Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 59: Phi Dạ trọng thương
Mấy người Thiên Tung nhìn Nguyệt Mị Nương giận sôi lên đều không hẹn mà cùng đánh hơi được mùi nguy hiểm trong không khí.
Chỉ thấy sau khi mấy người Nguyệt Mị Nương đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không xếp thành một hàng nữa, mà nhanh chóng biến đổi vị trí. Năm người tạo thành một vòng, nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra, vị trí của năm người này vừa đúng tạo thành năm điểm trong trận ngũ hành bát quái.
Thiên Tung thấy cảnh như vậy, gương mặt kiều diễm rốt cuộc biến sắc. Nàng đột nhiên nghĩ đến nhân vật thiên tài của Ám Ma Tộc mà Thần Ma chí nhắc đến. Năm đó, một mình ông ta mang nhiều loại nguyên tố năng lượng, cho nên gần như vô địch thiên hạ. Hôm nay xem mấy người Nguyệt Mị Nương, rõ ràng là muốn tiến hành hợp nhất năm loại nguyên tố năng lượng. Một khi hợp nhất thành công, uy lực của nó tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cộng một lớn hơn hai!
Thiên Tung thật nhanh lao ra kết giới mà U Minh thiết lập vì nàng, muốn ngăn cản đám người Nguyệt Mị Nương. Thế nhưng lúc này, đám người Nguyệt Mị Nương đã hoàn thành mô hình trận pháp, Kiếm Khí của năm người đồng thời nhắm thẳng vào một điểm, coi như cách nhau khá xa, mọi người cũng có thể cảm thấy, mấy người này đang vận chuyển một loại công pháp cực kỳ quỷ dị. Tức khắc, hào quang ngũ sắc kim, lục, lam, hồng, vàng từ trong cơ thể năm người đột ngột bắn ra, đem sắc trời một phương nhuộm đến mỹ lệ vô cùng.
"Thật mạnh mẽ!" Thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả thần sắc của Bạch Ngân và Phi Dạ cũng ngưng trọng cực kỳ.
Đột nhiên, nguyên tố năng lượng trong không khí giống như điên cuồng vọt tới hướng về Kiếm Khí đang giao nhau của năm người Nguyệt Mị Nương. Tức khắc, gió nổi mây phun, trời đất biến sắc.
Một luồng năng lượng rung chuyển núi sông bùng phát, ùn ùn vọt tới hướng Thiên Tung.
Phảng phất giống như đã trao đổi tốt, trong lúc đó, Tiểu Hồ, U Minh, Bạch Ngân và Phi Dạ đều chắn trước người Thiên Tung. Tiểu Hồ và U Minh thả ra kết giới, Bạch Ngân và Phi Dạ đều đưa kiếm khí ngăn ở trước người. Thế nhưng khi chùm ánh sáng năm màu kia chân chính bắn tới trên người bốn người, cái loại lực trùng kích đó khiến cho bốn người đồng thời chợt phun ra một ngụm máu tươi. Bọn họ bị chùm sáng kia đánh lui về sau mười bước.
"Ta đã nói Thánh môn chúng ta làm sao không chịu nổi đòn tấn công như vậy chứ, Diệp Thiên Tung hôm nay không ra khỏi Thánh môn được rồi!"
"Vậy cũng chưa chắc, bốn con dị thú làm sao sống chung tốt như vậy!"
"Thánh môn chúng ta lúc nào thì có mấy tiền bối lợi hại như thế nhỉ?"
Đàm người vốn là cực kỳ an tĩnh, nhưng thấy hai bên giằng co không xong, mọi người cũng không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
"Đại ca, chẳng lẽ đến lúc này chúng ta còn không đi hỗ trợ sao?" Tề Thiên Ngạo thấy mấy người Bạch Ngân và Phi Dạ hộc máu, hết sức nóng nảy. Mấy người Tề Thiên Duyệt, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Lục Thăng và Tiêu Ngọc Thương bên cạnh hắn cũng là vẻ mặt lo lắng chú ý tình hình chiến sự.
"Đệ cho là huynh không muốn ra tay sao? Nhưng trước khi ra tay cũng phải áng chừng phân lượng của mình, nếu chúng ta đi lên sẽ chỉ làm tiểu muội lo lắng thôi, chúng ta sao có thể lên. Hơn nữa, các đệ nhìn mà xem. . . . . ." Theo hướng Tề Thiên Sách chỉ, mọi người nhìn kỹ lại, mới phát hiện thì ra khóe miệng năm người Nguyệt Mị Nương cũng bắt đầu thấm ra máu tươi, xem ra chiêu mà năm người sử dụng này tuyệt đối là con át chủ bài của họ, thuộc loại hại người hại mình. Cẩn thận ngẫm lại một chút, năm loại nguyên tố năng lượng tương sinh, nhưng cũng tương khắc. Dám đem năm loại thuộc tính hợp nhất, dĩ nhiên phải nhận lấy phản phệ!
Đám người Tề Thiên Ngạo thấy Tề Thiên Sách đã tính trước đến chuyện vừa thấy, trong lòng mới thoáng bình tĩnh một chút.
Lúc này, giọng nói kinh sợ của Tề Thiên Duyệt đột nhiên vang lên: "Đại ca, tay của huynh?!"
Mọi người nhìn về phía tay của Tề Thiên Sách, phát hiện rõ ràng, hai tay Tề Thiên Sách cũng hiện đầy máu tươi, nhìn qua là biết do nắm tay quá chặt, mới khiến cho hai tay bị thương. Cái này. . . . . . Tâm mọi người vừa buông lỏng nháy mắt lại dâng lên.
Nhưng tình hình chính xác như Tề Thiên Sách phỏng đoán, đám người Phi Dạ mặc dù bị thương nặng, nhưng đám người Nguyệt Mị Nương cũng tuyệt không tốt hơn.
"Rầm!" Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, đội ngũ hai bên rốt cuộc bị nguyên tố năng lượng sau khi va chạm nổ mạnh ép tách ra.
Ngay tại lúc tách ra, Bạch Ngân và Phi Dạ ngăn ở phía trước phun ra một ngụm máu tươi. Ngay từ lúc mấy người bị thương thì trong lòng Thiên Tung đã xuất hiện một loại nôn nóng trước nay chưa từng có. Hiện giờ, thấy Bạch Ngân và Phi Dạ trọng thương, nàng chỉ cảm thấy trong đáy lòng một cơn đau đớn kì lạ, đang không ngừng mở rộng.
"Bạch Ngân, Phi Dạ, các huynh thế nào?" Thiên Tung không kịp sửa sang lại tâm tình của mình, vội vàng bay đến bên cạnh Bạch Ngân và Phi Dạ, muốn biết tình hình của hai người họ. Nhưng vào lúc này, không ai chú ý tới, Kiếm Khí trong tay Nguyệt Mị Nương vốn đã ảm đạm xuống lại đang từ từ ngưng tụ năng lượng.
Ngay tại lúc Thiên Tung chạy đến bên người Phi Dạ, Nguyệt Mị Nương giống như sứ giả địa ngục, bay nhanh về phía Thiên Tung, "Tiểu yêu nữ, đi chết đi!"
Mắt thấy một luồng năng lượng hình trụ màu xanh mờ ảo sắp bắn tới trên người Thiên Tung. Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, bất kể là Bạch Ngân, Tiểu Hồ, U Minh hay bản thân Thiên Tung cũng không nghĩ đến Nguyệt Mị Nương không ngờ lại phát rồ như thế, liều mạng thoát lực dù bỏ mình cũng muốn tru diệt Thiên Tung.
Thiên Tung chưa bao giờ nghĩ tới mình lại sẽ chết một cách không hiểu rõ như thế, nhưng đòn tấn công toàn lực của cường giả bậc Kiếm Thần, một Kiếm Tiên cấp ba như nàng làm sao có thể tiếp được. Vào lúc này, một cảm giác vô lực lan tỏa khắp người nàng. Thiên Tung chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói cực kỳ ôn nhu truyền tới, "Tiểu Diệp, đừng tuyệt vọng!"
Thiên Tung chợt mở mắt, nhưng nàng chỉ kịp thấy một luồng sáng đỏ chói mắt chậm rãi lướt qua tầm mắt nàng, giống như bươm bướm lao vào lửa, khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp rạng ngời mà bi thảm. Thiên Tung máy móc vươn tay, chỉ kịp chạm tới vài sợi tóc của hắn phiêu tán trong không trung, sao mà mềm mại trơn bóng, khiến người ta quyến luyến.
Phi Dạ lại trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc không chút do dự chắn trước người Thiên Tung!
"Phi Dạ!" Thiên Tung hét to một tiếng, giọng nói kia hoàn toàn không còn thanh khiết lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là một loại dày đặc văn chương khó có thể miêu tả.
"Phi Dạ!" Trong mắt Bạch Ngân cũng thoáng hiện lên vẻ bi thương, mặc dù, hắn và Phi Dạ vẫn hay cãi vã, nhưng ai có thể nói đó không phải là một loại phương thức biểu hiện tình cảm? Hắn kiểm tra thân thể Phi Dạ một chút, rất là mâu thuẫn nói: "Tiểu Thiên, đừng buồn, Phi Dạ tạm thời không sao, hắn chỉ là bị thương quá nặng, lâm vào mê man thôi."
"Mê man?" Ánh mắt Thiên Tung lần đầu tiên xuất hiện thần sắc mờ mịt.
"Đúng! Dị thú nếu bị thương nặng, tổn thương căn nguyên, sẽ rơi vào trạng thái mê man. Nếu có thể tìm được kỳ bảo của trời đất mang thuộc tính hỏa hoặc giả có thể chữa trị căn nguyên của hắn, hắn sẽ tỉnh lại. Tuy nhiên nếu vượt quá một năm, căn nguyên không được chữa trị, hắn có thể sẽ vĩnh viễn mê man hoặc là. . . . . . Biến mất. . . . . ." Lời này Bạch Ngân nói ra cực kỳ khó khăn, dường như là phun ra từng chữ.
"Chúng ta đi!" Thiên Tung đột nhiên nói.
"A? Chủ nhân?" Đám người Tiểu Hồ không hiểu nhìn Thiên Tung.
"Cứu Phi Dạ quan trọng hơn, khoản nợ này ta sẽ từ từ đòi lại!" Lúc này, đáy mắt Thiên Tung tràn đầy tơ máu, khí tức dày đặc kia dường như so với lúc nàng lập lời thế tám năm trước giống nhau như đúc.
"Diệp Thiên Tung, ngươi cho rằng đã giết chết sứ giả của Cửu Trọng Cung ta, ngươi còn có thể thoát được sao?" Lão giả áo đen nhìn mấy người Thiên Tung muốn rời đi, khinh thường nói.
Thiên Tung nghe lời này, bước chân dừng lại, xoay đầu nhìn về phía Nguyệt Mị Nương. Quả nhiên, đòn tấn công kia đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của Nguyệt Mị Nương, đã là hết cách xoay chuyển rồi!
"Ha ha ha ha. . . . . ." Thiên Tung đột nhiên cười to, vẻ mặt kia gần như điên cuồng, giống như ác quỷ địa ngục. "Chết rất hay! Chết rất hay!"
"Ngươi!" Bốn lão giả kia nghe Thiên Tung nói như thế, tức giận muốn giết người, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì. Hiện giờ, bọn họ có thể nói là lưỡng bại câu thương, nếu động thủ lần nữa bất quá cũng chỉ là cùng chết chung với nhau, không chiếm được nửa phần lợi thế.
"Diệp Thiên Tung, hôm nay ngươi không chết coi như ngươi may mắn! Nhưng ngươi tuyệt đối sẽ chạy không thoát khỏi sự truy đuổi vô tận của Cửu Trọng Cung chúng ta đâu!" Lão giả áo đen không cam lòng nói.
"Hừ! Cứ việc phóng ngựa tới đây! Ta cũng nói cho các ngươi biết, chờ ngày Diệp Thiên Tung ta lần nữa trở về Thánh môn, nhất định sẽ máu nhuộm Thánh môn, tiêu diệt Cửu Trọng Cung!" Thiên Tung nói lời này, thân thể nhỏ yếu ôm chặt thân thể thon dài cao ngất của Phi Dạ, sống lưng nàng thẳng tắp cực kỳ, kiên quyết cùng với cừu hận trong giọng nói kia trực tiếp khiến tất cả mọi người cảm thấy một luồng lạnh lẽo. Giờ phút này, tự nhiên không ai dám cười nhạo hay hoài nghi tính chân thực của những lời này!
Đợi đến khi mọi người tỉnh táo lại thì mấy người Thiên Tung đã lấy một tốc độ cực nhanh rời đi rồi.
"Chúng ta nhất định đem chuyện này mau chóng báo lên trên, Diệp Thiên Tung này thiên phú thật sự quá đáng sợ, bên người nàng ta còn có nhiều dị thú lợi hại như vậy đi theo, một khi để cho bọn họ chạy trốn, thật đúng là mầm tai họa to lớn!" Sau khi bốn người lão giả áo đen thương lượng qua, nâng thi thể Nguyệt Mị Nương lên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Những chuyện phát sinh hôm nay, quá mức kích thích, rất nhiều đệ tử Thánh môn cũng tụ tập tại trên quảng trường nhìn tháp Thánh môn đã bị phá hủy hoàn toàn, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
"Nè! Đại ca, có phải khi chúng ta đủ mạnh mẽ thì sẽ có thể đứng ở bên người muội ấy hay không?" Tề Thiên Ngạo lẩm bẩm hỏi.
"Ừ!" Tề Thiên Sách chẳng qua là ừ một tiếng.
Lúc này, không ai nói gì thêm. Nhưng trong mắt mọi người lại đồng thời bùng phát ra một loại thần thái. Bọn họ không biết là, trong nháy mắt này, suy nghĩ trong lòng mọi người dường như là đều cùng một chuyện: đến khi gặp lại ta nhất định phải có tư cách đứng ở bên cạnh nàng!
Chỉ thấy sau khi mấy người Nguyệt Mị Nương đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không xếp thành một hàng nữa, mà nhanh chóng biến đổi vị trí. Năm người tạo thành một vòng, nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra, vị trí của năm người này vừa đúng tạo thành năm điểm trong trận ngũ hành bát quái.
Thiên Tung thấy cảnh như vậy, gương mặt kiều diễm rốt cuộc biến sắc. Nàng đột nhiên nghĩ đến nhân vật thiên tài của Ám Ma Tộc mà Thần Ma chí nhắc đến. Năm đó, một mình ông ta mang nhiều loại nguyên tố năng lượng, cho nên gần như vô địch thiên hạ. Hôm nay xem mấy người Nguyệt Mị Nương, rõ ràng là muốn tiến hành hợp nhất năm loại nguyên tố năng lượng. Một khi hợp nhất thành công, uy lực của nó tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cộng một lớn hơn hai!
Thiên Tung thật nhanh lao ra kết giới mà U Minh thiết lập vì nàng, muốn ngăn cản đám người Nguyệt Mị Nương. Thế nhưng lúc này, đám người Nguyệt Mị Nương đã hoàn thành mô hình trận pháp, Kiếm Khí của năm người đồng thời nhắm thẳng vào một điểm, coi như cách nhau khá xa, mọi người cũng có thể cảm thấy, mấy người này đang vận chuyển một loại công pháp cực kỳ quỷ dị. Tức khắc, hào quang ngũ sắc kim, lục, lam, hồng, vàng từ trong cơ thể năm người đột ngột bắn ra, đem sắc trời một phương nhuộm đến mỹ lệ vô cùng.
"Thật mạnh mẽ!" Thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả thần sắc của Bạch Ngân và Phi Dạ cũng ngưng trọng cực kỳ.
Đột nhiên, nguyên tố năng lượng trong không khí giống như điên cuồng vọt tới hướng về Kiếm Khí đang giao nhau của năm người Nguyệt Mị Nương. Tức khắc, gió nổi mây phun, trời đất biến sắc.
Một luồng năng lượng rung chuyển núi sông bùng phát, ùn ùn vọt tới hướng Thiên Tung.
Phảng phất giống như đã trao đổi tốt, trong lúc đó, Tiểu Hồ, U Minh, Bạch Ngân và Phi Dạ đều chắn trước người Thiên Tung. Tiểu Hồ và U Minh thả ra kết giới, Bạch Ngân và Phi Dạ đều đưa kiếm khí ngăn ở trước người. Thế nhưng khi chùm ánh sáng năm màu kia chân chính bắn tới trên người bốn người, cái loại lực trùng kích đó khiến cho bốn người đồng thời chợt phun ra một ngụm máu tươi. Bọn họ bị chùm sáng kia đánh lui về sau mười bước.
"Ta đã nói Thánh môn chúng ta làm sao không chịu nổi đòn tấn công như vậy chứ, Diệp Thiên Tung hôm nay không ra khỏi Thánh môn được rồi!"
"Vậy cũng chưa chắc, bốn con dị thú làm sao sống chung tốt như vậy!"
"Thánh môn chúng ta lúc nào thì có mấy tiền bối lợi hại như thế nhỉ?"
Đàm người vốn là cực kỳ an tĩnh, nhưng thấy hai bên giằng co không xong, mọi người cũng không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
"Đại ca, chẳng lẽ đến lúc này chúng ta còn không đi hỗ trợ sao?" Tề Thiên Ngạo thấy mấy người Bạch Ngân và Phi Dạ hộc máu, hết sức nóng nảy. Mấy người Tề Thiên Duyệt, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Lục Thăng và Tiêu Ngọc Thương bên cạnh hắn cũng là vẻ mặt lo lắng chú ý tình hình chiến sự.
"Đệ cho là huynh không muốn ra tay sao? Nhưng trước khi ra tay cũng phải áng chừng phân lượng của mình, nếu chúng ta đi lên sẽ chỉ làm tiểu muội lo lắng thôi, chúng ta sao có thể lên. Hơn nữa, các đệ nhìn mà xem. . . . . ." Theo hướng Tề Thiên Sách chỉ, mọi người nhìn kỹ lại, mới phát hiện thì ra khóe miệng năm người Nguyệt Mị Nương cũng bắt đầu thấm ra máu tươi, xem ra chiêu mà năm người sử dụng này tuyệt đối là con át chủ bài của họ, thuộc loại hại người hại mình. Cẩn thận ngẫm lại một chút, năm loại nguyên tố năng lượng tương sinh, nhưng cũng tương khắc. Dám đem năm loại thuộc tính hợp nhất, dĩ nhiên phải nhận lấy phản phệ!
Đám người Tề Thiên Ngạo thấy Tề Thiên Sách đã tính trước đến chuyện vừa thấy, trong lòng mới thoáng bình tĩnh một chút.
Lúc này, giọng nói kinh sợ của Tề Thiên Duyệt đột nhiên vang lên: "Đại ca, tay của huynh?!"
Mọi người nhìn về phía tay của Tề Thiên Sách, phát hiện rõ ràng, hai tay Tề Thiên Sách cũng hiện đầy máu tươi, nhìn qua là biết do nắm tay quá chặt, mới khiến cho hai tay bị thương. Cái này. . . . . . Tâm mọi người vừa buông lỏng nháy mắt lại dâng lên.
Nhưng tình hình chính xác như Tề Thiên Sách phỏng đoán, đám người Phi Dạ mặc dù bị thương nặng, nhưng đám người Nguyệt Mị Nương cũng tuyệt không tốt hơn.
"Rầm!" Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, đội ngũ hai bên rốt cuộc bị nguyên tố năng lượng sau khi va chạm nổ mạnh ép tách ra.
Ngay tại lúc tách ra, Bạch Ngân và Phi Dạ ngăn ở phía trước phun ra một ngụm máu tươi. Ngay từ lúc mấy người bị thương thì trong lòng Thiên Tung đã xuất hiện một loại nôn nóng trước nay chưa từng có. Hiện giờ, thấy Bạch Ngân và Phi Dạ trọng thương, nàng chỉ cảm thấy trong đáy lòng một cơn đau đớn kì lạ, đang không ngừng mở rộng.
"Bạch Ngân, Phi Dạ, các huynh thế nào?" Thiên Tung không kịp sửa sang lại tâm tình của mình, vội vàng bay đến bên cạnh Bạch Ngân và Phi Dạ, muốn biết tình hình của hai người họ. Nhưng vào lúc này, không ai chú ý tới, Kiếm Khí trong tay Nguyệt Mị Nương vốn đã ảm đạm xuống lại đang từ từ ngưng tụ năng lượng.
Ngay tại lúc Thiên Tung chạy đến bên người Phi Dạ, Nguyệt Mị Nương giống như sứ giả địa ngục, bay nhanh về phía Thiên Tung, "Tiểu yêu nữ, đi chết đi!"
Mắt thấy một luồng năng lượng hình trụ màu xanh mờ ảo sắp bắn tới trên người Thiên Tung. Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, bất kể là Bạch Ngân, Tiểu Hồ, U Minh hay bản thân Thiên Tung cũng không nghĩ đến Nguyệt Mị Nương không ngờ lại phát rồ như thế, liều mạng thoát lực dù bỏ mình cũng muốn tru diệt Thiên Tung.
Thiên Tung chưa bao giờ nghĩ tới mình lại sẽ chết một cách không hiểu rõ như thế, nhưng đòn tấn công toàn lực của cường giả bậc Kiếm Thần, một Kiếm Tiên cấp ba như nàng làm sao có thể tiếp được. Vào lúc này, một cảm giác vô lực lan tỏa khắp người nàng. Thiên Tung chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói cực kỳ ôn nhu truyền tới, "Tiểu Diệp, đừng tuyệt vọng!"
Thiên Tung chợt mở mắt, nhưng nàng chỉ kịp thấy một luồng sáng đỏ chói mắt chậm rãi lướt qua tầm mắt nàng, giống như bươm bướm lao vào lửa, khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp rạng ngời mà bi thảm. Thiên Tung máy móc vươn tay, chỉ kịp chạm tới vài sợi tóc của hắn phiêu tán trong không trung, sao mà mềm mại trơn bóng, khiến người ta quyến luyến.
Phi Dạ lại trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc không chút do dự chắn trước người Thiên Tung!
"Phi Dạ!" Thiên Tung hét to một tiếng, giọng nói kia hoàn toàn không còn thanh khiết lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là một loại dày đặc văn chương khó có thể miêu tả.
"Phi Dạ!" Trong mắt Bạch Ngân cũng thoáng hiện lên vẻ bi thương, mặc dù, hắn và Phi Dạ vẫn hay cãi vã, nhưng ai có thể nói đó không phải là một loại phương thức biểu hiện tình cảm? Hắn kiểm tra thân thể Phi Dạ một chút, rất là mâu thuẫn nói: "Tiểu Thiên, đừng buồn, Phi Dạ tạm thời không sao, hắn chỉ là bị thương quá nặng, lâm vào mê man thôi."
"Mê man?" Ánh mắt Thiên Tung lần đầu tiên xuất hiện thần sắc mờ mịt.
"Đúng! Dị thú nếu bị thương nặng, tổn thương căn nguyên, sẽ rơi vào trạng thái mê man. Nếu có thể tìm được kỳ bảo của trời đất mang thuộc tính hỏa hoặc giả có thể chữa trị căn nguyên của hắn, hắn sẽ tỉnh lại. Tuy nhiên nếu vượt quá một năm, căn nguyên không được chữa trị, hắn có thể sẽ vĩnh viễn mê man hoặc là. . . . . . Biến mất. . . . . ." Lời này Bạch Ngân nói ra cực kỳ khó khăn, dường như là phun ra từng chữ.
"Chúng ta đi!" Thiên Tung đột nhiên nói.
"A? Chủ nhân?" Đám người Tiểu Hồ không hiểu nhìn Thiên Tung.
"Cứu Phi Dạ quan trọng hơn, khoản nợ này ta sẽ từ từ đòi lại!" Lúc này, đáy mắt Thiên Tung tràn đầy tơ máu, khí tức dày đặc kia dường như so với lúc nàng lập lời thế tám năm trước giống nhau như đúc.
"Diệp Thiên Tung, ngươi cho rằng đã giết chết sứ giả của Cửu Trọng Cung ta, ngươi còn có thể thoát được sao?" Lão giả áo đen nhìn mấy người Thiên Tung muốn rời đi, khinh thường nói.
Thiên Tung nghe lời này, bước chân dừng lại, xoay đầu nhìn về phía Nguyệt Mị Nương. Quả nhiên, đòn tấn công kia đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của Nguyệt Mị Nương, đã là hết cách xoay chuyển rồi!
"Ha ha ha ha. . . . . ." Thiên Tung đột nhiên cười to, vẻ mặt kia gần như điên cuồng, giống như ác quỷ địa ngục. "Chết rất hay! Chết rất hay!"
"Ngươi!" Bốn lão giả kia nghe Thiên Tung nói như thế, tức giận muốn giết người, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì. Hiện giờ, bọn họ có thể nói là lưỡng bại câu thương, nếu động thủ lần nữa bất quá cũng chỉ là cùng chết chung với nhau, không chiếm được nửa phần lợi thế.
"Diệp Thiên Tung, hôm nay ngươi không chết coi như ngươi may mắn! Nhưng ngươi tuyệt đối sẽ chạy không thoát khỏi sự truy đuổi vô tận của Cửu Trọng Cung chúng ta đâu!" Lão giả áo đen không cam lòng nói.
"Hừ! Cứ việc phóng ngựa tới đây! Ta cũng nói cho các ngươi biết, chờ ngày Diệp Thiên Tung ta lần nữa trở về Thánh môn, nhất định sẽ máu nhuộm Thánh môn, tiêu diệt Cửu Trọng Cung!" Thiên Tung nói lời này, thân thể nhỏ yếu ôm chặt thân thể thon dài cao ngất của Phi Dạ, sống lưng nàng thẳng tắp cực kỳ, kiên quyết cùng với cừu hận trong giọng nói kia trực tiếp khiến tất cả mọi người cảm thấy một luồng lạnh lẽo. Giờ phút này, tự nhiên không ai dám cười nhạo hay hoài nghi tính chân thực của những lời này!
Đợi đến khi mọi người tỉnh táo lại thì mấy người Thiên Tung đã lấy một tốc độ cực nhanh rời đi rồi.
"Chúng ta nhất định đem chuyện này mau chóng báo lên trên, Diệp Thiên Tung này thiên phú thật sự quá đáng sợ, bên người nàng ta còn có nhiều dị thú lợi hại như vậy đi theo, một khi để cho bọn họ chạy trốn, thật đúng là mầm tai họa to lớn!" Sau khi bốn người lão giả áo đen thương lượng qua, nâng thi thể Nguyệt Mị Nương lên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Những chuyện phát sinh hôm nay, quá mức kích thích, rất nhiều đệ tử Thánh môn cũng tụ tập tại trên quảng trường nhìn tháp Thánh môn đã bị phá hủy hoàn toàn, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
"Nè! Đại ca, có phải khi chúng ta đủ mạnh mẽ thì sẽ có thể đứng ở bên người muội ấy hay không?" Tề Thiên Ngạo lẩm bẩm hỏi.
"Ừ!" Tề Thiên Sách chẳng qua là ừ một tiếng.
Lúc này, không ai nói gì thêm. Nhưng trong mắt mọi người lại đồng thời bùng phát ra một loại thần thái. Bọn họ không biết là, trong nháy mắt này, suy nghĩ trong lòng mọi người dường như là đều cùng một chuyện: đến khi gặp lại ta nhất định phải có tư cách đứng ở bên cạnh nàng!
Bình luận truyện