Thiếp Cư Noãn Các
Chương 20
“Tiểu hỗn đản, ngươi muốn đi ta cho ngươi đi”, Nhạc Thiên Vũ phát điên xé rách quần áo Tiêu Lăng, giống như đang tìm thứ gì đó.
Trước mặt bao người, Tiêu Lăng vừa thẹn vừa sợ. Áo bị lột sạch, y nắm chặt dây lưng, lùi lại phía sau, né tránh hành vi của Nhạc Thiên Vũ, đứng dưới mưa khổ sở cầu xin :
” Ca ca, đừng, đừng thế, người làm gì vậy?”
” Khế ước bán mình đâu?”Nhạc Thiên Vũ giận dữ hỏi.
“Ở trong thương “. Tiêu Lăng tay chân luống cuống nhặt thương lên, vặn mũi thương nhọn rời khỏi cán, lấy ra khế ước bán mình, đưa cho Nhạc Thiên Vũ :” Ca ca, cầm đi.”
Nhạc Thiên Vũ đem khế ước bán mình của Tiêu cuộn tròn nhét chặt trong ngực .
“Người đâu, mang dây thừng đến đây cho ta.”
“Tuân mệnh”, quân binh cầm dây thừng đưa lên.
Nhạc Thiên Vũ tự mình động thủ trói Tiêu Lăng thật chắc, rồi gọi người dắt một con ngựa tới, khiêng Tiêu Lăng ném lên lưng ngựa.
Hắn quay lại phân phó quân binh : ” Truyền lệnh của ta, mở cửa thành, khôi phục thông hành. Phái người phong tỏa Noãn Các, trừ bản vương ai cũng không được ra vào, để lọt một con chim vào, ta cũng sẽ lấy mạng các ngươi.”
Hắn phóng ngựa, mang Tiêu Lăng tới Noãn Các, khiêng y vào phòng, ném trên giường, điểm huyệt không để y nhúc nhích, cuối cùng chỉ vào Tiêu Lăng, nói : “Tiểu hỗn đản, ngươi chờ xem lát nữa ta trừng trị ngươi thế nào !” Nhạc Thiên Vũ mắng xong, đuổi hết hạ nhân trông giữ ngoài cửa, ngả đầu trên giường, ngủ !
“Ca ca, ca ca”, Tiêu Lăng gọi hai tiếng, Nhạc Thiên Vũ ngáy như sấm, không tỉnh được, hắn chưa từng mệt mỏi như vậy.
” Thiên Vũ ca. . .”Tiêu Lăng cọ cọ thân mình về phía trước, dựa đầu vào người Nhạc Thiên Vũ, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ngủ không biết bao lâu, Nhạc Thiên Vũ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lăng đang say ngủ bên người, nhẹ nhàng ôm lấy y, hôn lên trán. Tiêu Lăng bị cái hôn làm bừng tỉnh, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, y thân thể bị trói, cánh tay không động đậy được, đành hướng đầu vào lòng Nhạc Thiên Vũ dụi dụi, thì thào gọi : ” Ca ca, ca ca . . . người ôm Lăng nhi một cái a. . .”
Nhạc Thiên Vũ nhìn người trong lòng vừa yêu vừa giận, ngẫm lại, y dám rời hắn bỏ đi như vậy, nếu không gắng sức tìm kiếm, y đã chẳng trở về , hắn thống khổ mấy ngày qua y nhất định đều nhìn thấy, lại chậm chạp không muốn ra, nhất định y đã quyết tâm rời khỏi hắn. Mặc kệ là vì sao y muốn li khai, Nhạc Thiên Vũ càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng đau. Hắn ngồi dậy, động thủ cởi trói cho Tiêu Lăng. Tiêu Lăng lúc này hoàn toàn tỉnh ngủ, thân thể được thả lỏng, chăm chú nhìn Nhạc Thiên Vũ , cúi đầu lí nhí :”Ca ca.” Vừa gọi vừa vươn tay về trước, muốn ôm Nhạc Thiên Vũ .
“Câm miệng”, Nhạc Thiên Vũ cho Tiêu Lăng một tát,”Ngươi là tiểu súc sinh vô tâm vô phế, ngươi còn coi ta là ca ca ngươi sao?”
Dứt lời, Nhạc Thiên Vũ dùng dây thừng cột hai tay Tiêu Lăng vào giường, xả hạ quần của y, tách hai chân y ra, rồi xả nốt quần mình, nhằm ngay giữa hai chân Tiêu Lăng xuyên vào.
“A, a . . . “, thân thể không dự liệu bất ngờ bị xỏ xuyên qua, Tiêu Lăng đau đến mức kêu to :”Ca ca . . . đừng . . . a . . . đau.”
” Đau sao, ta phải khiến ngươi nhớ kĩ, lần sau còn dám li khai ta hay không!”
Nhạc Thiên Vũ mắt đã đỏ au, tựa như mất hết lý trí, thân thể sáp nhập mãnh liệt. Tiếng la khóc của Tiêu Lăng bị Nhạc Thiên Vũ hôn nghẹn lại ở yết hầu, thân thể mềm mại cùng mẫn cảm bị xát lộng không ngừng. Nhạc Thiên Vũ cúi đầu vào giữa hai chân Tiêu Lăng, âm thanh kêu khóc của y chốc lát biến thành tiếng rên rỉ. Thân thể Tiêu Lăng càng giãy dụa càng như cổ vũ động tác của Nhạc Thiên Vũ chiếm đoạt môi y, tay y, thân thể y . . . Suốt một đêm, Nhạc Thiên Vũ hết lần này lại lần khác tiến vào cùng phát tiết trong cơ thể Tiêu Lăng, cũng khiến cho Tiêu Lăng hết lần này đến lần khác thống khổ cùng tột độ hưng phấn luân phiên nhau . . .
Trời sáng, hai người đều nặng nề ngủ. Nhạc Thiên Vũ thức giấc, vừa cử động đã khiến Tiêu Lăng bừng tỉnh, sợ hãi trốn tránh hắn.
“Làm cái gì vậy, ta là quỷ sao?”Nhạc Thiên Vũ quát hỏi.
“Không phải”, Tiêu Lăng nói,”nhưng nếu bị ca ca tái lộng, Lăng nhi liền biến thành quỷ, không những vậy còn là phế quỷ mất.”
Nhạc Thiên Vũ bị hắn chọc đến bật cười, cười xong lại thở dài nói :
“Lăng nhi, ngươi không cần ca ca , là vì ca ca đánh ngươi, không để ý tới ngươi nên ngươi hận ca ca . . . “
“Lăng nhi không hận cũng không dám hận, cho tới bây giờ chưa từng hận ca ca.” Tiêu Lăng gắng sức lắc đầu.
“Vậy ngươi vì sao lại bỏ đi, còn cầm theo khế ước bán mình của ngươi ? Vì sao thiếu chút nữa ra tay giết mẫu thân ta cùng Vãn Thanh ?” Nhạc Thiên Vũ vừa hỏi, vừa giải khai dây thừng trên cổ tay Tiêu Lăng.
“Không, không phải vậy . . . “, Tiêu Lăng nước mắt chảy xuống, trầm mặc trong chốc lát, tiếp lời : ” Lăng nhi vốn là muốn nhìn ca ca một lần rồi mới đi, lại không biết ngươi theo hướng nào trở về thành, ta chờ ở Bắc môn, đợi đến tối, cửa thành đã đóng lại, ta định rời thành nên đi tới Đông môn, rồi chứng kiến ca ca một mực kêu Lăng nhi trở về như vậy, Lăng nhi thật sự là luyến tiếc . . . “, y dừng lại một chút, thút thít khóc,” ca ca, ngươi để Lăng nhi ly khai đi, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không góp sức cho ai khác, cũng sẽ không cùng người khác làm chuyện đó như với ca ca, sẽ tự mình tìm một nơi non xanh nước biếc lưu lại, lòng ta chỉ tưởng niệm mỗi ca ca thôi . . . Ân tình giáo dưỡng của ca ca, Lăng nhi suốt đời không quên, khế ước bán mình kia ta không mang đi nữa, mãi mãi là nô tài của ca ca, khi nào ca ca cần hỗ trợ, Lăng nhi sẽ đến giúp người.”
“Ngươi đừng mơ tưởng”, Nhạc Thiên Vũ run run tức giận quát,” ta sẽ không cho ngươi đi .”
“Ca ca, Lăng nhi cầu xin ngươi thả Lăng nhi đi.”Tiêu Lăng nhỏm dậy, quỳ gối trên giường, hạ thân y loang lổ máu.
“Vì cái gì, vì sao, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc vì sao phải đi ?”, Nhạc Thiên Vũ ôm chặt Tiêu Lăng, lau nước mắt cho y,”Ngươi kể cho ca ca chuyện gì đã xảy ra, hãy tin ca ca, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất nữa đâu .”
“Ca ca . . . “Tiêu Lăng bi thương cúi đầu,”Bình tỷ tỷ đã chết.”
“Ai đã chết? Thu Bình sao? Thu Bình đã chết? Nàng chết như thế nào ?”, Nhạc Thiên Vũ kinh ngạc, từ lúc biết Tiêu Lăng bỏ đi hắn chưa từng hồi phủ, vô tâm không phát hiện Thu Bình có chuyện.
“Hai người kia muốn hạ độc ta, Bình tỷ tỷ thay Lăng nhi uống cạn bát dược. . .Ca ca, Lăng nhi thân là một đại nam nhân, lại để một nữ nhân chết thay mình . . . “
“Được, ta đã biết”, Nhạc Thiên Vũ trầm tư một lát, buông Tiêu Lăng ra,”Là lỗi của ta, ngươi đừng suy nghĩ nữa, việc này để ca ca xử lý, ngươi lưu lại đây, đừng rời đi. Ta đã phong tỏa Noãn Các, bọn họ cũng không được vào.”
“Lưu lại chỗ này? Làm vậy được chăng?”
” Có gì không được “, Nhạc Thiên Vũ hừ lạnh,”Từ giờ trở đi, ta nói được là được, trừ phi bọn họ không cần nhi tử, cũng không cần phu quân nữa.”
“Ca ca, người đừng vì Lăng nhi mà làm vậy. . . “
“Im miệng”, Nhạc Thiên Vũ nhìn vết thương toàn thân Tiêu Lăng, nhẹ giọng nói,”Ca ca mới thật sự là đồ hỗn đản, ta như thế nào lại đánh ngươi ra nông nỗi này.”
“Không có việc gì”, Tiêu Lăng cười cười,” Lăng nhi thân mình rắn chắc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi.”
Vài tiếng ” rột rột” vang lên, hai người đều sờ sờ bụng, vài ngày không ăn nổi bữa nào tử tế, đều vô cùng đói.
“Ca ca, Lăng nhi đói rồi, cho ta ăn chút gì nhé.”
“Nói thừa, ta chẳng lẽ không đói sao?” . Nhạc Thiên Vũ chợt hỏi : “Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi trốn ở chỗ nào?”
“Gần Đông môn, ở chuồng gà phía dưới tiệm cơm.”
“Ngươi ăn gì?”
“Gà ăn cái gì, ta ăn cái đó” Tiêu Lăng cười mặc quần áo, “Ta nếu ở lì không ra, lũ gà đều chết đói.”
“Phụt . . . ” , Nhạc Thiên Vũ sặc nước miếng, đưa tay lau miệng, cười mắng : “Ta nghĩ ngươi có thể nếm nhầm chút hương vị phân gà cũng nên .” Hắn đoạt quần áo Tiêu Lăng lại : “Đừng mặc, đều bẩn rách rồi. Đi nào, hai ta đến ôn tuyền tắm rửa, nước suối có thể trị thương, ta sẽ cho người chuẩn bị cơm rượu, chúng ta đến đó ăn.”
Tiêu Lăng quần áo bị hắn quăng đi ấm ức nói : ” Ta không thể ở trần mà ra ngoài a.”
“Không sao, ta cõng ngươi” , Nhạc Thiên Vũ muốn dùng chăn bao lấy Tiêu Lăng, nói thêm :”Chuyện này ta còn dư khí lực.”
“Nào, đến đây ” , Nhạc Thiên Vũ cúi người ở bên giường.
“Vương gia thân thể ngàn vàng, Tiêu Lăng sao dám . . . “
“Mẹ nó, ít nói nhảm cho ta” , Nhạc Thiên Vũ cười để Tiêu Lăng dựa trên lưng mình, cõng y lên.
“Ai ui ” , Tiêu Lăng hai chân dang ra, kêu đau.
“Làm sao vậy, đau chỗ nào. . . “
“Ngươi nói xem chỗ nào?” Tiêu Lăng nhoẻn miệng cười, đỏ mặt.
” Hảo, hảo, chịu đựng một chút, nếu tự đi ngươi sẽ càng đau, bằng không ta kêu hạ nhân dìu ngươi.”
” Thôi bỏ đi, còn chưa đủ dọa người sao ?” Tưởng tượng vừa rồi trước mặt mọi người, y suýt nữa bị lột hết quần áo, Tiêu Lăng liền cảm thấy mặt nóng ran.
” Ca ca đêm qua hung hãn quá mức, như vậy đi, ta mười ngày sẽ không bính ngươi.”
” Mười ngày không thể được, như thế nào cũng phải hai mươi ngày . . . “
” Ngươi muốn ta nghẹn chết sao, mười lăm ngày . . . “
” Mười chín ngày . . . “
“Mười sáu ngày . . . “
“Mười tám ngày . . . “
“Ngươi là cái đồ tiểu hỗn đản, còn chọc bổn vương nóng nảy thì ta một ngày cũng không chờ.”
” Ta sẽ bỏ đi, không bao giờ … thèm về nữa . . . “
” Ta thách ngươi đấy ! Lần sau còn dám chạy, ta liền đánh gãy chân.”
” Ngươi nói không đánh ta nữa mà . . vừa nghe không bị đánh nữa, ta mới đi ra gặp ngươi .”
” Ta có nói sao?”
” Ngươi không giữ lời a, chủ tử không thể lật lọng đối với nô tài như vậy. . “
” Nô tài như ngươi, đối tốt với ngươi một chút, ngươi sẽ quên luôn mình họ gì . . . Giữ lời cái rắm . . . Ngoan nào, ngã bây giờ , không ngờ ngươi nặng vậy . . . ” , Nhạc Thiên Vũ xốc Tiêu Lăng về phía trước, nâng hai chân y ôm sát hơn.
“Ai ui . . . Ai ui . . . ca ca, nhẹ thôi, đau quá . . . thôi để ta xuống tự đi.” Tiêu Lăng mau nước mắt.
“Im miệng, tới rồi”, Nhạc Thiên Vũ hai tay hướng về phía trước quăng Tiêu Lăng trên vai ném vào ôn tuyền . . . Bọt nước bay lên lưu lại trên khuôn mặt tươi cười của Nhạc Thiên Vũ . . .
Trước mặt bao người, Tiêu Lăng vừa thẹn vừa sợ. Áo bị lột sạch, y nắm chặt dây lưng, lùi lại phía sau, né tránh hành vi của Nhạc Thiên Vũ, đứng dưới mưa khổ sở cầu xin :
” Ca ca, đừng, đừng thế, người làm gì vậy?”
” Khế ước bán mình đâu?”Nhạc Thiên Vũ giận dữ hỏi.
“Ở trong thương “. Tiêu Lăng tay chân luống cuống nhặt thương lên, vặn mũi thương nhọn rời khỏi cán, lấy ra khế ước bán mình, đưa cho Nhạc Thiên Vũ :” Ca ca, cầm đi.”
Nhạc Thiên Vũ đem khế ước bán mình của Tiêu cuộn tròn nhét chặt trong ngực .
“Người đâu, mang dây thừng đến đây cho ta.”
“Tuân mệnh”, quân binh cầm dây thừng đưa lên.
Nhạc Thiên Vũ tự mình động thủ trói Tiêu Lăng thật chắc, rồi gọi người dắt một con ngựa tới, khiêng Tiêu Lăng ném lên lưng ngựa.
Hắn quay lại phân phó quân binh : ” Truyền lệnh của ta, mở cửa thành, khôi phục thông hành. Phái người phong tỏa Noãn Các, trừ bản vương ai cũng không được ra vào, để lọt một con chim vào, ta cũng sẽ lấy mạng các ngươi.”
Hắn phóng ngựa, mang Tiêu Lăng tới Noãn Các, khiêng y vào phòng, ném trên giường, điểm huyệt không để y nhúc nhích, cuối cùng chỉ vào Tiêu Lăng, nói : “Tiểu hỗn đản, ngươi chờ xem lát nữa ta trừng trị ngươi thế nào !” Nhạc Thiên Vũ mắng xong, đuổi hết hạ nhân trông giữ ngoài cửa, ngả đầu trên giường, ngủ !
“Ca ca, ca ca”, Tiêu Lăng gọi hai tiếng, Nhạc Thiên Vũ ngáy như sấm, không tỉnh được, hắn chưa từng mệt mỏi như vậy.
” Thiên Vũ ca. . .”Tiêu Lăng cọ cọ thân mình về phía trước, dựa đầu vào người Nhạc Thiên Vũ, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ngủ không biết bao lâu, Nhạc Thiên Vũ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lăng đang say ngủ bên người, nhẹ nhàng ôm lấy y, hôn lên trán. Tiêu Lăng bị cái hôn làm bừng tỉnh, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, y thân thể bị trói, cánh tay không động đậy được, đành hướng đầu vào lòng Nhạc Thiên Vũ dụi dụi, thì thào gọi : ” Ca ca, ca ca . . . người ôm Lăng nhi một cái a. . .”
Nhạc Thiên Vũ nhìn người trong lòng vừa yêu vừa giận, ngẫm lại, y dám rời hắn bỏ đi như vậy, nếu không gắng sức tìm kiếm, y đã chẳng trở về , hắn thống khổ mấy ngày qua y nhất định đều nhìn thấy, lại chậm chạp không muốn ra, nhất định y đã quyết tâm rời khỏi hắn. Mặc kệ là vì sao y muốn li khai, Nhạc Thiên Vũ càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng đau. Hắn ngồi dậy, động thủ cởi trói cho Tiêu Lăng. Tiêu Lăng lúc này hoàn toàn tỉnh ngủ, thân thể được thả lỏng, chăm chú nhìn Nhạc Thiên Vũ , cúi đầu lí nhí :”Ca ca.” Vừa gọi vừa vươn tay về trước, muốn ôm Nhạc Thiên Vũ .
“Câm miệng”, Nhạc Thiên Vũ cho Tiêu Lăng một tát,”Ngươi là tiểu súc sinh vô tâm vô phế, ngươi còn coi ta là ca ca ngươi sao?”
Dứt lời, Nhạc Thiên Vũ dùng dây thừng cột hai tay Tiêu Lăng vào giường, xả hạ quần của y, tách hai chân y ra, rồi xả nốt quần mình, nhằm ngay giữa hai chân Tiêu Lăng xuyên vào.
“A, a . . . “, thân thể không dự liệu bất ngờ bị xỏ xuyên qua, Tiêu Lăng đau đến mức kêu to :”Ca ca . . . đừng . . . a . . . đau.”
” Đau sao, ta phải khiến ngươi nhớ kĩ, lần sau còn dám li khai ta hay không!”
Nhạc Thiên Vũ mắt đã đỏ au, tựa như mất hết lý trí, thân thể sáp nhập mãnh liệt. Tiếng la khóc của Tiêu Lăng bị Nhạc Thiên Vũ hôn nghẹn lại ở yết hầu, thân thể mềm mại cùng mẫn cảm bị xát lộng không ngừng. Nhạc Thiên Vũ cúi đầu vào giữa hai chân Tiêu Lăng, âm thanh kêu khóc của y chốc lát biến thành tiếng rên rỉ. Thân thể Tiêu Lăng càng giãy dụa càng như cổ vũ động tác của Nhạc Thiên Vũ chiếm đoạt môi y, tay y, thân thể y . . . Suốt một đêm, Nhạc Thiên Vũ hết lần này lại lần khác tiến vào cùng phát tiết trong cơ thể Tiêu Lăng, cũng khiến cho Tiêu Lăng hết lần này đến lần khác thống khổ cùng tột độ hưng phấn luân phiên nhau . . .
Trời sáng, hai người đều nặng nề ngủ. Nhạc Thiên Vũ thức giấc, vừa cử động đã khiến Tiêu Lăng bừng tỉnh, sợ hãi trốn tránh hắn.
“Làm cái gì vậy, ta là quỷ sao?”Nhạc Thiên Vũ quát hỏi.
“Không phải”, Tiêu Lăng nói,”nhưng nếu bị ca ca tái lộng, Lăng nhi liền biến thành quỷ, không những vậy còn là phế quỷ mất.”
Nhạc Thiên Vũ bị hắn chọc đến bật cười, cười xong lại thở dài nói :
“Lăng nhi, ngươi không cần ca ca , là vì ca ca đánh ngươi, không để ý tới ngươi nên ngươi hận ca ca . . . “
“Lăng nhi không hận cũng không dám hận, cho tới bây giờ chưa từng hận ca ca.” Tiêu Lăng gắng sức lắc đầu.
“Vậy ngươi vì sao lại bỏ đi, còn cầm theo khế ước bán mình của ngươi ? Vì sao thiếu chút nữa ra tay giết mẫu thân ta cùng Vãn Thanh ?” Nhạc Thiên Vũ vừa hỏi, vừa giải khai dây thừng trên cổ tay Tiêu Lăng.
“Không, không phải vậy . . . “, Tiêu Lăng nước mắt chảy xuống, trầm mặc trong chốc lát, tiếp lời : ” Lăng nhi vốn là muốn nhìn ca ca một lần rồi mới đi, lại không biết ngươi theo hướng nào trở về thành, ta chờ ở Bắc môn, đợi đến tối, cửa thành đã đóng lại, ta định rời thành nên đi tới Đông môn, rồi chứng kiến ca ca một mực kêu Lăng nhi trở về như vậy, Lăng nhi thật sự là luyến tiếc . . . “, y dừng lại một chút, thút thít khóc,” ca ca, ngươi để Lăng nhi ly khai đi, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không góp sức cho ai khác, cũng sẽ không cùng người khác làm chuyện đó như với ca ca, sẽ tự mình tìm một nơi non xanh nước biếc lưu lại, lòng ta chỉ tưởng niệm mỗi ca ca thôi . . . Ân tình giáo dưỡng của ca ca, Lăng nhi suốt đời không quên, khế ước bán mình kia ta không mang đi nữa, mãi mãi là nô tài của ca ca, khi nào ca ca cần hỗ trợ, Lăng nhi sẽ đến giúp người.”
“Ngươi đừng mơ tưởng”, Nhạc Thiên Vũ run run tức giận quát,” ta sẽ không cho ngươi đi .”
“Ca ca, Lăng nhi cầu xin ngươi thả Lăng nhi đi.”Tiêu Lăng nhỏm dậy, quỳ gối trên giường, hạ thân y loang lổ máu.
“Vì cái gì, vì sao, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc vì sao phải đi ?”, Nhạc Thiên Vũ ôm chặt Tiêu Lăng, lau nước mắt cho y,”Ngươi kể cho ca ca chuyện gì đã xảy ra, hãy tin ca ca, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất nữa đâu .”
“Ca ca . . . “Tiêu Lăng bi thương cúi đầu,”Bình tỷ tỷ đã chết.”
“Ai đã chết? Thu Bình sao? Thu Bình đã chết? Nàng chết như thế nào ?”, Nhạc Thiên Vũ kinh ngạc, từ lúc biết Tiêu Lăng bỏ đi hắn chưa từng hồi phủ, vô tâm không phát hiện Thu Bình có chuyện.
“Hai người kia muốn hạ độc ta, Bình tỷ tỷ thay Lăng nhi uống cạn bát dược. . .Ca ca, Lăng nhi thân là một đại nam nhân, lại để một nữ nhân chết thay mình . . . “
“Được, ta đã biết”, Nhạc Thiên Vũ trầm tư một lát, buông Tiêu Lăng ra,”Là lỗi của ta, ngươi đừng suy nghĩ nữa, việc này để ca ca xử lý, ngươi lưu lại đây, đừng rời đi. Ta đã phong tỏa Noãn Các, bọn họ cũng không được vào.”
“Lưu lại chỗ này? Làm vậy được chăng?”
” Có gì không được “, Nhạc Thiên Vũ hừ lạnh,”Từ giờ trở đi, ta nói được là được, trừ phi bọn họ không cần nhi tử, cũng không cần phu quân nữa.”
“Ca ca, người đừng vì Lăng nhi mà làm vậy. . . “
“Im miệng”, Nhạc Thiên Vũ nhìn vết thương toàn thân Tiêu Lăng, nhẹ giọng nói,”Ca ca mới thật sự là đồ hỗn đản, ta như thế nào lại đánh ngươi ra nông nỗi này.”
“Không có việc gì”, Tiêu Lăng cười cười,” Lăng nhi thân mình rắn chắc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi.”
Vài tiếng ” rột rột” vang lên, hai người đều sờ sờ bụng, vài ngày không ăn nổi bữa nào tử tế, đều vô cùng đói.
“Ca ca, Lăng nhi đói rồi, cho ta ăn chút gì nhé.”
“Nói thừa, ta chẳng lẽ không đói sao?” . Nhạc Thiên Vũ chợt hỏi : “Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi trốn ở chỗ nào?”
“Gần Đông môn, ở chuồng gà phía dưới tiệm cơm.”
“Ngươi ăn gì?”
“Gà ăn cái gì, ta ăn cái đó” Tiêu Lăng cười mặc quần áo, “Ta nếu ở lì không ra, lũ gà đều chết đói.”
“Phụt . . . ” , Nhạc Thiên Vũ sặc nước miếng, đưa tay lau miệng, cười mắng : “Ta nghĩ ngươi có thể nếm nhầm chút hương vị phân gà cũng nên .” Hắn đoạt quần áo Tiêu Lăng lại : “Đừng mặc, đều bẩn rách rồi. Đi nào, hai ta đến ôn tuyền tắm rửa, nước suối có thể trị thương, ta sẽ cho người chuẩn bị cơm rượu, chúng ta đến đó ăn.”
Tiêu Lăng quần áo bị hắn quăng đi ấm ức nói : ” Ta không thể ở trần mà ra ngoài a.”
“Không sao, ta cõng ngươi” , Nhạc Thiên Vũ muốn dùng chăn bao lấy Tiêu Lăng, nói thêm :”Chuyện này ta còn dư khí lực.”
“Nào, đến đây ” , Nhạc Thiên Vũ cúi người ở bên giường.
“Vương gia thân thể ngàn vàng, Tiêu Lăng sao dám . . . “
“Mẹ nó, ít nói nhảm cho ta” , Nhạc Thiên Vũ cười để Tiêu Lăng dựa trên lưng mình, cõng y lên.
“Ai ui ” , Tiêu Lăng hai chân dang ra, kêu đau.
“Làm sao vậy, đau chỗ nào. . . “
“Ngươi nói xem chỗ nào?” Tiêu Lăng nhoẻn miệng cười, đỏ mặt.
” Hảo, hảo, chịu đựng một chút, nếu tự đi ngươi sẽ càng đau, bằng không ta kêu hạ nhân dìu ngươi.”
” Thôi bỏ đi, còn chưa đủ dọa người sao ?” Tưởng tượng vừa rồi trước mặt mọi người, y suýt nữa bị lột hết quần áo, Tiêu Lăng liền cảm thấy mặt nóng ran.
” Ca ca đêm qua hung hãn quá mức, như vậy đi, ta mười ngày sẽ không bính ngươi.”
” Mười ngày không thể được, như thế nào cũng phải hai mươi ngày . . . “
” Ngươi muốn ta nghẹn chết sao, mười lăm ngày . . . “
” Mười chín ngày . . . “
“Mười sáu ngày . . . “
“Mười tám ngày . . . “
“Ngươi là cái đồ tiểu hỗn đản, còn chọc bổn vương nóng nảy thì ta một ngày cũng không chờ.”
” Ta sẽ bỏ đi, không bao giờ … thèm về nữa . . . “
” Ta thách ngươi đấy ! Lần sau còn dám chạy, ta liền đánh gãy chân.”
” Ngươi nói không đánh ta nữa mà . . vừa nghe không bị đánh nữa, ta mới đi ra gặp ngươi .”
” Ta có nói sao?”
” Ngươi không giữ lời a, chủ tử không thể lật lọng đối với nô tài như vậy. . “
” Nô tài như ngươi, đối tốt với ngươi một chút, ngươi sẽ quên luôn mình họ gì . . . Giữ lời cái rắm . . . Ngoan nào, ngã bây giờ , không ngờ ngươi nặng vậy . . . ” , Nhạc Thiên Vũ xốc Tiêu Lăng về phía trước, nâng hai chân y ôm sát hơn.
“Ai ui . . . Ai ui . . . ca ca, nhẹ thôi, đau quá . . . thôi để ta xuống tự đi.” Tiêu Lăng mau nước mắt.
“Im miệng, tới rồi”, Nhạc Thiên Vũ hai tay hướng về phía trước quăng Tiêu Lăng trên vai ném vào ôn tuyền . . . Bọt nước bay lên lưu lại trên khuôn mặt tươi cười của Nhạc Thiên Vũ . . .
Bình luận truyện