Thiếp Khuynh Thành
Chương 140
Edit: Vịt
Bóng người che khuất tầm mắt của nàng. Mộ Dung Ca vẫn giữ nụ cười ở trên môi, bình tĩnh tiếp tục cầm cành trúc cho hai chú gấu mèo ăn, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh mình.
Trong phủ của nàng không có nhiều hộ vệ võ công cao cường như Tiểu Thập, nhưng tu vi của bọn họ cũng không thấp. Sau lần đột nhập lần trước, để người nào đó không chú ý, nàng đã lệnh cho những hộ vệ trong phủ thu liễm khí tức, không để người ngoài phát hiện ra. Người vừa tới có thể im lặng không một tiếng động đi tới bên cạnh nàng đã nói lên hắn là một cao thủ.
Lúc này Tiểu Thập đang nghỉ ngơi trong phòng, nếu có cao thủ tới, chắc chắn chỉ trong thời gian ngắn hắn sẽ phát hiện ra. Ngay khi bóng đen vừa xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ca, nàng đoán người tới là Lương Thần. Nhưng khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là hình ảnh một chàng trai tuấn tú mặc bộ trường bào màu lam, là Tẫn Nhi!
Đôi mắt đen láy của Triệu Tử Tẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt Mộ Dung Ca muốn tìm ra sơ hở trong biểu cảm của nàng, ánh mắt hắn nóng rực như lửa.
Mộ Dung Ca hơi cau mày, trong trí nhớ của nàng, Tẫn Nhi là một cậu bé ngoan trầm tĩnh, cho dù tai họa ập đến khiến thân phận của hắn thay đổi thì trong mắt nàng, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ năm nào.
Nhưng ánh mắt nóng rực và gương mặt kìm nén đau đớn lúc này của hắn khiến nàng cảm thấy quá xa lạ.
Nàng biết Tẫn Nhi thông minh sẽ phát hiện ra hành tung của nàng, và hắn cũng có kiên nhẫn để chờ đợi. Nhưng chỉ cần nàng kiên quyết phủ nhận rồi hắn sẽ dần từ bỏ mối nghi ngờ và rời khỏi Lương quốc, cho dù sau này có gặp lại, bọn họ cũng sẽ nhìn nhau như người xa lạ.
Nhưng ánh mắt nóng cháy của hắn lúc này không cho phép nàng tránh né, cậu bé gầy gò năm nào nay đã thay đổi trở thành một chàng trai trưởng thành, gương mặt hắn ngày càng trở nên góc cạnh, lạnh lùng nghiêm nghị.
“Đừng gạt ta nữa, mấy ngày nay ta vẫn luôn thu thập những tin tức của nàng. Tuy gương mặt nàng đã bị hủy, hoàn toàn trở thành con người khác, nhưng trên người nàng có hương vị quen thuộc với ta. Nàng không phải là Mộc Khinh mà là Mộ Dung Ca, chính là Mộ Dung Ca quen thuộc trong trí nhớ của ta.” Triệu Tử Tẫn đột ngột cúi người nắm lấy cánh tay nõn nà của nàng, không cho phép người con gái này biến mất một lần nữa trước mặt hắn.
Mộ Dung Ca cố sức giằng tay ra nhưng lại bị hắn tóm trở về, hắn nói thêm: “Giờ ta đã là Khánh Lâm vương của Tề quốc, không còn là đứa trẻ ngốc nghếch như trước kia nữa. Nàng đột nhiên xuất hiện ở Lương quốc, một mình hai bàn tay trắng dựng lên địa vị như bây giờ, thân phận hiện giờ của nàng là Mộc Khinh, nàng còn có một đệ đệ, để ta đoán, đệ đệ của nàng tên Mộc Thập, chẳng phải chính là hộ vệ Tiểu Thập luôn đi theo bên cạnh nàng đó sao?”
“Thì ra công tử là Khánh Lâm vương. Thiếp xin bái kiến…” Mộ Dung Ca nhăn mày rủ mi, thái độ vẫn tỏ ra lạnh lùng xa cách, định nhún người thì hắn đã níu chặt lấy tay nàng, không cho phép nàng hành lễ với hắn, mắt hắn hơi phiếm hồng, đáy mắt ánh lên nét phiền muộn. “Vì dung mạo bị hủy nên nàng mới mai danh ẩn tích sao? Tẫn Nhi không phải kẻ ngu ngốc, bất kì cô gái nào trong thiên hạ này đều có thể cúi đầu trước ta, nhưng nàng thì không!”
Cơ thể Mộ Dung Ca hơi run nhẹ, cổ họng nàng thắt lại, lòng thầm căng thẳng. Nàng ngẩng đầu lên, hắn có thể thấy sự bi thương và ánh lệ trong mắt nàng.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve ‘vết sẹo’ trên mặt nàng, run giọng nói thầm: “Những vết sẹo này không phải do bị bỏng, cũng không phải ngã bị thương mà là dấu vết của đao kiếm, từng nhát từng nhát bổ xuống gương mặt này. Rốt cuộc thì hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Thái độ lạnh lùng của nàng hôm ấy thực sự đã khiến hắn nản lòng thối chí, nhưng quay về suy nghĩ nửa ngày, hắn quyết định tin tưởng vào trực giác của mình, không thể nào có nhiều sự trùng khớp như vậy được. Hơn hai năm qua hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân nhưng không có một người nào tạo cho hắn cảm giác quen thuộc đến thế. Đêm đó nàng đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn, giây phút đó hắn đã biết nàng chính là người con gái mà hắn vẫn luôn tưởng nhớ bấy lâu nay.
Mấy ngày nay hắn như bị giày vò, cho người âm thầm điều tra tin tức của nàng, tuy rằng những tin tức hắn thu được đều không hữu ích, nhưng hắn vẫn chờ đợi. Cho dù nàng không có bất cứ biểu hiện nôn nóng nào, nhưng chẳng phải từ trước đến nay nàng vẫn luôn tỉnh táo nhìn thấu tâm tư của hắn như vậy ư?
Cho nên hắn biết, nàng chính là Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca thở dài thật sâu, nàng biết không thể giấu diếm thêm được nữa, đúng là Tẫn Nhi đã trưởng thành rồi, có thể đấu tay đôi với Triệu Tử Duy, thậm chí là ngang cơ với Nguyên Kỳ, chỉ cần một chút đầu mối đã có thể tra ra được kết quả.
“Tỷ…” Triệu Tử Tẫn thầm thì, cho dù hắn vô cùng không thích cách xưng hô này nhưng vẫn phải lợi dụng nó để vạch trần người con gái đứng trước mặt. Hắn biết, chỉ cần nàng còn coi hắn là người thân thì nhất định sẽ có phản ứng.
Chẳng biết từ bao giờ hắn đã học được cách thức hèn hạ này để đạt được mục đích.
“Tỷ, tỷ biết không thể giấu được đệ mà, không cần phải tỏ ra xa lạ như thế với Tẫn Nhi nữa.” Hắn kéo tay Mộ Dung Ca và ghì chặt nàng vào trong lồng ngực, tham lam cảm thụ hơi ấm và hương vị quen thuộc hắn đã nhớ nhung suốt mấy năm qua, cái cảm giác này có thể khiến hắn buông hết tất cả mọi thứ.
Chẳng biết từ khi nào, ở trong lòng hắn, nàng đã không còn là một người tỷ tỷ đơn thuần nữa rồi.
Nếu hắn lớn hơn vài tuổi thì có lẽ giờ đây đã không có cảm giác đau lòng này.
“Nàng quên Tẫn Nhi rồi sao? Nàng biết mấy năm qua Tẫn Nhi đã phải sống như thế nào mà. Rõ ràng nàng đã đồng ý kiếp này sẽ sống cùng Tẫn Nhi, nấu những món Tẫn Nhi thích ăn, thế nhưng hôm nay gặp lại, nàng lại nhìn Tẫn Nhi như người xa lạ! Có phải nàng quá nhẫn tâm rồi không?” Hắn buông tiếng trách móc.
Mộ Dung Ca chỉ biết thở dài thật sâu. “Tẫn Nhi, buông ta ra.” Nếu đã tránh không được thì mặc kệ vậy.
Cơ thể Triệu Tử Tẫn khẽ run lên. Nàng thừa nhận rồi! Nàng chính là Mộ Dung Ca!
“Mới cách xa hai năm, Tẫn Nhi đã trưởng thành, ánh mắt trở nên sắc bén hơn rồi. Ta đã muốn vứt bỏ hết quá khứ, thay đổi một cuộc sống mới, thậm chí không dây dưa với những người có thể gây nguy hiểm cho ta. Nhưng số phận thật thích trêu ngươi, ta muốn trốn nhưng trời xanh lại an bài cho ta gặp lại Tẫn Nhi, thật may mắn khi được nhìn thấy Tẫn Nhi một lần nữa.” Mộ Dung Ca thở dài, giọng nói của nàng vẫn nhẹ nhàng như trước đây nhưng sắc thái trong đó đã thay đổi.
Những thứ này không làm ảnh hưởng đến tâm tình kích động của Triệu Tử Tẫn. Hắn mừng rỡ như điên, trong đầu hắn bây giờ không còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, chỉ còn đọng lại hai chữ Tẫn Nhi được thốt ra từ miệng nàng.
Hắn ghì chặt nàng vào trong ngực, nước mắt lóng lánh chảy xuôi xuống gò má, giọng nói của hắn đã trở nên khàn đặc: “Tại sao nàng có thể tuyệt tình như vậy! Rời đi nhiều năm như thế, khiến ta nghĩ rằng nàng đã thực sự chết rồi, cả đời này ta không còn được gặp lại nàng nữa.”
“Tẫn Nhi, buông ra.” Mộ Dung Ca vẫn nhẹ nhàng nói.
Ngay khi Tẫn Nhi ôm nàng và nỉ non nói những lời thương nhớ, trong lòng Mộ Dung Ca thoáng cảm thấy lạ lùng. Nàng mong đây chỉ là do nàng cả nghĩ, hắn vẫn luôn coi nàng là người thân, không có bất cứ thay đổi nào khác, nàng muốn tin rằng những cảm giác khác lạ mình vừa nhận thấy tất cả đều sai. Tẫn Nhi giờ đã trở thành một chàng trai trưởng thành, có một người vợ đẹp như tiên nữ, và nàng cũng nhận ra Nguyên Ngư thật lòng thích Tẫn Nhi.
Triệu Tử Tẫn thấy nàng kêu bèn buông lỏng tay ra, khi nhìn vào khuôn mặt của nàng, hắn lại thấy những vết sẹo chằng chịt trên đó. Điều quan trọng nhất đối với một cô gái là khuôn mặt, nếu khuôn mặt bị hủy đồng nghĩa với việc mất đi tất cả, hẳn nàng rất đau lòng. Rốt cuộc thì ai đã ra tay tàn nhẫn đến vậy? Triệu Tử Tẫn vốn muốn truy hỏi xem kẻ nào đã gây ra vết sẹo trên mặt Mộ Dung Ca, nhưng nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn lại không đành lòng, muốn tra ra kẻ đó cũng không khó, hắn có thể cho người âm thầm đi điều tra.
Mộ Dung Ca nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tử Tẫn liền muốn nói cho hắn biết đây chỉ là thuật dịch dung, nhưng nàng dừng lại, cười nhạt, thản nhiên nói: “Ta cũng quen rồi, nếu thế này có thể đổi lấy sự bình yên thì ta nguyện ý cả đời mang gương mặt này.” Nàng nói rất thật lòng, gương mặt này chính là một sự giải thoát đối với nàng, nhờ có nó mà bất cứ kẻ nào cũng không dám tới quấy rầy nàng. Nếu có thể cứ như thế này sống bình yên suốt quãng đời còn lại thì không còn gì bằng.
“Nàng muốn một cuộc sống bình lặng như vậy sao?” Triệu Tử Tẫn nhìn xoáy vào nàng khiến nàng không được tự nhiên.
Mộ Dung Ca gật đầu. “Đúng vậy, ta đã rất khó khăn mới có cuộc sống yên bình như hiện tại. Tẫn Nhi, hãy coi như đệ chưa từng gặp được ta, đây là cách tốt nhất cho tất cả chúng ta. Hôm trước ta đã nhìn thấy Vương phi của đệ, nàng rất đẹp, rất thanh lệ, điều quan trọng hơn là nàng có vẻ rất thích đệ.” Mộ Dung Ca tiếp tục công việc cho gấu trúc ăn, thái độ quay trở lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Những lời này làm đáy mắt Triệu Tử Tẫn thoáng hiện lên nét khổ sở, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. “Nàng thực sự muốn ở lại nơi đây ư?”
Mộ Dung Ca im lặng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được nàng nuôi hơn một năm, chúng cực kì thích được nàng vuốt ve, một trái một phải dán sát vào Mộ Dung Ca làm nũng, chờ đợi được chủ nhân cho ăn những lá trúc non ngon lành.
“Ta không yêu Nguyên Ngư, tất cả chỉ là vì lợi ích mà thôi.” Hắn cất giọng nói hơi khàn khàn.
Có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là được, cũng như nàng đang đứng trước mặt hắn đây… Nếu hắn đã có thể tìm ra nàng, thì Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy cũng có thể, nàng muốn có một cuộc sống yên ổn sao, chỉ là hão huyền mà thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ giao động, nàng mỉm cười: “Tuy là vì lợi ích nhưng tấm chân tình của nàng ấy là thật. Nếu đệ đã lựa chọn nàng ấy thì nên quý trọng.”
“Ta…” Hắn nghẹn lời.
Vốn trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi đứng trước nụ cười của nàng, hắn lại do dự không biết nên nói như thế nào, hắn không dám liều nên càng khó mở lời hơn.
“Tẫn Nhi, giúp ta được không? Hai ngày sau ta sẽ rời khỏi nơi này, ta biết đệ có năng lực giúp che dấu hành tung, không để cho bất cứ ai tìm được ra ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Triệu Tử Tẫn, ánh mắt sáng trong hàm chứa sự tin tưởng đối với hắn.
Triệu Tử Tẫn vừa bình tâm lại, nhưng vì những lời nói này mà trái tim lại nảy lên, hắn nhíu mày: “Theo ta được biết, Lưu Ngữ Yên đang ở cùng với nàng chờ tháng sau thành thân với Tam hoàng tử Lương quốc. Lưu Tùng Nguyên không ở đây, nàng thực sự muốn bỏ nàng ta ở lại một mình sao?” Hắn cần kéo dài thời gian.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Lưu công tử đã hủy bỏ việc đi Tề quốc và quay về từ sớm, ngày mai huynh ấy sẽ quay trở lại thành An Bình.”
Triệu Tử Tẫn im lặng, hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh, cũng biết rõ đáp án trong lòng, hắn không thể đáp lại nàng.
Cả hai đều trầm mặc, Mộ Dung Ca cúi đầu, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Tiểu Thập đứng cách đó không xa, nhìn tình hình đang xảy ra trong vườn trúc, hắn chỉ biết thở dài. Thật không ngờ Triệu Tử Tẫn im hơi lặng tiếng mấy ngày hôm nay thực ra là đang âm thầm điều tra chuyện của Mộ Dung cô nương, có lẽ Mộ Dung cô nương cũng biết muốn giấu diếm Triệu Tử Tẫn là chuyện không dễ dàng.
Hắn đang muốn xoay người đi về phòng, bỗng có người thình lình xuất hiện ở trước mặt, hắn trợn mắt bất động tại chỗ, mọi suy nghĩ đều dừng lại trong thời khắc này.
“Tiểu Thập, đừng động.” Người vừa xuất hiện mở miệng nói, giọng nói dịu dàng ấy quá đỗi quen thuộc.
Triểu Thập vẫn trợn trừng hai mắt nhìn người kia, tròng mắt đã bắt đầu ngấn lệ, hắn gật đầu.
Đang trong lúc cả hai cùng im lặng, Triệu Tử Tẫn bỗng cảm giác có một hơi thở nguy hiểm xuất hiện cách đó không xa, hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng người nào khác. Hai hàng lông mày trên gương mặt hắn nhíu lại, chắc chắn vừa có một người xuất hiện, hơn nữa hơi thở của người đó rất mỏng, nếu không phải mấy năm gần đây hắn cực khổ tu luyện một thân võ công thì e rằng cũng không thể phát hiện ra hơi thở đó.
Chẳng lẽ là Tiểu Thập? Nhưng từ bao giờ Tiểu Thập lại có tu vi cao đến thế?
Bất chợt hắn nhận ra rằng, nếu nàng đã muốn rời khỏi đây thì có lẽ sẽ giống như hai năm trước đây biến mất không còn chút tung tích, và không ai có thể tìm ra nàng được nữa.
—bamholyland.com—
Ngày hôm sau, Lưu Tùng Nguyên trở về, vừa về đến nơi y đã cho Lưu Ngữ Yên một cái tát.
Âm thanh của cái tát ấy rất vang dội, khiến Lưu Ngữ Yên yếu ớt đang mang thai phải ngã xuống.
Lưu Ngữ Yên xoa một bên má sưng đỏ, khóc nức nở.
Lưu Tùng Nguyên cả giận: “Muội dám khóc? Làm ra những chuyện xấu hổ như vậy mà còn dám khóc trước mặt ta? Mới quen biết với Tam hoàng tử một tháng mà dám có tư tình với hắn, lại còn mang thai! Yên Nhi, muội to gan lắm!”
Không chỉ Lưu Ngữ Yên, đến cả Mộ Dung Ca cũng bất ngờ trước cơn giận của Lưu Tùng Nguyên, hơn hai năm qua y vẫn luôn là người ôn hòa hiền hậu. Cũng khó trách, Lưu Ngữ Yên là do một tay y nuôi lớn nhưng muội ấy lại làm ra những việc tày đình như vậy, bảo Lưu Tùng Nguyên làm sao không nổi giận.
“Ca, Yên Nhi biết sai rồi.” Lưu Ngữ Yên thút thít. Khi biết được mình có thai, nàng đã rất sợ hãi và hối hận, tự trách mình ngày ấy không nên mềm lòng phát sinh quan hệ cùng Tam thái tử. Có điều Tam hoàng tử đối xử với nàng rất tốt, lại quan tâm chăm sóc khiến nàng cảm thấy tất cả đều đáng giá. Nhưng khi thấy vẻ mặt giận dữ của đại ca, nàng hổ thẹn.
Mộ Dung Ca nhìn tình hình trước mắt, đành nhẹ giọng khuyên nhủ: “Dù sao sự việc cũng xảy ra rồi, chi bằng cả hai nên bình tĩnh lại nghĩ đối sách.”
Sắc mặt Lưu Tùng Nguyên tái nhợt, y nắm chặt hai đấm tay, đè nén lửa giận đang bùng phát trong lòng, trầm giọng nói: “Hủy bỏ hôn sự, gọi người đi sắc một chén thuốc trục thai.”
“Cái gì?!” Lưu Ngữ Yên hoảng hốt, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Mộ Dung Ca cũng kinh ngạc, không ngờ phương pháp giải quyết của Lưu Tùng Nguyên lại là phá bỏ cái thai của Ngữ Yên. Nàng không lên tiếng, ánh mắt trở nên thâm thúy, hay là Lưu Tùng Nguyên đã biết chuyện gì rồi, và chuyện ấy đang phát triển ngoài tầm khống chế của y?
“Không thể được! Ca, cái thai trong bụng Yên Nhi là con nối dòng của Tam hoàng tử, Yên Nhi đã có hôn ước với Tam hoàng tử, sao có thể bỏ nó đi được? Nếu Tam hoàng tử biết được sẽ trách tội Yên Nhi! Ca, huynh đang nói đùa có phải không?” Lưu Ngữ Yên hoảng hốt, không tin Lưu Tùng Nguyên sẽ có quyết định như vậy. Người đứng trước mặt nàng đây có thật là đại ca ruột thịt, luôn quan tâm chăm sóc nàng không vậy?
Lưu Tùng Nguyên thoáng liếc mắt qua Mộ Dung Ca, y hít sâu một hơi, cứng rắn nói với Lưu Ngữ Yên: “Ta đồng ý hôn sự của muội và Tam hoàng tử chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, chỉ cần Thái tử đăng cơ, Tam hoàng tử sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng thật không ngờ muội lại ngu ngốc làm ra việc tày trời như vậy. Muội có biết mục đích của Tam hoàng tử khi tiếp cận muội là gì không? Hắn muốn chiếm đoạt sản nghiệp của Lưu gia ta, thậm chí là xưởng binh khí của Mộc cô nương!”
Bóng người che khuất tầm mắt của nàng. Mộ Dung Ca vẫn giữ nụ cười ở trên môi, bình tĩnh tiếp tục cầm cành trúc cho hai chú gấu mèo ăn, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh mình.
Trong phủ của nàng không có nhiều hộ vệ võ công cao cường như Tiểu Thập, nhưng tu vi của bọn họ cũng không thấp. Sau lần đột nhập lần trước, để người nào đó không chú ý, nàng đã lệnh cho những hộ vệ trong phủ thu liễm khí tức, không để người ngoài phát hiện ra. Người vừa tới có thể im lặng không một tiếng động đi tới bên cạnh nàng đã nói lên hắn là một cao thủ.
Lúc này Tiểu Thập đang nghỉ ngơi trong phòng, nếu có cao thủ tới, chắc chắn chỉ trong thời gian ngắn hắn sẽ phát hiện ra. Ngay khi bóng đen vừa xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ca, nàng đoán người tới là Lương Thần. Nhưng khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là hình ảnh một chàng trai tuấn tú mặc bộ trường bào màu lam, là Tẫn Nhi!
Đôi mắt đen láy của Triệu Tử Tẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt Mộ Dung Ca muốn tìm ra sơ hở trong biểu cảm của nàng, ánh mắt hắn nóng rực như lửa.
Mộ Dung Ca hơi cau mày, trong trí nhớ của nàng, Tẫn Nhi là một cậu bé ngoan trầm tĩnh, cho dù tai họa ập đến khiến thân phận của hắn thay đổi thì trong mắt nàng, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ năm nào.
Nhưng ánh mắt nóng rực và gương mặt kìm nén đau đớn lúc này của hắn khiến nàng cảm thấy quá xa lạ.
Nàng biết Tẫn Nhi thông minh sẽ phát hiện ra hành tung của nàng, và hắn cũng có kiên nhẫn để chờ đợi. Nhưng chỉ cần nàng kiên quyết phủ nhận rồi hắn sẽ dần từ bỏ mối nghi ngờ và rời khỏi Lương quốc, cho dù sau này có gặp lại, bọn họ cũng sẽ nhìn nhau như người xa lạ.
Nhưng ánh mắt nóng cháy của hắn lúc này không cho phép nàng tránh né, cậu bé gầy gò năm nào nay đã thay đổi trở thành một chàng trai trưởng thành, gương mặt hắn ngày càng trở nên góc cạnh, lạnh lùng nghiêm nghị.
“Đừng gạt ta nữa, mấy ngày nay ta vẫn luôn thu thập những tin tức của nàng. Tuy gương mặt nàng đã bị hủy, hoàn toàn trở thành con người khác, nhưng trên người nàng có hương vị quen thuộc với ta. Nàng không phải là Mộc Khinh mà là Mộ Dung Ca, chính là Mộ Dung Ca quen thuộc trong trí nhớ của ta.” Triệu Tử Tẫn đột ngột cúi người nắm lấy cánh tay nõn nà của nàng, không cho phép người con gái này biến mất một lần nữa trước mặt hắn.
Mộ Dung Ca cố sức giằng tay ra nhưng lại bị hắn tóm trở về, hắn nói thêm: “Giờ ta đã là Khánh Lâm vương của Tề quốc, không còn là đứa trẻ ngốc nghếch như trước kia nữa. Nàng đột nhiên xuất hiện ở Lương quốc, một mình hai bàn tay trắng dựng lên địa vị như bây giờ, thân phận hiện giờ của nàng là Mộc Khinh, nàng còn có một đệ đệ, để ta đoán, đệ đệ của nàng tên Mộc Thập, chẳng phải chính là hộ vệ Tiểu Thập luôn đi theo bên cạnh nàng đó sao?”
“Thì ra công tử là Khánh Lâm vương. Thiếp xin bái kiến…” Mộ Dung Ca nhăn mày rủ mi, thái độ vẫn tỏ ra lạnh lùng xa cách, định nhún người thì hắn đã níu chặt lấy tay nàng, không cho phép nàng hành lễ với hắn, mắt hắn hơi phiếm hồng, đáy mắt ánh lên nét phiền muộn. “Vì dung mạo bị hủy nên nàng mới mai danh ẩn tích sao? Tẫn Nhi không phải kẻ ngu ngốc, bất kì cô gái nào trong thiên hạ này đều có thể cúi đầu trước ta, nhưng nàng thì không!”
Cơ thể Mộ Dung Ca hơi run nhẹ, cổ họng nàng thắt lại, lòng thầm căng thẳng. Nàng ngẩng đầu lên, hắn có thể thấy sự bi thương và ánh lệ trong mắt nàng.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve ‘vết sẹo’ trên mặt nàng, run giọng nói thầm: “Những vết sẹo này không phải do bị bỏng, cũng không phải ngã bị thương mà là dấu vết của đao kiếm, từng nhát từng nhát bổ xuống gương mặt này. Rốt cuộc thì hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Thái độ lạnh lùng của nàng hôm ấy thực sự đã khiến hắn nản lòng thối chí, nhưng quay về suy nghĩ nửa ngày, hắn quyết định tin tưởng vào trực giác của mình, không thể nào có nhiều sự trùng khớp như vậy được. Hơn hai năm qua hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân nhưng không có một người nào tạo cho hắn cảm giác quen thuộc đến thế. Đêm đó nàng đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn, giây phút đó hắn đã biết nàng chính là người con gái mà hắn vẫn luôn tưởng nhớ bấy lâu nay.
Mấy ngày nay hắn như bị giày vò, cho người âm thầm điều tra tin tức của nàng, tuy rằng những tin tức hắn thu được đều không hữu ích, nhưng hắn vẫn chờ đợi. Cho dù nàng không có bất cứ biểu hiện nôn nóng nào, nhưng chẳng phải từ trước đến nay nàng vẫn luôn tỉnh táo nhìn thấu tâm tư của hắn như vậy ư?
Cho nên hắn biết, nàng chính là Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca thở dài thật sâu, nàng biết không thể giấu diếm thêm được nữa, đúng là Tẫn Nhi đã trưởng thành rồi, có thể đấu tay đôi với Triệu Tử Duy, thậm chí là ngang cơ với Nguyên Kỳ, chỉ cần một chút đầu mối đã có thể tra ra được kết quả.
“Tỷ…” Triệu Tử Tẫn thầm thì, cho dù hắn vô cùng không thích cách xưng hô này nhưng vẫn phải lợi dụng nó để vạch trần người con gái đứng trước mặt. Hắn biết, chỉ cần nàng còn coi hắn là người thân thì nhất định sẽ có phản ứng.
Chẳng biết từ bao giờ hắn đã học được cách thức hèn hạ này để đạt được mục đích.
“Tỷ, tỷ biết không thể giấu được đệ mà, không cần phải tỏ ra xa lạ như thế với Tẫn Nhi nữa.” Hắn kéo tay Mộ Dung Ca và ghì chặt nàng vào trong lồng ngực, tham lam cảm thụ hơi ấm và hương vị quen thuộc hắn đã nhớ nhung suốt mấy năm qua, cái cảm giác này có thể khiến hắn buông hết tất cả mọi thứ.
Chẳng biết từ khi nào, ở trong lòng hắn, nàng đã không còn là một người tỷ tỷ đơn thuần nữa rồi.
Nếu hắn lớn hơn vài tuổi thì có lẽ giờ đây đã không có cảm giác đau lòng này.
“Nàng quên Tẫn Nhi rồi sao? Nàng biết mấy năm qua Tẫn Nhi đã phải sống như thế nào mà. Rõ ràng nàng đã đồng ý kiếp này sẽ sống cùng Tẫn Nhi, nấu những món Tẫn Nhi thích ăn, thế nhưng hôm nay gặp lại, nàng lại nhìn Tẫn Nhi như người xa lạ! Có phải nàng quá nhẫn tâm rồi không?” Hắn buông tiếng trách móc.
Mộ Dung Ca chỉ biết thở dài thật sâu. “Tẫn Nhi, buông ta ra.” Nếu đã tránh không được thì mặc kệ vậy.
Cơ thể Triệu Tử Tẫn khẽ run lên. Nàng thừa nhận rồi! Nàng chính là Mộ Dung Ca!
“Mới cách xa hai năm, Tẫn Nhi đã trưởng thành, ánh mắt trở nên sắc bén hơn rồi. Ta đã muốn vứt bỏ hết quá khứ, thay đổi một cuộc sống mới, thậm chí không dây dưa với những người có thể gây nguy hiểm cho ta. Nhưng số phận thật thích trêu ngươi, ta muốn trốn nhưng trời xanh lại an bài cho ta gặp lại Tẫn Nhi, thật may mắn khi được nhìn thấy Tẫn Nhi một lần nữa.” Mộ Dung Ca thở dài, giọng nói của nàng vẫn nhẹ nhàng như trước đây nhưng sắc thái trong đó đã thay đổi.
Những thứ này không làm ảnh hưởng đến tâm tình kích động của Triệu Tử Tẫn. Hắn mừng rỡ như điên, trong đầu hắn bây giờ không còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, chỉ còn đọng lại hai chữ Tẫn Nhi được thốt ra từ miệng nàng.
Hắn ghì chặt nàng vào trong ngực, nước mắt lóng lánh chảy xuôi xuống gò má, giọng nói của hắn đã trở nên khàn đặc: “Tại sao nàng có thể tuyệt tình như vậy! Rời đi nhiều năm như thế, khiến ta nghĩ rằng nàng đã thực sự chết rồi, cả đời này ta không còn được gặp lại nàng nữa.”
“Tẫn Nhi, buông ra.” Mộ Dung Ca vẫn nhẹ nhàng nói.
Ngay khi Tẫn Nhi ôm nàng và nỉ non nói những lời thương nhớ, trong lòng Mộ Dung Ca thoáng cảm thấy lạ lùng. Nàng mong đây chỉ là do nàng cả nghĩ, hắn vẫn luôn coi nàng là người thân, không có bất cứ thay đổi nào khác, nàng muốn tin rằng những cảm giác khác lạ mình vừa nhận thấy tất cả đều sai. Tẫn Nhi giờ đã trở thành một chàng trai trưởng thành, có một người vợ đẹp như tiên nữ, và nàng cũng nhận ra Nguyên Ngư thật lòng thích Tẫn Nhi.
Triệu Tử Tẫn thấy nàng kêu bèn buông lỏng tay ra, khi nhìn vào khuôn mặt của nàng, hắn lại thấy những vết sẹo chằng chịt trên đó. Điều quan trọng nhất đối với một cô gái là khuôn mặt, nếu khuôn mặt bị hủy đồng nghĩa với việc mất đi tất cả, hẳn nàng rất đau lòng. Rốt cuộc thì ai đã ra tay tàn nhẫn đến vậy? Triệu Tử Tẫn vốn muốn truy hỏi xem kẻ nào đã gây ra vết sẹo trên mặt Mộ Dung Ca, nhưng nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn lại không đành lòng, muốn tra ra kẻ đó cũng không khó, hắn có thể cho người âm thầm đi điều tra.
Mộ Dung Ca nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tử Tẫn liền muốn nói cho hắn biết đây chỉ là thuật dịch dung, nhưng nàng dừng lại, cười nhạt, thản nhiên nói: “Ta cũng quen rồi, nếu thế này có thể đổi lấy sự bình yên thì ta nguyện ý cả đời mang gương mặt này.” Nàng nói rất thật lòng, gương mặt này chính là một sự giải thoát đối với nàng, nhờ có nó mà bất cứ kẻ nào cũng không dám tới quấy rầy nàng. Nếu có thể cứ như thế này sống bình yên suốt quãng đời còn lại thì không còn gì bằng.
“Nàng muốn một cuộc sống bình lặng như vậy sao?” Triệu Tử Tẫn nhìn xoáy vào nàng khiến nàng không được tự nhiên.
Mộ Dung Ca gật đầu. “Đúng vậy, ta đã rất khó khăn mới có cuộc sống yên bình như hiện tại. Tẫn Nhi, hãy coi như đệ chưa từng gặp được ta, đây là cách tốt nhất cho tất cả chúng ta. Hôm trước ta đã nhìn thấy Vương phi của đệ, nàng rất đẹp, rất thanh lệ, điều quan trọng hơn là nàng có vẻ rất thích đệ.” Mộ Dung Ca tiếp tục công việc cho gấu trúc ăn, thái độ quay trở lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Những lời này làm đáy mắt Triệu Tử Tẫn thoáng hiện lên nét khổ sở, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. “Nàng thực sự muốn ở lại nơi đây ư?”
Mộ Dung Ca im lặng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được nàng nuôi hơn một năm, chúng cực kì thích được nàng vuốt ve, một trái một phải dán sát vào Mộ Dung Ca làm nũng, chờ đợi được chủ nhân cho ăn những lá trúc non ngon lành.
“Ta không yêu Nguyên Ngư, tất cả chỉ là vì lợi ích mà thôi.” Hắn cất giọng nói hơi khàn khàn.
Có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là được, cũng như nàng đang đứng trước mặt hắn đây… Nếu hắn đã có thể tìm ra nàng, thì Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy cũng có thể, nàng muốn có một cuộc sống yên ổn sao, chỉ là hão huyền mà thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ giao động, nàng mỉm cười: “Tuy là vì lợi ích nhưng tấm chân tình của nàng ấy là thật. Nếu đệ đã lựa chọn nàng ấy thì nên quý trọng.”
“Ta…” Hắn nghẹn lời.
Vốn trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi đứng trước nụ cười của nàng, hắn lại do dự không biết nên nói như thế nào, hắn không dám liều nên càng khó mở lời hơn.
“Tẫn Nhi, giúp ta được không? Hai ngày sau ta sẽ rời khỏi nơi này, ta biết đệ có năng lực giúp che dấu hành tung, không để cho bất cứ ai tìm được ra ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Triệu Tử Tẫn, ánh mắt sáng trong hàm chứa sự tin tưởng đối với hắn.
Triệu Tử Tẫn vừa bình tâm lại, nhưng vì những lời nói này mà trái tim lại nảy lên, hắn nhíu mày: “Theo ta được biết, Lưu Ngữ Yên đang ở cùng với nàng chờ tháng sau thành thân với Tam hoàng tử Lương quốc. Lưu Tùng Nguyên không ở đây, nàng thực sự muốn bỏ nàng ta ở lại một mình sao?” Hắn cần kéo dài thời gian.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Lưu công tử đã hủy bỏ việc đi Tề quốc và quay về từ sớm, ngày mai huynh ấy sẽ quay trở lại thành An Bình.”
Triệu Tử Tẫn im lặng, hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh, cũng biết rõ đáp án trong lòng, hắn không thể đáp lại nàng.
Cả hai đều trầm mặc, Mộ Dung Ca cúi đầu, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Tiểu Thập đứng cách đó không xa, nhìn tình hình đang xảy ra trong vườn trúc, hắn chỉ biết thở dài. Thật không ngờ Triệu Tử Tẫn im hơi lặng tiếng mấy ngày hôm nay thực ra là đang âm thầm điều tra chuyện của Mộ Dung cô nương, có lẽ Mộ Dung cô nương cũng biết muốn giấu diếm Triệu Tử Tẫn là chuyện không dễ dàng.
Hắn đang muốn xoay người đi về phòng, bỗng có người thình lình xuất hiện ở trước mặt, hắn trợn mắt bất động tại chỗ, mọi suy nghĩ đều dừng lại trong thời khắc này.
“Tiểu Thập, đừng động.” Người vừa xuất hiện mở miệng nói, giọng nói dịu dàng ấy quá đỗi quen thuộc.
Triểu Thập vẫn trợn trừng hai mắt nhìn người kia, tròng mắt đã bắt đầu ngấn lệ, hắn gật đầu.
Đang trong lúc cả hai cùng im lặng, Triệu Tử Tẫn bỗng cảm giác có một hơi thở nguy hiểm xuất hiện cách đó không xa, hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng người nào khác. Hai hàng lông mày trên gương mặt hắn nhíu lại, chắc chắn vừa có một người xuất hiện, hơn nữa hơi thở của người đó rất mỏng, nếu không phải mấy năm gần đây hắn cực khổ tu luyện một thân võ công thì e rằng cũng không thể phát hiện ra hơi thở đó.
Chẳng lẽ là Tiểu Thập? Nhưng từ bao giờ Tiểu Thập lại có tu vi cao đến thế?
Bất chợt hắn nhận ra rằng, nếu nàng đã muốn rời khỏi đây thì có lẽ sẽ giống như hai năm trước đây biến mất không còn chút tung tích, và không ai có thể tìm ra nàng được nữa.
—bamholyland.com—
Ngày hôm sau, Lưu Tùng Nguyên trở về, vừa về đến nơi y đã cho Lưu Ngữ Yên một cái tát.
Âm thanh của cái tát ấy rất vang dội, khiến Lưu Ngữ Yên yếu ớt đang mang thai phải ngã xuống.
Lưu Ngữ Yên xoa một bên má sưng đỏ, khóc nức nở.
Lưu Tùng Nguyên cả giận: “Muội dám khóc? Làm ra những chuyện xấu hổ như vậy mà còn dám khóc trước mặt ta? Mới quen biết với Tam hoàng tử một tháng mà dám có tư tình với hắn, lại còn mang thai! Yên Nhi, muội to gan lắm!”
Không chỉ Lưu Ngữ Yên, đến cả Mộ Dung Ca cũng bất ngờ trước cơn giận của Lưu Tùng Nguyên, hơn hai năm qua y vẫn luôn là người ôn hòa hiền hậu. Cũng khó trách, Lưu Ngữ Yên là do một tay y nuôi lớn nhưng muội ấy lại làm ra những việc tày đình như vậy, bảo Lưu Tùng Nguyên làm sao không nổi giận.
“Ca, Yên Nhi biết sai rồi.” Lưu Ngữ Yên thút thít. Khi biết được mình có thai, nàng đã rất sợ hãi và hối hận, tự trách mình ngày ấy không nên mềm lòng phát sinh quan hệ cùng Tam thái tử. Có điều Tam hoàng tử đối xử với nàng rất tốt, lại quan tâm chăm sóc khiến nàng cảm thấy tất cả đều đáng giá. Nhưng khi thấy vẻ mặt giận dữ của đại ca, nàng hổ thẹn.
Mộ Dung Ca nhìn tình hình trước mắt, đành nhẹ giọng khuyên nhủ: “Dù sao sự việc cũng xảy ra rồi, chi bằng cả hai nên bình tĩnh lại nghĩ đối sách.”
Sắc mặt Lưu Tùng Nguyên tái nhợt, y nắm chặt hai đấm tay, đè nén lửa giận đang bùng phát trong lòng, trầm giọng nói: “Hủy bỏ hôn sự, gọi người đi sắc một chén thuốc trục thai.”
“Cái gì?!” Lưu Ngữ Yên hoảng hốt, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Mộ Dung Ca cũng kinh ngạc, không ngờ phương pháp giải quyết của Lưu Tùng Nguyên lại là phá bỏ cái thai của Ngữ Yên. Nàng không lên tiếng, ánh mắt trở nên thâm thúy, hay là Lưu Tùng Nguyên đã biết chuyện gì rồi, và chuyện ấy đang phát triển ngoài tầm khống chế của y?
“Không thể được! Ca, cái thai trong bụng Yên Nhi là con nối dòng của Tam hoàng tử, Yên Nhi đã có hôn ước với Tam hoàng tử, sao có thể bỏ nó đi được? Nếu Tam hoàng tử biết được sẽ trách tội Yên Nhi! Ca, huynh đang nói đùa có phải không?” Lưu Ngữ Yên hoảng hốt, không tin Lưu Tùng Nguyên sẽ có quyết định như vậy. Người đứng trước mặt nàng đây có thật là đại ca ruột thịt, luôn quan tâm chăm sóc nàng không vậy?
Lưu Tùng Nguyên thoáng liếc mắt qua Mộ Dung Ca, y hít sâu một hơi, cứng rắn nói với Lưu Ngữ Yên: “Ta đồng ý hôn sự của muội và Tam hoàng tử chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, chỉ cần Thái tử đăng cơ, Tam hoàng tử sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng thật không ngờ muội lại ngu ngốc làm ra việc tày trời như vậy. Muội có biết mục đích của Tam hoàng tử khi tiếp cận muội là gì không? Hắn muốn chiếm đoạt sản nghiệp của Lưu gia ta, thậm chí là xưởng binh khí của Mộc cô nương!”
Bình luận truyện