Thiếp Khuynh Thành
Chương 8: Bóng lưng thần bí
Edit: Phi Nguyệt
“Thân cô bây giờ còn khó giữ được, đừng phí công nghĩ tới chuyện đó nữa, ở Khánh Vương phủ này thủ vệ nghiêm ngặt, chưa bao giờ có ai thoát được khỏi đây, nếu trốn đi mà bị bắt lại thì kết cục sẽ thê thảm lắm.” – Như Băng nắm chặt tay của Mộ Dung Ca, giọng nói hạ xuống mức thấp nhất chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Phi Tuyết đang đứng phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai nàng, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên cười khẩy. Phi Tuyết nhìn Như Băng, rồi châm chọc nói: “Giả từ giả bi.”
Lúc này, quản gia đã bắt đầu lùa các nàng đi tới chỗ yến hội để ca hát, nhảy múa giúp vui cho đám quan khách, các nàng không thể trốn được ánh mắt của hộ vệ ở tứ phía, đành phải đi theo, nên dù có nghe thấy câu nói của Phi Tuyết nhưng các nàng cũng không có phản ứng lại.
Mộ Dung Ca không nhìn Mộ Dung Tẫn nữa, chỉ im lặng cúi đầu nhìn xuống đất. Nhưng phong thái của Mộ Dung Tẫn lúc này lại như gió thổi mây bay [i](nhẹ nhàng, thờ ơ, lững lờ)[/i], cứ như người thiếu niên vừa lộ ra bộ mặt yếu đuối khi nãy không phải là hắn vậy, nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ra hắn đang cúi đầu nhưng đôi môi thì mím chặt, hai bàn tay dấu dưới ống tay áo đã nắm chặt lại thành đấm.
Dọc đường đi đến yến hội, cả đoàn người cùng trầm mặc, ai ai cũng đều có tâm tư và tính toán cho riêng mình.
Mộ Dung Ca cắn răng, vừa rồi bị ảnh hưởng từ cảm xúc của bản thể lưu lại nên cô không giữ được bình tĩnh, nhưng sau khi đã tỉnh táo lại, cô cảm giác được chính linh hồn của mình cũng đang giận dữ thật sự. Mộ Dung Tẫn mới chỉ 12 tuổi, đáng lý ra cậu bé phải được sống trong sự bảo bọc của người thân, nhưng bây giờ lại phải lưu lạc như một món đồ chơi! Phượng Dịch cùng Lâm Vi thật quá đáng, thật vô tình! Mộ Dung Ca trước đây lúc nào cũng suy nghĩ phải làm sao để đối xử tốt với bọn chúng, nàng ấy cũng chưa bao giờ làm gì tổn hại đến bọn chúng cả, ấy vậy mà bây giờ bọn chúng lại nhẫn tâm đem cả nhà Mộ Dung ra giày xéo, dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Chúng quẳng Mộ Dung Ca vào ca kĩ phòng thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ bọn chúng lại không buông tha cả Mộ Dung Tẫn!
Loại hành vi này, cho dù là Mộ Dung Ca trước đây hay cô bây giờ đều không thể chấp nhận được, cô cũng khó lòng bỏ qua cơn giận dữ đang ngày một to đùng ở trong ngực.
Thôi thôi, nếu cô đã chiếm lấy thân thể này thì cũng nên làm một chút gì đó cho “chủ cũ” mới phải.
Một tiếng gọi chỉ có hai từ “Tỷ tỷ!”, nhưng lại mang đầy đủ hàm xúc phức tạp làm cho người ta phải đau lòng, đến giờ tiếng gọi đó vẫn đang luẩn quẩn ở trong đầu, xé rách vô số dây thần kinh của cô, trong thâm tâm cô chỉ có một ý tưởng duy nhất, lặp đi lặp lại, đó là: Phải cứu Tẫn Nhi! Cứu chính mình!
Nhưng cô phải làm gì để vừa tự cứu mình, vừa cứu được người khác bây giờ? Chỉ dựa vào túi mê dược đang để ở trong tay áo sao? Hay là phải đi tìm người giúp đỡ đây?
Nhưng trong cái phủ Khánh Vương to lớn này, người nào cũng lạnh lùng vô tình, chỉ thích mình ở trên cao đạp người khác xuống đất, ốc còn không mang nổi mình ốc thì sẽ có ai muốn giúp cô đây?
Người thiện ý với cô nhất có lẽ chỉ mình Như Băng thôi. Nhưng, cô có thể tin Như Băng hoàn toàn sao? Không phải cô máu lạnh vô tình không muốn thân cận với Như Băng, mà vì trong hoàn cảnh này cô không được phép mất cảnh giác dù chỉ một phút giây nào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đoàn người đã đi đến nơi diễn ra yến hội – Thanh Phong viên.
Tim đập nhanh như trống đánh, cô cảm thấy rất bất an, mải bận suy nghĩ nên cô không phát hiện ra xung quanh mình có sự xáo trộn.
Mộ Dung Ca còn đang trầm mặc thì Như Băng ở bên cạnh đã kéo tay áo của cô, lúc này cô mới phát hiện đám ca kĩ cùng hạ nhân đứng ngoài vườn đang vội vội vàng vàng chạy sang hai hướng, phân biệt chia làm hai hàng lùi về phía sau. Như Băng ra dấu ý bảo cô phải cúi thấp đầu quỳ xuống nhưng cô không hiểu, Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn Như Băng định hỏi nhưng đã thấy nàng ấy thu hai tay đặt ở phía trước, cúi đầu yên lặng qùy xuống, hai gò má mềm mại trắng nõn đỏ bừng, thở cũng không dám thở mạnh.
Mộ Dung Ca khẽ nhướn đuôi mày, cô thắc mắc không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện mọi người xung quanh mình cũng đang cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất, tất cả đều im lặng không ai dám thở mạnh, chẳng lẽ có đại nhân vật đến?
Nhưng người còn chưa tới mà mọi người đã bày ra bộ dạng như thế không phải quá phô trương rồi sao? Cô lục tung mớ trí nhớ trong đầu xem có cảnh tượng nào giống như thế này không, nhưng Mộ Dung Ca trước đây hình như không tham gia yến hội trong Khánh Vương phủ bao giờ, thường chỉ có một mình Phượng Dịch đứng ra tiếp khách, nên trong đầu cô không có hình ảnh nào về việc này cả.
Có lẽ bị bầu không khí làm ảnh hưởng nên cô tự nhiên cũng thở chậm lại, chờ đợi đại nhân vật kia xuất hiện.
Đúng lúc đó, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, giọng nói kia rất thấp, nếu không phải đang ở sát ngay sau lưng cô thì e rằng tiếng nói đó sẽ bị gió thổi đi hòa cùng màn đêm mất.
“Tỷ tỷ, Tẫn Nhi vô dụng không cứu được tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, Tẫn Nhi sẽ tìm mọi cách để giúp tỷ tỷ ra ngoài.” – Mộ Dung Tẫn thừa dịp mọi người đang lùi sang hai bên, lặng lẽ đến sau lưng Mộ Dung Ca, hắn cần một cơ hội nói chuyện với tỷ tỷ.
Cả người Mộ Dung Ca run lên, Tẫn Nhi vì cứu cô nên mới đến Khánh Vương phủ? Hay là hắn đã sớm trốn thoát được rồi, nhưng vì muốn cứu cô nên mới rơi vào tay của Phượng Dịch và Lâm Vi?
Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, tưởng có thể nhìn thấy người thiếu niên tuấn mỹ kia, nhưng vừa quay lại đã không thấy bóng dáng của hắn nữa rồi. Cô đang kinh ngạc thì chợt nghe thấy một tiếng hô to làm cho cô giật mình, lập tức cúi đầu.
“Bái kiến Hạ quốc thái tử!”
“Bái kiến Hạ quốc thái tử!”
Tiếng gầm cao thấp nối tiếp nhau, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Hạ quốc thái tử chính là đại nhân vật mà mọi người đang quỳ gối chờ đợi? Là người có khuynh thế chi dung, quyền khuynh thiên hạ đó à? (dung mạo khuynh đảo thế gian, quyền uy bao chùm thiên hạ)
Cô cúi đầu một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân, nhưng ở chóp mũi bỗng nhiên bắt được một mùi hương thơm ngát thoảng qua, như có như không, mùi hương này không giống với những loại nước hoa mà cô đã từng ngửi qua, tuy không biết mùi hương này là hoa gì, nhưng nó rất nhẹ, chỉ thoang thoảng lúc có lúc không mà thôi, đêm nay có gió thổi nhẹ càng làm cho mùi hương nhàn nhạt này phiêu tán rất nhanh. Mộ Dung Ca nhìn Như Băng đang quỳ ở bên cạnh, cả người nàng ấy run rẩy, trông vô cùng khẩn trương làm sắc mặt càng thêm hồng.
Mộ Dung Ca không kìm được sự tò mò, cô muốn biết mùi hương thoang thoảng kia đến từ đâu, nghĩ là làm, cô khẽ ngẩng đầu lên. Lọt vào trong tầm mắt của cô là một bóng lưng màu đen đẹp tựa thiên tiên, bóng lưng đó như đang hòa lẫn cùng màn đêm, chỉ là một bóng lưng mà lại có khí thế bá đạo bức người, làm cho người khác phải cúi đầu xưng thần, phục tùng từ tận đáy lòng, có lỡ nhìn thấy liền không dám ngẩng đầu tiếp tục nhìn nữa.
Đây là người như thế nào mà chỉ cái bóng lưng đã có khí thế bức người như thế? Chưa cần nhìn thấy dung nhan của hắn, chưa nghe thấy hắn mở miệng nói một câu, chỉ bằng vào một bóng lưng đã khiến cho người ta phải vui vẻ phục tùng, không dám thở mạnh, không dám động đậy, yên lặng cúi đầu xưng hắn làm thần.
Người cũng đi qua rồi, Mộ Dung Ca đang định đứng lên, lại nghe thấy ở bên cạnh vang đến một tiếng thở dài đầy đau khổ.
“Thân cô bây giờ còn khó giữ được, đừng phí công nghĩ tới chuyện đó nữa, ở Khánh Vương phủ này thủ vệ nghiêm ngặt, chưa bao giờ có ai thoát được khỏi đây, nếu trốn đi mà bị bắt lại thì kết cục sẽ thê thảm lắm.” – Như Băng nắm chặt tay của Mộ Dung Ca, giọng nói hạ xuống mức thấp nhất chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Phi Tuyết đang đứng phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai nàng, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên cười khẩy. Phi Tuyết nhìn Như Băng, rồi châm chọc nói: “Giả từ giả bi.”
Lúc này, quản gia đã bắt đầu lùa các nàng đi tới chỗ yến hội để ca hát, nhảy múa giúp vui cho đám quan khách, các nàng không thể trốn được ánh mắt của hộ vệ ở tứ phía, đành phải đi theo, nên dù có nghe thấy câu nói của Phi Tuyết nhưng các nàng cũng không có phản ứng lại.
Mộ Dung Ca không nhìn Mộ Dung Tẫn nữa, chỉ im lặng cúi đầu nhìn xuống đất. Nhưng phong thái của Mộ Dung Tẫn lúc này lại như gió thổi mây bay [i](nhẹ nhàng, thờ ơ, lững lờ)[/i], cứ như người thiếu niên vừa lộ ra bộ mặt yếu đuối khi nãy không phải là hắn vậy, nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ra hắn đang cúi đầu nhưng đôi môi thì mím chặt, hai bàn tay dấu dưới ống tay áo đã nắm chặt lại thành đấm.
Dọc đường đi đến yến hội, cả đoàn người cùng trầm mặc, ai ai cũng đều có tâm tư và tính toán cho riêng mình.
Mộ Dung Ca cắn răng, vừa rồi bị ảnh hưởng từ cảm xúc của bản thể lưu lại nên cô không giữ được bình tĩnh, nhưng sau khi đã tỉnh táo lại, cô cảm giác được chính linh hồn của mình cũng đang giận dữ thật sự. Mộ Dung Tẫn mới chỉ 12 tuổi, đáng lý ra cậu bé phải được sống trong sự bảo bọc của người thân, nhưng bây giờ lại phải lưu lạc như một món đồ chơi! Phượng Dịch cùng Lâm Vi thật quá đáng, thật vô tình! Mộ Dung Ca trước đây lúc nào cũng suy nghĩ phải làm sao để đối xử tốt với bọn chúng, nàng ấy cũng chưa bao giờ làm gì tổn hại đến bọn chúng cả, ấy vậy mà bây giờ bọn chúng lại nhẫn tâm đem cả nhà Mộ Dung ra giày xéo, dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Chúng quẳng Mộ Dung Ca vào ca kĩ phòng thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ bọn chúng lại không buông tha cả Mộ Dung Tẫn!
Loại hành vi này, cho dù là Mộ Dung Ca trước đây hay cô bây giờ đều không thể chấp nhận được, cô cũng khó lòng bỏ qua cơn giận dữ đang ngày một to đùng ở trong ngực.
Thôi thôi, nếu cô đã chiếm lấy thân thể này thì cũng nên làm một chút gì đó cho “chủ cũ” mới phải.
Một tiếng gọi chỉ có hai từ “Tỷ tỷ!”, nhưng lại mang đầy đủ hàm xúc phức tạp làm cho người ta phải đau lòng, đến giờ tiếng gọi đó vẫn đang luẩn quẩn ở trong đầu, xé rách vô số dây thần kinh của cô, trong thâm tâm cô chỉ có một ý tưởng duy nhất, lặp đi lặp lại, đó là: Phải cứu Tẫn Nhi! Cứu chính mình!
Nhưng cô phải làm gì để vừa tự cứu mình, vừa cứu được người khác bây giờ? Chỉ dựa vào túi mê dược đang để ở trong tay áo sao? Hay là phải đi tìm người giúp đỡ đây?
Nhưng trong cái phủ Khánh Vương to lớn này, người nào cũng lạnh lùng vô tình, chỉ thích mình ở trên cao đạp người khác xuống đất, ốc còn không mang nổi mình ốc thì sẽ có ai muốn giúp cô đây?
Người thiện ý với cô nhất có lẽ chỉ mình Như Băng thôi. Nhưng, cô có thể tin Như Băng hoàn toàn sao? Không phải cô máu lạnh vô tình không muốn thân cận với Như Băng, mà vì trong hoàn cảnh này cô không được phép mất cảnh giác dù chỉ một phút giây nào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đoàn người đã đi đến nơi diễn ra yến hội – Thanh Phong viên.
Tim đập nhanh như trống đánh, cô cảm thấy rất bất an, mải bận suy nghĩ nên cô không phát hiện ra xung quanh mình có sự xáo trộn.
Mộ Dung Ca còn đang trầm mặc thì Như Băng ở bên cạnh đã kéo tay áo của cô, lúc này cô mới phát hiện đám ca kĩ cùng hạ nhân đứng ngoài vườn đang vội vội vàng vàng chạy sang hai hướng, phân biệt chia làm hai hàng lùi về phía sau. Như Băng ra dấu ý bảo cô phải cúi thấp đầu quỳ xuống nhưng cô không hiểu, Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn Như Băng định hỏi nhưng đã thấy nàng ấy thu hai tay đặt ở phía trước, cúi đầu yên lặng qùy xuống, hai gò má mềm mại trắng nõn đỏ bừng, thở cũng không dám thở mạnh.
Mộ Dung Ca khẽ nhướn đuôi mày, cô thắc mắc không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện mọi người xung quanh mình cũng đang cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất, tất cả đều im lặng không ai dám thở mạnh, chẳng lẽ có đại nhân vật đến?
Nhưng người còn chưa tới mà mọi người đã bày ra bộ dạng như thế không phải quá phô trương rồi sao? Cô lục tung mớ trí nhớ trong đầu xem có cảnh tượng nào giống như thế này không, nhưng Mộ Dung Ca trước đây hình như không tham gia yến hội trong Khánh Vương phủ bao giờ, thường chỉ có một mình Phượng Dịch đứng ra tiếp khách, nên trong đầu cô không có hình ảnh nào về việc này cả.
Có lẽ bị bầu không khí làm ảnh hưởng nên cô tự nhiên cũng thở chậm lại, chờ đợi đại nhân vật kia xuất hiện.
Đúng lúc đó, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, giọng nói kia rất thấp, nếu không phải đang ở sát ngay sau lưng cô thì e rằng tiếng nói đó sẽ bị gió thổi đi hòa cùng màn đêm mất.
“Tỷ tỷ, Tẫn Nhi vô dụng không cứu được tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, Tẫn Nhi sẽ tìm mọi cách để giúp tỷ tỷ ra ngoài.” – Mộ Dung Tẫn thừa dịp mọi người đang lùi sang hai bên, lặng lẽ đến sau lưng Mộ Dung Ca, hắn cần một cơ hội nói chuyện với tỷ tỷ.
Cả người Mộ Dung Ca run lên, Tẫn Nhi vì cứu cô nên mới đến Khánh Vương phủ? Hay là hắn đã sớm trốn thoát được rồi, nhưng vì muốn cứu cô nên mới rơi vào tay của Phượng Dịch và Lâm Vi?
Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, tưởng có thể nhìn thấy người thiếu niên tuấn mỹ kia, nhưng vừa quay lại đã không thấy bóng dáng của hắn nữa rồi. Cô đang kinh ngạc thì chợt nghe thấy một tiếng hô to làm cho cô giật mình, lập tức cúi đầu.
“Bái kiến Hạ quốc thái tử!”
“Bái kiến Hạ quốc thái tử!”
Tiếng gầm cao thấp nối tiếp nhau, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Hạ quốc thái tử chính là đại nhân vật mà mọi người đang quỳ gối chờ đợi? Là người có khuynh thế chi dung, quyền khuynh thiên hạ đó à? (dung mạo khuynh đảo thế gian, quyền uy bao chùm thiên hạ)
Cô cúi đầu một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân, nhưng ở chóp mũi bỗng nhiên bắt được một mùi hương thơm ngát thoảng qua, như có như không, mùi hương này không giống với những loại nước hoa mà cô đã từng ngửi qua, tuy không biết mùi hương này là hoa gì, nhưng nó rất nhẹ, chỉ thoang thoảng lúc có lúc không mà thôi, đêm nay có gió thổi nhẹ càng làm cho mùi hương nhàn nhạt này phiêu tán rất nhanh. Mộ Dung Ca nhìn Như Băng đang quỳ ở bên cạnh, cả người nàng ấy run rẩy, trông vô cùng khẩn trương làm sắc mặt càng thêm hồng.
Mộ Dung Ca không kìm được sự tò mò, cô muốn biết mùi hương thoang thoảng kia đến từ đâu, nghĩ là làm, cô khẽ ngẩng đầu lên. Lọt vào trong tầm mắt của cô là một bóng lưng màu đen đẹp tựa thiên tiên, bóng lưng đó như đang hòa lẫn cùng màn đêm, chỉ là một bóng lưng mà lại có khí thế bá đạo bức người, làm cho người khác phải cúi đầu xưng thần, phục tùng từ tận đáy lòng, có lỡ nhìn thấy liền không dám ngẩng đầu tiếp tục nhìn nữa.
Đây là người như thế nào mà chỉ cái bóng lưng đã có khí thế bức người như thế? Chưa cần nhìn thấy dung nhan của hắn, chưa nghe thấy hắn mở miệng nói một câu, chỉ bằng vào một bóng lưng đã khiến cho người ta phải vui vẻ phục tùng, không dám thở mạnh, không dám động đậy, yên lặng cúi đầu xưng hắn làm thần.
Người cũng đi qua rồi, Mộ Dung Ca đang định đứng lên, lại nghe thấy ở bên cạnh vang đến một tiếng thở dài đầy đau khổ.
Bình luận truyện