Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 149: Kinh Hồng kiếm phát uy
Edit: Phong Anh
Beta: Tiểu Mộng
“Nói mau! Nếu ngươi nói không được thì đừng trách bổn toạ không khách khí với ngươi!” Hách Liên Tử Phong âm trầm, nghiêm mặt, mắt như dao, từng nhát bắn về phía Vân Khê
“Ngươi đừng vọng động, ta nói là được.” Vân Khê lùi về phía sau, cứng nhắc, rời xa phạm vi phun nước miếng của hắn, nghiêm túc giải thích, “Nhân Yêu có một… tầng ý tứ khác, chính là Phi Nhân Phi Yêu! Ngươi nghĩ a, nếu như ngươi không phải là người, cũng không phải là yêu, vậy là ngươi cái gì?”
“Hử?” Sắc mặt âm trầm không có bất kỳ thay đổi nào, ngược lại càng thêm đáng sợ.
Vân Khê chỉ lên trời, làm như có thật nói: “Lão nhân gia ngài là thần, là từ bên trên phái xuống!”
“Nói vớ vẩn!” Hách Liên Tử Phong thấp giọng quát, thần sắc rốt cục cũng hòa hoãn.
Thế nhân đều thích nghe tán dương, nhân yêu…… cũng không ngoại lệ!
Vân Khê bước từng bước nhỏ, lặng lẽ rời xa hắn, tươi cười nói: “Hách Liên đại ca, ngươi đã là đáp ứng giúp ta lấy linh châu trên người cung chủ Vân tộc, ngươi tính toán lúc nào hành động?”
“Ngày mai là tuyển cử Thánh nữ, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi lấy nó.”
Nghe giọng điệu hắn đơn giản cứ như là đi theo cung chủ đòi uống chén trà vậy. Lớn lối cuồng vọng đến cực hạn, tựu biến thành một cách tự nhiên. Hiển nhiên yêu cầu hà khắc của nàng ở trong mắt của hắn bất quá là chuyện đơn giản, cho nên từ đầu tới cuối hắn hoàn toàn không để vào trong mắt.
Vân Khê không ngừng cảm khái. Lúc nào, nàng mới có thể có thực lực cũng quyết đoán như hắn, có thực lực chân chính tự mình ngạo thị thiên hạ, không sợ ai đây?
Nhất định có thể, nhất định sẽ có ngày đó!
Nàng đối với mình tràn đầy lòng tin.
Bất quá bây giờ, nàng tài nghệ không bằng người, chỉ có thể tạm thời hạ thấp tư thái của mình: “Hách Liên đại ca, ta mới vừa thấy có rất nhiều người đem mấy hòm lớn bảo vật vào kho, không biết có thứ gì thứ tốt, không bằng chúng ta đi xem một chút?”
“Không có hứng thú!” Hắn lạnh lùng quăng câu, xoay người rời đi.
Vân Khê hướng sau lưng hắn làm mặt quỷ, hắn không đi càng tốt, nàng có thể độc chiếm những bảo vật kia.
Trong bảo khố, vàng bạc châu báu chồng chất thành núi, rực rỡ muôn màu, ngọc khí tơ lụa, Thần binh lợi khí hàn quang lập loè…
Vân Khê nguyên tưởng rằng cả nhà bọn họ đã coi như tài chủ, ai ngờ Vân Tam gia phủ đệ bảo vật không kém chút nào, mặc dù linh quả, linh thạch trân quý không bằng nhà bọn họ, nhưng số lượng bảo vật nhiều hơn không ít.
Vân Khê sờ lên cằm, tự định giá. Nếu như cứ như vậy thần không biết quỷ không hay đem bảo vật hết thảy mang đi, có thể hay không dễ dàng đả thảo kinh xà đây? Một khi Vân Tam gia dời nơi chứa tàng bảo, nàng sau này muốn tìm bảo vật sẽ tựu khó khăn.
Tốt, trước nuôi, chờ bảo khố nuôi đến mập mạp rồi hung hăng làm thịt nó!
Quyết định xong, nàng vừa định đi, Kinh Hồng kiếm không vui, một mình từ trong trữ vật giới chỉ bay ra, bắt đầu con đường tự kiếm ăn.
Vân Khê bất đắc dĩ phủ trán, nuôi một thứ ăn hàng nhiều như vậy, thật là khiến người ta đau đầu!
Trong bảo khố phàm là thiết khí có phẩm chất tương đối cao đều bị cắn nuốt sạch sẽ. Kinh Hồng kiếm tuy tham ăn nhưng rất kén chọn. Những loại Thiết khí kém nó không thèm nhìn đến, có ăn cũng chỉ ăn toàn bộ thiết khí phẩm chất cao cấp.
Ăn no sau, Đại gia Kinh Hồng kiếm tựa như run lên, lộ vẻ ghét bỏ
Nó còn không có được thỏa mãn, nấc ~
“Ngươi coi ăn hàng là cuộc sống, ngươi đều ăn bao nhiêu là thứ tốt rồi nhưng ta vẫn không thấy ngươi có tiến bộ gì……”
Kinh Hồng kiếm kháng nghị, lắc lắc thân kiếm.
“Ngươi còn không thừa nhận? Thế chứng minh cho ta thấy một chút đi.”
Ong ong ông……
Kiếm minh thanh thanh.
Kinh Hồng kiếm bị kích thích, thân kiếm tại chỗ lắc lư mấy cái xong, cấp tốc xoay tròn, vết kiếm trên đất ngày càng lớn.
Vân Khê chỉ cảm thấy dưới chân mặt đất bắt đầu rung động, kiếm khí quét qua mặt, khiến cho nàng phải rút về phía sau.
Một bước, hai bước, bốn bước, tám bước…… Gió kiếm càng ngày càng hung hãn, nàng một đường vội vàng thối lui đến góc tường.
Ăn hàng phát uy rồi!
Chẳng qua là…… Dường như nó phát uy không đúng địa phương…
Chỉ thấy trên nền đất bảo khố bị Kinh Hồng kiếm đục vô số lỗ thủng, lỗ thủng nhỏ đến lớn, từ miệng chén nhỏ, đến vạc miệng lớn nhỏ, cuối cùng đem trọn nền bảo khố hết thảy sụp xuống.
Tất cả vàng bạc châu báu trong bảo khố loảng xoảng rơi vào trong lỗ thủng, sâu không thấy đáy.
Kinh Hồng kiếm không biết mệt, dốc lực hướng phía nàng chứng minh thực lực của mình.
Vân Khê trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Động tĩnh lớn như thế, không muốn kinh động người ở phía ngoài là hoàn toàn không thể nào.
Trong phủ trên dưới mọi người rối loạn, rối rít kinh hoàng chạy loạn
“Không xong! Động đất! Mọi người chạy mau a!”
Cảm ứng được chấn động rõ ràng dưới lòng đất, người trong phủ còn tưởng rằng là phát sinh động đất, tranh đoạt chạy ra ngoài phủ.
Những cao thủ có kinh nghiệm rất nhanh đã nhận thấy động tĩnh là từ bảo khố truyền đến, cho nên rối rít hướng bảo khố phương hướng chạy tới.
“Mau kéo cửa bảo khố mở ra, thanh âm là từ bên trong vọng lại!”
“Là ai ở bên trong? Chẳng lẽ là kẻ trộm?”
“Ít nói lời vô ích, mở cửa nhanh lên một chút!”
Vân Tam gia vọt tới đầu tiên, thúc giục hạ nhân trông chừng bảo khố mở khóa. Sau hắn, Hoa Oánh Oánh cùng Vân Trung Lê cũng đến cửa bảo khố
Cửa mở ra, rung động cũng biến mất theo.
Mọi người hướng trong bảo khố nhìn đến, Vân Tam gia trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê; Hoa Oánh Oánh lảo đảo một cái, tâm can đau nhói. Những bảo vật này đều là ả nhận lấy, hiện tại lại cái gì cũng không có, chỉ còn lại một lỗ thủng siêu cấp lớn, đen mò, sâu không thấy đáy; Vân Trung Lê thì hét to một tiếng, trừng lớn hai mắt, khó có thể tin, bảo vật a!
“Người nào? Rốt cuộc là ai làm?” Vân Tam gia vỗ ngực, thở không ra hơi.
“Ngày mai sẽ là Chi kỳ Thánh nữ tổng tuyển rồi, ta còn tính toán đưa chút ít bảo vật cho mấy vị nhi nữ (con trai con gái) của cung chủ, thiết lập quan hệ. Hiện tại xong rồi, không còn cái gì nữa! Tại sao có thể như vậy?” Hoa Oánh Oánh buồn bực dậm chân, chính ả thì không có tư cách tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, chỉ có thể lấy lòng mấy vị thiên kim của cung chủ, hy vọng có thể nhận được ủng hộ của các nàng, giúp Vân Tam gia thuận lợi đi lên chức thành chủ. Có người nào biết sẽ phát sinh chuyện trước mắt. Tốt lắm, bảo vật bây giờ mất ráo!
Vân Trung Lê hoàn quét một vòng, ngó chừng hai gã trông chừng bảo khố hạ nhân, chất vấn: “Các ngươi nói, mới vừa rốt cuộc có ai tiến vào bảo khố?”
“Hai người thuộc hạ một mực canh chừng nơi này, từ đầu tới giờ cũng chưa có nhìn thấy có người đi vào. Thuộc hạ nói toàn bộ là sự thật, tuyệt không có nửa câu dối trá!” Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói.
“Không thể nào! Nếu như không phải là người thì vì cái gì? Chẳng lẽ là thiên tai?” Vân Trung Lê vắt lông mày, không muốn tin tưởng sự thật này.
Lúc này, đám người tụ tập ngày càng nhiều.
“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Đứng sau đám người, Vân Khê công khai đi lên trước, ra vẻ tò mò.
“Đây không phải là rõ ràng sao? Một mình ngươi còn không nhìn thấy?” Hoa Oánh Oánh thấy Vân Khê, khẩu khí bất thiện nói. Vừa mới dứt lời, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, hồ nghi ngó chừng Vân Khê, nói: “Có phải là ngươi làm hay không? Trong phủ này, chỉ có ngươi có Na Di thuật, có thể vô thanh vô tức tiến vào bảo khố, cũng có thể vô thanh vô tức rời đi. Ngươi đừng nghĩ chống chế, chuyện này khẳng định ngươi thoát không khỏi liên quan!”
Có đôi khi, trong lòng người một khi nhận định một chuyện, như vậy khi có bất kỳ chuyện tương quan đến, hiệu quả cũng có thể tạo thành thần hồn nát thần tính. Hoa Oánh Oánh chính là nhìn Vân Khê không vừa mắt, cho nên gặp bất kỳ chuyện khả nghi nào cũng sẽ đem chuyện hướng trên người nàng.
Đừng nói, lần này, ả thật đúng là đã đoán đúng.
Dư quang quét khắp, Vân Khê thấy Hách Liên Tử Phong cùng đoàn người Nhị chưởng quỹ cũng hướng bên này đi tới, nàng cười một tiếng, cũng không phủ nhận, ngược lại rất dứt khoát gật gật đầu: “Được rồi, là ta làm!”
Ngươi nghĩ sao?
Hoa Oánh Oánh không nghĩ tới nàng trực tiếp thừa nhận sảng khoái như vậy, lời nói như mắc nghẹn trong cổ, ả trợn mắt trừng Vân Khê: “Ngươi thừa nhận? Tốt, ngươi làm ra chuyện vô sỉ như thế, ngươi còn cái gì có thể nói? Hết thảy tổn thất trong bảo khố ngươi phải bồi thường gấp đôi!”
Bồi thường gấp đôi? Nói đùa gì vậy?
Ngươi là ăn cướp đi?
Vân Khê xuy thanh mà cười, đừng nói nàng không cầm bảo vật của bọn họ, cho dù có cầm, cũng tuyệt không cho nàng cơ hội nói đạo lý, huống chi là bắt nàng bồi thường đây.
“Ngươi muốn bồi thường, tìm hắn đi!” Vân Khê chỉ chỉ người phía sau, trong tay đột nhiên xuất ra một chuỗi dây chuyền, đây là trước khi bảo khố sụp xuống, nàng mượn gió bẻ măng lấy được, “Ta là vì giúp hắn tìm một lễ vật để ra mắt, cho nên mới tiến vào bảo khố.”
Tin ngươi mới là lạ!
Hoa Oánh Oánh ngó chừng dây chuyền trong tay nàng, đó là trang sức của nữ nhân, Hách Liên Tử Phong làm sao có thể để mắt? Rõ ràng chính là cáo mượn oai hùm đi!
Vân Tam gia đang muốn phát tác, ngay lúc đó Vân Khê lại kéo Hách Liên Tử Phong làm bia đở đạn, trong ngực ẩn ẩn tức giận không thể làm gì khác hơn là đè ép cho nó lắng xuống.
“Hách Liên công tử nếu là vừa mắt bảo vật trong phủ, chi bằng nói thẳng, tại hạ nhất định sẽ không keo kiệt.”Kẻ lão luyện như hắn tất khéo đưa đẩy. Vân Tam gia đúng là rất thích hợp với chức thành chủ.
Hách Liên Tử Phong ai cũng không để ý tới, hí mắt hướng lổ thủng lớn dưới sàn bảo khố nhìn lướt qua, tầm mắt thu hồi, vừa có thâm ý khác liếc mắt nhìn Vân Khê. Không nói một lời, hắn chắp tay, xoay người rời đi.
Vân Khê thấy thế, vội vàng đi theo, lúc này ở bên cạnh hắn dường như an toàn hơn chút ít.
Lần phong ba này, mặc dù không phải là nàng cố ý, nhưng thủy chung không thoát khỏi liên quan, trong nội tâm có chút đau lòng, Vân Khê không muốn cùng đám người Vân Tam gia xung đột.
“Thật quá lắm rồi! Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn nàng ta như vậy sao?” Hoa Oánh Oánh đưa mắt nhìn hướng Vân Khê rời đi, oán hận dậm chân, vừa tức giận, vừa ghen tỵ. Tức giận chính là vì Vân Khê làm ra chuyện ác như thế,nhưng bọn họ không có biện pháp xử nàng, ghen tỵ chính là vì ả muốn đến gần Hách Liên Tử Phong, nhưng bó tay bất lực, mà Vân Khê thì tùy thời điểm đều có thể đến gần hắn, ả nghĩ không ra mình rốt cuộc so sánh với nàng thua kém ở điểm nào?
“Không được! Không thể cứ tiếp tục nhìn nàng lớn lối như thế, ngày mai là Thánh nữ tổng tuyển cử, ta nhất định phải làm nàng ta đẹp mặt! Nàng ta mơ tưởng tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử nhẹ nhàng như vậy đi!”
“Oánh Oánh, ngươi đừng làm loạn! Hách Liên Tử Phong kia không đơn giản, ngươi phải cẩn thận, chẳng những không làm cho Vân Khê đẹp mặt, sợ rằng chính mình đã bị liên luy.” Vân Tam gia khuyên nhủ.
“Sợ cái gì? Ta cũng sẽ không tự mình ra mặt. Ngươi đừng quên trong Vân huyễn điện có bao nhiêu người ngó chừng cái chức Thánh nữ. Các nàng làm sao có thể ngồi nhìn Vân Khê cướp đi vị trí của các nàng? Ngươi nhìn đi, ta sẽ làm cho tất cả mọi người phản đối Vân Khê tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, làm cho nàng ngay cả tư cách dự thi cũng không có!” Hoa Oánh Oánh bỗng nhiên nghĩ tới kế sách gì đó, nở nụ cười, mắt lộ hàn quang.
Vân Trung Lê nghe hai người nói rất đúng, mâu quang thu vào, như có điều suy nghĩ.
Một đêm này, phong vân bắt đầu khởi động, tất cả nữ tử tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử đều tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến, tất cả các thể lực đứng sau lưng các nàng đã âm thầm chuẩn bị.
Vân Khê biết, Thánh nữ tổng tuyển cử tuyệt sẽ không đơn giản, ai có thể được tuyển Thánh nữ sẽ quan hệ đến các thế lực ở khắp nơi, tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý, có lẽ cũng chỉ có bách tính đơn thuần mới có thể cảm thấy Thánh nữ tổng tuyển cử là một chuyện thần thánh.
Bất quá, Vân Khê đối với bản thân có lòng tin.
Bởi vì nghe nói mấu chốt của Thánh nữ tổng tuyển cử chính là đá thử máu, mục đích không phải là tài năng hay diện mạo mà chính là máu!
Cái khác Vân Khê có lẽ không có lòng tin trăm phần trăm, chỉ có máu của nàng là pháp bảo giúp nàng chiến thắng!
Điều đó không cần phải hoài nghi.
Vân Khê vào phòng của mình, ngồi xuống tu luyện.
Ngày mai, nàng muốn dùng trạng thái tốt nhất đi tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, vị trí Thánh nữ, nàng có trí thì nên!
Ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, Vân Khê mơ hồ buồn ngủ. Bất chợt, có một bóng đen nhanh chóng vào phòng của nàng.
Vân Khê phút chốc mở mắt ra, nhìn về phía người, ánh mắt như điện.
“Ngươi là ai?”
Xem ra thân ảnh có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
“Là ta.” Cố ý đè thấp thanh âm, người đó lột mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt nho nhã thanh tú.
Vân Khê kinh ngạc, nhận ra người quen: “Vân Mạch Thiên?” Hắn tới nơi này làm gì?
Vân Khê dạo bước tới bên cửa sổ, dò xét động tĩnh phía đối diện, lấy thực lực Hách Liên Tử Phong hiện nay, Vân Mạch Thiên đến, nhất định đã khiến hắn thấy rõ, hắn có thể hay không tới đây điều tra?
Một lúc lâu, cũng không thấy đối diện có động tĩnh, Vân Khê lúc này mới hơi yên tâm.
“Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này? Ngươi đặc biệt tới tìm ta?”
Vân Mạch Thiên không có vẻ mặt dư thừa, nghiêm nghị nói: “Ta tự có biện pháp của ta, ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ngày mai sẽ có rất nhiều người mượn cơ hội công kích ngươi, gây bất lợi đối với ngươi, ngươi phải cẩn thận.”
“Ngươi tại sao muốn giúp ta?” Vân Khê hồ nghi đánh giá hắn.
“Ngươi không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngày mai ở hội trường Thánh nữ tổng tuyển cử chớ vận dụng võ lực. Nhớ kỹ, vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không được dễ dàng động võ!” Vân Mạch Thiên nói.
“Không nên động võ?” Vân Khê bị hắn nói xong càng ngày càng hồ đồ.
Vân Mạch Thiên gật đầu, như đinh chém sắt nói: “Đúng vậy, nhất định không nên tùy ý động võ, nếu không sẽ bất lợi đối với ngươi.”
Vân Khê theo dõi hắn, nhìn một lúc lâu, cảm nhận được đáy mắt hắn thành thực, Vân Khê gật đầu, đột nhiên nhớ tới mảnh ngọc bội trong tay của hắn, hỏi: “Đúng rồi, người lần trước đưa cho ta ngọc bội đến tột cùng là người nào? Tại sao lại ở trong tay ngươi?”
“Ngọc bội?” Vân Mạch Thiên trầm ngâm cúi đầu, từ trong lòng ngực móc ra ngọc bội tuỳ thân, hắn cúi đầu cười một tiếng, có chút thần bí nói, “Ngươi ngày mai sẽ có thể nhìn thấy chủ nhân ngọc bội, hay là ngươi hỏi thẳng hắn đi.”
“Hắn? Là ai?” Vân Khê rất hiếu kỳ, tâm hoàn toàn bị hắn treo ngược, trong nội tâm nàng mơ hồ có một loại dự cảm, chủ nhân ngọc bội nhất định cùng nàng có quan hệ đặc thù nào đó. Hắn đối với mình là thiện ý, tuyệt không có bất kỳ ác ý nào. Nàng bắt đầu mong đợi ngày mai đến nhanh một chút.
Beta: Tiểu Mộng
“Nói mau! Nếu ngươi nói không được thì đừng trách bổn toạ không khách khí với ngươi!” Hách Liên Tử Phong âm trầm, nghiêm mặt, mắt như dao, từng nhát bắn về phía Vân Khê
“Ngươi đừng vọng động, ta nói là được.” Vân Khê lùi về phía sau, cứng nhắc, rời xa phạm vi phun nước miếng của hắn, nghiêm túc giải thích, “Nhân Yêu có một… tầng ý tứ khác, chính là Phi Nhân Phi Yêu! Ngươi nghĩ a, nếu như ngươi không phải là người, cũng không phải là yêu, vậy là ngươi cái gì?”
“Hử?” Sắc mặt âm trầm không có bất kỳ thay đổi nào, ngược lại càng thêm đáng sợ.
Vân Khê chỉ lên trời, làm như có thật nói: “Lão nhân gia ngài là thần, là từ bên trên phái xuống!”
“Nói vớ vẩn!” Hách Liên Tử Phong thấp giọng quát, thần sắc rốt cục cũng hòa hoãn.
Thế nhân đều thích nghe tán dương, nhân yêu…… cũng không ngoại lệ!
Vân Khê bước từng bước nhỏ, lặng lẽ rời xa hắn, tươi cười nói: “Hách Liên đại ca, ngươi đã là đáp ứng giúp ta lấy linh châu trên người cung chủ Vân tộc, ngươi tính toán lúc nào hành động?”
“Ngày mai là tuyển cử Thánh nữ, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi lấy nó.”
Nghe giọng điệu hắn đơn giản cứ như là đi theo cung chủ đòi uống chén trà vậy. Lớn lối cuồng vọng đến cực hạn, tựu biến thành một cách tự nhiên. Hiển nhiên yêu cầu hà khắc của nàng ở trong mắt của hắn bất quá là chuyện đơn giản, cho nên từ đầu tới cuối hắn hoàn toàn không để vào trong mắt.
Vân Khê không ngừng cảm khái. Lúc nào, nàng mới có thể có thực lực cũng quyết đoán như hắn, có thực lực chân chính tự mình ngạo thị thiên hạ, không sợ ai đây?
Nhất định có thể, nhất định sẽ có ngày đó!
Nàng đối với mình tràn đầy lòng tin.
Bất quá bây giờ, nàng tài nghệ không bằng người, chỉ có thể tạm thời hạ thấp tư thái của mình: “Hách Liên đại ca, ta mới vừa thấy có rất nhiều người đem mấy hòm lớn bảo vật vào kho, không biết có thứ gì thứ tốt, không bằng chúng ta đi xem một chút?”
“Không có hứng thú!” Hắn lạnh lùng quăng câu, xoay người rời đi.
Vân Khê hướng sau lưng hắn làm mặt quỷ, hắn không đi càng tốt, nàng có thể độc chiếm những bảo vật kia.
Trong bảo khố, vàng bạc châu báu chồng chất thành núi, rực rỡ muôn màu, ngọc khí tơ lụa, Thần binh lợi khí hàn quang lập loè…
Vân Khê nguyên tưởng rằng cả nhà bọn họ đã coi như tài chủ, ai ngờ Vân Tam gia phủ đệ bảo vật không kém chút nào, mặc dù linh quả, linh thạch trân quý không bằng nhà bọn họ, nhưng số lượng bảo vật nhiều hơn không ít.
Vân Khê sờ lên cằm, tự định giá. Nếu như cứ như vậy thần không biết quỷ không hay đem bảo vật hết thảy mang đi, có thể hay không dễ dàng đả thảo kinh xà đây? Một khi Vân Tam gia dời nơi chứa tàng bảo, nàng sau này muốn tìm bảo vật sẽ tựu khó khăn.
Tốt, trước nuôi, chờ bảo khố nuôi đến mập mạp rồi hung hăng làm thịt nó!
Quyết định xong, nàng vừa định đi, Kinh Hồng kiếm không vui, một mình từ trong trữ vật giới chỉ bay ra, bắt đầu con đường tự kiếm ăn.
Vân Khê bất đắc dĩ phủ trán, nuôi một thứ ăn hàng nhiều như vậy, thật là khiến người ta đau đầu!
Trong bảo khố phàm là thiết khí có phẩm chất tương đối cao đều bị cắn nuốt sạch sẽ. Kinh Hồng kiếm tuy tham ăn nhưng rất kén chọn. Những loại Thiết khí kém nó không thèm nhìn đến, có ăn cũng chỉ ăn toàn bộ thiết khí phẩm chất cao cấp.
Ăn no sau, Đại gia Kinh Hồng kiếm tựa như run lên, lộ vẻ ghét bỏ
Nó còn không có được thỏa mãn, nấc ~
“Ngươi coi ăn hàng là cuộc sống, ngươi đều ăn bao nhiêu là thứ tốt rồi nhưng ta vẫn không thấy ngươi có tiến bộ gì……”
Kinh Hồng kiếm kháng nghị, lắc lắc thân kiếm.
“Ngươi còn không thừa nhận? Thế chứng minh cho ta thấy một chút đi.”
Ong ong ông……
Kiếm minh thanh thanh.
Kinh Hồng kiếm bị kích thích, thân kiếm tại chỗ lắc lư mấy cái xong, cấp tốc xoay tròn, vết kiếm trên đất ngày càng lớn.
Vân Khê chỉ cảm thấy dưới chân mặt đất bắt đầu rung động, kiếm khí quét qua mặt, khiến cho nàng phải rút về phía sau.
Một bước, hai bước, bốn bước, tám bước…… Gió kiếm càng ngày càng hung hãn, nàng một đường vội vàng thối lui đến góc tường.
Ăn hàng phát uy rồi!
Chẳng qua là…… Dường như nó phát uy không đúng địa phương…
Chỉ thấy trên nền đất bảo khố bị Kinh Hồng kiếm đục vô số lỗ thủng, lỗ thủng nhỏ đến lớn, từ miệng chén nhỏ, đến vạc miệng lớn nhỏ, cuối cùng đem trọn nền bảo khố hết thảy sụp xuống.
Tất cả vàng bạc châu báu trong bảo khố loảng xoảng rơi vào trong lỗ thủng, sâu không thấy đáy.
Kinh Hồng kiếm không biết mệt, dốc lực hướng phía nàng chứng minh thực lực của mình.
Vân Khê trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Động tĩnh lớn như thế, không muốn kinh động người ở phía ngoài là hoàn toàn không thể nào.
Trong phủ trên dưới mọi người rối loạn, rối rít kinh hoàng chạy loạn
“Không xong! Động đất! Mọi người chạy mau a!”
Cảm ứng được chấn động rõ ràng dưới lòng đất, người trong phủ còn tưởng rằng là phát sinh động đất, tranh đoạt chạy ra ngoài phủ.
Những cao thủ có kinh nghiệm rất nhanh đã nhận thấy động tĩnh là từ bảo khố truyền đến, cho nên rối rít hướng bảo khố phương hướng chạy tới.
“Mau kéo cửa bảo khố mở ra, thanh âm là từ bên trong vọng lại!”
“Là ai ở bên trong? Chẳng lẽ là kẻ trộm?”
“Ít nói lời vô ích, mở cửa nhanh lên một chút!”
Vân Tam gia vọt tới đầu tiên, thúc giục hạ nhân trông chừng bảo khố mở khóa. Sau hắn, Hoa Oánh Oánh cùng Vân Trung Lê cũng đến cửa bảo khố
Cửa mở ra, rung động cũng biến mất theo.
Mọi người hướng trong bảo khố nhìn đến, Vân Tam gia trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê; Hoa Oánh Oánh lảo đảo một cái, tâm can đau nhói. Những bảo vật này đều là ả nhận lấy, hiện tại lại cái gì cũng không có, chỉ còn lại một lỗ thủng siêu cấp lớn, đen mò, sâu không thấy đáy; Vân Trung Lê thì hét to một tiếng, trừng lớn hai mắt, khó có thể tin, bảo vật a!
“Người nào? Rốt cuộc là ai làm?” Vân Tam gia vỗ ngực, thở không ra hơi.
“Ngày mai sẽ là Chi kỳ Thánh nữ tổng tuyển rồi, ta còn tính toán đưa chút ít bảo vật cho mấy vị nhi nữ (con trai con gái) của cung chủ, thiết lập quan hệ. Hiện tại xong rồi, không còn cái gì nữa! Tại sao có thể như vậy?” Hoa Oánh Oánh buồn bực dậm chân, chính ả thì không có tư cách tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, chỉ có thể lấy lòng mấy vị thiên kim của cung chủ, hy vọng có thể nhận được ủng hộ của các nàng, giúp Vân Tam gia thuận lợi đi lên chức thành chủ. Có người nào biết sẽ phát sinh chuyện trước mắt. Tốt lắm, bảo vật bây giờ mất ráo!
Vân Trung Lê hoàn quét một vòng, ngó chừng hai gã trông chừng bảo khố hạ nhân, chất vấn: “Các ngươi nói, mới vừa rốt cuộc có ai tiến vào bảo khố?”
“Hai người thuộc hạ một mực canh chừng nơi này, từ đầu tới giờ cũng chưa có nhìn thấy có người đi vào. Thuộc hạ nói toàn bộ là sự thật, tuyệt không có nửa câu dối trá!” Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói.
“Không thể nào! Nếu như không phải là người thì vì cái gì? Chẳng lẽ là thiên tai?” Vân Trung Lê vắt lông mày, không muốn tin tưởng sự thật này.
Lúc này, đám người tụ tập ngày càng nhiều.
“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Đứng sau đám người, Vân Khê công khai đi lên trước, ra vẻ tò mò.
“Đây không phải là rõ ràng sao? Một mình ngươi còn không nhìn thấy?” Hoa Oánh Oánh thấy Vân Khê, khẩu khí bất thiện nói. Vừa mới dứt lời, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, hồ nghi ngó chừng Vân Khê, nói: “Có phải là ngươi làm hay không? Trong phủ này, chỉ có ngươi có Na Di thuật, có thể vô thanh vô tức tiến vào bảo khố, cũng có thể vô thanh vô tức rời đi. Ngươi đừng nghĩ chống chế, chuyện này khẳng định ngươi thoát không khỏi liên quan!”
Có đôi khi, trong lòng người một khi nhận định một chuyện, như vậy khi có bất kỳ chuyện tương quan đến, hiệu quả cũng có thể tạo thành thần hồn nát thần tính. Hoa Oánh Oánh chính là nhìn Vân Khê không vừa mắt, cho nên gặp bất kỳ chuyện khả nghi nào cũng sẽ đem chuyện hướng trên người nàng.
Đừng nói, lần này, ả thật đúng là đã đoán đúng.
Dư quang quét khắp, Vân Khê thấy Hách Liên Tử Phong cùng đoàn người Nhị chưởng quỹ cũng hướng bên này đi tới, nàng cười một tiếng, cũng không phủ nhận, ngược lại rất dứt khoát gật gật đầu: “Được rồi, là ta làm!”
Ngươi nghĩ sao?
Hoa Oánh Oánh không nghĩ tới nàng trực tiếp thừa nhận sảng khoái như vậy, lời nói như mắc nghẹn trong cổ, ả trợn mắt trừng Vân Khê: “Ngươi thừa nhận? Tốt, ngươi làm ra chuyện vô sỉ như thế, ngươi còn cái gì có thể nói? Hết thảy tổn thất trong bảo khố ngươi phải bồi thường gấp đôi!”
Bồi thường gấp đôi? Nói đùa gì vậy?
Ngươi là ăn cướp đi?
Vân Khê xuy thanh mà cười, đừng nói nàng không cầm bảo vật của bọn họ, cho dù có cầm, cũng tuyệt không cho nàng cơ hội nói đạo lý, huống chi là bắt nàng bồi thường đây.
“Ngươi muốn bồi thường, tìm hắn đi!” Vân Khê chỉ chỉ người phía sau, trong tay đột nhiên xuất ra một chuỗi dây chuyền, đây là trước khi bảo khố sụp xuống, nàng mượn gió bẻ măng lấy được, “Ta là vì giúp hắn tìm một lễ vật để ra mắt, cho nên mới tiến vào bảo khố.”
Tin ngươi mới là lạ!
Hoa Oánh Oánh ngó chừng dây chuyền trong tay nàng, đó là trang sức của nữ nhân, Hách Liên Tử Phong làm sao có thể để mắt? Rõ ràng chính là cáo mượn oai hùm đi!
Vân Tam gia đang muốn phát tác, ngay lúc đó Vân Khê lại kéo Hách Liên Tử Phong làm bia đở đạn, trong ngực ẩn ẩn tức giận không thể làm gì khác hơn là đè ép cho nó lắng xuống.
“Hách Liên công tử nếu là vừa mắt bảo vật trong phủ, chi bằng nói thẳng, tại hạ nhất định sẽ không keo kiệt.”Kẻ lão luyện như hắn tất khéo đưa đẩy. Vân Tam gia đúng là rất thích hợp với chức thành chủ.
Hách Liên Tử Phong ai cũng không để ý tới, hí mắt hướng lổ thủng lớn dưới sàn bảo khố nhìn lướt qua, tầm mắt thu hồi, vừa có thâm ý khác liếc mắt nhìn Vân Khê. Không nói một lời, hắn chắp tay, xoay người rời đi.
Vân Khê thấy thế, vội vàng đi theo, lúc này ở bên cạnh hắn dường như an toàn hơn chút ít.
Lần phong ba này, mặc dù không phải là nàng cố ý, nhưng thủy chung không thoát khỏi liên quan, trong nội tâm có chút đau lòng, Vân Khê không muốn cùng đám người Vân Tam gia xung đột.
“Thật quá lắm rồi! Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn nàng ta như vậy sao?” Hoa Oánh Oánh đưa mắt nhìn hướng Vân Khê rời đi, oán hận dậm chân, vừa tức giận, vừa ghen tỵ. Tức giận chính là vì Vân Khê làm ra chuyện ác như thế,nhưng bọn họ không có biện pháp xử nàng, ghen tỵ chính là vì ả muốn đến gần Hách Liên Tử Phong, nhưng bó tay bất lực, mà Vân Khê thì tùy thời điểm đều có thể đến gần hắn, ả nghĩ không ra mình rốt cuộc so sánh với nàng thua kém ở điểm nào?
“Không được! Không thể cứ tiếp tục nhìn nàng lớn lối như thế, ngày mai là Thánh nữ tổng tuyển cử, ta nhất định phải làm nàng ta đẹp mặt! Nàng ta mơ tưởng tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử nhẹ nhàng như vậy đi!”
“Oánh Oánh, ngươi đừng làm loạn! Hách Liên Tử Phong kia không đơn giản, ngươi phải cẩn thận, chẳng những không làm cho Vân Khê đẹp mặt, sợ rằng chính mình đã bị liên luy.” Vân Tam gia khuyên nhủ.
“Sợ cái gì? Ta cũng sẽ không tự mình ra mặt. Ngươi đừng quên trong Vân huyễn điện có bao nhiêu người ngó chừng cái chức Thánh nữ. Các nàng làm sao có thể ngồi nhìn Vân Khê cướp đi vị trí của các nàng? Ngươi nhìn đi, ta sẽ làm cho tất cả mọi người phản đối Vân Khê tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, làm cho nàng ngay cả tư cách dự thi cũng không có!” Hoa Oánh Oánh bỗng nhiên nghĩ tới kế sách gì đó, nở nụ cười, mắt lộ hàn quang.
Vân Trung Lê nghe hai người nói rất đúng, mâu quang thu vào, như có điều suy nghĩ.
Một đêm này, phong vân bắt đầu khởi động, tất cả nữ tử tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử đều tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến, tất cả các thể lực đứng sau lưng các nàng đã âm thầm chuẩn bị.
Vân Khê biết, Thánh nữ tổng tuyển cử tuyệt sẽ không đơn giản, ai có thể được tuyển Thánh nữ sẽ quan hệ đến các thế lực ở khắp nơi, tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý, có lẽ cũng chỉ có bách tính đơn thuần mới có thể cảm thấy Thánh nữ tổng tuyển cử là một chuyện thần thánh.
Bất quá, Vân Khê đối với bản thân có lòng tin.
Bởi vì nghe nói mấu chốt của Thánh nữ tổng tuyển cử chính là đá thử máu, mục đích không phải là tài năng hay diện mạo mà chính là máu!
Cái khác Vân Khê có lẽ không có lòng tin trăm phần trăm, chỉ có máu của nàng là pháp bảo giúp nàng chiến thắng!
Điều đó không cần phải hoài nghi.
Vân Khê vào phòng của mình, ngồi xuống tu luyện.
Ngày mai, nàng muốn dùng trạng thái tốt nhất đi tham gia Thánh nữ tổng tuyển cử, vị trí Thánh nữ, nàng có trí thì nên!
Ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, Vân Khê mơ hồ buồn ngủ. Bất chợt, có một bóng đen nhanh chóng vào phòng của nàng.
Vân Khê phút chốc mở mắt ra, nhìn về phía người, ánh mắt như điện.
“Ngươi là ai?”
Xem ra thân ảnh có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
“Là ta.” Cố ý đè thấp thanh âm, người đó lột mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt nho nhã thanh tú.
Vân Khê kinh ngạc, nhận ra người quen: “Vân Mạch Thiên?” Hắn tới nơi này làm gì?
Vân Khê dạo bước tới bên cửa sổ, dò xét động tĩnh phía đối diện, lấy thực lực Hách Liên Tử Phong hiện nay, Vân Mạch Thiên đến, nhất định đã khiến hắn thấy rõ, hắn có thể hay không tới đây điều tra?
Một lúc lâu, cũng không thấy đối diện có động tĩnh, Vân Khê lúc này mới hơi yên tâm.
“Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này? Ngươi đặc biệt tới tìm ta?”
Vân Mạch Thiên không có vẻ mặt dư thừa, nghiêm nghị nói: “Ta tự có biện pháp của ta, ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ngày mai sẽ có rất nhiều người mượn cơ hội công kích ngươi, gây bất lợi đối với ngươi, ngươi phải cẩn thận.”
“Ngươi tại sao muốn giúp ta?” Vân Khê hồ nghi đánh giá hắn.
“Ngươi không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngày mai ở hội trường Thánh nữ tổng tuyển cử chớ vận dụng võ lực. Nhớ kỹ, vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không được dễ dàng động võ!” Vân Mạch Thiên nói.
“Không nên động võ?” Vân Khê bị hắn nói xong càng ngày càng hồ đồ.
Vân Mạch Thiên gật đầu, như đinh chém sắt nói: “Đúng vậy, nhất định không nên tùy ý động võ, nếu không sẽ bất lợi đối với ngươi.”
Vân Khê theo dõi hắn, nhìn một lúc lâu, cảm nhận được đáy mắt hắn thành thực, Vân Khê gật đầu, đột nhiên nhớ tới mảnh ngọc bội trong tay của hắn, hỏi: “Đúng rồi, người lần trước đưa cho ta ngọc bội đến tột cùng là người nào? Tại sao lại ở trong tay ngươi?”
“Ngọc bội?” Vân Mạch Thiên trầm ngâm cúi đầu, từ trong lòng ngực móc ra ngọc bội tuỳ thân, hắn cúi đầu cười một tiếng, có chút thần bí nói, “Ngươi ngày mai sẽ có thể nhìn thấy chủ nhân ngọc bội, hay là ngươi hỏi thẳng hắn đi.”
“Hắn? Là ai?” Vân Khê rất hiếu kỳ, tâm hoàn toàn bị hắn treo ngược, trong nội tâm nàng mơ hồ có một loại dự cảm, chủ nhân ngọc bội nhất định cùng nàng có quan hệ đặc thù nào đó. Hắn đối với mình là thiện ý, tuyệt không có bất kỳ ác ý nào. Nàng bắt đầu mong đợi ngày mai đến nhanh một chút.
Bình luận truyện