Thiếp Thân Đặc Công
Chương 22: Tính toán của Lâm Chính Dương
Lâm Thiên Tuyết mặt lạnh lùng, trực tiếp di thang máy lên tầng 18.
Cứ nghĩ đến bộ mặt đáng ghét của Phương Dật Thiên nàng lại tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng có khi nào phải chịu ủy khuất lớn như vậy?
Thân là thiên kim Đại tiểu thư nàng đi đâu cũng có tùy tùng, cung cung kính kính, nhưng nay lại bị một tên bảo an nho nhỏ khi nhục, chống đối, khinh nhờn, hơn nữa ngay cả ba ba cũng muốn giúp đỡ tên bảo an kia, nàng thật không nghĩ ra, hắn có gì đặc biệt hơn người?
Trước mặt bao nhiêu người, vậy mà ba ba lại nghe theo tên bảo an kia yêu cầu mình đem xe ra bãi đỗ xe, rõ ràng là làm mất mặt mình trước mặt mọi người.
Trước cửa công ty không được dừng xe sao? Vì sao trước kia mình dừng ở đó không ai nói gì? Tên bảo an đáng ghét không biết tốt xấu.........Nàng càng nghĩ càng tức, vốn tâm tình đã không tốt giờ lại càng buồn bực.
Tòa nhà Hoa Thiên tầng 18 đều là nơi làm việc của chủ tịch và các nhân viên cấp cao, có văn phòng chủ tịch, văn phòng trợ lý chủ tịch, phòng họp, phòng nghỉ, phòng giải trí .........
Lâm Thiên Tuyết đợi thang máy lên tầng 18 sau đó lập tức đến trước cửa văn phòng chủ tịch ' thùng thùng ' muốn trực tiếp đẩy cửa, không phải gõ cửa mà vào.
Toàn bộ Hoa Thiên tập đoàn cũng chỉ có nàng dám làm như thế.
Bên trong phòng chủ tịch có ba người, Lâm Chính Dương, bên cạnh là một nam tử mạnh mẽ sắc bén, giống như mãnh hổ, người này là cận vệ tên Vương Hổ, đi theo Lâm Chính Dương đã 10 năm, nghe nói năm đó vốn là một tay kiêu hùng trong hắc đạo.
Ngoài ra, còn có một nữ nhân, nàng chính là quản lí nhân sự Hạ Băng.
Lúc này Lâm Chính Dương đang lật xem tờ A4 mà Hạ Băng đưa cho, sau khi xem xong hắn cười nói: '' Người tên Phương Dật Thiên kia trong hồ sơ muốn tuyển vào quản lí tiếp thị mở rộng thị trường?"
"Đúng vậy, chủ tịch, lúc ấy tôi thấy yêu cầu của anh ta quá mức vớ vẩn nên uyển chuyển cự tuyệt, tôi nói Hoa Thiên tập đoàn thiếu một chân bảo an, nhưng không nghĩ hắn lại đáp ứng." Hạ Băng cung kính nói.
"Ha ha, tiểu tử này có ý tứ, cô nói hắn ăn như rồng leo, làm như mèo mửa mà hắn lại cam tâm làm một tên bảo an, cô nói hắn mạnh miệng nhưng hắn lại dám xin tuyển vào làm quản lý bộ phận khai phá thị trường ( DG: sau này mình để khai phá thị trường), có ý tứ, rất có ý tứ." Lâm Chính Dương lẩm bẩm, trong mắt tinh quang chớp động.
"Chủ tịch, Phương Dật Thiên hôm nay thái độ cực kì vô lí, lại mạo phạm tới ngài, người xem có muốn hay không....." Hạ Băng dè dặt, muốn nói lại thôi.
"Nga, cô nói chuyện khi nãy, việc này không trách hắn, hắn cũng theo quy định của công ty mà làm việc, nếu vì vậy mà khai trừ người ngoài sẽ đánh giá chúng ta thế nào? Hơn nữa những lời kia của hắn cũng hợp tình hợp lý, dũng cảm thẳng thắn, ta xem trừ một tên bảo an như hắn, trong công ty không ai dám nói với ta như vậy? Ha ha." Lâm Chính Dương cười lớn.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập dồn dập ' thùng thùng' .
Lâm Chính Dương giật mình, cười khổ, nói:" Xem ta, là con nhỏ tiểu Tuyết đã lên, ai, nó khẳng định là muốn chất vấn ta."
"Chủ tịch, tôi ra mở cửa." Nói xong nàng liền đi ra, cửa mở bên ngoài đúng là Lâm Thiên Tuyết.
"Thiên Tuyết, vào đi." Hạ Băng cười, ôn nhu nói.
Lâm Thiên Tuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Băng miễn cưỡng cười, nói:" Băng tỷ, chị ở đây a." Nàng cùng với Hạ Băng có thể nói là thân thiết, dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa tuổi tác chênh lệch không lớn, bởi vậy các nàng cuối tuần thường hẹn nhau đi chơi, mua sắm...
"Tiểu Tuyết, con tới rồi, tìm ba ba có chuyện gì?" Lâm Chính Dương cười hỏi.
Lâm Thiên Tuyết Thở hổn hển đi tới, lạnh lùng nói:" Ba ba, người vì sao lại nghe tên bảo an kia? Vì cái gì? Người có biết hắn có bao nhiêu đáng ghét không, hắn khi dễ con, thậm chí còn muốn phi lễ con, nhưng ba ba còn muốn hắn ở lại công ty, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy làm con mất mặt, tức chết mất thôi !"
"Tiểu Tuyết, tính tình của con sao vẫn nóng nảy như thế? Có đôi khi, có vài việc không phải con muốn làm thế nào cũng được, con phải lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ vì thỏa mãn lòng tức giận mà mất đi sự sáng suốt." Lâm Chính Dương ngữ khí trầm xuống, dừng một chút, lại nói:" Như hôm nay, con dừng xe trước công ty là trái quy định, Phương Dật Thiên hắn ngăn cản là đúng, hắn chỉ theo quy định mà làm. Nếu vì hắn chọc cho thiên kim chủ tịch mất hứng mà đuổi việc hắn, như vậy truyền ra ngoài ngoại nhân sẽ nghĩ thế nào? Người ngoài sẽ nghĩ ba ba thế nào, đánh giá công ty chúng ra sao? Nhân viên trong công ty sẽ nghĩ gì về chuyện này?"
"Chế độ của công ty là một cái pháp quy, từ ta, đến một bảo an nho nhỏ đều phải tuân thủ, mà con tuy là nữ nhi của ta, nhưng cũng không có đặc quyền làm trái quy chế." Lâm Chính Dương trầm giọng nói.
Lâm Thiên Tuyết nghe xong trên mặt lúc trắng lúc đỏ, trong lòng vừa tức vừa hận, nàng biết lời ba ba nói là đúng, nhưng khẩu khí kia thật là..... nàng oán giận nói:" Vậy ba ba, không phải tiện nghi cho hắn sao? Người sao không nghĩ đến cảm nhận của con? Làm cho con mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, con còn bị hắn phi lễ, sao có thể cam tâm?"
"Vậy con cảm thấy làm sao mới hết giận đây? Tìm người đến giáo huấn hắn một chút? Nếu vậy ba ba giúp ngươi an bài." Lâm Chính Dương nói.
"A? Ba ba người, người đây là ý tứ gì?" Lâm Thiên Tuyết ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính Dương không trả lời nàng, mà quay sang Vương Hổ, hỏi một câu kì quái :" Vương Hổ, những lời lúc nãy ngươi nói với ta đều là thật?"
"Chủ tịch, ta tin tưởng sẽ không nhìn nhầm." Vương Hổ cung kính nói.
"Như vậy tốt lắm, vậy ta phải xem năng lực của tiểu tử này thế nào." Lâm Chính Dương cười cười, nụ cười thâm sâu khó hiểu.
Lâm Thiên Tuyết như lọt vào sương mù, nàng xem bộ dáng phụ thân dường như đã sớm tính toán.
Vậy, Lâm Chính Dương cuối cùng là tính toán cái gì?
Cứ nghĩ đến bộ mặt đáng ghét của Phương Dật Thiên nàng lại tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng có khi nào phải chịu ủy khuất lớn như vậy?
Thân là thiên kim Đại tiểu thư nàng đi đâu cũng có tùy tùng, cung cung kính kính, nhưng nay lại bị một tên bảo an nho nhỏ khi nhục, chống đối, khinh nhờn, hơn nữa ngay cả ba ba cũng muốn giúp đỡ tên bảo an kia, nàng thật không nghĩ ra, hắn có gì đặc biệt hơn người?
Trước mặt bao nhiêu người, vậy mà ba ba lại nghe theo tên bảo an kia yêu cầu mình đem xe ra bãi đỗ xe, rõ ràng là làm mất mặt mình trước mặt mọi người.
Trước cửa công ty không được dừng xe sao? Vì sao trước kia mình dừng ở đó không ai nói gì? Tên bảo an đáng ghét không biết tốt xấu.........Nàng càng nghĩ càng tức, vốn tâm tình đã không tốt giờ lại càng buồn bực.
Tòa nhà Hoa Thiên tầng 18 đều là nơi làm việc của chủ tịch và các nhân viên cấp cao, có văn phòng chủ tịch, văn phòng trợ lý chủ tịch, phòng họp, phòng nghỉ, phòng giải trí .........
Lâm Thiên Tuyết đợi thang máy lên tầng 18 sau đó lập tức đến trước cửa văn phòng chủ tịch ' thùng thùng ' muốn trực tiếp đẩy cửa, không phải gõ cửa mà vào.
Toàn bộ Hoa Thiên tập đoàn cũng chỉ có nàng dám làm như thế.
Bên trong phòng chủ tịch có ba người, Lâm Chính Dương, bên cạnh là một nam tử mạnh mẽ sắc bén, giống như mãnh hổ, người này là cận vệ tên Vương Hổ, đi theo Lâm Chính Dương đã 10 năm, nghe nói năm đó vốn là một tay kiêu hùng trong hắc đạo.
Ngoài ra, còn có một nữ nhân, nàng chính là quản lí nhân sự Hạ Băng.
Lúc này Lâm Chính Dương đang lật xem tờ A4 mà Hạ Băng đưa cho, sau khi xem xong hắn cười nói: '' Người tên Phương Dật Thiên kia trong hồ sơ muốn tuyển vào quản lí tiếp thị mở rộng thị trường?"
"Đúng vậy, chủ tịch, lúc ấy tôi thấy yêu cầu của anh ta quá mức vớ vẩn nên uyển chuyển cự tuyệt, tôi nói Hoa Thiên tập đoàn thiếu một chân bảo an, nhưng không nghĩ hắn lại đáp ứng." Hạ Băng cung kính nói.
"Ha ha, tiểu tử này có ý tứ, cô nói hắn ăn như rồng leo, làm như mèo mửa mà hắn lại cam tâm làm một tên bảo an, cô nói hắn mạnh miệng nhưng hắn lại dám xin tuyển vào làm quản lý bộ phận khai phá thị trường ( DG: sau này mình để khai phá thị trường), có ý tứ, rất có ý tứ." Lâm Chính Dương lẩm bẩm, trong mắt tinh quang chớp động.
"Chủ tịch, Phương Dật Thiên hôm nay thái độ cực kì vô lí, lại mạo phạm tới ngài, người xem có muốn hay không....." Hạ Băng dè dặt, muốn nói lại thôi.
"Nga, cô nói chuyện khi nãy, việc này không trách hắn, hắn cũng theo quy định của công ty mà làm việc, nếu vì vậy mà khai trừ người ngoài sẽ đánh giá chúng ta thế nào? Hơn nữa những lời kia của hắn cũng hợp tình hợp lý, dũng cảm thẳng thắn, ta xem trừ một tên bảo an như hắn, trong công ty không ai dám nói với ta như vậy? Ha ha." Lâm Chính Dương cười lớn.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập dồn dập ' thùng thùng' .
Lâm Chính Dương giật mình, cười khổ, nói:" Xem ta, là con nhỏ tiểu Tuyết đã lên, ai, nó khẳng định là muốn chất vấn ta."
"Chủ tịch, tôi ra mở cửa." Nói xong nàng liền đi ra, cửa mở bên ngoài đúng là Lâm Thiên Tuyết.
"Thiên Tuyết, vào đi." Hạ Băng cười, ôn nhu nói.
Lâm Thiên Tuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Băng miễn cưỡng cười, nói:" Băng tỷ, chị ở đây a." Nàng cùng với Hạ Băng có thể nói là thân thiết, dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa tuổi tác chênh lệch không lớn, bởi vậy các nàng cuối tuần thường hẹn nhau đi chơi, mua sắm...
"Tiểu Tuyết, con tới rồi, tìm ba ba có chuyện gì?" Lâm Chính Dương cười hỏi.
Lâm Thiên Tuyết Thở hổn hển đi tới, lạnh lùng nói:" Ba ba, người vì sao lại nghe tên bảo an kia? Vì cái gì? Người có biết hắn có bao nhiêu đáng ghét không, hắn khi dễ con, thậm chí còn muốn phi lễ con, nhưng ba ba còn muốn hắn ở lại công ty, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy làm con mất mặt, tức chết mất thôi !"
"Tiểu Tuyết, tính tình của con sao vẫn nóng nảy như thế? Có đôi khi, có vài việc không phải con muốn làm thế nào cũng được, con phải lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ vì thỏa mãn lòng tức giận mà mất đi sự sáng suốt." Lâm Chính Dương ngữ khí trầm xuống, dừng một chút, lại nói:" Như hôm nay, con dừng xe trước công ty là trái quy định, Phương Dật Thiên hắn ngăn cản là đúng, hắn chỉ theo quy định mà làm. Nếu vì hắn chọc cho thiên kim chủ tịch mất hứng mà đuổi việc hắn, như vậy truyền ra ngoài ngoại nhân sẽ nghĩ thế nào? Người ngoài sẽ nghĩ ba ba thế nào, đánh giá công ty chúng ra sao? Nhân viên trong công ty sẽ nghĩ gì về chuyện này?"
"Chế độ của công ty là một cái pháp quy, từ ta, đến một bảo an nho nhỏ đều phải tuân thủ, mà con tuy là nữ nhi của ta, nhưng cũng không có đặc quyền làm trái quy chế." Lâm Chính Dương trầm giọng nói.
Lâm Thiên Tuyết nghe xong trên mặt lúc trắng lúc đỏ, trong lòng vừa tức vừa hận, nàng biết lời ba ba nói là đúng, nhưng khẩu khí kia thật là..... nàng oán giận nói:" Vậy ba ba, không phải tiện nghi cho hắn sao? Người sao không nghĩ đến cảm nhận của con? Làm cho con mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, con còn bị hắn phi lễ, sao có thể cam tâm?"
"Vậy con cảm thấy làm sao mới hết giận đây? Tìm người đến giáo huấn hắn một chút? Nếu vậy ba ba giúp ngươi an bài." Lâm Chính Dương nói.
"A? Ba ba người, người đây là ý tứ gì?" Lâm Thiên Tuyết ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính Dương không trả lời nàng, mà quay sang Vương Hổ, hỏi một câu kì quái :" Vương Hổ, những lời lúc nãy ngươi nói với ta đều là thật?"
"Chủ tịch, ta tin tưởng sẽ không nhìn nhầm." Vương Hổ cung kính nói.
"Như vậy tốt lắm, vậy ta phải xem năng lực của tiểu tử này thế nào." Lâm Chính Dương cười cười, nụ cười thâm sâu khó hiểu.
Lâm Thiên Tuyết như lọt vào sương mù, nàng xem bộ dáng phụ thân dường như đã sớm tính toán.
Vậy, Lâm Chính Dương cuối cùng là tính toán cái gì?
Bình luận truyện