Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
Chương 220: Tầng thứ tám tháp khảo hạch
Cố Ngữ Yên đảo mắt một vòng, khắp cả gian phòng này đều là vàng bạc, châu báu, kim tệ, chỉ có một nơi là không có. Đó chính là…trần nhà. Thế là Cố Ngữ Yên liền bay thẳng lên trần nhà, rất nhanh nàng đã nhìn thấy một mảnh gỗ đặc biệt, gõ nhẹ vài cái, âm thanh có phần khác lạ. Nàng liền vận linh lực, phá tan cả một mảng trần nhà.
Tầng bảy lại lần nữa khơi gợi d*c vọng của con người, ba người vừa nãy theo sau Cố Ngữ Yên lần lượt rơi vào ảo giác. Cố Ngữ Yên nhìn hành động của những người xung quanh, nàng cũng phần nào đoán được ảo cảnh mà họ đang gặp phải, quyền lực và d*c vọng, d*c vọng về thể xác hoan lạc, về danh vọng, địa vị.
Cố Ngữ Yên nhìn thấy cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ ảo, trước mặt nàng là những năm tháng vô lo, vô nghĩ khi còn ở trong cô nhi viện. Thoắt cái khung cảnh biến ảo, nàng nhìn thấy Cố phủ.
“Mẫu thân, phụ thân.”
Đôi môi Cố Ngữ Yên không tự chủ được mà thốt lên thành tiếng, nàng chậm rãi tiến từng bước về phía hai nhân ảnh đằng trước. Bên cạnh nàng lúc này xuất hiện một bàn tay ấm áp.
“Huyền Huyền.”
“Yên nhi, ta đến bên cạnh nàng.”
“Ngữ Yên, nữ nhi.”
“Nữ nhi ngoan, đến đây với mẫu thân.”
“Nữ nhi, con gái ngoan, lại đây với phụ thân.”
“Lại đây, lại đây với chúng ta.”
“Ngữ Yên, lại đây, đến đây với chúng ta.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, nụ cười hạnh phúc. Nàng sóng vai cùng Tiêu Huyền, tiến từng bước về phía trước.
“Phụ thân, mẫu thân…hai người…”
Cố Ngữ Yên vươn tay về phía trước, nước mắt nàng đã tràn ra khóe mí.
“Đợi nữ nhi.”
Ngay khi nàng vừa thốt ra câu nói này thì hai thân ảnh phụ mẫu trước mặt cũng dần trở nên mờ nhạt. Ngay từ đầu nàng đã biết đó là ảo cảnh, gương mặt của phụ thân Cố Bắc Quân và mẫu thân Mạn Nhược Vân lưu lại trong kí ức của thân thể Cố Ngữ Yên ngày còn bé thật sự không quá rõ ràng, tất cả chỉ là sự mơ hồ. Nàng nhìn sang bên cạnh, thân ảnh của Lam Tiêu Huyền vẫn còn đó, chàng đang mỉm cười với nàng, vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt.
Cố Ngữ Yên nhẹ phất tay, muốn gặp được chàng ấy, nàng vẫn nên rời khỏi được tòa Tháp Khảo Hạch này, không phải sao? Ảo cảnh tan biến.
Bên ngoài Tháp Khảo Hạch.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, có người lên đến tầng thứ tám.”
“Tầng thứ tám, thật sự là tầng thứ tám.”
“Có người đi đến tầng thứ tám của Tháp Khảo Hạch.”
“Không biết là nhân vật nào?”
“Lợi hại, lợi hại.”
“Đến được tầng thứ tám là một chuyện còn có thể toàn mạng bước ra hay không lại là việc khác.”
“Ây da, lên đến được tầng thứ tám thì có thể quay trở ra rồi, nếu là ta, ta mới không khám phá cái tầng đó đâu.”
“Người nói xem, cái người kia có ý định vượt qua tầng thứ tám đến đỉnh tháp hay không?”
“Ngươi đùa ta sao? Từ cổ chí kim đến nay chỉ có một người từng chạm đến đỉnh Tháp Khảo Hạch mà thôi.”
…
Ảo cảnh tan biến, một lớp sương mù từ đâu xuất hiện bao quanh lấy người của Cố Ngữ Yên. Đến lúc làn sương tan đi thì đối diện Cố Ngữ Yên lúc này chính là…
“Huyền Huyền.”
Cố Ngữ Yên kinh ngạc đến mức mắt chữ A, miệng chữ O. Tiêu Huyền bộ dạng tiêu sái, vẫn là vẻ đẹp yêu nghiệt giết người không đền mạng như thường ngày. Chàng tiến đến trước mặt Cố Ngữ Yên, vuốt nhẹ cánh mũi của nàng.
“Yên nhi, ha ha, nàng sao vậy, rất kinh ngạc sao?”
Cố Ngữ Yên vươn tay vuốt nhẹ gò má của nam nhân trước mặt, đột nhiên nàng thẳng tay nhéo mạnh má của Tiêu Huyền, khiến chàng nhảy dựng lên, bày ra bộ dạng cún con bị tổn thương.
“Yên nhi, đau đó, nàng muốn thành quả phụ sao?”
Cố Ngữ Yên thở phào một hơi, nàng chép miệng.
“Chậc chậc, không phải là ảo giác rồi.”
Tiêu Huyền mở lớn đôi mắt đầy ấm ức.
“Yên nhi à, đến trượng phu của nàng mà nàng cũng không xác nhận được sao?”
Cố Ngữ Yên nhún vai thờ ơ. Tiêu Huyền đứng đối diện nàng, ánh mắt hiện vẻ bức bối. Một nụ hôn hạ xuống cánh môi mềm mại.
“Xem như nàng đền bù cho ta.” Cố Ngữ Yên nghe thấy lời của Tiêu Huyền thì bật cười.
“Chàng đó, sao Cung Chủ Vô Âm Cung lại xuất hiện ở tầng thứ tám của Tháp Khảo Hạch Thánh Cung?”
Tiêu Huyền mỉm cười, bộ dạng đắc ý.
“Nơi này a, là một cứ điểm của Vô Âm Cung.”
Cố Ngữ Yên nhìn Tiêu Huyền, thật không ngờ địa bàn của Vô Âm Cung lại rộng đến như vậy, lan đến tận Thánh Cung, cái này gọi là ngay trong lòng giặc. Nếu Thánh Chủ của Thánh Cung biết được chuyện này, nhất định sẽ tức đến đầu bốc cả khói mất.
“Tầng thứ tám là tầng duy nhất không biến đổi trong Tháp Khảo Hạch này, địa bàn hoạt động của Vô Âm Cung cũng chỉ vừa đặt ở đây từ bốn năm trước mà thôi, tính ra thì nam nhân của nàng rất tốt số đó. Suốt bốn năm qua chưa hề có người nào đặt chân đến tầng thứ tám, ha ha ta cũng không cần trả lại nguyên trạng ban đầu.”
Cố Ngữ Yên liếc mắt, chú mục nam nhân đang dương dương tự đắc bên cạnh.
“Vậy nguyên trạng ban đầu của nơi này là như thế nào?”
Tầng bảy lại lần nữa khơi gợi d*c vọng của con người, ba người vừa nãy theo sau Cố Ngữ Yên lần lượt rơi vào ảo giác. Cố Ngữ Yên nhìn hành động của những người xung quanh, nàng cũng phần nào đoán được ảo cảnh mà họ đang gặp phải, quyền lực và d*c vọng, d*c vọng về thể xác hoan lạc, về danh vọng, địa vị.
Cố Ngữ Yên nhìn thấy cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ ảo, trước mặt nàng là những năm tháng vô lo, vô nghĩ khi còn ở trong cô nhi viện. Thoắt cái khung cảnh biến ảo, nàng nhìn thấy Cố phủ.
“Mẫu thân, phụ thân.”
Đôi môi Cố Ngữ Yên không tự chủ được mà thốt lên thành tiếng, nàng chậm rãi tiến từng bước về phía hai nhân ảnh đằng trước. Bên cạnh nàng lúc này xuất hiện một bàn tay ấm áp.
“Huyền Huyền.”
“Yên nhi, ta đến bên cạnh nàng.”
“Ngữ Yên, nữ nhi.”
“Nữ nhi ngoan, đến đây với mẫu thân.”
“Nữ nhi, con gái ngoan, lại đây với phụ thân.”
“Lại đây, lại đây với chúng ta.”
“Ngữ Yên, lại đây, đến đây với chúng ta.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, nụ cười hạnh phúc. Nàng sóng vai cùng Tiêu Huyền, tiến từng bước về phía trước.
“Phụ thân, mẫu thân…hai người…”
Cố Ngữ Yên vươn tay về phía trước, nước mắt nàng đã tràn ra khóe mí.
“Đợi nữ nhi.”
Ngay khi nàng vừa thốt ra câu nói này thì hai thân ảnh phụ mẫu trước mặt cũng dần trở nên mờ nhạt. Ngay từ đầu nàng đã biết đó là ảo cảnh, gương mặt của phụ thân Cố Bắc Quân và mẫu thân Mạn Nhược Vân lưu lại trong kí ức của thân thể Cố Ngữ Yên ngày còn bé thật sự không quá rõ ràng, tất cả chỉ là sự mơ hồ. Nàng nhìn sang bên cạnh, thân ảnh của Lam Tiêu Huyền vẫn còn đó, chàng đang mỉm cười với nàng, vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt.
Cố Ngữ Yên nhẹ phất tay, muốn gặp được chàng ấy, nàng vẫn nên rời khỏi được tòa Tháp Khảo Hạch này, không phải sao? Ảo cảnh tan biến.
Bên ngoài Tháp Khảo Hạch.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, có người lên đến tầng thứ tám.”
“Tầng thứ tám, thật sự là tầng thứ tám.”
“Có người đi đến tầng thứ tám của Tháp Khảo Hạch.”
“Không biết là nhân vật nào?”
“Lợi hại, lợi hại.”
“Đến được tầng thứ tám là một chuyện còn có thể toàn mạng bước ra hay không lại là việc khác.”
“Ây da, lên đến được tầng thứ tám thì có thể quay trở ra rồi, nếu là ta, ta mới không khám phá cái tầng đó đâu.”
“Người nói xem, cái người kia có ý định vượt qua tầng thứ tám đến đỉnh tháp hay không?”
“Ngươi đùa ta sao? Từ cổ chí kim đến nay chỉ có một người từng chạm đến đỉnh Tháp Khảo Hạch mà thôi.”
…
Ảo cảnh tan biến, một lớp sương mù từ đâu xuất hiện bao quanh lấy người của Cố Ngữ Yên. Đến lúc làn sương tan đi thì đối diện Cố Ngữ Yên lúc này chính là…
“Huyền Huyền.”
Cố Ngữ Yên kinh ngạc đến mức mắt chữ A, miệng chữ O. Tiêu Huyền bộ dạng tiêu sái, vẫn là vẻ đẹp yêu nghiệt giết người không đền mạng như thường ngày. Chàng tiến đến trước mặt Cố Ngữ Yên, vuốt nhẹ cánh mũi của nàng.
“Yên nhi, ha ha, nàng sao vậy, rất kinh ngạc sao?”
Cố Ngữ Yên vươn tay vuốt nhẹ gò má của nam nhân trước mặt, đột nhiên nàng thẳng tay nhéo mạnh má của Tiêu Huyền, khiến chàng nhảy dựng lên, bày ra bộ dạng cún con bị tổn thương.
“Yên nhi, đau đó, nàng muốn thành quả phụ sao?”
Cố Ngữ Yên thở phào một hơi, nàng chép miệng.
“Chậc chậc, không phải là ảo giác rồi.”
Tiêu Huyền mở lớn đôi mắt đầy ấm ức.
“Yên nhi à, đến trượng phu của nàng mà nàng cũng không xác nhận được sao?”
Cố Ngữ Yên nhún vai thờ ơ. Tiêu Huyền đứng đối diện nàng, ánh mắt hiện vẻ bức bối. Một nụ hôn hạ xuống cánh môi mềm mại.
“Xem như nàng đền bù cho ta.” Cố Ngữ Yên nghe thấy lời của Tiêu Huyền thì bật cười.
“Chàng đó, sao Cung Chủ Vô Âm Cung lại xuất hiện ở tầng thứ tám của Tháp Khảo Hạch Thánh Cung?”
Tiêu Huyền mỉm cười, bộ dạng đắc ý.
“Nơi này a, là một cứ điểm của Vô Âm Cung.”
Cố Ngữ Yên nhìn Tiêu Huyền, thật không ngờ địa bàn của Vô Âm Cung lại rộng đến như vậy, lan đến tận Thánh Cung, cái này gọi là ngay trong lòng giặc. Nếu Thánh Chủ của Thánh Cung biết được chuyện này, nhất định sẽ tức đến đầu bốc cả khói mất.
“Tầng thứ tám là tầng duy nhất không biến đổi trong Tháp Khảo Hạch này, địa bàn hoạt động của Vô Âm Cung cũng chỉ vừa đặt ở đây từ bốn năm trước mà thôi, tính ra thì nam nhân của nàng rất tốt số đó. Suốt bốn năm qua chưa hề có người nào đặt chân đến tầng thứ tám, ha ha ta cũng không cần trả lại nguyên trạng ban đầu.”
Cố Ngữ Yên liếc mắt, chú mục nam nhân đang dương dương tự đắc bên cạnh.
“Vậy nguyên trạng ban đầu của nơi này là như thế nào?”
Bình luận truyện