Thiếp Khuynh Thành
Chương 89: Chột dạ
Lưu Vân lạnh lùng tước kiếm trong tay Ánh Tuyết, đanh giọng uy hiếp: “Nếu ngươi dám cả gan động đến Mộ Dung cô nương, ta sẽ không khách khí đâm thanh kiếm này vào bụng ngươi.” – Khi còn ở Phong quốc, y đã phát hiện ra thái độ thù địch của Ánh Tuyết đối với Mộ Dung Ca. Hôm nay Mộ Dung Ca vừa hồi phủ, ả đã tìm đến muốn gây khó dễ.
Ánh Tuyết vừa rồi còn rất hung hãn, nhưng chỉ một câu này đã khiến sắc mặt ả trở nên trắng nhợt, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa vô cùng ngoạn mục. Ả hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Vân, nghiến răng nghiến lợi nói. – “Ngươi còn chưa có tư cách uy hiếp ta!”
“Lưu Vân, không cần phí lời nói với súc sinh.” – Trong phòng truyền đến câu nói lạnh lùng của Mộ Dung Ca.
Một trận gió mát thổi tới, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện vài chú chim sẻ kêu ríu rít thật êm tai.
Khéo thay, bọn chúng cùng đồng loạt thả xuống thứ chất thải màu trắng.
Lưu Vân thân có võ công nên tính cảnh giác rất cao, thứ đó vừa rơi xuống y đã nghiêng mình tránh thoát nên không bị trúng chiêu.
Nhưng Ánh Tuyết không được tốt như vậy, toàn bộ thứ chất thải màu trắng rơi hết lên người ả, gương mặt ả lúc này khi xanh khi trắng, nhất thời lại có vẻ quyến rũ rất riêng.
“Ghê tởm!” – Ánh Tuyết tức giận gắt lên, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay lau đi thứ chất thải đang bám trên người mình, nhưng vẫn không thể tẩy hết mùi thối. Khi nãy ả đã muốn tức giận trước câu nói của Mộ Dung Ca, định đáp trả nhưng không ngờ ông trời lại giáng tai họa bất ngờ xuống đầu ả như vậy.
Gương mặt Lưu Vân không biểu hiện cảm xúc nào, nhưng không khó để nhận ra ý cười trong đôi mắt y, bọn chim nhỏ này cũng thật tinh mắt nha!
Sau khi lau sạch trên người, Ánh Tuyết đẩy cửa phòng, vừa bước chân vào bên trong ả đã dùng ánh mắt sắc như đao kiếm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ca và Như Băng đang ngồi trên giường, ả lạnh giọng nói: “Mộ Dung Ca, dù bây giờ ngươi có là quản gia chỉ nghe lệnh một mình Thái tử ,thì ngươi cũng không có tư cách sỉ nhục ta!”
“Ta có sỉ nhục ngươi sao?” – Đuôi lông mày Mộ Dung Ca nhẹ kéo lên, khóe miệng tươi cười hỏi ngược lại.
“Ngươi!…” – Ánh Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chỉ thẳng tay vào Mộ Dung Ca, nếu ả nói có thì khác nào tự thừa nhận mình là súc sinh, còn nếu nói không lại hết lý do để trách mắng Mộ Dung Ca. Khốn khiếp!
Mộ Dung Ca mỉm cười, thoáng trao đổi ánh mắt với Như Băng, lúc này cô mới cất tiếng: “Ánh Tuyết cô nương, có chuyện gì cứ nói thẳng đừng ngại. Chà, căn phòng này vừa được quét dọn sạch sẽ xong, sao lại có mùi gì khó chịu vậy? Không phải từ người của cô nương ra đấy chứ?” – Có phải trông cô trước kia rất dễ bắt nạt nên bây giờ có nhiều người muốn đến ra oai phải không? Đã vậy từ nay về sau cô sẽ không hiền lành nhẫn nhịn nữa. Sau này cô sẽ phải sống ở nơi đây, ngoại trừ lúc ở trước mặt Nguyên Kỳ, còn lại cô sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối hèn mọn trước mặt bất cứ ai khác.
Hình như trước đây đã từng có người nói với cô rằng, đôi khi trông cô cũng rất đáng sợ.
Chỉ cần hai ba câu nói cùng nụ cười mỉm trên môi, Mộ Dung Ca đã khiến Ánh Tuyết tức điên, gương mặt ả khi hồng khi đen, những ngón tay không ngừng run rẩy, ngực phập phồng theo từng lần thở gấp, ả cố gắng hít thở thật sâu mới tạm thời chặn được cơn phẫn nộ đang trào dâng, lúc này mà mất đi lý trí vì những câu nói này thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, ả tự nhắc mình đừng để mắc bẫy của Mộ Dung Ca!
“Như Băng là phạm nhân không thể rời khỏi nhà lao. Đây là phép tắc của phủ Thái tử.” – Ánh Tuyết lạnh lùng bước tới.
Mộ Dung Ca gật đầu, – “Ta đã biết, còn việc gì nữa không?”
“Ngươi mau đưa nàng quay về nhà giam.” – Ánh Tuyết nói tiếp, giọng điệu có phần vội vã.
Mộ Dung Ca nhìn thấu ý đồ của ả, bèn khẽ cười: “Theo ta được biết, Như Băng chưa từng nhận tội danh đó, dù cho mỗi ngày đều phải chịu nhục hình tra khảo nhưng nàng ấy vẫn không nhận. Nếu chưa từng nhận tội thì sao nói là kẻ có tội?! Ánh Tuyết, nhân đây ta cũng nhắc nhở ngươi, ngươi chỉ là một tỳ nữ có danh nhất đẳng, mà ta làm việc không cần ngươi khoa tay múa chân!”
“Đây là mệnh lệnh của Thái tử phi.” – Trong giọng nói của Ánh Tuyết có phần lo lắng. Nếu để Như Băng gỡ được tội thì ả sẽ gặp phiền phức lớn. Chuyện này do chính ả bày ra, nếu Mộ Dung Ca cố tình điều tra nhất định sẽ tìm ra ả. Mặc dù tất cả chứng cứ đã bị tiêu hủy nhưng ả vẫn không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Nếu Như Băng quay trở lại nhà giam, đêm nay ả sẽ tìm cách giết người diệt khẩu.
Như Băng lo lắng thấp giọng nói: “Đưa ta trở lại nhà lao thôi.” – Nếu bây giờ đụng tới Lâm Thiện Nhã, nhất định chúng sẽ vin vào thân phận tỳ nữ đê hèn để ép nàng phải chết, mau chóng kết thúc vụ việc này.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng vỗ về trấn an, tiếp tục nói với Ánh Tuyết: “Ngươi nói đây là mệnh lệnh của Thái tử phi? Vậy ta phải đi yết kiến người để nói rõ việc này.”
“Mộ Dung Ca…” – Ánh Tuyết không ngờ Mộ Dung Ca lại không hề biết điều như vậy, cứng rắn muốn đi đến cùng, tại sao tính cách của nàng ta khác xa so với trước đây vậy?
“Xin mời Ánh Tuyết cô nương đi trước dẫn đường.” – Mộ Dung Ca chưa nói xong đã đứng dậy muốn đi ngay tức khắc.
Ánh Tuyết thầm nghiến răng, cố nén tức giận trong lòng, ả phải tỉnh táo lại, mau chóng nghĩ ra kế sách tiếp theo, bằng không hậu quả khôn lường. Sự xuất hiện của Mộ Dung Ca đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của ả. Ánh Tuyết lùi lại một bước, nhìn Mộ Dung Ca rồi nói: “Mộ Dung cô nương mới đến nên nghỉ ngơi cho khỏe, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, cô nương không nên tới phá giấc ngủ của Thái tử phi.”
“Vậy à?” – Mộ Dung Ca nhẹ nở nụ cười lạnh nhạt. Đang giờ ngủ trưa? Cô dùng ánh mắt sắc bén thăm dò Ánh Tuyết.
Bị người khác nhìn chằm chằm khiến Ánh Tuyết cảm thấy rất không thoải mái, cái nhìn của Mộ Dung Ca khiến ả chột dạ.
Những biểu hiện thay đổi trên gương mặt Ánh Tuyết không thể lọt khỏi tầm mắt của Mộ Dung Ca, chúng khiến nụ cười trên môi cô càng thêm rực rỡ.
Ánh Tuyết căng thẳng nhíu mày, sự tự tin lúc ban đầu nay biến thành hoang mang hoảng loạn, ả phải mau chóng đi gặp Lâm Thiện Nhã. – “Ta… ta còn có việc phải làm, ta đi trước.”
Mộ Dung Ca cười nhạt, chờ khi Ánh Tuyết rời khỏi, cô mới ung dung đứng dậy, dịu dàng nói với Như Băng: “Cô yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt, Lưu Vân sẽ ở ngoài cửa canh cho cô. Tôi còn một số việc cần phải giải quyết.”
Như Băng gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò thêm: “Đừng cố sức quá, tôi có thể sống đến hôm nay đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
“Như Băng, cô đừng lo lắng, tôi chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc.” – Giọng nói Mộ Dung Ca trầm xuống.
Vẻ kiên định của Mộ Dung Ca khiến Như Băng an tâm hơn nhiều. Nàng “Ừ!” một tiếng rồi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại bắt đầu đi vào giấc ngủ.
…
Bạc Khanh Các.
Lâm Thiện Nhã đang ngồi nghỉ ở trước sân.
Nàng mới nhận được tin Mộ Dung Ca vừa đến phủ Thái tử đã được Nguyên Kỳ bổ nhiệm làm quản gia, hơn nữa chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình chàng. Hiện giờ nó còn đang ở nhà lao, ý đố muốn đưa Như Băng ra ngoài.
“Thái tử phi, chúng ta nên làm gì bây giờ?” – Sắc mặt Xảo Vân có phần nghiêm trọng. Thái độ của Thái tử đối với Thái tử phi hiện nay không được tốt, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt. Đây vốn là bản tính của Thái tử, nhưng từ khi Mộ Dung Ca xuất hiện khiến Xảo Vân cảm thấy lo lắng vô cùng, nàng không muốn có bất kì kẻ nào đe dọa đến địa vị của Thái tử phi.
Lâm Thiện Nhã trông có vẻ ung dung, nhưng đáy mắt lại ánh lên tia nhìn sắc lạnh, nàng cười: “Nếu Mộ Dung Ca đã có động tĩnh, bản cung cũng không thể ngồi im nhìn được, cứ để nó sống thêm vài ngày nữa đi.
“Theo nô tỳ thấy, lý do chủ yếu khiến nó quay về đây là vì đứa tỳ nữ tên Như Băng kia. Như Băng chỉ là một tỳ nữ hạ đẳng, dù có phải chết cũng chẳng ai dám đứng ra minh oan, nhưng sau khi ra khỏi biệt viện của Thái tử, Mộ Dung Ca lập tức đến nhà lao cứu Như Băng, còn cho mấy tên phụ nhân nghỉ việc.” – Xảo Vân nhíu mày.
“Xem ra bản phi phải gặp nó một lần rồi.” – Lâm Thiện Nhã ngắm nghía bó hắc liên (hoa sen màu đen) đặt trên bàn trang điểm, miệng mỉm cười.
Xảo Vân không hiểu, – “Thái Tử phi, người nói vậy là có ý gì ạ?” – Chẳng lẽ Mộ Dung Ca sẽ đến gặp Thái tử phi ư?
“Thái tử coi trọng nó như vậy, nhất định vì nó có chỗ lợi hại hơn người. Nếu đã vậy, đương nhiên Ánh Tuyết không thể là đối thủ của Mộ Dung Ca.” – Lâm Thiện Nhã đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, đưa tay nhẹ vuốt cánh hoa hắc liên, nàng nói với Xảo Vân. – “Mau thay y phục cho ta!”
Nàng muốn nhìn xem Mộ Dung Ca kia có cái gì hơn người?
“Bẩm Thái tử phi, Ánh Tuyết xin cầu kiến.”
Ngoài cửa truyền đến lời bẩm báo của tỳ nữ.
Lâm Thiện Nhã khẽ nheo mắt, nói vọng ra: “Đưa nàng vào thiên phòng chờ.”
(*)Thiên Phòng: Phòng chính, nơi tiếp khách.
“Sao Ánh Tuyết lại tới đây?” – Xảo Vân ngạc nhiên, tay vẫn nhanh chóng thay y phục cho Lâm Thiện Nhã.
“Chuyện của Như Băng là do một tay nàng ta bày ra, bản phi vì nể tình nàng ta đã hầu hạ Thái tử nhiều năm nên mới ngầm chấp thuận. Lúc này tới đây hẳn là muốn cầu xin ta cứu nàng ấy.” – Lâm Thiện Nhã nâng cao chiếc cằm hoàn mỹ, ánh mắt hơi nheo lại.
“Nàng ta quá đề cao mình rồi, Thái tử phi tôn quý sao có thể giúp nàng ta làm mấy việc đó. Lúc trước nô tỳ nghe thấy việc này đã biết chủ mưu đứng đằng sau là Ánh Tuyết, nhưng hôm nay biết không thể dấu diếm được nữa nàng ta mới nghĩ đến việc đi cầu xin Thái tử phi, hừ, quá muộn rồi đấy.” – Xào Vân hừ lạnh. Ánh Tuyết ỷ vào việc mình là người hầu cận bên cạnh Thái tử nên luôn nghĩ rằng kẻ khác cũng phải kiêng dè nàng ta.
Lâm Thiện Nhã khẽ nhếch miệng cười nhưng không nói gì thêm.
Theo như nàng thấy, trước đây Ánh Tuyết không phải kẻ lỗ mãng như vậy, nhưng từ khi gặp chuyện với Mộ Dung Ca, và bị Triệu Tử Duy phế bỏ võ công, bị nội thương dẫn đến cả đời không thể có con nên mới làm ra những hành vi thiếu chừng mực thế này.
Người như vậy không thể ở bên cạnh Thái tử được nữa, có giữ bên người cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Thế nhưng Nguyên Kỳ vẫn giữ lại Ánh Tuyết cho đến tận bây giờ, e rằng chàng còn có dụng ý khác.
Vì thế Lâm Thiện Nhã cũng đang do dự không biết nên xử lý Ánh Tuyết như thế nào.
Ở Thiên phòng.
Ánh Tuyết thấp thỏm mãi không yên, nhẽ ra ả nên đến gặp Lâm Thiện Nhã sớm hơn, nhưng vì trong lòng vẫn luôn cho rằng Như Băng tất không thể thoát được tội danh này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt nhận tội hoặc bị hành hạ cho đến chết nên không cần thiết đến gặp Lâm Thiện Nhã nữa, nhưng không ngờ nó lại kiên cường đến vậy, kiên quyết không chịu nhận tội. Hơn nữa giờ lại có sự xuất hiện của Mộ Dung Ca, đến lúc này ả mới cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.
Bất an như ngồi trên đống lửa, một lát sau thấy có người đi đến, Ánh Tuyết lập tức đứng dậy, miệng cười tươi nhìn sang, ai ngờ kẻ tới không phải Lâm Thiện Nhã, mà là… Mộ Dung Ca!
Mộ Dung Ca thấy nụ cười của Ánh Tuyết cứng lại, bèn che miệng cười tủm: “Ta đang rảnh rỗi nên tới đây xin yết kiến Thái tử phi, không ngờ may mắn hôm nay Thái tử phi lại chưa đi nghỉ.”
Ánh Tuyết khó chịu nhìn Mộ Dung Ca, hai cánh môi ả run run, sắc mặt biến hóa trăm kiểu biểu cảm, cuối cùng cúi đầu lạnh lùng nói: “Ừ may lắm, người còn chưa đi nghỉ nên chúng ta không phải chờ lâu.” – Mộ Dung Ca, ngươi còn giả vờ!
“Tham kiến Thái tử phi.” – Ngoài cửa vang lên tiếng nói của đám tỳ nữ gác cửa.
Mộ Dung Ca và Ánh Tuyết đồng thời nhìn ra ngoài, thấy Lâm Thiện Nhã thướt tha đi đến.
Quả không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!
Không cần trang điểm quá cầu kì mà vẫn vô cùng xinh đẹp, đồ trang sức nền nã làm nổi bật sự sang trọng, đây mới đúng là tú sắc chiếu nhân, là minh châu mỹ ngọc, ánh sáng thần tiên tỏa ra bốn phía, tựa tiên nữ giáng trần.
Ánh Tuyết vừa rồi còn rất hung hãn, nhưng chỉ một câu này đã khiến sắc mặt ả trở nên trắng nhợt, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa vô cùng ngoạn mục. Ả hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Vân, nghiến răng nghiến lợi nói. – “Ngươi còn chưa có tư cách uy hiếp ta!”
“Lưu Vân, không cần phí lời nói với súc sinh.” – Trong phòng truyền đến câu nói lạnh lùng của Mộ Dung Ca.
Một trận gió mát thổi tới, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện vài chú chim sẻ kêu ríu rít thật êm tai.
Khéo thay, bọn chúng cùng đồng loạt thả xuống thứ chất thải màu trắng.
Lưu Vân thân có võ công nên tính cảnh giác rất cao, thứ đó vừa rơi xuống y đã nghiêng mình tránh thoát nên không bị trúng chiêu.
Nhưng Ánh Tuyết không được tốt như vậy, toàn bộ thứ chất thải màu trắng rơi hết lên người ả, gương mặt ả lúc này khi xanh khi trắng, nhất thời lại có vẻ quyến rũ rất riêng.
“Ghê tởm!” – Ánh Tuyết tức giận gắt lên, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay lau đi thứ chất thải đang bám trên người mình, nhưng vẫn không thể tẩy hết mùi thối. Khi nãy ả đã muốn tức giận trước câu nói của Mộ Dung Ca, định đáp trả nhưng không ngờ ông trời lại giáng tai họa bất ngờ xuống đầu ả như vậy.
Gương mặt Lưu Vân không biểu hiện cảm xúc nào, nhưng không khó để nhận ra ý cười trong đôi mắt y, bọn chim nhỏ này cũng thật tinh mắt nha!
Sau khi lau sạch trên người, Ánh Tuyết đẩy cửa phòng, vừa bước chân vào bên trong ả đã dùng ánh mắt sắc như đao kiếm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ca và Như Băng đang ngồi trên giường, ả lạnh giọng nói: “Mộ Dung Ca, dù bây giờ ngươi có là quản gia chỉ nghe lệnh một mình Thái tử ,thì ngươi cũng không có tư cách sỉ nhục ta!”
“Ta có sỉ nhục ngươi sao?” – Đuôi lông mày Mộ Dung Ca nhẹ kéo lên, khóe miệng tươi cười hỏi ngược lại.
“Ngươi!…” – Ánh Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chỉ thẳng tay vào Mộ Dung Ca, nếu ả nói có thì khác nào tự thừa nhận mình là súc sinh, còn nếu nói không lại hết lý do để trách mắng Mộ Dung Ca. Khốn khiếp!
Mộ Dung Ca mỉm cười, thoáng trao đổi ánh mắt với Như Băng, lúc này cô mới cất tiếng: “Ánh Tuyết cô nương, có chuyện gì cứ nói thẳng đừng ngại. Chà, căn phòng này vừa được quét dọn sạch sẽ xong, sao lại có mùi gì khó chịu vậy? Không phải từ người của cô nương ra đấy chứ?” – Có phải trông cô trước kia rất dễ bắt nạt nên bây giờ có nhiều người muốn đến ra oai phải không? Đã vậy từ nay về sau cô sẽ không hiền lành nhẫn nhịn nữa. Sau này cô sẽ phải sống ở nơi đây, ngoại trừ lúc ở trước mặt Nguyên Kỳ, còn lại cô sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối hèn mọn trước mặt bất cứ ai khác.
Hình như trước đây đã từng có người nói với cô rằng, đôi khi trông cô cũng rất đáng sợ.
Chỉ cần hai ba câu nói cùng nụ cười mỉm trên môi, Mộ Dung Ca đã khiến Ánh Tuyết tức điên, gương mặt ả khi hồng khi đen, những ngón tay không ngừng run rẩy, ngực phập phồng theo từng lần thở gấp, ả cố gắng hít thở thật sâu mới tạm thời chặn được cơn phẫn nộ đang trào dâng, lúc này mà mất đi lý trí vì những câu nói này thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, ả tự nhắc mình đừng để mắc bẫy của Mộ Dung Ca!
“Như Băng là phạm nhân không thể rời khỏi nhà lao. Đây là phép tắc của phủ Thái tử.” – Ánh Tuyết lạnh lùng bước tới.
Mộ Dung Ca gật đầu, – “Ta đã biết, còn việc gì nữa không?”
“Ngươi mau đưa nàng quay về nhà giam.” – Ánh Tuyết nói tiếp, giọng điệu có phần vội vã.
Mộ Dung Ca nhìn thấu ý đồ của ả, bèn khẽ cười: “Theo ta được biết, Như Băng chưa từng nhận tội danh đó, dù cho mỗi ngày đều phải chịu nhục hình tra khảo nhưng nàng ấy vẫn không nhận. Nếu chưa từng nhận tội thì sao nói là kẻ có tội?! Ánh Tuyết, nhân đây ta cũng nhắc nhở ngươi, ngươi chỉ là một tỳ nữ có danh nhất đẳng, mà ta làm việc không cần ngươi khoa tay múa chân!”
“Đây là mệnh lệnh của Thái tử phi.” – Trong giọng nói của Ánh Tuyết có phần lo lắng. Nếu để Như Băng gỡ được tội thì ả sẽ gặp phiền phức lớn. Chuyện này do chính ả bày ra, nếu Mộ Dung Ca cố tình điều tra nhất định sẽ tìm ra ả. Mặc dù tất cả chứng cứ đã bị tiêu hủy nhưng ả vẫn không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Nếu Như Băng quay trở lại nhà giam, đêm nay ả sẽ tìm cách giết người diệt khẩu.
Như Băng lo lắng thấp giọng nói: “Đưa ta trở lại nhà lao thôi.” – Nếu bây giờ đụng tới Lâm Thiện Nhã, nhất định chúng sẽ vin vào thân phận tỳ nữ đê hèn để ép nàng phải chết, mau chóng kết thúc vụ việc này.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng vỗ về trấn an, tiếp tục nói với Ánh Tuyết: “Ngươi nói đây là mệnh lệnh của Thái tử phi? Vậy ta phải đi yết kiến người để nói rõ việc này.”
“Mộ Dung Ca…” – Ánh Tuyết không ngờ Mộ Dung Ca lại không hề biết điều như vậy, cứng rắn muốn đi đến cùng, tại sao tính cách của nàng ta khác xa so với trước đây vậy?
“Xin mời Ánh Tuyết cô nương đi trước dẫn đường.” – Mộ Dung Ca chưa nói xong đã đứng dậy muốn đi ngay tức khắc.
Ánh Tuyết thầm nghiến răng, cố nén tức giận trong lòng, ả phải tỉnh táo lại, mau chóng nghĩ ra kế sách tiếp theo, bằng không hậu quả khôn lường. Sự xuất hiện của Mộ Dung Ca đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của ả. Ánh Tuyết lùi lại một bước, nhìn Mộ Dung Ca rồi nói: “Mộ Dung cô nương mới đến nên nghỉ ngơi cho khỏe, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, cô nương không nên tới phá giấc ngủ của Thái tử phi.”
“Vậy à?” – Mộ Dung Ca nhẹ nở nụ cười lạnh nhạt. Đang giờ ngủ trưa? Cô dùng ánh mắt sắc bén thăm dò Ánh Tuyết.
Bị người khác nhìn chằm chằm khiến Ánh Tuyết cảm thấy rất không thoải mái, cái nhìn của Mộ Dung Ca khiến ả chột dạ.
Những biểu hiện thay đổi trên gương mặt Ánh Tuyết không thể lọt khỏi tầm mắt của Mộ Dung Ca, chúng khiến nụ cười trên môi cô càng thêm rực rỡ.
Ánh Tuyết căng thẳng nhíu mày, sự tự tin lúc ban đầu nay biến thành hoang mang hoảng loạn, ả phải mau chóng đi gặp Lâm Thiện Nhã. – “Ta… ta còn có việc phải làm, ta đi trước.”
Mộ Dung Ca cười nhạt, chờ khi Ánh Tuyết rời khỏi, cô mới ung dung đứng dậy, dịu dàng nói với Như Băng: “Cô yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt, Lưu Vân sẽ ở ngoài cửa canh cho cô. Tôi còn một số việc cần phải giải quyết.”
Như Băng gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò thêm: “Đừng cố sức quá, tôi có thể sống đến hôm nay đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
“Như Băng, cô đừng lo lắng, tôi chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc.” – Giọng nói Mộ Dung Ca trầm xuống.
Vẻ kiên định của Mộ Dung Ca khiến Như Băng an tâm hơn nhiều. Nàng “Ừ!” một tiếng rồi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại bắt đầu đi vào giấc ngủ.
…
Bạc Khanh Các.
Lâm Thiện Nhã đang ngồi nghỉ ở trước sân.
Nàng mới nhận được tin Mộ Dung Ca vừa đến phủ Thái tử đã được Nguyên Kỳ bổ nhiệm làm quản gia, hơn nữa chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình chàng. Hiện giờ nó còn đang ở nhà lao, ý đố muốn đưa Như Băng ra ngoài.
“Thái tử phi, chúng ta nên làm gì bây giờ?” – Sắc mặt Xảo Vân có phần nghiêm trọng. Thái độ của Thái tử đối với Thái tử phi hiện nay không được tốt, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt. Đây vốn là bản tính của Thái tử, nhưng từ khi Mộ Dung Ca xuất hiện khiến Xảo Vân cảm thấy lo lắng vô cùng, nàng không muốn có bất kì kẻ nào đe dọa đến địa vị của Thái tử phi.
Lâm Thiện Nhã trông có vẻ ung dung, nhưng đáy mắt lại ánh lên tia nhìn sắc lạnh, nàng cười: “Nếu Mộ Dung Ca đã có động tĩnh, bản cung cũng không thể ngồi im nhìn được, cứ để nó sống thêm vài ngày nữa đi.
“Theo nô tỳ thấy, lý do chủ yếu khiến nó quay về đây là vì đứa tỳ nữ tên Như Băng kia. Như Băng chỉ là một tỳ nữ hạ đẳng, dù có phải chết cũng chẳng ai dám đứng ra minh oan, nhưng sau khi ra khỏi biệt viện của Thái tử, Mộ Dung Ca lập tức đến nhà lao cứu Như Băng, còn cho mấy tên phụ nhân nghỉ việc.” – Xảo Vân nhíu mày.
“Xem ra bản phi phải gặp nó một lần rồi.” – Lâm Thiện Nhã ngắm nghía bó hắc liên (hoa sen màu đen) đặt trên bàn trang điểm, miệng mỉm cười.
Xảo Vân không hiểu, – “Thái Tử phi, người nói vậy là có ý gì ạ?” – Chẳng lẽ Mộ Dung Ca sẽ đến gặp Thái tử phi ư?
“Thái tử coi trọng nó như vậy, nhất định vì nó có chỗ lợi hại hơn người. Nếu đã vậy, đương nhiên Ánh Tuyết không thể là đối thủ của Mộ Dung Ca.” – Lâm Thiện Nhã đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, đưa tay nhẹ vuốt cánh hoa hắc liên, nàng nói với Xảo Vân. – “Mau thay y phục cho ta!”
Nàng muốn nhìn xem Mộ Dung Ca kia có cái gì hơn người?
“Bẩm Thái tử phi, Ánh Tuyết xin cầu kiến.”
Ngoài cửa truyền đến lời bẩm báo của tỳ nữ.
Lâm Thiện Nhã khẽ nheo mắt, nói vọng ra: “Đưa nàng vào thiên phòng chờ.”
(*)Thiên Phòng: Phòng chính, nơi tiếp khách.
“Sao Ánh Tuyết lại tới đây?” – Xảo Vân ngạc nhiên, tay vẫn nhanh chóng thay y phục cho Lâm Thiện Nhã.
“Chuyện của Như Băng là do một tay nàng ta bày ra, bản phi vì nể tình nàng ta đã hầu hạ Thái tử nhiều năm nên mới ngầm chấp thuận. Lúc này tới đây hẳn là muốn cầu xin ta cứu nàng ấy.” – Lâm Thiện Nhã nâng cao chiếc cằm hoàn mỹ, ánh mắt hơi nheo lại.
“Nàng ta quá đề cao mình rồi, Thái tử phi tôn quý sao có thể giúp nàng ta làm mấy việc đó. Lúc trước nô tỳ nghe thấy việc này đã biết chủ mưu đứng đằng sau là Ánh Tuyết, nhưng hôm nay biết không thể dấu diếm được nữa nàng ta mới nghĩ đến việc đi cầu xin Thái tử phi, hừ, quá muộn rồi đấy.” – Xào Vân hừ lạnh. Ánh Tuyết ỷ vào việc mình là người hầu cận bên cạnh Thái tử nên luôn nghĩ rằng kẻ khác cũng phải kiêng dè nàng ta.
Lâm Thiện Nhã khẽ nhếch miệng cười nhưng không nói gì thêm.
Theo như nàng thấy, trước đây Ánh Tuyết không phải kẻ lỗ mãng như vậy, nhưng từ khi gặp chuyện với Mộ Dung Ca, và bị Triệu Tử Duy phế bỏ võ công, bị nội thương dẫn đến cả đời không thể có con nên mới làm ra những hành vi thiếu chừng mực thế này.
Người như vậy không thể ở bên cạnh Thái tử được nữa, có giữ bên người cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Thế nhưng Nguyên Kỳ vẫn giữ lại Ánh Tuyết cho đến tận bây giờ, e rằng chàng còn có dụng ý khác.
Vì thế Lâm Thiện Nhã cũng đang do dự không biết nên xử lý Ánh Tuyết như thế nào.
Ở Thiên phòng.
Ánh Tuyết thấp thỏm mãi không yên, nhẽ ra ả nên đến gặp Lâm Thiện Nhã sớm hơn, nhưng vì trong lòng vẫn luôn cho rằng Như Băng tất không thể thoát được tội danh này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt nhận tội hoặc bị hành hạ cho đến chết nên không cần thiết đến gặp Lâm Thiện Nhã nữa, nhưng không ngờ nó lại kiên cường đến vậy, kiên quyết không chịu nhận tội. Hơn nữa giờ lại có sự xuất hiện của Mộ Dung Ca, đến lúc này ả mới cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.
Bất an như ngồi trên đống lửa, một lát sau thấy có người đi đến, Ánh Tuyết lập tức đứng dậy, miệng cười tươi nhìn sang, ai ngờ kẻ tới không phải Lâm Thiện Nhã, mà là… Mộ Dung Ca!
Mộ Dung Ca thấy nụ cười của Ánh Tuyết cứng lại, bèn che miệng cười tủm: “Ta đang rảnh rỗi nên tới đây xin yết kiến Thái tử phi, không ngờ may mắn hôm nay Thái tử phi lại chưa đi nghỉ.”
Ánh Tuyết khó chịu nhìn Mộ Dung Ca, hai cánh môi ả run run, sắc mặt biến hóa trăm kiểu biểu cảm, cuối cùng cúi đầu lạnh lùng nói: “Ừ may lắm, người còn chưa đi nghỉ nên chúng ta không phải chờ lâu.” – Mộ Dung Ca, ngươi còn giả vờ!
“Tham kiến Thái tử phi.” – Ngoài cửa vang lên tiếng nói của đám tỳ nữ gác cửa.
Mộ Dung Ca và Ánh Tuyết đồng thời nhìn ra ngoài, thấy Lâm Thiện Nhã thướt tha đi đến.
Quả không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!
Không cần trang điểm quá cầu kì mà vẫn vô cùng xinh đẹp, đồ trang sức nền nã làm nổi bật sự sang trọng, đây mới đúng là tú sắc chiếu nhân, là minh châu mỹ ngọc, ánh sáng thần tiên tỏa ra bốn phía, tựa tiên nữ giáng trần.
Bình luận truyện