Thiếp Thân Đặc Công

Chương 412: Cố Khuynh Thành!



Tuy bị đám đông vây quanh nhưng Cố Khuynh Thành không hề tỏ vẻ bối rối, sắc mặt nàng vẫn thản nhiên thanh cao như một nữ thần thoát tục. Tại hội trường đã có rất nhiều người bước đến vây lấy Cố Khuynh Thành, có quen hay chưa quen đều đến chào hỏi nàng, có thể nói được cùng nàng bắt chuyện là vô cùng vinh hạnh!
Cố Khuynh Thành cũng rất có khí độ, nhẹ nhàng mỉm cười đáp lễ mọi người, cử chỉ tao nhã không hề để lộ một tia khó chịu hay cao ngạo, vô cùng bình dị dễ gần
-Tiêu Di, Khuynh Thành đã đến rồi, chúng ta đến nói chuyện với nàng ta đi.
Hồng Vinh cười nói.
-Được rồi, cùng đến đi.
Tiêu Di cũng mỉm cười bước về phí Khuynh Thành. Cùng lúc đó Khuynh Thành cũng đã trông thấy Hồng Vinh và Tiêu Di, khuôn mặt nàng hiện lên ý cười rạng rỡ, người cũng như tên, quả thật Khuynh Thành.
Nhưng ngay sau đó khuôn mặt Cố Khuynh Thành lại hiện lên vẻ kinh ngạc khi trông thấy Phương Dật Thiên bên cạnh. Đối với nam nhân đã đánh ngã vệ sĩ của mình tại sân bay nàng cũng có chút ấn tượng, không ngờ buổi tối lại gặp nhau, chỉ có điều ngay sau đó Phương Dật Thiên đã xoay người tránh đi hướng khác.
Phương Dật Thiên quả thực rất thức thời, hắn trông thấy Tiêu Di cùng Hồng Vinh bước đến chỗ Cố Khuynh Thành, hắn cũng không thân quen gì nàng, hơn nữa nam nhân đứng giữa nghe cô gái nói chuyện cũng không vui vẻ gì nên lập tức tránh ra chỗ khác.
Phương Dật Thiên đảo một vòng quanh hội trường tìm thức ăn, nhưng buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu nên vẫn chưa có ai phục vụ.
Hắn chỉ đành tìm một góc rồi ngồi vào ghế sô pha ngắm nhìn mọi người như quần tinh ủng nguyệt vây lấy Cố Khuynh Thành. Lúc này hắn bỗng có cảm giác cô đơn không thể hòa nhập vào khung cảnh hội trường. Có lẽ hắn vốn không hợp với những nơi thế này.
Hắn vốn à chiến lang, là một con sói hung ác cao ngạo, hắn chỉ quen cô đơn chiến đấu một mình, những nơi ồn ào náo động thế này hắn luôn theo bản năng mà trốn tránh. Tiện tay lấy một ly rựu từ bồi bàn, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi rung đùi tự đắc.
Lúc này có hai cô gái ăn mặc diêm dúa tay cầm ly rượu đang to nhỏ nói chuyện với nhau, tựa hồ không hề chú ý đến Phương Dật Thiên.
-Cái cô Cố Khuynh Thành kia ta nhìn không thấy có chỗ nào đặc biệt mà sao được nhiều người chú ý thế.
Một cô gái lên tiếng khinh thường.
-Nàng là siêu sao quốc tế, thân phận cao quý, danh khí to lớn tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của hội trường. Nghe nói tiệc tối lần này Hồng Vinh tỷ vì nàng mà tổ chức.
Cô gái còn lại tiếp lời.
-Hừ, xem cô ta đang đắc ý kìa, có khi cô ta dùng thân thể đến tiến thân thì sao.
-Ấy, lời này không được nói linh tinh, người khác nghe sẽ không hay đâu. Hiện nay danh tiếng của cô ta rất lớn, từ ngoài nước đến trong nước đều vô cùng nổi tiếng!
-Cô ta cũng không nổi tiếng được lâu đâu, hai ba năm sau lại lặng lẽ biến mất thôi mà. Cô ta chỉ dựa vào nhan sắc thì làm sao có thể kéo dài.
Phương Dật Thiên ngồi bên cạnh nghe xong trong lòng cười mãi không thôi, hai phụ nữ với một con vịt sẽ thành cái chợ, lời này quả không sai. Hai cô gái này có vẻ ghen tị với Cố Khuynh Thành nên toàn nói những lời lẽ không hay về nàng.
Hai cô gái nói chuyện một hồi, quay mặt sang thì vô tình trông thấy Phương Dật Thiên. Trong ấn tượng của hai người không hề có khuôn mặt Phương Dật Thiên, hắn ăn vận cũng không có gì quá nổi bật, chỉ như một người bình thường.
Phương Dật Thiên bị hai cô gái này nhìn một hồi, khuôn mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Hai cô gái này sau đó cũng tránh đi, hai người không muốn người khác nghe minh nói chuyện. Phương Dật Thiên khẽ cười, vừa rút ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa đã nghe tiếng bồi bàn ngăn lại:
-Thật sự xin lỗi tiên sinh, nơi này không thể hút thuốc!
Phương Dật Thiên giật mình, sau đó mỉm cười:
-A, vậy nơi nào có thể hút?
-Nếu ngài muốn hút thuốc có thể đến phòng nghỉ hoặc ngoài sân sau
Bồi bàn lễ phép tiếp lời.
Phương Dật Thiên gật đầu, đứng lên bước ra sân sau.
Sân sau cũng không tính là lớn, bố trí kiểu Trung Quốc Viên Lâm, giả sơn san sát nhau kéo dài đến một ao sen nhỏ, quên cạnh ao sen lại có rất nhiều tiểu đình, cả đình viện xanh um tươi tốt khiến lòng người cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phương Dật Thiên châm một điếu thuốc, chân khẽ đá những viên đá cuội xung quanh, đến một tiểu đình ngồi xuống hưởng thụ không khí yên tĩnh. Nhưng chỉ trong chốc lát tiểu đình yên tĩnh lại bị một thanh âm cắt ngang. Người này dường như đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng anh, vừa nói vừa hướng đến phía tiểu đình.
Người này vừa đến gần thì Phương Dật Thiên đã giật mình, trước mắt hắn là một mỹ nữ yểu điệu mang lễ phục đỏ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều để lộ ra vẻ tao nhã thanh cao: Cố Khuynh Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện