Thiếp Khuynh Thành
Chương 116
Nguyên Kỳ thản nhiên nói ra một câu nhưng lại khiến toàn bộ những người có mặt trong căn phòng phải giật mình kinh hãi.
Từng luồng khói trắng vẫn chậm rãi nhả ra từ chiếc lô hương và tỏa ra bốn phía. Mộ Dung Ca cũng rất ngạc nhiên, cô đã nghĩ nhờ tình huống này có thể dạy dỗ cho Lâm Thiện Nhã một bài học nhỏ, vì cô biết giữa Lâm Thiện Nhã và Nguyên Kỳ có một hiệp định ngầm, nhưng thật không ngờ vừa cố tình châm dầu vào lửa thì hắn đột nhiên muốn phế Lâm Thiện Nhã! Có lẽ với Lâm Thiện Nhã, điều này còn tàn nhẫn hơn việc lấy tính mạng của nàng ta.
Từ khi sinh ra Lâm Thiện Nhã đã là một công chúa cao quý kiêu ngạo, luôn được mọi người tôn sùng, đứng trên muôn vạn người, nếu không còn thứ thân phận tôn quý ấy, nàng sẽ như một kẻ bị rút sạch máu không thể sống nổi. Lâm Thiện Nhã nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc mình đã nói gì khiến Nguyên Kỳ ra quyết định như vậy?
Cũng có thể chính Nguyên Kỳ đã muốn tìm một cơ hội để sớm phế nàng chăng? Không thể, Lâm Thiện Nhã nàng có dung mạo tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành, đàn ông trong thiên hạ có ai không từng mong muốn có được nàng chứ? Nhớ trước đây mỗi lần Triệu Tử Duy nghe thấy bốn chữ Công chúa Thiện Nhã thì luôn mỉm cười dịu dàng, hắn từng thật lòng muốn cưới nàng. Nhưng đứng trước Nguyên Kỳ, nàng lại cảm thấy vô cùng mịt mờ, đàn ông không phải đều là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ hay sao? Mỹ nhân ở trước mặt tất nhiên là muốn thưởng thức rồi, nhưng xem dáng vẻ của Nguyên Kỳ lại hoàn toàn lạnh nhạt.
Lâm Thiện Nhã đờ đẫn nhìn người đàn ông vừa thốt ra câu nói lạnh lùng kia, toàn thân nàng rét run như thể đang đứng giữa trời băng lạnh của cực Bắc, cái lạnh theo lỗ chân lông thấm sâu vào da thịt và máu, nàng nhìn hắn như không thể tin vào tai mình, đầu nổ vang một tiếng “ầm” rung động.
Tiếng nói trong vắt nhưng lạnh đến cực điểm cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng. “Phế chức vị Thái tử phi của Lâm Thiện Nhã…”
Hắn phế nàng!
Biết rõ có người hãm hại nàng nhưng hắn lại nương theo, không hỏi nguyên do, cũng không để nàng có cơ hội giải thích, cứ như thế phế nàng! Đúng là nàng đang muốn mưu tính hại Mộ Dung Ca, nhưng không thành công, trái lại còn bị cô ta đánh trả! Mà hắn càng không có ý định bỏ qua cho nàng!
Hắn… hắn biết làm như thế sẽ có hậu quả gì chứ? Hắn muốn phá bỏ hiệp định hai năm của bọn họ sao?
Nguyên Du mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, bỗng hai hàng lông mi trên mắt khẽ giật nhẹ, nếu có ai nhìn thấy sẽ phát hiện bên mí mắt của lão hơi nhăn lại.
“Thái tử…” – Quá đỗi ngạc nhiên vì bị đả kích lớn khiến nước mắt Lâm Thiện Nhã tuôn trào như mưa, nàng nghẹn ngào khẽ cất tiếng gọi.
Dáng vẻ nàng ta như một người con gái yếu đuối đáng yêu, đánh động lòng thương tiếc của cánh đàn ông, chẳng mấy ai có thể kháng cự được tuyệt chiêu này. Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng có sự quyến rũ và mị lực không ai bằng, chỉ trong nửa khắc đã hạ gục được đối phương!
Nhìn thấy hình ảnh này, đuôi lông mày của Nguyên Kỳ khẽ nhíu lại.
Đừng nói là đàn ông, ngay cả đến Mộ Dung Ca cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng Mộ Dung Ca biết, lòng trắc ẩn đối với cô sẽ chỉ là một điểm yếu trí mạng mà thôi! Cô ngầm quan sát Nguyên Kỳ xem có phải hắn đã động lòng rồi hay không, đoạn tiếp tục nói: “Thái tử là người chí công vô tư, điểm này luôn khiến thiếp phải sùng bái, khiến toàn bộ bách tính của Hạ quốc tâm phục khẩu phục!”
Tuyệt đối không thể cho Nguyên Kỳ có cơ hội đổi ý! Lần này dù có không muốn, Lâm Thiện Nhã vẫn cầm chắc phải bị phế!
Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, trong ánh mắt ngập tràn căm ghét, uất hận dồn ứ ở ngực nhưng nàng chỉ có thể ôm mối hận của mình mà mắng: “Tiện nhân!”
Mộ Dung Ca nhíu mày, nhưng vẻ mặt giãn ra rất nhanh, trên môi nở nụ cười tươi tắn nhất. Thực ra sống ở đời này, có đôi lúc cũng phải gian trá một chút, hai chữ “tiện nhân” này nói cũng không sai. Ít ra lúc nghe thấy mình bị mắng nhưng Mộ Dung Ca không hề cảm thấy tức giận, cuộc sống là như vậy, ngươi không đê tiện thì người khác sẽ sử dụng những thủ đoạn còn bỉ ổi hơn để đối phó với ngươi, nếu không muốn chết sớm thì tốt nhất phải biết tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông!
Gương mặt mềm mại yếu đuối của Lâm Thiện Nhã lộ vẻ đau xót, tròng mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước. Sự kiêu ngạo, thông minh của nàng giờ khắc này hóa thành hư không, nàng mình đã thất bại hoàn toàn.
Nàng không muốn tin, trong thời gian vừa qua chẳng lẽ Nguyên Kỳ không hề có chút tình cảm nào với nàng sao? Ngây ngốc nhìn Nguyên Kỳ, nàng thì thào nói: “Thái tử không tin thiếp ư? Thiếp sao có thể làm ra việc này, đối với thiếp đâu có chỗ nào tốt? Từ trước đến nay thiếp luôn một lòng một dạ với thái tử, dù đã làm không ít chuyện sai nhưng chung quy cũng chỉ vì yêu chàng mà thôi.” – Phế nàng có khác nào muốn lấy tính mạng của nàng đâu?
Nguyên Kỳ im lặng không nói lời nào, tròng mắt đen láy lộ vẻ lạnh lùng.
Lâm Thiện Nhã còn muốn nói thêm nhưng chạm tới ánh mắt của hắn, trong lòng lập tức cảm thấy rét buốt, miệng đành ngậm chặt.
“Nhi thần xin cáo lui.” – Nguyên Kỳ đứng dậy nói với Nguyên Du đang nằm trên giường, có vẻ lão đã ngủ.
Lúc này Nguyên Du đang thức hay ngủ đã không còn quan trọng, quan trọng là… lão không quan tâm đến đứa con này, có lẽ lão có những tâm tư khác, nhưng không ai có thể biết lão đang suy tính điều gì. Mộ Dung Ca đã đạt được mục đích nên khi thấy Nguyên Kỳ đứng dậy, cô cũng đi theo, nhưng vẫn thầm quan sát Nguyên Du đang nằm trên giường. Trong đầu vẫn luôn có cảm giác quái lạ, cô thoáng liếc nhìn Nguyên Kỳ đang đứng trước mặt.
Bên trong hoàng cung này chắc chắn ẩn giấu rất nhiều bí mật không ai có thể tưởng tượng nổi. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, cái nhìn này ẩn chứa đôi chút sự lo lắng cùng… sợ hãi.
Sợ ư?
Tại sao lại sợ?
Lòng thầm run rẩy, nghi ngờ trong lòng càng nhiều thêm, nhưng Mộ Dung Ca biết Nguyên Kỳ không hề muốn làm hại tới cô, có thể vì bắt buộc mà hắn phải tính kế người khác nhưng dù sao hắn cũng không hề muốn tính mạng của cô. Thu lại ánh mắt của mình, trong lúc vô thức, Mộ Dung Ca lại chạm đến ánh mắt hận thù của Lâm Thiện Nhã.
Cô khẽ nhíu mày, lòng bắt đầu có những mưu tính, mặc dù Lâm Thiện Nhã đã bị phế, nhưng giữ lại nhất định là tai họa! Cô cần phải tìm một cơ hội để âm thầm kết thúc việc này.
Lâm Thiện Nhã tuyệt vọng cười đến thê lương, kỳ thực từ lúc Nguyên Kỳ thốt ra câu nói phế đi nàng thì nàng đã biết chuyện này không thể vãn hồi được nữa. Không, phải nói là, do Mộ Dung Ca đổ thêm dầu vào lửa, đem chuyện xé to ra mới khiến Nguyên Kỳ quyết định như vậy! Nghĩ vậy nên nàng không nói thêm nữa.
Lúc này có dùng cách nào cũng vô vụng! Nếu muốn xoay chuyển cục diện hiện nay thì phải suy tính rất cẩn thận! Thiện Nhã âm thầm siết chặt hai ống tay áo, một lần thất bại không tính là gì! Mặc dù nàng không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận mình đã thất bại, điều quan trọng nhất là nàng không có năng lực chiếm được trái tim của Nguyên Kỳ chỉ trong một tháng!
Ba người mang những tâm tư khác nhau rời khỏi tẩm điện của Nguyên Du, lúc này Nguyên Du vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường bỗng mở bừng hai mắt, ánh mắt lão vẫn lộ vẻ mệt mỏi, lão thấp giọng nói với gã hoạn quan đứng bên: “Ngươi thấy thế nào?”
Gã hoạn quan này đã ở bên cạnh Nguyên Du từ nhỏ, gã rất hiểu chủ nhân, cũng rất trung thành. Gã khẽ lắc đầu, cảm thấy khó hiểu. – “Nô tài không nhìn ra ạ.”
Trong đôi mắt Nguyên Du lóe lên tia sáng lạng băng, nhìn chằm chằm về phía cửa chính, hai mắt đầy nếp nhăn nheo lại, lão nói chậm rãi: “Trẫm luôn khiến hắn phải chịu thiệt thòi, cho nên không được phạm sai lầm nào nữa. Tiếp tục quan sát, nếu sự tình có thay đổi, ngươi nhất định phải tự tay giải quyết việc này.”
“Vâng, xin hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. Chắc chắn sẽ giải quyết triệt để.” – Gã hoạn quan lập tức quỳ hai gối xuống đất, giọng nói đầy thành khẩn.
Phủ thái tử.
Bóng đêm yên tĩnh, mây đen che khuất hơn một nửa vầng trăng tròn khiến mặt đất bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng nhàn nhạt, cũng không đến mức quá tối.
Khi trở về Lâm Thiện Nhã lập tức dọn khỏi Bạc Khanh Các đến một tiểu viện nhỏ hơn, chuyện này đã mau chóng truyền ra ngoài.
Lâm Thiện Nhã bị phế! Thật xấu hổ, tuy rằng nàng ta vẫn ở lại trong phủ Thái tử nhưng không còn là chủ mẫu nữa. Nhưng dẫu thế nàng ta vẫn là công chúa Phong quốc, Phong quốc chưa bị diệt thì thân phận của nàng ta vẫn khiến người khác phải kiêng dè.
Nhưng vì chuyện này khiến toàn bộ cơ thiếp, hạ nhân trong phủ đều biết, ở trong phủ Thái tử này có thể đắc tội với Thái tử phi nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với Mộ Dung Ca. Tuy lúc này Mộ Dung Ca chỉ là một quản gia nho nhỏ, thái độ cũng hiền lành, thế nhưng Thái tử phi định làm hại nàng ta hai lần đều thất bại, lại còn hại đến chính bản thân mình. Mộ Dung Ca nhìn tưởng hiền lành đó là vì nàng không muốn hại người khác mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ để cho người khác trèo lên đầu mình, kẻ nào dám có ý đồ hãm hại Mộ Dung Ca, kẻ đó nhất định sẽ phải ăn quả đắng.
Bên trong gian phòng của hạ nhân, Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân đang nằm ở trên giường, sắc mặt y tái nhợt.
Quả nhiên đã bị dụng trọng hình! Toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.
Hai mắt Mộ Dung Ca tràn đầy phẫn nộ, từ khuôn mặt tái nhợt của Lưu Vân, cô nhìn xuống những vết ấn ký đỏ au được đóng bằng dấu sắt nung nóng chi chít trên ngực y, còn có những vết roi nứt toác cả da thịt và nhiều dấu vết cực hình tàn nhẫn khác.
Hai mắt Như Băng đã đẫm lệ, nàng không chịu được nữa bèn quay đầu không đành lòng nhìn tiếp.
Đại phu cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Lưu Vân, lát sau mới thở dài nói: “Vết thương nào cũng sát muối mặn, thậm chí ở những vết cháy do dấu sắt nung đều có dính dầu sôi, thương thế này mà muốn khỏi hẳn sợ rằng sẽ phải nằm trên giường ít nhất mười ngày, nửa tháng miệng vết thương mới có khả năng khép lại. Xin nhớ cho, không được để bệnh nhân đụng vào nước.”
Sát muối lên vết thương ư!
Đúng là một cực hình quá tàn nhẫn vô nhân đạo!
Hai hàng lông mi trên gương mặt Mộ Dung Ca khẽ run rẩy, cô vốn là người khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, việc này thực sự quá đáng lắm rồi! Mộ Dung Ca đã từng nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống đơn giản nhẹ nhàng, nhưng hôm nay vì để sinh tồn, cô phải làm những việc tồi tệ, thậm chí mưu tính làm sao để diệt trừ kẻ địch, bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là một người lương thiện, không thể quá tuyệt tình, hoàn toàn bị thế giới này đồng hóa! Cũng có thể nói, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố gắng làm một người bàng quang trước tất cả những sự việc.
Mặc dù ban đầu là do Triệu Tử Duy ra lệnh, Lưu Vân mới ở bên cạnh bảo hộ cho cô, nhưng sau này cô đã biết y là thật lòng muốn làm như vậy, khi nhìn thấy những vết thương trên người Lưu Vân, cô cảm thấy đau xót, bọn chúng ra tay nặng như vậy… Mộ Dung Ca tức giận, đây là cảm xúc thật tâm đến từ trái tim, cũng giống như khi cô nhìn thấy Như Băng bị tra tấn trong đại lao ngày ấy vậy.
Lưu Vân nhắm chặt hai mắt, cố gắng chịu đựng đau đớn đang hành hạ cơ thể.
Tuy đã bôi thuốc lên những vết thương, nhưng khi khí lạnh ngoài không khí thấm vào sẽ khiến những vết thương ấy càng trở nên đau nhức hơn.
Như Băng nhìn Lưu Vân mà mắt rưng rưng, hai tay che miệng, dường như nàng đang nhớ lại những ngày tháng khổ sở trước đây khi còn bị giam trong nhà lao, nhưng khi đó nàng không bị nặng như thế này vì đám phụ nhân kia chưa lớn mật đến mức dùng các hình phạt tàn nhẫn tra tấn nàng. Lưu Vân mới chỉ bị đem đi vài canh giờ mà đã trở thành bộ dạng này, thực không thể tin nổi!
“Bọn họ quá tàn nhẫn!” – Như Băng nói, nước mắt tuôn rơi như mưa trên gương mặt nàng.
Mộ Dung Ca nhìn những vết thương trên người Lưu Vân, phẫn nộ trong mắt bỗng dần biến mất, cô cười nhạt: “Như Băng, cô giúp tôi chăm sóc Lưu Vân. Buổi tối có gió lạnh nhớ đóng kỹ tất cả các cửa, đừng sợ lạnh mà đốt lò than, lửa than có bụi không tốt cho vết thương của huynh ấy.”
Như Băng gật đầu, sắc mặt nặng nề nhìn Lưu Vân đang nằm mê man trên giường. Thân thể y cường tráng, lại có võ công bảo vệ nhưng vẫn hôn mê không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, nếu Bích Nhu còn sống mà nhìn thấy bộ dạng này của y chắc chắn sẽ không chịu được. Nghĩ tới đây, đôi mắt nàng bỗng xuất hiện một cảm xúc cực kỳ phức tạp, Như Băng thầm cắn răng nhìn Lưu Vân, sau đó nói với Mộ Dung Ca: “Ừ, tôi biết rồi.”
Mộ Dung Ca gật đầu, liếc mắt qua Lưu Vân đang nằm trên giường, thấy sắc mặt y có chút khởi sắc, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Quay đầu nhìn ra ngoài, có lẽ cô phải đến gặp người đó một chuyến.
Mẫu Đơn Các.
Cơ thiếp trong thủ thái tử chỉ có vài người, mà toàn bộ những người này đều ở chung trong một biệt viện lớn, nên những tiểu viện nhỏ hơn đều bỏ trống. Mẫu Đơn Các đã để không mấy năm nay nhưng nơi này vẫn rất sạch sẽ vì cứ cách ba tháng lại có người đến quét dọn một lần nên nhìn qua cũng không đến mức hoang tàn, so ra vẫn tốt hơn rất nhiều so với phòng của đám hạ nhân. Chỉ cần dùng một canh giờ là có thể quét tước lại sạch sẽ phòng ngủ bên trong.
Lâm Thiện Nhã ngắm nhìn bốn phía, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng bỗng mỉm cười tự giễu, nàng đưa lưng về phía Hương Lan: “Hương Lan, bổn cung là công chúa của Phong quốc, vang danh thiên hạ, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.” – Trước đây Lâm Thiện Nhã đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu Phong quốc rơi vào tay giặc, nàng nhất định sẽ bị bắt làm tù binh, nhưng bằng vào dung mạo khuynh thành này, nàng tin rằng mình sẽ tìm được một nơi an thân, hơn nữa ca ca nhất định sẽ đến cứu nàng, sau này nàng sẽ đi theo ca ca dạo chơi khắp giang hồ.
Nhưng hôm nay thì sao? Tâm của nàng đã lưu luyến si mê người đàn ông ấy nhưng rốt cuộc lại bại bởi một Mộ Dung Ca! Kẻ mà từ trước đến nay vẫn luôn bị nàng khinh thường!
Có lẽ trong thời gian sắp tới nàng sẽ bị toàn thiên hạ chê cười! Bọn họ sẽ nói Công chúa Thiện Nhã mới gả cho Thái tử làm Thái tử phi được mấy tháng đã bị phế! Thật là buồn cười!
Còn buồn cười hơn cả chuyện Mộ Dung Ca gả cho Khánh vương được mấy năm đã bị phế nữa!
Hương Lan nhìn bóng lưng thẳng của Lâm Thiện Nhã, trong lòng hiểu chủ nhân chắc chắn không muốn chịu thua, ánh mắt của nàng trở nên sâu hơn, bình tĩnh nói: “Công chúa, kỳ thực ngài cũng không hẳn là bị thua. Hương Lan không ngờ rằng khi hoàng thượng muốn định tội Mộ Dung Ca nhưng…”
Hương Lan nhíu mày, trong mắt hiện vẻ mê mang, thứ nàng không nghĩ đến chính là… “Mộ Dung Ca kia hóa ra đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, âm thầm phản kích lại chúng ta, khiến công chúa không kịp có thời gian chuẩn bị.”
Từng luồng khói trắng vẫn chậm rãi nhả ra từ chiếc lô hương và tỏa ra bốn phía. Mộ Dung Ca cũng rất ngạc nhiên, cô đã nghĩ nhờ tình huống này có thể dạy dỗ cho Lâm Thiện Nhã một bài học nhỏ, vì cô biết giữa Lâm Thiện Nhã và Nguyên Kỳ có một hiệp định ngầm, nhưng thật không ngờ vừa cố tình châm dầu vào lửa thì hắn đột nhiên muốn phế Lâm Thiện Nhã! Có lẽ với Lâm Thiện Nhã, điều này còn tàn nhẫn hơn việc lấy tính mạng của nàng ta.
Từ khi sinh ra Lâm Thiện Nhã đã là một công chúa cao quý kiêu ngạo, luôn được mọi người tôn sùng, đứng trên muôn vạn người, nếu không còn thứ thân phận tôn quý ấy, nàng sẽ như một kẻ bị rút sạch máu không thể sống nổi. Lâm Thiện Nhã nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc mình đã nói gì khiến Nguyên Kỳ ra quyết định như vậy?
Cũng có thể chính Nguyên Kỳ đã muốn tìm một cơ hội để sớm phế nàng chăng? Không thể, Lâm Thiện Nhã nàng có dung mạo tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành, đàn ông trong thiên hạ có ai không từng mong muốn có được nàng chứ? Nhớ trước đây mỗi lần Triệu Tử Duy nghe thấy bốn chữ Công chúa Thiện Nhã thì luôn mỉm cười dịu dàng, hắn từng thật lòng muốn cưới nàng. Nhưng đứng trước Nguyên Kỳ, nàng lại cảm thấy vô cùng mịt mờ, đàn ông không phải đều là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ hay sao? Mỹ nhân ở trước mặt tất nhiên là muốn thưởng thức rồi, nhưng xem dáng vẻ của Nguyên Kỳ lại hoàn toàn lạnh nhạt.
Lâm Thiện Nhã đờ đẫn nhìn người đàn ông vừa thốt ra câu nói lạnh lùng kia, toàn thân nàng rét run như thể đang đứng giữa trời băng lạnh của cực Bắc, cái lạnh theo lỗ chân lông thấm sâu vào da thịt và máu, nàng nhìn hắn như không thể tin vào tai mình, đầu nổ vang một tiếng “ầm” rung động.
Tiếng nói trong vắt nhưng lạnh đến cực điểm cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng. “Phế chức vị Thái tử phi của Lâm Thiện Nhã…”
Hắn phế nàng!
Biết rõ có người hãm hại nàng nhưng hắn lại nương theo, không hỏi nguyên do, cũng không để nàng có cơ hội giải thích, cứ như thế phế nàng! Đúng là nàng đang muốn mưu tính hại Mộ Dung Ca, nhưng không thành công, trái lại còn bị cô ta đánh trả! Mà hắn càng không có ý định bỏ qua cho nàng!
Hắn… hắn biết làm như thế sẽ có hậu quả gì chứ? Hắn muốn phá bỏ hiệp định hai năm của bọn họ sao?
Nguyên Du mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, bỗng hai hàng lông mi trên mắt khẽ giật nhẹ, nếu có ai nhìn thấy sẽ phát hiện bên mí mắt của lão hơi nhăn lại.
“Thái tử…” – Quá đỗi ngạc nhiên vì bị đả kích lớn khiến nước mắt Lâm Thiện Nhã tuôn trào như mưa, nàng nghẹn ngào khẽ cất tiếng gọi.
Dáng vẻ nàng ta như một người con gái yếu đuối đáng yêu, đánh động lòng thương tiếc của cánh đàn ông, chẳng mấy ai có thể kháng cự được tuyệt chiêu này. Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng có sự quyến rũ và mị lực không ai bằng, chỉ trong nửa khắc đã hạ gục được đối phương!
Nhìn thấy hình ảnh này, đuôi lông mày của Nguyên Kỳ khẽ nhíu lại.
Đừng nói là đàn ông, ngay cả đến Mộ Dung Ca cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng Mộ Dung Ca biết, lòng trắc ẩn đối với cô sẽ chỉ là một điểm yếu trí mạng mà thôi! Cô ngầm quan sát Nguyên Kỳ xem có phải hắn đã động lòng rồi hay không, đoạn tiếp tục nói: “Thái tử là người chí công vô tư, điểm này luôn khiến thiếp phải sùng bái, khiến toàn bộ bách tính của Hạ quốc tâm phục khẩu phục!”
Tuyệt đối không thể cho Nguyên Kỳ có cơ hội đổi ý! Lần này dù có không muốn, Lâm Thiện Nhã vẫn cầm chắc phải bị phế!
Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, trong ánh mắt ngập tràn căm ghét, uất hận dồn ứ ở ngực nhưng nàng chỉ có thể ôm mối hận của mình mà mắng: “Tiện nhân!”
Mộ Dung Ca nhíu mày, nhưng vẻ mặt giãn ra rất nhanh, trên môi nở nụ cười tươi tắn nhất. Thực ra sống ở đời này, có đôi lúc cũng phải gian trá một chút, hai chữ “tiện nhân” này nói cũng không sai. Ít ra lúc nghe thấy mình bị mắng nhưng Mộ Dung Ca không hề cảm thấy tức giận, cuộc sống là như vậy, ngươi không đê tiện thì người khác sẽ sử dụng những thủ đoạn còn bỉ ổi hơn để đối phó với ngươi, nếu không muốn chết sớm thì tốt nhất phải biết tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông!
Gương mặt mềm mại yếu đuối của Lâm Thiện Nhã lộ vẻ đau xót, tròng mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước. Sự kiêu ngạo, thông minh của nàng giờ khắc này hóa thành hư không, nàng mình đã thất bại hoàn toàn.
Nàng không muốn tin, trong thời gian vừa qua chẳng lẽ Nguyên Kỳ không hề có chút tình cảm nào với nàng sao? Ngây ngốc nhìn Nguyên Kỳ, nàng thì thào nói: “Thái tử không tin thiếp ư? Thiếp sao có thể làm ra việc này, đối với thiếp đâu có chỗ nào tốt? Từ trước đến nay thiếp luôn một lòng một dạ với thái tử, dù đã làm không ít chuyện sai nhưng chung quy cũng chỉ vì yêu chàng mà thôi.” – Phế nàng có khác nào muốn lấy tính mạng của nàng đâu?
Nguyên Kỳ im lặng không nói lời nào, tròng mắt đen láy lộ vẻ lạnh lùng.
Lâm Thiện Nhã còn muốn nói thêm nhưng chạm tới ánh mắt của hắn, trong lòng lập tức cảm thấy rét buốt, miệng đành ngậm chặt.
“Nhi thần xin cáo lui.” – Nguyên Kỳ đứng dậy nói với Nguyên Du đang nằm trên giường, có vẻ lão đã ngủ.
Lúc này Nguyên Du đang thức hay ngủ đã không còn quan trọng, quan trọng là… lão không quan tâm đến đứa con này, có lẽ lão có những tâm tư khác, nhưng không ai có thể biết lão đang suy tính điều gì. Mộ Dung Ca đã đạt được mục đích nên khi thấy Nguyên Kỳ đứng dậy, cô cũng đi theo, nhưng vẫn thầm quan sát Nguyên Du đang nằm trên giường. Trong đầu vẫn luôn có cảm giác quái lạ, cô thoáng liếc nhìn Nguyên Kỳ đang đứng trước mặt.
Bên trong hoàng cung này chắc chắn ẩn giấu rất nhiều bí mật không ai có thể tưởng tượng nổi. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, cái nhìn này ẩn chứa đôi chút sự lo lắng cùng… sợ hãi.
Sợ ư?
Tại sao lại sợ?
Lòng thầm run rẩy, nghi ngờ trong lòng càng nhiều thêm, nhưng Mộ Dung Ca biết Nguyên Kỳ không hề muốn làm hại tới cô, có thể vì bắt buộc mà hắn phải tính kế người khác nhưng dù sao hắn cũng không hề muốn tính mạng của cô. Thu lại ánh mắt của mình, trong lúc vô thức, Mộ Dung Ca lại chạm đến ánh mắt hận thù của Lâm Thiện Nhã.
Cô khẽ nhíu mày, lòng bắt đầu có những mưu tính, mặc dù Lâm Thiện Nhã đã bị phế, nhưng giữ lại nhất định là tai họa! Cô cần phải tìm một cơ hội để âm thầm kết thúc việc này.
Lâm Thiện Nhã tuyệt vọng cười đến thê lương, kỳ thực từ lúc Nguyên Kỳ thốt ra câu nói phế đi nàng thì nàng đã biết chuyện này không thể vãn hồi được nữa. Không, phải nói là, do Mộ Dung Ca đổ thêm dầu vào lửa, đem chuyện xé to ra mới khiến Nguyên Kỳ quyết định như vậy! Nghĩ vậy nên nàng không nói thêm nữa.
Lúc này có dùng cách nào cũng vô vụng! Nếu muốn xoay chuyển cục diện hiện nay thì phải suy tính rất cẩn thận! Thiện Nhã âm thầm siết chặt hai ống tay áo, một lần thất bại không tính là gì! Mặc dù nàng không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận mình đã thất bại, điều quan trọng nhất là nàng không có năng lực chiếm được trái tim của Nguyên Kỳ chỉ trong một tháng!
Ba người mang những tâm tư khác nhau rời khỏi tẩm điện của Nguyên Du, lúc này Nguyên Du vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường bỗng mở bừng hai mắt, ánh mắt lão vẫn lộ vẻ mệt mỏi, lão thấp giọng nói với gã hoạn quan đứng bên: “Ngươi thấy thế nào?”
Gã hoạn quan này đã ở bên cạnh Nguyên Du từ nhỏ, gã rất hiểu chủ nhân, cũng rất trung thành. Gã khẽ lắc đầu, cảm thấy khó hiểu. – “Nô tài không nhìn ra ạ.”
Trong đôi mắt Nguyên Du lóe lên tia sáng lạng băng, nhìn chằm chằm về phía cửa chính, hai mắt đầy nếp nhăn nheo lại, lão nói chậm rãi: “Trẫm luôn khiến hắn phải chịu thiệt thòi, cho nên không được phạm sai lầm nào nữa. Tiếp tục quan sát, nếu sự tình có thay đổi, ngươi nhất định phải tự tay giải quyết việc này.”
“Vâng, xin hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. Chắc chắn sẽ giải quyết triệt để.” – Gã hoạn quan lập tức quỳ hai gối xuống đất, giọng nói đầy thành khẩn.
Phủ thái tử.
Bóng đêm yên tĩnh, mây đen che khuất hơn một nửa vầng trăng tròn khiến mặt đất bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng nhàn nhạt, cũng không đến mức quá tối.
Khi trở về Lâm Thiện Nhã lập tức dọn khỏi Bạc Khanh Các đến một tiểu viện nhỏ hơn, chuyện này đã mau chóng truyền ra ngoài.
Lâm Thiện Nhã bị phế! Thật xấu hổ, tuy rằng nàng ta vẫn ở lại trong phủ Thái tử nhưng không còn là chủ mẫu nữa. Nhưng dẫu thế nàng ta vẫn là công chúa Phong quốc, Phong quốc chưa bị diệt thì thân phận của nàng ta vẫn khiến người khác phải kiêng dè.
Nhưng vì chuyện này khiến toàn bộ cơ thiếp, hạ nhân trong phủ đều biết, ở trong phủ Thái tử này có thể đắc tội với Thái tử phi nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với Mộ Dung Ca. Tuy lúc này Mộ Dung Ca chỉ là một quản gia nho nhỏ, thái độ cũng hiền lành, thế nhưng Thái tử phi định làm hại nàng ta hai lần đều thất bại, lại còn hại đến chính bản thân mình. Mộ Dung Ca nhìn tưởng hiền lành đó là vì nàng không muốn hại người khác mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ để cho người khác trèo lên đầu mình, kẻ nào dám có ý đồ hãm hại Mộ Dung Ca, kẻ đó nhất định sẽ phải ăn quả đắng.
Bên trong gian phòng của hạ nhân, Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân đang nằm ở trên giường, sắc mặt y tái nhợt.
Quả nhiên đã bị dụng trọng hình! Toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.
Hai mắt Mộ Dung Ca tràn đầy phẫn nộ, từ khuôn mặt tái nhợt của Lưu Vân, cô nhìn xuống những vết ấn ký đỏ au được đóng bằng dấu sắt nung nóng chi chít trên ngực y, còn có những vết roi nứt toác cả da thịt và nhiều dấu vết cực hình tàn nhẫn khác.
Hai mắt Như Băng đã đẫm lệ, nàng không chịu được nữa bèn quay đầu không đành lòng nhìn tiếp.
Đại phu cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Lưu Vân, lát sau mới thở dài nói: “Vết thương nào cũng sát muối mặn, thậm chí ở những vết cháy do dấu sắt nung đều có dính dầu sôi, thương thế này mà muốn khỏi hẳn sợ rằng sẽ phải nằm trên giường ít nhất mười ngày, nửa tháng miệng vết thương mới có khả năng khép lại. Xin nhớ cho, không được để bệnh nhân đụng vào nước.”
Sát muối lên vết thương ư!
Đúng là một cực hình quá tàn nhẫn vô nhân đạo!
Hai hàng lông mi trên gương mặt Mộ Dung Ca khẽ run rẩy, cô vốn là người khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, việc này thực sự quá đáng lắm rồi! Mộ Dung Ca đã từng nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống đơn giản nhẹ nhàng, nhưng hôm nay vì để sinh tồn, cô phải làm những việc tồi tệ, thậm chí mưu tính làm sao để diệt trừ kẻ địch, bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là một người lương thiện, không thể quá tuyệt tình, hoàn toàn bị thế giới này đồng hóa! Cũng có thể nói, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố gắng làm một người bàng quang trước tất cả những sự việc.
Mặc dù ban đầu là do Triệu Tử Duy ra lệnh, Lưu Vân mới ở bên cạnh bảo hộ cho cô, nhưng sau này cô đã biết y là thật lòng muốn làm như vậy, khi nhìn thấy những vết thương trên người Lưu Vân, cô cảm thấy đau xót, bọn chúng ra tay nặng như vậy… Mộ Dung Ca tức giận, đây là cảm xúc thật tâm đến từ trái tim, cũng giống như khi cô nhìn thấy Như Băng bị tra tấn trong đại lao ngày ấy vậy.
Lưu Vân nhắm chặt hai mắt, cố gắng chịu đựng đau đớn đang hành hạ cơ thể.
Tuy đã bôi thuốc lên những vết thương, nhưng khi khí lạnh ngoài không khí thấm vào sẽ khiến những vết thương ấy càng trở nên đau nhức hơn.
Như Băng nhìn Lưu Vân mà mắt rưng rưng, hai tay che miệng, dường như nàng đang nhớ lại những ngày tháng khổ sở trước đây khi còn bị giam trong nhà lao, nhưng khi đó nàng không bị nặng như thế này vì đám phụ nhân kia chưa lớn mật đến mức dùng các hình phạt tàn nhẫn tra tấn nàng. Lưu Vân mới chỉ bị đem đi vài canh giờ mà đã trở thành bộ dạng này, thực không thể tin nổi!
“Bọn họ quá tàn nhẫn!” – Như Băng nói, nước mắt tuôn rơi như mưa trên gương mặt nàng.
Mộ Dung Ca nhìn những vết thương trên người Lưu Vân, phẫn nộ trong mắt bỗng dần biến mất, cô cười nhạt: “Như Băng, cô giúp tôi chăm sóc Lưu Vân. Buổi tối có gió lạnh nhớ đóng kỹ tất cả các cửa, đừng sợ lạnh mà đốt lò than, lửa than có bụi không tốt cho vết thương của huynh ấy.”
Như Băng gật đầu, sắc mặt nặng nề nhìn Lưu Vân đang nằm mê man trên giường. Thân thể y cường tráng, lại có võ công bảo vệ nhưng vẫn hôn mê không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, nếu Bích Nhu còn sống mà nhìn thấy bộ dạng này của y chắc chắn sẽ không chịu được. Nghĩ tới đây, đôi mắt nàng bỗng xuất hiện một cảm xúc cực kỳ phức tạp, Như Băng thầm cắn răng nhìn Lưu Vân, sau đó nói với Mộ Dung Ca: “Ừ, tôi biết rồi.”
Mộ Dung Ca gật đầu, liếc mắt qua Lưu Vân đang nằm trên giường, thấy sắc mặt y có chút khởi sắc, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Quay đầu nhìn ra ngoài, có lẽ cô phải đến gặp người đó một chuyến.
Mẫu Đơn Các.
Cơ thiếp trong thủ thái tử chỉ có vài người, mà toàn bộ những người này đều ở chung trong một biệt viện lớn, nên những tiểu viện nhỏ hơn đều bỏ trống. Mẫu Đơn Các đã để không mấy năm nay nhưng nơi này vẫn rất sạch sẽ vì cứ cách ba tháng lại có người đến quét dọn một lần nên nhìn qua cũng không đến mức hoang tàn, so ra vẫn tốt hơn rất nhiều so với phòng của đám hạ nhân. Chỉ cần dùng một canh giờ là có thể quét tước lại sạch sẽ phòng ngủ bên trong.
Lâm Thiện Nhã ngắm nhìn bốn phía, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng bỗng mỉm cười tự giễu, nàng đưa lưng về phía Hương Lan: “Hương Lan, bổn cung là công chúa của Phong quốc, vang danh thiên hạ, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.” – Trước đây Lâm Thiện Nhã đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu Phong quốc rơi vào tay giặc, nàng nhất định sẽ bị bắt làm tù binh, nhưng bằng vào dung mạo khuynh thành này, nàng tin rằng mình sẽ tìm được một nơi an thân, hơn nữa ca ca nhất định sẽ đến cứu nàng, sau này nàng sẽ đi theo ca ca dạo chơi khắp giang hồ.
Nhưng hôm nay thì sao? Tâm của nàng đã lưu luyến si mê người đàn ông ấy nhưng rốt cuộc lại bại bởi một Mộ Dung Ca! Kẻ mà từ trước đến nay vẫn luôn bị nàng khinh thường!
Có lẽ trong thời gian sắp tới nàng sẽ bị toàn thiên hạ chê cười! Bọn họ sẽ nói Công chúa Thiện Nhã mới gả cho Thái tử làm Thái tử phi được mấy tháng đã bị phế! Thật là buồn cười!
Còn buồn cười hơn cả chuyện Mộ Dung Ca gả cho Khánh vương được mấy năm đã bị phế nữa!
Hương Lan nhìn bóng lưng thẳng của Lâm Thiện Nhã, trong lòng hiểu chủ nhân chắc chắn không muốn chịu thua, ánh mắt của nàng trở nên sâu hơn, bình tĩnh nói: “Công chúa, kỳ thực ngài cũng không hẳn là bị thua. Hương Lan không ngờ rằng khi hoàng thượng muốn định tội Mộ Dung Ca nhưng…”
Hương Lan nhíu mày, trong mắt hiện vẻ mê mang, thứ nàng không nghĩ đến chính là… “Mộ Dung Ca kia hóa ra đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, âm thầm phản kích lại chúng ta, khiến công chúa không kịp có thời gian chuẩn bị.”
Bình luận truyện