Thiên Tứ Kỳ Duyên
Hai canh giờ trôi qua, khi ám vệ mang hai nhũ nương đến, thì hài tử vẫn chưa sinh hạ, Mạc Dương Thần đứng ngoài cửa nhìn Thượng Đức cùng Phức Lan chạy qua lại giữa phòng sinh cùng trù phòng, khi thì bưng mấy bồn nước ấm đi vào, khi thì đi ra trên người dính vài vệt máu, hỏi họ tình huống thế nào, họ nói vẫn chưa sinh ra. . . . . .
Về phần hai cái nhũ nương, khi các nàng nhìn thấy Mạc Dương Thần cùng biết được hắn là đương kim Thánh Thượng , thì vẫn thật cẩn thận đứng một bên động cũng không dám động, thử hỏi hai phụ nhân bình thường ngay cả quan còn chưa thấy, đột nhiên biết được hài tử mà sau này mình phải chiếu cố là đương kim hoàng tử (hoàng nử) làm sao mà không kinh hách cho được? Bất quá còn may, toàn bộ tâm tư của Mạc Dương Thần đều đặt lên người Tương Hiểu Vũ đang nằm trong phòng sinh, không rảnh chú ý các nàng, chỉ cho một trong số ám vệ giải thích một vài chuyện mà các nàng cần biết, tỷ như Tương Hiểu Vũ lấy thân nam nhi sinh con, thân ở lãnh cung không thể đi ra ngoài, không được nói lung tung,….
Một canh giờ nữa lại trôi qua, từ trong phòng sinh truyền ra một tiếng thét chói tai của Tương Hiểu Vũ, sau đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc, “Sinh ! Sinh ! Là vị hoàng tử! Hoàng tử a!” Trong phòng truyển ra thanh âm vô cùng vui sướng. Đột nhiên, Lưu thái y lớn tiếng nói: “Từ từ, còn một hài tử nữa! Phức Lan, ngươi ôm đại hoàng tử trước đã!”
Nghe Lưu thái y nói xong, Mạc Dương Thần lập tức bảo hai nhũ nương vào phòng hỗ trợ, hắn biết nếu như mình đi vào, đám người bên trong chân tay bó buộc, không thể làm việc suông sẻ được, cho nên dù tâm đã bay đến chỗ Tương Hiểu Vũ, nhưng thân vẫn chỉ có thể chờ bên ngoài.
Rồi sau đó, lại một tiếng khóc truyền ra, lúc mọi người đang han hô, Lưu thái y lại nói thêm: “Chờ một chút! Còn một hài tử nửa!”
Mạc Dương Thần ở ngoài cửa đi tới đi lui, suốt mấy canh giờ nơi này sắp bị hắn đi ra một đống dấu chân, vẫn nghe Lưu thái y nói một hài tử, còn một hài tử, vậy rốt cuộc là Tiểu Ngư Nhi sinh mấy hài tử a ? Thật làm người ta nôn nóng mà! Ngay lúc Mạc Dương Thần xông vào, hài tử thư ba cũng đã sinh ra, hắn không thèm liếc nhìn mấy hài tử kia, chỉ chuyên tâm đến cạnh giường ngồi xuống cầm lấy tay Tương Hiểu Vũ, nghe y hữu khí vô lực hỏi, “Sinh, sinh xong chưa? . . . . . . Còn nữa không. . . . . .” Sau đó, y mê man.
“Lưu thái y, mau đến xem Tiểu Ngư Nhi!” Mạc Dương Thần khẩn trương nói.
Lưu thái y đưa mấy hài tử cho nhũ nương chiếu cố, bước lên bắt mạch cho Tương Hiểu Vũ, sau đó cười nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, Tương Tài tử không có gì đáng ngại, chỉ là thể lực tiêu hao quá độ, nên mới mê man đi mà thôi, lúc tỉnh cho uống chút cháo loãng, thể lực sẽ dần khôi phục.”
Mạc Dương Thần nhẹ nhàng ôm lấy Tương Hiểu Vũ, đợi Lưu thái y cùng Thượng Đức đổi xong sàn đan, hắn mới nhẹ nhàng đặt Tương Hiểu Vũ lên giường, đắp chăn cho y xong, Mạc Dương Thần hôn lên trán y, vất vả cho ngươi rồi, ái nhân của ta.
Khi Mạc Dương Thần nhìn thấy các hài tử, thì chúng đã được Phức Lan cùng các nhũ nương tắm rửa sạch sẽ cho uống sữa, dùng một cái chăn nhỏ bọc lại, bây giờ đang ngủ say nằm cạnh Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần phi thường may mắn lúc trước mình cho ám vệ chuẩn bị cái giường lớn thế này, bằng không làm sao nằm đủ a, ba hài tử, ha ha! Không thể tưởng được ta vẫn rất lợi hại đó thôi!
Lão đại là đại hoàng tử, lão Nhị là đại công chúa, lão Tam là Nhị hoàng tử, nữ nhi song toàn, hảo! Phi thường hảo! Hoàn hảo trước đó cho người tìm đến hai nhũ nương, bằng không các hài tử sẽ không đủ sửa uống, bất quá ba hài tử mà chỉ có hai nhũ nương thì vẫn không đủ, xem ra phải tìm thêm một nhũ nương, không thể để các hài tử bị đói được.
Khi Tương Hiểu Vũ tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, các hài tử đang được nhũ nương cho bú sữa, Phức Lan đứng bên cạnh chăm coi , cho nên Tương Hiểu Vũ chỉ thấy Thượng Đức đứng bên giường mình.
“Hiểu Vũ, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi, ngươi ngủ đã một ngày một đêm rồi đó.” Thượng Đức vừa thấy hắn tỉnh lại liền nói như phóng pháo, “Vừa rồi Hoàng Thượng thượng lâm triều xong có tới, thấy ngươi chưa tình, Hoàng Thượng dặn ta nói hắn về Ngự thư phòng xử lý chính sự, trể một chút sẽ qua đây.”
“Thượng Đức, các hài tử đâu?” Y vuốt cái bụng đã phẳng lại của mình hỏi, y nhớ lúc y sinh hài tử một đứa lại một đứa, cuối cùng y hôn mê, tới giờ y vẫn không biết mình sinh mấy hài tử, là nam hài hay nữ hài.
“Đại hoàng tử, đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đều ở trong phòng nhũ nương bú sữa, để ta bảo họ ôm qua cho ngươi xem.” Thượng Đức vui vẻ nói. Tương Hiểu Vũ một lần sinh cho Hoàng Thượng ba hài tử, trong đó có hai hoàng tử, địa vị trong cung của y đã vô cùng vững vàng, thân là nô tài của y , Thượng Đức cũng thấy cao hứng phi thường.
Tiểu viện mà bọn Tương Hiểu Vũ ở lại chỉ có ba gian phòng, Tương Hiểu Vũ ở một phòng là đương nhiên; tuy nói Thượng Đức là thái giám, nhưng thủy chung vẫn có phân biệt nam nữ, cho nên hắn ở một phòng; còn lại chỉ có một phòng Phức Lan ở có thể làm phòng nuôi trẻ, bất quá may mà phòng đủ lớn, bốn nữ nhân cùng ba hài nhi ở cũng không thấy chật, đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chờ Tương Hiểu Vũ ở cử xong sẽ có thể dọn ra khỏi lãnh cung.
Dùng xong cháo yến, ba vị nhũ nương phân biệt ôm ba hài tử đi theo Phức Lan đến gặp Tương Hiểu Vũ, “Dân phụ khấu kiến Tương Tài tử.”
“Hiểu Vũ, ba vị nhũ nương này phân biệt là Thuý nương, Lan nương cùng Phương nương.” Phức Lan giới thiệu ba nhũ nương với Tương Hiểu Vũ.
“Ba nhũ nương không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.” Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường, ngầng đầu nói: “Mau, ôm các hài tử tới cho ta nhìn một chút.”
Ba nhũ nương đặt các hài tử đến bên cạnh Tương Hiểu Vũ, Thượng Đức nói: “Quấn chăn vàng chính là đại hoàng tử sinh ra đầu tiên, quấn chăn đỏ là đại công chúa, quấn chăn xanh bao lại là nhị hoàng tử nhỏ nhất.”
Tương Hiểu Vũ vươn tay vuốt mặt ba hài tử, sau đó nắm lấy bàn tay nho nhỏ của chúng, để một ngón tay vào trong, bàn tay non nớt kia dùng sức nắm lấy, cái cảm giác đó là một loại thoả mãn nói không thành lời, hoài thai mười tháng, lo lắng mười tháng, đau đớn mấy canh giờ mới sinh ra được hài tử, trong người chúng chảy là huyết thống của ái nhân cùng mình, là thân sinh cốt nhục của họ a!
Hết đệ lục thập ngũ chương
Chương 65
CHƯƠNG 65
Hai canh giờ trôi qua, khi ám vệ mang hai nhũ nương đến, thì hài tử vẫn chưa sinh hạ, Mạc Dương Thần đứng ngoài cửa nhìn Thượng Đức cùng Phức Lan chạy qua lại giữa phòng sinh cùng trù phòng, khi thì bưng mấy bồn nước ấm đi vào, khi thì đi ra trên người dính vài vệt máu, hỏi họ tình huống thế nào, họ nói vẫn chưa sinh ra. . . . . .
Về phần hai cái nhũ nương, khi các nàng nhìn thấy Mạc Dương Thần cùng biết được hắn là đương kim Thánh Thượng , thì vẫn thật cẩn thận đứng một bên động cũng không dám động, thử hỏi hai phụ nhân bình thường ngay cả quan còn chưa thấy, đột nhiên biết được hài tử mà sau này mình phải chiếu cố là đương kim hoàng tử (hoàng nử) làm sao mà không kinh hách cho được? Bất quá còn may, toàn bộ tâm tư của Mạc Dương Thần đều đặt lên người Tương Hiểu Vũ đang nằm trong phòng sinh, không rảnh chú ý các nàng, chỉ cho một trong số ám vệ giải thích một vài chuyện mà các nàng cần biết, tỷ như Tương Hiểu Vũ lấy thân nam nhi sinh con, thân ở lãnh cung không thể đi ra ngoài, không được nói lung tung,….
Một canh giờ nữa lại trôi qua, từ trong phòng sinh truyền ra một tiếng thét chói tai của Tương Hiểu Vũ, sau đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc, “Sinh ! Sinh ! Là vị hoàng tử! Hoàng tử a!” Trong phòng truyển ra thanh âm vô cùng vui sướng. Đột nhiên, Lưu thái y lớn tiếng nói: “Từ từ, còn một hài tử nữa! Phức Lan, ngươi ôm đại hoàng tử trước đã!”
Nghe Lưu thái y nói xong, Mạc Dương Thần lập tức bảo hai nhũ nương vào phòng hỗ trợ, hắn biết nếu như mình đi vào, đám người bên trong chân tay bó buộc, không thể làm việc suông sẻ được, cho nên dù tâm đã bay đến chỗ Tương Hiểu Vũ, nhưng thân vẫn chỉ có thể chờ bên ngoài.
Rồi sau đó, lại một tiếng khóc truyền ra, lúc mọi người đang han hô, Lưu thái y lại nói thêm: “Chờ một chút! Còn một hài tử nửa!”
Mạc Dương Thần ở ngoài cửa đi tới đi lui, suốt mấy canh giờ nơi này sắp bị hắn đi ra một đống dấu chân, vẫn nghe Lưu thái y nói một hài tử, còn một hài tử, vậy rốt cuộc là Tiểu Ngư Nhi sinh mấy hài tử a ? Thật làm người ta nôn nóng mà! Ngay lúc Mạc Dương Thần xông vào, hài tử thư ba cũng đã sinh ra, hắn không thèm liếc nhìn mấy hài tử kia, chỉ chuyên tâm đến cạnh giường ngồi xuống cầm lấy tay Tương Hiểu Vũ, nghe y hữu khí vô lực hỏi, “Sinh, sinh xong chưa? . . . . . . Còn nữa không. . . . . .” Sau đó, y mê man.
“Lưu thái y, mau đến xem Tiểu Ngư Nhi!” Mạc Dương Thần khẩn trương nói.
Lưu thái y đưa mấy hài tử cho nhũ nương chiếu cố, bước lên bắt mạch cho Tương Hiểu Vũ, sau đó cười nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, Tương Tài tử không có gì đáng ngại, chỉ là thể lực tiêu hao quá độ, nên mới mê man đi mà thôi, lúc tỉnh cho uống chút cháo loãng, thể lực sẽ dần khôi phục.”
Mạc Dương Thần nhẹ nhàng ôm lấy Tương Hiểu Vũ, đợi Lưu thái y cùng Thượng Đức đổi xong sàn đan, hắn mới nhẹ nhàng đặt Tương Hiểu Vũ lên giường, đắp chăn cho y xong, Mạc Dương Thần hôn lên trán y, vất vả cho ngươi rồi, ái nhân của ta.
Khi Mạc Dương Thần nhìn thấy các hài tử, thì chúng đã được Phức Lan cùng các nhũ nương tắm rửa sạch sẽ cho uống sữa, dùng một cái chăn nhỏ bọc lại, bây giờ đang ngủ say nằm cạnh Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần phi thường may mắn lúc trước mình cho ám vệ chuẩn bị cái giường lớn thế này, bằng không làm sao nằm đủ a, ba hài tử, ha ha! Không thể tưởng được ta vẫn rất lợi hại đó thôi!
Lão đại là đại hoàng tử, lão Nhị là đại công chúa, lão Tam là Nhị hoàng tử, nữ nhi song toàn, hảo! Phi thường hảo! Hoàn hảo trước đó cho người tìm đến hai nhũ nương, bằng không các hài tử sẽ không đủ sửa uống, bất quá ba hài tử mà chỉ có hai nhũ nương thì vẫn không đủ, xem ra phải tìm thêm một nhũ nương, không thể để các hài tử bị đói được.
Khi Tương Hiểu Vũ tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, các hài tử đang được nhũ nương cho bú sữa, Phức Lan đứng bên cạnh chăm coi , cho nên Tương Hiểu Vũ chỉ thấy Thượng Đức đứng bên giường mình.
“Hiểu Vũ, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi, ngươi ngủ đã một ngày một đêm rồi đó.” Thượng Đức vừa thấy hắn tỉnh lại liền nói như phóng pháo, “Vừa rồi Hoàng Thượng thượng lâm triều xong có tới, thấy ngươi chưa tình, Hoàng Thượng dặn ta nói hắn về Ngự thư phòng xử lý chính sự, trể một chút sẽ qua đây.”
“Thượng Đức, các hài tử đâu?” Y vuốt cái bụng đã phẳng lại của mình hỏi, y nhớ lúc y sinh hài tử một đứa lại một đứa, cuối cùng y hôn mê, tới giờ y vẫn không biết mình sinh mấy hài tử, là nam hài hay nữ hài.
“Đại hoàng tử, đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đều ở trong phòng nhũ nương bú sữa, để ta bảo họ ôm qua cho ngươi xem.” Thượng Đức vui vẻ nói. Tương Hiểu Vũ một lần sinh cho Hoàng Thượng ba hài tử, trong đó có hai hoàng tử, địa vị trong cung của y đã vô cùng vững vàng, thân là nô tài của y , Thượng Đức cũng thấy cao hứng phi thường.
Tiểu viện mà bọn Tương Hiểu Vũ ở lại chỉ có ba gian phòng, Tương Hiểu Vũ ở một phòng là đương nhiên; tuy nói Thượng Đức là thái giám, nhưng thủy chung vẫn có phân biệt nam nữ, cho nên hắn ở một phòng; còn lại chỉ có một phòng Phức Lan ở có thể làm phòng nuôi trẻ, bất quá may mà phòng đủ lớn, bốn nữ nhân cùng ba hài nhi ở cũng không thấy chật, đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chờ Tương Hiểu Vũ ở cử xong sẽ có thể dọn ra khỏi lãnh cung.
Dùng xong cháo yến, ba vị nhũ nương phân biệt ôm ba hài tử đi theo Phức Lan đến gặp Tương Hiểu Vũ, “Dân phụ khấu kiến Tương Tài tử.”
“Hiểu Vũ, ba vị nhũ nương này phân biệt là Thuý nương, Lan nương cùng Phương nương.” Phức Lan giới thiệu ba nhũ nương với Tương Hiểu Vũ.
“Ba nhũ nương không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.” Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường, ngầng đầu nói: “Mau, ôm các hài tử tới cho ta nhìn một chút.”
Ba nhũ nương đặt các hài tử đến bên cạnh Tương Hiểu Vũ, Thượng Đức nói: “Quấn chăn vàng chính là đại hoàng tử sinh ra đầu tiên, quấn chăn đỏ là đại công chúa, quấn chăn xanh bao lại là nhị hoàng tử nhỏ nhất.”
Tương Hiểu Vũ vươn tay vuốt mặt ba hài tử, sau đó nắm lấy bàn tay nho nhỏ của chúng, để một ngón tay vào trong, bàn tay non nớt kia dùng sức nắm lấy, cái cảm giác đó là một loại thoả mãn nói không thành lời, hoài thai mười tháng, lo lắng mười tháng, đau đớn mấy canh giờ mới sinh ra được hài tử, trong người chúng chảy là huyết thống của ái nhân cùng mình, là thân sinh cốt nhục của họ a!
Hết đệ lục thập ngũ chương
Bình luận truyện