Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 243: Có MẮT KHÔNG THẤY NÚI THÁI SƠN
Ngài Long gắp thức ăn cho Lý Phàm ư?
Nghe Kiều Chính Long nói thế, người nhà họ Vương đều choáng váng, cảm thấy cả người đều không khỏe tí nào.
Chuyện này còn kinh khủng hơn cả chuột làm phù dâu cho mèo nữa! Lý Phàm dựa vào gì chứ? Anh chỉ là một tên vô dụng thôi, dựa vào gì mà để ngài Long gắp thức ăn cho anh chứ! Tên vô dụng này sao có thể hưởng thụ như thể được?
Dù là cả Hán Thành cũng không ai dám bảo ngài Long gắp thức ăn cho mình nhi! Người nhà họ Vương đều nhốn nha nhốn nháo, nhìn Lý Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Khách khứa càng kinh sợ hơn, ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, không thể nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là vì sao. “Chuyện này khoa trương quá đi thôi. Lý Phàm nổi danh là tên vô dụng ăn bám, tại sao ngài Long và ngài Văn cung kính với cậu ta quá vậy?”
“Nếu một người cung kính cậu ta là trùng hợp, nhưng cả ngài Long và ngài Văn đều cung kính thế kia, vậy nhất định là có lí do rồi.”
“Cả ngài Long và ngài Văn đều gọi cậu ta là ngài Lý, các anh nghĩ xem cái người đưa quà mừng thọ siêu cấp ban nãy, cũng là ngài Lý, chẳng lẽ chính là cậu ta ư?”
Trong lòng khách khứa nổi lên đủ loại phỏng đoán, ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng thay đổi thành khác rồi.
Mặt Vương Tông Hằng co rúm lại, ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn Lý Phàm, ánh mắt như có thể phun ra lửa giận. “Lý Phàm cái thằng vô dụng nhà mày có tài đức gì mà để ngài Long gắp đồ ăn cho mày chứ? Mày còn không mau đứng dậy phục vụ ngài Long ư?”
Vương Tông Hằng đầy mùi rượu gào lên giận dữ.
Mí mắt Kiều Chính Long giật giật, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tông Hằng, đôi đũa trong tay lập tức bay lên mặt Vương Tông Hằng. “Nói chuyện với ngài Lý kiểu gì đấy? Tìm chết sao?”
Kiều Chinh Long giận dữ nói!
Đũa văng lên mặt khiến gò má Vương Tông Hằng đau đớn, trong lòng Vương Tông Hằng đầy uất ức, ánh mắt khó hiểu nhìn Kiều Chinh Long.
Tôi đang nịnh hót ông đó, sao ông không biết gì vậy! Trong lòng Vương Tông Hằng cực kì tủi.
Nhưng không ai nghe được tiếng lòng của Vương Tông Hằng, mọi người thấy được là sự cung kính của Kiều Chính Long đối với Lý Phàm.
Ông cụ Vương nhìn đến sững sờ, đầu óc ngơ ngác đứng đờ ra đó, không biết đang nghĩa gì.
Sắc mặt Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải trở nên rất khó coi, nghĩ đến những lời nhục nhã Lý Phàm ban nãy, nếu để Kiều Chính Long và Ngô Đạo Văn biết, khi đó hậu quả sẽ thế nào đây! Sắc mặt Vương Tông Huyền tái mét, còn tưởng có thể trở thành tiêu điểm trong tiệc mừng thọ này, ai chớp mắt một cái, tất cả ánh mắt đều bị Lý Phàm cướp đi. Vương Lam và con gái con rể cũng hơi thấp thỏm, sợ hãi nhìn Lý Phàm, cứ như lúc nào Lý Phàm cũng có thể muốn mạng bọn họ vậy.
Lúc này không ai dám coi thường Lý Phàm, mọi người đều đang nghĩ lí do tại sao tên vô dụng này lại khiến hai vị đại lại đối đãi như thế!
Không chờ mọi người nghĩ ra lí do thì quản gia lại vội vã chạy vào. “Lão thái gia, không xong rồi… Sở, Sở Trung Thiên ngài Thiên tới! Ngài Thiên mang theo đồ trang trí làm bằng phỉ thúy điêu khắc kinh thi và thư kinh gia truyền.”
Hít hà!
Mọi người ở đây lại hít vào!
Cơ thể Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải lung lay, cảm thấy tin tức nghe được không phải là chuyện tốt, mà là tin sắp chết.
Chuyện này đúng là cách thức giống nhau, mùi vị giống nhau!
Ông cụ Vương hốt hoảng xoay người, hai bàn tay gầy trơ xương cầm lấy tay Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải: “Khách quý đến nhà, mau, mau đỡ ba đi ra nghênh đón.”
Ông cụ Vương nói năng không trôi chảy được hai đứa con trai đỡ ra, nhóm người Vương Lam cũng đi theo.
Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy tụt ra sau cùng, liên tục quay đầu nhìn Lý Phàm, ánh mắt như vừa gặp quỷ.
Vương Cẩn Mai biết rõ chàng rể vô dụng nhà mình, nhưng những chuyện trước mắt nó ảo diệu như thế, rốt cuộc chuyện này là sao đây!
Sao Lý Phàm lại khiến cho Kiều Chính Long và Ngô Đạo Văn cung kính thể được!
Cố Họa Y nhìn Lý Phàm chuyên tâm ăn cơm không để ý chuyện bên cạnh, trong mắt thoáng hiện sự khác thường.
Rất nhiều sự nghi ngờ khi trước chậm rãi tụ lại trong lòng Cổ Họa Y, sau khi tụ lại thì thành một mối nghi ngờ lớn hơn.
Lý Phàm, rốt cuộc anh là ai? Cố Họa Y còn chưa nghĩ ra thì Sở Trung Thiên đã đi vào sảnh chính. “Thoạt trong tinh thần ông cụ Vương còn minh mẫn lắm, chúc ông sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.” Sở Trung Thiên chắp tay chúc thọ, sau đó bắt đầu nhìn quanh. Hai tên đàn em đi theo sau lưng Sở Trung Thiên tinh ý, lập tức nhìn thấy Lý Phàm bèn khẽ nói: “Ngài Thiên, ngài Lý ở bên kia.”
Sở Trung Thiên thấy Lý Phàm, trên mặt nở nụ cười cung kính. “Ngài Thiên, mời anh vào ngồi ở bàn chính.”
Ông cụ Vương tinh thần hốt hoảng lặp lại câu này, sau khi nói xong thì này, đây là lại chạy tới chỗ Lý Phàm ngồi chứ gì! “Tôi đi gặp ngài Lý, mọi người tùy tiện đi.” Sở Trung Thiên tùy tiện nói một câu, vòng qua người ông cụ Vương, nhanh chóng đi tới chỗ Lý Phàm. Nhìn bóng lưng của Sở Trung Thiên, người nhà họ Vương đều muốn rớt nước mắt. Đây, đây có còn là tiệc mừng thọ của tôi không vậy! Trong lòng ông cụ Vương gào ầm lên.
Tuy trong lòng rất không cam, nhưng Sở Trung Thiên, Kiều Chính Long, Ngô Đạo Văn đều là các đại nhân vật hiếm có ở Hán Thành này, ông cụ Vương không dám chọc vào ai cả!
Sở Trung Thiên mỉm cười đi tới bên cạnh Lý Phàm, khom người nói: “Ngài Lý, tôi đến muộn rồi, xin anh hãy
trách phạt.”
“Tùy ý ngồi đi.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Sở Trung Thiên thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh Kiều Chỉnh Long rồi ngồi nghiêng người, ánh mát cung kính nhìn Lý Phàm.
Trong lòng của khách khứa đều chết lặng, đã thấy Ngô Đạo Văn và Kiều Chỉnh Long cung kính với Lý Phàm, giờ thấy Sở Trung Thiên cung kính với Lý Phàm, mọi người đều thấy cũng quen rồi. “Ngài Thiên cung kính với Lý Phàm thế kia, Lý Phàm này chắc chắn không phải là người bình thương, không biết người nhà họ Vương nghĩ gì mà khi trước lại đối xử với Lý Phàm như thế”
“Hay là người nhà họ Vương bị mù nhỉ? Một vị đại thần như thế ở trước mắt mà cứ tìm cách gây khó dễ, nếu tôi có đứa cháu rể thế này thì chắc chắn sẽ cung phụng như ông cố nhỏ. “Đây chính là hiện trường của câu nói có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chắc là ông cụ Vương hối hận lắm đây. Ban nãy còn thiên vị cháu trai của mình, nhưng dù là đứa cháu trai cả có tiền đồ nhất của ông ta cũng chẳng xứng xách giày cho Lý Phàm nữa là.”
Ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như tuyết, khách khứa đã thấy chuyện không bình thường. Khiển các đại nhân vật như Sở Trung Thiên, Kiều Chỉnh Long đối đãi cung kính như thế thì sao có thể là người bình thường được, ít nhất cũng là con cháu của gia đình giàu có nhất. Nghe khách khứa bàn tán, sắc mặt người nhà họ Vương giống như cậu ruột chết rồi vậy, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Ông cụ Vương run lẩy bẩy, nếu không có hai đứa con trai đỡ, có khi đã ngã xuống đất rồi. “Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Cẩn Mai, con rể của con là sao đây?” Ông cụ Vương sốt ruột hỏi. “Ba, con cũng không biết nữa, bình thường Lý Phàm chính là đứa vô dụng mà” Vương Cẩn Mai sợ hãi lo lắng nhìn ông cụ Vương.
Vương Tông Hằng có rượu trong người rồi thêm sự xấu hộ giận dữ xông lên não, người đầy oán hận đi tới bên cạnh Lý Phàm mà hét to: “Cái tên vô dụng này mày còn không mau đứng dậy ư? Không biết nhường chỗ cho ông nội à, cái đồ không biết phân biệt!”
Nghe Kiều Chính Long nói thế, người nhà họ Vương đều choáng váng, cảm thấy cả người đều không khỏe tí nào.
Chuyện này còn kinh khủng hơn cả chuột làm phù dâu cho mèo nữa! Lý Phàm dựa vào gì chứ? Anh chỉ là một tên vô dụng thôi, dựa vào gì mà để ngài Long gắp thức ăn cho anh chứ! Tên vô dụng này sao có thể hưởng thụ như thể được?
Dù là cả Hán Thành cũng không ai dám bảo ngài Long gắp thức ăn cho mình nhi! Người nhà họ Vương đều nhốn nha nhốn nháo, nhìn Lý Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Khách khứa càng kinh sợ hơn, ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, không thể nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là vì sao. “Chuyện này khoa trương quá đi thôi. Lý Phàm nổi danh là tên vô dụng ăn bám, tại sao ngài Long và ngài Văn cung kính với cậu ta quá vậy?”
“Nếu một người cung kính cậu ta là trùng hợp, nhưng cả ngài Long và ngài Văn đều cung kính thế kia, vậy nhất định là có lí do rồi.”
“Cả ngài Long và ngài Văn đều gọi cậu ta là ngài Lý, các anh nghĩ xem cái người đưa quà mừng thọ siêu cấp ban nãy, cũng là ngài Lý, chẳng lẽ chính là cậu ta ư?”
Trong lòng khách khứa nổi lên đủ loại phỏng đoán, ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng thay đổi thành khác rồi.
Mặt Vương Tông Hằng co rúm lại, ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn Lý Phàm, ánh mắt như có thể phun ra lửa giận. “Lý Phàm cái thằng vô dụng nhà mày có tài đức gì mà để ngài Long gắp đồ ăn cho mày chứ? Mày còn không mau đứng dậy phục vụ ngài Long ư?”
Vương Tông Hằng đầy mùi rượu gào lên giận dữ.
Mí mắt Kiều Chính Long giật giật, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tông Hằng, đôi đũa trong tay lập tức bay lên mặt Vương Tông Hằng. “Nói chuyện với ngài Lý kiểu gì đấy? Tìm chết sao?”
Kiều Chinh Long giận dữ nói!
Đũa văng lên mặt khiến gò má Vương Tông Hằng đau đớn, trong lòng Vương Tông Hằng đầy uất ức, ánh mắt khó hiểu nhìn Kiều Chinh Long.
Tôi đang nịnh hót ông đó, sao ông không biết gì vậy! Trong lòng Vương Tông Hằng cực kì tủi.
Nhưng không ai nghe được tiếng lòng của Vương Tông Hằng, mọi người thấy được là sự cung kính của Kiều Chính Long đối với Lý Phàm.
Ông cụ Vương nhìn đến sững sờ, đầu óc ngơ ngác đứng đờ ra đó, không biết đang nghĩa gì.
Sắc mặt Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải trở nên rất khó coi, nghĩ đến những lời nhục nhã Lý Phàm ban nãy, nếu để Kiều Chính Long và Ngô Đạo Văn biết, khi đó hậu quả sẽ thế nào đây! Sắc mặt Vương Tông Huyền tái mét, còn tưởng có thể trở thành tiêu điểm trong tiệc mừng thọ này, ai chớp mắt một cái, tất cả ánh mắt đều bị Lý Phàm cướp đi. Vương Lam và con gái con rể cũng hơi thấp thỏm, sợ hãi nhìn Lý Phàm, cứ như lúc nào Lý Phàm cũng có thể muốn mạng bọn họ vậy.
Lúc này không ai dám coi thường Lý Phàm, mọi người đều đang nghĩ lí do tại sao tên vô dụng này lại khiến hai vị đại lại đối đãi như thế!
Không chờ mọi người nghĩ ra lí do thì quản gia lại vội vã chạy vào. “Lão thái gia, không xong rồi… Sở, Sở Trung Thiên ngài Thiên tới! Ngài Thiên mang theo đồ trang trí làm bằng phỉ thúy điêu khắc kinh thi và thư kinh gia truyền.”
Hít hà!
Mọi người ở đây lại hít vào!
Cơ thể Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải lung lay, cảm thấy tin tức nghe được không phải là chuyện tốt, mà là tin sắp chết.
Chuyện này đúng là cách thức giống nhau, mùi vị giống nhau!
Ông cụ Vương hốt hoảng xoay người, hai bàn tay gầy trơ xương cầm lấy tay Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải: “Khách quý đến nhà, mau, mau đỡ ba đi ra nghênh đón.”
Ông cụ Vương nói năng không trôi chảy được hai đứa con trai đỡ ra, nhóm người Vương Lam cũng đi theo.
Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy tụt ra sau cùng, liên tục quay đầu nhìn Lý Phàm, ánh mắt như vừa gặp quỷ.
Vương Cẩn Mai biết rõ chàng rể vô dụng nhà mình, nhưng những chuyện trước mắt nó ảo diệu như thế, rốt cuộc chuyện này là sao đây!
Sao Lý Phàm lại khiến cho Kiều Chính Long và Ngô Đạo Văn cung kính thể được!
Cố Họa Y nhìn Lý Phàm chuyên tâm ăn cơm không để ý chuyện bên cạnh, trong mắt thoáng hiện sự khác thường.
Rất nhiều sự nghi ngờ khi trước chậm rãi tụ lại trong lòng Cổ Họa Y, sau khi tụ lại thì thành một mối nghi ngờ lớn hơn.
Lý Phàm, rốt cuộc anh là ai? Cố Họa Y còn chưa nghĩ ra thì Sở Trung Thiên đã đi vào sảnh chính. “Thoạt trong tinh thần ông cụ Vương còn minh mẫn lắm, chúc ông sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.” Sở Trung Thiên chắp tay chúc thọ, sau đó bắt đầu nhìn quanh. Hai tên đàn em đi theo sau lưng Sở Trung Thiên tinh ý, lập tức nhìn thấy Lý Phàm bèn khẽ nói: “Ngài Thiên, ngài Lý ở bên kia.”
Sở Trung Thiên thấy Lý Phàm, trên mặt nở nụ cười cung kính. “Ngài Thiên, mời anh vào ngồi ở bàn chính.”
Ông cụ Vương tinh thần hốt hoảng lặp lại câu này, sau khi nói xong thì này, đây là lại chạy tới chỗ Lý Phàm ngồi chứ gì! “Tôi đi gặp ngài Lý, mọi người tùy tiện đi.” Sở Trung Thiên tùy tiện nói một câu, vòng qua người ông cụ Vương, nhanh chóng đi tới chỗ Lý Phàm. Nhìn bóng lưng của Sở Trung Thiên, người nhà họ Vương đều muốn rớt nước mắt. Đây, đây có còn là tiệc mừng thọ của tôi không vậy! Trong lòng ông cụ Vương gào ầm lên.
Tuy trong lòng rất không cam, nhưng Sở Trung Thiên, Kiều Chính Long, Ngô Đạo Văn đều là các đại nhân vật hiếm có ở Hán Thành này, ông cụ Vương không dám chọc vào ai cả!
Sở Trung Thiên mỉm cười đi tới bên cạnh Lý Phàm, khom người nói: “Ngài Lý, tôi đến muộn rồi, xin anh hãy
trách phạt.”
“Tùy ý ngồi đi.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Sở Trung Thiên thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh Kiều Chỉnh Long rồi ngồi nghiêng người, ánh mát cung kính nhìn Lý Phàm.
Trong lòng của khách khứa đều chết lặng, đã thấy Ngô Đạo Văn và Kiều Chỉnh Long cung kính với Lý Phàm, giờ thấy Sở Trung Thiên cung kính với Lý Phàm, mọi người đều thấy cũng quen rồi. “Ngài Thiên cung kính với Lý Phàm thế kia, Lý Phàm này chắc chắn không phải là người bình thương, không biết người nhà họ Vương nghĩ gì mà khi trước lại đối xử với Lý Phàm như thế”
“Hay là người nhà họ Vương bị mù nhỉ? Một vị đại thần như thế ở trước mắt mà cứ tìm cách gây khó dễ, nếu tôi có đứa cháu rể thế này thì chắc chắn sẽ cung phụng như ông cố nhỏ. “Đây chính là hiện trường của câu nói có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chắc là ông cụ Vương hối hận lắm đây. Ban nãy còn thiên vị cháu trai của mình, nhưng dù là đứa cháu trai cả có tiền đồ nhất của ông ta cũng chẳng xứng xách giày cho Lý Phàm nữa là.”
Ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như tuyết, khách khứa đã thấy chuyện không bình thường. Khiển các đại nhân vật như Sở Trung Thiên, Kiều Chỉnh Long đối đãi cung kính như thế thì sao có thể là người bình thường được, ít nhất cũng là con cháu của gia đình giàu có nhất. Nghe khách khứa bàn tán, sắc mặt người nhà họ Vương giống như cậu ruột chết rồi vậy, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Ông cụ Vương run lẩy bẩy, nếu không có hai đứa con trai đỡ, có khi đã ngã xuống đất rồi. “Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Cẩn Mai, con rể của con là sao đây?” Ông cụ Vương sốt ruột hỏi. “Ba, con cũng không biết nữa, bình thường Lý Phàm chính là đứa vô dụng mà” Vương Cẩn Mai sợ hãi lo lắng nhìn ông cụ Vương.
Vương Tông Hằng có rượu trong người rồi thêm sự xấu hộ giận dữ xông lên não, người đầy oán hận đi tới bên cạnh Lý Phàm mà hét to: “Cái tên vô dụng này mày còn không mau đứng dậy ư? Không biết nhường chỗ cho ông nội à, cái đồ không biết phân biệt!”
Bình luận truyện