được bảo vật, đám người Vạn Hoàng học viện lại tìm ra nhiều bảo bối như vậy. Bây giờ đột nhiên thấy có người Thanh Lân học viện nhảy ra khiêu khích, hơn nữa còn tương đối ngu ngốc không nhìn thấy năm vị cao thủ tuyệt đỉnh hộ pháp, dám đòi hỏi thần thú, đây quả thực quá đặc sắc. Rất thú vị, làm sao có thể bỏ qua? Hà Khánh Chu là ai, mọi người trong lòng rõ ràng, danh tiếng hắn ở Đại hội tỷ võ của thập đại học viện xấu cỡ nào, bọn họ đã sớm xem không thuận mắt. Bây giờ nhìn đến hắn không có mắt đi đá thiết bản, mọi người đáy lòng không khỏi hào hứng, rất muốn nhìn hắn xấu mặt.
Hà Khánh Chu căn bản không biết mình đối mặt với gì, thật ra thì cũng trách không được, thời điểm hắn đến là màn tiểu phượng hoàng phân biệt linh thạch, về phần lúc trước xảy ra chuyện gì, hắn căn bản không biết. Hắn chẳng qua là thấy tiểu phượng hoàng có năng lực phân biệt linh thạch, liền nổi lòng tham, nếu hắn có được tiểu phượng hoàng, liền có thể một mình ở Côn Luân tiên cảnh đào móc linh thạch!
“Hừ?” thấy Vân Khê không có bất kỳ phản ứng, hắn hí mắt, hừ lạnh một tiếng, âm thanh kéo dài, lộ vẻ không vui.
Trừ hai vị thiên tài cao thủ tuyệt đỉnh ở Thiên Long học viện, bất luận những kẻ khác đều không lọt mắt hắn, bao gồm thiên tài cao thủ học viện Bạch Hổ, càng đừng nói là học sinh Vạn Hoàng học viện – học viện hạng bét trong thập đại học viện, bọn họ nên vô điều kiện phục tùng hắn, nếu không cũng chỉ có đường chết!
“Ngươi nói cái gì? Ta làm sao nghe không hiểu câu hỏi của ngươi? Xin hỏi ngươi là đang nói tiếng người sao?” Vân Khê vừa nghe bọn họ nhắc tới Vân Tiên Tử đã khó chịu rồi, bây giờ bọn hắn lại còn ngang nhiên cướp đoạt tiểu phượng hoàng, dưới đáy lòng Vân Khê tuyệt đối khinh bỉ.
“Nữ nhân, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám nói như vậy, có biết hậu quả như thế nào không?” Trên khuôn mặt Hà Khánh Chu lộ ra vẻ âm tàn, bàn tay của hắn nắm chặt, phát ra thanh âm răng rắc, ý tứ thật giống như đang nói “ta bóp chết ngươi cũng dễ như bóp chết một con kiến thôi”.
Áo bào màu đen nhẹ tung bay, Long Thiên Tuyệt tiến tới một bước, chắn trước Vân Khê. Hắn đứng yên nơi đó, không nói một câu, lạnh lùng nhìn đối phương, sâu trong đôi mắt tinh nhuệ ẩn chứa tia hủy diệt!
Nữ nhân của hắn, ai dám động đến một chút?
Hà Khánh Chu chống lại ánh mắt của Long Thiên Tuyệt, trong thời gian ngắn như bị sét đánh, như bị một kích mãnh liệt với khí thế cường đại đâm thẳng đến. Người tự phụ như hắn, làm sao có thể cho phép người khác ở trước mặt khiêu khích?
“Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra cho ta!” Hà Khánh Chu lạnh lùng nói. Trên người Long Thiên Tuyệt không nhìn ra dấu hiệu của Vạn Hoàng học viện, nên không cách nào phán đoán được đối phương.
“Ngươi…còn không xứng biết tên Bổn Tôn!” Khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của Long Thiên Tuyệt chợt lãnh khốc, như đóng băng ngàn năm, tản ra hơi lạnh thấu xương như tới từ chỗ sâu địa ngục, không mang theo một tia nhiệt độ.
Thật phách lối!
Mọi người ở Thanh Lân học viện trừng lớn mắt nhìn hắn như nhìn quái vật. Hà sư huynh trong mắt bọn hắn chính là thần, không người nào có thể địch, hiện tại lại có người dám ở trước mặt Hà sư huynh kiêu ngạo như thế, hắn muốn chết sao?
Học sinh Hạc Tiên học viện cùng Tử Điêu học viện mặc dù cũng thấy giọng điệu của Long Thiên Tuyệt có chút khoa trương, người ta là cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, ngươi là cái gì, bất quá là một tiểu nhân vật đến từ Vạn Hoàng học viện không có danh tiếng thôi, lại dám hướng một cao thủ Huyền tôn tứ phẩm lớn lối khiêu khích? Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới ở phía sau Long Thiên Tuyệt còn có năm vị cao thủ tuyệt đỉnh, bọn họ cũng là lười quan tâm, người ta yên tâm có chỗ dựa vững chắc, tự nhiên có thể lớn lối. Nhưng bọn họ sai rồi, Long Thiên Tuyệt sở dĩ dám nói như vậy, là tuyệt đối tự tin có thực lực có thể chiến thắng đối phương, hắn không cần bất luận kẻ nào trợ giúp. Ngay cả thực lực không đông đảo, hắn cũng vẫn dám nói như vậy, bởi vì nếu như không bảo vệ được nữ nhân của mình, hắn thật không xứng là nam nhân!
Vân Khê một tay đặt nhẹ lên khuỷu tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy sùng bái.
Cao thủ Thanh Lân học viện sao? Xem ngươi không vừa mắt liền đấu với ngươi!
Nàng thật thích khí phách trên người Long Thiên Tuyệt. Chàng vừa lãnh khốc vừa tà mị, là hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân, nhưng nàng thích nhất sự ôn nhu cùng chung tình của chàng, bởi vì lòng của chàng chỉ thuộc về riêng nàng thôi.
“Không biết sống chết!” Lệ khí trên mặt Hà Khánh Chu tăng vọt, khí tức trên thân biến hóa long trời lỡ đất, trong nháy mắt phong vân biến sắc, khiến tất cả những người khác ở tràng cảm thấy hít thở không thông, hơi thở bị nguy hiểm.
Đây chính là hơi thở cường giả của Huyền tôn tứ phẩm! Đáng sợ như vậy! Như vậy làm người ta ngưỡng mộ!
Vân Khê đối mặt với hơi thở cường đại của Hà Khánh Chu, hô hấp từ từ trở nên khó khăn, nói cho cùng nàng cũng chỉ là một cao thủ Huyền tôn tam phẩm mới vừa tăng cấp, cùng Huyền tôn tứ phẩm kém một phẩm cấp. Nàng hơi bắt đầu chống đở không nổi, chỉ có thể túm ở khuỷu tay Long Thiên Tuyệt để giữ thăng bằng. Phía sau của nàng, đám người Chiến Thiên Dực cũng bắt đầu không chống đỡ được, đất dưới chân hơi di chuyển, càng đừng nói những học sinh mấy học viện khác. Mọi người rối rít lui về phía sau, rời xa chiến trường. Chỉ một thoáng, cả hiện trường chỉ còn lại Hà Khánh Chu, vợ chồng Long Thiên Tuyệt cùng lão giả thần bí với bốn đồ đệ sinh tư.
Thần sắc Hà Khánh Chu vốn thô bạo từ từ trở nên phức tạp. Hắn phát hiện đối phương chẳng những không bị ảnh hưởng bởi huyền khí ngoại dật của hắn, còn có năm người phía sau cũng vững vàng đứng tại chỗ, vẻ mặt thoải mái.
Làm sao có thể? Tim của hắn bị dao động, hắn tuyệt không tin tưởng mình không làm gì được, hắn rống to một tiếng, chân phải dùng sức hướng mặt đất đạp mạnh, hơi thở cuồng bạo hơn liền từ trên người hắn cuồng loạn phóng ra bốn phía, khí thế kia cơ hồ có thể đem nhổ bật gốc cổ thụ ngàn năm.
Gió to cuồng mãnh thổi mạnh vào mặt Vân Khê, nàng có chút không chịu nổi. Bên hông mội bàn tay to lớn vững vàng nâng nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, Long Thiên Tuyệt cúi đầu hừ lạnh một tiếng, trường bào tím đột nhiên bành trướng, cũng từ trên người thả ra huyền khí hạo hạo đãng đãng, không kém đối phương chút nào!
Hai cỗ hơi thở không tiếng động va chạm, trong không khí có thanh âm nổ vang bùm bùm.
Làm sao…có thể? Hà Khánh Chu căng lớn hai mắt, không dám tin nhìn đối phương, trong miệng thốt ra mấy chữ: “Tứ..... Tứ phẩm? Cũng là tứ phẩm?”
Rõ ràng cũng là cảnh giới tứ phẩm, hơn nữa hắn cảm giác được trụ cột tứ phẩm của đối phương không phải là quá sâu, hẳn là vừa mới tăng cấp nhưng vì sao hắn cảm thấy huyền khí đối phương cất giấu một cỗ hơi thở nguy hiểm khác, như vậy rung chuyển tim của hắn? Đây tột cùng là lực lượng như thế nào? Vô thanh vô tức nhưng nguy hiểm đáng sợ?
Hắn nào biết đâu rằng, trên người Long Thiên Tuyệt có huyết mạch thuần truyền thừa của Long gia, hơn nữa đã tu luyện qua Long gia long huyết bảo điển cùng Vân tộc tàn hoa bí lục, không ai có thể tưởng tượng được căn cơ Long Thiên Tuyệt sâu đến mức nào. Dù mới vừa tăng cấp Huyền tôn tứ phẩm không lâu, nhưng thực lực Long Thiên Tuyệt thật ra đã vượt xa cảnh giới Huyền tôn tứ phẩm, hoàn toàn có thể khiêu chiến cao thủ cấp phẩm cao hơn.
Không chỉ hắn kinh ngạc, tất cả mọi người tại chỗ cũng kinh ngạc. Lại cũng là cao thủ Huyền tôn tứ phẩm?!
Hoàng Anh kích động thấp giọng hô, nàng hoài nghi đúng, vợ chồng này quả nhiên là cao thủ thâm tàng bất lộ! Kích động hô xong, Hoàng Anh trong đầu rất nhanh vang lên chuông báo động, Vạn Hoàng học viện nếu như thêm vào hai vị cao thủ thâm tàng bất lộ đây chẳng phải ý nghĩa là học viện Hạc Tiên bọn họ sẽ từ kế cuối trở thành cuối thập đại học viện sao? Làm sao bây giờ? Nàng phải làm như thế nào mới có thể làm cho học viện Hạc Tiên thoát khỏi vận mệnh vị trí cuối bi thảm?
Hoàng Anh là người thông minh, biết nhìn xa trông rộng, luôn suy nghĩ sâu xa hơn kẻ khác. Chớp mắt, trong đầu nàng đã có chú ý. Không sai, muốn thoát khỏi hạng nhất đếm ngược, biện pháp duy nhất hiện tại chính là hướng Vạn Hoàng học viện lấy lòng, mượn hơi bọn họ! Ai cũng sẽ không hoài nghi thực lực Vạn Hoàng học viện giờ phút này cường hãn cỡ nào. Ngay cả đệ nhất cao thủ Thanh Lân học viện không làm gì được bọn họ, có thể nghĩ, bọn họ lần này sẽ đi rất xa ở Đại hội tỷ võ. Nàng bỗng nhiên may mắn mình sáng suốt, từ vừa mới bắt đầu cùng người Vạn Hoàng học viện quan hệ tốt, hiện tại lần nữa hướng bọn họ lấy lòng, cũng là nước chảy thành sông, mọi người sẽ không cảm thấy nàng nịnh nọt. Hoàng Anh âm thầm quyết định, hiện tại mục tiêu của nàng không còn là Vạn Hoàng học viện, mà là học viện Tử Điêu xếp hạng ngay phía trước học viện Hạc Tiên. Lần này người xếp cuối Đại hội tỷ võ rất có khả năng sẽ ở hai học viện bọn họ.
Lúc này, Hà Khánh Chu rống lên, từ bên hông rút ra bảo kiếm, chỉ vào Long Thiên Tuyệt nói: “Rút kiếm ra, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
“Không thèm” Ai bảo mới vừa rồi nàng che miệng của nó, không để cho nó nói chuyện.
“Tiểu tử, chắc là ngươi không biết phân biệt linh thạch đúng không?” Vân Khê bắt đầu dùng phép khích tướng
“Ai nói ta không biết phân biệt? Ta nhắm mắt lại cũng có thể biết cái nào là linh thạch, cái nào không phải linh thạch” Tiểu phượng hoàng hùng hổ ngẩng cao đầu.
Vân Khê khinh thường cười khẽ: “Ngươi có bản lĩnh thì trong thời gian một canh giờ đem đống tảng đá này chia làm hai, linh thạch và không phải linh thạch. Nếu như ngươi có thể làm được, ta mới chấp nhận là ngươi thật sự có khả năng.”
“Hừ! Mới không cần một canh giờ, thời gian một nén nhang là có thể hoàn thành!” Tiểu phượng hoàng nói xong, vỗ cánh, ở giữa không trung xẹt qua một bóng dáng hoa lệ màu vàng, từ vai Vân Khê bay vào trong đống tảng đá.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, thân ảnh màu vàng của tiểu phượng hoàng chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, một viên đá đen tiếp theo một viên bay loạn giữa không trung, nhìn như xốc xếch nhưng rất có trật tự.
“Linh thạch!”
“Không phải linh thạch!”
“Linh thạch!”
“Không phải linh thạch!”
Tiểu phượng hoàng vừa chọn lựa, vừa không quên kêu lên, khả ái cực kỳ.
Vân Khê mím môi cười trộm, tên nhóc này mặc dù tính tình kém một chút, nhưng đơn thuần khả ái giống Tiểu Bạch.
Quả nhiên, không tới một thời gian nén nhang, đống đá đen đã bị chia làm hai, một đống tổng cộng có mười ba viên, là mười ba viên Hoàng Phẩm linh thạch, phẩm chất so với Huyền phẩm linh thạch kém một cấp, nhưng một viên Hoàng Phẩm linh thạch tương đương với hiệu quả mười viên Linh Nguyên Quả, cực kỳ trân quý. Cho nên, thời điểm mọi người nhìn Long Thiên Tuyệt lặng yên thu hồi mười ba viên Hoàng Phẩm linh thạch, ánh mắt mọi người xám ngắt.
Một con sủng vật có thể nói lại biết phân biệt linh thạch, năm viên Huyền phẩm linh thạch, mười ba viên Hoàng Phẩm linh thạch, thêm năm vị tuyệt đỉnh cao thủ…hết thảy đều thuộc về hai vợ chồng keo kiệt này, ông trời cũng quá thiên vị bọn họ đi? Có để cho những người khác sống hay không? Thật hâm mộ! Thật ghen tỵ!
Tiếc là, có năm vị tuyệt đỉnh cao thủ hộ tống, bọn họ không dám có hành động, nếu không chính là tự tìm đường chết.
“Như thế nào? Tiểu Phượng Phượng không có ngu ngốc chứ? Trên đời này cũng chưa có chuyện gì Tiểu Phượng Phượng không làm được!” Tiểu phượng hoàng một lần nữa bay trở lại vai Vân Khê càng thêm vênh váo tự cao.
Vân Khê buồn cười lắc đầu, định khen ngợi nó mấy câu, hiện tại nó đã tự nâng mình cao tới tận trời. Nàng đành phải bỏ qua, nếu không kiêu ngạo thành quen chờ đến khi té xuống, khẳng định tan xương nát thịt, thê thảm không nỡ nhìn.
“Đó chính là thần thú Vạn Hoàng học viện— Vạn Hoàng Chi Hoàng? Sao lại nhỏ như vậy...” Đám người vây xem chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một nhóm người nữa. Bọn họ đẩy những người xung quanh ra, đi tới trước Vân Khê.
“Hà sư huynh, xem ra lời Vân Tiên Tử không giả, thần thú Vạn Hoàng học viện thật đã xuất hiện.
Vân Tiên Tử?
Đám người Vân Khê nghe ba chữ, liếc nhau một cái, càng thêm chú ý đám người bất thình lình xuất hiện.
“Bọn họ là học sinh Thanh Lân học viện, người cầm đầu tên là Hà Khánh Chu, là đệ nhất cao thủ Thanh Lân học viện, Huyền tôn tứ phẩm! Bất quá đây đã là chuyện mấy năm trước rồi, thực lực hắn bây giờ đến tột cùng như thế nào, cũng không ai biết.” Chiến Thiên Dực dùng bí âm giải thích.
Thì ra là bọn họ chính là cao thủ Thanh Lân học viện, cũng chính là kình địch trong đại hộ tỷ võ lần này! Bọn họ mấy năm trước đã có một cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, mà Long Thiên Tuyệt lại mới vừa tăng cấp thành cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, thấy rõ phần thắng không cao.
Hà Khánh Chu chính là cao thủ thành danh đã lâu, được coi trọng trong thập đại học viện, cho nên hắn cực kỳ tự phụ, quét một vòng xung quanh, trên căn bản coi tất cả mọi người như không tồn tại, híp đôi mắt ti hí, nhìn chằm chằm tiểu phượng hoàng trên vai Vân Khê, ý đồ hết sức rõ ràng.
“Ngươi, đem Vạn Hoàng Chi Hoàng giao cho ta!” Tay hắn chỉ vào Vân Khê, vênh mặt hất hàm sai khiến, coi những người khác không ra gì.
Học viện Hạc Tiên cùng Tử Điêu ồn ào lộ ra thần sắc xem kịch vui, trong lòng còn đang buồn bực, chính mình còn chưa tìm được bảo vật, đám người Vạn Hoàng học viện lại tìm ra nhiều bảo bối như vậy. Bây giờ đột nhiên thấy có người Thanh Lân học viện nhảy ra khiêu khích, hơn nữa còn tương đối ngu ngốc không nhìn thấy năm vị cao thủ tuyệt đỉnh hộ pháp, dám đòi hỏi thần thú, đây quả thực quá đặc sắc. Rất thú vị, làm sao có thể bỏ qua? Hà Khánh Chu là ai, mọi người trong lòng rõ ràng, danh tiếng hắn ở Đại hội tỷ võ của thập đại học viện xấu cỡ nào, bọn họ đã sớm xem không thuận mắt. Bây giờ nhìn đến hắn không có mắt đi đá thiết bản, mọi người đáy lòng không khỏi hào hứng, rất muốn nhìn hắn xấu mặt.
Hà Khánh Chu căn bản không biết mình đối mặt với gì, thật ra thì cũng trách không được, thời điểm hắn đến là màn tiểu phượng hoàng phân biệt linh thạch, về phần lúc trước xảy ra chuyện gì, hắn căn bản không biết. Hắn chẳng qua là thấy tiểu phượng hoàng có năng lực phân biệt linh thạch, liền nổi lòng tham, nếu hắn có được tiểu phượng hoàng, liền có thể một mình ở Côn Luân tiên cảnh đào móc linh thạch!
“Hừ?” thấy Vân Khê không có bất kỳ phản ứng, hắn hí mắt, hừ lạnh một tiếng, âm thanh kéo dài, lộ vẻ không vui.
Trừ hai vị thiên tài cao thủ tuyệt đỉnh ở Thiên Long học viện, bất luận những kẻ khác đều không lọt mắt hắn, bao gồm thiên tài cao thủ học viện Bạch Hổ, càng đừng nói là học sinh Vạn Hoàng học viện – học viện hạng bét trong thập đại học viện, bọn họ nên vô điều kiện phục tùng hắn, nếu không cũng chỉ có đường chết!
“Ngươi nói cái gì? Ta làm sao nghe không hiểu câu hỏi của ngươi? Xin hỏi ngươi là đang nói tiếng người sao?” Vân Khê vừa nghe bọn họ nhắc tới Vân Tiên Tử đã khó chịu rồi, bây giờ bọn hắn lại còn ngang nhiên cướp đoạt tiểu phượng hoàng, dưới đáy lòng Vân Khê tuyệt đối khinh bỉ.
“Nữ nhân, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám nói như vậy, có biết hậu quả như thế nào không?” Trên khuôn mặt Hà Khánh Chu lộ ra vẻ âm tàn, bàn tay của hắn nắm chặt, phát ra thanh âm răng rắc, ý tứ thật giống như đang nói “ta bóp chết ngươi cũng dễ như bóp chết một con kiến thôi”.
Áo bào màu đen nhẹ tung bay, Long Thiên Tuyệt tiến tới một bước, chắn trước Vân Khê. Hắn đứng yên nơi đó, không nói một câu, lạnh lùng nhìn đối phương, sâu trong đôi mắt tinh nhuệ ẩn chứa tia hủy diệt!
Nữ nhân của hắn, ai dám động đến một chút?
Hà Khánh Chu chống lại ánh mắt của Long Thiên Tuyệt, trong thời gian ngắn như bị sét đánh, như bị một kích mãnh liệt với khí thế cường đại đâm thẳng đến. Người tự phụ như hắn, làm sao có thể cho phép người khác ở trước mặt khiêu khích?
“Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra cho ta!” Hà Khánh Chu lạnh lùng nói. Trên người Long Thiên Tuyệt không nhìn ra dấu hiệu của Vạn Hoàng học viện, nên không cách nào phán đoán được đối phương.
“Ngươi…còn không xứng biết tên Bổn Tôn!” Khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của Long Thiên Tuyệt chợt lãnh khốc, như đóng băng ngàn năm, tản ra hơi lạnh thấu xương như tới từ chỗ sâu địa ngục, không mang theo một tia nhiệt độ.
Thật phách lối!
Mọi người ở Thanh Lân học viện trừng lớn mắt nhìn hắn như nhìn quái vật. Hà sư huynh trong mắt bọn hắn chính là thần, không người nào có thể địch, hiện tại lại có người dám ở trước mặt Hà sư huynh kiêu ngạo như thế, hắn muốn chết sao?
Học sinh Hạc Tiên học viện cùng Tử Điêu học viện mặc dù cũng thấy giọng điệu của Long Thiên Tuyệt có chút khoa trương, người ta là cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, ngươi là cái gì, bất quá là một tiểu nhân vật đến từ Vạn Hoàng học viện không có danh tiếng thôi, lại dám hướng một cao thủ Huyền tôn tứ phẩm lớn lối khiêu khích? Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới ở phía sau Long Thiên Tuyệt còn có năm vị cao thủ tuyệt đỉnh, bọn họ cũng là lười quan tâm, người ta yên tâm có chỗ dựa vững chắc, tự nhiên có thể lớn lối. Nhưng bọn họ sai rồi, Long Thiên Tuyệt sở dĩ dám nói như vậy, là tuyệt đối tự tin có thực lực có thể chiến thắng đối phương, hắn không cần bất luận kẻ nào trợ giúp. Ngay cả thực lực không đông đảo, hắn cũng vẫn dám nói như vậy, bởi vì nếu như không bảo vệ được nữ nhân của mình, hắn thật không xứng là nam nhân!
Vân Khê một tay đặt nhẹ lên khuỷu tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy sùng bái.
Cao thủ Thanh Lân học viện sao? Xem ngươi không vừa mắt liền đấu với ngươi!
Nàng thật thích khí phách trên người Long Thiên Tuyệt. Chàng vừa lãnh khốc vừa tà mị, là hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân, nhưng nàng thích nhất sự ôn nhu cùng chung tình của chàng, bởi vì lòng của chàng chỉ thuộc về riêng nàng thôi.
“Không biết sống chết!” Lệ khí trên mặt Hà Khánh Chu tăng vọt, khí tức trên thân biến hóa long trời lỡ đất, trong nháy mắt phong vân biến sắc, khiến tất cả những người khác ở tràng cảm thấy hít thở không thông, hơi thở bị nguy hiểm.
Đây chính là hơi thở cường giả của Huyền tôn tứ phẩm! Đáng sợ như vậy! Như vậy làm người ta ngưỡng mộ!
Vân Khê đối mặt với hơi thở cường đại của Hà Khánh Chu, hô hấp từ từ trở nên khó khăn, nói cho cùng nàng cũng chỉ là một cao thủ Huyền tôn tam phẩm mới vừa tăng cấp, cùng Huyền tôn tứ phẩm kém một phẩm cấp. Nàng hơi bắt đầu chống đở không nổi, chỉ có thể túm ở khuỷu tay Long Thiên Tuyệt để giữ thăng bằng. Phía sau của nàng, đám người Chiến Thiên Dực cũng bắt đầu không chống đỡ được, đất dưới chân hơi di chuyển, càng đừng nói những học sinh mấy học viện khác. Mọi người rối rít lui về phía sau, rời xa chiến trường. Chỉ một thoáng, cả hiện trường chỉ còn lại Hà Khánh Chu, vợ chồng Long Thiên Tuyệt cùng lão giả thần bí với bốn đồ đệ sinh tư.
Thần sắc Hà Khánh Chu vốn thô bạo từ từ trở nên phức tạp. Hắn phát hiện đối phương chẳng những không bị ảnh hưởng bởi huyền khí ngoại dật của hắn, còn có năm người phía sau cũng vững vàng đứng tại chỗ, vẻ mặt thoải mái.
Làm sao có thể? Tim của hắn bị dao động, hắn tuyệt không tin tưởng mình không làm gì được, hắn rống to một tiếng, chân phải dùng sức hướng mặt đất đạp mạnh, hơi thở cuồng bạo hơn liền từ trên người hắn cuồng loạn phóng ra bốn phía, khí thế kia cơ hồ có thể đem nhổ bật gốc cổ thụ ngàn năm.
Gió to cuồng mãnh thổi mạnh vào mặt Vân Khê, nàng có chút không chịu nổi. Bên hông mội bàn tay to lớn vững vàng nâng nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, Long Thiên Tuyệt cúi đầu hừ lạnh một tiếng, trường bào tím đột nhiên bành trướng, cũng từ trên người thả ra huyền khí hạo hạo đãng đãng, không kém đối phương chút nào!
Hai cỗ hơi thở không tiếng động va chạm, trong không khí có thanh âm nổ vang bùm bùm.
Làm sao…có thể? Hà Khánh Chu căng lớn hai mắt, không dám tin nhìn đối phương, trong miệng thốt ra mấy chữ: “Tứ..... Tứ phẩm? Cũng là tứ phẩm?”
Rõ ràng cũng là cảnh giới tứ phẩm, hơn nữa hắn cảm giác được trụ cột tứ phẩm của đối phương không phải là quá sâu, hẳn là vừa mới tăng cấp nhưng vì sao hắn cảm thấy huyền khí đối phương cất giấu một cỗ hơi thở nguy hiểm khác, như vậy rung chuyển tim của hắn? Đây tột cùng là lực lượng như thế nào? Vô thanh vô tức nhưng nguy hiểm đáng sợ?
Hắn nào biết đâu rằng, trên người Long Thiên Tuyệt có huyết mạch thuần truyền thừa của Long gia, hơn nữa đã tu luyện qua Long gia long huyết bảo điển cùng Vân tộc tàn hoa bí lục, không ai có thể tưởng tượng được căn cơ Long Thiên Tuyệt sâu đến mức nào. Dù mới vừa tăng cấp Huyền tôn tứ phẩm không lâu, nhưng thực lực Long Thiên Tuyệt thật ra đã vượt xa cảnh giới Huyền tôn tứ phẩm, hoàn toàn có thể khiêu chiến cao thủ cấp phẩm cao hơn.
Không chỉ hắn kinh ngạc, tất cả mọi người tại chỗ cũng kinh ngạc. Lại cũng là cao thủ Huyền tôn tứ phẩm?!
Hoàng Anh kích động thấp giọng hô, nàng hoài nghi đúng, vợ chồng này quả nhiên là cao thủ thâm tàng bất lộ! Kích động hô xong, Hoàng Anh trong đầu rất nhanh vang lên chuông báo động, Vạn Hoàng học viện nếu như thêm vào hai vị cao thủ thâm tàng bất lộ đây chẳng phải ý nghĩa là học viện Hạc Tiên bọn họ sẽ từ kế cuối trở thành cuối thập đại học viện sao? Làm sao bây giờ? Nàng phải làm như thế nào mới có thể làm cho học viện Hạc Tiên thoát khỏi vận mệnh vị trí cuối bi thảm?
Hoàng Anh là người thông minh, biết nhìn xa trông rộng, luôn suy nghĩ sâu xa hơn kẻ khác. Chớp mắt, trong đầu nàng đã có chú ý. Không sai, muốn thoát khỏi hạng nhất đếm ngược, biện pháp duy nhất hiện tại chính là hướng Vạn Hoàng học viện lấy lòng, mượn hơi bọn họ! Ai cũng sẽ không hoài nghi thực lực Vạn Hoàng học viện giờ phút này cường hãn cỡ nào. Ngay cả đệ nhất cao thủ Thanh Lân học viện không làm gì được bọn họ, có thể nghĩ, bọn họ lần này sẽ đi rất xa ở Đại hội tỷ võ. Nàng bỗng nhiên may mắn mình sáng suốt, từ vừa mới bắt đầu cùng người Vạn Hoàng học viện quan hệ tốt, hiện tại lần nữa hướng bọn họ lấy lòng, cũng là nước chảy thành sông, mọi người sẽ không cảm thấy nàng nịnh nọt. Hoàng Anh âm thầm quyết định, hiện tại mục tiêu của nàng không còn là Vạn Hoàng học viện, mà là học viện Tử Điêu xếp hạng ngay phía trước học viện Hạc Tiên. Lần này người xếp cuối Đại hội tỷ võ rất có khả năng sẽ ở hai học viện bọn họ.
Lúc này, Hà Khánh Chu rống lên, từ bên hông rút ra bảo kiếm, chỉ vào Long Thiên Tuyệt nói: “Rút kiếm ra, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Bình luận truyện