Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 31: Thu phục băng hồ



Cửu vĩ tuyết hồ kia dường như nghe hiểu đoạn đối thoại của Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du, từ trong ngực Tề Thiên Tung hết sức phách lối nhô đầu ra, kêu lên hai tiếng giương nanh múa vuốt với hai anh em Bạch Tử Nhan. Rồi sau đó lại dương dương tự đắc dùng sức cọ xát hai cái vào ngực Thiên Tung, còn hết sức thoải mái híp mắt lại. Bộ dáng kia muốn bao nhiêu đánh đáng có bấy nhiêu, hai người Bạch Tử Nhan thấy thế trái tim trực tiếp bốc cháy.

Thiên Tung đối với hai người một hồ này hoàn toàn im lặng. Bất quá, đối với con cáo mượn oai hùm đang vùi ở trong ngực nàng này, nàng vẫn là rất thích, dù sao đây là một dị thú còn nhỏ, sau này trưởng thành, tu thành hình người, tuyệt đối đạt đến cấp bậc kiếm tiên, đối với mình chắc chắn là trăm lợi mà không có một hại.

"Thiên Tung, người mau lấy Ma Tinh Thạch của Ám ma xích vĩ hổ kia ra đi! Một Ma Tinh Thạch của ma thú bóng tối cấp chín có thể so sánh với ma tinh thuộc tính bóng tối tinh khiết nhất đó." Bạch Tử Nhan hơi có vẻ yếu ớt nói.

Cửu Vĩ tuyết hồ kia nghe được lời này, mới nhớ tới kẻ đầu sỏ vừa rồi thiếu chút nữa khiến cho mình toi mạng. Nó hết sức linh hoạt từ trong ngực Thiên Tung nhảy ra ngoài. Chạy đến bên cạnh xác của Ám ma xích vĩ hổ, dùng cẳng chân thô ngắn của nó hung hăng đá, lại làm một cái mặt quỷ mới cam tâm.

Thiên Tung cũng không chần chừ thêm chút nào, trực tiếp chạy tới bên Ám ma xích vĩ hổ, dùng Tỏa Hồn đao đâm vào đầu Ám ma xích vĩ hổ, lấy ra Ma Tinh Thạch. Thông thường, Ma Tinh Thạch của ma thú cấp bảy trở lên đều có thể trực tiếp hấp thu, đối với ma thú của bóng tối cấp chín càng thêm có thể gặp nhưng không thể cầu. Mặc dù, nó so ra kém hơn ma tinh có thuộc tính bóng tối về khả năng sử dụng tuần hoàn, thế nhưng, năng lượng khổng lồ tiềm ẩn trong nó đủ để tu vi của người tu kiếm nhảy lên một cấp bậc.

Chỉ là, sau khi Thiên Tung lấy Ma Tinh Thạch ra, nhìn cũng không nhìn đã ném nó cho Bạch Tử Nhan. "Bây giờ các ngươi càng cần nó hơn so với ta chứ?" Tuy là câu hỏi, nhưng trong nói của Thiên Tung có sự khẳng định khiến người ta không thể cãi lại.

"A. . . . . ." Hai anh em Bạch gia nghe xong, rõ ràng khựng lại, nhìn nhau cười khổ.

Bạch Tử Du không nhịn được hỏi: "Người phát hiện lúc nào? Chúng ta cho là đã che đậy rất tốt rồi!"

"Không sai! Nếu đổi là người khác có thể sẽ không phát hiện được. Nhưng đừng quên ta cũng có kiếm khí nguyên tố bóng tối! Mà trên kiếm khí của các ngươi phát tán năng lượng nguyên tố bóng tối cho ta cảm giác rất quen thuộc. Hai người các ngươi lại rõ ràng không phải là song nguyên thể, như vậy cũng chỉ có một cách giải thích, các ngươi đang dùng phương pháp đặc biệt để thay đổi thuộc tính bộc lộ bên ngoài kiếm khí. Cho nên, thuộc tính kiếm khí chân chính của các ngươi phải là thuộc tính bóng tối duy nhất!" Thiên Tung dừng lại một chút, lại nở ra một nụ cười rất là nghiền ngẫm, "Ta thấy rất hiếu kỳ, các ngươi dùng phương pháp gì để thay đổi thuộc tính kiếm khí của mình?"

Hai người Bạch Tử Du nghe Thiên Tung giải thích, trong lòng đã hiểu rõ, chậm rãi thở dài, rất áy náy nói: "Người nói hoàn toàn chính xác. Hai người chúng ta nắm giữ nguyên tố năng lượng đúng là nguyên tố bóng tối. Mà phương pháp chúng ta đem nó chuyển biến thành thuộc tính hỏa đều là nhờ vào chiếc nhẫn chuyển hóa này." Bạch Tử Nhan vừa nói vừa chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay mình, "Nó và chiếc nhẫn có thể ẩn dấu thực lực trên tay người là giống nhau."

"Có chiếc nhẫn thần kỳ như vậy sao!" Thiên Tung ngạc nhiên nói. Bất quá, nàng nghĩ lại mình cũng có chiếc nhẫn Tàng Long có thể che dấu thực lực, thế thì người khác tại sao không thể có bảo bối tự thay đổi thuộc tính chứ!

Thiên Tung hiểu rõ gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người lại tỉ mỉ cắt lấy thịt trên người Ám ma xích vĩ hổ, dù sao sau một cuộc đại chiến, bọn họ cần gấp thức ăn bổ sung thể lực. Theo sự trầm mặc của Thiên Tung, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên gượng gạo.

"Thiên Tung, người không có gì muốn hỏi sao?" Bạch Tử Du không nhịn được lên tiếng trước phá vỡ trầm mặc.

"Vậy các ngươi có gì phải nói cho ta sao?" Thiên Tung dừng công việc trong tay, hỏi ngược lại.

Hai anh em Bạch gia nhất thời không phản bác được, chỉ là rất áy náy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi!"

"Các ngươi không việc gì phải xin lỗi ta cả, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta cũng không muốn biết bí mật của các ngươi là gì, chuyện đó với ta có quan hệ gì đâu, ta chỉ có thể khẳng định một điều, các ngươi tuyệt đối không phải là kẻ địch của ta! Đối với ta mà nói, vậy là đủ rồi!" Thiên Tung thờ ơ trả lời, nhưng hai người Bạch Tử Nhan nghe trong lòng cũng là ấm áp.

"Sao lại tin tưởng chúng ta?" Bạch Tử Nhan vẫn nhịn không được hỏi.

"Tin tưởng các ngươi?" Thiên Tung nhoẻn miệng cười, "Ta tin tưởng mình thôi, tin tưởng vào mắt của mình!"

Nhiều năm về sau, mỗi khi Hai anh em Bạch gia nhớ tới Thiên Tuúng, bọn họ lại nhớ tới cảnh ba người năm đó cùng nhau xông vào Ma Thú Sâm Lâm. Tiểu cô nương đẹp như Tuyết Liên đó nói tin tưởng ‘mắt của mình’, loại tự tin chói mắt đó, nụ cười chói mắt đó, khoảnh khắc này đã khắc sâu trở thành phong cảnh tuyệt mỹ bọn họ muốn trân trọng cả đời.

Thiên Tung dù sao cũng sinh sống ở Ngọc Ma lâm nhiều năm, việc nướng thịt đối với nàng mà nói dễ dàng như cắt một quả dưa chuột. Rất nhanh, thịt hổ thơm ngào ngạt đã ra lò. Thiên Tung đem hai khối thịt hổ đưa cho anh em Bạch Tử Nhan. Hoàn toàn không để ý tới cửu vĩ tuyết hồ ở bên cạnh chảy nước miếng, gấp đến độ dậm chân.

Hai anh em kia sau khi nhận được thịt hổ, cũng không vội vã ăn, mà cố ý khoe khoang trước mặt cửu vĩ tuyết hồ.

"Ca, huynh xem thịt hổ thật không giống như những loại thịt bình thường, ăn vào thật sự rất thơm mà không ngán, ngon miệng quá đi!" Bạch Tử Du hết sức vô sỉ vừa lắc lư miếng thịt hổ trước mặt cửu vĩ tuyết hồ, vừa nói.

"Ôi, lão đệ của huynh, đệ nói không sai chút nào, ngon như thế này phải từ từ ăn mới được!" Không hổ là anh em, vẻ mặt vô sỉ của Bạch Tử Nhan quả thật so với Bạch Tử Du giống nhau như đúc.

Cửu vĩ tuyết hồ chứng kiến tình cảnh như vậy quả thật giận đến chín cái đuôi cũng dựng hết lên rồi, nước miếng càng thêm chảy không ngừng như thác đổ ((khổ thân tiểu hồ =]]). Ở bên cạnh Thiên Tung vò đầu bứt tai nhảy nhót không ngừng.

Cửu vĩ tuyết hồ thấy mình nhảy lên nửa ngày như vậy rồi, màThiênTung cũng không thèm để ý đến nó, dứt khoát nước mắt ròng ròng nhìn Thiên Tung, vẻ mặt kia muốn có bao nhiêu ủy khuất đều có bấy nhiêu, quả thật tảng đá nhìn thấy cũng sẽ động lòng trắc ẩn, đáng tiếc nó gặp phải chính là Tề Thiên Tung so với đá tảng còn máu lạnh hơn!

Thật lâu sau, Thiên Tung mới từ từ xoay người lại, cầm trong tay miếng thịt hổ vừa nướng xong, ‘vẻ mặt ôn hòa’ nói với cửu vĩ tuyết hồ: "Muốn ăn không?"

Cửu vĩ tuyết hồ nghe thế quả thật gật đầu như gà con mổ thóc. ThiênTung hài lòng cười cười, mới mở miệng nói: "Bọn ta bây giờ cần một nơi bí mật để tu dưỡng chữa thương, nếu ngươi có thể dẫn bọn ta đi tìm được chỗ như thế, khối thịt này sẽ là của ngươi!"

Cửu vĩ tuyết hồ nghe nói thế rõ ràng sửng sốt, sau đó rất là đói khát gật đầu một cái, ngậm lấy miếng thịt từ trên tay Thiên Tung ăn từng miếng từng miếng một, vừa ăn hai mắt còn vừa buồn bã nhìn ThiênTung. Giống như đang nói: không phải muốn ta tìm cho các người nơi dưỡng thương sao! Ta đâu phải vì tham lam mà đồng ý! Ta dường như đã là người của người rồi!

Thiên Tung căn bản không để ý tới ánh mắt cực kì buồn bã của cửu vĩ tuyết hồ kia, tự nhiên nói: "Cũng không thể luôn luôn gọi ngươi là cửu vĩ tuyết hồ được, vẫn nên đặt tên cho ngươi thì tốt hơn. Hay gọi Tiểu Hồ đi?"

"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ"

"Khụ khụ!"

Hai anh em Bạch Tử Nhan vừa nghe cái tên này cũng không nhịn được ho lên. Cửu vĩ tuyết hồ ngay cả thịt cũng không ăn nữa, cực kỳ bất mãn nhảy lên, hướng về phía Thiên Tung thể hiện kháng nghị. Thế nhưng Thiên Tung trực tiếp xem như không thấy. Cứ như vậy, trong lịch sử, một con hồ ly tên Tiểu Hồ ra đời.

Qua quýt khôi phục một chút thể lực, ba người Thiên Tung dưới sự hưỡng dẫn của Tiểu Hồ đi vào trong rừng sâu. Hiện giờ, nhu cầu cấp bách của bọn họ là tìm một nơi bí mật tu luyện một phen. Vừa rồi trong lúc chiến đấu, Thiên Tung cảm thấy trạng thái nguyên tố bóng tối của Kiếm Tôn cấp tám mơ hồ có khuynh hướng muốn đột phá, hơn nữa, hai người Bạch Tử Nhan cũng cần một môi trường an tĩnh không lo lắng chút nào để hấp thu năng lượng trong Ma Tinh Thạch của Ám ma xích vĩ hổ. Mà lúc này, trở về Mục thị Thánh môn tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt, chỉ có ở trong Ma Thú Sâm Lâm tu luyện đối với ba người mới bảo đảm an toàn nhất.

"Ma thú trong Ma Thú Sâm Lâm không phải là đếm không xuể sao? Tại sao chúng ta đi lâu như vậy rồi mà một con cũng không thấy?" ThiênTung cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh, nghi ngờ hỏi.

"Ha ha, " Bạch Tử Nhan nghe vậy cười một tiếng, chỉ chỉ Tiểu Hồ chạy trước mặt, "Cái này ít nhiều cũng nhờ tên tiểu tử này!"

"A, chẳng lẽ là bởi vì áp lực của dị thú đã khiến cho ma thú chung quanh không dám đến gần?"

"Không sai! Tên tiểu tử này mặc dù còn đang trong giai đoạn thú con, nhưng mà ma thú cấp chín trở xuống vẫn có lực uy hiếp rất mạnh, nếu hôm nay không phải nó đụng phải Ma thú của bóng tối, ai thua ai thắng còn chưa biết!" Bạch Tử Du bổ sung.

Tiểu Hồ nghe được mấy người đang đàm luận về sự năng lực mạnh mẽ như thần của nó, bước đi càng thêm uy phong lẫm lẫm. Hơn nữa cước bộ của mấy người Thiên Tung cực nhanh. Chỉ chốc lát sau, mấy người đã tới bên cạnh một cây đại thu đường kính chừng hai thước. Đang lúc ba người nghi ngờ không có đường để đi thì Tiểu Hồ đưa bọn họ tới bên sườn của đại thụ, dưới bụi cỏ thấp thoáng hiện rõ một cửa động cao chừng 1m. Cái động cây này cực kỳ bí mật, nói không phải khoa trương, nếu không có Tiểu Hồ dẫn đường, ba người tuyệt đối không tìm được nơi này.

Tiểu Hồ lắc mình một cái lập tức nhảy vào, ba người Thiên Tung mặc dù trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn chui vào theo.

Cảnh tượng trong động cây càng khiến người ta rung động không dứt, ai có thể nghĩ tới bên ngoài là động cây nhưng không ngờ bên trong lại còn có một thạch động! Hơn nữa dọc từ động cây đến thạch động có thể thấy được cảnh tượng nơi đây là do thiên nhiên hình thành, không phải là do người làm ra. Điều này khiến ba người Thiên Tung không nhịn được cảm thán thiên nhiên thật thần kỳ.

Nhưng càng khiến ba người kinh ngạc chính là, mật độ nguyên tố năng lượng trong động này dày đặc gấp hai mươi lần bên ngoài, ngay cả mật độ nguyên tố trên Thánh Linh sơn cũng không thể đánh đồng. Hơn nữa, ba người còn mơ hồ cảm thấy một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ chuyển động từ thạch động thấm ra ngoài. Ba người không khỏi tăng nhanh cước bộ, hướng về thạch động đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện