Thiên Tứ Kỳ Duyên
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên giường, Mạc Dương Thần đặt tay lên trán Tương Hiểu Vũ, ân, đã không còn nóng như lúc sáng, hắn vừa lòng gật đầu. Sau đó trầm mặc nhìn Chu Tề chờ đợi ông nói tiếp. Nói thật, hắn thật sự rất chờ mong câu trả lời của Chu Tề, hắn muốn từ một người khác nghe được thái độ đối nhân xử thế của Tương Hiểu Vũ.
Nói cứ nói đi, dù sao Hoàng Thượng đã thứ mình vô tội. Vì thế, Chu Tề kiên trì nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả những người nhận thức Tương Hiểu Vũ đều biết y có một sở thích rất đặc biệt. . . . . .”
“Tham tài!” Không đợi Chu Tề nói xong, Mạc Dương Thần đã đoán được đáp án.
“Đúng vậy, hơn nữa theo nô tài xem thì không phải là tham tài bình thường, Tương Hiểu Vũ tham tài trong cung là không ai bằng, không chỉ vậy, các nô tài đối với tính tham tài của y có thể nói là cam bái hạ phong.”
“Tiểu Ngư Nhi thật sự lợi hại như vậy sao?” Mạc Dương Thần vuốt ve những lọn tóc dính bên mặt Tương Hiểu Vũ hỏi.
Tuy rằng nhìn không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn động tác này Chu Tề có thể khẳng định Hoàng Thượng có một loại tình cảm rất đặc biệt với Tương Hiểu Vũ. Vì thế ông càng thêm cận thận lựa lời nói, “Phải, Hoàng Thượng. Tương Hiểu Vũ mặc dù tham tài, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc quân tử tham tài, cũng vì thế mà y chưa từng vì tiền làm ra chuyện tổn hại đến người khác. Chỉ cần có thời gian rảnh, y sẽ đi giúp những thái giám lười biếng làm việc để đổi về vài đồng tiền. Mọi người chỉ biết y thích kiếm tiền cùng giữ tiền, nhưng không một ai từng thấy y dùng bất cứ đồng tiền nào.” Bởi vì sợ Hoàng Thượng biết thái giám trong cung tụ tập lại bài bạc, cho nên Chu Tề không dám nói chuyện Tương Hiểu Vũ cho vay nặng lãi ra.
Đương nhiên không ai thấy qua y dùng tiền, bởi vì tiền của y đều đã đưa cho trẫm nhờ trẫm chuyển về cho thân nhân mình, Mạc Dương Thần trong lòng tự nhủ.
“Càng khiến chúng nô tài cam bái hạ phong không phải là tinh thần kiếm tiền cũng giữ tiền của Tương Hiểu Vũ, mà là chấp niệm cùng nhiệt tình của y với tiền.” Tạm dừng một chút, Chu Tề nói tiếp: “Trong vòng một trăm bước chỉ cần có tiếng đồng tiền rơi xuống đất, Tương Hiểu Vũ nhất định sẽ nghe được, không những vậy, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà cất đồng tiền đó vào lòng mình. Cho nên đôi lúc, có người vì muốn tìm Tương Hiểu Vũ mà sử dụng biện pháp này, mà sự thật chứng minh đây là biện pháp tốt nhất để tìm y .” Dưới sự cai quản của mình mà lại có một thái giám tham tài như vậy, Chu Tề làm thái giám tổng quản mà thấy xấu hổ vạn phần.
“Ha ha. . . . . . Thú vị! Thật thú vị ! Không thể tưởng được Tiểu Ngư Nhi này lại có một mặt thú vị như vậy!” Nghe Chu Tề miêu tả xong, Mạc Dương Thần cười to nói, về sau nếu rảnh nhất định phải làm vậy để đùa giỡn Tiểu Ngư Nhi mới được.
Chu Tề đứng bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: xem ra Tương Hiểu Vũ quả thật không phải được Hoàng Thượng yêu thích bình thường a, vậy về sau có khi nào y thế ta làm đại tổng quản không a? !
Ngay lúc Chu Tề đứng một bên miên man suy nghĩ, Mạc Dương Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, vì thế nói: “Chu Tề!”
“Có nô tài.”
“Nghĩ cho trẫm một đạo thánh chỉ, mấy phẩm thì tốt đây? Không thể một lần phong quá cao. . . . . . nếu quá cao thì đám phi tần cùng bách quan nhất định sẽ làm trẫm đau đầu . . . . . . Nhưng trẫm lại không muốn quá thấp. . . . . . Quá thấp, lấy tính cách Tiểu Ngư Nhi rất dễ bị đám nữ nhân kia khi dễ. . . . . . .” Mạc Dương Thần thì thào tự nói, Chu Tề hoàn toàn nghe không ra ý của hắn, “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, nô tài ngu dốt, không hiểu được ý của Hoàng Thượng ý.”
“Ý của trẫm chính là về sau các ngươi không thể gọi tên Tiểu Ngư Nhi nữa, từ giờ trở đi gọi y là . . . . . Mấy phẩm thì tốt đây?” Mạc Dương Thần suy nghĩ một chút nói tiếp: “Vậy xưng y là. . . . . . đúng rồi, Tương Tài tử, chính tứ phẩm Tài tử là thích hợp nhất .”
“Tương. . . . . . Tương Tài tử? !” hai tròng mắt Chu Tề sắp rớt ra ngoài.
“Sao vậy? Có vấn đề?”
“Không, nô tài không dám, nô tài không dám!” Cho ông lá gan bằng trời, ông cũng không dám phản đối a. Trời ạ! Hoàng Thượng thế nhưng lập một thái giám làm tài tử! Chu Tề đã có thể tưởng tượng ra sau khi tin tức này được công bố, trong cung ngoài cung sẽ rung động thế nào.
“Còn nữa, phân phó Ti Y phòng buông trên tay tất cả công tác, dựa theo dáng người của Tiểu Ngư Nhi mà may cho y vài bộ y phục, về phần mấy bộ thái giám phục trước kia thì ném đi.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Hết đệ nhị thập tam chương
Chương 23
CHƯƠNG 23
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên giường, Mạc Dương Thần đặt tay lên trán Tương Hiểu Vũ, ân, đã không còn nóng như lúc sáng, hắn vừa lòng gật đầu. Sau đó trầm mặc nhìn Chu Tề chờ đợi ông nói tiếp. Nói thật, hắn thật sự rất chờ mong câu trả lời của Chu Tề, hắn muốn từ một người khác nghe được thái độ đối nhân xử thế của Tương Hiểu Vũ.
Nói cứ nói đi, dù sao Hoàng Thượng đã thứ mình vô tội. Vì thế, Chu Tề kiên trì nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả những người nhận thức Tương Hiểu Vũ đều biết y có một sở thích rất đặc biệt. . . . . .”
“Tham tài!” Không đợi Chu Tề nói xong, Mạc Dương Thần đã đoán được đáp án.
“Đúng vậy, hơn nữa theo nô tài xem thì không phải là tham tài bình thường, Tương Hiểu Vũ tham tài trong cung là không ai bằng, không chỉ vậy, các nô tài đối với tính tham tài của y có thể nói là cam bái hạ phong.”
“Tiểu Ngư Nhi thật sự lợi hại như vậy sao?” Mạc Dương Thần vuốt ve những lọn tóc dính bên mặt Tương Hiểu Vũ hỏi.
Tuy rằng nhìn không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn động tác này Chu Tề có thể khẳng định Hoàng Thượng có một loại tình cảm rất đặc biệt với Tương Hiểu Vũ. Vì thế ông càng thêm cận thận lựa lời nói, “Phải, Hoàng Thượng. Tương Hiểu Vũ mặc dù tham tài, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc quân tử tham tài, cũng vì thế mà y chưa từng vì tiền làm ra chuyện tổn hại đến người khác. Chỉ cần có thời gian rảnh, y sẽ đi giúp những thái giám lười biếng làm việc để đổi về vài đồng tiền. Mọi người chỉ biết y thích kiếm tiền cùng giữ tiền, nhưng không một ai từng thấy y dùng bất cứ đồng tiền nào.” Bởi vì sợ Hoàng Thượng biết thái giám trong cung tụ tập lại bài bạc, cho nên Chu Tề không dám nói chuyện Tương Hiểu Vũ cho vay nặng lãi ra.
Đương nhiên không ai thấy qua y dùng tiền, bởi vì tiền của y đều đã đưa cho trẫm nhờ trẫm chuyển về cho thân nhân mình, Mạc Dương Thần trong lòng tự nhủ.
“Càng khiến chúng nô tài cam bái hạ phong không phải là tinh thần kiếm tiền cũng giữ tiền của Tương Hiểu Vũ, mà là chấp niệm cùng nhiệt tình của y với tiền.” Tạm dừng một chút, Chu Tề nói tiếp: “Trong vòng một trăm bước chỉ cần có tiếng đồng tiền rơi xuống đất, Tương Hiểu Vũ nhất định sẽ nghe được, không những vậy, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà cất đồng tiền đó vào lòng mình. Cho nên đôi lúc, có người vì muốn tìm Tương Hiểu Vũ mà sử dụng biện pháp này, mà sự thật chứng minh đây là biện pháp tốt nhất để tìm y .” Dưới sự cai quản của mình mà lại có một thái giám tham tài như vậy, Chu Tề làm thái giám tổng quản mà thấy xấu hổ vạn phần.
“Ha ha. . . . . . Thú vị! Thật thú vị ! Không thể tưởng được Tiểu Ngư Nhi này lại có một mặt thú vị như vậy!” Nghe Chu Tề miêu tả xong, Mạc Dương Thần cười to nói, về sau nếu rảnh nhất định phải làm vậy để đùa giỡn Tiểu Ngư Nhi mới được.
Chu Tề đứng bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: xem ra Tương Hiểu Vũ quả thật không phải được Hoàng Thượng yêu thích bình thường a, vậy về sau có khi nào y thế ta làm đại tổng quản không a? !
Ngay lúc Chu Tề đứng một bên miên man suy nghĩ, Mạc Dương Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, vì thế nói: “Chu Tề!”
“Có nô tài.”
“Nghĩ cho trẫm một đạo thánh chỉ, mấy phẩm thì tốt đây? Không thể một lần phong quá cao. . . . . . nếu quá cao thì đám phi tần cùng bách quan nhất định sẽ làm trẫm đau đầu . . . . . . Nhưng trẫm lại không muốn quá thấp. . . . . . Quá thấp, lấy tính cách Tiểu Ngư Nhi rất dễ bị đám nữ nhân kia khi dễ. . . . . . .” Mạc Dương Thần thì thào tự nói, Chu Tề hoàn toàn nghe không ra ý của hắn, “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, nô tài ngu dốt, không hiểu được ý của Hoàng Thượng ý.”
“Ý của trẫm chính là về sau các ngươi không thể gọi tên Tiểu Ngư Nhi nữa, từ giờ trở đi gọi y là . . . . . Mấy phẩm thì tốt đây?” Mạc Dương Thần suy nghĩ một chút nói tiếp: “Vậy xưng y là. . . . . . đúng rồi, Tương Tài tử, chính tứ phẩm Tài tử là thích hợp nhất .”
“Tương. . . . . . Tương Tài tử? !” hai tròng mắt Chu Tề sắp rớt ra ngoài.
“Sao vậy? Có vấn đề?”
“Không, nô tài không dám, nô tài không dám!” Cho ông lá gan bằng trời, ông cũng không dám phản đối a. Trời ạ! Hoàng Thượng thế nhưng lập một thái giám làm tài tử! Chu Tề đã có thể tưởng tượng ra sau khi tin tức này được công bố, trong cung ngoài cung sẽ rung động thế nào.
“Còn nữa, phân phó Ti Y phòng buông trên tay tất cả công tác, dựa theo dáng người của Tiểu Ngư Nhi mà may cho y vài bộ y phục, về phần mấy bộ thái giám phục trước kia thì ném đi.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Hết đệ nhị thập tam chương
Bình luận truyện