Thiếp Thân Đặc Công
Chương 328: Nàng là người mày có thể vũ nhục sao?
"Dừng tay!"
Một tiếng quát mang vẻ tức giận vang lên, trong giọng nói rõ ràng cho thấy người này rõ ràng đang tức giận, nhưng mà thanh âm uyển chuyển duyên dáng lại khiến người nghe xong cảm thấy vui vẻ thoải mái, đồng thời trong thanh âm ưu nhã này lại ẩn chứa một cỗ khí thế cao quý như bề trên đang nói với kẻ dưới vậy.
Mộ Dung Vãn Tình duyên dáng hô lớn, không phải là đùa giỡn, trên mặt ngọc lúc này bao phủ một tầng băng sương, nàng nhìn Phương Dật Thiên, lại nhìn nhìn nhóm người kia, nói: "Nếu như các người tới dùng cơm tôi sẽ rất hoan nghênh, thế nhưng nếu tới để gây chuyện, vậy mời đi cho! Ở đây không phải là chỗ để các người tùy tùy tiện tiện giương oai gây sự!"
Khi mỉm cười lại nhu hòa như gió xuân lay động nhành hoa, khi nghiêm mặt lại lạnh lẽo phát ra khí thế không giận mà uy, mang theo khí thế cao ngạo của kẻ bề trên. Mộ Dung Vãn Tình nữ nhân này quả nhiên không phải chỉ là một nữ nhân trong danh môn vọng tộc chỉ biết truy cầu cuộc sống vật chất cùng tính ngang ngược kiêu ngạo của đại tiểu thư!
Nguyên lai Phương Dật Thiên đang dùng sức kẹp chặt tay phải của Tiểu Dịch, sau một khắc hắn hoàn toàn có thể phát lực đem cả người Tiểu Dịch đẩy ngã trên mặt đất, nhưng mà khi nghe Mộ Dung Vãn Tình nói như vậy, trong lòng của hắn cũng nghĩ nên lưu chút mặt mũi cho vị mỹ nữ quản lí Hoàng Quan đại tửu **** này.
Hắn hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt nói: "Làm chó điên cũng phải tinh mắt một chút, đừng nhìn thấy người là xông lên cắn, cũng phải nhìn xem người đó có cắn được hay không đã, cút cho tao!"
Nói xong, tay trái của Phương Dật Thiên đột nhiên dùng sức đẩy ra, thân thể của Tiểu Dịch không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau, bị sỉ nhục như vậy khiến khuôn mặt của hắn lập tức đỏ bừng lên.
"Tiểu Dịch, trở về, ngay cả lời của tao mày cũng không nghe sao?" Tần Dũng lúc này lạnh lùng nói.
"Dũng ca...Em, em..." Tiểu Dịch hơi kinh hãi, rồi sau đó không cam lòng liếc mắt căm tức nhìn Phương Dật Thiên, ngoan ngoãn đi về phía đám người Tần Dũng.
"Mấy vị tới dùng cơm sao? Nếu như là tới dùng cơm vậy tôi đại biểu cho Hoàng Quan hoan nghênh các vị, nêu như tới gây chuyện..." Ngữ khí của Mộ Dung Vãn Tình lạnh tanh, nói: "Như vậy ở đây không chào đón các người!"
Tần Dũng từng gặp qua rất nhiều hơn nữa kinh nghiệm đối phó mỹ nữ cũng không ít, nhưng thấy Mộ Dung Vãn Tình trước mặt này xinh đẹp tới rung động lòng người thế nhưng lại thấu tình đạt lý như vậy mới là lần đầu tiên gặp phải. Lúc này hắn nở một nụ cười tao nhã, nói: "Chúng tôi đương nhiên là tới dùng cơm, thật có lỗi, vị vị bằng hữu kia vừa rồi của tôi hơi xúc động, xin thứ lỗi!"
Sau khi nói xong, ánh mắt của Tần Dũng nhàn nhạt nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong chỗ sâu nhất trong ánh mắt bắn ra ngàn vạn tia sát khí!
Xung đột vừa rồi đã khiến cho không ít người trong khách sạn chú ý, Hà phó quản lý của Hoàng Quan đại tửu **** cũng đi ra, Mộ Dung Vãn Tình sau khi thấy hắn, liền nhàn nhạt nói: "Hà quản lý, đưa một phiếu ăn miễn phí cho vị tiên sinh này, sau đó giảm 8% tiền ăn cho anh ta!"
"Cám ơn Mộ Dung quản lý, sau này có thêm mấy lần cơ hội miễn phí nữa tôi sẽ thường xuyên tới nhà hàng của cô!" Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Thư Di Tĩnh, hỏi: "Em ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi, miễn cho mấy con chó điên kia không phân biệt được người lại muốn nhào lên cắn một miếng đó!"
Thư Di Tĩnh giật mình vẫn còn rung động vì một màn lúc trước, sau khi nghe được lời nói của Phương Dật Thiên, nàng liền phục hồi lại tinh thần, nàng cũng nhìn ra đám người Tần Dũng không có thiện ý, trong nội tâm nàng đương nhiên là muốn rời đi sớm một chút, bởi vậy nàng lập tức mở miệng nói: "Em no rồi, chúng ta đi thôi!"
Phương Dật Thiên đứng thẳng lên, kéo tay Thư Di Tĩnh, đi ra bên ngoài, đi qua đám người Tần Dũng, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người này, cứ như vậy không coi ai ra gì hướng phía bàn tiếp tân của khách sạn mà đi.
"Muốn đi? Mày cùng con **** này nghĩ muốn cứ như vậy đi sao?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng Phương Dật Thiên.
Một khắc này, thân thể Phương Dật Thiên đột nhiên giống như một cây thương đứng thẳng, dừng lại, các cơ bắp thoáng cái căng lên vẻ mặt kiên cường trở nên cực kỳ tái nhợt, nguyên bản ánh mắt bình tĩnh như nước lúc này hiện lên một tầng huyết quang nhàn nhạt, sát khí thâm trầm cùng sắc bén từ trong mắt của hắn không hề giữ lại mà bắn ra!
Con ****? Là mắng Thư Di Tĩnh?
Từ trước tới nay hắn luôn khống chế rất tốt tâm tính của mình nhưng giờ phút này đúng là đang bị ngọn lửa phẫn nộ như bài sơn đảo hải vây kín!
Hắn buông lỏng bàn tay Thư Di Tĩnh ra, trong thoáng chốc gân xanh trên hai tay hắn nổi đầy, hai mắt phảng phất như bị lửa giận hừng hực thiêu đốt đỏ bừng, sát khí sắc bén như đao cùng thâm trầm như biển dâng lên, khiến cho thân thể hắn bắn ra một cỗ sát khí cực kỳ đáng sợ!
Tâm tư tinh tế như Thư Di Tĩnh lập tức cảm giác được biến hóa trên người Phương Dật Thiên, giờ khắc này Phương Dật Thiên làm cho nàng cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất sợ hãi, giọng nói của nàng hơi run, tiếp đó vội vàng chặt chẽ kéo cánh tay phải của Phương Dật Thiên, năn nỉ nói: "Phương Dật Thiên, chúng ta đi thôi, không, không cần phải so đo cùng bọn họ!"
Ánh mắt đỏ rực của Phương Dật Thiên liếc nhìn Thư Di Tĩnh, duỗi tay ra cầm lấy tay nàng, nhàn nhạt nói: "Chuyện đến nước này không thể nhịn được nữa, anh làm xong sớm thôi!"
Nói xong, Phương Dật Thiên xoay người, ánh mắt lành lạnh sắc bén nhìn về phía một tên nam nhân vạm vỡ bên cạnh Tần Dũng, từng chữ một hỏi: "Mày vừa rồi nói gì?"
Có lẽ là cảm ứng được sát khí thâm trầm trên người Phương Dật Thiên, tất cả mọi người trong khách sạn, kể cả Mộ Dung Vãn Tình đều cảm giác được trong lòng mình run lên, cảm giác hít thở cũng khó.
Nam nhân vạm vỡ kia thình lình tiếp xúc với sát khí lộ ra trong mắt của Phương Dật Thiên, hắn cũng rùng mình, ở sâu trong nội tâm đúng là đang dâng lên một cỗ lạnh giá. Nhưng mà hắn ỷ vào bên mình nhiều hơn, chỗ dựa sau lưng vững chắc hơn, cho nên không khỏi lấy lại dũng khí lạnh lùng nói: "Tao nói chúng mày như vậy mà muốn đi sao?"
"Con ****? Hừ, Mày vừa rồi gọi nàng là con **** à?" Phương Dật Thiên từng bước một đi tới phía tên nam nhân vạm vỡ, mỗi một bước phảng phất giống như nện lên trái tim hắn vậy, thân thể hắn có chút run rẩy!
"Phương Dật Thiên, mày muốn làm gì?" Tần Dũng thấy tình thế không ổn, đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Tránh ra! Tần Dũng, mày không có việc gì thì đứng tránh ra một bên!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên nam nhân vạm vỡ kia.
"Tiểu tử, mày muốn chết à? Mày cho rằng một mình mày có thể đối phó với đám người chúng tao sao?" Tên Tiểu Dịch lúc trước bị Phương Dật Thiên làm nhục, lúc này lạnh lùng nói
Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, trong giây lát thân thể khẽ động, giống như một con báo chụp mồi vọt lên!
Lúc hắn khẽ động, mấy nam nhân bên người Tần Dũng cũng có phản ứng, đầu tiên hướng về phía Phương Dật Thiên quyền đấm cước đá phát động công kích!
Rầm rầm rầm!
Nguyên một đám nam nhân xông lên dùng quyền cước công kích đều bị Phương Dật Thiên đánh bật trở lại. Nhưng hắn cũng không có thừa thắng xông lên, mà là đột nhiên vọt tới trước mặt tên nam nhân vạm vỡ!
Nam nhân vạm vỡ cả kinh, tiếp đó hai mắt hắn trầm xuống, nổi giận gầm lên một tiếng, bay lên tung ra một cước nặng nề đá lên người Phương Dật Thiên! Grào... Phương Dật Thiên gầm nhẹ một tiếng, cánh tay phải nổi gân xanh cuồn cuộn nương theo đòn tấn công, sử dụng toàn lực đấm ra!
Răng rắc!
Tiếng vang chói tai vang vọng trong đại sảnh, trái tim của mọi người đều bị bóp chặt, tiếp đó liền truyền đến tiếng gào thét của nam nhân vạm vỡ kia, hắn tung cước đá về phía thân thể Phương Dật Thiên, không ngờ cẳng chân hắn lúc này lại bị một quyền cứng rắn của Phương Dật Thiên đập cho gãy xương!
Phanh!
Phương Dật Thiên lại tung ra một quyền nữa đánh lên trên bụng của nam nhân vạm vỡ, rồi sau đó túm lấy tóc hắn, giống như là xách một con chó chết kéo tới trước mặt Thư Di Tĩnh, sau đó ném hắn xuống mặt đất, thanh âm sắc như đao, nói: "Dập đầu xin lỗi cho tao! Nàng là người mà con chó như mày có thể vũ nhục sao?"
Trái tim Thư Di Tĩnh đột nhiên đập mạnh, lúc này mới biết được Phương Dật Thiên lần này ra tay là vì nàng, nhưng mà từ trước đến nay tâm tính ôn nhu của nàng luôn muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, cho nên vội vàng nói: "Dật Thiên, việc này coi như xong đi, chúng ta đi nhanh lên thôi, dù sao hắn, hắn nói cái gì em cũng không quan tâm!"
"Nhưng mà anh quan tâm, anh quyết không cho phép bất luận kẻ nào dám vũ nhục em, bất kể là trước kia hay hiện tại hoặc là tương lai, Thiên hoàng lão tử cũng không cho phép!" Phương Dật Thiên trầm giọng nói.
Thư Di Tĩnh khẽ giật mình, đôi mắt hạnh nhịn không được đỏ ửng lên, nước mắt óng ánh ẩm ướt tràn ra khỏi cặp mắt nàng!
Một tiếng quát mang vẻ tức giận vang lên, trong giọng nói rõ ràng cho thấy người này rõ ràng đang tức giận, nhưng mà thanh âm uyển chuyển duyên dáng lại khiến người nghe xong cảm thấy vui vẻ thoải mái, đồng thời trong thanh âm ưu nhã này lại ẩn chứa một cỗ khí thế cao quý như bề trên đang nói với kẻ dưới vậy.
Mộ Dung Vãn Tình duyên dáng hô lớn, không phải là đùa giỡn, trên mặt ngọc lúc này bao phủ một tầng băng sương, nàng nhìn Phương Dật Thiên, lại nhìn nhìn nhóm người kia, nói: "Nếu như các người tới dùng cơm tôi sẽ rất hoan nghênh, thế nhưng nếu tới để gây chuyện, vậy mời đi cho! Ở đây không phải là chỗ để các người tùy tùy tiện tiện giương oai gây sự!"
Khi mỉm cười lại nhu hòa như gió xuân lay động nhành hoa, khi nghiêm mặt lại lạnh lẽo phát ra khí thế không giận mà uy, mang theo khí thế cao ngạo của kẻ bề trên. Mộ Dung Vãn Tình nữ nhân này quả nhiên không phải chỉ là một nữ nhân trong danh môn vọng tộc chỉ biết truy cầu cuộc sống vật chất cùng tính ngang ngược kiêu ngạo của đại tiểu thư!
Nguyên lai Phương Dật Thiên đang dùng sức kẹp chặt tay phải của Tiểu Dịch, sau một khắc hắn hoàn toàn có thể phát lực đem cả người Tiểu Dịch đẩy ngã trên mặt đất, nhưng mà khi nghe Mộ Dung Vãn Tình nói như vậy, trong lòng của hắn cũng nghĩ nên lưu chút mặt mũi cho vị mỹ nữ quản lí Hoàng Quan đại tửu **** này.
Hắn hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt nói: "Làm chó điên cũng phải tinh mắt một chút, đừng nhìn thấy người là xông lên cắn, cũng phải nhìn xem người đó có cắn được hay không đã, cút cho tao!"
Nói xong, tay trái của Phương Dật Thiên đột nhiên dùng sức đẩy ra, thân thể của Tiểu Dịch không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau, bị sỉ nhục như vậy khiến khuôn mặt của hắn lập tức đỏ bừng lên.
"Tiểu Dịch, trở về, ngay cả lời của tao mày cũng không nghe sao?" Tần Dũng lúc này lạnh lùng nói.
"Dũng ca...Em, em..." Tiểu Dịch hơi kinh hãi, rồi sau đó không cam lòng liếc mắt căm tức nhìn Phương Dật Thiên, ngoan ngoãn đi về phía đám người Tần Dũng.
"Mấy vị tới dùng cơm sao? Nếu như là tới dùng cơm vậy tôi đại biểu cho Hoàng Quan hoan nghênh các vị, nêu như tới gây chuyện..." Ngữ khí của Mộ Dung Vãn Tình lạnh tanh, nói: "Như vậy ở đây không chào đón các người!"
Tần Dũng từng gặp qua rất nhiều hơn nữa kinh nghiệm đối phó mỹ nữ cũng không ít, nhưng thấy Mộ Dung Vãn Tình trước mặt này xinh đẹp tới rung động lòng người thế nhưng lại thấu tình đạt lý như vậy mới là lần đầu tiên gặp phải. Lúc này hắn nở một nụ cười tao nhã, nói: "Chúng tôi đương nhiên là tới dùng cơm, thật có lỗi, vị vị bằng hữu kia vừa rồi của tôi hơi xúc động, xin thứ lỗi!"
Sau khi nói xong, ánh mắt của Tần Dũng nhàn nhạt nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong chỗ sâu nhất trong ánh mắt bắn ra ngàn vạn tia sát khí!
Xung đột vừa rồi đã khiến cho không ít người trong khách sạn chú ý, Hà phó quản lý của Hoàng Quan đại tửu **** cũng đi ra, Mộ Dung Vãn Tình sau khi thấy hắn, liền nhàn nhạt nói: "Hà quản lý, đưa một phiếu ăn miễn phí cho vị tiên sinh này, sau đó giảm 8% tiền ăn cho anh ta!"
"Cám ơn Mộ Dung quản lý, sau này có thêm mấy lần cơ hội miễn phí nữa tôi sẽ thường xuyên tới nhà hàng của cô!" Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Thư Di Tĩnh, hỏi: "Em ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi, miễn cho mấy con chó điên kia không phân biệt được người lại muốn nhào lên cắn một miếng đó!"
Thư Di Tĩnh giật mình vẫn còn rung động vì một màn lúc trước, sau khi nghe được lời nói của Phương Dật Thiên, nàng liền phục hồi lại tinh thần, nàng cũng nhìn ra đám người Tần Dũng không có thiện ý, trong nội tâm nàng đương nhiên là muốn rời đi sớm một chút, bởi vậy nàng lập tức mở miệng nói: "Em no rồi, chúng ta đi thôi!"
Phương Dật Thiên đứng thẳng lên, kéo tay Thư Di Tĩnh, đi ra bên ngoài, đi qua đám người Tần Dũng, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người này, cứ như vậy không coi ai ra gì hướng phía bàn tiếp tân của khách sạn mà đi.
"Muốn đi? Mày cùng con **** này nghĩ muốn cứ như vậy đi sao?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng Phương Dật Thiên.
Một khắc này, thân thể Phương Dật Thiên đột nhiên giống như một cây thương đứng thẳng, dừng lại, các cơ bắp thoáng cái căng lên vẻ mặt kiên cường trở nên cực kỳ tái nhợt, nguyên bản ánh mắt bình tĩnh như nước lúc này hiện lên một tầng huyết quang nhàn nhạt, sát khí thâm trầm cùng sắc bén từ trong mắt của hắn không hề giữ lại mà bắn ra!
Con ****? Là mắng Thư Di Tĩnh?
Từ trước tới nay hắn luôn khống chế rất tốt tâm tính của mình nhưng giờ phút này đúng là đang bị ngọn lửa phẫn nộ như bài sơn đảo hải vây kín!
Hắn buông lỏng bàn tay Thư Di Tĩnh ra, trong thoáng chốc gân xanh trên hai tay hắn nổi đầy, hai mắt phảng phất như bị lửa giận hừng hực thiêu đốt đỏ bừng, sát khí sắc bén như đao cùng thâm trầm như biển dâng lên, khiến cho thân thể hắn bắn ra một cỗ sát khí cực kỳ đáng sợ!
Tâm tư tinh tế như Thư Di Tĩnh lập tức cảm giác được biến hóa trên người Phương Dật Thiên, giờ khắc này Phương Dật Thiên làm cho nàng cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất sợ hãi, giọng nói của nàng hơi run, tiếp đó vội vàng chặt chẽ kéo cánh tay phải của Phương Dật Thiên, năn nỉ nói: "Phương Dật Thiên, chúng ta đi thôi, không, không cần phải so đo cùng bọn họ!"
Ánh mắt đỏ rực của Phương Dật Thiên liếc nhìn Thư Di Tĩnh, duỗi tay ra cầm lấy tay nàng, nhàn nhạt nói: "Chuyện đến nước này không thể nhịn được nữa, anh làm xong sớm thôi!"
Nói xong, Phương Dật Thiên xoay người, ánh mắt lành lạnh sắc bén nhìn về phía một tên nam nhân vạm vỡ bên cạnh Tần Dũng, từng chữ một hỏi: "Mày vừa rồi nói gì?"
Có lẽ là cảm ứng được sát khí thâm trầm trên người Phương Dật Thiên, tất cả mọi người trong khách sạn, kể cả Mộ Dung Vãn Tình đều cảm giác được trong lòng mình run lên, cảm giác hít thở cũng khó.
Nam nhân vạm vỡ kia thình lình tiếp xúc với sát khí lộ ra trong mắt của Phương Dật Thiên, hắn cũng rùng mình, ở sâu trong nội tâm đúng là đang dâng lên một cỗ lạnh giá. Nhưng mà hắn ỷ vào bên mình nhiều hơn, chỗ dựa sau lưng vững chắc hơn, cho nên không khỏi lấy lại dũng khí lạnh lùng nói: "Tao nói chúng mày như vậy mà muốn đi sao?"
"Con ****? Hừ, Mày vừa rồi gọi nàng là con **** à?" Phương Dật Thiên từng bước một đi tới phía tên nam nhân vạm vỡ, mỗi một bước phảng phất giống như nện lên trái tim hắn vậy, thân thể hắn có chút run rẩy!
"Phương Dật Thiên, mày muốn làm gì?" Tần Dũng thấy tình thế không ổn, đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Tránh ra! Tần Dũng, mày không có việc gì thì đứng tránh ra một bên!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên nam nhân vạm vỡ kia.
"Tiểu tử, mày muốn chết à? Mày cho rằng một mình mày có thể đối phó với đám người chúng tao sao?" Tên Tiểu Dịch lúc trước bị Phương Dật Thiên làm nhục, lúc này lạnh lùng nói
Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, trong giây lát thân thể khẽ động, giống như một con báo chụp mồi vọt lên!
Lúc hắn khẽ động, mấy nam nhân bên người Tần Dũng cũng có phản ứng, đầu tiên hướng về phía Phương Dật Thiên quyền đấm cước đá phát động công kích!
Rầm rầm rầm!
Nguyên một đám nam nhân xông lên dùng quyền cước công kích đều bị Phương Dật Thiên đánh bật trở lại. Nhưng hắn cũng không có thừa thắng xông lên, mà là đột nhiên vọt tới trước mặt tên nam nhân vạm vỡ!
Nam nhân vạm vỡ cả kinh, tiếp đó hai mắt hắn trầm xuống, nổi giận gầm lên một tiếng, bay lên tung ra một cước nặng nề đá lên người Phương Dật Thiên! Grào... Phương Dật Thiên gầm nhẹ một tiếng, cánh tay phải nổi gân xanh cuồn cuộn nương theo đòn tấn công, sử dụng toàn lực đấm ra!
Răng rắc!
Tiếng vang chói tai vang vọng trong đại sảnh, trái tim của mọi người đều bị bóp chặt, tiếp đó liền truyền đến tiếng gào thét của nam nhân vạm vỡ kia, hắn tung cước đá về phía thân thể Phương Dật Thiên, không ngờ cẳng chân hắn lúc này lại bị một quyền cứng rắn của Phương Dật Thiên đập cho gãy xương!
Phanh!
Phương Dật Thiên lại tung ra một quyền nữa đánh lên trên bụng của nam nhân vạm vỡ, rồi sau đó túm lấy tóc hắn, giống như là xách một con chó chết kéo tới trước mặt Thư Di Tĩnh, sau đó ném hắn xuống mặt đất, thanh âm sắc như đao, nói: "Dập đầu xin lỗi cho tao! Nàng là người mà con chó như mày có thể vũ nhục sao?"
Trái tim Thư Di Tĩnh đột nhiên đập mạnh, lúc này mới biết được Phương Dật Thiên lần này ra tay là vì nàng, nhưng mà từ trước đến nay tâm tính ôn nhu của nàng luôn muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, cho nên vội vàng nói: "Dật Thiên, việc này coi như xong đi, chúng ta đi nhanh lên thôi, dù sao hắn, hắn nói cái gì em cũng không quan tâm!"
"Nhưng mà anh quan tâm, anh quyết không cho phép bất luận kẻ nào dám vũ nhục em, bất kể là trước kia hay hiện tại hoặc là tương lai, Thiên hoàng lão tử cũng không cho phép!" Phương Dật Thiên trầm giọng nói.
Thư Di Tĩnh khẽ giật mình, đôi mắt hạnh nhịn không được đỏ ửng lên, nước mắt óng ánh ẩm ướt tràn ra khỏi cặp mắt nàng!
Bình luận truyện