Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 50



Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Tại thời điểm Nguyễn Hải Lâu phá được huyệt đạo chạy về phía tổ sư lâu, người bên ngoài cũng chỉ cho là cừu hận tích lũy bao năm trong lòng hắn bùng nổ, muốn trút giận lên bài vị, lại vạn vạn không ngờ được kết cục cuối cùng lại là như vậy.

Trên vách núi đã không còn thân ảnh Nguyễn Hải Lâu. Mọi người lại mãi không thể hồi thần, không biết nên thở dài một tiếng, hay là nên nghiến răng nghiến lợi đây. Ngẫm lại những đệ tử đã chết thảm của Bích Hà tông, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Một lúc lâu, Nhạc Côn Trì khàn giọng nói: “Sư muội, bài vị của sư tôn bị hắn mang đi rồi, trong tổ sư lâu có nên lập một bài vị mới cho sư tôn không?”

Triệu Trì Doanh trầm mặc một lát: “Trước cứ vậy đi, sau này nói sau.”

Nàng xoay người lại nhìn về phía Thẩm Kiều cùng Thập Ngũ: “Thẩm đạo trưởng có rảnh rỗi không? Ta có chút việc muốn thỉnh giáo.”

Thẩm Kiều: “Triệu tông chủ mời.”

Triệu Trì Doanh thấy Thập Ngũ theo ở phía sau, trên mặt có chút bất an, không khỏi cười nói: “Thập Ngũ cũng cùng đi thôi.”

Thập Ngũ có chút ngượng ngùng. Hắn thiên tính thẹn thùng, lúc này không nhịn được mà đem cả nửa khuôn mặt giấu ở sau lưng Thẩm Kiều, nghĩ lại dường như có chút thất lễ, liền nhanh chóng nhô ra nói: “Đa tạ Triệu tông chủ.”

Ngay cả Nhạc Côn Trì nhìn Thập Ngũ cũng cảng thấy đáng yêu, không nhịn được bật cười, lại quên mất trên mình còn có nội thương, cười xong lại không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

“Đã bảo huynh nghỉ ngơi đi huynh không nghe, đã như vậy, cùng nhau đi thôi.” Triệu Trì Doanh lắc đầu một cái, hiển nhiên là đối với vị sư huynh này có chút không biết làm sao, tay trái chỉ về một phía dẫn đường: “Thẩm đạo trưởng mời.”

Nàng mang theo ba người tới Chính Dương điện của Bích Hà tông. Nơi này là nơi thường ngày tông chủ sử dụng để chiêu đãi khách quý. Từ khi Bích Hà tông sa sút, nơi này đã lâu không có khách, vừa tiến vào dường như còn có thể ngửi thấy một luồng hương vị vắng lặng.

Thẩm Kiều và Thập Ngũ vừa mới ngồi vững, liền thấy Triệu Trì Doanh thần sắc nghiêm nghị, hướng Thẩm Kiều hành đại lễ.

“Triệu tông chủ sao lại hành đại lễ?” Thẩm Kiều vô cùng kinh ngạc, đứng dậy muốn dìu lên, Triệu Trì Doanh lại ngăn cản hắn.

“Ta đã nghe sư huynh và Nguyên Bạch nói, Thẩm đạo trưởng vì một câu giao phó trước lúc lâm chung của Trúc sư thúc, lại có thể đem Thập Ngũ từ Nghiệp thành đến Bích Hà tông, lời hứa đáng giá ngàn vàng, đã nói tất làm, theo lẽ nên nhận một cúi đầu của ta.”

Thẩm Kiều lộ vẻ sầu thảm cười: “Lúc đó chuyện của quý phái xảy ra quá đột ngột, ta còn chưa kịp giải thích gì thêm. Triệu tông chủ và Nhạc trưởng lão có lẽ vẫn có chỗ không biết, Trúc huynh sở dĩ mất đi, toàn bộ nguyên nhân đều bắt nguồn từ ta.”

Dứt lời hắn đem chuyện mình cùng Tang Cảnh Hành giao thủ dẫn đến cả người bị thương nặng, cửu tử nhất sinh ẩn náu trong núi, được Thập Ngũ cứu, rồi được thầy trò quan chủ thu lưu, lại cuối cùng dẫn đến họa sát thân cho họ nói qua một lần.

Đối với Thập Ngũ mà nói, những chuyện này là một hồi ức đau khổ. Mỗi một hình ảnh đều là huyết lệ, nhưng hắn học được từ Thẩm Kiều lòng dũng cảm, đã không còn là đứa nhỏ hơi chút là rơi lệ nữa. Lúc này cũng chỉ cố nén bi thương, hai tay chặt chẽ siết lại, không nói một lời.

Thẩm Kiểu kể xong, kéo theo đó, là một mảnh vắng lặng trong Chính Dương điện. Mãi một lúc sau, Triệu Trì Doanh mới trầm giọng nói: “Chuyện đó là chuyện đó, cái chết của Trúc sư thúc, ai cũng không ngờ được, các ngươi lại càng không hy vọng nó phát sinh. Người thong dong chịu chết, đều là cam tâm tình nguyện, ai cũng không miễn cưỡng được. Cầu người được người, sao có thể nói là vì Thẩm đạo trưởng mà ra? Hợp Hoan tông biết rõ Trúc sư thúc là người của Bích Hà tông ta, lại vẫn cứ lạnh lùng hạ sát thủ, món nợ này, đáng ra phải tính trên đầu bọn chúng mới phải.”

Đối phương hiểu lý lẽ như vậy, Thẩm Kiều lại thấy càng thêm hổ thẹn trong lòng.

Hắn nguyện ý đối với người ta dùng thiện ý trả giá, cũng chưa từng để ý chính mình có được bao nhiêu, mất đi bao nhiêu. Nhưng khi người ta cũng đồng dạng dùng thiện ý hồi đáp, thậm chí vì hắn mà chết, hắn lại cảm thấy chính mình không thể hồi báo được mà khó chịu hơn.

Thập Ngũ dường như phát hiện tâm tư này, bỗng nhiêm nắm chặt tay hắn.

Bàn tay được một mảnh ấm áp nho nhỏ bao lấy, Thẩm Kiều không nhịn được mà nắm chặt lấy tay Thập Ngũ, đem mảnh ấm áp kia giữ chặt trong tay.

“Đa tạ Triệu tông chủ thông cảm, việc này dù sao cũng bắt nguồn từ ta, tự nhiên cũng nên do ta giải quyết, không liên quan đến Bích Hà tông.”

Triệu Trì Doanh thấy một lớn một nhỏ bọn họ tình cảm thâm hậu, đã như khó mà chia lìa, trong lòng có chút suy nghĩ, liền mở miệng dò hỏi: “Trúc sư huynh lúc lâm chung bàn giao, là muốn để Thập Ngũ đến Bích Hà tông?”

Thẩm Kiều: “Phải, Trúc huynh năm đó mặc dù vì sự cố mà bỏ đi, không quay về, nhưng có lẽ trong lòng hắn, vẫn luôn coi mình là người của Bích Hà tông.”

Triệu Trì Doanh nhận lấy mộc bài mà Thập Ngũ đưa tới, vuốt ve chữ “Trúc” bên trên. Nữ tử bình tĩnh lạnh nhạt này, lúc này lại lộ ra thần sắc thương cảm: “Năm đó Bích Hà tông cũng từng có người lọt vào thập đại cao thủ thiên hạ, đáng tiếc, trong môn xảy ra tranh chấp, nhân tài héo tàn, ngày càng lụn bại. Chuyện hôm nay, càng là họa vô đơn chí. Vừa rồi Nguyên Bạch đã kiểm tra lại một chút, đệ tử còn sống sót trong môn phái, cũng chỉ có mười sáu người.”

Tính cả Triệu Trì Doanh và Nhạc Côn Trì cũng mới là mười tám. Một môn phái chỉ có mười tám người, có thể làm được cái gì. Chỉ sợ không cần đến ngoại địch xâm lấn, nếu như thế hệ này không xuất hiện được chút nhân tài, không quá mười năm, môn phái này ở trên giang hồ cũng chỉ còn trên danh nghĩa.

Nhạc Côn Trì nghe mà lòng chua xót, miễn cưỡng lôi thêm một người cho đủ số: “Ở Nghiệp thành ta còn có một người đệ tử…”

Thẩm Kiều hơi suy nghĩ: “Nhạc huynh là nói tới Hàn Nga Anh?”

Nhạc Côn Trì: “Đúng vậy, phụ thân người này là thị trung của Tề quốc, Hàn Phượng. Tư chất của nàng cũng khá ổn, chỉ vì thân phận đặc thù, ta không có thu làm môn hạ, chỉ coi như để tử ngoại môn, dạy dỗ qua loa, Thẩm đạo trưởng có gặp qua?”

“Từng gặp qua một lần.” Thẩm Kiều đáp.

Hắn sở dĩ nhớ tới Hàn Nga Anh là bởi vì lần đó là được Yến Vô Sư cứu, mà hắn xuất hiện ở đây, cũng tương tự là vì Yến Vô Sư đem hắn giao cho Tang Cảnh Hành.

Tất cả nhân quả, từ tận sâu thẳm có liên hệ với nhau, tất cả mọi chuyện nếu như chung quy lại, e rằng đều không thể thoát được quan hệ với một cái tên,

Thẩm Kiều chợt nhớ tới lúc trước Bồ An Mật có nhắc, hắn nói Yến Vô Sư chẳng mấy chốc cũng khó mà bảo toàn bản thân, mà tương tự, Bạch Nhung cũng từng nói như vậy.

Một người hỉ nộ vô thường, làm việc tùy tâm như vậy, tất nhiền là gây thù hằn vô số. Nhưng nếu nói trên thế gian này có người nào có thể giết được hắn, Thẩm Kiều thật sự không tìm ra được. Chỉ vì võ công của Yến Vô Sư tuy rằng có tâm ma thiếu hụt, nhưng cảnh giới của hắn đã từ lâu thoát khỏi hàng ngũ cao thủ nhất lưu tầm thường. Điều này từ trận giao thủ lúc tước giữa hắn với Nhữ Yên Khắc Huệ có thể nhận ra được. Nếu như lúc đó không phải vì tâm ma của Yến Vô Sư bất ổn, chỉ sợ Nhữ Yên Khắc Huệ không đơn giản chỉ là mấy tháng không thể động thủ như vậy.

Thế gian này cũng không còn một Kỳ Phượng Các, cũng không còn một Thôi Tử Vọng, Yến Vô Sư cũng sẽ không còn đối thủ. Cho dù Kỳ Phượng Các và Thôi Tử Vọng tái thế, với võ công hiện giờ của Yến Vô Sư, bọn họ cũng chưa chắc thắng được.

Bồ An Mật trong lòng có mưu tính, nhưng Bạch Nhung cũng không phải chỉ là thuận miệng nói bậy…

Thẩm Kiều nhíu mày, đem chuyện này tạm thời áp xuống chỗ sâu trong óc.

Hắn hiện giờ nghĩ đến cái tên Yến Vô Sư này, lại có một loại cảm giác hoảng hốt giống như lúc trong rừng cây dưới chân núi Bạch Long kia. Cái loại cảm giác dữ dội thà rằng ngọc đá cùng tan, cùng Tang Cảnh Hành đồng quy vô tận kia, phảng phất như vẫn còn luẩn quẩn không đi.

Sau khi phá rồi dựng lại, nói thì có vẻ đơn giản, nhưng với hắn mà nói, lại gần như là trải qua gian nan của cả nửa đời người. Vượt qua vực sâu sống chết, từ dưới vách đá vạn trượng kia, người không bằng quỷ mà từng chút bò lên.

Hiện tại xem lại đã nhẹ tựa gió mây, nhưng khi đó, lại là đau thấu tâm can, sống không bằng chết.

“Trầm sư?” Thanh âm mang theo lo lắng của Thập Ngũ truyền đến.

Thẩm Kiều nhìn hắn nở nụ cười động viên, ra hiệu mình không sao, liền quay ra nói với Triệu Trì Doanh: “Hiện giờ Thập Ngũ đã bình an đến Bích Hà tông, không biết Triệu tông chủ có thể an bài thế nào cho nó? Nếu như bần đạo có thể giúp được cái gì, kính xin Triệu tông chủ vui lòng mở miệng.”

Triệu Trì Doanh nói: “Ta quả thực có một thỉnh cầu, là liên quan đến Thập Ngũ.”

Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Kiều, nàng nói: “Thập Ngũ đã có sư phụ trong Bích Hà tông, sư phụ của nó chính là Trúc sư thúc, điểm này vĩnh viễn không thay đổi. Những người khác, cho dù là ta, cũng không có tư cách là sư phụ của Thập Ngũ. Mà theo ta được biết, dọc đường này, Thẩm đạo trưởng nhất định đã giáo dạy rất nhiều cho Thập Ngũ. Nếu như Thập Ngũ nhất định phải có một người để dẫn nó trưởng thành, giáo dạy võ công cho nó nên người, ta hi vọng người đó chính là Thẩm đạo trưởng.”

Thẩm Kiều có chút ngoài ý muốn: “Nếu như vậy, e là làm trái nguyện vọng của Trúc huynh…”

Triệu Trì Doanh lắc đầu cười nói: “Trúc sư thúc muốn Thập Ngũ về sư môn, tất nhiên là vì sợ nó sau này không còn chỗ dựa. Hiện giờ có Thẩm đạo trưởng ở đây, kỳ thực Trúc sư thúc đã không cần sầu lo nữa. Trúc sư thúc mặc dù không còn trên nhân thế, đại môn của Bích Hà tông lại vĩnh viên vì Thập Ngũ mà rộng mở. Nhưng cùng với đó, Bích Hà tông cũng sẽ không gây trở ngại Thập Ngũ bái người khác làm sư. Ta thấy Thập Ngũ tư chất thông minh, hiện giờ Bích Hà tông thế đơn lực bạc, tất cả phải làm lại từ đầu. Ta lại là người không biết giáo dục đồ đệ, sợ sẽ làm trễ nải tư chất tốt của Thập ngũ, để nó ở cùng Thẩm đạo trưởng ngài, ngược lại lại là lựa chọn tốt nhất.”

Dứt lời, nàng liền nói với Thập Ngũ: “Thập Ngũ, ngươi còn không mau chính thức bái Thẩm đạo trưởng làm sư? Nhân dịp hôm nay có chúng ta ở bên chứng kiến, không bằng mau mau kính sư phụ một chén trà?”

Thập Ngũ thần sắc vui mừng, không nhịn được nhìn Thẩm Kiều: “Thẩm sư, có thể chứ ạ?”

Thẩm Kiều không thể làm hắn thất vọng, mỉm cười gật đầu: “Có thể.”

Thập Ngũ nhịn không được mà hoan hô một tiếng thật nhỏ, lúc này lập tức quỳ xuống trước mặt Thẩm Kiều, nghiêm túc dập đầu ba cái, sau đó nhận lấy ly trà Triệu Trì Doanh đưa tới, hai tay dâng qua đỉnh đầu, vang dội nói: “Sư tôn ở trên, đệ tử Thập Ngũ, từ nay về sau, nhất định thành tâm thành ý phụng sư, thành tâm thành ý học võ, thành tâm thành ý làm người, nếu có làm sai, ngũ lôi oanh đỉnh, thiên địa bất dung!”

Thẩm Kiều hai mắt cong cong, hàm chứa ý cười, đợi Thập Ngũ nói xong, hắn liền nhận lấy cốc trà uống một hơi cạn sạch, đem người kéo lên, đưa tay vỗ đi bụi đất trên người hắn.

Triệu Trì Doanh bật cười: “Trúc sư thúc tìm cho Thập Ngũ một sư phụ thật tốt. Thẩm đạo trưởng đối với Thập Ngũ, chỗ nào giống như đồ đệ, quả thực nói là con ruột cũng không sai a!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Ngũ đỏ bừng, lại không hề che giấu chút nào niềm vui sướng.

Sau khi danh phận thầy trò chính thức được xác định, Nhạc Côn Trì liền nói vào chính sự: “Vừa rồi Bồ An Mật có nói, sư phụ Côn Tà của hắn, ít ngày nữa sẽ lên núi, có lẽ là muốn tìm chỗ dựa. Đến lúc đó nếu như thấy Nguyễn Hải Lâu đã chết, Bồ An Mật lại bị chúng ta cầm tù, chỉ sợ hắn sẽ mượn cớ sinh sự. Nghe nói ngày xưa Thẩm dạo trưởng có cùng Côn Tà quen biết, không rõ người này tính tình ra sao, có dễ đối phó?”

Thẩm Kiều trầm ngâm: “Người này võ công kém hơn sư huynh Đoạn Văn Ương một chút, mắt nhìn thế cục cũng có chỗ không bằng, nhưng võ công của hắn vẫn có thể bước lên hàng ngũ cao thủ nhất lưu, lúc đó có lẽ sẽ có một trận chiến.”

Nhạc Côn Trì lộ vẻ sầu lo: “Nếu như hắn lên núi một mình thì không sao, nhưng nếu mà dẫn theo cao thủ Đột Quyết, hiện giờ Bích Hà tông chỉ còn vài người, chỉ với mình sư muội, không cách nào có thể đối đầu với quần hùng!”

Triệu Trì Doanh nói: “Không sao, Bích Hà tông cho đến hôm nay, đã không còn gì để mất. Nếu không tử chiến đến cùng, chờ đợi chúng ta cũng sẽ là giang hồ xóa tên. Đám người Nguyên Bạch, Dạ Tuyết còn trẻ, kính xin Nhạc sư huynh dẫn bọn chúng xuống núi tạm lánh dưỡng thương. Thẩm đạo trưởng cũng dẫn Thập Ngũ rời đi. Ta bế quan đã lâu, trách nhiệm đều rơi hết xuống đầu sư huynh, làm huynh liên lụy. Hiện tại tất cả mọi chuyện, cứ để cho ta một mình gánh chịu đi.”

Nhạc Côn Trì đỏ cả vành mắt: “Muội nói cái gì đó, ta không đi!”

Triệu Trì Doanh lộ ra chút không kiên nhẫn: “Huynh bây giờ thương thế không nhẹ, lưu lại cũng không có tác dụng gì, chỉ tăng thêm trói buộc, còn khiến ta phân tâm, không bằng theo đám người Thẩm đạo trưởng cùng nhau xuống núi vẫn là tốt hơn, cũng miễn việc ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, chướng mắt liền lải nhải.”

Nhạc Côn Trì nở nụ cười: “Ta biết muội là không muốn ta mạo hiểm, cho nên mới cố ý nói như vậy. Nhưng dù thế nào, hiện tại Bích Hà tông đã không còn gì để mất, muốn ở thì cùng ở, muốn đi thì cùng đi. Hôm nay đại môn bị công phá, ta cũng khó tránh được tội lỗi, cho nên chắc chắn sẽ không rời đi.”

Thẩm Kiều cũng nói: “Triệu tông chủ, ta và Thập Ngũ, cũng sẽ lưu lại.”

Triệu Trì Doanh nhíu mày: “Các ngươi…”

Thẩm Kiều: “Ngày xưa ta có chiến một trận với Côn tà, bị thua rớt vực, tuy rằng trong đó có chút nội tình khó nói, nhưng mà thua là thua, thắng là thắng. Hôm nay nếu như có thể có cơ hội cùng Côn Tà giao thủ một lần nữa, ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, kính xin Triệu tông chủ nhường cơ hội này lại cho ta.”

Triệu Trì Doanh: “Nếu như ta từ chối?”

Thẩm Kiều cười dài nói: “Vậy bần đạo cũng chỉ đành mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, chờ Côn Tà tới cửa.”

Triệu Trì Doanh bình tĩnh nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên than thở: “Bích Hà tông và Triệu Trì Doanh có tài cán gì, lại có thẻ gặp được bằng hữu như Thẩm đạo trưởng?”

Thẩm Kiều: “Bạc đầu như mới, nhất kiến như cố. Trúc huynh có thể vì một người xa lạ mới gặp một lần như ta trả giá bằng cả tính mạng, ta tự nhiên cũng có thể vì Bích Hà tông mà xuất chiến. Huống hồ, ta và Côn tà quả thực có một đoạn chuyện xưa cần giải quyết, cái này cũng không hoàn toàn là vì Bích Hà tông.”

Triêu Trì Doanh và Thẩm Kiều gặp gỡ vài lần, cũng không thể nói là thâm giao. Mà trải qua trận biến cố Bích Hà tông lần này, đối với hắn nàng có ấn tượng vô cùng tốt. Hiện giờ thấy hắn chịu vì một Bích Hà tông không chút liên quan mà dũng cảm đứng ra, trong lòng cực kỳ cảm kích: “Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết, phần khổ tâm cùng tình nghĩa này của Thẩm đạo trưởng, ta xin khắc ghi trong tâm, tương lai không nói dũng tuyền tương báo, nhưng phàm là chuyện Thẩm đạo trưởng cần, Bích Hà tông ta nhất định bất kể phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng quyết không chối từ!”

Mấy người liền vì chuyện Côn Tà mà thương lượng một phen, sau khi tính toán kỹ càng, thấy Thập Ngũ lộ vẻ mệt mỏi, Thẩm Kiều liền đứng dậy cáo từ, đem Thập Ngũ về phòng khách nghỉ ngơi.

Trên đường về, Thập Ngũ hỏi Thẩm Kiều: “Sư tôn, vừa rồi Triệu tông chủ nói khắc ghi khổ tâm của người, là chỉ cái gì, con nghe không có hiểu.”

Thẩm Kiều nói: “Bích Hà tông ngày càng suy sút, Triệu tông chủ tuy ngoài miệng không nói, trong lòng sao có thể không lo. Nàng biết giang hồ này cường giả vi tôn, cho nên không thể không mau hi vọng võ công đại thành, có thể bảo vệ sư môn không vì ngoại lực mà suy chuyển. Nhưng đáng tiếc Lô Phong phản bội sư môn, lại thừa dịp đúng thời khắc nàng luyện công quan trọng nhất mà cấu kết người ngoài đột kích. Triệu tông chủ không thể không cưỡng ép phá quan, lúc này mặc dù trên mặt không lộ ra, kì thực bên trong đã sớm nội thương. Nếu như để nàng so chiêu cùng Côn Tà, e là không có phần thắng. Nàng biết ta chủ động đưa ra ý muốn giao thủ cùng Côn Tà, là vì giúp nàng giải vây, cho nên mới nói cảm tạ nỗi khổ tâm của ta.”

Thập Ngũ a một tiếng, không khỏi lo lắng: “Vậy sư tôn thì sao, người có thể đánh bại Côn Ta sao, con nghe nói trước kia người còn bại dưới tay Côn Tà mà, có phải hắn rất lợi hại không?”

Tiểu hài tử quan tâm tất loạn, nói chuyện cũng không hề e dè. Đổi lại người khác, có lẽ còn có khả năng cân nhắc câu nói này một chút, sao cho nó không tổn thương mặt mũi Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều cười nói: “Hắn không tính là lợi hại nhất, chỉ là hắn xác thực cũng có chỗ hơn người. Hiện tại công lực của ta còn chưa khôi phục, nếu như muốn thắng hắn, cũng không hoàn toàn nắm chắc.”

Thập Ngũ: “Có bao nhiêu phần thắng?”

Thẩm Kiều xoa xoa hàng lông mày vì khẩn trưởng mà nhíu lại của hắn: “Năm mươi năm mươi thôi.”

Lông mày Thập Ngũ không những không giãn ra, trái lại càng nhíu chặt hơn, hiển nhiên là bị lời này của hắn dọa sợ.

Công lực của Côn Tà kém sư huynh Đoạn Văn Ương của hắn, nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu. Hắn liên hợp với Úc Ái hạ độc Thẩm Kiều, tất nhiên là thắng không được vẻ vang, nhưng thực lực của chính bản thân hắn cũng không kém. Nếu như dưới tình huống công lực không bị tổn hại, có lẽ Triệu Trì Doanh còn có khả năng đánh hòa với hắn, hiện tại lại khó mà nói. Nếu như lần này không có Thẩm Kiều ở, e rằng Bích Hà tông thật sự khó mà thoát khỏi cảnh tử thủ hoặc là sớm rút lui. Nhưng như vậy, cho dù bọn họ có chạy được, tông môn trên núi Chúc Nam này bị người ngoài đoạt mất, vậy thì truyền thừa bao đời của Bích Hà tông nhất định sẽ hủy hoại trong một ngày này. Nguyễn Hải Lâu đối với Huệ Nhạc Sơn ngập tràn hận ý, cũng tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên các đời tổ sư của Bích Hà tông.

Cho nên Thẩm Kiều đáp ứng, không chỉ là một hồi giao thủ, một lần trượng nghĩa giúp đỡ, mà còn là bảo vệ cả Bích Hà tông đang lung lay chực đổ, căn cơ gần như phá hủy hoàn toàn.

Thập Ngũ bỗng nhiêm ôm lấy Thẩm Kiều, chôn đầu trong lồng ngực hắn, rầu rĩ nói: “Nhất định phải giao thủ sao? Võ công của người vẫn còn chưa có khôi phục hoàn toàn mà!”

Thẩm Kiều ôm lại hắn: “Năm mươi năm mươi cũng không phải là nhất định không có cơ hội. Nếu ta dùng toàn lực liều mạng, cũng không hẳn là không có cơ thắng. Ngày đó ta bại dưới ta Côn Tà, từ đó ngã xuống vực sâu, không cần biết có bao nhiêu nguyên cớ trong dó, hắn cũng chính là một khe tử của ta, một tâm ma. Ta ở nơi đó té ngã, cho nên hiện tại ta cũng muốn từ nơi đó một lần nữa đứng lên, con có hiểu không?”

Thập Ngũ ôm hắn không nói lời nào, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: “Con hiểu… Chỉ là con không hy vọng người xảy ra chuyện…”

Thẩm Kiều cười nói: “Ta không sao đâu, làm sư phụ con, nào có thể không sống lâu trăm tuổi? Ta đáp ứng Trúc huynh cùng nhau sống sót, chờ con thành ông già đầu bạc, sư phụ còn muốn kéo lỗ tai con giáo huấn cả ngày đấy. Đến lúc đó xem con có phiền không!”

Thập Ngũ xì một tiếng, không nhịn được nín khóc mỉm cười.

Thẩm Kiều thở dài, xoa xoa đầu hắn: “Người ta làm sư phụ, đều là đồ đệ trăm phương ngàn kế đến hiếu kính. Ta nhận một đồ đệ, ngược lại lại phải trăm phương ngàn kế dỗ nó vui vẻ. Kẻ làm sư phụ như ta đây, thật sự đúng là một chút uy nghiêm cũng không có mà!”

Thập Ngũ cười híp mắt cũng không phản bác, thầm nghĩ người là sư phụ kém uy nghiêm nhất, nhưng cũng là sư phụ tốt nhất trên đời.

Ngẫm lại chính mình được làm đệ tử của Thẩm Kiều, trong lòng hắn liền cảm thấy thỏa mãn khôn cùng.

Sau chuyện đó hai ngày, dưới chân núi vô cùng yên lặng, cũng không có người ngoài lên núi, chỉ là điều này cũng vừa tốt cho Bích Hà tông có thời có nghỉ ngơi. Thập Ngũ giúp đỡ Phạm Nguyên Bạch đem thi thể những đệ tử Bích Hà tông đã chết trận lần nay thu liễm an táng từng người. Môn phái vốn vẫn còn chút náo nhiệt, trải qua huyết chiến tàn sát, còn lại chỉ là một mảnh trống rỗng lặng băng.

Đám người Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết mặc dù may mắn sống sót, trên mặt cũng chưa từng có một tia cao hứng. Mọi người vì cái chết của đồng môn mà thương tâm, lại vì có khả năng sắp có ác chiến phát sinh mà lo lắng, tâm tình tự nhiên không thể nào vui vẻ được.

Đến ngày thứ ba, tiếng chuông vang vọng ngoài Chính Dương điện, đánh động các nơi trong Bích Hà tông. Đây là đệ tử canh gác trên lưng núi báo tin, ra hiệu có người lên núi, hơn nữa hắn còn không ngăn được.

Lúc mọi người nghe tin chạy tới trước cửa chính, liền thấy một nam tử dị tộc trẻ tuổi đứng chắp tay ở nơi đó. Hai người đi theo phía sau, mũi cao mắt sâu, tóc xõa xuống, tết thành một bím tóc, dùng khăn đội đầu cuốn lại. Trang phục đặc trưng thấy rõ như vậy, làm người ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được phân phận bọn họ.

Triệu Trì Doanh trầm giọng nói: “Không biết khách quý đến chơi, không có tiếp đón từ xa, Bích Hà tông Triệu Trì Doanh ở đây, xin hỏi cao tính đại danh các hạ?”

“Đột Quyết Côn Tà, đặc biệt tới để đòi lại đồ đệ chẳng ra gì.” Đối phương ngạo nghễ nói, lại đưa mắt đánh giá nàng một vòng, lắc đầu một cái: “Ngươi chính là tông chủ Bích Hà tông Triệu Trì Doanh? Bên ngoài nghe đồn ngươi thiên tư hiếm thấy, là nhân vật có thể phục hưng Bích Hà tông, hiện giờ nhìn thấy, cũng chỉ đến thế.”

Đám người Phạm Nguyên Bạch đứng ở phía sau nghe vậy lập tức trợn mắt tức giận nhìn, Triệu Trì Doanh lại cảm thấy giật mình.

Nàng chợt nhớ tới đánh giá của Thẩm Kiều đối với Côn Tà: Người này tại Đột Quyết có thân phận tôn quý, lại là đệ tử của Hồ Lộc Cổ, bởi vậy vô cùng kiêu ngạo, nhưng võ công rất mạnh cũng là thật. Cho dù không vào được thập đại thiên hạ, cũng cách đó không xa. Không cần biết một trận trên Bán Bộ Phong lần đó có phải gian lận hay không, đây cũng không phải là một nhân vật có thể khinh thường.

Côn Tà vừa thấy mặt liền nói như vậy, rất nhiển nhiên không phải chỉ là xem nhẹ Triệu Trì Doanh, hay là vì muốn làm nàng tức giận, mà là nhìn ra trên người nàng có nội thương, không có cách nào đánh ngang hàng cùng mình được.

Ánh mắt đối phương thực sự sắc bén, quả nhiên đúng như lời Thẩm Kiều đã nói lúc trước.

Tâm trạng Triệu Trì Doanh hơi trầm xuống, trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Hóa ra là Tả hiền vương Đột Quyết đại giá quang lâm. Lệnh đồ cùng Nguyễn Hải Lâu của Đông Châu phái bắt tay, cấu kết với kẻ phản bội Lô Phong phái ta, trắng trợn giết chóc đệ tử Bích Hà tông ta. Không biết Tả hiền vương giải thích chuyện này thế nào?”

Côn Tà cười ha một tiếng: “Bồ An Mật nhận lời mời của trưởng lão quý giáo, vừa mới đặt chân lên núi làm khách, ai ngờ chờ đợi nó không phải là rượu ngon cơm nóng, mà lại là đao thương kiếm kích của đệ tử quý giáo. Hiện giờ nó sống hay chết, người làm sư phụ ta đây còn không biết, Triệu tông chủ nên lấy gì mà bàn giao cho ta đây?”

Cái này đúng là đổi trắng thay đen một cách trắng trợn. Nếu không phải Côn Tà đã sớm cùng đệ tử ước hẹn tốt muốn đi tới làm ngư ông đắc lợi, thì làm sao lại biết Bồ An Mật bị giam hãm nơi này?

Trên mặt mọi người đều hiện lên sắc thái giận dữ.

Bồ An Mật bị nhốt lại, Triệu Trì Doanh không có giết hắn, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà thả hắn. Bằng không nếu như chuyện Bích Hà tông khuất phục người Đột Quyết mà truyền ra, sau này khó mà đặt chân trong giang hồ. Huống hồ nợ máu của môn hạ đệ tử nơi này, cũng cần Bồ An Mật đến trả lại.

Triệu Trì Doanh nhàn nhạt nói: “Lệnh đồ đã làm gì, ngươi và ta đều rõ, Tả hiền vương chống chế cũng vô dụng. Bích Hà tông này dù chỉ còn một người, cũng không cho phép ngươi mang Bồ An Mật đi.”

Côn Tà tựa như nghe thấy chuyện hài mà cười ha hả: “Triệu Trì Doanh, ta thấy đệ tử sau ngươi còn chẳng đến mười người, Bích Hà tông các ngươi đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, ngươi còn tư cách gì mà nói ra những lời này. Hôm nay nếu như ta giết ngươi, về sau trên cõi đời này, nơi nào còn có Bích Hà tông tồn tại!”

“Ngươi giết được người, lại không giết được tâm.”

Thanh âm này quen tai biết bao, Côn Tà thậm chí còn không nhịn được mà nhếch đuôi lông mày một cái, quay đầu nhìn lại, liền thấy một người nhấc kiếm đi tới.

Gương mặt kia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, Côn Tà cho dù có nằm mơ cũng sẽ không quên.

Bởi vì hắn đã từng cùng người này, chiến một trận trên đỉnh Bán Bộ Phong.

Trận chiến đó, cả thế gian này đều chú ý, cũng là một trận thành danh của hắn tại đất Trung Nguyên này.

Mà người trước mắt này, cũng từ đó mà thân bại danh liệt, võ công hoàn toàn biến mất, may mắn kéo lại được cái mạng, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài hơn tài sống qua nửa cuối cuộc đời mà thôi.

“Thẩm, Kiều.” Côn Tà rít từ trong kẽ răng ra cái tên này, ẩn chứa trong đó chính là tâm tình phức tạp mà chính hắn cũng không nói rõ được.

“Biệt lai vô dạng, Côn Tà.”

Thẩm Kiều hướng hắn gật gật đầu, giống như ngày đó trên đỉnh Bán Bộ Phong. Chẳng qua lúc đó Thẩm Kiều thân là tông sư một môn, là nhân vật được thế gian kính ngưỡng, còn Côn Tà thì lại mới đặt chân vào Trung Nguyên, không danh không tiếng.

Hiện giờ thời thế thay đổi, vị trí hai người phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ lâu Côn Tà đã không còn là Côn Tà ngày đó, Thẩm Kiều cũng không còn là chưởng giáo Huyền Đô sơn ngày đó nữa.

Nhưng vì lí do gì mà hắn còn có thể bình tĩnh như thế?

Song phương vừa thấy mặt, Côn Tà đã nhìn đi nhìn lại dáng dấp ngày hôm nay của Thẩm Kiều, nhưng từ trong đó lại không phát hiện được một chút nào nản lòng hay thống khổ.

Thẩm Kiều vẫn là Thẩm Kiều, hắn dường như chưa từng thay đổi.

Không!

Vẫn có.

Côn Tà bỗng nhiên nói: “Thẩm chưởng giáo, a không, không thể gọi ngươi là chưởng giáo được. Thẩm đạo trưởng, ngày đó rớt xuống ngươi bị thương sao? Hai mắt thoạt nhìn có vẻ không quá tốt nhỉ.”

Thẩm Kiều: “Phải, nhưng chuyện hai mắt không rõ không phải vì rớt vực, mà là vì Tương Kiến Hoan. Nguyên nhân trong đó, không phải ngươi càng rõ ràng hơn ta sao?”

Côn Tà lắc đầu một cái: “Muốn trách thì ngươi nên trách sư đệ Úc Ái của ngươi. Là hắn tự tay hạ độc ngươi, mà không phải ta. Ta với ngươi ước chiến, là quang minh chính đại hạ chiến thiếp, quang minh chính đại giao thủ trên Bán Bộ Phong, tất cả mọi người đều thấy. Ta vẫn chưa từng có một chút cử chỉ nào thể hiện việc đâm sau lưng ngươi.”

Hắn nhìn về phía thanh kiếm trong tay Thẩm Kiều, nở nụ cười: “Đây là ngươi không cam lòng nhận bại, cho nên đặc biệt ở đây chờ ta sao, hay vẫn là muốn can thiệp giúp Bích Hà tông?”

Thẩm Kiều nói: “Chuyện ngày trước, như nước chảy xuôi, không thể truy cứu. Hôm nay Thẩm Kiều ta ở đây cũng là vì cầu một trận chiến, không biết ngươi có dám ứng chiến?”

Hắn chậm rãi nhấc kiếm rút ra, mũi kiếm hướng xuống dưới, hơi lay động, dưới ánh mặt trời tỏa ra một làn sóng chói mắt.

Trong phút chốc đó, Côn Tà thu lại thần sắc ngạo mạn, vẻ mặt đổi sang vẻ nghiêm túc tận cùng.

Hắn cũng rút thanh đao trên lưng mình ra.

Trận chiến này, hoặc sớm hoặc muộn, rồi cũng phải tới.

Côn Tà thậm chí còn cảm thấy hưng phấn mơ hồ tỏa ra từ tận trong xương. Lần trước tuy rằng hắn thắng được Thẩm Kiều, nhưng sâu trong nội tâm, chưa chắc đã không phải là vì Tương Kiến Hoan, cho nên vẫn luôn cảm thấy thắng lợi mình có được không quá dễ chịu.

Mà lần này, hắn muốn cho Thẩm Kiều tâm phục khẩu phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện