Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 73: Cùng Chung Sống





Xe dừng lại, Thương Mục Kiêu ngâm nga vài bài hát, vừa nghịch điện thoại di động vừa xuống xe.

"Này!" Tôi khóa cửa, gọi cậu từ phía sau.

Thương Mục Kiêu dừng lại, ngước lên khỏi điện thoại, quay lại nhìn tôi đầy nghi ngờ.

"Cho em cái này." Vật trong tay tôi bay lên vẽ một hình parabol hoàn hảo.

Vẻ mặt Thương Mục Kiêu vẫn còn đang sửng sốt, cơ thể đã vô thức di chuyển, bắt lấy chìa khóa xe đang rơi về phía mình.

Nhìn logo trên chìa khóa, cậu nhướng mày, nhận ra đó là một chiếc xe mới.

"Đâu ra vậy?" Cậu hỏi.

Tôi chậm rãi đi đến chiếc xe màu đen mới đang đậu ở bên cạnh, vỗ nhẹ vào mui xe nói: "Đổi bằng kính viễn vọng."
Cậu cau mày, lúc đầu không hiểu, nhưng vài giây sau đột nhiên định thần lại, bước nhanh đến chỗ tôi.

"Anh mua cho em chiếc xe hai trăm ngàn bằng tiền bán kính viễn vọng?"
Thấy cậu có vẻ không vui, nụ cười trên mặt tôi hơi cứng lại, cố gắng thản nhiên nói: "Em không thích sao?"
Trong đầu tôi lóe lên nhiều ý nghĩ, tôi nhận ra có thể cậu không muốn tôi sử dụng hai trăm ngàn đó.


Dù sao đây cũng là tiền của cậu, tôi ít nhiều cũng nên hỏi ý cậu trước.

"Ain lỗi, anh......"
"Anh chỉ muốn trả lại tiền cho em sao?" Cậu cáu kỉnh ngắt lời tôi, "Em không lấy tiền, nên anh mua xe trả cho em?
Cậu quả thực không vui, nhưng lý do không vui của cậu có vẻ hơi khác so với những gì tôi nghĩ.

"Em biết mà, anh chỉ muốn lừa em thôi!"
Trên đầu vẫn còn bị thương, cách cậu nói năng hung dữ lúc này không những không khiến người ta cảm thấy đe dọa, mà trái lại còn lộ ra một chút ấm ức, giống như một con thú vừa mới trốn thoát, đang muốn thể hiện uy phong lại bị thợ săn tóm trở về.

"Tiền anh giữ cũng không có ích gì." Gặp một tên hung hăng như thế, chọc giận thêm là một lựa chọn không sáng suốt.

Tôi đã có quá nhiều bài học thương đau trước đây rồi, "Em còn một cái kính viễn vọng mà đúng không? Đem qua là được rồi." Đối mặt với con thú bị thương, cách duy nhất để an ủi là cẩn thận trấn an, để nó quên đi đau đớn mới là cách đúng.

Thương Mục Kiêu sửng sốt, chân mày đang cau lại giãn ra một chút.

"Ý anh là sao?"
Không phải cậu thực sự không biết nó nghĩa là gì, cậu chỉ muốn tôi nói rõ hơn mà thôi.

Sao lại thích làm nũng như vậy cơ chứ?
"Ý anh là em chuyển đến đây sống với anh." Tôi mở lòng bàn tay cậu lấy chìa khóa xe ra, hướng qua chiếc xe mới nhấn nút mở khóa.

"Cách" hai tiếng, cửa mở khóa, tôi nâng cằm nói, "Đi, thử xem."
"Anh thật sự muốn sống cùng em sao?" Cậu bất động, cố chấp hỏi tôi về chuyện sống cùng.

Có lẽ cậu đang nghĩ tôi quyết định rất đột ngột, nhưng tôi đã suy nghĩ rất kỹ những ngày này.

Yêu nhau khác với sống chung, dù chưa trải qua hôn nhân thì tôi cũng biết sự khác biệt.

Yêu nhau thì phong hoa tuyết nguyệt, là lãng mạn, chung sống với nhau là củi gạo mắm muối, là mọi mặt của cuộc sống.

Tôi đã sống một mình hơn mười năm, đã quen với mọi thứ một mình, thích ứng với cuộc sống có thêm một người có lẽ không đơn giản như vậy.

Nhưng tôi sẵn sàng thử, và tôi sẵn sàng từ từ hòa hợp với Thương Mục Kiêu.

Mỗi người đều là duy nhất từ ​​khi sinh ra, với nhiều góc cạnh, cũng như nhiều lỗ hổng, một mình lảo đảo trên đường đời.

Khi gặp người không hợp, những góc cạnh này sẽ trở thành gai nhọn, làm tổn thương nhau, cũng gây trở ngại cho bản thân.

Nhưng một khi bạn gặp đúng người, góc cạnh và lỗ hổng tương hợp, bù đắp nhau, cả hai hợp lại thành một sự trọn vẹn thì mới có thể bước tiếp trong cuộc sống.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể vừa vặn hoàn hảo với nhau ngay từ đầu, cần phải có thời gian và cũng cần mài mòn bớt một số góc cạnh của nhau từ những lần trượt ngã, bò, lăn.


Một số người thích sử dụng từ "hy sinh" để mô tả quá trình hòa làm một giữa hai người, nhưng tôi không thích nó.

Tôi không nghĩ đây là một sự hy sinh.

Đối với tôi, nó giống như một khóa học bồi dưỡng, học cách làm thế nào đi từ cuộc sống của một người sang một cuộc sống có hai người tốt hơn.

"Em không thích thì..."
"Thích!" Thương Mục Kiêu như sợ tôi đổi ý, nói rất nhanh và rõ ràng, nắm lấy cánh tay tôi, lấy lại chìa khóa xe từ tay tôi, "Chúng ta sống cùng nhau, anh, em, và Lòng Đỏ Trứng, cùng ăn, cùng ngủ, cùng dậy, cùng sinh hoạt."
Cậu càng nói chuyện ánh mắt càng sáng, nụ cười càng rạng rỡ trên môi.

Đó là biểu cảm hạnh phúc nhất của cậu mấy ngày nay.

Mặc dù mong muốn của cậu là mua một chiếc xe hơi "nho nhỏ", nhưng xét về sự thoải mái, cuối cùng tôi đã chọn một chiếc suv có vẻ ngoài chắc chắn đồ sộ.

Thương Mục Kiêu đang có tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, cậu khen ngợi mọi thứ từ ghế da, sơn xe cho đến tốc độ phản ứng của tay ga, xem thỏa thích xong còn định lái về tòa nhà của mình để chuyển đồ đạc sang nhà tôi ngay.

Cậu vừa mới xuất viện, các bác sĩ nói phải nghỉ ngơi, làm sao có thể làm việc vất vả trở lại? Tôi vội ngăn lại, bảo đợi chủ nhật rồi tôi phụ cùng chuyển, dù sao thì hầu hết các thùng đồ của cậu đều để nguyên chưa bóc dỡ ra, di chuyển cũng nhanh.

"Được, nghe lời anh hết."Cậu cúi người hôn lên khóe môi tôi, sau đó điều khiển xe trở về.

Thứ bảy, mang theo Lòng Đỏ Trứng và tất cả đồ dùng đi chơi của nó, Thương Mục Kiêu chở tôi đến dưới cổng nhà bố mẹ tôi.

Thực ra, tôi không định nhờ cậu chở.

Nhưng Lòng Đỏ Trứng là một đứa nhóc ăn vạ.

Bất cứ khi nào cảm thấy có vấn đề nó đều phản đối bằng cách ngoác mồm tru lên kinh hoàng thảm thiết.

Thương Mục Kiêu sợ tôi sẽ bị phân tâm khi lái xe nên khăng khăng muốn chở tôi đi.

"Khi nào xong thì gọi cho em, em đến đón anh." Cậu ôm Lòng Đỏ Trứng tiễn tôi đến trước cổng.

"Ừm, đi đường cẩn thận." Gật đầu, ôm lấy Lòng Đỏ Trứng, tôi ấn chuông cửa rồi nhìn Thương Mục Kiêu lên xe.

Dường như biết tôi đến, vừa nhấn chuông cửa một cái, cửa đã mở ra.

"Tới đây!"
Bắc Nham mở cửa, vốn đang cười toe toét nhưng vừa nhìn thấy tôi lại ngây ngẩn cả người.

"Anh...!anh...!anh đứng lên!" Nó ngẩng đầu nhìn tôi, "Anh cao quá đi."
Tôi mỉm cười cúi người đặt Lòng Đỏ Trứng vào tay nó: "Nó không thích ở trên nền đất cứng.


Em có thể đem nó ra ghế sô pha chơi.

Nó rất sạch sẽ, hôm qua mới tắm xong."
Con nít rất dễ bị phân tâm, mới giây trước còn ngạc nhiên vì tôi đứng dậy, giây tiếp theo Bắc Nham đã hào hứng ôm lấy con chó con.

"Nó mập thế ạ, lúc trước nó nhỏ xíu, ẵm bằng một tay cũng được."
Tôi vào nhà, đóng cửa lại nói: "Ăn xong rồi ngủ, đã thế còn ăn nhiều, sao không mập cho được?"
Đang nói thì dì và bố tôi lần lượt từ nhà bếp bước ra.

"Tiểu Giới cháu tới rồi."
Có thể đó là dì đã nói với bố mẹ tôi nên mặc dù bố tôi hơi sững sốt khi nhìn thấy tôi lúc này, nhưng ông không tỏ ra quá sốc, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

"Dì mới nhắc đến cháu với bố mẹ luôn đấy." Dì tôi đến ôm tôi rồi dẫn tôi xuống nhà bếp.

Tôi cởi ba lô để sang một bên, lúc đi ngang qua bố, tôi dừng lại gọi ông: "Bố".

Cái xưng hô quen thuộc này chợt xa lạ đến mức tôi cảm thấy xấu hổ khi nói, mối quan hệ của chúng tôi đã cách nhau đến mức không thể gọi nổi cái xưng hô thân mật như vậy.

Ông chắp tay ra sau lưng, nhạt nhẽo ừ một tiếng.

"Đang nuôi chó à?" Ông hỏi, nhìn chằm chằm con chó trong lồng ngực Bắc Nham.

Bắc Nham đã ẵm Lòng Đỏ Trứng ngồi trên sô pha, Lòng Đỏ Trứng có vẻ hơi bị căng thẳng trong môi trường mới, nhưng chắc là nó vẫn nhớ mùi của Bắc Nham, nằm bất động trong vòng tay thằng bé như con chó nhồi bông.

"Vâng." Sau khi sống cùng với Thương Mục Kiêu, Lòng Đỏ Trứng có thể coi như là chó của tôi.

"Cái thân như vầy còn đi nuôi chó?" Bố cau mày nói thẳng: "Con có sức vừa làm việc vừa chăm sóc thú cưng không?".

Tôi cứ nghĩ rằng sự bình tĩnh ngoài mặt có thể được duy trì ít nhất cho đến giữa bữa tiệc sinh nhật, trước khi tôi nói với họ về chuyện Thương Mục Kiêu.

Thì ra tôi đã đánh giá thấp bố mẹ mình quá nhiều.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện