Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 77: Nguyện làm đao của ngươi



"A? Rốt cuộc không nhịn được mở miệng sao?" Thiên Tung quăng ánh mắt đến trên người Quỷ Điệp nương tử đang bị ghim trên tường.

Kỳ thực, từ lúc Thiên Tung bắt đầu sử dụng Ám Vũ Vạn Nhận, cũng biết Quỷ Điệp nương tử đã tỉnh rồi. Chỉ bất quá, Quỷ Điệp nương tử lại tự cho là đúng ở đó giả bộ bất tỉnh, vọng tưởng tránh được một kiếp. Thiên Tung trong lòng cười lạnh, nàng làm sao lại mắc phải loại sai lầm sơ đẳng này, để cho Quỷ Điệp nương tử lừa dối trót lọt! Chắc hẳn Quỷ Điệp nương tử rốt cuộc không chịu nổi tiếng kêu thảm thiết, mới có thể lên tiếng. Thế nhưng, địa ngục hành hạ giờ mới bắt đầu, há có thể dễ dàng kết thúc như vậy.

"Ngươi biết ta đã tỉnh rồi?" Khuôn mặt quyến rũ của Quỷ Điệp nương tử lúc này đã tái nhợt không còn giọt máu nào. "Ngươi cố ý! Cố ý có đúng không?"

Nhìn bộ dạng cuồng loạn của Quỷ Điệp nương tử, Thiên Tung hài lòng cười một tiếng, "Chết chưa bao giờ là kinh khủng nhất. Ngươi đã lựa chọn làm sát thủ, thì phải có giác ngộ của sát thủ. Một chút hành hạ tinh thần như vậy, ngươi cũng không chịu nổi sao?"

"Ngươi . . . . đồ đê tiện, cho dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Cho dù ta chết cũng muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục!!" Quỷ Điệp nương tử dường như cũng biết mình cuối cùng chạy không khỏi cái chết, điên cuồng la mắng.

"Ha ha ha thù" Thiên Tung giống như nghe được chuyện cười buồn cười nhất, "Người còn sống ta cũng không sợ, há lại sợ người chết? Dù là quỷ ở trước mặt ta cũng sẽ không bao giờ siêu sinh, dù là thần, người cản đường ta cũng sẽ chỉ có một con đường chết thôi!"

Ánh mắt Thiên Tung lúc này trở nên cực kỳ xa xôi, giọng nói của nàng mê ly giống như đến từ chín tầng trời, lại tỏa ra lạnh lẽo khiến người ta lạnh đến tận xương cốt. "Ta đã từng đến địa ngục, cũng đã từng ở thiên đường. Nhưng ta đã đạp nát địa ngục, lại bị người khác phá hủy thiên đường của ta! Trời đất bất nhân, ta sẽ hủy thiên diệt địa! Vạn vật bất thiện, ta sẽ giết hết thiên hạ! Cho nên, cho dù ngươi có thực sự biến thành yêu ma quỷ quái, chỉ cần ngươi có can đảm ngăn ở trước mặt ta, cũng chỉ có kết cục bị tiêu diệt!"

Vào lúc này, Quỷ Điệp nương tử thật sự cảm nhận được một loại sợ hãi đến từ linh hồn, so với loại sợ hãi này, cái chết dường như cũng trở thành một lựa chọn xa xỉ. Hiểu ra được điều này, Quỷ Điệp nương tử lập tức muốn cắn lưỡi tự sát. Nhưng đột nhiên một luồng kiếm khí từ tay phải Thiên Tung chém ra đánh thẳng tới cằm Quỷ Điệp nương tử.

"A!" Quỷ Điệp nương tử kêu thảm một tiếng, cằm theo tiếng thét trật khớp. Hiện giờ, nàng tứ chi bị vây, cằm trật khớp, chỉ còn một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Thiên Tung.

"Muốn chết? Không dễ dàng vậy đâu!" Thiên Tung đang muốn tiến lên, thiếu niên mắt tím bên cạnh nàng vẫn không mở miệng đột nhiên ngăn ở trước mặt Thiên Tung.

Thiên Tung lúc này mới phát hiện ra thiếu niên này nhìn qua cũng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng so với nàng cao hơn hẳn hai cái đầu! Mà bây giờ trên dung mạo khuynh thành của thiếu niên sinh ra một loại cừu hận cực độ cùng với thần sắc tàn nhẫn, sát khí dày đặc từ trong cơ thể hắn mênh mông trào ra.

"Người này có thể để lại cho ta giải quyết không?" Thiếu niên mắt tím nắm chặt hai quả đấm nói.

Thiên Tung nhìn thiếu niên mắt tím một cái, không nói gì, chẳng qua là lặng lẽ gật đầu. Bởi vì nàng nhìn thấy sự khẩn cầu trong đôi con ngươi dị sắc.

Tử Kim Cự Long tuy không phải là dị thú, nhưng cũng là ma thú gần giống dị thú nhất. Có được dòng máu như vậy, hắn hẳn là cao ngạo vô cùng. Nếu không, hắn cũng sẽ không liều mạng ở La Sát trường, để cầu tự do. Mà bây giờ, trong đôi mắt vĩnh viễn không khuất phục kia lại tràn ngập thần sắc khẩn cầu, đây là nguyên nhân Thiên Tung không thể cự tuyệt.

Thiếu niên mắt tím tùy ý nhặt một thanh loan đao từ dưới mặt đất lên, đi về phía Quỷ Điệp nương tử.

Quỷ Điệp nương tử không biết là can đảm ngập trời, hay là cho rằng thiếu niên này không đủ gây sợ, nét mặt của nàng không ngờ lộ ra thần sắc vui mừng. Mặc dù, cằm của nàng bị tháo, nói không ra lời, nhưng đôi mắt cũng không nhìn về phía thiếu niên cầm đao mà vẫn oán độc nhìn chằm chằm Thiên Tung như cũ.

Thiếu niên mắt tím đi tới trước mặt Quỷ Điệp nương tử, không có bất kỳ sự báo trước nào, không chút do dự trở tay một đao.

"A!" Quỷ Điệp nương tử kêu thảm một tiếng, mặt đầy máu tươi. Một đao kia của thiếu niên mắt tím dứt khoát làm mù đôi mắt của Quỷ Điệp nương tử!

Thiên Tung ngược lại lấy làm kinh hãi, nàng thế nào cũng không nghĩ đến thiếu niên mắt tím xử lý đôi mắt của đối phương đầu tiên! Đui mù. Là muốn khiến cho nàng ta sợ hãi trong bóng tối hay đơn thuần là hành hạ nàng ta? Thiên Tung còn tưởng rằng mình mới vừa rồi dạy nhiều như thế, hắn thế nào cũng phải dùng Quỷ Điệp nương tử luyện tay một chút chứ!

Lúc Thiên Tung còn đang nghi hoặc, thiếu niên mắt tím lên tiếng, "Đừng có dùng đôi mắt bẩn thỉu của ngươi nhìn chằm chằm nàng ấy, ngươi không xứng!"

Không ngờ là vì mình?! Thiên Tung trong bụng cả kinh, trên mặt vẫn lạnh băng như trước.

Tiếp đó, thiếu niên mắt tím lại ra một đao, lần này hắn chém đứt năm ngón tay phải của Quỷ Điệp nương tử.

"A! A a a a a!"

Lại một đao, ngón tay trái.

Lần này, là chân trái!

Tiếp theo, chân phải.

Cánh tay phải!

Cánh tay trái!

Mắt cá chân phải!

Mắt cá chân trái! Thiếu niên mắt tím vung đao càng lúc càng nhanh. Mỗi một đao đều chém lên tứ chi của Quỷ Điệp nương tử. Quỷ Điệp nương tử gần như đã biến thành một vũng máu tươi, nhìn không ra hình dáng. Tiếng kêu thảm thiết thê lương giống như ác quỷ địa ngục dường như chưa từng ngừng qua. Thế nhưng, bất kể là Thiên Tung hay là thiếu niên mắt tím đều như không hề nghe thấy bất âm thanh nào. Một đứng lẳng lặng, một không ngừng vung đao.

Cho đến khi tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yếu, Quỷ Điệp nương tử kia dường như thành một nhân côn [2]! Nhưng thiếu niên mắt tím không có vẻ gì là ngừng lại. Hắn không chút mệt mỏi một đao lại một đao chém xuống. Ban đầu còn chém qua loa, sơ sơ, cho tới bây giờ đã điên cuồng mạnh mẽ! Cho dù Quỷ Điệp nương tử đã chết, cũng không hề ngừng nghỉ!

[1]: người bị chặt hết tứ chi, chỉ để lại đầu, để chảy máu cho tới chết

Thiên Tung biết, hắn là đang phát tiết, phát tiết tuyệt vọng, cừu hận cùng với ý nghĩ muốn giết chết cuộc sống ở địa ngục nhiều năm như vậy. Cho nên, nàng không định khuyên hắn, chẳng qua là lẳng lặng đứng một bên, cho đến khi thiếu niên mắt tím dần dần trở nên bình tĩnh.

Giờ phút này, La Sát trường đã là một thế giới nhiễm máu. Dưới vùng trời đầy sắc máu, một thiếu niên tuyệt sắc với đôi mắt có hai màu kỳ lạ dùng một cây đao chống đỡ lấy thân thể của mình, thở dốc. Tấm thân trần của hắn dường như nhuộm một lớp máu đỏ. Mà tiểu cô nương lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, quần áo trên người màu đỏ chói mắt, dường như còn thẫm hơn mấy phần so với máu tươi, cả người như đóa sen hồng đẫm máu, xinh đẹp nở rộ. Cảnh tượng vốn giống như địa ngục này có thêm hai người gia nhập mà trở nên hết sức diễm lệ thê lương mà xa hoa, xinh đẹp tuyệt luân.

"Tiểu Thiên!" Một giọng nói ấm áp truyền tới, tựa như ấm áp chiếu sáng thế giới đầy máu tanh lúc này.

"Xong rồi?" Thiên Tung nhìn Bạch Ngân ưu nhã từ bên ngoài bay tới, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

"Xong rồi!" Bạch Ngân ôn nhu đáp. Áo bào của hắn vẫn trắng noãn như cũ, phảng phất như tiên nhân không nhiễm thế tục, chỉ có Thiên Tung biết, đôi tay dưới áo bào này vì nàng đã nhuộm xuống bao nhiêu máu tanh. Thế nhưng, không sao, bởi vì hắn từng nói qua: chỉ cần ở chung một chỗ với muội, cho dù thân nơi địa ngục, cũng vẫn còn hơn thiên đường!

Thiên Tung và Bạch Ngân nhìn nhau cười một tiếng, tất cả không cần nói.

Lúc này, Bạch Ngân quay đầu nhìn thiếu niên mắt tím vẫn chăm chú nhìn hắn từ khi hắn xuất hiện, nói với Thiên Tung: "Hắn làm sao bây giờ?"

Thiên Tung nghe được ý nghĩ giết người lộ ra trong câu nói của Bạch Ngân. "Hắn sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta đâu!" Thiên Tung hết sức kiên định.

"Được! Vậy chúng ta đi thôi!" Bạch Ngân ôn nhu cười một tiếng ôm lấy Thiên Tung, xoay người muốn rời đi.

"Đợi một chút!"

Thiếu niên mắt tím thấy Thiên Tung muốn đi, dường như là chạy như bay đến trước mặt hai người Thiên Tung, quỳ một gối xuống đất nói, "Người giúp ta báo thù! Về sau mạng của ta sẽ là của người! Xin cho ta đi theo người!"

"Không phải ngươi muốn tự do sao?" Thiên Tung dường như đã sớm dự đoán thiếu niên mắt tím sẽ nói như thế, cho nên lười biếng tựa vào trên người Bạch Ngân hỏi.

"Nhưng người đã nói không có thực lực cũng sẽ không có tự do chân chính. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn đứng ở đỉnh núi, ta muốn dẫm thế giới này dưới chân!" Trong mắt thiếu niên mắt tím lóe ra ngọn lửa hừng hực, còn có một sự cuồng nhiệt cùng với trung thành ngay cả Thiên Tung cũng không hiểu được.

"Ngươi không biết ta phải đối mặt với cái gì. Nếu ta nói cho ngươi biết, đi theo ta sẽ chỉ khiến tay ngươi nhuốm đầy máu tanh, ngươi vẫn tình nguyện đi theo ta sao?" Thiên Tung vuốt vuốt mái tóc của mình hỏi, dường như không chút để ý đến đáp án của thiếu niên.

"Ta tình nguyện! Ta tình nguyện trở thành một thanh đao trong tay người, vì người chém giết tất cả!" Thiếu niên mắt tím trả lời không chút do dự.

"Được! Sau này ngươi gọi ta là tiểu thư, đi theo bên cạnh ta, ta sẽ mài ngươi thành một thanh đao! Một thanh đao sắc bén nhất!" Không biết có phải từng có quá khứ giống nhau hay không, nàng đối với thiếu niên mắt tím này luôn có mấy phần cảm giác thân thiết. Hơn nữa nàng tin tưởng thiếu niên này tuyệt đối sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ trong tay nàng, vì nàng chặt đứt những bụi gai trùng điệp trên con đường báo thù.

"Thật. . . . . . Thật sao? Người bằng lòng để cho ta đi theo người?!" Thiếu niên mắt tím dường như đắm chìm trong vui sướng không thể tự thoát ra.

"Ừ." Thiên Tung làm như không nhìn thấy sự vui sướng như điên của thiếu niên mắt tím. Ngược lại thần sắc của Bạch Ngân rõ ràng rất phức tạp nhìn Thiên Tung. Nàng chính là có cái sức quyến rũ này, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện đi theo, từ Cao Tường cho đến thiếu niên nửa người nửa thú này. Có lẽ, đây mới chỉ là bắt đầu. Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ có được thế lực lớn hơn, trở thành phượng hoàng bay lượn trên chín tầng trời. Đến lúc đó, ta còn có thể là người đứng gần nàng nhất sao?

Đột nhiên, Thiên Tung cảm thấy cánh tay Bạch Ngân ôm nàng bỗng nhiên chặt thêm mấy phần. Vừa quay đầu, đã đối diện với ánh mắt phức tạp của Bạch Ngân. Thiên Tung nhất thời đau đầu, bởi vì nàng phát hiện tính khí người này gần đây càng ngày càng trở nên trẻ con, dường như có khuynh hướng giống như Phi Dạ. Nàng đành phải cười cười trấn an Bạch Ngân, mới miễn cưỡng khiến Bạch Ngân khôi phục như thường. " Đúng rồi! Ngươi tên gì?" Thiên Tung đột nhiên hỏi, lâu như vậy nàng còn chưa biết tên thiếu niên kia.

"Ta. . . . . . Ta không có tên" thiếu niên mắt tím dường như đối với chuyện mình không có tên có mấy phần lúng túng, nói chuyện cũng biến thành lắp bắp.

"Vậy sau này ngươi hãy cùng họ với ta đi, nhớ kỹ, ta họ Diệp, từ nay trở đi ngươi sẽ gọi là Diệp Tử Long. Thế nào?" Thiên Tung không để ý đến quẫn bách của thiếu niên mắt tím nói.

"Tạ tiểu thư ban tên cho!" Giờ phút này, trong lòng Diệp Tử Long như có sóng lớn mạnh mẽ, kích động cực kỳ. 17 năm! 17 năm không tên không họ! Hôm nay, rốt cuộc có tên, còn được cùng họ với tiểu thư! Trong đáy lòng, Diệp Tử Long lặng lẽ thề: đời này kiếp này, nguyện làm thanh đao của tiểu thư, giết thần chém phật, chết không hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện