Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 77: Thúc thúc tóc trắng, mời ăn quả quả
Đi theo Nam Cung Dực một đường chạy trốn, phía trước đã đến chỗ thủ vệ phòng tuyến quan trọng nhất. Hách Liên Tử Phong trong lòng sinh ra nghi ngờ, Nam Cung Dực người này, tâm tư bí hiểm, không thể tin tưởng. Hắn hiện tại đưa bọn họ đi đến phương hướng này, sẽ không phải là có quỷ đi.
Nhận thấy được cước bộ thả chậm của Hách Liên Tử Phong, Nam Cung Dực từ phía trước quay đầu lại: “ Yên tâm, bọn họ là người của ta, sẽ không bán đứng chúng ta.”
Vì để chứng minh lời của hắn là thật, Nam Cung Dực một mình đi tới, rất nhanh, một đội thủ vệ bị kinh động.
“ Người nào?”
“ Là ta!” Nam Cung Dực thong dong ứng đối.
“ Nguyên lai là Dực công tử, hiện tại bắt đầu giờ giới nghiêm của toàn bộ gia tộc, Dực công tử đây là muốn đi đâu a?” Thủ về cầm đầu hỏi.
“ Những việc này các ngươi đừng hỏi, các ngươi trước cứ đi những địa phương khác để tuần tra, không nên ở lại đây nữa.” Nam Cung Dực nói.
Mấy vị thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, không có do dự quá nhiều, cùng hô lên: “ Dạ, Dực công tử!”
Nói xong mấy người đó nhất tề xoay người, hướng nơi khác tuần tra.
“ Hách Liên huynh, ngươi có thể đi ra.”
Hách Liên Tử Phong đem hết thảy thu vào đáy mắt, trong lòng sầu lo càng lúc càng lớn, thủ vệ Bắc Thần gia tộc lại cũng trở thành người của hắn, thế lực của hắn phát triển rốt cuộc có bao nhiêu khổng lồ, rốt cuộc còn có cái gì là hắn không thể làm được? Thật kinh ngạc năng lực của Nam Cung Dực, Hách Liên Tử Phong ôm Tiểu Nguyệt Nha từ trong bóng tối đi ra.
” Ngươi thật là không đơn giản a! Cả Bắc Thần gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu người đã quy hàng ngươi, nghe theo hiệu lệnh của ngươi?” Hách Liên Tử Phong lãnh khốc hỏi.
Nam Cung Dực cúi đầu cười một tiếng: “ Hách Liên huynh đang sợ cái gì, chẳng lẽ sợ ta ở Bắc Thần gia tộc từ một cái khách đổi thành chủ, chiếm cứ gia nghiệp Bắc Thần gia tộc các ngươi sao?”
Hách Liên Tử Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, người này tâm cơ thâm trầm, làm cho hắn khó mà suy nghĩ.
“ Chúng ta đi nhanh đi, nói không chừng Tử Yêu đại nhân đã nhận ra được kết giới bị phá giải, đang tìm kiếm chúng ta đó.” Nam Cung Dực lời vừa dứt, phương hướng mật thất quả nhiên truyền đến tiếng rống giận gầm thét.
Rất nhanh, khắp mọi nơi thủ vệ bắt đầu động.
Nam Cung Dực cùng Hách Liên Tử Phong hai người liếc mắt nhìn nhau, không do dự nữa, cùng nhau hướng về phía cửa ra Bắc Thần gia tộc chạy đi.
Liên tục thuận lợi tránh thoát mấy đám thủ vệ, bọn họ rất nhanh nhích tới gần đại môn, Hách Liên Tử Phong đột nhiên ngừng lại.
Lấy trí khôn của lão tổ tông, hắn nhất định sẽ nghĩ đến đi ra ngoài cửa chặn bọn họ lại, trước mắt ở lại trong phủ ngược lại là an toàn nhất. Thấy Nam Cung Dực đang hướng về phía cửa phủ chạy đi, môi hắn gợi lên ý cười lạnh lùng, có lẽ, đây là cơ hội tốt nhất mượn tay lão tổ tông, trừ đi Nam Cung Dực.
Nam Cung Dực, đây chính là ngươi tự tìm!
Hắn ôm Tiểu Nguyệt Nha, xoay người hướng phương hướng ngược lại chạy đi.
Đi theo ở phía sau hắn Tiểu Phượng Hoàng còn đang chần chờ, nàng thật vất vả đợi đến có thể có cơ hội rời đi kết giới, chẳng lẽ cứ như vậy nửa đường bỏ qua sao? Không được, nàng không thể lại tiếp tục chờ đợi nữa, nàng thừa dịp cơ hội này đi Vân tộc đi gặp Tiêu Dao.
Nghĩ tới, nàng đột nhiên phóng cao lên, hướng đại môn bay đi.
“ Mau trở lại!” Hách Liên Tử Phong thanh âm gầm nhẹ, lại không thể ngăn cản được nàng rồi. Cách đó không xa, hắn đã cảm thấy có một cổ huyền khí màu tím lượn vòng mà lên.
Tiểu Phượng Hoàng mục tiêu rõ ràng như thế, muốn không bị người khác phát hiện cũng không thể a. Hắn không nhịn được khẽ nguyền rủa: “ Thật là ngu ngốc!”
Hắn không cách nào tưởng tượng được cái người lỗ mãng vọng động trước mắt như thế, lại từng là nữ tử truyền kì oai phong một cõi được coi là kiêu ngạo của cả Vân tộc, chẳng lẽ là bởi vì năm tháng ma luyện, khiến cho nàng trở nên chậm chạp như vậy? Hay là nàng đã bị tình yêu làm cho mê mang đầu óc, không còn cơ trí cùng quyết đoán như trước nữa?
Hắn chẳng cần quan tâm đến an nguy của nàng nữa, Hách Liên Tử Phong vội vàng ôm hài tử trong ngực hướng về phương hướng khác chạy đi.
Có Tiểu Phượng Hoàng hấp dẫn lực chú ý của các cao thủ trong phủ cùng với Tử Yêu, Hách Liên Tử Phong rất nhanh liền biến mất ở cuối hành lang.
Kèm theo một trận cuồng phong gào thét, Tử Yêu rất nhanh xuất hiện ở trên bầu trời, bàn tay to của hắn mở ra, trong nháy mắt ngăn trở quỹ đạo bay của Tiểu Phượng Hoàng.
“ Vật nhỏ, ngươi muồn chạy trốn đến đâu a?”
Vân Huyên cố gắng giãy dụa, không để cho mình rơi vào trong tay của Tử Yêu, tránh thoát một lúc lâu, thân thể vẫn bị cường thế hút vào trong lòng bàn tay của Tử Yêu.
“ Vật nhỏ, thực lực của ngươi tăng lên không ít a. Nói mau, tiểu chủ nhân của ngươi chạy đi nơi nào? Là ai cứu các ngươi ra?” Lòng bàn tay của Tử Yêu khẽ dùng sức, cả người Tiểu Phượng Hoàng run rẩy dâng lên, không nói một lời nào.
Bây giờ, nàng không thể nói chuyện, một khi nàng nói chuyện sẽ bại lộ thân phận của nàng ra.
Nếu như ở trong mắt Tử Yêu nàng chỉ là một Tiểu Phượng Hoàng tầm thường, có lẽ hắn sẽ đối với nàng không quá mức cảnh giác. Nhưng, nếu như hắn biết hồn phách của nàng nhập vào trong thân thể của Tiểu Phượng Hoàng, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được a.
“ Quật cường như thế, chính là không muốn nói đúng không? Ngươi sớm muộn gì cũng ăn vào đau khổ.” Tử Yêu tay không nhịn được nắm chặt, làm cho Tiểu Phượng Hoàng gần như hít thở không thông, nhưng nàng vẫn là cố gắng làm cho chính mình ẩn nhẫn, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Tử Yêu thanh âm lạnh như băng cười, trong tay đột nhiên nhiều ra một cái lồng tre màu vàng, tiện tay đem Tiểu Phượng Hoàng ném đi, ném vào trong lồng tre.
“ Ngươi một ngày không nói lời nào, liền một ngày đừng mơ tưởng từ trong lồng tre chạy đi.” Cửa lồng tre bị hắn sử dụng kết giới đặc thù phong ấn lại.
Tiểu Phượng Hoàng bị nhốt trong lòng tre, một ngụm lớn thở hào hển, đáy mắt lộ ra tức giận, chẳng lẽ nàng thật sự khó thoát khỏi cái chết, nhất định phải táng thân trong tay Bắc Thần sao?
Tử Yêu cũng không để ý đến nàng, ánh mắt uy nghiêm hướng tới phía đại môn. Nơi đó, Nam Cung Dực đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra hoang mang.
“ Nam Cung Dực, ngươi dám phản bội Bổn tọa?” Thanh âm lạnh lẽo kia làm cho Nam Cung Dực hung hăng đánh cái giật mình.
Nam Cung Dực biện luận nói: “ Tử Yêu đại nhân, ngài hiểu lầm, ta là vì qua hai ngày nữa trong phủ bắt đầu thịnh hội cho nên trước đi thu mua những đồ dùng cần thiết, mới vừa nghe những người khác nói người trong mật thất vị cướp đi, lúc này mới dừng lại xem như thế nào.” Hắn rất nhanh bình tĩnh lại, thong dong trả lời.
“ Thật là không liên quan đến ngươi?” Tử Yêu rõ ràng mang theo giọng nói không chút tín nhiệm.
“ Tử Yêu đại nhân minh giám, lấy thực lực của tiểu nhân làm sao có thể phá giải kết giới của ngài a? Hơn nữa, đứa bé kia chính là nữ nhi của kẻ thù của tại hạ, ta làm sao có thể đi cứu nữ nhi của kẻ thù chứ? Cái này nếu đổi lại là Tử Yêu đại nhân ngài, ngài có thể đi yêu kẻ thù của chính mình không?” Nam Cung Dực đánh cái chủ ý khác, muốn vì mình giải vây tội danh.
Ai ngờ, cuối cùng mộ câu nói này thế nhưng lại chạm vào thần kinh tuyến (giống như là điểm yếu a =))) của Tử Yêu, thần sắc Tử Yêu chợt biến đổi, hướng hắn lên án mạnh mẽ, nói: “ Đương nhiên là không thể nào! Bổn tọa làm sao có thể yêu kẻ thù của chính mình?”
Nam Cung Dực hơi ngẩn ra, không nghĩ tời mình nói một câu tùy ý như vậy lại làm cho hắn kích động như thế. Hắn không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ, Tử Yêu đại nhân sẽ không phải thật tâm muốn đối phó Vân Huyên đi?
Hắn giả vờ cung kính gật đầu, trong tròng mắt, lóe lên một tia cười nhạo được che dấu cẩn thận.
Tử Yêu a Tử Yêu, cho dù ngươi không ai bì được thế nào, kiêu căng ương ngạnh thế nào, cũng thủy chung là người phàm, chạy không khỏi thất tình lục dục ( Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những người ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.).
Người một khi có thất tình lục dục liền không có khả năng làm được chuyện vô địch thiên hạ rồi, đột nhiên trong lúc đó, Tử Yêu trong lòng của hắn địa vị liền giảm ba cấp.
Tử Yêu nhíu mày suy tư chốc lát, chỉ vào Nam Cung Dực nói: “ Bất kể ngươi có tham dự chuyện này hay không, Bổn tọa hiện tại phân phó ngươi mau sớm tra rõ ràng chân tướng chuyện này, đi đem đứa bé kia bắt trở lại cho Bổn tọa. Nếu không, đối với một người vô dụng như ngươi, cũng không còn có bất kỳ chỗ dùng nào rồi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nam Cung Dực đáy lòng hơi kinh hãi, đây là muốn ép hắn đưa vào tuyệt lộ đi? Một khi hắn không có cách nào tìm đứa bé kia về, Tử Yêu liền định đối với mình hạ thủ?
Tốt, dù sao hắn đã phá kết giới, hoàn thành ước định khế huyết. Giờ phút này, lại đem Hách Liên Tử Phong cùng đứa bé kia cùng nhau bắt lại, cũng là không liên quan đến chuyện của hắn đi.
Hách Liên Tử Phong, xin lỗi, ta cũng là thân bất do kỷ. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, cùng mấy tên cao thủ ở bên cạnh, đuổi theo hắn bắt đầu ở trong phủ tìm kiếm.
Hách Liên Tử Phong đột nhiên trong lúc đó biến mất không rõ tung tích, làm hắn rất căm tức, Hách Liên Tử Phong rõ ràng là không tín nhiệm đối với hắn, cho nên mới phải sinh lòng ngờ vực vô căn cứ, tạm thời thay đổi chủ ý.
Bất quá đây không tính cái gì, vì mạng sống, chỉ có tin tưởng chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Hắn không trách Hách Liên Tử Phong, nếu như đổi lại là hắn, hắn có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Lúc này, Hách Liên Tử Phong mang theo Tiểu Nguyệt Nha chạy trốn tới một chỗ thương khố ( kho hàng, nhà kho) chứa đựng bảo vật ở trong phủ. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thay vì liều mạng hướng về phía bên ngoài phủ chạy đi, chẳng bằng an tâm sống ở trong phủ, sau đó tùy thời mà động.
Trong thương khố dự trữ đồ, chính là các loại rượu ngon chuẩn bị cho thịnh hội lần này, còn chuẩn bị một chút vật phẩm, trong đó số lượng nhiều nhất, chính là một thanh trường kiếm chuôi kiếm được mài sáng loáng…….. Thịnh yến chứa nhiều trường kiếm như vậy, thâm ý này, đã rất rõ ràng rồi, đay tuyệt đối phải là một cuộc Hồng Môn Yến!
Hách Liên Tử Phong từ từ thu hồi đáy lòng lạnh lẽo, ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu bất điểm ở trong ngực, tận lực dùng thanh âm ôn nhu nhất nói: “ Tiểu Nguyệt Nha, chúng ta trước tiên trốn ở nơi này đi,con đừng sợ, thúc thúc nhất định sẽ dẫn con đi gặp mẫu thân.”
Tiểu Nguyệt Nha biết điều gật gật đầu, một đôi con ngươi đen láy như bảo thạch nhìn Hách Liên Tử Phong, ngây thơ khả ái trên khuôn mặt lóng lánh sáng bóng khác thường, giống như một con búp bê làm từ sứ, khả ái cực kỳ.
“ Tiểu Nguyệt Nha, có đói bụng không, thúc thúc đi chuẩn bị cho con một chút thức ăn nha?” Hách Liên Tử Phong lần nữa đề thấp thanh âm ôn nhu của chính mình, sợ hù đến tiểu búp bê sứ tinh xảo này.
“ Huyên Huyên có quả quả ăn.” Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu nhìn về phía tay nhỏ bé của mình, tay nhỏ bé trắng nõn của bé phía trên có mang một chiếc nhẫn trữ vật nhỏ được chế tạo đặc biệt, khóe léo linh hoạt, tinh tế tinh xảo.
Tay nhỏ bé của bé sờ sờ, liền từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra hai viên linh quả, giơ lên trước mặt Hách Liên Tử Phong, nói: “ Thúc thúc tóc trắng, mời ăn quả quả.”
Hách Liên Tử Phong nhìn về phía mấy viên linh quả trong tay của bé, khẽ giật mình, phẩm chất linh quả cao như thế thế nhưng lại làm đồ ăn vật cho một hài tử, này không khỏi cũng quá xa xỉ đi?
“ Thúc thúc không đói bụng, con cứ ăn đi.”
Tay nhỏ bé quật cường giơ cao, Tiểu Nguyệt Nha chu môi hồng phấn, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, kiên trì nói: “ Huyên Huyên mỗi ngày ăn, ăn thật ngon, thúc thúc không ăn sao?”
Đối mặt với nhiệt tình của bé, Hách Liên Tử Phong không hề từ chối nữa, từ trong tay bé lấy ra một viên linh quả, nếm thử một miếng, hương vị linh quả ngọt ngào từ trong miệng chảy thẳng vào bụng, cả người nhất thời dâng lên một cỗ ấm áp, đây chính là hiệu dụng của linh quả đi.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của bé, đem linh quả nhét vào trong miệng của Tiểu Nguyệt Nha: “ Con cũng ăn đi.”
Tiểu Nguyệt Nha cười ngọt ngào, vui vẻ bắt đầu ăn.
Những thứ linh quả này đều là Tiểu Phượng Phượng trong ngày thường chung quanh tìm kiếm đến, trên căn bản đồ ăn vật của bé trong nhẫn trữ vật cũng chưa có mất quá nhiều, mỗi ngày đều tràn đầy, bé đói bụng liền nhặt một viên linh quả ăn, đã tập mãi thành thói quen.
“ Tiểu Nguyệt Nha, thích thúc thúc sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, ánh mắt long lanh như nước có chút dao động, Tiểu Nguyệt Nha xoắn xoắn hai tay nhỏ bé, nói: “ Bắt đầu không thích……… Bởi vì ca ca nói thúc thúc là người xấu,……… bất quá……… Hiện tại thích.” Bé cười ngọt ngào, lộ ra mấy cái răng còn chưa có mọc dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh phát sáng kia làm cho người xem tâm tình nhộn nhạo, tất cả phiền não liền quét sạch. Hách Liên Tử Phong buồn cười lắc đầu, mình khi nào trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy chứ, đối mặt với nụ cười ngọt ngào của hài tử, làm hắn có thể cao hừng hồi lâu?
“ Con thích thúc thúc, vậy thân thúc thúc một cái đi.” Hắn mặt nghiêng, đưa tới.
Đôi mắt nhỏ thông minh trái phải ngắm nhìn, Tiểu Nguyệt Nha chu cái miệng nhỏ nhắn, ẩm ướt ở trên gương mặt hắn bẹp một ngụm, ngón tay út đặt ở mép, thần thần bí bí nói: “ Ngàn vạn lần đừng để cho phụ thân biết, phụ thân nói không thể tùy tiện hôn bé trai khác.”
Hách Liên Tử Phong Xì một tiếng, thật buồn cười, Long Thiên Tuyệt người này quả thật là một bình dấm lớn ngàn năm a, giữ khư khư ái thê của hắn coi như xong, hiện tại ngay cả nữ nhi cũng bị hắn giáo dưỡng nghiêm khắc như thế, hắn thật là vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay lên nhéo gương mặt trắng noãn của Tiểu Nguyệt Nha, nói: “ Tốt! Đây chính là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta, thúc thúc nhất định sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”
“ Ừ!” Tiểu Nguyệt Nha khuôn mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên tràn ra, hai mắt cong cong.
Nhìn cô bé khả ái trước mặt như thế, Hách Liên Tử Phong trong lòng không biết là cái tư vị gì, nếu như bé là con gái của mình, hắn nhất định so sánh với Long Thiên Tuyệt càng yêu thương bé hơn, không để cho bất luận kẻ nào tới gần một bước tổn thương bé?
Mới vừa rồi còn a a nở nụ cười đột nhiên trên mặt trong lúc đó trở nên ảm đạm, Tiểu Nguyệt Nha nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên xịch xịch nổi lên nước mắt.
“ Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc rồi?” Ngón tay có những vết chai gồ ghề lướt nhẹ nhàng qua những giọt nước mắt của bé, sợ sẽ gây ra vết thương trên gương mặt trắng nõn, Hách Liên Tử Phong nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Nguyệt Nha một bên hô hấp, một bên mang theo nồng đậm giọng mũi khóc ròng nói: “ Tiểu Phượng Phượng đi nơi nào? Nó không phải là bị người xấu bắt đi rồi chứ, tại sao con không cảm ứng được nó?”
Nguyên lai là vì con thú cưng của bé mà thương tâm khổ sở.
Hách Liên Tử Phong ôm bé ngồi trên mặt đất, để cho bé ngồi vào trong ngực của mình, vừa vỗ về vừa an ủi, nói: “ Tiểu Phượng Phượng không có chuyện gì, nó có thể là bị lạc đường, tạm thời không tìm được chúng ta. Chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi ra ngoài thúc thúc sẽ đi tìm nó, sau đó chúng ta mang theo nó cũng nhau rời đi nơi này, đi tìm cha mẹ của con, nha?”
“ Tốt!” Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, một đôi con ngươi tràn ngập nước mắt lóe sáng, chớp chớp mong chờ.
Chỗ cao nhất trong Phủ Bắc Thần, cũng chính là Vọng Tinh Lâu, từ nơi này nhìn xuống phía dưới trông về phía xa, có thể thấy được hết thảy phong cảnh trong ngoài Phủ Bắc Thần.
Đứng nơi đón gió, Tử Yêu đứng im ở Vọng Tinh Lâu nhìn xung quanh, ban đêm gió lạnh tùy ý lay động những sợi tóc của hắn, hắn có chút bất động.
Ở phía sau hắn, một cái lồng tre màu vàng ở trên bàn đá, trong lòng tre bi đóng chặc chính là hồn phách của Vân Huyên trú ngụ ở trên thân Tiểu Phượng Hoàng.
Nhìn người trước mắt không chút nhúc nhích đứng ở đầu gió, Vân Huyên không khỏi có chút bực bội, thử học giọng nói ôn tồn của Tiểu Phượng Hoàng, nói: “ Lạnh muốn chết, lạnh muốn chết! Ta muốn trở về!”
Thân ảnh Tử Yêu hơi động một chút, cũng không quay đầu nói: “ Chính là một cái vật nhỏ, lại còn dám đòi hỏi, ngươi có tin hay không ta đem ngươi đi nướng, sau đó cho chó ăn?”
Vân Huyên hít sâu một hơi, lại nói: “ Ngươi giam giữ ta ở đây cũng vô dụng, Tiểu chủ nhân của ta mới không tới hai tuổi, căn bản không có bất kỳ hành động hiểu biết nào.”
“ Nó sẽ không có hành động, nhưng mà Vân Huyên ở trong người của nó thì có!” Tử Yêu khẩu khí chém đinh chặt sắt nói: “ Ở trong ấn tượng của Bổn tọa, nàng là một người có trách nhiệm trọng tình trọng nghĩa, nàng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chiến hữu của chính mình, một mình chạy trốn, đây chính là điểm mà Bổn tọa bội phục nàng nhất, đồng thời cũng là điểm mà Bổn tọa căm hận nàng nhất.”
“ Tại sao?” Vân Huyên hỏi.
Tử Yêu từ từ quay đầu lại, một đôi con ngươi màu tím diêm dúa lẳng lơ ( ý nói là xinh đẹp a=))), trong đêm tối trở nên vô cùng xinh đẹp mị hoặc: “ Bởi vì nàng cùng Bổn tọa là cừu địch, nàng có trách nhiệm cùng trọng tình trọng nghĩa, vĩnh viễn không có ở trên người của Bổn tọa!”
Vân Huyên lên tiếng cười nhẹ, có mấy phần tự giễu: “ Có lẽ, trải qua thời gian vạn năm, nàng đã thay đổi rồi? Trên người nàng dũng khí cùng tự tin bị năm thàng từ từ mai một, trách nhiệm cùng trọng tình trọng nghĩa của nàng cũng đi theo thời gian mà từ từ tan biến. Có lẽ nàng, đã không còn mong đợi đối với bất cứ chuyện gì nữa rồi, bởi vì những thứ kia đối với nàng mà nói, đều trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.”
“ Phải không?” Tử Yêu ánh mắt bỗng dưng phát sáng, thật chặc khóa Tiểu Phượng Hoàng ở trong lồng tre: “ Ngươi như thế nào lại hiểu rõ thanh âm trong lòng của nàng như thế? Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Tiểu Phượng Hoàng vỗ vỗ hai cánh, khoan khoái kêu lên: “ Ta là Tiểu Phượng Phượng, ta là Vạn Hoàng Chi Hoàng khắp thiên hạ không có kẻ địch nào!”
“ Vạn Hoàng Chi Hoàng? Khắp thiên hạ không có kẻ địch nào?” Tử Yêu đáy mắt hoài nghi từ từ thu hồi, thay vào đó là ý châm chọc cùng cười nhạo, hắn đưa một cái ngón tay thon dài ra, tham dò vào cái lồng màu vàng, đùa Tiểu Phượng Hoàng ở bên trong lồng tre, lên tiếng nói: “ Chỉ bằng ngươi một cái vật nhỏ này, cũng dám ở trước mặt Bổn tọa đại ngôn bất tàm (nói khoác mà không biết ngượng)?”
Hắn dừng một chút, đột nhiên kéo xuống tươi cười: “ Cũng tốt, nhìn ngươi cái vật nhỏ này còn có phân thượng có thể giải buồn, Bổn tọa liền tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi! Đợi khi tìm được tiểu chủ nhân của ngươi, Bổn tọa sẽ để cho các ngươi đoàn tụ ở bên trong lồng tre, từ nay về sau coi như là một món đồ chơi, ở lại bên người Bổn tọa………”
Nghe tiếng cười của Tử Yêu, bộ lông trên người Tiểu Phượng Hoàng, toàn bộ dựng lên, sở thích của người này đến tột cùng là thay đổi từ đâu a?
Bóng đêm càng ngày càng đệm, thủ vệ ở bên ngoài thương khổ cùng tiếng bước cũng càng ngày càng thường xuyên.
Hách Liên Tử Phong ôm Tiểu Nguyệt Nha, trốn ở một cái góc tối bên trong thương khố, không dám vọng động. Xem ra, lão tổ tông đã đoán được, bọn họ không có rời đi phủ đệ, cho nên đem trọng điểm tìm kiếm ở bên trong phủ đệ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới nơi này, hắn phải nghĩ biện pháp chuyển đến một chỗ an toàn khác mới được, nên đi nơi nào đây? Nơi nào mới là an toàn nhất?
Trong lúc suy tử, vốn là Tiểu Nguyệt Nha ở trong lòng ngực của hắn ngủ yên đột nhiên tỉnh lại, mở ra một đôi ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, giọng mềm nhũn nói: “ Thúc thúc tóc trắng, chúng ta phải chạy đi sao?”
Hách Liên Tử Phong hơi sửng sờ, ấm giọng nói: “ Tiểu Nguyệt Nha mau ngủ đi, có thúc thúc ở đây, con vẫn rất an toàn.”
Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ nháy mắt mấy cái, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng hắn, tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo của hắn, bé một lần nữa nhắm hai mắt lại, ngọt ngào thiếp đi.
Nhận thấy được cước bộ thả chậm của Hách Liên Tử Phong, Nam Cung Dực từ phía trước quay đầu lại: “ Yên tâm, bọn họ là người của ta, sẽ không bán đứng chúng ta.”
Vì để chứng minh lời của hắn là thật, Nam Cung Dực một mình đi tới, rất nhanh, một đội thủ vệ bị kinh động.
“ Người nào?”
“ Là ta!” Nam Cung Dực thong dong ứng đối.
“ Nguyên lai là Dực công tử, hiện tại bắt đầu giờ giới nghiêm của toàn bộ gia tộc, Dực công tử đây là muốn đi đâu a?” Thủ về cầm đầu hỏi.
“ Những việc này các ngươi đừng hỏi, các ngươi trước cứ đi những địa phương khác để tuần tra, không nên ở lại đây nữa.” Nam Cung Dực nói.
Mấy vị thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, không có do dự quá nhiều, cùng hô lên: “ Dạ, Dực công tử!”
Nói xong mấy người đó nhất tề xoay người, hướng nơi khác tuần tra.
“ Hách Liên huynh, ngươi có thể đi ra.”
Hách Liên Tử Phong đem hết thảy thu vào đáy mắt, trong lòng sầu lo càng lúc càng lớn, thủ vệ Bắc Thần gia tộc lại cũng trở thành người của hắn, thế lực của hắn phát triển rốt cuộc có bao nhiêu khổng lồ, rốt cuộc còn có cái gì là hắn không thể làm được? Thật kinh ngạc năng lực của Nam Cung Dực, Hách Liên Tử Phong ôm Tiểu Nguyệt Nha từ trong bóng tối đi ra.
” Ngươi thật là không đơn giản a! Cả Bắc Thần gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu người đã quy hàng ngươi, nghe theo hiệu lệnh của ngươi?” Hách Liên Tử Phong lãnh khốc hỏi.
Nam Cung Dực cúi đầu cười một tiếng: “ Hách Liên huynh đang sợ cái gì, chẳng lẽ sợ ta ở Bắc Thần gia tộc từ một cái khách đổi thành chủ, chiếm cứ gia nghiệp Bắc Thần gia tộc các ngươi sao?”
Hách Liên Tử Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, người này tâm cơ thâm trầm, làm cho hắn khó mà suy nghĩ.
“ Chúng ta đi nhanh đi, nói không chừng Tử Yêu đại nhân đã nhận ra được kết giới bị phá giải, đang tìm kiếm chúng ta đó.” Nam Cung Dực lời vừa dứt, phương hướng mật thất quả nhiên truyền đến tiếng rống giận gầm thét.
Rất nhanh, khắp mọi nơi thủ vệ bắt đầu động.
Nam Cung Dực cùng Hách Liên Tử Phong hai người liếc mắt nhìn nhau, không do dự nữa, cùng nhau hướng về phía cửa ra Bắc Thần gia tộc chạy đi.
Liên tục thuận lợi tránh thoát mấy đám thủ vệ, bọn họ rất nhanh nhích tới gần đại môn, Hách Liên Tử Phong đột nhiên ngừng lại.
Lấy trí khôn của lão tổ tông, hắn nhất định sẽ nghĩ đến đi ra ngoài cửa chặn bọn họ lại, trước mắt ở lại trong phủ ngược lại là an toàn nhất. Thấy Nam Cung Dực đang hướng về phía cửa phủ chạy đi, môi hắn gợi lên ý cười lạnh lùng, có lẽ, đây là cơ hội tốt nhất mượn tay lão tổ tông, trừ đi Nam Cung Dực.
Nam Cung Dực, đây chính là ngươi tự tìm!
Hắn ôm Tiểu Nguyệt Nha, xoay người hướng phương hướng ngược lại chạy đi.
Đi theo ở phía sau hắn Tiểu Phượng Hoàng còn đang chần chờ, nàng thật vất vả đợi đến có thể có cơ hội rời đi kết giới, chẳng lẽ cứ như vậy nửa đường bỏ qua sao? Không được, nàng không thể lại tiếp tục chờ đợi nữa, nàng thừa dịp cơ hội này đi Vân tộc đi gặp Tiêu Dao.
Nghĩ tới, nàng đột nhiên phóng cao lên, hướng đại môn bay đi.
“ Mau trở lại!” Hách Liên Tử Phong thanh âm gầm nhẹ, lại không thể ngăn cản được nàng rồi. Cách đó không xa, hắn đã cảm thấy có một cổ huyền khí màu tím lượn vòng mà lên.
Tiểu Phượng Hoàng mục tiêu rõ ràng như thế, muốn không bị người khác phát hiện cũng không thể a. Hắn không nhịn được khẽ nguyền rủa: “ Thật là ngu ngốc!”
Hắn không cách nào tưởng tượng được cái người lỗ mãng vọng động trước mắt như thế, lại từng là nữ tử truyền kì oai phong một cõi được coi là kiêu ngạo của cả Vân tộc, chẳng lẽ là bởi vì năm tháng ma luyện, khiến cho nàng trở nên chậm chạp như vậy? Hay là nàng đã bị tình yêu làm cho mê mang đầu óc, không còn cơ trí cùng quyết đoán như trước nữa?
Hắn chẳng cần quan tâm đến an nguy của nàng nữa, Hách Liên Tử Phong vội vàng ôm hài tử trong ngực hướng về phương hướng khác chạy đi.
Có Tiểu Phượng Hoàng hấp dẫn lực chú ý của các cao thủ trong phủ cùng với Tử Yêu, Hách Liên Tử Phong rất nhanh liền biến mất ở cuối hành lang.
Kèm theo một trận cuồng phong gào thét, Tử Yêu rất nhanh xuất hiện ở trên bầu trời, bàn tay to của hắn mở ra, trong nháy mắt ngăn trở quỹ đạo bay của Tiểu Phượng Hoàng.
“ Vật nhỏ, ngươi muồn chạy trốn đến đâu a?”
Vân Huyên cố gắng giãy dụa, không để cho mình rơi vào trong tay của Tử Yêu, tránh thoát một lúc lâu, thân thể vẫn bị cường thế hút vào trong lòng bàn tay của Tử Yêu.
“ Vật nhỏ, thực lực của ngươi tăng lên không ít a. Nói mau, tiểu chủ nhân của ngươi chạy đi nơi nào? Là ai cứu các ngươi ra?” Lòng bàn tay của Tử Yêu khẽ dùng sức, cả người Tiểu Phượng Hoàng run rẩy dâng lên, không nói một lời nào.
Bây giờ, nàng không thể nói chuyện, một khi nàng nói chuyện sẽ bại lộ thân phận của nàng ra.
Nếu như ở trong mắt Tử Yêu nàng chỉ là một Tiểu Phượng Hoàng tầm thường, có lẽ hắn sẽ đối với nàng không quá mức cảnh giác. Nhưng, nếu như hắn biết hồn phách của nàng nhập vào trong thân thể của Tiểu Phượng Hoàng, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được a.
“ Quật cường như thế, chính là không muốn nói đúng không? Ngươi sớm muộn gì cũng ăn vào đau khổ.” Tử Yêu tay không nhịn được nắm chặt, làm cho Tiểu Phượng Hoàng gần như hít thở không thông, nhưng nàng vẫn là cố gắng làm cho chính mình ẩn nhẫn, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Tử Yêu thanh âm lạnh như băng cười, trong tay đột nhiên nhiều ra một cái lồng tre màu vàng, tiện tay đem Tiểu Phượng Hoàng ném đi, ném vào trong lồng tre.
“ Ngươi một ngày không nói lời nào, liền một ngày đừng mơ tưởng từ trong lồng tre chạy đi.” Cửa lồng tre bị hắn sử dụng kết giới đặc thù phong ấn lại.
Tiểu Phượng Hoàng bị nhốt trong lòng tre, một ngụm lớn thở hào hển, đáy mắt lộ ra tức giận, chẳng lẽ nàng thật sự khó thoát khỏi cái chết, nhất định phải táng thân trong tay Bắc Thần sao?
Tử Yêu cũng không để ý đến nàng, ánh mắt uy nghiêm hướng tới phía đại môn. Nơi đó, Nam Cung Dực đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra hoang mang.
“ Nam Cung Dực, ngươi dám phản bội Bổn tọa?” Thanh âm lạnh lẽo kia làm cho Nam Cung Dực hung hăng đánh cái giật mình.
Nam Cung Dực biện luận nói: “ Tử Yêu đại nhân, ngài hiểu lầm, ta là vì qua hai ngày nữa trong phủ bắt đầu thịnh hội cho nên trước đi thu mua những đồ dùng cần thiết, mới vừa nghe những người khác nói người trong mật thất vị cướp đi, lúc này mới dừng lại xem như thế nào.” Hắn rất nhanh bình tĩnh lại, thong dong trả lời.
“ Thật là không liên quan đến ngươi?” Tử Yêu rõ ràng mang theo giọng nói không chút tín nhiệm.
“ Tử Yêu đại nhân minh giám, lấy thực lực của tiểu nhân làm sao có thể phá giải kết giới của ngài a? Hơn nữa, đứa bé kia chính là nữ nhi của kẻ thù của tại hạ, ta làm sao có thể đi cứu nữ nhi của kẻ thù chứ? Cái này nếu đổi lại là Tử Yêu đại nhân ngài, ngài có thể đi yêu kẻ thù của chính mình không?” Nam Cung Dực đánh cái chủ ý khác, muốn vì mình giải vây tội danh.
Ai ngờ, cuối cùng mộ câu nói này thế nhưng lại chạm vào thần kinh tuyến (giống như là điểm yếu a =))) của Tử Yêu, thần sắc Tử Yêu chợt biến đổi, hướng hắn lên án mạnh mẽ, nói: “ Đương nhiên là không thể nào! Bổn tọa làm sao có thể yêu kẻ thù của chính mình?”
Nam Cung Dực hơi ngẩn ra, không nghĩ tời mình nói một câu tùy ý như vậy lại làm cho hắn kích động như thế. Hắn không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ, Tử Yêu đại nhân sẽ không phải thật tâm muốn đối phó Vân Huyên đi?
Hắn giả vờ cung kính gật đầu, trong tròng mắt, lóe lên một tia cười nhạo được che dấu cẩn thận.
Tử Yêu a Tử Yêu, cho dù ngươi không ai bì được thế nào, kiêu căng ương ngạnh thế nào, cũng thủy chung là người phàm, chạy không khỏi thất tình lục dục ( Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những người ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.).
Người một khi có thất tình lục dục liền không có khả năng làm được chuyện vô địch thiên hạ rồi, đột nhiên trong lúc đó, Tử Yêu trong lòng của hắn địa vị liền giảm ba cấp.
Tử Yêu nhíu mày suy tư chốc lát, chỉ vào Nam Cung Dực nói: “ Bất kể ngươi có tham dự chuyện này hay không, Bổn tọa hiện tại phân phó ngươi mau sớm tra rõ ràng chân tướng chuyện này, đi đem đứa bé kia bắt trở lại cho Bổn tọa. Nếu không, đối với một người vô dụng như ngươi, cũng không còn có bất kỳ chỗ dùng nào rồi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nam Cung Dực đáy lòng hơi kinh hãi, đây là muốn ép hắn đưa vào tuyệt lộ đi? Một khi hắn không có cách nào tìm đứa bé kia về, Tử Yêu liền định đối với mình hạ thủ?
Tốt, dù sao hắn đã phá kết giới, hoàn thành ước định khế huyết. Giờ phút này, lại đem Hách Liên Tử Phong cùng đứa bé kia cùng nhau bắt lại, cũng là không liên quan đến chuyện của hắn đi.
Hách Liên Tử Phong, xin lỗi, ta cũng là thân bất do kỷ. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, cùng mấy tên cao thủ ở bên cạnh, đuổi theo hắn bắt đầu ở trong phủ tìm kiếm.
Hách Liên Tử Phong đột nhiên trong lúc đó biến mất không rõ tung tích, làm hắn rất căm tức, Hách Liên Tử Phong rõ ràng là không tín nhiệm đối với hắn, cho nên mới phải sinh lòng ngờ vực vô căn cứ, tạm thời thay đổi chủ ý.
Bất quá đây không tính cái gì, vì mạng sống, chỉ có tin tưởng chính mình mới là đáng tin cậy nhất. Hắn không trách Hách Liên Tử Phong, nếu như đổi lại là hắn, hắn có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Lúc này, Hách Liên Tử Phong mang theo Tiểu Nguyệt Nha chạy trốn tới một chỗ thương khố ( kho hàng, nhà kho) chứa đựng bảo vật ở trong phủ. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thay vì liều mạng hướng về phía bên ngoài phủ chạy đi, chẳng bằng an tâm sống ở trong phủ, sau đó tùy thời mà động.
Trong thương khố dự trữ đồ, chính là các loại rượu ngon chuẩn bị cho thịnh hội lần này, còn chuẩn bị một chút vật phẩm, trong đó số lượng nhiều nhất, chính là một thanh trường kiếm chuôi kiếm được mài sáng loáng…….. Thịnh yến chứa nhiều trường kiếm như vậy, thâm ý này, đã rất rõ ràng rồi, đay tuyệt đối phải là một cuộc Hồng Môn Yến!
Hách Liên Tử Phong từ từ thu hồi đáy lòng lạnh lẽo, ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu bất điểm ở trong ngực, tận lực dùng thanh âm ôn nhu nhất nói: “ Tiểu Nguyệt Nha, chúng ta trước tiên trốn ở nơi này đi,con đừng sợ, thúc thúc nhất định sẽ dẫn con đi gặp mẫu thân.”
Tiểu Nguyệt Nha biết điều gật gật đầu, một đôi con ngươi đen láy như bảo thạch nhìn Hách Liên Tử Phong, ngây thơ khả ái trên khuôn mặt lóng lánh sáng bóng khác thường, giống như một con búp bê làm từ sứ, khả ái cực kỳ.
“ Tiểu Nguyệt Nha, có đói bụng không, thúc thúc đi chuẩn bị cho con một chút thức ăn nha?” Hách Liên Tử Phong lần nữa đề thấp thanh âm ôn nhu của chính mình, sợ hù đến tiểu búp bê sứ tinh xảo này.
“ Huyên Huyên có quả quả ăn.” Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu nhìn về phía tay nhỏ bé của mình, tay nhỏ bé trắng nõn của bé phía trên có mang một chiếc nhẫn trữ vật nhỏ được chế tạo đặc biệt, khóe léo linh hoạt, tinh tế tinh xảo.
Tay nhỏ bé của bé sờ sờ, liền từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra hai viên linh quả, giơ lên trước mặt Hách Liên Tử Phong, nói: “ Thúc thúc tóc trắng, mời ăn quả quả.”
Hách Liên Tử Phong nhìn về phía mấy viên linh quả trong tay của bé, khẽ giật mình, phẩm chất linh quả cao như thế thế nhưng lại làm đồ ăn vật cho một hài tử, này không khỏi cũng quá xa xỉ đi?
“ Thúc thúc không đói bụng, con cứ ăn đi.”
Tay nhỏ bé quật cường giơ cao, Tiểu Nguyệt Nha chu môi hồng phấn, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, kiên trì nói: “ Huyên Huyên mỗi ngày ăn, ăn thật ngon, thúc thúc không ăn sao?”
Đối mặt với nhiệt tình của bé, Hách Liên Tử Phong không hề từ chối nữa, từ trong tay bé lấy ra một viên linh quả, nếm thử một miếng, hương vị linh quả ngọt ngào từ trong miệng chảy thẳng vào bụng, cả người nhất thời dâng lên một cỗ ấm áp, đây chính là hiệu dụng của linh quả đi.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của bé, đem linh quả nhét vào trong miệng của Tiểu Nguyệt Nha: “ Con cũng ăn đi.”
Tiểu Nguyệt Nha cười ngọt ngào, vui vẻ bắt đầu ăn.
Những thứ linh quả này đều là Tiểu Phượng Phượng trong ngày thường chung quanh tìm kiếm đến, trên căn bản đồ ăn vật của bé trong nhẫn trữ vật cũng chưa có mất quá nhiều, mỗi ngày đều tràn đầy, bé đói bụng liền nhặt một viên linh quả ăn, đã tập mãi thành thói quen.
“ Tiểu Nguyệt Nha, thích thúc thúc sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, ánh mắt long lanh như nước có chút dao động, Tiểu Nguyệt Nha xoắn xoắn hai tay nhỏ bé, nói: “ Bắt đầu không thích……… Bởi vì ca ca nói thúc thúc là người xấu,……… bất quá……… Hiện tại thích.” Bé cười ngọt ngào, lộ ra mấy cái răng còn chưa có mọc dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh phát sáng kia làm cho người xem tâm tình nhộn nhạo, tất cả phiền não liền quét sạch. Hách Liên Tử Phong buồn cười lắc đầu, mình khi nào trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy chứ, đối mặt với nụ cười ngọt ngào của hài tử, làm hắn có thể cao hừng hồi lâu?
“ Con thích thúc thúc, vậy thân thúc thúc một cái đi.” Hắn mặt nghiêng, đưa tới.
Đôi mắt nhỏ thông minh trái phải ngắm nhìn, Tiểu Nguyệt Nha chu cái miệng nhỏ nhắn, ẩm ướt ở trên gương mặt hắn bẹp một ngụm, ngón tay út đặt ở mép, thần thần bí bí nói: “ Ngàn vạn lần đừng để cho phụ thân biết, phụ thân nói không thể tùy tiện hôn bé trai khác.”
Hách Liên Tử Phong Xì một tiếng, thật buồn cười, Long Thiên Tuyệt người này quả thật là một bình dấm lớn ngàn năm a, giữ khư khư ái thê của hắn coi như xong, hiện tại ngay cả nữ nhi cũng bị hắn giáo dưỡng nghiêm khắc như thế, hắn thật là vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay lên nhéo gương mặt trắng noãn của Tiểu Nguyệt Nha, nói: “ Tốt! Đây chính là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta, thúc thúc nhất định sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”
“ Ừ!” Tiểu Nguyệt Nha khuôn mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên tràn ra, hai mắt cong cong.
Nhìn cô bé khả ái trước mặt như thế, Hách Liên Tử Phong trong lòng không biết là cái tư vị gì, nếu như bé là con gái của mình, hắn nhất định so sánh với Long Thiên Tuyệt càng yêu thương bé hơn, không để cho bất luận kẻ nào tới gần một bước tổn thương bé?
Mới vừa rồi còn a a nở nụ cười đột nhiên trên mặt trong lúc đó trở nên ảm đạm, Tiểu Nguyệt Nha nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên xịch xịch nổi lên nước mắt.
“ Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc rồi?” Ngón tay có những vết chai gồ ghề lướt nhẹ nhàng qua những giọt nước mắt của bé, sợ sẽ gây ra vết thương trên gương mặt trắng nõn, Hách Liên Tử Phong nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Nguyệt Nha một bên hô hấp, một bên mang theo nồng đậm giọng mũi khóc ròng nói: “ Tiểu Phượng Phượng đi nơi nào? Nó không phải là bị người xấu bắt đi rồi chứ, tại sao con không cảm ứng được nó?”
Nguyên lai là vì con thú cưng của bé mà thương tâm khổ sở.
Hách Liên Tử Phong ôm bé ngồi trên mặt đất, để cho bé ngồi vào trong ngực của mình, vừa vỗ về vừa an ủi, nói: “ Tiểu Phượng Phượng không có chuyện gì, nó có thể là bị lạc đường, tạm thời không tìm được chúng ta. Chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi ra ngoài thúc thúc sẽ đi tìm nó, sau đó chúng ta mang theo nó cũng nhau rời đi nơi này, đi tìm cha mẹ của con, nha?”
“ Tốt!” Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, một đôi con ngươi tràn ngập nước mắt lóe sáng, chớp chớp mong chờ.
Chỗ cao nhất trong Phủ Bắc Thần, cũng chính là Vọng Tinh Lâu, từ nơi này nhìn xuống phía dưới trông về phía xa, có thể thấy được hết thảy phong cảnh trong ngoài Phủ Bắc Thần.
Đứng nơi đón gió, Tử Yêu đứng im ở Vọng Tinh Lâu nhìn xung quanh, ban đêm gió lạnh tùy ý lay động những sợi tóc của hắn, hắn có chút bất động.
Ở phía sau hắn, một cái lồng tre màu vàng ở trên bàn đá, trong lòng tre bi đóng chặc chính là hồn phách của Vân Huyên trú ngụ ở trên thân Tiểu Phượng Hoàng.
Nhìn người trước mắt không chút nhúc nhích đứng ở đầu gió, Vân Huyên không khỏi có chút bực bội, thử học giọng nói ôn tồn của Tiểu Phượng Hoàng, nói: “ Lạnh muốn chết, lạnh muốn chết! Ta muốn trở về!”
Thân ảnh Tử Yêu hơi động một chút, cũng không quay đầu nói: “ Chính là một cái vật nhỏ, lại còn dám đòi hỏi, ngươi có tin hay không ta đem ngươi đi nướng, sau đó cho chó ăn?”
Vân Huyên hít sâu một hơi, lại nói: “ Ngươi giam giữ ta ở đây cũng vô dụng, Tiểu chủ nhân của ta mới không tới hai tuổi, căn bản không có bất kỳ hành động hiểu biết nào.”
“ Nó sẽ không có hành động, nhưng mà Vân Huyên ở trong người của nó thì có!” Tử Yêu khẩu khí chém đinh chặt sắt nói: “ Ở trong ấn tượng của Bổn tọa, nàng là một người có trách nhiệm trọng tình trọng nghĩa, nàng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chiến hữu của chính mình, một mình chạy trốn, đây chính là điểm mà Bổn tọa bội phục nàng nhất, đồng thời cũng là điểm mà Bổn tọa căm hận nàng nhất.”
“ Tại sao?” Vân Huyên hỏi.
Tử Yêu từ từ quay đầu lại, một đôi con ngươi màu tím diêm dúa lẳng lơ ( ý nói là xinh đẹp a=))), trong đêm tối trở nên vô cùng xinh đẹp mị hoặc: “ Bởi vì nàng cùng Bổn tọa là cừu địch, nàng có trách nhiệm cùng trọng tình trọng nghĩa, vĩnh viễn không có ở trên người của Bổn tọa!”
Vân Huyên lên tiếng cười nhẹ, có mấy phần tự giễu: “ Có lẽ, trải qua thời gian vạn năm, nàng đã thay đổi rồi? Trên người nàng dũng khí cùng tự tin bị năm thàng từ từ mai một, trách nhiệm cùng trọng tình trọng nghĩa của nàng cũng đi theo thời gian mà từ từ tan biến. Có lẽ nàng, đã không còn mong đợi đối với bất cứ chuyện gì nữa rồi, bởi vì những thứ kia đối với nàng mà nói, đều trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.”
“ Phải không?” Tử Yêu ánh mắt bỗng dưng phát sáng, thật chặc khóa Tiểu Phượng Hoàng ở trong lồng tre: “ Ngươi như thế nào lại hiểu rõ thanh âm trong lòng của nàng như thế? Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Tiểu Phượng Hoàng vỗ vỗ hai cánh, khoan khoái kêu lên: “ Ta là Tiểu Phượng Phượng, ta là Vạn Hoàng Chi Hoàng khắp thiên hạ không có kẻ địch nào!”
“ Vạn Hoàng Chi Hoàng? Khắp thiên hạ không có kẻ địch nào?” Tử Yêu đáy mắt hoài nghi từ từ thu hồi, thay vào đó là ý châm chọc cùng cười nhạo, hắn đưa một cái ngón tay thon dài ra, tham dò vào cái lồng màu vàng, đùa Tiểu Phượng Hoàng ở bên trong lồng tre, lên tiếng nói: “ Chỉ bằng ngươi một cái vật nhỏ này, cũng dám ở trước mặt Bổn tọa đại ngôn bất tàm (nói khoác mà không biết ngượng)?”
Hắn dừng một chút, đột nhiên kéo xuống tươi cười: “ Cũng tốt, nhìn ngươi cái vật nhỏ này còn có phân thượng có thể giải buồn, Bổn tọa liền tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi! Đợi khi tìm được tiểu chủ nhân của ngươi, Bổn tọa sẽ để cho các ngươi đoàn tụ ở bên trong lồng tre, từ nay về sau coi như là một món đồ chơi, ở lại bên người Bổn tọa………”
Nghe tiếng cười của Tử Yêu, bộ lông trên người Tiểu Phượng Hoàng, toàn bộ dựng lên, sở thích của người này đến tột cùng là thay đổi từ đâu a?
Bóng đêm càng ngày càng đệm, thủ vệ ở bên ngoài thương khổ cùng tiếng bước cũng càng ngày càng thường xuyên.
Hách Liên Tử Phong ôm Tiểu Nguyệt Nha, trốn ở một cái góc tối bên trong thương khố, không dám vọng động. Xem ra, lão tổ tông đã đoán được, bọn họ không có rời đi phủ đệ, cho nên đem trọng điểm tìm kiếm ở bên trong phủ đệ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới nơi này, hắn phải nghĩ biện pháp chuyển đến một chỗ an toàn khác mới được, nên đi nơi nào đây? Nơi nào mới là an toàn nhất?
Trong lúc suy tử, vốn là Tiểu Nguyệt Nha ở trong lòng ngực của hắn ngủ yên đột nhiên tỉnh lại, mở ra một đôi ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, giọng mềm nhũn nói: “ Thúc thúc tóc trắng, chúng ta phải chạy đi sao?”
Hách Liên Tử Phong hơi sửng sờ, ấm giọng nói: “ Tiểu Nguyệt Nha mau ngủ đi, có thúc thúc ở đây, con vẫn rất an toàn.”
Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ nháy mắt mấy cái, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng hắn, tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo của hắn, bé một lần nữa nhắm hai mắt lại, ngọt ngào thiếp đi.
Bình luận truyện