Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 469: 469: “đạo” Của Huyền Môn Không Vào Được




Ở một phương diện khác.
Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng cưỡi trên lưng Thần Ưng Cổ Hồng, mất mười ngày mới đến được địa phận Thiên Long Tự ở Vạn Phật Chi Địa.
Trước đó, từ Băng Nguyên Chi Địa Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng một mạch theo hướng tây nam.

Nếu vận dụng “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý”, chỉ cần vài canh giờ liền tới, chẳng qua Hoa Lạc Đồng làm nũng muốn được Phương Triết cõng, nên cả hai vừa hướng đến Thiên Long Tự vừa ngao du sơn thủy.
Những nơi cả hai đi qua đều ngập đầy màu sắc, từ vườn hoa Phong Lữ ở thôn Điềm Thê đến một con đường dài mười dặm với cây Tử Đằng được trồng hai bên trải dài, lúc vào mùa hoa nở cho nên hai bên đường trải đầy cánh hoa trên mặt đất.
Khi cả hai đến làng Ninh Hạ có động Vọng Nguyệt cực kỳ đẹp mắt.

Bên trong động hai bên là vách đá dựng đứng với dấu vết xưa cũ, tại một vị trí bên trong động có một hồ nước trong suốt, khi ánh trăng lên thì phản chiếu ra ánh trăng trên mặt hồ.

Những tảng đá xung quanh như được tiếp theo năng lượng phát ra ánh sáng xanh nhạt đẹp mắt.
Tiếp giáp với Vạn Phật Chi Địa là một dãi Bách Vĩ Sơn với vô số ngọn núi cao xuyên qua tầng mây.

Từ trên lưng Thần Ưng Cổ Hồng quan sát, quang cảnh xung quanh được xen lẫn bởi những khóm hoa bám sát sườn núi và những cây cổ thụ nhô lên từ dưới vực sâu.
Cả hai đi chừng hai mươi dặm đường thì bị một vách đá dựng đứng thẳng thấp trên bầu trời.

Càng đến gần vách đá mới lộ ra được một khe hẹp đi vào bên trong.
Xuyên qua khe đá của hai bên vách đá dựng đứng chính là bước vào Vạn Phật Chi Địa.
Thời điểm Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng đến Vạn Phật Chi Địa đúng ngày mười lăm, vào ngày này từ những khe hở bên dưới lòng đất phóng lên vô số Kim Quang Phật Ảnh.

Có thể nói đây là kỳ quan của Vạn Phật Chi Địa.
Thời điểm này, vô số tòa phật tự bắt đầu vang lên tiếng niệm kinh phật, vô số thần chú được cất lên khiến toàn bộ Vạn Phật Chi Địa trở nên cực kỳ linh thiêng.
Tiểu Bảo Bảo luôn trốn trong áo choàng của Hoa Lạc Đồng cũng tò mò ra bên ngoài chiêm ngưỡng cảnh quan hùng vĩ.


Nó cũng giống như mẫu thân nó không giấu được ánh mắt kinh diễm.
Loại khí tức này đối với Dạ Xoa cực kỳ ưa thích, cực kỳ dễ chịu.
Phương Triết nhìn vẻ mặt động dung của Hoa Lạc Đồng, hắn không giấu được tò mò liền nói “Nàng rất thích nơi này?”
Hoa Lạc Đồng gật gù, quên đi câu hỏi.
Nàng ở Linh Âm Đài thuộc Thiền Viện Trúc Lâm một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được quan cảnh Kim Quang Phật Ảnh hùng vĩ đến như vậy.

Cảnh tượng rất khác so với ở Linh Âm Đài.
Ở tầm nhìn này có thể nhìn bao quát toàn cảnh Vạn Phật Chi Địa, điều này mang lại cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.
Phương Triết không làm phiền Hoa Lạc Đồng hưởng thụ, hắn lấy địa đồ ra tìm vị trí tọa lạc của Thiên Long Tự.
Trên tấm địa đồ, vị trí Thiên Long Tự ngay vị trí Kim Quang Phật Ảnh lớn nhất.

Điều này nói lên địa vị Thiên Long Tự ở Vạn Phật Chi Địa không hề nhỏ.

Có thể nói tầm ảnh hưởng của phật tự lấy kích thước Kim Quang Phật Ảnh làm thước đo.
Phương Triết thu Thần Ưng Cổ Hồng vào Thú Linh Liên rồi cả hai đáp xuống một mô đất cao.

Nơi đây có một am miếu nhỏ nằm trơ trọi được bao quanh bởi một lớp cát trắng mịn.

Nhìn vào tầng tầng lớp lớp rong rêu bên ngoài cũng nói lên nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Phương Triết dừng lại quan sát một hồi mới nói “Chúng ta tạm thời ở đây một đêm, sáng hôm sau lên đường.

Khoảng cách từ nơi này đến Thiên Long Tự chỉ một ý niệm, cho nên không cần vội…”
Hoa Lạc Đồng thoáng mỉm cười, đơn giản là Phương Triết không biết được hoàn cảnh ở Vạn Phật Chi Địa.


Không phải ai cũng có thể xâm nhập vào Vạn Phật Chi Địa được.
Hoa Lạc Đồng dự định giải thích thì từ xa xuất hiện một cơn gió lốc như một trận bão cát tương đối nhỏ.
Cơn gió này nhẹ nhàng thổi qua một đợt, từ bên trong thình lình xuất hiện một ánh đèn.

Sau ánh đèn là thân ảnh một lão giả, lão giả này chính là ông lão dẫn đường quen thuộc đối với Vạn Phật Chi Địa.
Ông lão dẫn đường cầm trong tay một chiếc Kim Quang Phật Đăng từ từ đi lại gần Hoa Lạc Đồng.
Tiểu Bảo Bảo thấy hình ảnh ông lão dẫn đường liền tò mò tiến lại gần quan sát.

Nó bay xung quanh ông lão đánh giá một hồi hoàn toàn không hề sợ hãi người lạ này.
Ông lão mỉm cười, đưa bàn tay ra để cho Tiểu Bảo Bảo ngồi lên.
Lão chậm rãi nói “Không nghĩ tới hài tử có thể sống tốt đến thời điểm này, xem ra quyết định lúc đó không sai…”
Hoa Lạc Đồng đợi ông lão nói xong liền chắp tay lại rồi cung kính nói “Đa tạ ân tân sinh của lão tiền bối, không có lão Tiểu Bảo Bảo đã không sống nỗi…”
Lão tỏ ra thích thú đối với Tiểu Bảo Bảo nên không vội trả lời.

Sau một hồi, lão nhìn về chiếc vòng Nhân Quả đã hiển hiện vô số công đức.

Xem như Hoa Lạc Đồng đã đáp ứng lão thực hiện bốn nghìn chín trăm chín mươi chín việc thiện.
Đến đây lão nhìn sang Phương Triết, lão trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng “Vị thiếu niên anh tuấn này muốn đến Thiên Long Tự… thực hiện nhiệm vụ gỡ bỏ phong ấn tông môn sao?”
Phương Triết nghe ông lão gầy yếu, diện mạo như một lão hành khất có phần khất khổ.

Ngọn đèn trong tay lão phát sáng như một người dẫn đường.
Hắn có bất ngờ nhưng không giấu giếm, liền chấp tay lại hướng lão thi lễ rồi nói “Đúng là vãn bối nhận ủy thác từ tông chủ Long Kiếm Minh đến Thiên Long Tự gỡ bỏ phong ấn tông môn.


Chỉ là không biết vì sao lão tiền bối biết được việc này…”
Lão nhìn Phương Triết rồi thản nhiên nói “Ấn ký trong lòng bàn tay phải của tiểu hữu chính là chìa khóa mở ra Bất Hối Môn trên đỉnh Thiên Trụ bên trong Thiên Long Tự”
Phương Triết tò mò hỏi “Tiền bối là cao tăng trong Thiên Long Tự hay sao, vì sao lại biết được tin tức này.

Nhìn lão không giống người xuất gia?”
Câu nói này khiến ông lão dẫn đường mỉm cười, đây là lần đầu tiên lão mỉm cười sau rất nhiều năm mất đi cảm xúc.
Lão cười nói “Ai nói với tiểu đạo hữu người xuất gia bắt buộc phải cạo trọc đầu?”
Phương Triết ấp úng nói “Không phải sao?”
Lão lại mỉm cười một lần nữa, lão nói “Chúng sinh bình đẳng, diện mạo bên ngoài chỉ là một loại ràng buộc.

Con đường phật pháp chính là thuận theo tự nhiên, khi sinh ra đã có vẻ ngoài hoàn mỹ thì hà tất phải bỏ đi, không tuân theo tự nhiên.

Chỉ là lớp lông tóc bên ngoài giống như phiền não, loại bỏ đi chính là loại đi một loại phiền não.

Đến một giới hạn cao hơn, phiền não cũng là một loại tự thân sinh ra cũng là thuận theo tự nhiên.

Tiểu đạo hữu hiểu chứ?”
Phương Triết làm ra vẻ trầm tư một lúc rồi mới nói “Theo như lão tiền bối nói thuận theo tự nhiên chính là cây muốn mọc lên thì phải được trồng trên đất, đất muốn tươi tốt thì phải có nước.

Con người muốn sinh sống thì phải hít thở linh khí trời đất.

Nếu giả sử ý niệm có thể hòa nhập tự nhiên, nhất niệm không phải có thể thấu triệt vạn vật sao?”
Ông lão dẫn đường nghe Phương Triết nói xong liền ngây người trong giây lát.

Trong giây lát này, trong đầu lão khái niệm của một tiểu Đạo nhỏ lóe sáng rồi thắp lên một loại chân lý mới.

Loại chân lý này trước giờ lão hiếu thấu, đã quán triệt xem như là đã trải nghiệm.


Có điều lại đi sai con đường.
Lão dùng một đời người trải nghiệm lại nhân sinh phàm nhân với mục đích đốn ngộ niết bàn nhưng vẫn không tìm ra được một chân lý.
Lúc này lão tình cờ gặp một tiểu đạo hữu, vô tình đàm luận lại phát hiện ra thiếu sót bản thân.

Nhận ra sự vô ích khi hóa thành phàm nhân trải nghiệm nhân sinh.
Lão thở dài, ánh mắt lão lại chăm chú nhìn Phương Triết.
Về phần Phương Triết, hắn cũng đối mặt nhìn vào ánh mắt ông lão dẫn đường.

Trong con ngươi hắn nhất thời biển chuyển bao la vô tận như toàn cảnh bên ngoài tinh không hắn từng trải nghiệm qua.
Loại cảm giác này chính là không thể nhìn thấu được một người mà đổi lại bị đối phương nhìn thấu mọi thứ.
Phương Triết đang mơ hồ thì ông lão dẫn đường từ từ tiến lại, trao cho Phương Triết một chiếc Kim Quang Phật Đăng trong tay.
Lão mới nói “[Đạo] của Huyền Môn không vào được Thiên Long Tự.

Nguyên do chính là [Đạo] của phật và [Đạo] của Huyền Môn là hai rẽ nhánh hoàn toàn khác nhau mà Thiên Long Tự lại cấm chế ngăn cản [Đạo] khác đi vào...”
Phương Triết ngờ vực không hiểu thì ông lão tiếp tục giải thích “Bởi vì [Đạo] khác du nhập vào Thiên Long Tự, bổn tự sợ [Đạo] khác làm sai lệch con đường chân lý của [Đạo] phật.

Đây là một loại quy tắc đã lỗi thời, sắp tới sẽ có thay đổi…”
Phương Triết cầm cây đèn Kim Quang Phật Đăng trong tay.

Hắn lúc này tò mò về lai lịch của ông lão dẫn đường.
Hắn buộc miệng hỏi “Cho hỏi quý danh của tiền bối là gì?”
Ông lão dẫn đường không giận mà mỉm cười nói “Danh xưng chỉ là một loại hiệu không quan trọng, có duyên tự khắc sẽ biết được…”
Nói rồi, lão chậm rãi thoái lui rồi từ từ khuất dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Phương Triết nhìn theo bóng dáng ông lão dẫn đường, hắn nhìn chiếc Kim Quang Phật Đăng trong tay dự định đem cất vào chiếc Giới Chỉ thì Hoa Lạc Đồng một bên ngăn lại.
Nàng nói “Nếu không cầm trong tay, chàng sẽ không vào được Thiên Long Tự…”
Phương Triết gật đầu nói “Vậy chúng ta lên đường thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện