Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 17-1: Tử Yêu, lão lưu manh vạn năm! (1)
Edit: Điệp
Beta: Tiểu Mộng
Âm thanh Tiểu Ban niệm Phật không thay đổi, mà Phật âm lại càng ngày càng vang, đến cuối cùng, trong tai mỗi người, giống như có từng nhát Phật lực đánh lọt vào trong tai, tuyên truyền giác ngộ!
Một đạo Phật quang đến từ chân trời, đánh vào thân thể nho nhỏ của Tiểu Ban, hắn loáng thoáng hóa thành một bức tượng Phật vàng nho nhỏ, làm người ta không dám ngưỡng mộ, chỉ dám thành tâm cúng bái.
“Thì ra hắn chính là vị Tiểu Lạt Ma trẻ nhất của Phạm Âm tự, khó trách Phật lực khôn cùng, xem ra trời không diệt Vân Huyên ta, ta rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời rồi!” Trên dung nhan tuyệt sắc của Vân Huyên, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc.
“Mơ tưởng! Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội lại tiếp tục thấy ánh mặt trời!” Tông chủ chưa từ bỏ ý định, muốn bỏ rơi Cửu Vĩ Hồ, hướng Tiểu Ban đánh tới. Cửu cô cô làm sao có thể làm cho nàng được như ý? Cho dù là liều mạng, nó cũng muốn cứu chủ nhân khỏi bức bích họa. Chín đuôi hồ ly lần lượt quấn lên eo Tông chủ, ghìm thật chặt, ngăn trở đường đi của mụ ta.
Cửu Vĩ Hồ khôi phục thực lực, lực lượng vô cùng, thắt lưng Tông chủ một khi bị quấn lên, cả người giống như là bị một loại định trụ, lại khó tránh thoát.
Hách Liên Tử Phong thừa cơ mà lên, trường kiếm đâm rách hư không, mang theo khí lãng quay cuồng, đâm về điểm yếu của Tông chủ.
“Hmm!” Tông chủ quát chói tai, huyền khí thao thao từ trong miệng nàng thốt ra, ngăn trở đường kiếm của đối phương.
Hai người một hồ ly, giằng co ở nơi đó.
Phật lực tiếp tục tại không gian kích động, mặt ngoài bức bích họa có biến hóa rất nhỏ.
“Thật tốt quá! Phong ấn đã bắt đầu dao động!” Vân Huyên trong lòng một trận mừng rỡ, nàng song chưởng vận lực, hung hăng đánh ở bức bích họa một chút, mặt ngoài bức bích họa đội lên một khối, có nước xoáy màu đen bắt đầu sinh, bên trong không biết ngưng tụ bao nhiêu hồn phách Thiên Ma, gào khóc thảm thiết.
“Thực lực của ngươi cũng không có gì đặc biệt, vẫn là nhìn ta!” Tử Yêu đồng thời đánh ra một chưởng, một khối đội lên đột nhiên trở nên bén nhọn, chỉ kém một chút xíu, còn kém một chút xíu.
“Thiên nhi, Mạch Nhi, mau giúp tổ tiên một tay!” Vân Mộ Phàm động viên hai người Vân Trung thiên cùng Vân Mạch Thiên, từ bên ngoài đánh bức bích họa.
Oanh! Oanh!
Mặt vách càng ngày càng mỏng, mắt thấy sẽ bị xuyên thủng, Vân Huyên nhìn đúng cơ hội, phi thân bắt đầu muốn phá miệng đi ra.
Lúc này, cả Thiên Ma tế đàn kịch liệt lay động lên, giống như động đất phát sinh, đầm nước màu đen dậy sóng lớn, Mặc Liên bị nước hồ đánh phải thất linh bát lạc. Có một loại âm thanh ma âm, từ chỗ sâu nhất của tế đàn truyền lại đi ra ngoài.
“Các ngươi thật to gan, người tự tiện xông vào Thiên Ma tế đàn, giết không tha!”
Hơi thở kinh hãi, quét ngang không gian tế đàn, làm người ta sởn tóc gáy.
Ầm! một tiếng vang thật lớn, thân thể Vân Huyên hung hăng đụng vào bức bích họa, vốn là bức bích họa đã càng ngày càng mỏng manh , đột nhiên trong lúc đó khôi phục nguyên trạng. Vân Huyên hô nhỏ một tiếng, thân thể bị bức bích họa bắn ngược trở về.
Tử Yêu đưa tay, đem nàng ôm vừa vặn.
Phật lực của Tiểu Ban đột nhiên bị cắn trả, thân thể nho nhỏ bắn ra về phía sau, suýt nữa rơi vào trong đầm nước màu đen.
Hắn mũi chân nhẹ điểm, đạp nước mà đi, vững vàng rơi vào trên bờ.
Một bộ tăng bào trang nhã, đón gió phiêu giương, Phật quang bao phủ tại trên người hắn từ từ biến mất.
Tiểu Ban sau khi rơi xuống đất, chạy nhanh hướng thi thể thầy trò hai người phương Tây đại sư, vẻ mặt ẩn nhẫn, làm người ta thương yêu.
“Không tốt, Đại Thiên Ma nói trước thức tỉnh!” Vân Huyên sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, mấy trăm năm qua, cùng Đại Thiên Ma đánh quá vô số lần qua lại, nàng biết Đại Thiên Ma lợi hại. Vốn là dựa theo thời gian suy tính, hôm nay chính là ngày trăng tròn, là lúc Đại Thiên Ma thực lực yếu nhất, bình thường nó cũng sẽ bị vây trong trạng thái hôn mê, tới vượt qua cuộc sống mỗi tháng này. Hôm nay lại không phải, đông đảo lực lượng đối với bức bích họa cường thế đánh sâu vào, quấy nhiễu Đại Thiên Ma, khiến nó nói trước kết thúc hôn mê.
Cái sự tình này không ổn rồi!
“Sợ cái gì? Nó cho dù càng lợi hại, còn không phải là chỉ có thể bị vây ở Thiên Ma tế đàn? Người đều có nhược điểm, nó cũng không ngoại lệ, chỉ cần chúng ta tìm được nhược điểm của nó, là có thể khiến nó một kích trí mạng!” Tử Yêu tự tin nói.
Vân Huyên ngửng đầu lên, chống lại ánh mắt mười phần tự tin của hắn, lòng của nàng cũng tĩnh theo.
Không sai, Đại Thiên Ma nhất định cũng có nhược điểm, nói cho cùng, nó chỉ có thể dựa Thiên Ma tế đàn mà sinh, một khi rời đi Thiên Ma tế đàn, nó chẳng là gì cả.
Vân Huyên đưa tay, đẩy ra Tử Yêu đỡ vịn, nàng ngẩng đầu mà đứng, đối với Đại Thiên Ma tồn tại ở chỗ tối nói: “Ngươi đã vây hãm ta mấy trăm năm, kiếp số đã qua, hiện tại tộc nhân của ta đến đây nghênh đón ta, hôm nay chính là ngày ta rời đi bức bích họa. Ngươi nếu là mạnh mẽ muốn ngăn trở, sẽ chỉ là nghịch thiên, ta khuyên ngươi vẫn là thả ta rời đi, chúng ta từ đó về sau, nước giếng không phạm nước sông.”
“Nghịch thiên? Bổn Tôn thích nhất làm chuyện, chính là nghịch thiên mà đi, nếu không Bổn Tôn cũng sẽ không trở thành Đại Thiên Ma, trú đóng ở ở chỗ này. Các ngươi muốn rời khỏi tế đàn cũng được, lưu lại Tàn Hoa bí lục của Vân tộc, Bổn Tôn tự mình đưa các ngươi rời đi tế đàn.”
“Tàn Hoa bí lục chính là chí bảo Vân tộc ta, chỉ có người có huyết mạch Vân tộc ta, mới có thể tu luyện tới cảnh giới tối cao. Ngươi là Đại Thiên Ma, cho dù chiếm được nó, cũng không làm nên chuyện gì, vì cái gì đòi hỏi chấp nhất hơn thế?” Vân Huyên nói.
“Đó là các ngươi kiến thức nông cạn! Tàn Hoa bí lục sở dĩ xưng là Tàn Hoa bí lục, bởi vì nó là không trọn vẹn, bí lục không trọn vẹn, tự nhiên có thiếu sót cùng chưa đầy đủ của nó, đợi có người đem Tàn Hoa bí lục luyện tới cảnh giới tối cao, dĩ nhiên là có lĩnh ngộ đến sai lầm trong đó...... Tính, những chuyện bí mật này, các ngươi không cần biết. Các ngươi chỉ cần biết, một khi Tàn Hoa bí lục đến trong tay Bổn Tôn, Bổn Tôn là có thể khiến nó trở nên hoàn mỹ vô khuyết, chân chính phát huy ra uy lực của nó.” Đại Thiên Ma tự tin nói.
Tàn Hoa bí lục có không trọn vẹn?
Vân Khê vẫn là lần đầu nghe nói chuyện này, nhưng nếu sự thật thật là như thế, nàng kia tiếp tục tu luyện đi xuống, có thể hay không có vấn đề đây?
“Tàn Hoa bí lục đang ở trên người Vân Khê!” Một âm thanh đột nhiên xen vào, Vân Khê tâm thần rùng mình, đã nhận ra không ổn.
Tông chủ chết tiệt, lại vào lúc này bán đứng nàng!
“Ngươi? Tàn Hoa bí lục ở trên người của ngươi?”
Sau một khắc, chung quanh thân thể Vân Khê, lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng xa lạ trói buộc, nàng bị Đại Thiên Ma khóa mục tiêu.
“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt đứng ở bên người của nàng, đột nhiên bị lực lượng xa lạ đụng vỡ, khoảng cách càng xa hơn.
“Hèn hạ!” Vân Khê giận trừng hướng Tông chủ, cả người dùng sức, muốn tránh thoát lực lượng xa lạ này, không biết sao nó không thể phá vỡ, giống như là một bó dây thừng trói, trói chặt ở tay chân cùng thân thể của nàng.
“Toàn bộ lời của bổn tọa đều là sự thật, Tàn Hoa bí lục đang ở trên người của nàng. Nàng chẳng những học xong phần lớn thuật pháp phía trên, còn luyện chế được Tru Tiên đan thiên hạ hiếm thấy , ngươi nếu không phải tin lời mà nói…, có thể thử một chút võ công của nàng, ép nàng đánh ra thuật pháp tuyệt kỹ trên Tàn Hoa bí lục.” Tông chủ vừa cùng Cửu Vĩ Hồ cùng Hách Liên Tử Phong đối kháng, vừa không quên tiếp tục thêm dầu thêm mỡ, một khi Vân Khê bị Đại Thiên Ma khóa mục tiêu, như vậy nàng thuận tiện sẽ trở thành người Vân Huyên tiếp theo, cả đời chỉ có thể trải qua ở trong bức bích họa.
“Tru Tiên đan? Mau giao ra Tru Tiên đan, giao ra Tàn Hoa bí lục nữa, Bổn Tôn muốn đích thân kiểm nghiệm một phen.” Đại Thiên Ma tin lời nói Tông chủ…, lực lượng thi triển ở trên người Vân Khê tăng thêm một tầng.
Vân Khê tức giận, thế gian này làm sao luôn luôn nhiều kẻ cường đạo như vậy? Đồ đạc của nàng, tại sao phải đưa cho kẻ khác?
“Tàn Hoa bí lục ở trên người của ta, Tru Tiên đan đã ở trên người của ta, ngươi muốn, liền hướng ta tới đi!” Long Thiên Tuyệt đột nhiên mở miệng, động thân ra, cánh tay phải của hắn hướng về phía trước vung lên, trong tay nhiều ra một quyển sách, mặt bìa sách rõ ràng viết bốn chữ “Tàn Hoa bí lục”. Đó là Vân Khê sao cho hắn, bản chép tay là dùng để cùng hắn tu luyện, hắn vào lúc này đem nó bày ra ngoài, mục đích đúng là muốn đem lực chú ý của Đại Thiên Ma hấp dẫn tới đây.
Hắn thành công.
Khi trong tay hắn lộ ra Tàn Hoa bí lục, lực lượng trói chặt ở trên người Vân Khê lập tức biến mất không thấy gì nữa, xảy ra dời đi.
Long Thiên Tuyệt hai con ngươi co rụt lại, trên lòng bàn tay phát lực, đem vật cầm trong tay Tàn Hoa bí lục đánh cho nát bấy.
Hắn phá hủy Tàn Hoa bí lục!
“Ngươi sao dám?” huyền khí màu đen quấn quanh ở bên hông Long Thiên Tuyệt , Đại Thiên Ma nổi giận.
“Thiên Tuyệt!” Vân Khê hô lớn.
“Khê Nhi, đừng động tới ta! Đi mau!” Long Thiên Tuyệt mặt từ từ biến thành màu đen, bị ma khí quấn quanh. Kỳ Lân thần thú cảm giác đến chủ nhân nguy hiểm, ra sức cùng ma khí chém giết, ma khí màu đen đột nhiên phân hóa, giống như một cái lưới lớn, bao phủ Kỳ Lân thần thú. Âm thanh Kỳ Lân thần thú tiếng gầm gừ, muốn thoát mà không thể.
“Không đi! Muốn đi cùng đi!” Kinh Hồng kiếm lộ ra, Vân Khê cầm kiếm, phấn đấu quên mình xông về phía trước. Nàng là không thể nào bỏ lại hắn, mình chạy trốn, thay vì cô đơn sống một mình cả đời, không bằng chốc lát sinh tử gắn bó.
“Phi Tinh Tại thiên, Nhất Kiếm Kinh Hồng!”
Ánh sáng như ngọc trên mũi kiếm tới cực điểm, Vân Khê đây là ôm chặt ý quyết giết, đem tất cả lực lượng đều bơm đến trên thân kiếm.
Long Thiên tuyệt chống lại ánh mắt kiên quyết của nàng, cả người đột nhiên bình tĩnh tới cực điểm, cùng lắm thì chính là vừa chết, có người yêu phụng bồi, hắn cũng không còn điều gì sợ hãi.
Hắn nhắm lại hai mắt, chỗ mi tâm một chút kim quang lóng lánh, từ đó bắt đầu, quang mang màu vàng từ từ hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, chảy qua thân thể của hắn mỗi một chỗ kinh lạc cùng mạch máu, hắn toàn thân ở kim quang xuyên suốt, một số gần như trong suốt. Mọi người có thể rõ ràng thấy mỗi một cái mạch máu cùng kinh lạc bên trong thân thể của hắn, máu đang sôi trào bên trong thân thể của hắn, đang kích động, một loại lực lượng kỳ dị đang từ từ nổi lên bắt đầu nảy sinh.
“Hử?” Đại Thiên Ma phát ra thanh âm nghi vấn, “Trên người của ngươi chảy xuôi lại toàn bộ cũng là máu rồng? Ngươi là hậu duệ của Long gia?”
“Không sai! Ta chính là hậu duệ Long gia, nếm thử Long huyết bảo điển Long gia ta lợi hại không!” Lực lượng cường đại phá thể ra, ẩn có Long Ảnh vũ động, trong cổ họng Long Thiên Tuyệt phá ra khỏi bốn chữ, “Cửu Long Phi Thiên!”
Trên đầu hắn, tám con Hỏa Long bóng dáng giao thế hiện lên, hắn đem tám con Hỏa Long huyễn thú toàn bộ tập trung vào trên thân thể của hắn, hơn nữa chính hắn bản thân, Cửu Long hội tụ, uy lực Vô Song!
“PHÁ…!”
Hai vợ chồng trong ngoài tương ứng, bên trong ma khí là xu thế Cửu Long trùng thiên, ở ngoài ma khí, là Kinh Hồng Nhất Kiếm sức mạnh vô địch, không khí bên trong phạm vi mười bước tiếng vang đùng đùng, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
“Không đúng, các ngươi thi triển không phải là võ công của long huyết bảo điển, cũng không phải là võ công của Vân tộc...... Ghê tởm!” Đại Thiên Ma khẽ nguyền rủa một tiếng, ma khí quấn quanh ở trên người Long Thiên Tuyệt cơ hồ sẽ bị xông phá, sắp sửa xông phá hết sức, nó trước tiên thu hồi ma khí, tránh được một kích hợp lực đáng sợ của hai vợ chồng.
Cửu cô cô đang trong chiến đấu quay đầu, nhìn thấy chủ nhân bây giờ tư thế chiến đấu kiên quyết như thế, nó hơi phân tâm, cho Tông chủ cơ hội thư giãn .
Áp lực trên người Tông chủ tan mất một nửa, nàng điều chỉnh xuống hơi thở, mấy chưởng liên tục đánh ở trên người Hách Liên Tử Phong . Hách Liên Tử Phong một mình khó khăn địch chưởng lực mạnh mẽ như thế, rảo bước rút lui về phía sau.
Tông chủ phất tay áo, một mình đứng ở tại chỗ.
Nàng quay đầu lại, thật sâu liếc mắt nhìn Vân Huyên trong bức họa bích , ánh mắt phức tạp, bao hàm vô số cảm xúc, thu hồi tầm mắt, nàng phi thân thoát đi tế đàn.
Rất xa, truyền đến nàng cười lạnh: “Vân Huyên, ngươi đời này đều đừng nghĩ gặp lại được Tiêu Dao. Chàng là của ta, ta sẽ thay ngươi chăm sóc chàng thật tốt! Ha ha ha......”
“Vân Thanh Uyển, rốt cuộc ngươi đã làm gì Tiêu Dao? Ta không tin chàng đã phản bội ta, ta không tin! Ngươi lưu đứng lại cho ta!” Vân Huyên vô hạn gần sát bức bích họa, từng cái dùng thân thể đụng chạm lấy nó, hơi thở trên người nàng xuyên thấu bức bích họa, đuổi theo phương hướng Vân Thanh Uyển rời đi.
“Vân Huyên, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi là không thể nào lại từ trong họa bích trốn ra được, ngươi cứ chuẩn bị ở trong họa bích trải qua quãng đời còn lại của ngươi đi, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm...... Ha ha ha!” Vân Thanh Uyển xoay người lại, bay ra một Kiếm, mũi kiếm xoay tròn, huyền khí ở trường kiếm lượn vòng đuổi theo nàng, từ từ suy yếu.
“Có điều, ngươi hẳn là may mắn, bắt đầu từ bây giờ không phải là một mình ngươi ở trong bức bích họa rồi, ít nhất còn có một nam nhân phụng bồi ngươi. Ta chúc các ngươi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm! Ha ha ha......”
Tiếng cười Vân Thanh Uyển càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cửa ra vào tế đàn. Khi thân ảnh của nàng biến mất xuất hiện ở cửa sau, lối ra đột nhiên rơi xuống một tảng đá lớn, làm ngăn cản toàn bộ lối ra.
Âm thanh của Đại Thiên Ma lần nữa vang lên: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người các ngươi hết thảy lưu đứng lại cho ta đi! Bổn Tôn có kiên nhẫn vô tận, cùng các ngươi từ từ dây dưa, cho đến khi các ngươi nguyện ý đem Tàn Hoa bí lục giao ra đây mới thôi.”
Đại Thiên Ma thanh âm từ từ đi xa, cả không gian tế đàn một lần nữa khôi phục sự yên lặng.
Âm thanh Cự thạch rơi xuống đất, nặng nề đánh vào lòng của mỗi người, như ba đào hãi lãng.
Mọi người theo bản năng chạy về phía lối ra, từng quyền từng quyền lặp đi lặp lại tấn công ở trên đá lớn, cự thạch vẫn không nhúc nhích.
Tông chủ rời khỏi cửa ra, nghe được âm thanh cự thạch rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn lên, nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lên tiếng cười như điên: “Trời cũng giúp ta! Từ giờ, tất cả người phản đối bổn tọa, cũng bị vây chết ở chỗ này, bổn tọa từ nay về sau có thể vô tư rồi, ha ha ha.”
Nàng không có ngừng lại quá lâu, bằng tốc độ nhanh nhất thoát đi, bởi vì nàng biết, một khi Đại Thiên Ma thay đổi chú ý, nó vô cùng có khả năng đem nàng cũng đều vây chết ở trong Thiên Ma tế đàn. Nàng không thể chết được, cũng không có thể bị vây hãm, nàng còn có rất nhiều tâm nguyện chưa xong chờ nàng đi hoàn thành.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị vây ở chỗ này sao?” Hách Liên Tử Phong hai mắt gắt gao ngó chừng khối cự thạch kia, hắn là kẻ thứ nhất vọt tới nơi này, thù giết mẹ hắn chưa báo, hắn làm sao cam tâm?
“Thoạt nhìn, khối cự thạch này cũng không có dễ dàng đem mở như vậy, chúng ta phải nghĩ phương pháp khác mới đúng.” Long Thiên Tuyệt vuốt cự thạch, cau mày nói.
“Đại Thiên Ma đây là muốn vây chết chúng ta ở chỗ này, nhưng mà trước khi nó không có được Tàn Hoa bí lục, nó tạm thời vẫn còn không lấy tánh mạng của chúng ta.” Vân Mộ Phàm tự đánh giá nói, “Trải qua một ngày chiến đấu này, mọi người chúng ta đều hao tổn không ít thực lực, không bằng trước yên tĩnh, tự mình khôi phục thực lực. Chờ sau khi khôi phục thực lực, lại nghĩ phương pháp khác.”
“Xem ra, cũng chỉ có thể như vậy.” Vân Trung Thiên thở dài nói.
Vân Khê chạm tới cự thạch, trầm ngâm suy tư, không trả lời.
Bên trong Bức bích họa, Vân Huyên từng quyền từng quyền lặp đi lặp lại tấn công ở trên vách, một quyền bị lực bắn ngược, cả người nàng rảo bước rút lui, không ngờ vừa vặn đụng vào trong ngực Tử Yêu.
Tử Yêu cả người chấn động, cúi đầu nhìn lại, trong đầu không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tông chủ trước khi đi: “...... Ta chúc các ngươi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm! Ha ha ha......” (TM: có JQ hắc hắc)
“Bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm?” Trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm, trong lòng nhộn nhạo nảy sinh ôm ấp tình cảm không bình thường, không tự chủ được, không cách nào khống chế.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác đặc thù của một người đàn ông đối với một nữ nhân?
Nghĩ tới, hắn bỗng nhiên đưa tay, sờ lên gương mặt Vân Huyên. Trong bức bích họa, hồn phách có thể lấy hình dạng người thực tồn tại, cho nên hắn chạm tới gương mặt Vân Huyên , là xúc cảm chân thật.
Thoáng lạnh, nhưng da trắng nõn nà, trắng mịn mà tỉ mỉ, một khi sờ lên, thì không nỡ rời đi.
Biết Vân Huyên, đã là chuyện vạn năm trước rồi, bọn họ vẫn là đối thủ, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã là như vậy.
Hắn lao thẳng đến Vân Huyên, coi nàng là đối thủ mạnh mẻ, nhưng lại chưa bao giờ coi nàng là một nữ nhân mà đối đãi, hiện tại tay hắn chạm tới da thịt phụ nữ đặc biệt trắng mịn của nàng, tim của hắn bỗng nhiên nhảy lên.
Khi hắn đã thấy trong tất cả cô gái, cũng chỉ có Vân Huyên có thể vào tới mắt của hắn, bởi vì nàng là một kẻ đáng kính nhưng cũng là đối thủ đáng hận.
Hắn cả đời này, chẳng bao giờ hưởng qua tình yêu nam nữ, là một khuyết điểm của hắn. Nhưng nếu thật muốn tìm nữ nhân tới nếm thử mà nói…, Vân Huyên cũng là chọn lựa không tồi.
Mục đích hắn lần này tới trước Thiên Ma tế đàn, thứ nhất là vì một lần nữa gặp một lần lão đối thủ của hắn, thứ hai chính là muốn muốn luyện hóa cả tu vi nàng, hóa thành chính mình dùng, giờ phút này, hắn lại thay đổi chủ ý, thay vì phá hủy nàng, làm cho nàng vạn kiếp bất phục, chẳng thà thu phục nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn. Kể từ đó, cừu hận bị nhốt vạn năm, coi như là được báo.
Đáy mắt của hắn từ từ lóe ra hào quang hưng phấn.
Vạn năm rồi, đây là hắn một vạn năm tới nay, lần đầu tiên hưng phấn, lần đầu tiên thực sự muốn nhận được một vật như vậy.
Tay của hắn vẫn chạm vào ở trên gương mặt Vân Huyên , một màn này dừng hình ảnh.
Bên ngoài bức bích họa người thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa chết bất tỉnh đi, mặt bức họa này rõ ràng chính là hình ảnh điển hình một người đàn ông đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, chẳng qua là người nam nhân này là Tử Yêu vô cùng cường đại ngạo thị thiên hạ , mà vị phụ nữ đàng hoàng trở thành cô gái truyền kỳ đã từng là Vân tộc kiêu ngạo.
Tử Yêu...... Hắn lại đang đùa giỡn Vân Huyên?
Vân Khê xoa mắt, lại xoa mắt, thế giới này thật là kì diệu a!
Nhị chưởng quỹ quen thuộc Tử Yêu nhất, nhìn thấy một màn này, dưới chân trượt một cái, bị dọa sợ đến suýt nữa ngất đi.
Chủ tử, lão nhân gia ngài không nên làm ta sợ, chuyện chòng ghẹo như vậy vô luận phát sinh ở trên người kẻ nào cũng là bình thường, duy chỉ có phát sinh ở trên người ngài, quá quá quá quá...... Quá không bình thường rồi!
Ngài nghĩ đùa giỡn người cũng được, cũng là nam nhân, có nhu cầu, ta hiểu! Nhưng mà ngài ai không tốt chọn, không nên chọn một kẻ tử thù, lão yêu vạn năm? Chẳng lẽ lão nhân gia ngài quên mất, ban đầu là người nào đem ngài trấn áp ở Di tích chiến trường cổ, để cho ngài nhận vạn năm đau khổ sao?
Thật là đáng sợ!
Lão nhân gia gài nhất định là nhất thời nghĩ không ra, váng đầu.
Không có chuyện gì, không có chuyện gì, người nào không quá? Từng có thay đổi!
Chờ lão nhân gia ngài nghĩ thông suốt, ngài cũng biết cõi đời này nữ nhân tốt còn rất nhiều, chẳng qua là nữ nhân Vân tộc này là trăm triệu đụng không được.
Beta: Tiểu Mộng
Âm thanh Tiểu Ban niệm Phật không thay đổi, mà Phật âm lại càng ngày càng vang, đến cuối cùng, trong tai mỗi người, giống như có từng nhát Phật lực đánh lọt vào trong tai, tuyên truyền giác ngộ!
Một đạo Phật quang đến từ chân trời, đánh vào thân thể nho nhỏ của Tiểu Ban, hắn loáng thoáng hóa thành một bức tượng Phật vàng nho nhỏ, làm người ta không dám ngưỡng mộ, chỉ dám thành tâm cúng bái.
“Thì ra hắn chính là vị Tiểu Lạt Ma trẻ nhất của Phạm Âm tự, khó trách Phật lực khôn cùng, xem ra trời không diệt Vân Huyên ta, ta rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời rồi!” Trên dung nhan tuyệt sắc của Vân Huyên, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc.
“Mơ tưởng! Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội lại tiếp tục thấy ánh mặt trời!” Tông chủ chưa từ bỏ ý định, muốn bỏ rơi Cửu Vĩ Hồ, hướng Tiểu Ban đánh tới. Cửu cô cô làm sao có thể làm cho nàng được như ý? Cho dù là liều mạng, nó cũng muốn cứu chủ nhân khỏi bức bích họa. Chín đuôi hồ ly lần lượt quấn lên eo Tông chủ, ghìm thật chặt, ngăn trở đường đi của mụ ta.
Cửu Vĩ Hồ khôi phục thực lực, lực lượng vô cùng, thắt lưng Tông chủ một khi bị quấn lên, cả người giống như là bị một loại định trụ, lại khó tránh thoát.
Hách Liên Tử Phong thừa cơ mà lên, trường kiếm đâm rách hư không, mang theo khí lãng quay cuồng, đâm về điểm yếu của Tông chủ.
“Hmm!” Tông chủ quát chói tai, huyền khí thao thao từ trong miệng nàng thốt ra, ngăn trở đường kiếm của đối phương.
Hai người một hồ ly, giằng co ở nơi đó.
Phật lực tiếp tục tại không gian kích động, mặt ngoài bức bích họa có biến hóa rất nhỏ.
“Thật tốt quá! Phong ấn đã bắt đầu dao động!” Vân Huyên trong lòng một trận mừng rỡ, nàng song chưởng vận lực, hung hăng đánh ở bức bích họa một chút, mặt ngoài bức bích họa đội lên một khối, có nước xoáy màu đen bắt đầu sinh, bên trong không biết ngưng tụ bao nhiêu hồn phách Thiên Ma, gào khóc thảm thiết.
“Thực lực của ngươi cũng không có gì đặc biệt, vẫn là nhìn ta!” Tử Yêu đồng thời đánh ra một chưởng, một khối đội lên đột nhiên trở nên bén nhọn, chỉ kém một chút xíu, còn kém một chút xíu.
“Thiên nhi, Mạch Nhi, mau giúp tổ tiên một tay!” Vân Mộ Phàm động viên hai người Vân Trung thiên cùng Vân Mạch Thiên, từ bên ngoài đánh bức bích họa.
Oanh! Oanh!
Mặt vách càng ngày càng mỏng, mắt thấy sẽ bị xuyên thủng, Vân Huyên nhìn đúng cơ hội, phi thân bắt đầu muốn phá miệng đi ra.
Lúc này, cả Thiên Ma tế đàn kịch liệt lay động lên, giống như động đất phát sinh, đầm nước màu đen dậy sóng lớn, Mặc Liên bị nước hồ đánh phải thất linh bát lạc. Có một loại âm thanh ma âm, từ chỗ sâu nhất của tế đàn truyền lại đi ra ngoài.
“Các ngươi thật to gan, người tự tiện xông vào Thiên Ma tế đàn, giết không tha!”
Hơi thở kinh hãi, quét ngang không gian tế đàn, làm người ta sởn tóc gáy.
Ầm! một tiếng vang thật lớn, thân thể Vân Huyên hung hăng đụng vào bức bích họa, vốn là bức bích họa đã càng ngày càng mỏng manh , đột nhiên trong lúc đó khôi phục nguyên trạng. Vân Huyên hô nhỏ một tiếng, thân thể bị bức bích họa bắn ngược trở về.
Tử Yêu đưa tay, đem nàng ôm vừa vặn.
Phật lực của Tiểu Ban đột nhiên bị cắn trả, thân thể nho nhỏ bắn ra về phía sau, suýt nữa rơi vào trong đầm nước màu đen.
Hắn mũi chân nhẹ điểm, đạp nước mà đi, vững vàng rơi vào trên bờ.
Một bộ tăng bào trang nhã, đón gió phiêu giương, Phật quang bao phủ tại trên người hắn từ từ biến mất.
Tiểu Ban sau khi rơi xuống đất, chạy nhanh hướng thi thể thầy trò hai người phương Tây đại sư, vẻ mặt ẩn nhẫn, làm người ta thương yêu.
“Không tốt, Đại Thiên Ma nói trước thức tỉnh!” Vân Huyên sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, mấy trăm năm qua, cùng Đại Thiên Ma đánh quá vô số lần qua lại, nàng biết Đại Thiên Ma lợi hại. Vốn là dựa theo thời gian suy tính, hôm nay chính là ngày trăng tròn, là lúc Đại Thiên Ma thực lực yếu nhất, bình thường nó cũng sẽ bị vây trong trạng thái hôn mê, tới vượt qua cuộc sống mỗi tháng này. Hôm nay lại không phải, đông đảo lực lượng đối với bức bích họa cường thế đánh sâu vào, quấy nhiễu Đại Thiên Ma, khiến nó nói trước kết thúc hôn mê.
Cái sự tình này không ổn rồi!
“Sợ cái gì? Nó cho dù càng lợi hại, còn không phải là chỉ có thể bị vây ở Thiên Ma tế đàn? Người đều có nhược điểm, nó cũng không ngoại lệ, chỉ cần chúng ta tìm được nhược điểm của nó, là có thể khiến nó một kích trí mạng!” Tử Yêu tự tin nói.
Vân Huyên ngửng đầu lên, chống lại ánh mắt mười phần tự tin của hắn, lòng của nàng cũng tĩnh theo.
Không sai, Đại Thiên Ma nhất định cũng có nhược điểm, nói cho cùng, nó chỉ có thể dựa Thiên Ma tế đàn mà sinh, một khi rời đi Thiên Ma tế đàn, nó chẳng là gì cả.
Vân Huyên đưa tay, đẩy ra Tử Yêu đỡ vịn, nàng ngẩng đầu mà đứng, đối với Đại Thiên Ma tồn tại ở chỗ tối nói: “Ngươi đã vây hãm ta mấy trăm năm, kiếp số đã qua, hiện tại tộc nhân của ta đến đây nghênh đón ta, hôm nay chính là ngày ta rời đi bức bích họa. Ngươi nếu là mạnh mẽ muốn ngăn trở, sẽ chỉ là nghịch thiên, ta khuyên ngươi vẫn là thả ta rời đi, chúng ta từ đó về sau, nước giếng không phạm nước sông.”
“Nghịch thiên? Bổn Tôn thích nhất làm chuyện, chính là nghịch thiên mà đi, nếu không Bổn Tôn cũng sẽ không trở thành Đại Thiên Ma, trú đóng ở ở chỗ này. Các ngươi muốn rời khỏi tế đàn cũng được, lưu lại Tàn Hoa bí lục của Vân tộc, Bổn Tôn tự mình đưa các ngươi rời đi tế đàn.”
“Tàn Hoa bí lục chính là chí bảo Vân tộc ta, chỉ có người có huyết mạch Vân tộc ta, mới có thể tu luyện tới cảnh giới tối cao. Ngươi là Đại Thiên Ma, cho dù chiếm được nó, cũng không làm nên chuyện gì, vì cái gì đòi hỏi chấp nhất hơn thế?” Vân Huyên nói.
“Đó là các ngươi kiến thức nông cạn! Tàn Hoa bí lục sở dĩ xưng là Tàn Hoa bí lục, bởi vì nó là không trọn vẹn, bí lục không trọn vẹn, tự nhiên có thiếu sót cùng chưa đầy đủ của nó, đợi có người đem Tàn Hoa bí lục luyện tới cảnh giới tối cao, dĩ nhiên là có lĩnh ngộ đến sai lầm trong đó...... Tính, những chuyện bí mật này, các ngươi không cần biết. Các ngươi chỉ cần biết, một khi Tàn Hoa bí lục đến trong tay Bổn Tôn, Bổn Tôn là có thể khiến nó trở nên hoàn mỹ vô khuyết, chân chính phát huy ra uy lực của nó.” Đại Thiên Ma tự tin nói.
Tàn Hoa bí lục có không trọn vẹn?
Vân Khê vẫn là lần đầu nghe nói chuyện này, nhưng nếu sự thật thật là như thế, nàng kia tiếp tục tu luyện đi xuống, có thể hay không có vấn đề đây?
“Tàn Hoa bí lục đang ở trên người Vân Khê!” Một âm thanh đột nhiên xen vào, Vân Khê tâm thần rùng mình, đã nhận ra không ổn.
Tông chủ chết tiệt, lại vào lúc này bán đứng nàng!
“Ngươi? Tàn Hoa bí lục ở trên người của ngươi?”
Sau một khắc, chung quanh thân thể Vân Khê, lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng xa lạ trói buộc, nàng bị Đại Thiên Ma khóa mục tiêu.
“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt đứng ở bên người của nàng, đột nhiên bị lực lượng xa lạ đụng vỡ, khoảng cách càng xa hơn.
“Hèn hạ!” Vân Khê giận trừng hướng Tông chủ, cả người dùng sức, muốn tránh thoát lực lượng xa lạ này, không biết sao nó không thể phá vỡ, giống như là một bó dây thừng trói, trói chặt ở tay chân cùng thân thể của nàng.
“Toàn bộ lời của bổn tọa đều là sự thật, Tàn Hoa bí lục đang ở trên người của nàng. Nàng chẳng những học xong phần lớn thuật pháp phía trên, còn luyện chế được Tru Tiên đan thiên hạ hiếm thấy , ngươi nếu không phải tin lời mà nói…, có thể thử một chút võ công của nàng, ép nàng đánh ra thuật pháp tuyệt kỹ trên Tàn Hoa bí lục.” Tông chủ vừa cùng Cửu Vĩ Hồ cùng Hách Liên Tử Phong đối kháng, vừa không quên tiếp tục thêm dầu thêm mỡ, một khi Vân Khê bị Đại Thiên Ma khóa mục tiêu, như vậy nàng thuận tiện sẽ trở thành người Vân Huyên tiếp theo, cả đời chỉ có thể trải qua ở trong bức bích họa.
“Tru Tiên đan? Mau giao ra Tru Tiên đan, giao ra Tàn Hoa bí lục nữa, Bổn Tôn muốn đích thân kiểm nghiệm một phen.” Đại Thiên Ma tin lời nói Tông chủ…, lực lượng thi triển ở trên người Vân Khê tăng thêm một tầng.
Vân Khê tức giận, thế gian này làm sao luôn luôn nhiều kẻ cường đạo như vậy? Đồ đạc của nàng, tại sao phải đưa cho kẻ khác?
“Tàn Hoa bí lục ở trên người của ta, Tru Tiên đan đã ở trên người của ta, ngươi muốn, liền hướng ta tới đi!” Long Thiên Tuyệt đột nhiên mở miệng, động thân ra, cánh tay phải của hắn hướng về phía trước vung lên, trong tay nhiều ra một quyển sách, mặt bìa sách rõ ràng viết bốn chữ “Tàn Hoa bí lục”. Đó là Vân Khê sao cho hắn, bản chép tay là dùng để cùng hắn tu luyện, hắn vào lúc này đem nó bày ra ngoài, mục đích đúng là muốn đem lực chú ý của Đại Thiên Ma hấp dẫn tới đây.
Hắn thành công.
Khi trong tay hắn lộ ra Tàn Hoa bí lục, lực lượng trói chặt ở trên người Vân Khê lập tức biến mất không thấy gì nữa, xảy ra dời đi.
Long Thiên Tuyệt hai con ngươi co rụt lại, trên lòng bàn tay phát lực, đem vật cầm trong tay Tàn Hoa bí lục đánh cho nát bấy.
Hắn phá hủy Tàn Hoa bí lục!
“Ngươi sao dám?” huyền khí màu đen quấn quanh ở bên hông Long Thiên Tuyệt , Đại Thiên Ma nổi giận.
“Thiên Tuyệt!” Vân Khê hô lớn.
“Khê Nhi, đừng động tới ta! Đi mau!” Long Thiên Tuyệt mặt từ từ biến thành màu đen, bị ma khí quấn quanh. Kỳ Lân thần thú cảm giác đến chủ nhân nguy hiểm, ra sức cùng ma khí chém giết, ma khí màu đen đột nhiên phân hóa, giống như một cái lưới lớn, bao phủ Kỳ Lân thần thú. Âm thanh Kỳ Lân thần thú tiếng gầm gừ, muốn thoát mà không thể.
“Không đi! Muốn đi cùng đi!” Kinh Hồng kiếm lộ ra, Vân Khê cầm kiếm, phấn đấu quên mình xông về phía trước. Nàng là không thể nào bỏ lại hắn, mình chạy trốn, thay vì cô đơn sống một mình cả đời, không bằng chốc lát sinh tử gắn bó.
“Phi Tinh Tại thiên, Nhất Kiếm Kinh Hồng!”
Ánh sáng như ngọc trên mũi kiếm tới cực điểm, Vân Khê đây là ôm chặt ý quyết giết, đem tất cả lực lượng đều bơm đến trên thân kiếm.
Long Thiên tuyệt chống lại ánh mắt kiên quyết của nàng, cả người đột nhiên bình tĩnh tới cực điểm, cùng lắm thì chính là vừa chết, có người yêu phụng bồi, hắn cũng không còn điều gì sợ hãi.
Hắn nhắm lại hai mắt, chỗ mi tâm một chút kim quang lóng lánh, từ đó bắt đầu, quang mang màu vàng từ từ hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, chảy qua thân thể của hắn mỗi một chỗ kinh lạc cùng mạch máu, hắn toàn thân ở kim quang xuyên suốt, một số gần như trong suốt. Mọi người có thể rõ ràng thấy mỗi một cái mạch máu cùng kinh lạc bên trong thân thể của hắn, máu đang sôi trào bên trong thân thể của hắn, đang kích động, một loại lực lượng kỳ dị đang từ từ nổi lên bắt đầu nảy sinh.
“Hử?” Đại Thiên Ma phát ra thanh âm nghi vấn, “Trên người của ngươi chảy xuôi lại toàn bộ cũng là máu rồng? Ngươi là hậu duệ của Long gia?”
“Không sai! Ta chính là hậu duệ Long gia, nếm thử Long huyết bảo điển Long gia ta lợi hại không!” Lực lượng cường đại phá thể ra, ẩn có Long Ảnh vũ động, trong cổ họng Long Thiên Tuyệt phá ra khỏi bốn chữ, “Cửu Long Phi Thiên!”
Trên đầu hắn, tám con Hỏa Long bóng dáng giao thế hiện lên, hắn đem tám con Hỏa Long huyễn thú toàn bộ tập trung vào trên thân thể của hắn, hơn nữa chính hắn bản thân, Cửu Long hội tụ, uy lực Vô Song!
“PHÁ…!”
Hai vợ chồng trong ngoài tương ứng, bên trong ma khí là xu thế Cửu Long trùng thiên, ở ngoài ma khí, là Kinh Hồng Nhất Kiếm sức mạnh vô địch, không khí bên trong phạm vi mười bước tiếng vang đùng đùng, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
“Không đúng, các ngươi thi triển không phải là võ công của long huyết bảo điển, cũng không phải là võ công của Vân tộc...... Ghê tởm!” Đại Thiên Ma khẽ nguyền rủa một tiếng, ma khí quấn quanh ở trên người Long Thiên Tuyệt cơ hồ sẽ bị xông phá, sắp sửa xông phá hết sức, nó trước tiên thu hồi ma khí, tránh được một kích hợp lực đáng sợ của hai vợ chồng.
Cửu cô cô đang trong chiến đấu quay đầu, nhìn thấy chủ nhân bây giờ tư thế chiến đấu kiên quyết như thế, nó hơi phân tâm, cho Tông chủ cơ hội thư giãn .
Áp lực trên người Tông chủ tan mất một nửa, nàng điều chỉnh xuống hơi thở, mấy chưởng liên tục đánh ở trên người Hách Liên Tử Phong . Hách Liên Tử Phong một mình khó khăn địch chưởng lực mạnh mẽ như thế, rảo bước rút lui về phía sau.
Tông chủ phất tay áo, một mình đứng ở tại chỗ.
Nàng quay đầu lại, thật sâu liếc mắt nhìn Vân Huyên trong bức họa bích , ánh mắt phức tạp, bao hàm vô số cảm xúc, thu hồi tầm mắt, nàng phi thân thoát đi tế đàn.
Rất xa, truyền đến nàng cười lạnh: “Vân Huyên, ngươi đời này đều đừng nghĩ gặp lại được Tiêu Dao. Chàng là của ta, ta sẽ thay ngươi chăm sóc chàng thật tốt! Ha ha ha......”
“Vân Thanh Uyển, rốt cuộc ngươi đã làm gì Tiêu Dao? Ta không tin chàng đã phản bội ta, ta không tin! Ngươi lưu đứng lại cho ta!” Vân Huyên vô hạn gần sát bức bích họa, từng cái dùng thân thể đụng chạm lấy nó, hơi thở trên người nàng xuyên thấu bức bích họa, đuổi theo phương hướng Vân Thanh Uyển rời đi.
“Vân Huyên, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi là không thể nào lại từ trong họa bích trốn ra được, ngươi cứ chuẩn bị ở trong họa bích trải qua quãng đời còn lại của ngươi đi, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm...... Ha ha ha!” Vân Thanh Uyển xoay người lại, bay ra một Kiếm, mũi kiếm xoay tròn, huyền khí ở trường kiếm lượn vòng đuổi theo nàng, từ từ suy yếu.
“Có điều, ngươi hẳn là may mắn, bắt đầu từ bây giờ không phải là một mình ngươi ở trong bức bích họa rồi, ít nhất còn có một nam nhân phụng bồi ngươi. Ta chúc các ngươi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm! Ha ha ha......”
Tiếng cười Vân Thanh Uyển càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cửa ra vào tế đàn. Khi thân ảnh của nàng biến mất xuất hiện ở cửa sau, lối ra đột nhiên rơi xuống một tảng đá lớn, làm ngăn cản toàn bộ lối ra.
Âm thanh của Đại Thiên Ma lần nữa vang lên: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người các ngươi hết thảy lưu đứng lại cho ta đi! Bổn Tôn có kiên nhẫn vô tận, cùng các ngươi từ từ dây dưa, cho đến khi các ngươi nguyện ý đem Tàn Hoa bí lục giao ra đây mới thôi.”
Đại Thiên Ma thanh âm từ từ đi xa, cả không gian tế đàn một lần nữa khôi phục sự yên lặng.
Âm thanh Cự thạch rơi xuống đất, nặng nề đánh vào lòng của mỗi người, như ba đào hãi lãng.
Mọi người theo bản năng chạy về phía lối ra, từng quyền từng quyền lặp đi lặp lại tấn công ở trên đá lớn, cự thạch vẫn không nhúc nhích.
Tông chủ rời khỏi cửa ra, nghe được âm thanh cự thạch rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn lên, nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lên tiếng cười như điên: “Trời cũng giúp ta! Từ giờ, tất cả người phản đối bổn tọa, cũng bị vây chết ở chỗ này, bổn tọa từ nay về sau có thể vô tư rồi, ha ha ha.”
Nàng không có ngừng lại quá lâu, bằng tốc độ nhanh nhất thoát đi, bởi vì nàng biết, một khi Đại Thiên Ma thay đổi chú ý, nó vô cùng có khả năng đem nàng cũng đều vây chết ở trong Thiên Ma tế đàn. Nàng không thể chết được, cũng không có thể bị vây hãm, nàng còn có rất nhiều tâm nguyện chưa xong chờ nàng đi hoàn thành.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị vây ở chỗ này sao?” Hách Liên Tử Phong hai mắt gắt gao ngó chừng khối cự thạch kia, hắn là kẻ thứ nhất vọt tới nơi này, thù giết mẹ hắn chưa báo, hắn làm sao cam tâm?
“Thoạt nhìn, khối cự thạch này cũng không có dễ dàng đem mở như vậy, chúng ta phải nghĩ phương pháp khác mới đúng.” Long Thiên Tuyệt vuốt cự thạch, cau mày nói.
“Đại Thiên Ma đây là muốn vây chết chúng ta ở chỗ này, nhưng mà trước khi nó không có được Tàn Hoa bí lục, nó tạm thời vẫn còn không lấy tánh mạng của chúng ta.” Vân Mộ Phàm tự đánh giá nói, “Trải qua một ngày chiến đấu này, mọi người chúng ta đều hao tổn không ít thực lực, không bằng trước yên tĩnh, tự mình khôi phục thực lực. Chờ sau khi khôi phục thực lực, lại nghĩ phương pháp khác.”
“Xem ra, cũng chỉ có thể như vậy.” Vân Trung Thiên thở dài nói.
Vân Khê chạm tới cự thạch, trầm ngâm suy tư, không trả lời.
Bên trong Bức bích họa, Vân Huyên từng quyền từng quyền lặp đi lặp lại tấn công ở trên vách, một quyền bị lực bắn ngược, cả người nàng rảo bước rút lui, không ngờ vừa vặn đụng vào trong ngực Tử Yêu.
Tử Yêu cả người chấn động, cúi đầu nhìn lại, trong đầu không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tông chủ trước khi đi: “...... Ta chúc các ngươi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm! Ha ha ha......” (TM: có JQ hắc hắc)
“Bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm?” Trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm, trong lòng nhộn nhạo nảy sinh ôm ấp tình cảm không bình thường, không tự chủ được, không cách nào khống chế.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác đặc thù của một người đàn ông đối với một nữ nhân?
Nghĩ tới, hắn bỗng nhiên đưa tay, sờ lên gương mặt Vân Huyên. Trong bức bích họa, hồn phách có thể lấy hình dạng người thực tồn tại, cho nên hắn chạm tới gương mặt Vân Huyên , là xúc cảm chân thật.
Thoáng lạnh, nhưng da trắng nõn nà, trắng mịn mà tỉ mỉ, một khi sờ lên, thì không nỡ rời đi.
Biết Vân Huyên, đã là chuyện vạn năm trước rồi, bọn họ vẫn là đối thủ, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã là như vậy.
Hắn lao thẳng đến Vân Huyên, coi nàng là đối thủ mạnh mẻ, nhưng lại chưa bao giờ coi nàng là một nữ nhân mà đối đãi, hiện tại tay hắn chạm tới da thịt phụ nữ đặc biệt trắng mịn của nàng, tim của hắn bỗng nhiên nhảy lên.
Khi hắn đã thấy trong tất cả cô gái, cũng chỉ có Vân Huyên có thể vào tới mắt của hắn, bởi vì nàng là một kẻ đáng kính nhưng cũng là đối thủ đáng hận.
Hắn cả đời này, chẳng bao giờ hưởng qua tình yêu nam nữ, là một khuyết điểm của hắn. Nhưng nếu thật muốn tìm nữ nhân tới nếm thử mà nói…, Vân Huyên cũng là chọn lựa không tồi.
Mục đích hắn lần này tới trước Thiên Ma tế đàn, thứ nhất là vì một lần nữa gặp một lần lão đối thủ của hắn, thứ hai chính là muốn muốn luyện hóa cả tu vi nàng, hóa thành chính mình dùng, giờ phút này, hắn lại thay đổi chủ ý, thay vì phá hủy nàng, làm cho nàng vạn kiếp bất phục, chẳng thà thu phục nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn. Kể từ đó, cừu hận bị nhốt vạn năm, coi như là được báo.
Đáy mắt của hắn từ từ lóe ra hào quang hưng phấn.
Vạn năm rồi, đây là hắn một vạn năm tới nay, lần đầu tiên hưng phấn, lần đầu tiên thực sự muốn nhận được một vật như vậy.
Tay của hắn vẫn chạm vào ở trên gương mặt Vân Huyên , một màn này dừng hình ảnh.
Bên ngoài bức bích họa người thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa chết bất tỉnh đi, mặt bức họa này rõ ràng chính là hình ảnh điển hình một người đàn ông đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, chẳng qua là người nam nhân này là Tử Yêu vô cùng cường đại ngạo thị thiên hạ , mà vị phụ nữ đàng hoàng trở thành cô gái truyền kỳ đã từng là Vân tộc kiêu ngạo.
Tử Yêu...... Hắn lại đang đùa giỡn Vân Huyên?
Vân Khê xoa mắt, lại xoa mắt, thế giới này thật là kì diệu a!
Nhị chưởng quỹ quen thuộc Tử Yêu nhất, nhìn thấy một màn này, dưới chân trượt một cái, bị dọa sợ đến suýt nữa ngất đi.
Chủ tử, lão nhân gia ngài không nên làm ta sợ, chuyện chòng ghẹo như vậy vô luận phát sinh ở trên người kẻ nào cũng là bình thường, duy chỉ có phát sinh ở trên người ngài, quá quá quá quá...... Quá không bình thường rồi!
Ngài nghĩ đùa giỡn người cũng được, cũng là nam nhân, có nhu cầu, ta hiểu! Nhưng mà ngài ai không tốt chọn, không nên chọn một kẻ tử thù, lão yêu vạn năm? Chẳng lẽ lão nhân gia ngài quên mất, ban đầu là người nào đem ngài trấn áp ở Di tích chiến trường cổ, để cho ngài nhận vạn năm đau khổ sao?
Thật là đáng sợ!
Lão nhân gia gài nhất định là nhất thời nghĩ không ra, váng đầu.
Không có chuyện gì, không có chuyện gì, người nào không quá? Từng có thay đổi!
Chờ lão nhân gia ngài nghĩ thông suốt, ngài cũng biết cõi đời này nữ nhân tốt còn rất nhiều, chẳng qua là nữ nhân Vân tộc này là trăm triệu đụng không được.
Bình luận truyện