Thiếp Khuynh Thành

Chương 17: Trả thù



Edit: Phi Nguyệt

Một khắc trước, Tiểu Từ còn đang cười sung sướng khi thấy Mộ Dung Ca gặp tai họa, nhưng giờ lại nghe thấy Mộ Dung Ca nói những lời này khiến nàng ta rất tức giận, hai mắt nàng ta trợn lên như muốn mở miệng mắng chửi, nhưng chưa kịp mắng thì đã bị Mộ Dung Ca bịt miệng lại, nàng ta ngửi thấy một mùi thảo dược.

Mộ Dung Ca bình tĩnh nhìn thần sắc trên gương mặt Tiểu Từ đang dần dần thay đổi, cô cười lạnh: “Đây là báo ứng dành cho ngươi! Ta chân thành hy vọng Trương tướng quân sẽ giúp ngươi được trải nghiệm nỗi sợ hãi là như thế nào. Nếu ngươi có năng lực, nói không chừng còn được đổi đời đấy. Ta chúc phúc cho ngươi!” – Cô không phải là kẻ máu lạnh vô nhân tính, nhưng cũng không phải là người hiền lành dễ bị bắt nạt, nếu đã đắc tội với cô, tính kế với cô thì chắc chắn sẽ bị cô trả đũa lại. Mà Tiểu Từ chính là người thứ nhất đã đắc tội với cô ở thế giới này!

Tiểu Từ hoảng sợ giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì hô hấp lại càng dồn dập, nàng ta hít ngay vài hơi mê dược vào trong mũi, thân thể dần dần không còn chút sức lực nào. Miệng nàng ta không thể nói nên đành phải mắng chửi ở trong lòng: Mộ Dung Ca đáng chết, ngươi muốn chết có phải không?! Sao ngươi dám đối xử với ta như vậy…..!

Nhưng thật đáng tiếc, nỗi oán giận ở trong lòng nàng ta sẽ không bao giờ có cơ hội được bộc phát ra nữa.

Mộ Dung Ca thấy Tiểu Từ không phản kháng nữa, toàn bộ thân thể đều nhũn ra, từ từ trượt xuống đất, dần đi vào hôn mê, cô lập tức đỡ lấy người của Tiểu Từ.

“A! Cô ta ăn cái gì mà nặng thế!” – Mộ Dung Ca cắn chặt răng, lẩm bẩm. Cô sốc lại tư thế để cả hai đứng vững hơn rồi ngẩng đầu nhìn về phía dãy phòng sáng đèn, ánh mắt sắc lạnh của cô dừng lại ở căn phòng thứ năm.

Đỡ Tiểu Từ đang hôn mê, cô đi từng bước một tiến về căn phòng kia.

Nửa đêm, gió thổi qua những ngọn cây khiến không gian vang lên tiếng rì rào của cành lá va chạm vào nhau, nơi chóp mũi bỗng thoảng thấy một mùi hương thơm ngát như có như không vô cùng quen thuộc. Mộ Dung Ca dừng lại, cô quay đầu đưa đôi mắt sáng ngời như vầng trăng trên cao nhìn về phía ngọn cây đang lắc lư theo gió.

Gió vẫn thổi qua ngọn cây rì rào, nhưng mùi hương thơm ngát kia lại đột ngột biến mất như chưa từng xuất hiện.

Cô nhíu mày, không có ai?

Đi đêm nên dễ bị thần hồn nát thần tính sao? Cô nhìn lại ngọn cây đang lắc lư kia, vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, cuối cùng cô đành bỏ qua, xoay người đỡ Tiểu Từ tiếp tục đi tới căn phòng thứ năm. Không muốn bị người khác phát hiện nên động tác của cô có phần khẩn trương hơn.

Đến trước cánh cửa, Mộ Dung Ca hít một hơi thật sâu, dùng giọng mũi nói: “Bẩm Trương tướng quân, Lâm trắc phi đã nghe thấy chuyện đêm nay, người biết tướng quân không được đền bù xứng đáng nên đã đưa tỳ nữ thân cận của người là Tiểu Từ đến đây để hầu hạ cho tướng quân. Lâm trắc phi nói, dung mạo của Tiểu Từ tuy không phải là quốc sắc thiên hương nhưng vẫn còn là xử nữ, nên Trương tướng quân cứ thoải mái hưởng thụ, dù sao cũng chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi, chỉ cần Trương tướng quân vui vẻ là được.”

Trương tướng quân bị quấy rầy thì khó chịu lắm, hắn muốn đạp cửa xông ra mắng cho kẻ to gan kia một trận, nhưng nghe xong những lời vừa rồi khiến hai hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn cũng giãn ra, hắn nhịn không nổi lại đưa tay vào trong quần ma sát **, miệng thì cười dâm đãng: “Bổn tướng quân ta phải tạ ơn Lâm trắc phi rồi.” – Vừa vặn ca kĩ hầu hạ hắn đã rời đi, nếu Lâm trắc phi đã chủ động đem người đặt lên giường của hắn thì hắn cũng sẽ không lãng phí một cơ hội tốt như vậy.

Mộ Dung Ca thầm cười lạnh, đồ súc sinh, nửa phần nhân tính cũng không có, thời gian qua không biết có bao nhiêu nữ tử đã chết dưới thú tính của hắn, không biết có bao nhiêu nữ tử bị hắn hủy hoại sự trong sạch cả đời. Chỉ cần có cơ hội thì cô nhất định sẽ vì nữ nhân khắp thiên hạ mà trừ bỏ tên súc sinh này!

Cô khom người, xé phần áo trước ngực của Tiểu Từ làm lộ ra chiếc yếm lót ở bên trong, rồi lại gỡ chiếc trâm cài tóc ở trên đầu nàng ta xuống, đám tóc dài không có gì giữ lại cứ thế thả trôi phủ xuống trước ngực làm cho Tiểu Từ đang hôn mê lại có vài phần quyến rũ mê người. Nếu cô mà không làm như vậy thì sợ rằng dựa vào tư sắc của Tiểu Từ không đủ để làm cho thú tính của Trương tướng quân trỗi dậy. Nếu cái tên súc sinh kia không nổi thú tính thì chuyện không còn vui nữa rồi, coi như cô đã làm được một việc tốt, giúp Tiểu Từ có một đêm ‘hạnh phúc’!

Sau khi sửa soạn xong cho Tiểu Từ, cô nhanh chân núp vào sau một thân cây to.

Tiếng bước chân khẩn trương vang lên, cánh cửa bật mở ra, Trương tướng quân nhìn thấy Tiểu Từ đang nằm ở trước cửa cũng có vài phần tư sắc thì mặt mày hớn hở lắm, hắn sang sảng cười to, “Ha ha ha, rất hợp ý ta! Ta chắc chắn sẽ không phụ tấm lòng của Lâm trắc phi.” – Đôi mắt lấm la lấm lét của hắn bắt đầu đánh giá Tiểu Từ từ đầu đến chân, trong đầu đã hiện lên đủ mọi cảnh tượng đùa bỡn dâm đãng, hắn đang suy tính xem sẽ dùng phương thức nào để hầu hạ mỹ nhân này cho thật tốt đây!

Lúc này đã là nửa đêm, đám khách quý ở Tây Sương phòng đều đang trầm mê trong lòng mỹ nhân thì còn lòng dạ đâu mà để ý thấy tiếng cười dâm đãng của Trương tướng quân? Trương tướng quân dù sao cũng là kẻ lớn lên ở trên sa trường, sức lực luôn có thừa, hắn ôm lấy Tiểu Từ mà giống như đang ôm một con mèo nhỏ vậy, vô cùng thoải mái.

Đạp một cước, đá văng cánh cửa.

Lát sau, Mộ Dung Ca nhìn vào ô cửa sổ giấy với đôi mắt sáng rỡ.

Thật khó nén nổi sốt ruột, Mộ Dung Ca nhìn chằm chằm vào hình bóng hắt lên trên cửa sổ. Trương tướng quân đang xé quần áo của Tiểu Từ rồi ném về phía sau. Ngay sau đó hắn cũng tự cởi quần áo của mình rồi nhào vào thân hình đang hôn mê kia.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ca hiện lên một nụ cười lạnh, đôi con ngươi đen láy ánh lên một thứ khí thế mãnh liệt bức người. Bóng dáng dữ tợn đang hùng hục xâu xé kia hắt lên cửa sổ, kèm theo đó là tiếng roi quất vang dội trong không gian, tiếng roi càng vang thì tiếng cười của tên súc sinh kia càng trở nên thoải mái.

Ánh mắt Mộ Dung Ca lạnh hơn bao giờ hết, hai tay đã nắm thành đấm, không tự chủ được lại càng nắm chặt.

“Đáng giận!” – Đây là sự phẫn nộ xuất phát từ chính linh hồn của cô.

Nếu người bị quất roi kia không phải là Tiểu Từ mà là một người khác thì có lẽ cô đã tức giận đến cực điểm rồi. Nhưng sự phẫn nộ của cô bây giờ chỉ nhằm vào một mình Trương tướng quân mà thôi, trước mắt cô dường như đang hiện lên hình ảnh một đám thiếu nữ mỏng manh như sương như hoa lại bị chết yểu dưới lằn roi tàn khốc đang từng nhát, từng nhát bổ xuống, chịu biết bao nhiêu khổ hình ở dưới thân của tay nam nhân dơ bẩn kia.

“Dơ bẩn!”

Mộ Dung Ca cắn chặt hàm răng, từ bên trong kẽ răng phun ra hai chữ.

Một lát sau, cô không còn gì phải lưu luyến nơi này nữa nên đành thu hồi ánh mắt, xoay người rời khỏi Tây Sương phòng.

Tiểu Từ đứng canh ở Tây Sương phòng đợi Mộ Dung Tẫn cả tối, nếu ngay cả nàng ta cũng không nhìn thấy Mộ Dung Tẫn thì có thể khẳng định rằng hắn không có ở Tây Sương phòng. Như vậy chỉ còn lại Đông Sương phòng cùng Linh Lung các mà thôi. Cô mới từ Đông Sương phòng thoát ra đây, tuy cô không dám khẳng định 100% rằng Triệu Tử Duy không thích “ăn” đàn ông, nhưng cô có thể khẳng định Mộ Dung Tẫn sẽ không xuất hiện ở Đông Sương phòng.

Về phần Linh Lung các…

Linh Lung các là nơi được bài trí xa hoa nhất ở trong Khánh Vương phủ, nhiều năm qua cũng chỉ có một mình hoàng đế Nguyên quốc đã từng nghỉ lại qua đêm ở đây mà thôi, và người đang nghỉ ngơi tại Linh Lung các lúc này chính là Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ.

Nhưng cái người như thần tiên tao nhã kia, người có dung mạo khuynh thành, ánh mắt nhàn nhạt, khí chất lại xa xôi như Vạn Lý trường thành, không cần nói một câu nào cũng khiến cho người khác phải cúi đầu xưng thần, con người ấy, sẽ thích ‘ăn’ đàn ông sao?

Lục tìm trong mớ ký ức và nhớ lại những gì cô đã trải qua, thực sự cô cũng không dám chắc hắn sẽ không thích đàn ông. Nhưng trực giác của cô lại mách bảo rằng người nam tử thanh nhã như thiên tiên ấy tuyệt đối không dơ bẩn như thế.

Nếu vậy thì Mộ Dung Tẫn thực ra đang ở đâu?

Mộ Dung Ca bước về phía trước một bước, bỗng cô có cảm giác nhiệt độ sau lưng mình giảm dần, giống như cô đang đứng phơi mình giữa trời đông giá rét vào tháng chạp vậy.

Nơi chóp mũi lại bắt đầu vương vấn mùi hương thơm ngát như có như không kia.

Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình rất rõ ràng.

Từ từ xoay người lại, đập vào mắt cô là vạt áo màu đen như đang hợp làm một với bầu trời đêm.

Tên nam tử kia đang lơ lửng ở giữa không trung, đôi mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm xuống cô ở phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện