Thiên Thánh

Quyển 2 - Chương 15: Đệ tử kiệt xuất



Hoàn cảnh mới, phương thức mới, khởi đầu mới.

Ý Thiên bắt đầu tụ tập Ngưng Khí Quyết từ sáng sớm, buổi chiều thối luyện nhục thân, buổi tối thì ra ngoài sơn trang, vào trong rừng thổ cổ nạp tân, dùng trợ giúp của địa linh thảo để tu luyện Hồi Thiên Quyết, gia tăng nồng độ chân khí trong cơ thể.

Bởi vì bộ dạng xấu xí nên Ý Thiên bị rất nhiều người cười nhạo. Điều này càng làm cho hắn phẫn nộ, một mình yên lặng tu luyện, thậm chí đến một người bằng hữu cũng không có.

Đứng trên quảng trường, Ý Thiên nhìn số đệ tử nội môn muôn hình muôn vẻ, mặt lộ ra vẻ tịch mịch, trong lòng hiện ra nỗi cô đơn.

Ngẩng đầu, Ý Thiên nhìn trời, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

"A. dương viêm xuất hiện!"

Ngay khi Ý Thiên xuất thần, quảng trường đột nhiên loạn lên, làm Ý Thiên tỉnh lại.

Trên quảng trường, một thiếu niên cả người màu đỏ, thậm chí cả lông mi cũng màu đỏ đang tiến đến, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Thiếu niên đó nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tuấn tú, thần sắc ngạo nghễ, thân thể cao lớn lộ ra vẻ khỏe mạnh và cao ngạo, giống như hỏa diễm.

"Dương Viêm của tổ một, quả nhiên danh bất hư truyền. Nghe nói hắn là người có hi vọng trở thành đệ tử chân truyền nhất. Mới có nửa năm mà hắn đã tiến được vào top mười của tổ một."

"Nhìn kìa, Ân Chính cũng xuất hiện. Hắn cũng là một thiên tài kiệt xuất trong top mười của tổ một, vào đây cũng chưa được một năm."

Mọi người lại loạn lên, bởi vì cách Dương Viêm không xa lại xuất hiện thêm một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nữa.

Người này mặc một bộ áo trắng, mặt mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ tự phụ và thong dong.

Cách nhau vài trượng, Dương Viêm và Ân Chính nhìn nhau, một cuộc chiến vô hình diễn ra dưới ánh mắt của mọi người.

Ý Thiên nhìn hai người, trong mắt lộ ra khát vọng. Hai người này không chỉ có thực lực cao cường mà vẻ ngoài cũng cực kỳ xuất chúng, hơn ý Thiên quá nhiều.

Lúc này, đám người lại tiếp tục loạn lên: "Nhìn kìa, Niếp Không cũng xuất hiện! Bên cạnh hắn còn có ba người nữa, đó là ai?"

"Đó là ba người vừa mới tấn thăng thành đệ tử nội môn không lâu, tên là Phương Hoành, Đông Phương Thắng, Giang Vân Hạc, trước khi tấn thăng được gọi là tam kiệt ngoại môn, tu vi tư chất đều cực kỳ tốt, sau lần kiểm tra đầu tiên liền tiến thẳng từ tổ mười lăm lên tổ một, được gọi là những người có tốc độ tăng tiến nhanh nhất."

Niếp Không mặc áo trắng, khoảng mười tám mười chín tuổi, trên khuôn mặt tuấn mỹ kiệt luân nở một nụ cười thân thiết, vẻ ngoài còn tuấn lãng hơn cả mấy người Dương Viêm, Ân Chính, Phương Hoành, Giang Vân Hạc.

Bên cạnh Niếp Không, ba người Phương Hoành, Đông Phương Thắng, Giang Vân Hạc vẻ mặt khác nhau, cùng đi thẳng tới phía Dương Viêm, Ân Chính.

Nhìn Niếp Không, Dương Viêm cười lạnh, hừ nói: "Ngụy quân tử, lúc nào cũng làm bộ làm tịch."

Ân Chính cười nói: "Âm dương hư thật, ai cũng có sở trường riêng, sao ngươi phải so sánh với hắn."

Niếp Không mỉm cười nói: "Phật vốn là đạo, âm dương tương giao, hư thực đối lập, long phượng trình tường. Mọi người mỗi người một vẻ, sao lại phải làm khó lẫn nhau."

Giang Vân Hạc nói: "Mục đích giống nhau, cạnh tranh công bằng, sao có thể thiếu được lục đục lẫn nhau?"

Phương Hoành cười nói: "Có duyên mới có thể găp nhau, sao mọi người không bình tâm tĩnh khí lại có phải hơn không."

Đông Phương Thắng nói: "Thanh tĩnh vô vi thì tai họa dừng mà không sinh, vô dục vô cầu là cái gốc của khoái hoạt."

Dương Viêm phản bác: "Mặc dù mục đích giống nhau, thế nhưng thủ đoạn bất đồng, chắc chắn kết cục sẽ bất đồng."

Giang Vân Hạc hừ nói: "Cùng dùng thủ đoạn, tất cả bằng bản sự, ai thắng ai thua thì tự hiểu."

Tranh đấu lẫn nhau, Giang Vân Hạc không hề nhượng bộ, hiển nhiên là đối chọi thẳng với Dương Viêm.

Phương Hoành khuyên bảo: "Bỏ qua đi. Khó khăn lắm mới gặp nhau thể này, sao không đi cùng nhau một chút, cũng tiện nói chuyện với nhau."

Nghe đề nghị của Phương Hoành, mọi người không có ý kiến gì. Trầm mặc một hồi, sau đó một nhóm sáu người liền ra khỏi Huyền Nguyệt Các, không biết đi đến chỗ nào.

Ý Thiên nhìn sáu người đi khuất, trong lòng suy nghĩ cuộc đối thoại của sáu người, cảm giác có chút là lạ, giống như sáu người cùng đang che giấu điều gì.

Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra gì, lập tức Ý Thiên vứt chuyện này ra khỏi đầu, bắt đầu nắm chắc thời gian thối luyện nhục thân, không để chuyện sáu người này xuất hiện trong lòng.

Nháy mắt đã mười ngày trôi qua, Ý Thiên thay đổi rất nhiều. Trong ngoài kết hợp thối luyện nhục thân làm cho thực lực của hắn tăng lên rất cao.

Hiên tại Ý Thiên dùng tu luyện Hồi Thiên Quyết làm chính, mặc dù chỉ tu luyện nhập môn, thế nhưng Hồi Thiên Quyết là một trong Cửu Thiên Quyết của Đạo gia, chính là một trong những pháp quyết thiên cấp cực kỳ khó thấy trong truyền thuyết, loại pháp quyết hoàng cấp như Ngưng Khí Quyết không thể so sánh được với nó.

Lại có thêm địa linh thảo, trong cơ thể Ý Thiên có chứa rất nhiều linh khí ất mộc, có hiệu quả cực cao cho việc thối luyện nhục thân.

Linh khí ất mộc sinh sôi không ngừng, phối hợp với Hồi Thiên Quyết làm cho hình thể bên ngoài của Ý Thiên thay đổi rất lớn.

Vì phải tu luyện trong rừng, vậy nên Ý Thiên thường xuyên thay đổi chỗ tu luyện, tránh bị người khác phát hiện.

Một đêm này, Ý Thiên đi vào trong một khu rừng cách Thiên Nguyệt sơn trang năm dặm ở phía tây, phát hiện ra một sơn cốc u tĩnh.

Dưới bóng đêm, sơn cốc cực kỳ tịch mịch, làm cho Ý Thiên có cảm giác rất quái dị.

Dạo gần đây đêm nào Ý Thiên cũng tu luyện trong rừng, đã sớm quen thuộc với những thứ cơ bản trong đêm đen.

Sơn cốc này tịch mịch không có tiếng động nào, hiển nhiên có ẩn chứa một thứ đặc thù nào đó. Điều này làm cho Ý Thiên đề cao cảnh giác.

Cẩn thận tiến vào sơn cốc, Ý Thiên phát hiện ra linh khí ất mộc ở đây cực kỳ nồng đậm, địa linh thảo trong cơ thể vô cùng kích động, thế nhưng vẫn bị Ý Thiên kiềm chế.

Sơn cốc không lớn, trong cốc có một đầm nước, bên cạnh có một màn sương mù màu trắng, làm cho người ta có cảm giác thần bí.

Đi đến bên cạnh đầm nước, địa linh thảo trong cơ thể Ý Thiên phát ra cảnh báo, làm cho Ý Thiên lập tức dừng lại.

Nhìn trái nhìn phải, Ý Thiên nhẹ nhàng lùi ra, trong lòng hiện ra cảm giác nguy hiểm.

Đúng vào lúc này, sương mù xung quanh đầm nước đột nhiên hội tụ, ngưng tụ thành một u ảnh màu trắng, nhìn giống như một nữ quỷ mặc quần trắng.

Âm phong đột nhiên vọt lên từ dưới mặt đất, bao vây lấy thân thể của Ý Thiên, làm cho hắn sợ đến nỗi hét lên một tiếng, hỏi: "Ngươi là người hay là quỷ? Sao lại ở đây?"

u ảnh cười quỷ dị, nói: "Ta là lệ quỷ trong đầm nước này, tìm mãi chưa được kẻ chết thay. Đêm nay không ngờ ngươi lại đến đây, ngươi trở thành kẻ chết thay của ta đi."

u ảnh lập tức lướt tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Ý Thiên kêu lên một tiếng, xoay người muốn trốn, thế nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.

u ảnh tập kích, âm khí bức người.

Thân thể Ý Thiên bị một lực lượng vô hình cố định, căn bản là không thể động đậy một chút nào.

Cảm nhận hàn khí xâm nhập, Ý Thiên vừa tức vừa vội, thế nhưng bất lực.

u ảnh cười quỷ dị, hóa thành một dòng khí âm hàn, quấn quanh tiến vào trong cơ thể hắn, muốn xâm chiếm cả người hắn.

Lúc này, Ý Thiên không còn có năng lực phòng ngự và phản kích, chỉ có thể tùy ý để cho khí âm hàn ăn mòn cả người mình.

Rất nhanh, luồng khí âm hàn đó chiếm được thân thể của Ý Thiên, bắt đầu tiến lên não của hắn, muốn cướp đoạt thần trí, làm cho hắn bị hủy một cách triệt để.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện