Thiết Huyết Đại Kỳ
Chương 14: Người đẹp si tình
Máu nóng trong Vân Tranh như trào lên, chàng phóng mình chạy dưới mưa gió, bên tai chàng nghe tiếng gió phần phật, như cánh chim ưng đang đập. Đó là tiếng gió xuất phát từ hai tay áo rộng của Ngãi Thiên Phúc.
Vân Tranh sợ Ôn Đại Đại đến ngăn cản nên chàng chạy ra phía ngoài thôn mới dừng lại.
Ngãi Thiên Phúc cũng đến ngay lạnh lùng hỏi :
- Đánh nhau ở đây?
- Đúng như vậy.
Bỗng nhiên Vân Tranh lấy cây trủy thủ trong tay áo vẽ một vòng tròn đường kính ba trượng.
Ngãi Thiên Phúc nói ngay :
- Nhường ngươi ba chiêu, hãy ra tay đi.
Vân Tranh cười như điên :
- Vân mỗ này không thể ra tay trước với một người mù mắt.
Chợt nghe toàn thân Ngãi Thiên Phúc run rẩy. Thiên Phúc đứng như tượng gỗ, dưới cơn mừa nhìn y chẳng khác nào một bóng ma.
Cậu bé què chân cũng vừa đến, nghe tiếng cười như điên của Vân Tranh, hắn có phần lo lắng dậm chân :
- Nguy rồi, lần này ta không cứu nổi hắn.
Ôn Đại Đại thất sắc hỏi :
- Vì sao?
Cậu bé què chân cho biết :
- Xưa nay chưa có người nào đứng trước mặt đại ca mắng là người đui cả. Nếu người nào nói như vậy thì không thể sống sót.
Ôn Đại Đại cũng lo sợ. Nàng nhìn gương mặt đáng sợ của Ngãi Thiên Phúc, rồi chẳng nói được gì.
Chợt nghe tiếng thét của Vân Tranh :
- Hôm nay, nếu có người nào nhảy vào vòng này giúp ta dù chỉ một chiêu ta sẽ chết ngay trước mạt người đó.
Ngãi Thiên Phúc đồng ý :
- Rất tốt!
Ôn Đại Đại tru tréo :
- Các ngươi là nam nhân sao lại kỳ quái như thế. Không hề thù nhận nhau tại sao lại thề thốt nặng lời?
- Đại ca, chỉ cần đánh hắn vài quyền đừng làm hại tánh mạng hắn? Hắn... Hắn không hề khinh thường đệ.
- Ngươi không được nhiều lời, nếu nhiều lời ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
Cậu bé què chân sợ quá không dám nói gì thêm.
Ngãi Thiên Phúc và Vân Tranh đứng nhìn nhau dưới trời mưa, người nào cũng ướt đẫm. Cả hai đều đang chờ đối phương ra tay. Kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, tư thế đã sẵn sàng.
Nghe tiếng chân chạy đến, thì ra Triệu Kỳ Cương và thiếu nữ áo xanh cũng vừa có mặt.
Thiếu nữ áo xanh hỏi :
- Đại gia muốn con giúp chàng thiếu niên?
Kỳ Cương giục :
- Hãy mau đến cứu hắn.
Thiếu nữ áo xanh nói một mình :
- Tuy ta không muốn đấu với nam nhân, nhưng đại gia đã muốn, mình cũng phải nghe.
Nàng từ từ tiến vào trong vòng tròn.
Thấy vậy Ôn Đại Đại chạy đến ngăn nàng :
- Nếu cô nương giúp hắn, hắn sẽ tự vẫn tức khắc. Tính tình của hắn ta biết rõ.
Điều gì hắn đã nói ra thì không thể đổi được.
Thiếu nữ áo xanh nghe xong, nàng quay lại nhìn Triệu Kỳ Cương, nhưng Kỳ Cương cứ đứng như trời trồng thật lâu không nói một lời.
Ôn Đại Đại giục cậu bé :
- Tiểu quỷ, đệ không có cách nào khác à?
Cậu bé đáp :
- Biện pháp duy nhất là làm sao Vân Tranh không ra chiêu trước, bởi đại ca xưa nay chưa hề ra chiêu trước đối với bất cứ ai cả.
Hắn nói chưa dứt lời đã thấy Vân Tranh múa chưởng đánh tới.
Ôn Đại Đại dậm chân :
- Ngươi đừng nói thì hắn không ra chiêu, ngươi đã nói ra tất hắn nhất định ra tay trước.
- Đệ làm sao biết được tính tình của hắn?
Chỉ chớp mắt Vân Tranh đã tấn công ba chiêu. Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng chờ sau ba chiêu, hai tay áo của Thiên Phúc mới bắt đầu lay động.
Cậu bé cũng cười :
- Đại ca của đệ cũng vậy, điều gì đã nói ra không bao giờ thay đổi. Đại ca hứa nhường ba chiêu là nhường đủ ba chiêu.
Hai tay của Thiên Phúc nằm kín trong hai tay áo. Hai tay áo của Thiên Phúc chẳng khác nào như hai con rồng biến hóa vô cùng, chỉ nháy mắt phóng ra ba chiêu.
Ba chiêu này rất lợi hại, nhưng hai tay Vân Tranh đặt vào hông rồi lách mình tránh. Sau ba chiêu, Vân Tranh lại hét :
- Ta cũng nhường ba chiêu!
Cậu bé què chân ngơ ngác, còn Đại Đại thì nhìn Vân Tranh mỉm cười.
Chợt nghe Ngãi Thiên Phúc nạt :
- Ta nhường thêm ba chiêu nữa!
Quả nhiên Thiên Phúc đứng chờ ba chiêu của Vân Tranh. Vân Tranh nổi giận :
- Không cần ngươi phải nhường, ta nhường ngươi ba chiêu nữa.
Vừa dứt lời Ngãi Thiên Phúc phóng ra ngay ba chiêu “Hằng Nga Bôn Nguyệt”, “Phong Động Lưu Vân” và “Vân Phá Nhựt Lai”. Ba chiêu vừa dứt tiếp ba chiêu liên hoàn nữa “Nguyệt Di Tính Hoán”, “Kim Luân Phá Vụ”, và “Trường Hồng Quán Nhựt”.
Sau khi phóng chiêu “Vân Phá Nhựt Lai”, Ngãi Thiên Phúc không ra chiêu tiếp mà như nhường cho Vân Tranh ra chiêu.
Quả thực, Vân Tranh hoa quyền đánh phía trên nhằm vào mắt và mặt Thiên Phúc, phía dưới đánh vào ngực bụng. Quyền phong của chàng như gió rít khiến cho áo của Thiên Phúc bay phấp phới.
Võ công của Ngãi Thiên Phúc tuy cao nhưng ba chiêu của Vân Tranh đã đẩy hắn lùi mấy bước.
Ngãi Thiên Phúc vốn có gương mặt lạnh như tiền thế mà lần này nổi giận nạt :
- Hãy tiếp thêm ba chiêu!
Hai ống tay áo phóng chiêu ra như gió. Công thế của ba chiêu này cũng rất lợi hại, nhưng hắn cố ý chừa khoảng trống giữa hai chiêu. Còn chiêu thứ ba Thiên Phúc dang rộng hai cánh tay để hở ngực như hứng chưởng của đối phương.
Ai ngờ Vân Tranh hiểu ý, chàng không nhân khoảng trống để ra chiêu. Vân Tranh chờ qua ba chiêu mới rút tay về. Khi ra chiêu Vân Tranh đã dùng hết sức mạnh không chừa lại một chút lực nào cả.
Tuy Ngãi Thiên Phúc rất giận dữ nhưng với một Vân Tranh cũng rất quật cường, hắn chưa biết phải làm gì để hạ chàng.
Tuy võ công của Thiên Phúc cao hơn Vân Tranh, nhưng vì ra chiêu liên tiếp nên sức cũng đã giảm sút. Trong lúc đó Vân Tranh thì có sức mạnh vô song.
Nên biết rằng tính tình của Vân Tranh rất nóng nảy, bình thường khi chiến đấu chàng lưu lại rất ít lực. Động thủ lần này cả hai người qua qua lại lại chưa phân rõ thắng bại.
Cậu bé què chân theo dõi trận đấu đến sửng sốt :
- Cái thằng hôi hám này, xưa nay ta chưa thấy.
Ôn Đại Đại cười :
- Hôm nay ngươi đã thấy rõ chưa, còn cũng mở rộng kiến thức phần nào.
Tuy trên mặt thì Ôn Đại Đại vẫn tươi cười, nhưng trong lòng nàng vô cùng khẩn trương.
Ba chiêu của Ngãi Thiên Phúc với công thế khó chống đỡ. Vân Tranh phải vận dụng thân pháp may mà tránh được, nhưng trên trán chàng đã lấm tấm mồ hôi.
Cả Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu cũng có mặt. Họ sửng sốt theo dõi trận đấu.
Chợt nghe Ngãi Thiên Phúc huýt một tiếng dài rồi thủ chưởng vốn ở trong hai tay áo phóng luôn ba chưởng nhanh như điện chớp. Chẳng những chiêu thức của Ngãi Thiên Phúc lợi hại mà chưởng phong vừa mãnh liệt lại biến hóa khó lường. Vân Tranh lách mình tránh được chưởng thứ nhất, chưởng thứ hai chưa tới toàn thân Vân Tranh như bay lên khỏi mặt đất. Trong lúc ấy Ngãi Thiên Phúc chưa phóng chưởng thứ ba, hắn cố ý để trống. Trường hợp này Vân Tranh thừa thế bay xuống đánh tuy chưa rõ thắng nhưng cũng chiếm được thượng phong.
Vân Tranh nghiến chặt răng, quyết không nhường Thiên Phúc một chiêu. Nhưng khi Vân Tranh rơi xuống đất, chân khí không được ổn. Chờ lúc ấy Ngãi Thiên Phúc phóng cả song chưởng ra chiêu “Bài Sơn Đảo Hải” đánh vào bụng Vân Tranh.
Vân Tranh chờ đứng vững, nhưng với công thế quá mãnh liệt của Thiên Phúc đâu để cho Vân Tranh có thì giờ trở tay. Đến khi bị một chưởng rất mạnh của Thiên Phúc chàng bị chấn động nhào xuống đất.
Thấy tình hình diễn ra của trận đấu, những người bàng quang đều buộc miệng la to. Hai chân Ngãi Thiên Phúc như muốn di động thì đã nghe tiếng của Đại Đại :
- Nhào tới hắn.
Ngãi Thiên Phúc cười nhạt, hắn dừng lại. Còn Vân Tranh thì phóng người lên.
Tuy chàng đã nghiến răng nhưng ở khóe miệng đã có vệt máu.
Thấy vậy, Hải Đại Thiểu biến sắc :
- Một thiếu niên quật cường.
Tích Lịch Hỏa cũng lắc đầu khen :
- Không ngờ Đại Kỳ môn lại có một hán tử như vậy, xem ra hắn còn cương cường hơn là lão phu.
Cậu bé què chân nói :
- Đã bao nhiêu năm rồi, đại ca ta chưa hề dùng đến song chưởng. Lần này bị hắn bức bách nên đại ca mới dùng tới, tuy là hắn thua nhưng cũng thật vinh dự.
Ôn Đại Đại trừng hắn :
- Thua thì nói thua, tại sao lại bảo là vinh dự?
Hai con mắt của Vân Tranh đỏ ngầu, chàng bước từng bước tới Ngãi Thiên Phúc tay trái chàng buông xuống, tay phải đưa lên, rõ ràng là vết thương không nhẹ. Nhưng nhuệ khí của Vân Tranh không suy giảm chút nào. Khi gần đến Ngãi Thiên Phúc, chàng hét lớn :
- Ngươi hãy lưu ý!
Rồi phóng chưởng đánh tới.
Chưởng này tuy Vân Tranh đã lấy toàn lực nhưng không đầy đủ. Dĩ nhiên Ngãi Thiên Phúc rất dễ dàng tránh khỏi ba chiêu của chàng.
Hải Đại Thiểu hét to :
- Phía dưới ba chiêu, các hạ chưa xuất thủ?
Ngãi Thiên Phúc vẫn thản nhiên.
Hải Đại Thiểu mắng :
- Tên thất phu hãy đấu với mỗ một trận.
Lão vừa muốn chuyển động thân hình thì Vân Tranh đã quay đầu lại hét lớn :
- Nếu các hạ giúp tại hạ, tại hạ sẽ đập đầu chết trước mặt.
Hải Đại Thiểu hốt hoảng nói :
- Nhưng ba chiêu của hắn các hạ làm sao tránh khỏi?
Vân Tranh cười như điên cuồng :
- Các hạ đã biết tại hạ không tránh nổi.Cho dù là không tránh được thì cũng không liên quan gì đến các hạ.
Chàng ưỡn ngực hét :
- Tên họ Ngãi, đến mau!
Ngãi Thiên Phúc cười nhạt :
- Ngươi đúng là một hán tử, ta sẽ cho ngươi có thì giờ mà thở.
Vân Tranh trợn mắt định nói nhưng Đại Đại vội xen lời :
- Vân đệ đệ, đệ đệ không thể chết, bởi đệ còn mười lăm vạn lạng ở nơi ta. Đệ đệ còn quá trẻ. Đệ nên để cho người khác giúp một tay? Từ nay về sau nhất định ta sẽ đối xử tốt với...
Tiếng nói của Đại Đại như van lơn, như cầu khẩn, nhưng Vân Tranh vẫn không chú ý gì đến nàng.
- Có lý... có lý nào “đệ” không thích ta. Ta thì rất thích “đệ”. Nếu đệ chết thì ta biết làm như thế nào đây?
Trong tiếng gió tiếng mưa hòa lẫn tiếng than thở của Ôn Đại Đại khiến người nghe bất giác cũng chạnh lòng.
Trên gương mặt nhợt nhạt của Vân Tranh, thình lình chàng mửa ra một ngụm máu, thế mà miệng Vân Tranh vẫn nói :
- Ta đã điều khí xong, tại sao ngươi không động thủ?
Ngãi Thiên Phúc từ từ hỏi :
- Vừa rồi ngươi có nói hai tiếng “mù mắt”, ngươi mắng ta phải không?
Đại Đại nhanh miệng :
- Không phải, không phải, người mà hắn mắng không phải là các hạ.
Đại Đại nói chưa dứt lời, Vân Tranh đã hét :
- Ngươi vốn là một lão mù, ta nói là nói ngươi chứ còn ai!
Gương mặt Ngãi Thiên Phúc xịu xuống rồi nghiêm giọng :
- Bây giờ ngươi có thể thu lại?
Vân Tranh càng nói lớn :
- Chưa bao giờ ta nói sai sự thật, ngươi vốn là một tên mù.
Chàng trở tay vỗ vào ngực nói tiếp :
- Đại trượng phu, một lời đã nói ra dù chết cũng không rút lại!
Ngãi Thiên Phúc ưỡn ngực hít một hơi dài :
- Tốt lắm!
Rồi từ từ đưa thủ chưởng lên.
Thấy thế Ôn Đại Đại như muốn khóc, nàng dậm chân :
- Đệ... Tại sao đệ lại ngốc đến thế. Nếu đệ chịu rút lại lời nói thì hắn không đả thương đệ.
Bỗng nhiên Vân Tranh ngửa mặt nhìn trời cười điên cuồng :
- Kẻ đại trượng phu sống không hổ thẹn thì chết có sợ gì! Hôm nay ta thấy nước mắt của nàng, ta vô cùng cao hứng.
Ngãi Thiên Phúc cũng đã đến trước mặt.
Trong chớp mắt hắn đã công ba chiêu. Nghe một tiếng “bình”, cánh tay phải của Vân Tranh đã bị đánh trúng, chưởng thế này khiến Vân Tranh ngã xuống đất lăn mấy vòng. Những người bàng quang đều che mắt không dám nhìn.
Thế mà Vân Tranh cũng gắng gượng bò dậy lê tới trước mặt Ngãi Thiên Phúc.
Bộ mặt của Ngãi Thiên Phúc lúc nào cũng lạnh lùng. Thế mà trong trường hợp này hắn cũng biến sắc hỏi :
- Ngươi còn muốn tái chiến?
Vân Tranh vừa thở vừa nói :
- Môn hạ của Đại Kỳ môn không bao giờ xin người khác tha mạng!
Vân Tranh phóng ra chiêu “Thần Long Thám Trảo”, nhưng vì hai tay chàng đã bị thương không thể nào đưa tay lên nổi. Chưởng thế này làm sao Vân Tranh có thể đánh trúng đối phương. Mọi người trông thấy đều thương hại chàng. Tay Vân Tranh không cất lên được nên ba chiêu này như không phóng ra nổi. Thế mà tay của Vân Tranh vẫn từ từ đưa lên, lên từng tấc một và từng tấc từng tấc tiếp cận với Ngãi Thiên Phúc.
Bất chợt nghe một tiếng gió nhẹ. Thì ra chưởng này Vân Tranh đã đánh trúng vào trán Ngãi Thiên Phúc.
Nên biết rằng, hai mắt của Ngãi Thiên Phúc đều bị chột, bình thường hắn chỉ nghe tiếng gió chẳng khác nào hắn có mắt. Nhưng chưởng này của Vân Tranh vì quá yếu và quá chậm không hề có tiếng gió. Ngãi Thiên Phúc cứ đinh ninh là tay của Vân Tranh không thể đưa lên được nên Thiên Phúc không hề phòng bị, không cảnh giác.
Thêm vào đó, trong lòng hắn cũng thật sự khó xử.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người bàng quang cũng không thể ngờ nổi.
Chính Vân Tranh cũng ngơ ngác một hồi, chàng cười lên như điên nói lớn :
- Ngãi Thiên Phúc, ngươi còn mặt mũi nào để ra chưởng với thiên hạ?
Nhưng Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng sững như trời trồng như không nghe gì cả.
Gương mặt đầy vết sẹo của Triệu Kỳ Cương như thế mà vẫn thấy đỏ, nhìn qua thiếu nữ áo xanh nói :
- Chàng thiếu niên này quả thật xứng để ra tay?
Thiếu nữ áo xanh vốn lúc nào nét mặt cũng lạnh lùng. Thế mà trong giây phút này nàng cũng đỏ mặt, nàng vụt nói lớn :
- Ngãi Thiên Phúc, ngươi còn dám đấu vài chiêu với Liễu Hà Y này không?
Tích Lịch Hỏa cũng nạt dồn :
- Lão phu tuy là kẻ thù của Đại Kỳ môn, hôm nay cũng khoái chí chứng kiến trận đấu của ngươi!
Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng trơ như tượng đá, những làn mưa tạt vào má hắn, hắn vẫn không chú ý. Nét mặt vẫn lạnh lùng, hình như hắn đang tự thấy xấu hổ.
Cậu bé què chân nhìn dáng dấp của đại ca hắn thật đáng sợ, hắn cũng cảm thấy rất sợ hãi. Hắn không dằn được buộc miệng gọi :
- Đại ca...
Ngãi Thiên Phúc đưa cánh tay lên vẫy hắn lại nói nhỏ nhẹ :
- Đệ lại đây!
Cậu bé què chân vừa bước đến vừa nói với giọng run run :
- Đại ca... Nếu đại ca muốn ra tay với bọn họ, tiểu đệ sẽ thay đại ca để ứng chiến.
Ngãi Thiên Phúc chỉ mỉm cười :
- Không nói gì nữa, hãy đến trước mặt ta.
Ngãi Thiên Phúc sửa lại áo quần nghiêm chỉnh, chợt hắn cúi mình xuống lạy cậu bé.
Cậu bé què chân vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác. Hắn cũng cúi lạy nước mắt chảy xuống gương mặt thơ ngây của cậu bé, giọng run run hỏi :
- Đại ca, như thế này là sao?
- Một lạy này của ta, vì muốn đệ thay ta về lạy sư phụ, thưa với sư phụ đệ tử Ngãi Thiên Phúc không thể nào đền đáp ân nặng của sư phụ.
- Đại ca... đại ca...
Cậu bé lại càng ngơ ngác hơn.
Ngãi Thiên Phúc cười chua chát :
- Suốt đời Ngãi Thiên Phúc này dọc ngang, hôm nay bị một chưởng của người khác thì còn mặt mũi nào để sống trên cuộc đời?
Cậu bé nhắc lại :
- Nhưng đại ca đã đánh trúng người ta trước mà!
Ngãi Thiên Phúc đứng dậy hét to :
- Ý ta đã quyết ngươi không được nhiều lời, hãy thay ta thăm hỏi tất cả chư huynh đệ và nói lời cáo biệt của ta.
Cậu bé què chân chỉ còn biết ôm mặt khóc. Mọi người cũng cảm thấy động lòng…
Trong lúc ấy bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Hắn dừng chân ở chỗ bóng tối nhưng không ai phát hiện.
Ngãi Thiên Phúc ngửa mặt nhìn trời cười như điên cuồng.
- Vân mỗ đã đặt việc sống chết ra ngoài thì Ngãi Thiên Phúc cũng làm được thôi.
- Cửu đệ, đệ chớ quên một trang nam tử dù phải chết thì nên chết như một kẻ anh hùng.
Nói xong Ngãi Thiên Phúc trở tay đánh vào Thiên linh cái.
Nhưng cậu bé đã lao vào ôm bụng Ngãi Thiên Phúc, khiến hắn phải lùi mấy bước. Cậu bé vừa khóc vừa van xin :
- Đại ca, đại ca không thể chết...
Hải Đại Thiểu cũng hét to :
- Chết như vậy đâu có phải anh hùng! Nếu có can đảm thì tiếp tục sống, chứ không biết còn bao nhiêu người đang muốn đấu với ngươi!
Ngãi Thiên Phúc nắm chặt vào hai vai cậu bé nạt :
- Cửu đệ, buông tay ra! Nhưng cậu bé vẫn ôm cứng dù phải chết.
Trong lúc này bỗng nhiên vẳng lại tiếng cười nhạt, có tiếng nói thật trầm hùng :
- Các vị hà tất phải khuyên hắn, hắn là một tên chột mắt có sống trên cuộc đời này cũng vô vị, chi bằng cứ để cho hắn chết là xong chuyện.
Mọi người đều lo lắng. Ngãi Thiên Phúc cũng giật mình rồi hét lớn :
- Người nào lại dám nhục mạ ta?
Cách đó chừng mấy trượng, lại có tiếng cười :
- Mắng ngươi thì sao? Chẳng qua ngươi muốn chết bởi ngươi là một tên chột mắt.
Vì bóng đêm dầy nên không ai thấy rõ người đó là ai?
Toàn thân Ngãi Thiên Phúc run cầm cập :
- Ngươi hãy đến đây, dĩ nhiên là ta đang muốn chết, nhưng trước khi chết ta phải giết ngươi!
Nghe tiếng cười hắc hắc của người ấy :
- Nếu ngươi không giết được ta thì như thế nào?
- Một ngày chưa giết được ngươi. Ngãi mỗ sẽ sống thêm một ngày!
Thiên Phúc vung hai tay áo nhắm đến phía người ấy mà lao tới.
Lại nghe người ấy nói :
- Ngươi làm sao mà giết được ta!
Nói đến tiếng cuối cùng thì hắn đã tung mình di xa rồi. Như bóng theo hình, Ngãi Thiên Phúc phóng mình đuổi theo.
Cậu bé vội gọi :
- Đại ca... đại ca...
Rồi hắn cũng phóng theo.
Hải Đại Thiểu tấm tắc khen :
- Người này không biết là ai, nhưng rõ ràng thật cao minh, chỉ trong vài câu nói mà đã cứu được mạng sống Ngãi Thiên Phúc.
Tích Lịch Hỏa phát biểu :
- Nên đuổi theo xem thử.
Hải Đại Thiểu cúi đầu :
- Đuổi theo không kịp nữa đâu.
Ôn Đại Đại thì chạy đến bồng Vân Tranh vào lòng rảo bước trở lại nhà thợ rèn.
Mọi người đều yên lặng đi theo nàng, trong lòng ai nấy đều cảm thấy nặng nề.
Vừa đến nhà thợ rèn thì không còn thấy bóng dáng ngựa xe. Tên đánh xe thấy sự việc chẳng lành nên hắn sợ bỏ trốn về.
Võ Chấn Hùng mời :
- Hay là mời cô nương ở lại đây một đêm.
Cô gái áo xanh Liễu Hà Y cũng nói :
- Chờ ta xem vết thương của huynh ấy.
Ôn Đại Đại nhìn xuống thấy người nằm trong lòng mình vẫn mê mang, sắc mặt vàng như nghệ, xem chừng như không còn sinh khí.
Nàng cảm thấy rất đau khổ không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt của Đại Đại nhỏ xuống hai mắt đang nhắm nghiền của Vân Tranh.
Ai ngờ Vân Tranh rên mấy tiếng rồi mỏ mắt. Chàng thấy hình ảnh như mờ mờ ảo ảo rồi rõ dần rõ dần.
Trong lúc ấy Liễu Hà Y đang đứng trước mặt chàng xem xét vết thương.
Vân Tranh vừa thấy rõ thiếu nữ áo xanh chàng vội hét lên :
- Chính cô ấy, cô ấy là người của Hàn Phong bảo. Đại Đại, mau.... chúng ta hãy chạy mau.
Gương mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng của Liễu Hà Y làm sao Vân Tranh quên được. Chàng cứ đinh ninh rằng thiếu nữ này là người của Hàn Phong bảo đưa đến bức hỏi chàng.
Thấy thế Triệu Kỳ Cương vội vã nói :
- Công tử nhầm rồi! Ngày ấy...
Tuy Vân Tranh đang bị trọng thương, thần trí mơ mơ hồ hồ đang nằm trong lòng Đại Đại vẫn cố nói :
- Được... Được, ta với Hàn Phong bảo cứ liều mạng... liều mạng đánh nhau một trận.
Tay chàng đánh, chân đá lung tung tựa hồ như muốn vùng dậy.
Ôn Đại Đại vội ôm chặt chàng, rơi nước mắt :
- Được, chúng ta đi... chúng ta đi.
Nàng chuyển mình đi dưới trời mưa gió.
Triệu Kỳ Cương dậm chân :
- Hà nhi... đuổi theo đi con.
Liễu Hà Y nhìn theo bóng dáng hai người đã khuất sau dãy cây xanh rồi nói :
- Đại gia đừng lo gì, người ấy không chết đâu.
Nói xong, nàng quay vào phòng.
Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa nhìn nhau rồi ngửa mặt nhìn trời than thở.
Đêm dài rồi cũng qua, ánh sáng bắt đầu hiện, tiếng gà gáy xa xa vọng lại. Một đêm mưa gió bời bời rồi cũng kết thúc trong mưa gió.
Ngoài trời vẫn mưa gió, tiếng gà gáy không dứt.
Ôn Đại Đại vẫn bồng Vân Tranh cố hết sức mà chạy. Cứ một lát, nàng cúi nhìn người nam nhân đang nằm trong lòng vẫn mê man. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Đại Đại phát hiện người nam nhân đang ở trong lòng nàng là một thiết hán.
Trong một lúc, lòng nàng vừa cảm thấy đau khổ vừa ân hận. Trước đây nàng đã phụ thâm tình của Vân Tranh, không biết sau này nàng có đền bù lại được không.
Đại Đại vừa cố sức chạy chừng nửa giờ thì phương đông đã thấp thoáng ánh mặt trời nhưng bốn bề vẫn thê lương. Nàng đã cảm thấy đuối sức.
Đã bao nhiêu năm trường, nàng sống trên tiền bạc sang trọng nên bây giờ làm sao nàng không mỏi mệt. Nhưng nàng vẫn không dừng bước. Nàng cố cho mau về nhà để còn trị liệu vết thương cho Vân Tranh. Nếu cứu được Vân Tranh thì Đại Đại không còn lo ngại gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã đặt chân đến vùng cao, băng qua một ngọn đồi, xa xa đã ẩn hiện ánh đèn. Đại Đại càng rảo bước vào một cánh rừng rậm.
Trong cánh rừng này hình như Đại Đại đã chọn một ngôi tự đường rồi sửa sang lại thành một căn nhà và chọn nơi này để ẩn thân để khó có người phát hiện.
Đại Đại đã không những cơ trí hơn người mà còn có cả nghị lực. Chỉ trong một thời gian ngắn, nàng đã chọn chỗ này sửa sang thành một nơi đầy tiện nghi. Nàng còn mướn hai ả a đầu thật thà hiền lành. Nhưng nàng mến nhất vẫn là tên đánh xe...
Nàng nhát thấy người đánh xe đang đứng trước cửa, thầm nghĩ :
- “Thì ra hắn không chờ nổi nên đánh xe về trước. Lúc ấy nàng không kịp gọi cửa cứ phóng vào”.
Bên trong vẫn có ánh đèn, Đại Đại lên tiếng gọi hai ả a đầu :
- Oanh nhi! Yến nhi! Các muội vẫn chưa ngủ à? Mau chuẩn bị nước nóng… Vừa nói đến đó, Đại Đại như muốn nhảy thót bởi hai đứa a đầu đang nằm sóng soài dưới ánh đèn.
Đồ đạt ở trong phòng vẫn ngăn nắp, trên mặt đất có mấy giọt máu vừa khô chứng tỏ sự việc cũng vừa diễn ra không bao lâu.
Toàn thân Đại Đại run lên.
- Phải chăng là Tư Đồ Tiếu đã tìm đến?
Phía sau lưng nghe một tiếng “bình” cánh cửa được mở ra. Hai tay Đại Đại toát mồ hôi lạnh, nàng không dám quay lại. Nghe có tiếng thở ở sau lưng. Nàng vụt phóng mình tới phía trước mới quay lại nhìn, thấy một thiếu niên áo quần xốc xếch, tay cầm một cây đao đứng ở cửa, sắc mặt hắn rất kinh hoàng.
Bốn mắt nhìn nhau, người nào cũng gật mình rồi cùng buộc miệng :
- Thì ra là ngươi!
Đại Đại nhận ra chàng thiếu niên. Ngược lại, hắn cũng nhận ra Đại Đại. Chàng thiếu niên ấy chính là Trầm Phủ Bạch!
Khi hắn bị Hải Đại Thiểu đá nhào xuống sông, nhưng số mạng hắn chưa đến nỗi gì, hắn tìm cách lội vào bờ. Thế là hắn chẳng khác nào con chim sợ cung, thấy cây cong cũng sợ.
Trước hết hắn muốn tìm một ngôi nhà nào đó xin áo quần để thay, kiếm chút gì đỡ lòng. Hắn cứ chăm chú đi, thì ra hắn đã tới làng thợ rèn. Hắn tìm đến một căn nhà, hắn sợ hãi vô cùng.
Bởi hắn thấy Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa đang nhậu nên hắn đành nép trong bóng tối.
Sau đó hắn thấy Đại Đại đến. Họ nói với nhau những gì hắn đều nghe rõ, cả khi nghe Đại Đại với người huynh đệ của Thiết Trung Đường cùng đi, hắn rất ngạc nhiên cho đến khi mọi người đều phóng ra xem trận đấu, hắn liền xuất hiện đoạt xe ngựa, đẩy lùi tên đánh xe, ra roi cho ngựa chạy.
Trong lúc này hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại vừa đói vừa lạnh. Xe vừa chạy một quãng đường hắn liền mê man bất tỉnh.
Hai con ngựa vốn loại tuấn mã, tự nhiên là chúng nhớ đường cứ thế là tự chạy về ngôi nhà của Đại Đại.
Khi hắn tỉnh dậy thì đã đến trước cửa.
Hắn không còn biết đi về đâu, nên cứ mạnh dạn bước vào, thì ra hắn đã vào phòng của hai ả a hoàn. Hai cô a hoàn vội la toáng lên. Hắn sợ quá đành ra tay giết cả hai. Hắn không ngờ Đại Đại cũng vừa tới. Đại Đại không ngờ đứa học trò của Hắc Tinh Thiên cũng có ở đây. Nàng vội nghiêm giọng :
- Sao ngươi lại đến đây rồi giết cả hai a hoàn của ta.
Trầm Phủ Bạch cười giả lả :
- Tiểu điệt đâu dám giết a hoàn của bá nương. Khi tiểu điệt đến đây cũng không hiểu vì sao chúng đã chết.
Đại Đại biết rõ hắn quá, nhưng nàng vẫn giữ thái độ tự nhiên, nhẹ nhàng đặt Vân Tranh xuống. Nàng mỉm cười đi về hướng Trầm Phủ Bạch :
- Xem ra áo quần của ngươi thốc thếch quá, để bá nương lấy áo quần khác ngươi thay nghe?
Trầm Phủ Bạch cũng cười. Hắn tự nhủ :
- Nụ cười của người đàn bà này có hàm chứa lưỡi dao bén, bây giờ ắt muốn giữ mình.
Nên biết rằng Tư Đồ Tiếu xây dựng phòng kín, tuy để tránh tai mắt của vợ con.
Nhưng hắn thường thường đưa bọn Hắc Tinh Thiên đến chỗ Đại Đại uống rượu. Trầm Phủ Bạch cũng thường đi theo, tai nghe mắt thấy, biết rõ tánh tình người yêu của Tư Đồ Tiếu như thế nào. Vì vậy, khi đó hắn không để Đại Đại đến gần vội lùi mấy bước cúi mình nói :
- Đệ tử theo lời thầy đến đây vấn an bá nương, không dám phiền bá nương.
Đại Đại cũng giật mình nhưng không biểu lộ trên khuôn mặt. Vừa cười vừa nói :
- Sư phụ ngươi sai ngươi đến thăm hỏi? Tại sao sư phụ ngươi không đến? Hay là sợ Tư Đồ Tiếu?
Tuy Đại Đại là người nhanh trí nhưng nàng vẫn chưa biết Trầm Phủ Bạch đã phản sư, tuy nàng đang tươi cười nhưng tim nàng đang đập thình thịch.
Trầm Phủ Bạch cũng rất hồi hộp nhưng hắn cũng mỉm cười :
- Gia sư sai tiểu điệt đến thăm hỏi bá nương, chắc cũng chẳng bao lâu gia sư cũng tìm đến.
Hắn nói láo như vậy là để Ôn Đại Đại không dám hại hắn.
Hai làn thu ba nhấp nháy, Đại Đại cười duyên dáng :
- Ở đây cũng thuận tiện, ngươi trở về nói sư phụ ngươi đến nghe?
Trầm Phủ Bạch thầm nghĩ :
- “Ta chỉ sợ vừa dời gót, ả cũng đi theo. Ngươi tuy thông minh nhưng Trầm Phủ Bạch này đâu có ngu, bỏ qua một cơ hội ngàn năm không có!”.
Rồi hắn cười hì hì nói :
- Nhưng điệt nhi thấy bá nương ở đây không thuận tiện lắm, tiểu điệt làm sao về báo với sư phụ?
Đại Đại hỏi liền :
- Có gì đâu mà không tiện?
Trầm Phủ Bạch nhìn vào chàng thiếu niên đang mê man nằm trên ghế :
- Vị này là cao đồ của Đại Kỳ môn tiểu điệt biết hắn. Khi đã thấy tiểu điệt không thể không nói lại.
Ôn Đại Đại cười khanh khách :
- Ngươi cứ về nói với Hắc Tinh Thiên là người này bá nương đã đùa cợt cũng đang muốn giao hắn cho họ đấy.
Trầm Phủ Bạch vội hỏi :
- Thực không?
- Có gì mà thực với giả? Gã nam nhân nào mới nhìn bá nương, bá nương liền biết rõ tâm tư của hắn ngay.
Phủ Bạch hỏi :
- Thực không?
- Thầy của ngươi cũng thường mê mệt ta. Lần này hắn cho ngươi đi dò đường cũng chỉ vì... việc ấy cả.
- Xem bá nương đẹp đẽ như vậy, bất luận là nam nhân nào cũng phải ưa thích.
Ôn Đại Đại ưỡn bộ ngực căn phồng tủm tỉm cười nói :
- Còn ngươi? Ngươi thích không?
Áo quần của Đại Đại ướt mèm, những đường nét hấp dẫn của nàng, từng tấc từng phân đều lộ rõ dưới ánh đèn. Trầm Phủ Bạch liếc mắt nhìn Đại Đại miệng nhỏ nước bọt, hắn cúi đầu nói :
- Tiểu điệt cũng là nam nhân, sao lại không muốn, tiểu điệt chỉ không dám nghĩ tới mà thôi.
Hai làn thu ba của nàng không nhìn Trầm Phủ Bạch mà lại như mơ màng, nàng từ từ mở một cúc áo, rồi hai cúc áo.
Nàng làm rất tự nhiên, người khác không thấy bàn tay của nàng di động mà chỉ nhìn sững vào nơi mà áo của nàng đã để hở.
Chợt nàng tháo hết áo quần, để bày cả tấm thân trắng nõn nà trước mắt Trầm Phủ Bạch. Đại Đại nói nho nhỏ :
- Bây giờ, ngươi cũng không dám à?
Trầm Phủ Bạch nhìn như si như dại.
Ôn Đại Đại dịu dàng gọi hắn :
- Đến đây, còn chờ gì nữa?
Trầm Phủ Bạch không còn cách nào để dằn nổi dục tính đang trào lên, hắn từ từ bước đến phía Đại Đại.
Ôn Đại Đại vẫn tươi cười mê lòng người, nàng cứ để hắn bước đến một bước... rồi hai bước.
Trầm Phủ Bạch chân vừa bước mắt hắn nhìn như mê như dại. Hắn bước một bước rồi hai bước, hắn lùi một bước cười hắc hắc nói thầm :
- “Ôn Đại Đại, với dáng dấu của bá nương có thể dụ dỗ người khác nhưng lại không dụ dỗ được ta. Bá nương vẫn chưa dám ra tay, rồi tìm cách dụ dỗ ta chỉ vì khí lực của bá nương chưa ổn định có đúng không? Bà tưởng ta sẽ lao vào mạng lưới. Thực ra ta đang tương kế tựu kế.”
Hắn nhìn thân hình nõn nà của Đại Đại thêm một lần nữa rồi nhảy lùi một bước còn lại.
Thiết Trung Đường chứng kiến võ công của thiếu nữ áo xanh. Chàng ẩn mình một nơi kín đáo nên mọi người không phát hiện được, nhưng chàng thì vẫn nhìn mọi người rõ.
Cho đến khi mọi người đi vào làng thợ rèn, chàng vẫn trông rõ ràng. Chỉ có khi Ôn Đại Đại cùng với Vân Tranh xuất hiện mới ngoài sự dự liệu của chàng. Thiết Trung Đường cũng nhận ra đại hán tàn phế chính là Triệu Kỳ Cương, nhưng chàng sợ trước mặt Tích Lịch Hỏa, Triệu Kỳ Cương sẽ biết rõ lai lịch của chàng nên chàng mới quyết định ẩn mình.
Cũng chính vì muốn đi tìm Triệu Kỳ Cương nên Thiết Trung Đường mới đi theo Hải Đại Thiểu. Hiện giờ thì chàng đã bớt lo lắng, bởi vì biết rõ Triệu Kỳ Cương và thiếu nữ áo xanh cũng có mặt ở đây, Vân Tranh sẽ không dám làm gì.
Cũng khi ấy, Thiết Trung Đường phát hiện có hai người đang di chuyển ở mé rừng, chàng vội phóng theo. Thì ra đó là Ngãi Thiên Phúc và cậu bé què chân. Thiết Trung Đường vội vàng đón họ lại. Cậu bé mới rõ là chàng chưa chết. Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn cho Thiết Trung Đường biết rằng hai tỷ muội họ Linh rất thương nhớ đến chàng. Nghe xong, Thiết Trung Đường cũng cảm thấy lòng chàng bị kích động liền, muốn đi tìm hai tỷ muội. Chàng hỏi rõ nơi chốn rồi trao ngân phiếu cho cậu bé què chân nhờ trao lại cho Vân Tranh.
Sau khi cậu bé đi tìm Ôn Đại Đại, chàng cũng muốn đi tìm Thủy Linh Quang.
Dẫu sao, Thiết Trung Đường cũng không thể không quan tâm đến Vân Tranh. Vừa đi được một đoạn chàng lại quay lại thì cũng là lúc mà Ngãi Thiên Phúc muốn chết. Thế là Thiết Trung Đường dùng kế khích tướng khiến Ngãi Thiên Phúc nổi giận.
Thiết Trung Đường nghĩ rằng chỉ cần ở ngoài sự truy tìm của Ngãi Thiên Phúc nhưng Ngãi Thiên Phúc vốn chưa biết kẻ nào đang chọc giận hắn và Ngãi Thiên Phúc chẳng có cách nào giết được người đó nên hắn vẫn cứ sống.
Không ngờ thân pháp của Ngãi Thiên Phúc quá nhanh, tay hắn cũng vô cùng tinh vi, ngoài dự liệu của Thiết Trung Đường. Chàng đã sử dụng hết thân pháp nhưng không thoát khỏi Ngãi Thiên Phúc Bất luận Thiết Trung Đường chạy về phương nào, Ngãi Thiên Phúc với hai tay áo rộng vẫn đuổi theo kịp, chàng không dám ngoảnh mặt và cũng không dám giảm tốc độ.
Một người chạy, một người đuổi theo. Cả hai chạy chừng một giờ toàn thân chàng mồ hôi ướt đầm. Lúc ấy cả hai người đã vào trong rặng núi. Thiết Trung Đường cũng phát hiện căn nhà của Đại Đại. Chàng không còn kịp chọn lựa, phóng vào trong căn nhà ấy để Ngãi Thiên Phúc không còn nghe tiếng gió thì mới thoát khỏi sự rượt theo của hắn.
Cũng trong lúc ấy, chàng vừa chứng kiến Trầm Phủ Bạch vừa nhảy lui bước cuối cùng.
Chỉ trong chớp mắt, căn nhà tối om, một cơn gió lùa vào, một bóng người cũng phóng vào ngay.
Cả Trầm Phủ Bạch và Ôn Đại Đại đều thất kinh lùi lại mấy bước. Cả hai người đều nhìn vào Thiết Trung Đường rồi họ buộc miệng la lớn.
Làm sao Thiết Trung Đường không lo sợ! Nhưng nhờ chàng có cơ trí mà người khác khó kịp. Thân hình chàng vừa rơi xuống đất chàng đã nhanh tay nắm áo Trầm Phủ Bạch.
Trầm Phủ Bạch từ ngơ ngác đến sợ hãi hai hàm răng hắn đánh vào nhau cầm cập. Trong lòng hắn cũng muốn nói mấy lời năn nỉ xin tha mạng nhưng hắn líu lưỡi không nói được.
Thiết Trung Đường nhìn hắn với đôi mắt sắc như dao.
Chỉ một chớp mắt, cái nhìn của Thiết Trung Đường nhưng Trầm Phủ Bạch cứ ngỡ là vĩnh hằng.
Hắn chờ Thiết Trung Đường phóng chưởng đánh hắn, ai ngờ chàng nói nhỏ vào tai hắn.
- Đi mau! Nếu ta đuổi kịp thì mất mạng đấy.
Chàng vừa nói vừa buông tay.
Trầm Phủ Bạch vừa sợ lại vừa mừng, hắn không hề trù trừ vội phóng mình ra cửa sổ chạy như điên.
Tuy Ôn Đại Đại rất thông minh, nhưng nàng vẫn không ngờ Thiết Trung Đường lại có hành động như vậy, nàng vội la lớn :
- Tại sao... tại sao.... chàng lại...
Đại Đại chưa nói hết, chàng đã bụm miệng kéo nàng vào một góc nhà, không dám để có một tiếng động.
Vừa rồi, Thiết Trung Đường đã dùng kế “ve sầu lột xác”. Chàng phi thân vào phòng thì cũng vừa lúc Trầm Phủ Bạch phóng ra.
Hai mắt của Ngãi Thiên Phúc đều chột.
Hắn không thể nhận ra người nhảy vào và người nhảy ra khác nhau. Chờ khi Ngãi Thiên Phúc rượt nhầm người. Thiết Trung Đường an nhiên bước đi.
Ôn Đại Đại trợn tròn hai mắt nhìn theo Thiết Trung Đường, trong lúc áo của nàng đang hở ngực, mùi thơm từ tấm thân nõn nà của Đại Đại cứ bay vào mũi Thiết Trung Đường. Chàng nhẹ nhàng chuyển mình rời khỏi ngôi nhà của Ôn Đại Đại.
Như khi ấy, có tiếng của Ngãi Thiên Phúc vọng vào :
- Ngươi không gạt ta được đâu. Thân pháp của người vừa rồi không giống ngươi.
Tiếng nói lạnh lùng của Ngãi Thiên Phúc như vang dội cả bốn hướng, khiến người nghe không thể định được tiếng nói ấy xuất phát từ hướng nào.
Gương mặt của Ôn Đại Đại biến sắc :
- Ngãi Thiên Phúc!
Nàng mới biết rằng người chọc giận Ngãi Thiên Phúc đêm qua chính là Thiết Trung Đường.
Thiết Trung Đường cũng lo lắng thầm nghĩ :
- “Ngãi Thiên Phúc rõ thật quá lợi hại! Hắn phân biệt thân pháp của Trầm Phủ Bạch khác với ta.”
Vừa nghĩ đến đó, lại nghe Ngãi Thiên Phúc nói tiếp :
- Ta sẽ đếm ba lần nếu ngươi không ra ta sẽ phóng lửa đốt nhà. Khi ấy không ai còn thoát được!
Thiết Trung Đường cũng hoảng hốt, chàng di chuyển đến cửa ra vào.
Thấy vậy, Ôn Đại Đại vừa muốn kéo chàng lại nhưng Thiết Trung Đường đã như con cá lội mất, chàng nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi đi vào phía trong.
Bên ngoài Ngãi Thiên Phúc bắt đầu hô :
- Một...
Thiết Trung Đường đã ra phía sau không để lại một tiếng động.
- Hai...
Thiên Phúc lại hô.
Thiết Trung Đường thầm nhủ :
- “Lần này ta có thể đào tẩu mà không bị Ngãi Thiên Phúc phát giác thế nào hắn cũng nghĩ mình đang ở trong nhà, khi đó hắn phóng lửa thì sẽ hại cho Vân Tranh và Ôn Đại Đại?”
Vừa nghĩ đến đó, chàng la lớn :
- Ta đang ở đây!
Chàng vừa la xong thì đã nhảy cách đó ngoài ba trượng.
Ôn Đại Đại vừa ra khỏi cửa chỉ nghe có tiếng gió từ trên mái nhà xuống, thế là bóng người cũng mất hút trong cơn mưa gió.
Nàng nhìn những hạt mưa vô tình, nàng lại nhìn Vân Tranh đang mê man, bỗng nhiên Đại Đại quì xuống dưới thềm, hai mắt nàng nước mắt chảy ràn rụa.
Đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây, nàng cảm thấy rất đau đớn tịch mịch, và cô đơn. Nàng cũng có cảm giác như nàng đang trở về một thời quá khứ khi nàng còn thơ ấu, cũng cô đơn, cũng khổ đau không biết nương tựa vào đâu. Niềm tin và nghị lực của Đại Đại không bị ai cướp mất nhưng không còn lấy một tí ở trong nàng.
Trước mắt nàng bây giờ chỉ là bóng tối mịt mùng. Đây cũng là lần đầu tiên Đại Đại phát hiện ra một điều quan trọng, dù có tiền của nhiều cách mấy thì của cải ấy có khi chẳng giúp ích gì cho con người. Nhà dài cửa rộng mưa gió bời bời, còn người thì nước mắt đang tuôn trào. Khi Đại Đại bước vào phòng thì Thiết Trung Đường đã cách dặm xa.
Vân Tranh sợ Ôn Đại Đại đến ngăn cản nên chàng chạy ra phía ngoài thôn mới dừng lại.
Ngãi Thiên Phúc cũng đến ngay lạnh lùng hỏi :
- Đánh nhau ở đây?
- Đúng như vậy.
Bỗng nhiên Vân Tranh lấy cây trủy thủ trong tay áo vẽ một vòng tròn đường kính ba trượng.
Ngãi Thiên Phúc nói ngay :
- Nhường ngươi ba chiêu, hãy ra tay đi.
Vân Tranh cười như điên :
- Vân mỗ này không thể ra tay trước với một người mù mắt.
Chợt nghe toàn thân Ngãi Thiên Phúc run rẩy. Thiên Phúc đứng như tượng gỗ, dưới cơn mừa nhìn y chẳng khác nào một bóng ma.
Cậu bé què chân cũng vừa đến, nghe tiếng cười như điên của Vân Tranh, hắn có phần lo lắng dậm chân :
- Nguy rồi, lần này ta không cứu nổi hắn.
Ôn Đại Đại thất sắc hỏi :
- Vì sao?
Cậu bé què chân cho biết :
- Xưa nay chưa có người nào đứng trước mặt đại ca mắng là người đui cả. Nếu người nào nói như vậy thì không thể sống sót.
Ôn Đại Đại cũng lo sợ. Nàng nhìn gương mặt đáng sợ của Ngãi Thiên Phúc, rồi chẳng nói được gì.
Chợt nghe tiếng thét của Vân Tranh :
- Hôm nay, nếu có người nào nhảy vào vòng này giúp ta dù chỉ một chiêu ta sẽ chết ngay trước mạt người đó.
Ngãi Thiên Phúc đồng ý :
- Rất tốt!
Ôn Đại Đại tru tréo :
- Các ngươi là nam nhân sao lại kỳ quái như thế. Không hề thù nhận nhau tại sao lại thề thốt nặng lời?
- Đại ca, chỉ cần đánh hắn vài quyền đừng làm hại tánh mạng hắn? Hắn... Hắn không hề khinh thường đệ.
- Ngươi không được nhiều lời, nếu nhiều lời ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
Cậu bé què chân sợ quá không dám nói gì thêm.
Ngãi Thiên Phúc và Vân Tranh đứng nhìn nhau dưới trời mưa, người nào cũng ướt đẫm. Cả hai đều đang chờ đối phương ra tay. Kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, tư thế đã sẵn sàng.
Nghe tiếng chân chạy đến, thì ra Triệu Kỳ Cương và thiếu nữ áo xanh cũng vừa có mặt.
Thiếu nữ áo xanh hỏi :
- Đại gia muốn con giúp chàng thiếu niên?
Kỳ Cương giục :
- Hãy mau đến cứu hắn.
Thiếu nữ áo xanh nói một mình :
- Tuy ta không muốn đấu với nam nhân, nhưng đại gia đã muốn, mình cũng phải nghe.
Nàng từ từ tiến vào trong vòng tròn.
Thấy vậy Ôn Đại Đại chạy đến ngăn nàng :
- Nếu cô nương giúp hắn, hắn sẽ tự vẫn tức khắc. Tính tình của hắn ta biết rõ.
Điều gì hắn đã nói ra thì không thể đổi được.
Thiếu nữ áo xanh nghe xong, nàng quay lại nhìn Triệu Kỳ Cương, nhưng Kỳ Cương cứ đứng như trời trồng thật lâu không nói một lời.
Ôn Đại Đại giục cậu bé :
- Tiểu quỷ, đệ không có cách nào khác à?
Cậu bé đáp :
- Biện pháp duy nhất là làm sao Vân Tranh không ra chiêu trước, bởi đại ca xưa nay chưa hề ra chiêu trước đối với bất cứ ai cả.
Hắn nói chưa dứt lời đã thấy Vân Tranh múa chưởng đánh tới.
Ôn Đại Đại dậm chân :
- Ngươi đừng nói thì hắn không ra chiêu, ngươi đã nói ra tất hắn nhất định ra tay trước.
- Đệ làm sao biết được tính tình của hắn?
Chỉ chớp mắt Vân Tranh đã tấn công ba chiêu. Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng chờ sau ba chiêu, hai tay áo của Thiên Phúc mới bắt đầu lay động.
Cậu bé cũng cười :
- Đại ca của đệ cũng vậy, điều gì đã nói ra không bao giờ thay đổi. Đại ca hứa nhường ba chiêu là nhường đủ ba chiêu.
Hai tay của Thiên Phúc nằm kín trong hai tay áo. Hai tay áo của Thiên Phúc chẳng khác nào như hai con rồng biến hóa vô cùng, chỉ nháy mắt phóng ra ba chiêu.
Ba chiêu này rất lợi hại, nhưng hai tay Vân Tranh đặt vào hông rồi lách mình tránh. Sau ba chiêu, Vân Tranh lại hét :
- Ta cũng nhường ba chiêu!
Cậu bé què chân ngơ ngác, còn Đại Đại thì nhìn Vân Tranh mỉm cười.
Chợt nghe Ngãi Thiên Phúc nạt :
- Ta nhường thêm ba chiêu nữa!
Quả nhiên Thiên Phúc đứng chờ ba chiêu của Vân Tranh. Vân Tranh nổi giận :
- Không cần ngươi phải nhường, ta nhường ngươi ba chiêu nữa.
Vừa dứt lời Ngãi Thiên Phúc phóng ra ngay ba chiêu “Hằng Nga Bôn Nguyệt”, “Phong Động Lưu Vân” và “Vân Phá Nhựt Lai”. Ba chiêu vừa dứt tiếp ba chiêu liên hoàn nữa “Nguyệt Di Tính Hoán”, “Kim Luân Phá Vụ”, và “Trường Hồng Quán Nhựt”.
Sau khi phóng chiêu “Vân Phá Nhựt Lai”, Ngãi Thiên Phúc không ra chiêu tiếp mà như nhường cho Vân Tranh ra chiêu.
Quả thực, Vân Tranh hoa quyền đánh phía trên nhằm vào mắt và mặt Thiên Phúc, phía dưới đánh vào ngực bụng. Quyền phong của chàng như gió rít khiến cho áo của Thiên Phúc bay phấp phới.
Võ công của Ngãi Thiên Phúc tuy cao nhưng ba chiêu của Vân Tranh đã đẩy hắn lùi mấy bước.
Ngãi Thiên Phúc vốn có gương mặt lạnh như tiền thế mà lần này nổi giận nạt :
- Hãy tiếp thêm ba chiêu!
Hai ống tay áo phóng chiêu ra như gió. Công thế của ba chiêu này cũng rất lợi hại, nhưng hắn cố ý chừa khoảng trống giữa hai chiêu. Còn chiêu thứ ba Thiên Phúc dang rộng hai cánh tay để hở ngực như hứng chưởng của đối phương.
Ai ngờ Vân Tranh hiểu ý, chàng không nhân khoảng trống để ra chiêu. Vân Tranh chờ qua ba chiêu mới rút tay về. Khi ra chiêu Vân Tranh đã dùng hết sức mạnh không chừa lại một chút lực nào cả.
Tuy Ngãi Thiên Phúc rất giận dữ nhưng với một Vân Tranh cũng rất quật cường, hắn chưa biết phải làm gì để hạ chàng.
Tuy võ công của Thiên Phúc cao hơn Vân Tranh, nhưng vì ra chiêu liên tiếp nên sức cũng đã giảm sút. Trong lúc đó Vân Tranh thì có sức mạnh vô song.
Nên biết rằng tính tình của Vân Tranh rất nóng nảy, bình thường khi chiến đấu chàng lưu lại rất ít lực. Động thủ lần này cả hai người qua qua lại lại chưa phân rõ thắng bại.
Cậu bé què chân theo dõi trận đấu đến sửng sốt :
- Cái thằng hôi hám này, xưa nay ta chưa thấy.
Ôn Đại Đại cười :
- Hôm nay ngươi đã thấy rõ chưa, còn cũng mở rộng kiến thức phần nào.
Tuy trên mặt thì Ôn Đại Đại vẫn tươi cười, nhưng trong lòng nàng vô cùng khẩn trương.
Ba chiêu của Ngãi Thiên Phúc với công thế khó chống đỡ. Vân Tranh phải vận dụng thân pháp may mà tránh được, nhưng trên trán chàng đã lấm tấm mồ hôi.
Cả Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu cũng có mặt. Họ sửng sốt theo dõi trận đấu.
Chợt nghe Ngãi Thiên Phúc huýt một tiếng dài rồi thủ chưởng vốn ở trong hai tay áo phóng luôn ba chưởng nhanh như điện chớp. Chẳng những chiêu thức của Ngãi Thiên Phúc lợi hại mà chưởng phong vừa mãnh liệt lại biến hóa khó lường. Vân Tranh lách mình tránh được chưởng thứ nhất, chưởng thứ hai chưa tới toàn thân Vân Tranh như bay lên khỏi mặt đất. Trong lúc ấy Ngãi Thiên Phúc chưa phóng chưởng thứ ba, hắn cố ý để trống. Trường hợp này Vân Tranh thừa thế bay xuống đánh tuy chưa rõ thắng nhưng cũng chiếm được thượng phong.
Vân Tranh nghiến chặt răng, quyết không nhường Thiên Phúc một chiêu. Nhưng khi Vân Tranh rơi xuống đất, chân khí không được ổn. Chờ lúc ấy Ngãi Thiên Phúc phóng cả song chưởng ra chiêu “Bài Sơn Đảo Hải” đánh vào bụng Vân Tranh.
Vân Tranh chờ đứng vững, nhưng với công thế quá mãnh liệt của Thiên Phúc đâu để cho Vân Tranh có thì giờ trở tay. Đến khi bị một chưởng rất mạnh của Thiên Phúc chàng bị chấn động nhào xuống đất.
Thấy tình hình diễn ra của trận đấu, những người bàng quang đều buộc miệng la to. Hai chân Ngãi Thiên Phúc như muốn di động thì đã nghe tiếng của Đại Đại :
- Nhào tới hắn.
Ngãi Thiên Phúc cười nhạt, hắn dừng lại. Còn Vân Tranh thì phóng người lên.
Tuy chàng đã nghiến răng nhưng ở khóe miệng đã có vệt máu.
Thấy vậy, Hải Đại Thiểu biến sắc :
- Một thiếu niên quật cường.
Tích Lịch Hỏa cũng lắc đầu khen :
- Không ngờ Đại Kỳ môn lại có một hán tử như vậy, xem ra hắn còn cương cường hơn là lão phu.
Cậu bé què chân nói :
- Đã bao nhiêu năm rồi, đại ca ta chưa hề dùng đến song chưởng. Lần này bị hắn bức bách nên đại ca mới dùng tới, tuy là hắn thua nhưng cũng thật vinh dự.
Ôn Đại Đại trừng hắn :
- Thua thì nói thua, tại sao lại bảo là vinh dự?
Hai con mắt của Vân Tranh đỏ ngầu, chàng bước từng bước tới Ngãi Thiên Phúc tay trái chàng buông xuống, tay phải đưa lên, rõ ràng là vết thương không nhẹ. Nhưng nhuệ khí của Vân Tranh không suy giảm chút nào. Khi gần đến Ngãi Thiên Phúc, chàng hét lớn :
- Ngươi hãy lưu ý!
Rồi phóng chưởng đánh tới.
Chưởng này tuy Vân Tranh đã lấy toàn lực nhưng không đầy đủ. Dĩ nhiên Ngãi Thiên Phúc rất dễ dàng tránh khỏi ba chiêu của chàng.
Hải Đại Thiểu hét to :
- Phía dưới ba chiêu, các hạ chưa xuất thủ?
Ngãi Thiên Phúc vẫn thản nhiên.
Hải Đại Thiểu mắng :
- Tên thất phu hãy đấu với mỗ một trận.
Lão vừa muốn chuyển động thân hình thì Vân Tranh đã quay đầu lại hét lớn :
- Nếu các hạ giúp tại hạ, tại hạ sẽ đập đầu chết trước mặt.
Hải Đại Thiểu hốt hoảng nói :
- Nhưng ba chiêu của hắn các hạ làm sao tránh khỏi?
Vân Tranh cười như điên cuồng :
- Các hạ đã biết tại hạ không tránh nổi.Cho dù là không tránh được thì cũng không liên quan gì đến các hạ.
Chàng ưỡn ngực hét :
- Tên họ Ngãi, đến mau!
Ngãi Thiên Phúc cười nhạt :
- Ngươi đúng là một hán tử, ta sẽ cho ngươi có thì giờ mà thở.
Vân Tranh trợn mắt định nói nhưng Đại Đại vội xen lời :
- Vân đệ đệ, đệ đệ không thể chết, bởi đệ còn mười lăm vạn lạng ở nơi ta. Đệ đệ còn quá trẻ. Đệ nên để cho người khác giúp một tay? Từ nay về sau nhất định ta sẽ đối xử tốt với...
Tiếng nói của Đại Đại như van lơn, như cầu khẩn, nhưng Vân Tranh vẫn không chú ý gì đến nàng.
- Có lý... có lý nào “đệ” không thích ta. Ta thì rất thích “đệ”. Nếu đệ chết thì ta biết làm như thế nào đây?
Trong tiếng gió tiếng mưa hòa lẫn tiếng than thở của Ôn Đại Đại khiến người nghe bất giác cũng chạnh lòng.
Trên gương mặt nhợt nhạt của Vân Tranh, thình lình chàng mửa ra một ngụm máu, thế mà miệng Vân Tranh vẫn nói :
- Ta đã điều khí xong, tại sao ngươi không động thủ?
Ngãi Thiên Phúc từ từ hỏi :
- Vừa rồi ngươi có nói hai tiếng “mù mắt”, ngươi mắng ta phải không?
Đại Đại nhanh miệng :
- Không phải, không phải, người mà hắn mắng không phải là các hạ.
Đại Đại nói chưa dứt lời, Vân Tranh đã hét :
- Ngươi vốn là một lão mù, ta nói là nói ngươi chứ còn ai!
Gương mặt Ngãi Thiên Phúc xịu xuống rồi nghiêm giọng :
- Bây giờ ngươi có thể thu lại?
Vân Tranh càng nói lớn :
- Chưa bao giờ ta nói sai sự thật, ngươi vốn là một tên mù.
Chàng trở tay vỗ vào ngực nói tiếp :
- Đại trượng phu, một lời đã nói ra dù chết cũng không rút lại!
Ngãi Thiên Phúc ưỡn ngực hít một hơi dài :
- Tốt lắm!
Rồi từ từ đưa thủ chưởng lên.
Thấy thế Ôn Đại Đại như muốn khóc, nàng dậm chân :
- Đệ... Tại sao đệ lại ngốc đến thế. Nếu đệ chịu rút lại lời nói thì hắn không đả thương đệ.
Bỗng nhiên Vân Tranh ngửa mặt nhìn trời cười điên cuồng :
- Kẻ đại trượng phu sống không hổ thẹn thì chết có sợ gì! Hôm nay ta thấy nước mắt của nàng, ta vô cùng cao hứng.
Ngãi Thiên Phúc cũng đã đến trước mặt.
Trong chớp mắt hắn đã công ba chiêu. Nghe một tiếng “bình”, cánh tay phải của Vân Tranh đã bị đánh trúng, chưởng thế này khiến Vân Tranh ngã xuống đất lăn mấy vòng. Những người bàng quang đều che mắt không dám nhìn.
Thế mà Vân Tranh cũng gắng gượng bò dậy lê tới trước mặt Ngãi Thiên Phúc.
Bộ mặt của Ngãi Thiên Phúc lúc nào cũng lạnh lùng. Thế mà trong trường hợp này hắn cũng biến sắc hỏi :
- Ngươi còn muốn tái chiến?
Vân Tranh vừa thở vừa nói :
- Môn hạ của Đại Kỳ môn không bao giờ xin người khác tha mạng!
Vân Tranh phóng ra chiêu “Thần Long Thám Trảo”, nhưng vì hai tay chàng đã bị thương không thể nào đưa tay lên nổi. Chưởng thế này làm sao Vân Tranh có thể đánh trúng đối phương. Mọi người trông thấy đều thương hại chàng. Tay Vân Tranh không cất lên được nên ba chiêu này như không phóng ra nổi. Thế mà tay của Vân Tranh vẫn từ từ đưa lên, lên từng tấc một và từng tấc từng tấc tiếp cận với Ngãi Thiên Phúc.
Bất chợt nghe một tiếng gió nhẹ. Thì ra chưởng này Vân Tranh đã đánh trúng vào trán Ngãi Thiên Phúc.
Nên biết rằng, hai mắt của Ngãi Thiên Phúc đều bị chột, bình thường hắn chỉ nghe tiếng gió chẳng khác nào hắn có mắt. Nhưng chưởng này của Vân Tranh vì quá yếu và quá chậm không hề có tiếng gió. Ngãi Thiên Phúc cứ đinh ninh là tay của Vân Tranh không thể đưa lên được nên Thiên Phúc không hề phòng bị, không cảnh giác.
Thêm vào đó, trong lòng hắn cũng thật sự khó xử.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người bàng quang cũng không thể ngờ nổi.
Chính Vân Tranh cũng ngơ ngác một hồi, chàng cười lên như điên nói lớn :
- Ngãi Thiên Phúc, ngươi còn mặt mũi nào để ra chưởng với thiên hạ?
Nhưng Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng sững như trời trồng như không nghe gì cả.
Gương mặt đầy vết sẹo của Triệu Kỳ Cương như thế mà vẫn thấy đỏ, nhìn qua thiếu nữ áo xanh nói :
- Chàng thiếu niên này quả thật xứng để ra tay?
Thiếu nữ áo xanh vốn lúc nào nét mặt cũng lạnh lùng. Thế mà trong giây phút này nàng cũng đỏ mặt, nàng vụt nói lớn :
- Ngãi Thiên Phúc, ngươi còn dám đấu vài chiêu với Liễu Hà Y này không?
Tích Lịch Hỏa cũng nạt dồn :
- Lão phu tuy là kẻ thù của Đại Kỳ môn, hôm nay cũng khoái chí chứng kiến trận đấu của ngươi!
Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng trơ như tượng đá, những làn mưa tạt vào má hắn, hắn vẫn không chú ý. Nét mặt vẫn lạnh lùng, hình như hắn đang tự thấy xấu hổ.
Cậu bé què chân nhìn dáng dấp của đại ca hắn thật đáng sợ, hắn cũng cảm thấy rất sợ hãi. Hắn không dằn được buộc miệng gọi :
- Đại ca...
Ngãi Thiên Phúc đưa cánh tay lên vẫy hắn lại nói nhỏ nhẹ :
- Đệ lại đây!
Cậu bé què chân vừa bước đến vừa nói với giọng run run :
- Đại ca... Nếu đại ca muốn ra tay với bọn họ, tiểu đệ sẽ thay đại ca để ứng chiến.
Ngãi Thiên Phúc chỉ mỉm cười :
- Không nói gì nữa, hãy đến trước mặt ta.
Ngãi Thiên Phúc sửa lại áo quần nghiêm chỉnh, chợt hắn cúi mình xuống lạy cậu bé.
Cậu bé què chân vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác. Hắn cũng cúi lạy nước mắt chảy xuống gương mặt thơ ngây của cậu bé, giọng run run hỏi :
- Đại ca, như thế này là sao?
- Một lạy này của ta, vì muốn đệ thay ta về lạy sư phụ, thưa với sư phụ đệ tử Ngãi Thiên Phúc không thể nào đền đáp ân nặng của sư phụ.
- Đại ca... đại ca...
Cậu bé lại càng ngơ ngác hơn.
Ngãi Thiên Phúc cười chua chát :
- Suốt đời Ngãi Thiên Phúc này dọc ngang, hôm nay bị một chưởng của người khác thì còn mặt mũi nào để sống trên cuộc đời?
Cậu bé nhắc lại :
- Nhưng đại ca đã đánh trúng người ta trước mà!
Ngãi Thiên Phúc đứng dậy hét to :
- Ý ta đã quyết ngươi không được nhiều lời, hãy thay ta thăm hỏi tất cả chư huynh đệ và nói lời cáo biệt của ta.
Cậu bé què chân chỉ còn biết ôm mặt khóc. Mọi người cũng cảm thấy động lòng…
Trong lúc ấy bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Hắn dừng chân ở chỗ bóng tối nhưng không ai phát hiện.
Ngãi Thiên Phúc ngửa mặt nhìn trời cười như điên cuồng.
- Vân mỗ đã đặt việc sống chết ra ngoài thì Ngãi Thiên Phúc cũng làm được thôi.
- Cửu đệ, đệ chớ quên một trang nam tử dù phải chết thì nên chết như một kẻ anh hùng.
Nói xong Ngãi Thiên Phúc trở tay đánh vào Thiên linh cái.
Nhưng cậu bé đã lao vào ôm bụng Ngãi Thiên Phúc, khiến hắn phải lùi mấy bước. Cậu bé vừa khóc vừa van xin :
- Đại ca, đại ca không thể chết...
Hải Đại Thiểu cũng hét to :
- Chết như vậy đâu có phải anh hùng! Nếu có can đảm thì tiếp tục sống, chứ không biết còn bao nhiêu người đang muốn đấu với ngươi!
Ngãi Thiên Phúc nắm chặt vào hai vai cậu bé nạt :
- Cửu đệ, buông tay ra! Nhưng cậu bé vẫn ôm cứng dù phải chết.
Trong lúc này bỗng nhiên vẳng lại tiếng cười nhạt, có tiếng nói thật trầm hùng :
- Các vị hà tất phải khuyên hắn, hắn là một tên chột mắt có sống trên cuộc đời này cũng vô vị, chi bằng cứ để cho hắn chết là xong chuyện.
Mọi người đều lo lắng. Ngãi Thiên Phúc cũng giật mình rồi hét lớn :
- Người nào lại dám nhục mạ ta?
Cách đó chừng mấy trượng, lại có tiếng cười :
- Mắng ngươi thì sao? Chẳng qua ngươi muốn chết bởi ngươi là một tên chột mắt.
Vì bóng đêm dầy nên không ai thấy rõ người đó là ai?
Toàn thân Ngãi Thiên Phúc run cầm cập :
- Ngươi hãy đến đây, dĩ nhiên là ta đang muốn chết, nhưng trước khi chết ta phải giết ngươi!
Nghe tiếng cười hắc hắc của người ấy :
- Nếu ngươi không giết được ta thì như thế nào?
- Một ngày chưa giết được ngươi. Ngãi mỗ sẽ sống thêm một ngày!
Thiên Phúc vung hai tay áo nhắm đến phía người ấy mà lao tới.
Lại nghe người ấy nói :
- Ngươi làm sao mà giết được ta!
Nói đến tiếng cuối cùng thì hắn đã tung mình di xa rồi. Như bóng theo hình, Ngãi Thiên Phúc phóng mình đuổi theo.
Cậu bé vội gọi :
- Đại ca... đại ca...
Rồi hắn cũng phóng theo.
Hải Đại Thiểu tấm tắc khen :
- Người này không biết là ai, nhưng rõ ràng thật cao minh, chỉ trong vài câu nói mà đã cứu được mạng sống Ngãi Thiên Phúc.
Tích Lịch Hỏa phát biểu :
- Nên đuổi theo xem thử.
Hải Đại Thiểu cúi đầu :
- Đuổi theo không kịp nữa đâu.
Ôn Đại Đại thì chạy đến bồng Vân Tranh vào lòng rảo bước trở lại nhà thợ rèn.
Mọi người đều yên lặng đi theo nàng, trong lòng ai nấy đều cảm thấy nặng nề.
Vừa đến nhà thợ rèn thì không còn thấy bóng dáng ngựa xe. Tên đánh xe thấy sự việc chẳng lành nên hắn sợ bỏ trốn về.
Võ Chấn Hùng mời :
- Hay là mời cô nương ở lại đây một đêm.
Cô gái áo xanh Liễu Hà Y cũng nói :
- Chờ ta xem vết thương của huynh ấy.
Ôn Đại Đại nhìn xuống thấy người nằm trong lòng mình vẫn mê mang, sắc mặt vàng như nghệ, xem chừng như không còn sinh khí.
Nàng cảm thấy rất đau khổ không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt của Đại Đại nhỏ xuống hai mắt đang nhắm nghiền của Vân Tranh.
Ai ngờ Vân Tranh rên mấy tiếng rồi mỏ mắt. Chàng thấy hình ảnh như mờ mờ ảo ảo rồi rõ dần rõ dần.
Trong lúc ấy Liễu Hà Y đang đứng trước mặt chàng xem xét vết thương.
Vân Tranh vừa thấy rõ thiếu nữ áo xanh chàng vội hét lên :
- Chính cô ấy, cô ấy là người của Hàn Phong bảo. Đại Đại, mau.... chúng ta hãy chạy mau.
Gương mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng của Liễu Hà Y làm sao Vân Tranh quên được. Chàng cứ đinh ninh rằng thiếu nữ này là người của Hàn Phong bảo đưa đến bức hỏi chàng.
Thấy thế Triệu Kỳ Cương vội vã nói :
- Công tử nhầm rồi! Ngày ấy...
Tuy Vân Tranh đang bị trọng thương, thần trí mơ mơ hồ hồ đang nằm trong lòng Đại Đại vẫn cố nói :
- Được... Được, ta với Hàn Phong bảo cứ liều mạng... liều mạng đánh nhau một trận.
Tay chàng đánh, chân đá lung tung tựa hồ như muốn vùng dậy.
Ôn Đại Đại vội ôm chặt chàng, rơi nước mắt :
- Được, chúng ta đi... chúng ta đi.
Nàng chuyển mình đi dưới trời mưa gió.
Triệu Kỳ Cương dậm chân :
- Hà nhi... đuổi theo đi con.
Liễu Hà Y nhìn theo bóng dáng hai người đã khuất sau dãy cây xanh rồi nói :
- Đại gia đừng lo gì, người ấy không chết đâu.
Nói xong, nàng quay vào phòng.
Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa nhìn nhau rồi ngửa mặt nhìn trời than thở.
Đêm dài rồi cũng qua, ánh sáng bắt đầu hiện, tiếng gà gáy xa xa vọng lại. Một đêm mưa gió bời bời rồi cũng kết thúc trong mưa gió.
Ngoài trời vẫn mưa gió, tiếng gà gáy không dứt.
Ôn Đại Đại vẫn bồng Vân Tranh cố hết sức mà chạy. Cứ một lát, nàng cúi nhìn người nam nhân đang nằm trong lòng vẫn mê man. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Đại Đại phát hiện người nam nhân đang ở trong lòng nàng là một thiết hán.
Trong một lúc, lòng nàng vừa cảm thấy đau khổ vừa ân hận. Trước đây nàng đã phụ thâm tình của Vân Tranh, không biết sau này nàng có đền bù lại được không.
Đại Đại vừa cố sức chạy chừng nửa giờ thì phương đông đã thấp thoáng ánh mặt trời nhưng bốn bề vẫn thê lương. Nàng đã cảm thấy đuối sức.
Đã bao nhiêu năm trường, nàng sống trên tiền bạc sang trọng nên bây giờ làm sao nàng không mỏi mệt. Nhưng nàng vẫn không dừng bước. Nàng cố cho mau về nhà để còn trị liệu vết thương cho Vân Tranh. Nếu cứu được Vân Tranh thì Đại Đại không còn lo ngại gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã đặt chân đến vùng cao, băng qua một ngọn đồi, xa xa đã ẩn hiện ánh đèn. Đại Đại càng rảo bước vào một cánh rừng rậm.
Trong cánh rừng này hình như Đại Đại đã chọn một ngôi tự đường rồi sửa sang lại thành một căn nhà và chọn nơi này để ẩn thân để khó có người phát hiện.
Đại Đại đã không những cơ trí hơn người mà còn có cả nghị lực. Chỉ trong một thời gian ngắn, nàng đã chọn chỗ này sửa sang thành một nơi đầy tiện nghi. Nàng còn mướn hai ả a đầu thật thà hiền lành. Nhưng nàng mến nhất vẫn là tên đánh xe...
Nàng nhát thấy người đánh xe đang đứng trước cửa, thầm nghĩ :
- “Thì ra hắn không chờ nổi nên đánh xe về trước. Lúc ấy nàng không kịp gọi cửa cứ phóng vào”.
Bên trong vẫn có ánh đèn, Đại Đại lên tiếng gọi hai ả a đầu :
- Oanh nhi! Yến nhi! Các muội vẫn chưa ngủ à? Mau chuẩn bị nước nóng… Vừa nói đến đó, Đại Đại như muốn nhảy thót bởi hai đứa a đầu đang nằm sóng soài dưới ánh đèn.
Đồ đạt ở trong phòng vẫn ngăn nắp, trên mặt đất có mấy giọt máu vừa khô chứng tỏ sự việc cũng vừa diễn ra không bao lâu.
Toàn thân Đại Đại run lên.
- Phải chăng là Tư Đồ Tiếu đã tìm đến?
Phía sau lưng nghe một tiếng “bình” cánh cửa được mở ra. Hai tay Đại Đại toát mồ hôi lạnh, nàng không dám quay lại. Nghe có tiếng thở ở sau lưng. Nàng vụt phóng mình tới phía trước mới quay lại nhìn, thấy một thiếu niên áo quần xốc xếch, tay cầm một cây đao đứng ở cửa, sắc mặt hắn rất kinh hoàng.
Bốn mắt nhìn nhau, người nào cũng gật mình rồi cùng buộc miệng :
- Thì ra là ngươi!
Đại Đại nhận ra chàng thiếu niên. Ngược lại, hắn cũng nhận ra Đại Đại. Chàng thiếu niên ấy chính là Trầm Phủ Bạch!
Khi hắn bị Hải Đại Thiểu đá nhào xuống sông, nhưng số mạng hắn chưa đến nỗi gì, hắn tìm cách lội vào bờ. Thế là hắn chẳng khác nào con chim sợ cung, thấy cây cong cũng sợ.
Trước hết hắn muốn tìm một ngôi nhà nào đó xin áo quần để thay, kiếm chút gì đỡ lòng. Hắn cứ chăm chú đi, thì ra hắn đã tới làng thợ rèn. Hắn tìm đến một căn nhà, hắn sợ hãi vô cùng.
Bởi hắn thấy Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa đang nhậu nên hắn đành nép trong bóng tối.
Sau đó hắn thấy Đại Đại đến. Họ nói với nhau những gì hắn đều nghe rõ, cả khi nghe Đại Đại với người huynh đệ của Thiết Trung Đường cùng đi, hắn rất ngạc nhiên cho đến khi mọi người đều phóng ra xem trận đấu, hắn liền xuất hiện đoạt xe ngựa, đẩy lùi tên đánh xe, ra roi cho ngựa chạy.
Trong lúc này hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại vừa đói vừa lạnh. Xe vừa chạy một quãng đường hắn liền mê man bất tỉnh.
Hai con ngựa vốn loại tuấn mã, tự nhiên là chúng nhớ đường cứ thế là tự chạy về ngôi nhà của Đại Đại.
Khi hắn tỉnh dậy thì đã đến trước cửa.
Hắn không còn biết đi về đâu, nên cứ mạnh dạn bước vào, thì ra hắn đã vào phòng của hai ả a hoàn. Hai cô a hoàn vội la toáng lên. Hắn sợ quá đành ra tay giết cả hai. Hắn không ngờ Đại Đại cũng vừa tới. Đại Đại không ngờ đứa học trò của Hắc Tinh Thiên cũng có ở đây. Nàng vội nghiêm giọng :
- Sao ngươi lại đến đây rồi giết cả hai a hoàn của ta.
Trầm Phủ Bạch cười giả lả :
- Tiểu điệt đâu dám giết a hoàn của bá nương. Khi tiểu điệt đến đây cũng không hiểu vì sao chúng đã chết.
Đại Đại biết rõ hắn quá, nhưng nàng vẫn giữ thái độ tự nhiên, nhẹ nhàng đặt Vân Tranh xuống. Nàng mỉm cười đi về hướng Trầm Phủ Bạch :
- Xem ra áo quần của ngươi thốc thếch quá, để bá nương lấy áo quần khác ngươi thay nghe?
Trầm Phủ Bạch cũng cười. Hắn tự nhủ :
- Nụ cười của người đàn bà này có hàm chứa lưỡi dao bén, bây giờ ắt muốn giữ mình.
Nên biết rằng Tư Đồ Tiếu xây dựng phòng kín, tuy để tránh tai mắt của vợ con.
Nhưng hắn thường thường đưa bọn Hắc Tinh Thiên đến chỗ Đại Đại uống rượu. Trầm Phủ Bạch cũng thường đi theo, tai nghe mắt thấy, biết rõ tánh tình người yêu của Tư Đồ Tiếu như thế nào. Vì vậy, khi đó hắn không để Đại Đại đến gần vội lùi mấy bước cúi mình nói :
- Đệ tử theo lời thầy đến đây vấn an bá nương, không dám phiền bá nương.
Đại Đại cũng giật mình nhưng không biểu lộ trên khuôn mặt. Vừa cười vừa nói :
- Sư phụ ngươi sai ngươi đến thăm hỏi? Tại sao sư phụ ngươi không đến? Hay là sợ Tư Đồ Tiếu?
Tuy Đại Đại là người nhanh trí nhưng nàng vẫn chưa biết Trầm Phủ Bạch đã phản sư, tuy nàng đang tươi cười nhưng tim nàng đang đập thình thịch.
Trầm Phủ Bạch cũng rất hồi hộp nhưng hắn cũng mỉm cười :
- Gia sư sai tiểu điệt đến thăm hỏi bá nương, chắc cũng chẳng bao lâu gia sư cũng tìm đến.
Hắn nói láo như vậy là để Ôn Đại Đại không dám hại hắn.
Hai làn thu ba nhấp nháy, Đại Đại cười duyên dáng :
- Ở đây cũng thuận tiện, ngươi trở về nói sư phụ ngươi đến nghe?
Trầm Phủ Bạch thầm nghĩ :
- “Ta chỉ sợ vừa dời gót, ả cũng đi theo. Ngươi tuy thông minh nhưng Trầm Phủ Bạch này đâu có ngu, bỏ qua một cơ hội ngàn năm không có!”.
Rồi hắn cười hì hì nói :
- Nhưng điệt nhi thấy bá nương ở đây không thuận tiện lắm, tiểu điệt làm sao về báo với sư phụ?
Đại Đại hỏi liền :
- Có gì đâu mà không tiện?
Trầm Phủ Bạch nhìn vào chàng thiếu niên đang mê man nằm trên ghế :
- Vị này là cao đồ của Đại Kỳ môn tiểu điệt biết hắn. Khi đã thấy tiểu điệt không thể không nói lại.
Ôn Đại Đại cười khanh khách :
- Ngươi cứ về nói với Hắc Tinh Thiên là người này bá nương đã đùa cợt cũng đang muốn giao hắn cho họ đấy.
Trầm Phủ Bạch vội hỏi :
- Thực không?
- Có gì mà thực với giả? Gã nam nhân nào mới nhìn bá nương, bá nương liền biết rõ tâm tư của hắn ngay.
Phủ Bạch hỏi :
- Thực không?
- Thầy của ngươi cũng thường mê mệt ta. Lần này hắn cho ngươi đi dò đường cũng chỉ vì... việc ấy cả.
- Xem bá nương đẹp đẽ như vậy, bất luận là nam nhân nào cũng phải ưa thích.
Ôn Đại Đại ưỡn bộ ngực căn phồng tủm tỉm cười nói :
- Còn ngươi? Ngươi thích không?
Áo quần của Đại Đại ướt mèm, những đường nét hấp dẫn của nàng, từng tấc từng phân đều lộ rõ dưới ánh đèn. Trầm Phủ Bạch liếc mắt nhìn Đại Đại miệng nhỏ nước bọt, hắn cúi đầu nói :
- Tiểu điệt cũng là nam nhân, sao lại không muốn, tiểu điệt chỉ không dám nghĩ tới mà thôi.
Hai làn thu ba của nàng không nhìn Trầm Phủ Bạch mà lại như mơ màng, nàng từ từ mở một cúc áo, rồi hai cúc áo.
Nàng làm rất tự nhiên, người khác không thấy bàn tay của nàng di động mà chỉ nhìn sững vào nơi mà áo của nàng đã để hở.
Chợt nàng tháo hết áo quần, để bày cả tấm thân trắng nõn nà trước mắt Trầm Phủ Bạch. Đại Đại nói nho nhỏ :
- Bây giờ, ngươi cũng không dám à?
Trầm Phủ Bạch nhìn như si như dại.
Ôn Đại Đại dịu dàng gọi hắn :
- Đến đây, còn chờ gì nữa?
Trầm Phủ Bạch không còn cách nào để dằn nổi dục tính đang trào lên, hắn từ từ bước đến phía Đại Đại.
Ôn Đại Đại vẫn tươi cười mê lòng người, nàng cứ để hắn bước đến một bước... rồi hai bước.
Trầm Phủ Bạch chân vừa bước mắt hắn nhìn như mê như dại. Hắn bước một bước rồi hai bước, hắn lùi một bước cười hắc hắc nói thầm :
- “Ôn Đại Đại, với dáng dấu của bá nương có thể dụ dỗ người khác nhưng lại không dụ dỗ được ta. Bá nương vẫn chưa dám ra tay, rồi tìm cách dụ dỗ ta chỉ vì khí lực của bá nương chưa ổn định có đúng không? Bà tưởng ta sẽ lao vào mạng lưới. Thực ra ta đang tương kế tựu kế.”
Hắn nhìn thân hình nõn nà của Đại Đại thêm một lần nữa rồi nhảy lùi một bước còn lại.
Thiết Trung Đường chứng kiến võ công của thiếu nữ áo xanh. Chàng ẩn mình một nơi kín đáo nên mọi người không phát hiện được, nhưng chàng thì vẫn nhìn mọi người rõ.
Cho đến khi mọi người đi vào làng thợ rèn, chàng vẫn trông rõ ràng. Chỉ có khi Ôn Đại Đại cùng với Vân Tranh xuất hiện mới ngoài sự dự liệu của chàng. Thiết Trung Đường cũng nhận ra đại hán tàn phế chính là Triệu Kỳ Cương, nhưng chàng sợ trước mặt Tích Lịch Hỏa, Triệu Kỳ Cương sẽ biết rõ lai lịch của chàng nên chàng mới quyết định ẩn mình.
Cũng chính vì muốn đi tìm Triệu Kỳ Cương nên Thiết Trung Đường mới đi theo Hải Đại Thiểu. Hiện giờ thì chàng đã bớt lo lắng, bởi vì biết rõ Triệu Kỳ Cương và thiếu nữ áo xanh cũng có mặt ở đây, Vân Tranh sẽ không dám làm gì.
Cũng khi ấy, Thiết Trung Đường phát hiện có hai người đang di chuyển ở mé rừng, chàng vội phóng theo. Thì ra đó là Ngãi Thiên Phúc và cậu bé què chân. Thiết Trung Đường vội vàng đón họ lại. Cậu bé mới rõ là chàng chưa chết. Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn cho Thiết Trung Đường biết rằng hai tỷ muội họ Linh rất thương nhớ đến chàng. Nghe xong, Thiết Trung Đường cũng cảm thấy lòng chàng bị kích động liền, muốn đi tìm hai tỷ muội. Chàng hỏi rõ nơi chốn rồi trao ngân phiếu cho cậu bé què chân nhờ trao lại cho Vân Tranh.
Sau khi cậu bé đi tìm Ôn Đại Đại, chàng cũng muốn đi tìm Thủy Linh Quang.
Dẫu sao, Thiết Trung Đường cũng không thể không quan tâm đến Vân Tranh. Vừa đi được một đoạn chàng lại quay lại thì cũng là lúc mà Ngãi Thiên Phúc muốn chết. Thế là Thiết Trung Đường dùng kế khích tướng khiến Ngãi Thiên Phúc nổi giận.
Thiết Trung Đường nghĩ rằng chỉ cần ở ngoài sự truy tìm của Ngãi Thiên Phúc nhưng Ngãi Thiên Phúc vốn chưa biết kẻ nào đang chọc giận hắn và Ngãi Thiên Phúc chẳng có cách nào giết được người đó nên hắn vẫn cứ sống.
Không ngờ thân pháp của Ngãi Thiên Phúc quá nhanh, tay hắn cũng vô cùng tinh vi, ngoài dự liệu của Thiết Trung Đường. Chàng đã sử dụng hết thân pháp nhưng không thoát khỏi Ngãi Thiên Phúc Bất luận Thiết Trung Đường chạy về phương nào, Ngãi Thiên Phúc với hai tay áo rộng vẫn đuổi theo kịp, chàng không dám ngoảnh mặt và cũng không dám giảm tốc độ.
Một người chạy, một người đuổi theo. Cả hai chạy chừng một giờ toàn thân chàng mồ hôi ướt đầm. Lúc ấy cả hai người đã vào trong rặng núi. Thiết Trung Đường cũng phát hiện căn nhà của Đại Đại. Chàng không còn kịp chọn lựa, phóng vào trong căn nhà ấy để Ngãi Thiên Phúc không còn nghe tiếng gió thì mới thoát khỏi sự rượt theo của hắn.
Cũng trong lúc ấy, chàng vừa chứng kiến Trầm Phủ Bạch vừa nhảy lui bước cuối cùng.
Chỉ trong chớp mắt, căn nhà tối om, một cơn gió lùa vào, một bóng người cũng phóng vào ngay.
Cả Trầm Phủ Bạch và Ôn Đại Đại đều thất kinh lùi lại mấy bước. Cả hai người đều nhìn vào Thiết Trung Đường rồi họ buộc miệng la lớn.
Làm sao Thiết Trung Đường không lo sợ! Nhưng nhờ chàng có cơ trí mà người khác khó kịp. Thân hình chàng vừa rơi xuống đất chàng đã nhanh tay nắm áo Trầm Phủ Bạch.
Trầm Phủ Bạch từ ngơ ngác đến sợ hãi hai hàm răng hắn đánh vào nhau cầm cập. Trong lòng hắn cũng muốn nói mấy lời năn nỉ xin tha mạng nhưng hắn líu lưỡi không nói được.
Thiết Trung Đường nhìn hắn với đôi mắt sắc như dao.
Chỉ một chớp mắt, cái nhìn của Thiết Trung Đường nhưng Trầm Phủ Bạch cứ ngỡ là vĩnh hằng.
Hắn chờ Thiết Trung Đường phóng chưởng đánh hắn, ai ngờ chàng nói nhỏ vào tai hắn.
- Đi mau! Nếu ta đuổi kịp thì mất mạng đấy.
Chàng vừa nói vừa buông tay.
Trầm Phủ Bạch vừa sợ lại vừa mừng, hắn không hề trù trừ vội phóng mình ra cửa sổ chạy như điên.
Tuy Ôn Đại Đại rất thông minh, nhưng nàng vẫn không ngờ Thiết Trung Đường lại có hành động như vậy, nàng vội la lớn :
- Tại sao... tại sao.... chàng lại...
Đại Đại chưa nói hết, chàng đã bụm miệng kéo nàng vào một góc nhà, không dám để có một tiếng động.
Vừa rồi, Thiết Trung Đường đã dùng kế “ve sầu lột xác”. Chàng phi thân vào phòng thì cũng vừa lúc Trầm Phủ Bạch phóng ra.
Hai mắt của Ngãi Thiên Phúc đều chột.
Hắn không thể nhận ra người nhảy vào và người nhảy ra khác nhau. Chờ khi Ngãi Thiên Phúc rượt nhầm người. Thiết Trung Đường an nhiên bước đi.
Ôn Đại Đại trợn tròn hai mắt nhìn theo Thiết Trung Đường, trong lúc áo của nàng đang hở ngực, mùi thơm từ tấm thân nõn nà của Đại Đại cứ bay vào mũi Thiết Trung Đường. Chàng nhẹ nhàng chuyển mình rời khỏi ngôi nhà của Ôn Đại Đại.
Như khi ấy, có tiếng của Ngãi Thiên Phúc vọng vào :
- Ngươi không gạt ta được đâu. Thân pháp của người vừa rồi không giống ngươi.
Tiếng nói lạnh lùng của Ngãi Thiên Phúc như vang dội cả bốn hướng, khiến người nghe không thể định được tiếng nói ấy xuất phát từ hướng nào.
Gương mặt của Ôn Đại Đại biến sắc :
- Ngãi Thiên Phúc!
Nàng mới biết rằng người chọc giận Ngãi Thiên Phúc đêm qua chính là Thiết Trung Đường.
Thiết Trung Đường cũng lo lắng thầm nghĩ :
- “Ngãi Thiên Phúc rõ thật quá lợi hại! Hắn phân biệt thân pháp của Trầm Phủ Bạch khác với ta.”
Vừa nghĩ đến đó, lại nghe Ngãi Thiên Phúc nói tiếp :
- Ta sẽ đếm ba lần nếu ngươi không ra ta sẽ phóng lửa đốt nhà. Khi ấy không ai còn thoát được!
Thiết Trung Đường cũng hoảng hốt, chàng di chuyển đến cửa ra vào.
Thấy vậy, Ôn Đại Đại vừa muốn kéo chàng lại nhưng Thiết Trung Đường đã như con cá lội mất, chàng nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi đi vào phía trong.
Bên ngoài Ngãi Thiên Phúc bắt đầu hô :
- Một...
Thiết Trung Đường đã ra phía sau không để lại một tiếng động.
- Hai...
Thiên Phúc lại hô.
Thiết Trung Đường thầm nhủ :
- “Lần này ta có thể đào tẩu mà không bị Ngãi Thiên Phúc phát giác thế nào hắn cũng nghĩ mình đang ở trong nhà, khi đó hắn phóng lửa thì sẽ hại cho Vân Tranh và Ôn Đại Đại?”
Vừa nghĩ đến đó, chàng la lớn :
- Ta đang ở đây!
Chàng vừa la xong thì đã nhảy cách đó ngoài ba trượng.
Ôn Đại Đại vừa ra khỏi cửa chỉ nghe có tiếng gió từ trên mái nhà xuống, thế là bóng người cũng mất hút trong cơn mưa gió.
Nàng nhìn những hạt mưa vô tình, nàng lại nhìn Vân Tranh đang mê man, bỗng nhiên Đại Đại quì xuống dưới thềm, hai mắt nàng nước mắt chảy ràn rụa.
Đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây, nàng cảm thấy rất đau đớn tịch mịch, và cô đơn. Nàng cũng có cảm giác như nàng đang trở về một thời quá khứ khi nàng còn thơ ấu, cũng cô đơn, cũng khổ đau không biết nương tựa vào đâu. Niềm tin và nghị lực của Đại Đại không bị ai cướp mất nhưng không còn lấy một tí ở trong nàng.
Trước mắt nàng bây giờ chỉ là bóng tối mịt mùng. Đây cũng là lần đầu tiên Đại Đại phát hiện ra một điều quan trọng, dù có tiền của nhiều cách mấy thì của cải ấy có khi chẳng giúp ích gì cho con người. Nhà dài cửa rộng mưa gió bời bời, còn người thì nước mắt đang tuôn trào. Khi Đại Đại bước vào phòng thì Thiết Trung Đường đã cách dặm xa.
Bình luận truyện