Chương 28: Diệu Thuật Linh Ðơn
Lát sau, lại có tiếng bước chân pha lẫn tiếng kêu chí chóe vọng đến.
Rồi thì, gã áo đen khi nãy lại bước vội vào, theo sau là mười mấy con vượn khổng lồ, mỗi con đều có cặp dưới nách hai người.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đều nhìn thấy rõ ràng, trong số đó có người của Thiết Kỵ Môn, của Phi Hổ Bảo, và thật bất ngờ có cả người của Vũ Uy Môn. Ngoài ra còn có ba bốn người chẳng rõ môn phái, thảy đều hôn mê như đã bị điểm huyệt, những con vượn tiên lần lượt bỏ họ xuống bên cạnh hồ nước.
Chú ý đếm kỹ, tổng số gồm ba mươi hai người, tuổi tác khác nhau từ tam tuần đến lục tuần.
Chương Ðài Phụng rúng động cõi lòng, nàng đã trông thấy Mạnh Niệm Từ, chàng được đặt ngay hàng đầu.
Chỉ thấy gã áo đen nói:
- Ðây chính là người thọ thương mà hai kẻ tẩu thoát để lại!
Mạnh Niệm Từ nằm úp xuống đất không động đậy, nhưng có thể sau lưng phập phồng khe khẽ, chứng tỏ hơi thở chưa ngưng, hãy còn sống.
Từ Viễn khẽ cất tiếng:
- Tiểu thư...
- Gì?
- Mạnh công tử kia kìa, để lão nô xông vào giải cứu nhé?
Chương Ðài Phụng lắc đầu:
- Không được, một là Trường Hận Phong chủ thần công huyền, hai ta quyết không phải là đối thủ, huống hồ còn biết bao thuộc hạ và vượn tiên, xông vào giải cứu khác nào tự nộp mạng. Hai là gian đại sảnh này ngầm chứa sự biến hóa của thế trận bát quái cửu cung, một khi phát động, ngay cả ta cũng không ứng phó nổi.
Từ Viễn chau mày:
- Vậy thì phải làm sao? Mạnh công tử xem ra dữ nhiều lành ít...
Chương Ðài Phụng cười áo não:
- Hãy tùy cơ ứng biến, để xem lão ta xử trí thế nào?
Ngưng chốc lát, như nói một mình, lẩm bẩm:
- Mạnh công tử trọng thương sắp chết, dẫu cứu được thì cũng khó sống!
Từ Viễn sửng sốt:
- Tiểu thư muốn nói là...
Chương Ðài Phụng cười xót xa:
- Trường Hận Phong chủ là một danh y, ngoài lão ra e khó có ai cứu được Mạnh công tử!
Từ Viễn lắc đầu thầm nghĩ:
- Ả nha đầu này có lẽ điên mất rồi, trong tình huống này thoát khỏi miệng hùm là may lắm rồi, nếu cầu mong lão ta cứu chữa thì rõ là mơ tưởng!
Song y chẳng nói gì, hai mắt chằm chặp vào Mạnh Niệm Từ.
Chỉ nghe Chương Ðài Phụng cất tiếng khẽ nói:
- Hai ta tuy đứng ngoài cửa sổ, nhưng gần đây có cửa ngõ thông nhau...
Từ Viễn quay đầu nhìn quanh, ngạc nhiên nói:
- Lão nô chẳng thấy cửa ngõ đâu cả!
Chương Ðài Phụng cười:
- Chúng ta đang ở trong trận, dĩ nhiên không trông thấy cửa ngõ, nhưng ta thì trông thấy được, khi cần thì ta sẽ cùng lão xông vào, bấy giờ lão phải hoàn toàn hành động theo lời ta, tuyệt đối không được vọng động.
- Lão nô tuân mạng!
Trong đại sảnh im phăng phắc, Trường Hận Phong chủ bỗng đứng lên, chậm rãi bước xuống bình đài, đi xuống hồ nước.
Từ Viễn hai mắt trố to, sửng sốt đến chẳng nên lời.
Thì ra Trường Hận Phong chủ đã đi trên mặt nước, xem lão đặt chân rất mạnh, song nước không hề văng lên, hệt như bước đi trên đất bằng. Lão qua khỏi hồ nước, đi một vòng xem xét những người bị bắt, vẻ mặt trầm lạnh như tượng đá, sau đó quay lên bình đài, ngồi trở xuống ghế, lẳng lặng như đang ngẫm nghĩ chi đó?
Hồi lạu, gã đại hán áo đen không dằn được nữa, vòng tay thi lễ nói:
- Phong chủ, những người này...
Trường Hận Phong chủ lộ vẻ kỳ dị, hai mắt trố to nói:
- Sao?
- Những người này hầu hết là thủ hạ của Võ Lâm Tứ Thánh, nếu như...
Trường Hận Phong chủ gằn giọng quát to:
- Hừ, Võ Lâm Tứ Thánh thì có thể hiếp đáp lão phu sao? Họ thèm khát địa cực ôn ngọc của lão phu, phái người xâm nhập vào đây cướp đoạt, ha ha ha ha... Lão phu sợ gì Võ Lâm Tứ Thánh... Bọn họ thảy đều đáng chết...
Bỗng tay phải vung lên, tay áo quét ra một luồng kình phong.
Chương Ðài Phụng giật mình kinh hãi, bởi luồng kình phong ấy nhằm quét về phía Mạnh Niệm Từ.
Chỉ thấy người Mạnh Niệm Từ khẽ run lên, lật lại thành nằm ngửa.
Trường Hận Phong chủ vụt đứng lên, lớn tiếng nói:
- Lạ quá! Lạ quá!
Hai luồng ánh mắt sắc lạnh nhìn chớt vào Mạnh Niệm Từ, nói tiếp:
- Hồi Toàn (xoáy vòng) chưởng lực của lão phu sao không lay động được hắn thế này?
Mạnh Niệm Từ ngoại trừ còn hơi thở, không có chút phản ứng, dĩ nhiên đâu có thể vận công chống lại Hồi Toàn chưởng lực của lão.
Ðại hán áo đen cũng không khỏi sửng sốt, bèm khom mình thi lễ nói:
- Phong chủ có cần thuộc hạ ném hắn xuống không?
Trường Hận Phong chủ xua tay:
- Không, hãy kéo hắn sang bên lão phu nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân!
- Vâng!
Ðại hán áo đen liền nắm lấy hai tay Mạnh Niệm Từ kéo ra xa ngoài một trượng.
Trường Hận Phong chủ lại vung tay, một luồng kình phong liền tức cuốn bay người nằm cạnh Mạnh Niệm Từ, như một tảng đá rơi xuống hồ.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn bất giác rùng mình, chỉ thấy người nọ khi rơi xuống hồ, nước văng tung tóe, lập tức sôi lên sùng sục.
Lát sau, nước hồ lắng dịu, nhưng người nọ đã biến mất, xương thịt quần áo thảy đều tan rã trong nước.
Trường Hận Phong chủ cười ha hả, tay phải lại vung lên, lại một người nữa rơi xuống hồ, như lần trước, hoàn toàn tan biến trong nước.
Thấ là lần lượt ba mươi mốt người đều bị rơi xuống hồ dưới chưởng kình của Trường Hận Phong chủ, chết mất xác trong nước.
Sau đó, trong tiếng cười vang dội, Trường Hận Phong chủ lại bước xuống bình đài, ra khỏi hồ nước, cúi xuống tỉ mỉ xem xét Mạnh Niệm Từ, lại sờ vào mạch máu chân, sau cùng đứng thẳng lên, buông tiếng thở dài:
- Thật hiếm có! Ðáng tiếc, đáng tiếc quá...
Ðại hán áo đen ngạc nhiên hỏi:
- Phong chủ định phá lệ để hắn lại ư?
Trường Hận Phong chủ không đáp, mà lại hỏi:
- Hãy xem hắn đã bao nhiêu tuổi?
Ðại hán áo đen vội ngắm nhìn, Mạnh Niệm Từ một hồi, đoạn nói:
Hắn còn rất trẻ, có lẽ không quá hai mươi!
Trường Hận Phong chủ vuốt chòm râu dê dưới cằm nói:
- Ðúng vậy! Hắn tuổi chưa đầy hai mươi lại có công lực trên hai giáp tý, tuệ căn tiên cốt khác hẳn người, thảo nào Hồi Toàn chưởng lực của lão phu đã không lay động được hắn.
Gã đại hán áo đen thăm dò:
- Chẳng hay vì sao phong chủ lại bảo là đáng tiếc?
Trường Hận Phong chủ lắc đầu:
- Ðáng tiếc là thương thế của hắn quá nặng, ngũ phủ đã vỡ nát, lục mạch gần đứt đoạn, e không thể sống được nữa!
Chương Ðài Phụng nghe vậy bất giác lặng người.
Ðại hán áo đen lại nói:
- Y thuật thần kỳ của phong chủ có thể cải tử hoàn sinh, người này tâm mạch chưa dứt, hơi thở hãy còn, chả lẽ phong chủ không cứu được sao?
Trường Hận Phong chủ cười áo não:
- Với y học của lão phu, việc cải tử hồi sinh không phải là khó, có điều muốn giữ gìn khí chất bẩm sinh và một thân công lực của hắn thì chẳng phải dễ dàng.
- Không còn cách nào khác nữa chăng?
Trường Hận Phong chủ gật đầu:
- Cách thì có, nhưng lão phu tiếc lắm!
Ðại hán áo đen lại ngạc nhiên:
- Chẳng hay phong chủ định dùng cách gì vậy?
Trường Hận Phong chủ chau mày:
- Trừ phi cho hắn hấp thụ tinh hoa của địa cực ôn ngọc, sau đó lão phu dùng phương pháp bổ kinh tục mạch và cho uống vào Bách Hoàn Ðơn thì mới có thể bình phục... Nhưng tổn thất đó quá lớn đối với lão phu, lão phu chẳng dại gì cứu sống hắn, như vậy thiệt thòi quá!
Ðại hán áo đen thăm dò:
- Vậy để thuộc hạ ném hắn xuống hồ nhé?
Trường Hận Phong chủ chau mày hồi lâu, ngập ngừng nói:
- Thôi được... không cần hắn nữa...
Ðại hán áo đen ngần ngừ đến kéo Mạnh Niệm Từ, nhưng khi vừa gần chàng, bỗng nghe Trường Hận Phong chủ quát to:
- Ðừng động đến!
Ðại hán áo đen giật mình, vội chững lại nói:
- Thuộc hạ chưa động đến...
Trường Hận Phong chủ thở dài:
- Ðể cho hắn chết đi thì thật đáng tiếc...
Chương Ðài Phụng khẽ thở dài nói:
- Vậy là Mạnh công tử được cứu rồi!
Trường Hận Phong chủ lại đến gần Mạnh Niệm Từ, lẩm bẩm nói:
- Ngàn quân dễ có, một tướng khó được! Nếu huấn luyện thiếu niên này thành công, cho dù Võ Lâm Tứ Thánh liên hiệp kéo đến tấn công cũng chẳng đáng lo ngại.
Ðại hán áo đen bỗng tiến tới một bước nói:
- Thưa phong chủ...
Trường Hận Phong chủ quay người nói:
- Ngươi muốn nói gì?
- Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở phong chủ một điều. Thiếu niên này không như kẻ chịu người sai khiến, phong chủ hao tốn tâm huyết tài bồi hắn, nếu hắn không tuân lời phong chủ thì sao?
Trường Hận Phong chủ cười ha hả:
- Ðinh Huê Dương, ngươi thật là trung thành, lúc nào cũng lo nghĩ cho lão phu!
Ðinh Huê Dương vội cúi đầu:
- Mang ơn tri ngộ của phong chủ, thuộc hạ tất phải một dạ trung thành!
Trường Hận Phong chủ bỗng sầm mặt:
- E rằng ngươi tâm khẩu bất nhất, trong lòng ngươi không phải nghĩ vậy... Có lẽ ngươi sợ hắn mai sau sẽ thay thế địa vị của ngươi, khiến ngươi không thừa kế được y bát của lão phu, địa cực ôn ngọc không về tay ngươi phải không?
Ðinh Huê Dương biến sắc quỳ sụp xuống, dập đầu lạy nói:
- Xin phong chủ minh xét, thuộc hạ nếu có lòng dạ như vậy, trời đất chẳng dung...
Trường Hận Phong chủ cười nhạt:
- Không có lòng như vậy thì tốt, đứng lên đi!
Ðinh Huê Dương chầm chậm đứng lên, vẫn cúi thấp đầu nói:
- Xin đa tạ phong chủ!
Trường Hận Phong chủ cười ung dung nói:
- Thật ra niềm lo lắng của ngươi chẳng phải thừa, nhưng lão phu đã nghĩ đến trước rồi! Chỉ cần cho hắn uống vào Thất Ức Tán là hắn vĩnh viễn chỉ biết đi theo lão phu, suốt đời tôn lão phu làm chủ, không bao giờ có ý nghĩ khác!
Ðinh Huê Dương kinh ngạc:
- Ồ, phong chủ đã luyện thành Thất Ức Tán rồi ư?
Trường Hận Phong chủ cười to:
- Lão phu không cho ngươi uống vì biết ngươi không bao giờ phản bội...
Ðưa tay chỉ mười mấy con vượn to đang lẳng lặng đứng sau lưng hắn nói:
- Lũ thú vật kia vốn rất hung tàn, nếu chưa uống vào Thất Ức Tán của lão phu thì đâu có ngoan ngoãn thế kia!
Ðinh Huê Dương mĩm cười ngượng ngùng:
- Lẽ ra thuộc hạ phải sớm nghĩ đến...
Trường Hận Phong chủ cười vui vẻ:
- Hãy mau đi lấy Bách Hoàn Ðơn mang đến đây!
- Thưa vâng!
Ðinh Huê Dương đáp xong lập tức bỏ đi, Trường Hận Phong chủ lúc này ra chiều rất vui vẻ, cúi xuống xách lấy Mạnh Niệm Từ đi qua hồ nước, đặt chàng ngồi lên ghế.
Mạnh Niệm Từ vẫn hơn me bất tỉnh, tuy được đặt ngồi lên ghế, song đầu cứ ngẹo sang bên, nếu không còn hơi thở, thật giống người chết.
Trường Hận Phong chủ lay động tay ghế mấy cái, bỗng hai tay vung động, liên tiếp phóng ra mười mấy chưởng đánh xuống hồ nước.
Sau khi lão lay động tay ghế, ánh sáng trắng đục phát ra từ hồ nước bỗng biến thành ngũ sắc chói lói.
Chưởng kình của Trường Hận Phong chủ đã đánh tung nước hồ và sôi sục lên, đồng thời ánh sáng ngũ sắc bỗng biến thành một vòng sáng to lớn,không ngớt quay quanh trên hồ nước.
Vòng ngũ sắc mỗi lúc càng quay nhanh và nhỏ dần, sau cùng đường kính chỉ còn chừng năm thước, bỗng hạ xuống chồng vào người Mạnh Niệm Từ.
Thế là vòng sáng bắt đầu xoay quanh Mạnh Niệm Từ, chừng sau nửa tuần trà, cái đầu ngẹo sang bên của chàng bắt đầu từ từ ngẩng lên.
Trường Hận Phong chủ bật cười ha hả, hai tay ấn xuống ghế, vòng sáng chậm và nhạt dần, sau cùng hoàn toàn tan biến.
Những thấy Mạnh Niệm Từ tuy hai mắt nhắm nghiền, song hơi thở đều đặn và thở hắt ra một hơi dài, tay chân khẽ động đậy.
Trường Hận Phong chủ hai tay nhẹ nhàng kéo chàng xuống ghế, để chàng nằm ngửa trên bình đài, bắt đầu xoa bóp.
Thủ pháp xoa bóp của lão rất khác lạ, chỉ thấy năm ngón tay không động đậy, cách người Mạnh Niệm Từ chừng nửa thước, như không hề liên can với nhau.
Thế nhưng, theo sự chuyển động của năm ngón tay, Mạnh Niệm Từ dần dần có phản ứng.
Chỉ thấy chàng trước tiên là toàn thân co rúm, sau đó tay chân vung vẫy, sau cùng người chàng cất lên khỏi mặt đất, lơ lững trên không.
Trường Hận Phong chủ như phải dùng sức rất nhiều, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, song năm ngón tay mỗi lúc càng nhanh, và người Mạnh Niệm Từ cũng cất lên cao dần.
Sau chừng một bửa ăn, động tác của Trường Hận Phong chủ mới chậm dần, đến khi người Mạnh Niệm Từ hạ xuống chấm đất, lão mới ngưng hẳn cử động, thở hắt ra một hơi dài, ngồi xếp bằng lẳng lặng nhắm mắt, hiển nhiên bởi dùng sức quá độ, cần phải vận công điều tức.
Trong đại sảnh nhất thời tĩnh lặng lạ thường, có thể nghe rõ tiếng hơi thở nặng nề của Trường Hận Phong chủ.
Ðinh Huê Dương lúc này đã quay trở lại, bợ trên tay một chiếc hộp nhỏ được gói trong gấm, nhưng lặng lẽ đứng yên gần hồ nước.
Sau chừng một tuần trà, Trường Hận Phong chủ bỗng mở trừng mắt quát:
- Ðưa Bách Hoàn Ðơn đây mau!
Ðinh Huê Dương vội đáp:
- Thuộc hạ đã mang đến rồi đây!
Trường Hận Phong chủ không ngoảnh lại, trở tay bắt lấy hộp gấm và mở ra ngay.
Chỉ thấy hai mắt lão nhìn dán vào trong hộp, vẻ luyến tiếc thở dài nói:
- Lão phu mất mấy mươi năm trời chỉ luyện được chín hoàn này, phúc đức ngươi tu từ kiếp nào mà lại được hưởng trọn một lúc thế này...
Do dự một lúc, lại thở dài nói:
- Trong đời lão phu có khuyết điểm duy nhất là cứ hay phân vân do dự, sự việc đã làm được nửa chừng rồi, đâu có thể nào do dự được nữa.
Ðoạn đưa tay ấn vào huyệt Yết Hầu của Mạnh Niệm Từ, khiến chàng há to miệng, trút hết chín hoàn Bách Hoàn Ðơn vào. Sau đó lại xoa bóp nơi cổ họng chàng một hồi, để cho chín hoành linh đơn trôi hết xuống bụng.
Cơ hồ ngay khi chín hoàn linh đơn trôi xuống bụng Mạnh Niệm Từ, Trường Hận Phong chủ vung tay điểm huyệt liên hồi, giải khai huyệt đạo cho chàng.
Bình luận truyện