Thiếp Thân Đặc Công

Chương 387: Ước chiến tiếp theo



-Ta muốn một chân của hắn!
Lời vừa nói ra sắc mặt của Cửu gia tức khắc biến đổi, mà Tần Dũng cả người cũng hoàn toàn run rẩy, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tái nhợt, hai mắt chớp động phẫn nộ nhìn chăm chú về phía Phương Dật Thiên, gằn từng chữ:
-Họ Phương ngươi muốn một chân của ta? Nằm mơ đi!
-Một chân đã là tiện nghi cho ngươi rồi, không nhớ rõ Hỏa Xà sao, hắn chọc ta, ta khiến hắn cả đời này nằm ở trên giường không đứng lên được, cũng không chết được! Ngươi cũng muốn nếm thử lọai cảm giác này sao?
Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn Tần Dũng nhàn nhạt nói.
-Người trẻ tuổi, làm người cũng phải lưu lại đường sống cho mình. A dũng nói như thế nào thì cũng là cháu của ta, ngươi hạ thủ tàn nhẫn như thế không sợ ngày sau bị trả thù sao?
Cửu gia ngữ khí phát lạnh, lạnh lẽo nói.
-Đối với Cửu gia muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền đương nhiên làm người lưu lại ba phần đường sống là tốt nhất. Đáng tiếc ta thân cô thế cô không tiền không thế hai bàn tay trắng, ngươi nói xem ta cần lưu lại đường sống làm chó gì! Ta chỉ biết là người khác đối xử tốt với ta, thì ta báo đáp người khác, dùng âm mưu quỷ kế với ta, ta cũng như thế xử lại, ta chính là như thế, một người lòng dạ hẹp hòi! Tần Dũng một chân này của ngươi đã được ta quyết định rồi!
Phương Dật Thiên cười cười, nụ cười có vẻ cô đơn tiêu điều nhưng ánh mắt cũng kiên định cực kỳ.
-Phương Dật Thiên ngươi quả thực khinh người quá đáng!
Tần Dũng tức giận rống lên trực tiếp thò tay vào trong túi áo lấy ra một khẩu súng lục được giấu khéo léo hướng về phía Phương Dật Thiên.
Trong nháy mắt Phương Dật Thiên cả người chợt động rồi sau đó hướng về phía Tần Dũng, mà Tần Dũng cũng bóp cò súng!
Phanh!
Tiếng súng vang lên, mọi người tức khắc loạn cả lên các âm thanh kim loại vang lên, thủ hạ của Cửu gia sôi nổi xuất vũ khí ra!
Đát đát đát đát đát!
Liên tiếp tiếng súng vang lên rồi sau đó truyền đến một thanh âm như sấm rền
-Tất cả đều đứng im cho lão tử không được nhúc nhích!
Song phương tức khắc yên lặng, không khí lại yên tĩnh như trước. Chỉ là lúc này Phương Dật Thiên đã vọt tới ngay trước mặt Tần Dũng, năm ngón tay phải tựa như kìm sắt kẹp chặt cổ họng Tần Dũng!
Cửu gia trước người hai bên trái phải đều có người gắt gao che chở, cả một đám cũng chăm chú nhìn về phía Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên tay phải nắm chặt cổ họng Tần Dũng Tay trái chỉ về phía Cửu gia bên kia đối với việc Cửu gia được bảo vệ vây quanh cười lạnh:
-Cửu gia ngươi cũng thấy đấy là do hắn nổ súng trước!
-Phương Dật Thiên buông hắn ra, ta thả các ngươi đi chuyện đêm nay coi như không xảy ra!
Cửu gia trầm thấp nói.
-Thả hắn? Dù là không thả lão tử cũng có thể tại trước mặt các ngươi đi lại tự nhiên!
Phương Dật Thiên nắm lấy cổ họng Tần Dũng kéo hắn đi về phía trước.
-Tiểu Đao, làm hộ tống cho Tiểu Tuyết đi ra ngoài nhanh!
Phương Dât Thiên trầm thấp nói. Lâm Thiên Tuyết lúc này vừa mới phục hồi lại tinh thần sau khi nghe tiếng súng kia hai mắt sốt ruột nhìn về phía Phương Dật Thiên, giọng nói mang theo một chút nức nở:
-Phương Dật Thiên ngươi…ngươi không sao chứ?
-Ta không sao, cô cùng Tiểu Đao ra ngoài trước nhanh lên!
Phương Dật Thiên hét to. Phương Dật Thiên nắm cổ Tần Dũng từ từ bước tới chỗ Ông chủ Trương. Ông chủ Trương cùng Hầu Quân cầm khẩu súng trong tay hướng về phía nhân thủ của Cửu gia bên kia, sắc mặt trầm tĩnh cực kỳ.
Tiểu Đao nghe mệnh lệnh cảu Phương Dật liền kéo Lâm Thiên Tuyết lui ra phía sau. Lúc đầu Lâm Thiên Tuyết còn dãy dụa không chịu đi, Tiểu Đao đành tay trái ôm lấy eo Lâm Thiên Tuyết vừa nhìn về hướng người của Cửu gia vừa lùi về chỗ cửa sắt. Mà Phương Dật Thiên lấy Tần Dũng ra làm tấm chắn cùng với Ông chủ Trương và Hầu Quân một trước một sau lùi ra.
Tiểu Đao mở cửa sắt ra kéo Lâm Thiên Tuyết đi ra ngoài trước.
-Ông chủ Trương cùng Hầu Quân đi ra ngoài trước, ta cản phía sau!
Phương Dật Thiên trầm thấp nói.
-Được, anh đi lái xe tới đón chú!
Ông chủ Trương trầm giọng nói xong liền cùng Hầu Quân đi rước ra ngoài. Người của Cửu gia bên kia cũng từng bước tới gần.Cửu gia được vây trong đám người ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phương Dật Thiên lạnh giọng:
-Phương Dật Thiên nêu ngươi dám làm gì A Dũng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
-Thật sao? Vậy chúng ta tiến hành giao ước. Cuộc chiến tiếp theo Cửu gia ngươi nên vì sự an toàn của người thân mà suy nghĩ cho kỹ! Ta khuyên ngươi một lần nữa, ngươi có thể đối phó ta nhưng không được có ý đồ thương tổn người thân của ta nếu không, Cửu gia, cho dù la thê tử nữ nhân của ngươi có chuyển ra nước ngoài ta cũng sẽ bắt giết từng người một! Ngươi tốt nhất nên tin tưởng lời nói của ta, ta từ trước đến nay nói được làm được.
Phương Dật Thiên cười lạnh chỉ vào Tần Dũng:
-Còn như hắn, ta nói muốn một chân thì chỉ lấy một chân của hắn, mạng sống của hắn ta chưa cần!
Tần Dũng bị Phương Dật Thiên tay phải gắt gao nắm ở cổ kể cả thở cũng khó khăn cả ngưới đều không có chút sức lực nào. Khuôn mặt tái nhợt vô sắc trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Ngay sau đó, từ tầng hầm bãi đỗ xe hai tầng một chiếc xe ô tô chạy như bay đến. Phương Dật Thiên đảo mắt đúng là ông chủ Trương lái xe đên tiếp ứng cho hắn.
-Tần Dũng ngoan ngoãn đứng yên cho ta nếu ngươi động đậy như vây một lần nữa ta sẽ giết chết ngươi. Ta rất ít nhẫn nại, ngươi tốt nhất không nên thử!
Phương Dật Thiên nói vào bên tai Tần Dũng rồi sau đó liền buông lỏng cổ họng Tần Dũng ra lùi về phía sau. Tần Dũng cả người run rẩy đứng tại chỗ, mỗi câu nói của Phương Dật Thiên hắn đều nhớ rất rõ trong lòng. Hắn không thể không nghe, dù sao chính hắn cũng không dám đem tính mạng mình ra đùa! Đặc biệt là khẩu súng trong tay Phương Dật Thiên!
Ông chủ Trương quay ngược xe rồi sau đó mở cửa xe.
-Phương lão đệ sao còn không lên xe?
Tiếng Ông chủ Trương nhần nhạt hỏi. Phương Dật Thiên cười nhàn nhạt trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sát khí cực kỳ sắc bén rồi sau đó khẩu súng trong tay hắn chỉ về phía chân Tần Dũng đang ngoan ngoãn đứng ở phía trước. Sắc mặt hắn băng lãnh không hề có chút cảm tình rồi sau đó hắn quyết đoán bóp cò!
Đát đát đát đát đát đát!
Liên tiếp những tiếng súng rất nhỏ vang lên, tuy nói họng súng đã trang bị ống giảm thanh chẳng qua luc bắn tiếng súng vẫn chói tai cực kỳ. Sau đó hai chân của Tần Dũng bị bắn thành một mảng huyết nhục nhầy nhụa. Đôi chân chỉ trong phút chốc đã bị hỏa lực của khẩu súng bắn nát!
Tần Dũng kêu thảm một tiếng cả người hôn mê bất tỉnh, lúc này Phương Dật Thiên đã chạy lên xe của ông chủ Trương, ông chủ Trương nhấn ga chiếc xe phóng đi. Đợi cho người của Cửu gia đi tới thì chiếc xe của ông chủ Trương cũng đã biến mất không thấy tăm hơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện