Chương 25: Lâm Chiêu nhìn cô chằm chằm, đồng tử co lại, "Ai đánh!"
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
"Không... không biết nói thế nào."
Dịch Nhiễm lắp bắp, tiếp tục giả ngu.
Lâm Chiêu chuyển tầm mắt, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, anh lui về sau hai bước, lấy ảnh chụp trong túi ra đặt ở trên ngăn tủ. Đuôi mắt Dịch Nhiễm nhìn lướt qua, sau đó thử liếc anh một cái, rụt rè nói, "Em có thể... xem ảnh chụp được không?"
"Em không có gì muốn nói với anh sao?"
Lại còn đá chuyện sang cho. Dịch Nhiễm không nhịn được thở dài, thầm nghĩ lòng dạ Lâm Chiêu còn rất hẹp hòi.
Cô phải thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm mới được.
"Chỉ là... năm đó ánh mắt em không được tốt cho lắm, chọn một người đàn ông..." Dịch Nhiễm châm chước tìm từ, nhìn về phía mắt anh rồi nói, "Không bằng anh."
Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô, thu hết sự hoảng loạn của cô vào đáy mắt. Biểu tình khiến người ta không thể nắm bắt được, Dịch Nhiễm cẩn thận quay đầu sờ vào đống ảnh chụp phía sau, thấy anh không có phản ứng gì, cô cầm lấy ảnh chụp lật từng tấm từng tấm.
Thật là... mất mặt.
Dịch Nhiễm xem xong lại đặt ảnh về chỗ cũ.
Lịch sử đen, tất cả đều là lịch sử đen tối.
Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ không có chỗ dung thân của cô, thấp giọng nói, "Người phát tán ảnh chụp anh đã xử lý hết rồi, về sau sẽ không có ai dám đào lại chuyện của hai người nữa."
Dịch Nhiễm không còn chỗ trốn, bây giờ cô có thể đoán được trong lòng Lâm Chiêu nghĩ gì.
Người được yêu thương chăm sóc lớn lên trong lòng bàn tay vậy mà lại chạy ra ngoài làm trâu làm ngựa cho người ta, còn không được người ta cho chút sắc mặt tốt nào cả.
Nếu ba cô biết được, nhất định sẽ tức giận không thôi.
"Việc này anh đừng nói với ba em!" Dịch Nhiễm thật sự rất sợ, cô cảm thấy ba nhất định sẽ cầm gậy đánh cô, nói không chừng còn tức giận tới mức ngất xỉu.
Lâm Chiêu dạo bước đi tới phòng khách, Dịch Nhiễm chột dạ đuổi kịp, thấy anh nhìn điểm tâm trên bàn, cô cầm nĩa bên cạnh cầm một miếng đưa tới trước mặt anh, "Đây là bánh trứng dì Trương làm, ăn rất ngon, anh nếm thử xem."
Cô đợi Lâm Chiêu đưa tay nhận lấy, nào biết nửa ngày trời đối phương không động đậy. Dịch Nhiễm nhớ tới chuyện anh không thích ăn đồ ngọt, vừa định rút tay về nào biết Lâm Chiêu lại cúi đầu xuống, trực tiếp ăn bánh trứng trên nĩa của cô.
Động tác ăn của anh rất chậm, còn thong thả ung dung nhìn cô, một cái liếc mắt kia cũng đủ để Dịch Nhiễm biết thế nào là hút hồn.
Keng! Cô ném dĩa lên bàn, vội vàng chạy về phòng.
Cô dựa vào ván cửa, che mặt nói, "Bánh trứng gà kia anh thích thì cứ mang về hết cũng được."
Trong miệng Lâm Chiêu vẫn còn hương vị thanh ngọt của bơ và trứng gà. Anh cũng không thích đồ ngọt, nhưng điểm tâm hôm nay cũng không tồi.
Anh tìm túi bọc thực phẩm rồi cho bánh trứng gà vào trong, đặt vào tủ lạnh.
Làm xong hết thảy, anh đi tới cửa phòng cô gõ cửa, "Bánh trứng gà để trong tủ lạnh cho em, quà cho em anh cũng để trước cửa phòng."
Bên trong không có âm thanh, Lâm Chiêu biết cô không biết nên trả lời sao, để lại không gian cho cô, xoay người ra ngoài.
Dịch Nhiễm nghe được tiếng đóng cửa, xác định Lâm Chiêu đã đi rồi mới chậm rãi mở cửa phòng.
Cô cúi đầu đã nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu đỏ thẫm, trên cái hộp còn gắn một cái nơ hình con bướm xinh đẹp.
Dịch Nhiễm chậm rãi mở hộp ra, là một con búp bê bằng sứ.
Búp bê nhỏ có hai má đỏ ửng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, nhìn vô cùng vui mừng.
Từ nhỏ cô đã thích sưu tầm búp bê, các loại búp bê truyền thống của các quốc gia đều được trưng bày trong nhà cô.
Mọi sinh nhật trước đây, trước sinh nhật của cô ba tuần, mỗi ngày Lâm Chiêu đều chuẩn bị một phần quà, tặng dần cho tới đúng ngày sinh nhật ấy.
Quà mà anh tặng vẫn luôn hợp ý cô nhất. Dịch Nhiễm cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều quà như vậy, có thể tặng liên tục ba tuần không trùng lặp.
Dịch Nhiễm cảm giác được, hôm nay lúc anh lấy đống ảnh chụp kia ra, đáy mắt có sự tức giận. Cô cũng không có mặt mũi cãi cọ với anh, đã ba năm rồi cô chưa từng tổ chức sinh nhật.
Thật ra cũng coi như tự làm tự chịu.
Dịch Nhiễm bỗng nhiên có chút cảm xúc khổ sở, chỉ là sau khi cô sờ khuôn mặt búp bê lại không nhịn được vui vẻ trở lại.
"Em làm từ cái gì mà béo tốt như vậy chứ!" Cô chọc mặt búp bê nhỏ rồi lẩm bẩm một mình, chơi thật sự rất vui vẻ.
Vòng sơ tuyển của cúp Tinh Mạn có độ hot trên mạng cực cao. Những tác phẩm trúng cử đều được ban tổ chức đăng tải trên tài khoản chính thức.
Dịch Nhiễm dùng tài khoản phụ xem đánh giá của mình, hiện tại trình độ của cô cũng tạm ổn, mười mấy hoạ sĩ trúng cử, lượt thích và bình luận của cô có thể xếp thứ tư.
Cạnh tranh với nhau chính là Đặng Vi và Lương Nặc. Ở trên mạng, Đặng Vi có rất nhiều fans trung thành, mỗi fans đều như bị tiêm máu gà liều mạng chạy số liệu cho cô ấy. Lương Nặc thì không cần phải nói, gần đây Cố Tắc Yến và Lương Ngôn rất nổi, Lương Ngôn lại thường xuyên đăng bài cổ vũ cho nên số fans của cô ta cũng đông kinh người.
Nhưng mà Dịch Nhiễm cảm thấy fans của mình cũng khá tốt, tuy rằng tư thế không hùng hổ như người khác, nhưng lời khen cô còn rất độc đáo, dưới tác phẩm của cô mỗi người dùng một câu thơ tán thưởng, Dịch Nhiễm lướt một hồi cũng cảm thấy bản thân trở nên trí thức, tình thơ ý họa.
Vòng sơ tuyển qua đi là phải tới đài truyền hình quay chương trình chính thức. Giai đoạn đầu chương trình chủ yếu chỉ để nghe lời bình luận của giám khảo.
Lúc đi ghi hình, cô đụng phải Đặng Vi, thấy cô, đối phương còn rất nhiệt tình chào hỏi.
"Tiểu Dịch, đã lâu không gặp."
"Chào cô Đặng."
Đặng Vi cười, hôm nay cô ấy trang điểm rất nhẹ, cả người đều lộ ra vẻ dịu dàng.
"Không dám nhận, bây giờ chúng ta đều là học viên, phải cùng nhau cố lên."
Lời nói khách sách tới mức Dịch Nhiễm suýt chút nữa quên mất trước kia quan hệ của họ không được thoải mái cho lắm, có cả ảo giác như bọn họ là quan hệ chị em tình thâm vậy.
Đặng Vi lại nói vài câu, lúc này đột nhiên truyền tới tiếng giày cao gót rất vang, người tới rất có khí thế.
Dịch Nhiễm nhìn về phía âm thanh, thấy Lương Nặc đeo kính râm kiêu ngạo đi về phía bọn họ.
Cô ta dừng lại trước mặt hai người, tháo kính râm xuống, lúc nhìn Dịch Nhiễm, ánh mắt còn toát ra vẻ chán ghét.
Cô ta và Lương Ngôn liên hệ với nhau rất nhiều, biết Lương Ngôn là người trong lòng Cố Tắc Yến, cũng biết sau khi Lương Ngôn và Cố Tắc Yến chia tay thì có quen một người bạn gái tên là Dịch Nhiễm.
Thật ra cô ta không nhìn Lương Ngôn vào mắt, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng thôi mà. Lương Nặc cô ta chính là đại tiểu thư của Lương gia, chơi với người chị họ này cũng do mặt mũi của bác cả mà thôi.
Chỉ là, quá trình nói chuyện phiếm giữa hai người khiến cô ta nảy sinh ra ái mộ với Cố Tắc Yến.
Tiếc là không có cơ hội tiếp xúc, sau khi biết Cố Tắc Yến đã có người yêu, cô ta cũng tức giận tới mức hất đổ đồ trang điểm trên bàn.
Lương Ngôn nói Dịch Nhiễm trông rất xinh đẹp khiến cô ta cảm thấy nguy cơ. Bây giờ cô ta nhìn gần mới thấy, đúng là rất xinh đẹp, nhưng nhìn trang phục mới thấy chẳng qua cũng chỉ là người nhỏ nhoi mà thôi.
"Dịch Nhiễm, hoạ sĩ của Tùy Ngọc?"
Dịch Nhiễm lễ phép gật đầu, "Chào cô Lương."
Lương Nặc cười nhạt một tiếng, cũng không nói tiếp. Trong lòng Dịch Nhiễm không khỏi chửi thầm, cô ta và hình tượng thiếu nữ thanh thuần trên mạng không giống nhau một chút nào.
Đặng Vi không quen nhìn dáng vẻ này của cô ta mới lên tiếng, "Hôm nay tâm tình cô Lương không tốt sao? Sáng nay tôi còn tưởng là một ngày vui vẻ đấy."
Lương Nặc quét mắt nhìn cô ấy, hừ lạnh, "Cô Đặng, người tới tham gia cuộc thi này đều là người mới cả. Bằng tuổi như cô tới đây sợ là có hơi bắt nạt người ta rồi đúng không?"
Đặng Vi nghe thấy lời này, khuôn mặt cứng đờ, cũng không dám xé mặt với cô ta.
"Tôi muốn khiêu chiến bản thân mình, cô Lương sợ không thắng nổi tôi à?"
Lương Nặc nghe thấy lời này, ngẩng cổ nhìn về phía Đặng Vi, lạnh lùng nói, "Vậy thì chúc cô Đặng đây vĩnh viễn đứng ngang hàng với người mới nhé."
Sắc mặt Đặng Vi vô cùng khó coi, đối phương cũng không thèm để ý tới cô ta nữa, lập tức quay lưng rời đi.
Dịch Nhiễm muốn an ủi Đặng Vi vài câu nhưng đối phương cũng không để ý tới cô, đã đi mất rồi.
Dường như bị cô ấy bị chọc trúng chỗ đau, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thất thố như vậy của Đặng Vi.
Dịch Nhiễm theo lời nhắc nhở của nhân viên đi vào phòng nghỉ hậu trường của mình, nào biết vừa mới đi vào đã nhìn thấy Lương Nặc ngồi trong.
Dịch Nhiễm nhìn bày trí bên trong phòng, thấy bên ngoài bảng hiệu dán tên của mình lập tức nói, "Phòng hoá trang này là của tôi."
Lương Nặc liếc cô một cái, "Tôi biết."
Dịch Nhiễm nhíu mày, cô cảm nhận được ác ý của đối phương.
"Cô muốn làm gì?"
Lương Nặc: "Muốn mắng cô."
Dịch Nhiễm không hiểu ra sao, chỉ thấy vẻ mặt xinh đẹp của cô ta tức khắc trở nên cay nghiệt.
"Mắng cô không biết xấu hổ, thừa dịp Lương Ngôn không có ở đây dám bò lên giường Cố Tắc Yến."
Dịch Nhiễm không chịu khuất nhục, "Cô bị điên à!"
Vừa dứt lời, đối phương đã đứng dậy tát một cái thẳng vào mặt cô.
Đầu Dịch Nhiễm lệch sang một bên, cô hơi sửng sốt, sau đó cảm thấy má mình nóng rát.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người ta đánh. Cô đứng dậy muốn đánh trả, nhưng thật bất đắc dĩ, cô không hề có kinh nghiệm trong việc đánh nhau này, chưa gì đã bị đối phương tránh thoát.
"Cô còn muốn đánh tôi? Có biết tôi là ai không? Tôi có thể tùy lúc khiến cô không ngóc đầu dậy nổi trong giới này được đấy."
Lúc này, nhân viên bên ngoài nói bắt đầu trang điểm, Lương Nặc không để ý tới cô nữa đi ra ngoài.
Giai đoạn đầu chương trình cứ vậy kết thúc, Dịch Nhiễm cảm nhận được biểu hiện của mình không phải rất tốt, không hề sinh động bằng học viên khác.
Chuyên viên trang điểm đài truyền hình đều biết nhìn mặt đoán ý, thấy dấu tay trên mặt cô cũng không nói gì thêm, cẩn thận giúp cô che lại.
Buổi tối, Dịch Nhiễm ngồi trên sofa ôm gối, trong lòng suy nghĩ chuyện ngày hôm nay.
Cái tát này thật sự rất đau, nhưng khiến cô nhụt chí chính là muốn đánh trả lại bị người ta tránh thoát.
Thật sự rất mất mặt.
Năm đó đáng ra nên đi học một lớp võ thuật. Càng nghĩ Dịch Nhiễm càng giận, chuông cửa vang lên hồi lâu cô mới hoàn hồn đi mở cửa.
Ngoài cửa không có người, Dịch Nhiễm cúi đầu nhìn, là một hộp quà xinh đẹp, lần này là màu xanh đậm.
Cô khom lưng cầm hộp quà trong lòng bàn tay, sau đó nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, Lâm Chiêu đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Đúng là phương thức tặng quà kinh hỉ độc đáo.
Đây là món quà đếm ngược sinh nhật thứ tư.
Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đối phương có sự mong chờ, nhưng đột nhiên, anh nhíu mày.
Lâm Chiêu vươn tay nâng cằm cô lên, chậm rãi quay mặt cô qua.
Một giây đó, cô cảm giác không khí xung quanh như là đọng lại, lửa giận bùng quanh tứ phía.
Cô dùng đuôi mắt trộm nhìn mặt Lâm Chiêu, thấy cả khuôn mặt anh đã bừng bừng tức giận.
Ánh mắt anh u ám âm trầm, còn đáng sợ hơn cả mưa to bão lớn.
Anh nhìn cô chằm chằm, đồng tử hơi co lại, "Ai đánh?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Nhiễm: "Không đánh trả đúng là thất sách!"
Bình luận truyện