Thiếp Thân Đặc Công
Chương 65: Nhận làm con rể
Rất nhanh, Phương Dật Thiên liền đi tới cửa hàng kim khí mua ốc vít rồi trở về, Liễu Ngọc lấy ra kìm và tuốc-nơ-vít trong nhà mình đưa cho Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên nhận lấy sau đó liền đi sửa cánh cửa WC.
Sửa xong Phương Dật Thiên thử một chút xem có ổn không, đến lúc xác định đã chắc chắn gần như ban đầu Phương Dật Thiên mới dừng tay, quay lại phía Liễu Ngọc nói:
- Ngọc tỷ, sửa xong rồi, chị xem đã được chưa.
Liễu Ngọc nhìn, nở nụ cười nói:
- Ân, rất chắc chắn, cảm ơn em Dật Thiên.
- Ngọc tỷ không cần khách khí như vậy, về sau nếu có cái gì hỏng cứ bảo em, chẳng hạn như bóng đèn bị cháy hay gì đó.
Phương Dật Thiên nói.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, không nói cái gì nữa, nàng phát giác ở bên cạnh Phương Dật Thiên có cảm giác rất vui vẻ, nụ cười cũng hiện nhiều trên khuôn mặt.
- Nga, đúng rồi, Dật Thiên, Tiểu Uyển, hay các tối nay ở lại ăn cơm nhé, chị đi nấu ngay, được không?
Liễu Ngọc nhớ ra, vội vàng nói.
- Dì, không cần đâu, cháu vừa ở trường về còn chưa qua nhà, cháu phải về nhà ăn cơm.
Tô Uyển Nhi nói.
- Ngọc tỷ, em cũng phải đi bây giờ, cho nên cũng không có thời gian, để lần sau vậy.
Phương dật Thiên cười nói.
Liễu Ngọc cười, nói:
- Uk, vậy cũng được.
Sau đó Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi tạm biệt Liễu Ngọc ra về, trước khi đi Phương Dật Thiên còn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi thi, nói:
- Thi Thi, phải nghe lời mẹ biết không? Phương ca ca về đây, nhớ phải nghe lời, bằng không Phương ca ca đánh vào mông em đó.
- Em không sợ đâu, Phương ca ca mỗi lần đánh nhẹ hều, không đau chút nào.
Thi Thi cái miệng nhỏ nhắn cong lên, bộ dạng cực kỳ đáng yêu nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy cảm thấy nao nao, Liễu Ngọc và Tô Uyển Nhi cùng ha hả cười rộ lên.
***
Đi ra khỏi nhà Liễu Ngọc, Tô Uyển Nhi len lén nhìn nghiêng gương mặt Phương Dật Thiên, phát giác khuôn mặt này càng nhìn lâu càng thấy cuốn hút, tim nàng nhẹ nảy lên một cái, nói:
- Phương ca ca, nếu chưa phải đi thì đến nhà em chơi nhé, ba em suốt ngày nói muốn tìm anh chơi cờ.
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, mới có năm giờ chiều, lúc này đi trang viên Mân Côi (NB: Mân Côi cho đẹp) phỏng chừng vẫn còn sớm, tám giờ Lâm Thiên Tuyết mới đi dự tiệc, vả lại, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Tô Uyển Nhi, Phương dật Thiên không nỡ cự tuyệt, cười cười nói:
- Được rồi, cũng đã lâu rồi không nói chuyện cùng chú Tô.
- Thật nhá? Vậy tốt quá!
Tô Uyển Nhi nhất thời cao hứng, liền kéo cánh tay Phương Dật Thiên đi tới.
Phương Dật Thiên không nhịn được cười cười trêu ghẹo nói:
- Em xem em kìa, một hoàng hoa khuê nữ, ai đời hơi một tí là lôi kéo tay một nam nhân hả? Em không thấy xấu hổ nhưng anh cảm thấy xấu hổ thay a.
Tô Uyển Nhi nao nao, lát sau vẻ mặt tinh quái như tiểu hồ ly cười rộ lên, nói:
- Em đúng là muốn lôi kéo tay anh, hừ, em lôi kéo rồi những nữ nhân khác không thể nắm tay anh a.
- …….
Phương Dật Thiên chả biết không nói gì, hắn không đoán được trong lòng cô bé này đang nghĩ gì.
Đi đến nhà Tô Uyển Nhi, Tô Uyển nhi nhanh chân chạy vào trước, gọi to
-Ba ba, ba ơi…
Phong phòng khách một trung niên dáng trầm ổn nho nhã chừng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi đọc báo ngẩng đầu lên khẽ cười nói:
- Uyển Nhi, con về rồi à.
Người trung niên này đúng là phụ thân của Tô Uyển Nhi tên Tô Chấn Quốc.
- Dạ, ba ba xem, Phương ca ca cũng đến đây này.
Tô Uyển Nhi cao hứng nói.
-A
Tô Chấn Quốc ngước mắt lên, thấy Phương Dật Thiên đang đi vào, liền buông tờ báo xuống, đứng lên cười nói :
- Tiểu Phương đã lâu không đến, mau lại đây ngồi đi.
- Ha ha, đã lâu rồi không tới thăm chú, chú Tô dạo này có bận bịu gì không?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Vẫn như vậy thôi, công việc hành chính là như vậy, có việc liền bận rộn, không có thì cũng nhàn nhã.
Tô Chấn Quốc cười cười, nâng ấm trà lên rót cho Phương Dật Thiên một chén.
- Đúng rồi tiểu Phương, nghe Uyển Nhi nói gần đây cháu rất bận a.
Tô Chấn Quốc hỏi.
- Bận chút chuyện nhỏ thôi ạ, đúng rồi, cô không có nhà hả chú?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Cô đi ra ngoài mua đồ ăn, trở về ngay thôi.
Tô Chấn Quốc nói xong cười cười, hỏi:
- Tiểu Phương, hay là làm ván cờ nhé?
- Được ạ, lần trước đánh ba ván với chú thua hai ván, hôm nay phải gỡ lại.
Dật Thiên cười nói.
Sau đó, Tô Chấn Quốc bày xong bàn cờ cùng Phương Dật Thiên bắt đầu đánh, Tô Chấn Quốc các nước đi đều trầm ổn lão luyện, cẩn thận thủ thắng, còn Phương Dật Thiên linh hoạt đa dạng, kết hợp thế trận, dùng tấn công dành thắng lợi, hai người hai trường phái, đúng là càng chơi càng hứng thú.
Tô Uyển Nhi bưng tới đĩa trái cây, ngồi ở bên cạnh xem hai người chơi cờ, đối với cờ tướng nàng cũng không có hứng thú, khiến cho nàng phá lệ ngồi bên cạnh chỉ bởi vì có Phương Dật Thiên, thỉnh thoảng nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên suy nghĩ nội tâm nàng lại thấy ấm áp, đây là điển hình tâm tư của con gái.
Chỉ một lúc sau, Trần Mỹ Linh mẹ của Tô Uyển Nhi đã trở về, nàng đầu tiên là nhìn thấy Phương Dật Thiên liền ngẩn người, lập tức cười nói:
- A, tiểu Phương cháu đến chơi à, Uyển Nhi nhà ta suốt ngày nhắc tới cháu, cuối cùng cháu cũng tới.
Thấy mẹ nói năng không kiêng kị gì, Tô Uyển Nhi sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Mẹ, nói gì vậy, thật là, ai thèm nhắc tới hắn?
- Cô đã về, ha ha, thời gian vừa rồi cháu hơi bận, cho nên không có thời gian tới chơi.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Nga, vậy tối nay ở đây ăn cơm nhé, hôm nay cô mua rất nhiều đồ ăn.
Trần Mỹ Linh nói.
- Dạ thôi ạ, cháu còn có việc, cùng chú Tô đánh hết ván cờ là phải đi rồi, thật sự là không thể ở lại.
Phương Dật Thiên nói
- Có việc à, vậy để lần sau, nhớ lần sau sang đây ăn cơm.
Trần Mỹ Linh nói.
- Dạ, không thành vấn đề.
Phương Dật Thiên đáp lời, một chút phân tâm, bị Tô Chấn Quốc song pháo tấn công, ăn mất xe, sau đó chiếu tướng, một mã lại tới, Phương Dật Thiên đành thua cuộc.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói,
- Thua, so ra vẫn kém chú Tô đánh cờ cẩn thận a.
- Ha ha, đó là cháu không chú tâm, đánh cờ như đời người, chỉ cần hơi không chú tâm liền hỏng việc, phàm là làm việc đều phải cẩn thận, cẩn thận a.
Khi Tô Chấn Quốc đầy thâm ý nói.
Phương Dật Thiên có chút suy nghĩ, gật đầu cười nói:
- Chú Tô dạy phải, a, mới hai ván mà đã sáu rưỡi, tám giờ cháu có việc, cháu đi trước đây ạ.
- Không sao, không sao, có việc bận cứ đi, lúc nào rỗi lại tới chơi.
Tô Chấn Quốc đứng dậy tiễn.
- Vâng, chú Tô không cần tiễn, cô ơi, cháu đi đây.
Phương Dật Thiên nói xong tạm biệt Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi cố ý tiễn Phương Dật Thiên tới cửa, cho đến khi Phương Dật Thiên đi xa nàng mới đi vào.
- Ba ba, ba chơi cờ cũng không nhường cho Phương ca ca, anh ấy về sau cũng không dám đến đây chơi nữa.
Tô Uyển Nhi có chút hờn giận nói.
Tô Chấn Quốc hơi hơi ngạc nhiên, sau đó ha hả cười nói:
- Nhìn xem, con gái giận dỗi kìa, không phải là thích tiểu Phương đấy chứ?
Tô Uyển Nhi mặt nhất thời đỏ lên, vội vàng nói:
- Chưa, đâu có!
- Tiểu Phương là người không tồi, bất quá sự nghiệp chưa thành, mà Uyển Nhi còn nhỏ, còn phải chuyên tâm vào việc học, đừng nghĩ nhiều đến việc này.
Trần Mỹ Linh từ trong bếp đi ra, tiếp lời nói.
- Uk, mẹ nó nói phải, Uyển Nhi, trước mắt tập trung vào học cho tốt, việc khác không nên suy nghĩ nhiều. Về phần tiểu Phương, nếu chờ được bốn năm nữa sau khi con tốt nghiệp, cha thật sự nhận hắn làm con rể Tô gia. Nói thật, cha cũng thích người thanh niên tiểu Phương này, khí chất trên người hắn rất khác với người bình thường, nếu nắm được thời cơ, nhất định có thể nhất phi trùng thiên a.
Tô Chấn Quốc chậm rãi nói.
- Cái, cái gì mà nhận con rể, không nghe cha mẹ nói nữa, con về phòng đây.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi nhất thời đỏ lựng lên, tim đập thình thịch, trên mặt cũng dần hiện ra vẻ vui sướng.
Tô Chấn Quốc một câu "Nhận làm con rể" là thể hiện ông đã chấp nhận Phương Dật Thiên, điều này sao lại không làm cho Tô Uyển Nhi cảm thấy vui sướng kích động chứ?
Nàng cũng hy vọng, giấc mộng trong lòng sớm thành sự thật a!
Sửa xong Phương Dật Thiên thử một chút xem có ổn không, đến lúc xác định đã chắc chắn gần như ban đầu Phương Dật Thiên mới dừng tay, quay lại phía Liễu Ngọc nói:
- Ngọc tỷ, sửa xong rồi, chị xem đã được chưa.
Liễu Ngọc nhìn, nở nụ cười nói:
- Ân, rất chắc chắn, cảm ơn em Dật Thiên.
- Ngọc tỷ không cần khách khí như vậy, về sau nếu có cái gì hỏng cứ bảo em, chẳng hạn như bóng đèn bị cháy hay gì đó.
Phương Dật Thiên nói.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, không nói cái gì nữa, nàng phát giác ở bên cạnh Phương Dật Thiên có cảm giác rất vui vẻ, nụ cười cũng hiện nhiều trên khuôn mặt.
- Nga, đúng rồi, Dật Thiên, Tiểu Uyển, hay các tối nay ở lại ăn cơm nhé, chị đi nấu ngay, được không?
Liễu Ngọc nhớ ra, vội vàng nói.
- Dì, không cần đâu, cháu vừa ở trường về còn chưa qua nhà, cháu phải về nhà ăn cơm.
Tô Uyển Nhi nói.
- Ngọc tỷ, em cũng phải đi bây giờ, cho nên cũng không có thời gian, để lần sau vậy.
Phương dật Thiên cười nói.
Liễu Ngọc cười, nói:
- Uk, vậy cũng được.
Sau đó Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi tạm biệt Liễu Ngọc ra về, trước khi đi Phương Dật Thiên còn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi thi, nói:
- Thi Thi, phải nghe lời mẹ biết không? Phương ca ca về đây, nhớ phải nghe lời, bằng không Phương ca ca đánh vào mông em đó.
- Em không sợ đâu, Phương ca ca mỗi lần đánh nhẹ hều, không đau chút nào.
Thi Thi cái miệng nhỏ nhắn cong lên, bộ dạng cực kỳ đáng yêu nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy cảm thấy nao nao, Liễu Ngọc và Tô Uyển Nhi cùng ha hả cười rộ lên.
***
Đi ra khỏi nhà Liễu Ngọc, Tô Uyển Nhi len lén nhìn nghiêng gương mặt Phương Dật Thiên, phát giác khuôn mặt này càng nhìn lâu càng thấy cuốn hút, tim nàng nhẹ nảy lên một cái, nói:
- Phương ca ca, nếu chưa phải đi thì đến nhà em chơi nhé, ba em suốt ngày nói muốn tìm anh chơi cờ.
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, mới có năm giờ chiều, lúc này đi trang viên Mân Côi (NB: Mân Côi cho đẹp) phỏng chừng vẫn còn sớm, tám giờ Lâm Thiên Tuyết mới đi dự tiệc, vả lại, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Tô Uyển Nhi, Phương dật Thiên không nỡ cự tuyệt, cười cười nói:
- Được rồi, cũng đã lâu rồi không nói chuyện cùng chú Tô.
- Thật nhá? Vậy tốt quá!
Tô Uyển Nhi nhất thời cao hứng, liền kéo cánh tay Phương Dật Thiên đi tới.
Phương Dật Thiên không nhịn được cười cười trêu ghẹo nói:
- Em xem em kìa, một hoàng hoa khuê nữ, ai đời hơi một tí là lôi kéo tay một nam nhân hả? Em không thấy xấu hổ nhưng anh cảm thấy xấu hổ thay a.
Tô Uyển Nhi nao nao, lát sau vẻ mặt tinh quái như tiểu hồ ly cười rộ lên, nói:
- Em đúng là muốn lôi kéo tay anh, hừ, em lôi kéo rồi những nữ nhân khác không thể nắm tay anh a.
- …….
Phương Dật Thiên chả biết không nói gì, hắn không đoán được trong lòng cô bé này đang nghĩ gì.
Đi đến nhà Tô Uyển Nhi, Tô Uyển nhi nhanh chân chạy vào trước, gọi to
-Ba ba, ba ơi…
Phong phòng khách một trung niên dáng trầm ổn nho nhã chừng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi đọc báo ngẩng đầu lên khẽ cười nói:
- Uyển Nhi, con về rồi à.
Người trung niên này đúng là phụ thân của Tô Uyển Nhi tên Tô Chấn Quốc.
- Dạ, ba ba xem, Phương ca ca cũng đến đây này.
Tô Uyển Nhi cao hứng nói.
-A
Tô Chấn Quốc ngước mắt lên, thấy Phương Dật Thiên đang đi vào, liền buông tờ báo xuống, đứng lên cười nói :
- Tiểu Phương đã lâu không đến, mau lại đây ngồi đi.
- Ha ha, đã lâu rồi không tới thăm chú, chú Tô dạo này có bận bịu gì không?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Vẫn như vậy thôi, công việc hành chính là như vậy, có việc liền bận rộn, không có thì cũng nhàn nhã.
Tô Chấn Quốc cười cười, nâng ấm trà lên rót cho Phương Dật Thiên một chén.
- Đúng rồi tiểu Phương, nghe Uyển Nhi nói gần đây cháu rất bận a.
Tô Chấn Quốc hỏi.
- Bận chút chuyện nhỏ thôi ạ, đúng rồi, cô không có nhà hả chú?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Cô đi ra ngoài mua đồ ăn, trở về ngay thôi.
Tô Chấn Quốc nói xong cười cười, hỏi:
- Tiểu Phương, hay là làm ván cờ nhé?
- Được ạ, lần trước đánh ba ván với chú thua hai ván, hôm nay phải gỡ lại.
Dật Thiên cười nói.
Sau đó, Tô Chấn Quốc bày xong bàn cờ cùng Phương Dật Thiên bắt đầu đánh, Tô Chấn Quốc các nước đi đều trầm ổn lão luyện, cẩn thận thủ thắng, còn Phương Dật Thiên linh hoạt đa dạng, kết hợp thế trận, dùng tấn công dành thắng lợi, hai người hai trường phái, đúng là càng chơi càng hứng thú.
Tô Uyển Nhi bưng tới đĩa trái cây, ngồi ở bên cạnh xem hai người chơi cờ, đối với cờ tướng nàng cũng không có hứng thú, khiến cho nàng phá lệ ngồi bên cạnh chỉ bởi vì có Phương Dật Thiên, thỉnh thoảng nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên suy nghĩ nội tâm nàng lại thấy ấm áp, đây là điển hình tâm tư của con gái.
Chỉ một lúc sau, Trần Mỹ Linh mẹ của Tô Uyển Nhi đã trở về, nàng đầu tiên là nhìn thấy Phương Dật Thiên liền ngẩn người, lập tức cười nói:
- A, tiểu Phương cháu đến chơi à, Uyển Nhi nhà ta suốt ngày nhắc tới cháu, cuối cùng cháu cũng tới.
Thấy mẹ nói năng không kiêng kị gì, Tô Uyển Nhi sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Mẹ, nói gì vậy, thật là, ai thèm nhắc tới hắn?
- Cô đã về, ha ha, thời gian vừa rồi cháu hơi bận, cho nên không có thời gian tới chơi.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Nga, vậy tối nay ở đây ăn cơm nhé, hôm nay cô mua rất nhiều đồ ăn.
Trần Mỹ Linh nói.
- Dạ thôi ạ, cháu còn có việc, cùng chú Tô đánh hết ván cờ là phải đi rồi, thật sự là không thể ở lại.
Phương Dật Thiên nói
- Có việc à, vậy để lần sau, nhớ lần sau sang đây ăn cơm.
Trần Mỹ Linh nói.
- Dạ, không thành vấn đề.
Phương Dật Thiên đáp lời, một chút phân tâm, bị Tô Chấn Quốc song pháo tấn công, ăn mất xe, sau đó chiếu tướng, một mã lại tới, Phương Dật Thiên đành thua cuộc.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói,
- Thua, so ra vẫn kém chú Tô đánh cờ cẩn thận a.
- Ha ha, đó là cháu không chú tâm, đánh cờ như đời người, chỉ cần hơi không chú tâm liền hỏng việc, phàm là làm việc đều phải cẩn thận, cẩn thận a.
Khi Tô Chấn Quốc đầy thâm ý nói.
Phương Dật Thiên có chút suy nghĩ, gật đầu cười nói:
- Chú Tô dạy phải, a, mới hai ván mà đã sáu rưỡi, tám giờ cháu có việc, cháu đi trước đây ạ.
- Không sao, không sao, có việc bận cứ đi, lúc nào rỗi lại tới chơi.
Tô Chấn Quốc đứng dậy tiễn.
- Vâng, chú Tô không cần tiễn, cô ơi, cháu đi đây.
Phương Dật Thiên nói xong tạm biệt Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi cố ý tiễn Phương Dật Thiên tới cửa, cho đến khi Phương Dật Thiên đi xa nàng mới đi vào.
- Ba ba, ba chơi cờ cũng không nhường cho Phương ca ca, anh ấy về sau cũng không dám đến đây chơi nữa.
Tô Uyển Nhi có chút hờn giận nói.
Tô Chấn Quốc hơi hơi ngạc nhiên, sau đó ha hả cười nói:
- Nhìn xem, con gái giận dỗi kìa, không phải là thích tiểu Phương đấy chứ?
Tô Uyển Nhi mặt nhất thời đỏ lên, vội vàng nói:
- Chưa, đâu có!
- Tiểu Phương là người không tồi, bất quá sự nghiệp chưa thành, mà Uyển Nhi còn nhỏ, còn phải chuyên tâm vào việc học, đừng nghĩ nhiều đến việc này.
Trần Mỹ Linh từ trong bếp đi ra, tiếp lời nói.
- Uk, mẹ nó nói phải, Uyển Nhi, trước mắt tập trung vào học cho tốt, việc khác không nên suy nghĩ nhiều. Về phần tiểu Phương, nếu chờ được bốn năm nữa sau khi con tốt nghiệp, cha thật sự nhận hắn làm con rể Tô gia. Nói thật, cha cũng thích người thanh niên tiểu Phương này, khí chất trên người hắn rất khác với người bình thường, nếu nắm được thời cơ, nhất định có thể nhất phi trùng thiên a.
Tô Chấn Quốc chậm rãi nói.
- Cái, cái gì mà nhận con rể, không nghe cha mẹ nói nữa, con về phòng đây.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi nhất thời đỏ lựng lên, tim đập thình thịch, trên mặt cũng dần hiện ra vẻ vui sướng.
Tô Chấn Quốc một câu "Nhận làm con rể" là thể hiện ông đã chấp nhận Phương Dật Thiên, điều này sao lại không làm cho Tô Uyển Nhi cảm thấy vui sướng kích động chứ?
Nàng cũng hy vọng, giấc mộng trong lòng sớm thành sự thật a!
Bình luận truyện