Thiên Tuyết

Chương 18





Thái tử điện hạ……”

Tuyết Thiên không được tự nhiên rút tay ra. ”

Gọi Bối Minh, ta không muốn lại một lần nữa nhắc nhở ngươi vấn đề này a.”

Tuyết Thiên không nói lời nào…… ”

Tuyết Thiên, không bằng ngươi tới hầu hạ ta đi, ta bảo đảm cho ngươi hưởng thụ cả đời.”

Bối Minh một lần nữa cầm tay Tuyết Thiên nói. ”

Điện hạ! Vạn lần không thể!”

Tuyết Thiên bị một câu của y sợ tới mức cách xa ra, mình đương nhiên biết cái gọi là hầu hạ có ý tứ gì. Bối Minh bị Tuyết Thiên phản ứng như vậy biến thành không vui, đứng lên, tới gần Tuyết Thiên:”

Có gì không thể, ta là thái tử, thiên hạ này về sau đều là của bản thái tử, bản thái tử nói có được là được!”

(╬ ̄皿 ̄)凸 ”

Điện hạ, Hoàng Thượng và gia phụ chính là huynh đệ ruột, loại chuyện này dù là Hoàng Thượng cũng sẽ không đáp ứng.”

Chuyện này nếu bị Hoàng Thượng biết, khẳng định mặt rồng giận dữ, thái tử khẳng định không có chuyện gì, đến lúc đó tội danh đều quy kết lên trên đầu mình. ”

Ta biết, cho nên ta mới tìm cách ngụy trang cho ngươi làm sư phó của ta.”



Điện hạ, trăm ngàn lần không được, nếu bị Hoàng Thượng biết……”

Nguyên lai để mình đến giáo y viết tự chính là ngụy trang! Cái này thật sự là dê vào miệng cọp. ”

Ngươi không nói, ta không nói, không có người sẽ biết.”

Thật sự nói không thông, Tuyết Thiên đành phải trốn, vừa quay người lại chuẩn bị đào tẩu, Bối Minh nhanh chóng bắt lấy cánh tay Tuyết Thiên. ”

Điện hạ, thỉnh ngài buông ra.”

Tuyết Thiên giật cánh tay lại. ”

Tuyết Thiên, ta là thật lòng thích ngươi, ta có thể thề với trời, về sau tuyệt đối với ngươi tốt.”

Bối Minh khẩn cầu nói. ”

Nhưng ta không thích ngươi.”

Tuyết Thiên quát to, khí lực của y quá lớn, nếu hắn không cứng rắn bản thân khẳng định chịu thiệt. ”

Không quan hệ, ta có thể chờ, từ từ sẽ đến, chờ ngươi thích ta.”



Vậy ngươi hiện tại sẽ không được bắt buộc ta!”



Tâm của ta có thể chờ, nhưng cơ thể của ta đã muốn chờ không được.”

[thái tử cmn ngươi >”

<]Nói xong một phen ôm lấy Tuyết Thiên hướng bên giường, Tuyết Thiên liều mạng giãy dụa cũng không dám lớn tiếng kêu, nếu để Hoàng Thượng kinh động thấy cái dạng này, hậu quả không thể tưởng. Một phen đem Tuyết Thiên ở trên giường áp chế, một bàn tay tùy ý bắt lấy hai tay Tuyết Thiên không ngừng giãy, Tuyết Thiên hiển nhiên cảm giác được bộ vị của y dán tại trên người mình dần dần thức tỉnh, trong lòng vô cùng sợ hãi.”

Điện hạ, ngươi còn như vậy, ta thật sự sẽ kêu.”

Tuyết Thiên uy hiếp nói, hiện tại cái gì cũng không quản, cái gì chết hay không chết, không thể cứ như vậy để y hồ nháo.”

Ngươi kêu cũng vô dụng, bên ngoài tất cả đều là người của ta, trừ phi bọn họ muốn chết mới tiến vào.”



Không cần!”

Bối Minh một tay cởi đai lưng Tuyết Thiên, lấy đai lưng trói chặt hai tay Tuyết Thiên ở đầu giường, ngồi trên hai chân Tuyết Thiên, Tuyết Thiên không thể động đậy.”

Buông!”

Tuyết Thiên kích động muốn tránh thoát trói buộc trên tay.

Bối Minh từ trong lòng lấy ra một viên thuốc nắm cằm Tuyết Thiên buộc Tuyết Thiên nuốt xuống, hôn lên cái cổ trắng nõn của Tuyết Thiên, một bàn tay thăm nhập vào tiết y. Bàn tay cảm nhận được làn da trơn nhẵn, làm cho Bối Minh yêu thích không buông tay, tựa như tơ lụa thượng đẳng mềm nhẵn.”

Không cần như vậy, cầu ngươi, dừng tay!”

Tuyết Thiên nước mắt đều chảy ra, trong đầu toàn là hình ảnh Hách Lăng thương tâm muốn chết.

Đối với việc Tuyết Thiên gào thét mắt điếc tai ngơ, Bối Minh cởi nút thắt tiết y, khuôn ngực trắng nõn loã lồ trong không khí. Bối Minh lấy tay khiêu khích trước ngực, Tuyết Thiên cả người run rẩy. Qua một trận, đầu Tuyết Thiên bắt đầu chậm rãi choáng váng, trên mặt một trận khô nóng, cả người không khoẻ, mới hiểu được vừa rồi bị buộc ăn viên thuốc kia chính là thuốc thúc giục tình dược. Tuyết Thiên lắc lắc đầu cố gắng làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng càng hoảng càng thấy trước mắt hoa đi, bản thân cũng bắt đầu có cảm giác.”

Vì cái gì như vậy……”

Tuyết Thiên hữu khí vô lực nói, tâm trí bắt đầu nhũn ra.

Bối Minh thấy dược hiệu đã phát tác, từ trong lòng xuất ra một bình sứ nhỏ đặt ở bên cạnh, thoát áo khoác nhìn Tuyết Thiên thần chí không rõ, lúc này hai phiếm má hắn đỏ ửng, hai mắt bán híp nhìn mình, trong mắt còn có nước mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, thần sắc đã không còn thanh tao như ban ngày, mà là giống như son đỏ, giống như có thể chảy ra nước. Tuyết Thiên như vậy làm cho Bối Minh nhịn không được muốn hảo hảo yêu thương hắn, Bối Minh cởi bỏ dây buộc tóc Tuyết Thiên, tóc đen mềm mại tựa như thác nước đua nhau phân tán ở trên giường, Tuyết Thiên hiện tại cái dạng này quả thực rất xinh đẹp.”

Hiện tại ngươi tựa như một đóa hoa nở rộ cực kỳ xinh đẹp.”

Nhìn vưu vật trước mắt, Bối Minh luống cuống bất an.

Nhấc chân Tuyết Thiên cặp theo hông, để Tuyết Thiên quỳ ghé vào trên giường, Tuyết Thiên mặt dán đệm, ánh mắt mê ly đầu óc hoàn toàn trống trơn. Bối Minh tháo tiết khố của Tuyết Thiên, phong cảnh phía sau nhìn không sót một cái gì, lấy bình sứ quá mở nút voan đỏ từ bên trong đổ ra một ít chất lỏng màu trắng ngà ra bàn tay, đem chất lỏng vẽ loạn ở phía sau nhụy hoa ngậm chặt kia của Tuyết Thiên, vẽ loạn xung quanh rồi lại dùng ngón tay ở chung quanh nhu áp, thẳng đến nơi kia hơi hơi sưng đỏ lên.”

Ân……”

Tuyết Thiên rên một tiếng, nhăn lại đôi mày.

xinh đẹp”

Thả lỏng, lần đầu tiên của ngươi ta nhất định đối đãi ngươi ôn nhu.”

Bối Minh một tay vuốt ve cơ thể Tuyết Thiên, cảm giác nhiệt độ cơ thể Tuyết Thiên tăng cao không ít, vì nhiệt độ cơ thể làn da từ trắng nõn trở nên có chút hồng sắc, thật sự là vưu vật.

Ngón tay thăm nhập vào bộ phận bên trong, cảm giác độ ấm bên ngoài và trong không đồng dạng, chờ Tuyết Thiên cân bằng Bối Minh lại thăm dò vào một chút. Bối Minh như vậy cũng khó chịu, nhưng hắn không muốn lộng thương Tuyết Thiên, cứ như vậy từ từ đi vào cho đến lúc toàn bộ ngón tay đều tiến vào, ngón tay Bối Minh bị siết chặt lấy, chậm rãi ở bên trong thăm dò, mỗi lần động, thanh âm của Tuyết Thiên liền hư vô mờ mịt. Bối Minh cảm giác thanh âm này cùng ban ngày thảo luận hoàn toàn không giống nhau, loại thanh âm này có thể trực tiếp đem hồn phách mình câu đi. Bối Minh kiên nhẫn thăm dò, đột nhiên Tuyết Thiên giật run cơ thể, Bối Minh chạm vào nơi vừa rồi đảo qua, Tuyết Thiên lại run lên, cảm giác được địa phương kia rất kỳ lạ.”

A……”

Tuyết Thiên kêu một tiếng, Bối Minh càng kiềm chế dục vọng của mình không được, cảm giác được địa phương kia chậm rãi khuếch trương, rút ngón tay ra nơi đó liền co mạnh lại.

Bối Minh vừa mới chuẩn bị ra trận, ngoài cửa lại có khách không mời mà đến.”

Tư Đồ công tử, chúng ta phụng mệnh Hoàng Thượng dẫn Tư Đồ nhị công tử tới đưa y phục cho ngài.”

Là Lý công công, thái giám bên cạnh Hoàng Thượng.

Bối Minh nghĩ rằng nguy rồi, sớm biết thì vừa rồi đã thổi đèn, hiện tại không lên tiếng cũng không được. Vạn nhất Lý công công biết liền tiêu, nhanh chóng mặc lại y phục, cởi trói rồi đắp chăn cho Tuyết Thiên thần trí không rõ.”

Tư Đồ công tử?”

Bên ngoài Lý công công thấy bên trong không có động tĩnh liền lại gọi một tiếng.

Bối Minh mở cửa, Lý công công thật ra không hề sợ hãi, bởi vì bên ngoài đứng thủ có vài người là thị vệ bên cạnh thái tử, cũng đoán được thái tử ở trong này. Hách Lăng phía sau thật ra rất kinh ngạc, muộn như vậy thái tử như thế nào lại ở chỗ này?”

Thái tử điện hạ.”

Lý công công và Hách Lăng cùng thỉnh an thái tử.”

Tuyết Thiên có chút mệt mỏi, ngủ rồi, mấy thứ này cấp bản thái tử là các ngươi có thể lui xuống.”

Bối Minh nghĩ ngươi sớm không đến muộn không đến, cố tình đến lúc này!”

Hồi điện hạ, Hoàng Thượng phân phó, lo lắng Tư Đồ công tử vừa tới nơi này không quen, mệnh cho Tư Đồ gia nhị công tử ở cùng một buổi tối.”

Lý công công không phải đang nói dối.

Bối Minh đi đến trước mặt Hách Lăng, Hách Lăng cúi đầu. Bối Minh nói với Lý công công:”

Được rồi, ngươi theo bản thái tử đi.”

Hiện tại không thể để cho Lý công công biết chuyện bên trong.”

Vâng!”

Lý công công ứng tiếng nói.”

Ca ca ngươi hắn đang nghỉ ngơi, ngươi đừng quấy rầy hắn, sáng mai còn phải thay bản thái tử lên lớp.”

Lược hạ những lời này, Bối Minh mang theo Lý công công ly khai. Hách Lăng nhìn thái tử rời đi, trong lòng yên lặng phi một cái, xoay người đẩy cửa đi vào.”

Ca ca……”

Đi vào phòng Hách Lăng gọi một tiếng, xoay người đóng cửa.

Đến trước cái bàn để tay nải lên, thấy không có người lên tiếng trả lời, không thể nào, ca ca sẽ không ngủ mê như vậy. Hướng bên trong đi, thấy ca ca đưa lưng về phía mình nằm ở trên giường, trên người đắp một cái chăn bông.”

Ca ca, ngươi chừng nào thì sợ lạnh?”

Hách Lăng cười trêu ghẹo.

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, Hách Lăng cảm giác không thích hợp, thái tử vừa rồi ở trong này khẳng định đã làm gì ca ca, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, vọt tới bên giường, xốc chăn lên, quả nhiên! Tình hình trước mắt làm cho Hách Lăng mất đi lý trí, y phục ca ca bị thoát ở bên cạnh, làn da trên người cũng biến thành hồng sắc, Hách Lăng nhớ rõ, mỗi thời điểm cùng ca ca triền miên, trên người ca ca đều biến thành loại màu sắc này, một phen nâng Tuyết Thiên dậy.”

Ca ca! Súc sinh kia đối với ngươi làm cái gì?”

Như thế nào có thể, thân thể ca ca ta còn chưa chạm qua, cái tên súc sinh kia thế nhưng dám đối ca ca như vậy, không bằng giết chết cái tên chó má thái tử kia đi!Nhìn đôi mắt Tuyết Thiên có điểm không thích hợp, ánh mắt vô hồn, cảm giác Tuyết Thiên cả người mềm nhũn không có một tia khí lực.”

Ca ca, hảo ca ca của ta, nói chuyện, đừng dọa ta……”

Hách Lăng lắc lắc thân thể Tuyết Thiên.”

Ôm ta, ta khó chịu……”

Tuyết Thiên hừ hừ nói.

Hách Lăng cúi đầu nhìn Tuyết Thiên, trong mắt nước mắt đảo quanh, cái địa phương kia đã ngẩng cao đầu lên, đã trướng đến đỏ bừng, cái dạng này rõ ràng là bị uy dược. Lại thoáng nhìn bình sứ ngã trên giường, nước mắt theo hai má chảy xuống, buông Tuyết Thiên ra để Tuyết Thiên nằm trên giường, đau lòng nâng hai chân Tuyết Thiên lên nhìn phía sau. Xem ra súc sinh kia còn chưa thực hiện được, may mắn mình đến đúng lúc. Nếu không phải mình lấy chết uy hiếp phụ thân hôm nay phải cho mình tìm ca ca, ca ca sẽ bị cái tên súc sinh bị làm nhục.”

Thật là khó chịu……”

Tuyết Thiên thanh âm nức nở.

Hách Lăng tháo giày leo lên giường, đem Tuyết Thiên đỡ ngồi dậy dựa lưng vào trong ngực mình ngồi, nhẹ tay nắm nơi khó chịu của Tuyết Thiên. Cái tên thái tử thiên sát kia, chẳng lẽ muốn ca ca như vậy đau chết sao?”

Hảo ca ca, nhịn một chút.”

Hách Lăng ôn nhu ở bên tai Tuyết Thiên nói, trên tay bắt đầu luận động, trong lòng đã đau đến không chịu được, lúc Hoàng Thượng nói lưu lại ca ca mình nên đi ngăn cản. Vì cái gì lúc ấy mình không ngăn cản, để ca ca phải chịu loại tội này, Hách Lăng a Hách Lăng, ngươi thật sự đáng chết! Ngươi đã đáp ứng gì với mẫu thân của ca ca? Ngươi đáp ứng không để ca ca bị bất cứ thứ gì thương tổn, hiện tại ngươi làm sao? Ngươi chết vạn lần cũng không đủ!”

Ngô……”

Tuyết Thiên đầu óc trống rỗng, chỉ biết là hiện tại thư thái hơn một chút, một lòng muốn phóng xuất bất tri bất giác vặn vẹo eo lưng.”

Thoải mái sao?”

Hách Lăng ôn nhu hỏi, ca ca, hảo ca ca của ta, về sau đánh chết ta ta cũng sẽ không buông ngươi.”

Ân…… Ngô……”

Tuyết Thiên gật gật đầu.

Hách Lăng động tác nhanh tay hơn, ôn nhu sợ làm đau hắn, nhìn biểu tình Tuyết Thiên, Hách Lăng cũng bị châm ngòi.”

A!”

Tuyết Thiên cong người, đầu hơi hơi ngẩng, mắt mở to ra.

Hách Lăng trong tay một mảnh nóng, Tuyết Thiên tựa vào trong lòng Hách Lăng thở phì phò, phóng ra một lần Tuyết Thiên thật ra có chút thanh tỉnh, nhớ tới một màn thái tử cưỡng bức mình, mạnh mẽ từ phía sau né ra.”

Ca ca……”

Hách Lăng bị phản ứng của Tuyết Thiên dọa giật mình.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tuyết Thiên định định thần, hoảng hốt trông thấy người trước mắt là Hách Lăng, mạnh lắc lắc đầu, tập trung nhìn lại, đúng là Hách Lăng, nhưng hắn sao lại ở chỗ này, khẳng định là mình hoa mắt, hắn không phải Hách Lăng!”

Ca ca……”

Thấy ca ca cái dạng này, Hách Lăng lại đau lòng lại phẫn nộ. Chậm rãi tới gần ca ca lạnh run.”

Ngươi đừng lại đây!”

Tuyết Thiên hô một tiếng, càng hướng góc giường lui đi:”

Ngươi không được lại đây……”



Ca ca, ta là Hách Lăng a.”

Hách Lăng thấy ca ca thần trí không rõ càng đau lòng hơn.”

Không! Ngươi không phải Hách Lăng! Không có khả năng!”

Tuyết Thiên lắc lắc đầu, lại lẩm bẩm:”

Hách Lăng khẳng định giận ta……”

Ánh mắt ảm đạm.”

Ca ca, ta không có sinh khí, hảo ca ca của ta, ngươi đánh ta ngươi mắng ta, cầu ngươi đừng như vậy……”

Hách Lăng sốt ruột.”

Không được gọi ta ca ca!”

Tuyết Thiên dường như phát điên ôm đầu lắc lắc.

Hách Lăng chồm qua gắt gao ôm Tuyết Thiên vào trong lòng, người trong lòng sớm đã khóc không thành tiếng:”

Ta như thế nào đi đối mặt Hách Lăng,, ta…… ta không có tư cách đi gặp Hách Lăng!”

Nói xong, liều mạng dùng hai tay tay đánh người đang ôm mình:”

Ngươi là súc sinh, ngươi vì sao đối ta như vậy, Hách Lăng sẽ không để ý ta, ô ô……”



Ca ca, ngươi không có bẩn, ngươi không có, ngươi vẫn là hảo ca ca của Hách Lăng. Ta sẽ không không để ý tới ngươi, sẽ không, vĩnh viễn cũng không, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ca ca, ta không có hảo hảo bảo hộ ngươi, thực xin lỗi……”

Hách Lăng gắt gao ôm Tuyết Thiên, tùy ý Tuyết Thiên đánh mình.

Tuyết Thiên khóc rống lên, Hách Lăng buông Tuyết Thiên ra, nâng mặt lau đi nước mắt:”

Hảo ca ca, ngươi nhìn ta, ta là Hách Lăng, ngươi nhìn ta…… Ca ca, ngươi có biết hay không ngươi khóc như vậy, lòng của ta rất đau không? Đừng khóc, ngươi còn như vậy, tâm của ta……”

Tuyết Thiên đình chỉ tiếng khóc, tầm mắt mơ hồ xoa xoa nước mắt, lại nhìn người trước mắt, quả thật là Hách Lăng, nếu là hoa mắt, vì sao rõ ràng như vậy, thanh âm cũng giống nhau:”

Hách Lăng? Thật là ngươi sao?”



Phải, là ta, ca ca ngươi sờ xem, ta là Hách Lăng.”

Hách Lăng kích động cầm tay Tuyết Thiên đặt trên mặt mình.”

Hách Lăng…… Thật là ngươi…… Hách Lăng……”

Vuốt khuôn mặt Hách Lăng, xác định người trước mắt chính là Hách Lăng. Vành mắt lại nóng lên.

Nhào vào lòng Hách Lăng, Hách Lăng gắt gao ôm lấy Tuyết Thiên, vuốt tóc Tuyết Thiên hống hắn:”

Ca ca ngoan, đừng khóc…… Hách Lăng ở đây, về sau ta sẽ không thả ngươi đi nữa, sẽ không.”



Hách Lăng, ta không xứng làm ca ca của ngươi……”

Tuyết Thiên nhớ đến chuyện lúc trước liền khóc lên.”

Không có, không có…… Ngươi vẫn là hảo ca ca của ta, lúc ta đến súc sinh kia chưa làm gì cả.”

Hách Lăng vội vàng giải thích.”

Thật sự?”

Tuyết Thiên bán tín bán nghi hỏi.”

Ân!”

Hách Lăng khẳng định điểm gật đầu.”

Ngươi vì sao ở chỗ này?”

Tuyết Thiên vẫn còn choáng váng.”

Lo lắng ngươi, cho nên nhờ phụ thân nói với Hoàng Thượng cho phép ta ở trong này cùng ngươi một đêm…… Chính là không nghĩ tới súc sinh kia xuống tay nhanh như vậy.”



Hách Lăng, ta còn khó chịu……”

Hách Lăng nâng Tuyết Thiên dậy, nhìn nhìn Tuyết Thiên, phía trước vẫn hoàn toàn không có xu thế nhuyễn xuống.”

Ta giúp ca ca.”

Hách Lăng nói.”

Không, Hách Lăng, ngươi ôm ta đi……”



Thật sự. Có thể chứ?”

Hách Lăng không thể tin được lỗ tai mình.

Tuyết Thiên gật gật đầu, Hách Lăng xoay qua hôn môi Tuyết Thiên, một lần nữa châm hỏa giữa hai người. Hách Lăng nâng đầu Tuyết Thiên để hắn chậm rãi nằm xuống, từng chút từng chút hấp duẫn đôi môi, nhấm nháp hương vị của hắn……Trong ngự thư phòng một mảnh yên tĩnh, Tư Đồ Hách và Tư Đồ Lạc mắt to trừng mắt nhỏ, Tư Đồ Kính Phi một bên ngáp, tiếp tục nhìn hai người đấu mắt.”

Có kết thúc không a! Định trừng đến hừng đông a?”

Tư Đồ Kính Phi bạo phát, hoàn toàn chịu không nổi hai người, chuyện không phải xong rồi sao, trừng như vậy có thể trừng ra kết quả gì a!Hai người đồng thời quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính Phi, Tư Đồ Kính Phi bị bọn họ đe dọa nhất thời trên lưng thế nhưng chảy ra một tia mồ hôi lạnh, cái ánh mắt gì đây a!Hai người lại quay đầu tiếp tục trừng đối phương.”

Vì sao không cho Tuyết Thiên ở đây? Nơi này ăn ngon, ở hảo, so với Tư Đồ phủ của ngươitốt gấp trăm lần!”

Tư Đồ lạc mở miệng nói.”

Cho dù Hoàng cung ngươi so được với Thiên cung, nhưng Thiên nhi là người Tư Đồ phủ!”

Tư Đồ Hách không cam lòng yếu thế hồi đáp.”

Nơi này cũng là nhà Tuyết Thiên!”

Tư Đồ Lạc rất muốn Tuyết Thiên lưu lại, như vậy có thể mỗi ngày thấy hắn. Nhưng Tuyết Thiên còn chưa ngụ hết nửa buổi tối, Tư Đồ Hách liền vội vã đến sợ con mình bị hắn cấp ăn!”

Không! Nơi này không phải nhà của Thiên nhi! Nhà của Thiên nhi là Tư Đồ phủ!”

Chân trước đưa Hách Lăng vào hoàng cung, chính mình sau lưng liền tới tìm Tư Đồ lạc. Hôm nay Hách Lăng thấy Bối Minh thích Thiên nhi, sợ Hách Lăng hội gây ra chuyện lớn.”

Không được! Tuyết Thiên phải lưu lại làm sư phó cho Bối Minh! Đây là thánh chỉ!”

Tư Đồ Lạc không có biện pháp, chỉ có thể bày ra một bộ trên bàn chuẩn bị viết.”

Cái thánh chỉ chết tiệt gì, rốt cuộc có giao người hay không!”

Tư Đồ Hách hiển nhiên tức giận đã chịu không nổi. Trong ánh mắt mạo hiểm hỏa tinh.”

Ta nói lão đệ, đại ca cũng không phải yêu quái ăn thịt người, sợ ta đem Tuyết Thiên ăn sao? Hơn nữa, ta cũng thích Tuyết Thiên, yên tâm đi, ta tuyệt đối đối đãi hắn như nhi tử của mình.”

Tư Đồ Lạc nghĩ nghĩ, có phải bởi vì nhị đệ sợ Tuyết Thiên ở Hoàng cung bị người khi dễ hay không?”

Ta tin ngươi, nhưng Thiên nhi không thể ở lại Hoàng cung.”



Rốt cuộc vì cái gì a! Cho ta cái lý do!”



Không được chính là không được!”



Không có lý do ta mới không giao người!”

Ngay tại lúc Tư Đồ Hách và Tư Đồ lạc ngươi một lời ta một câu tranh nhau không yên, Tư Đồ Kính Phi rống to một câu:”

Im hết!”

Bọn họ cứ nháo như vậy, bản thân mình mất ngủ cả một buổi tối!”

Ngươi có ý kiến gì?”

Tư Đồ Lạc liếc Tư Đồ Kính Phi một cái.”

Hách Lăng yêu Tuyết Thiên, hôm nay thái độ của Bối Minh đối với Tuyết Thiên khiến Hách Lăng sợ Tuyết Thiên dê vào miệng cọp. Nhị ca lại sợ Hách Lăng trời sinh tính bất hảo ở hoàng cung gây rắc rối, cho nên cố ý muốn dẫn Tuyết Thiên đi, đơn giản như vậy!”

Tư Đồ Kính Phi bình tĩnh giải thích, nói thẳng không phải xong rồi sao, làm gì lãng phí thời gian, lãng phí nước miếng! [a thật toẹt =))))]Nghe xong Tư Đồ Kính Phi nói, Tư Đồ Hách và Tư Đồ Lạc cằm đều muốn rớt xuống, Tư Đồ Hách kinh ngạc là loại chuyện này Tam đệ quá tùy tiện nói đi ra, tiểu tử này chẳng lẽ đem mặt mũi nhị ca hắn thành phân chó sao? Tư Đồ Lạc hoàn toàn ngây dại, không nghĩ tới a không nghĩ tới! Hai nhi tử của nhị đệ thế nhưng……”

Đùa có mức độ! Muốn người, cũng không tất yếu tìm loại cớ này!”

Tư Đồ lạc cười gượng.”

Không phải đùa! Chẳng lẽ ngươi không thấy Bối Minh đối với Tuyết Thiên cũng có ý tứ này sao?”

Tư Đồ Kính Phi tiếp tục giải thích.”

Ngươi đừng nói!”

Tư Đồ Hách chịu không nổi tính tình tùy tiện của tam đệ.”

Rốt cuộc là thật hay giả?”

Tư Đồ Lạc vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tư Đồ Hách.

Tư Đồ Hách không nói lời nào, Tư Đồ Lạc trong lòng cũng hiểu được……”

Kỳ thật cũng không kỳ quái, Tuyết Thiên trời sinh xinh đẹp, tính tình cũng thực ôn nhu, nếu mặc y phục nữ nhân hẳn là không có người nào cho rằng hắn là nam tử……”

Tư Đồ Kính Phi vừa nói, một bên miêu tả bộ dáng nữ nhân của Tuyết Thiên. Khẳng định rất đẹp, giống như mẹ của hắn!Hắn vừa nói như vậy Tư Đồ Hách và Tư Đồ Lạc cũng tự tưởng tượng Tuyết Thiên với hình dáng nữ nhân, hai người cũng không không biết xấu hổ hơi cuối đầu, trong lòng đều nói thầm: Đẹp quá a!Hoàng đế hạ ý chỉ, để Tuyết Thiên về nhà. Hách Lăng kích động dẫn Tuyết Thiên thu thập hành lý chuẩn bị rời đi, lúc chuẩn bị đi, Bối Minh mang theo tiểu công chúa Tiên nhi bốn tuổi đến trước cửa.”

Thái tử điện hạ.”

Tuyết Thiên và Hách Lăng có điểm bất an.”

Đứng lên đi, nghe nói phụ hoàng muốn Tuyết Thiên về nhà, bản thái tử đây là đến nói lời từ biệt.”

Bối Minh nắm bàn tay nhỏ bé của Tiên nhi, hận chết phụ hoàng, rõ ràng ngày hôm qua đáp ứng rồi, hôm nay như thế nào đổi ý!Tuyết Thiên và Hách Lăng đứng dậy, vừa định nói cái gì, Tiên nhi lại rút khỏi tay Bối Minh chạy đến Tuyết Thiên. Mọi người nghi hoặc nhìn vị tiểu công chúa này, không biết nàng muốn làm gì, Tiên nhi lại ôm cổ chân Tuyết Thiên.”

Tiên nhi thích ca ca này, Tiên nhi phải gả cho hắn!”

Tiên nhi dùng thanh âm non nớt vui vẻ nói.

Một câu nói giống như tình thiên phích lịch! Hách Lăng nghĩ sao lại nhiều tình địch như vậy?Cáo biệt hoàng cung, Hách Lăng dẫn Tuyết Thiên trở về nhà, Tư Đồ Hách và Tử Lăng đang chờ bọn họ về ăn cơm, bọn họ cười, cười thực hạnh phúc……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện