Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 264: Chỉ đánh tên đàn ông kia



Mỗi người bước vào phòng theo sự sắp xếp, Hoa Nhật Tâm vừa đặt hành lý vào phòng vội vàng rời đi, anh ta đi đến phòng của Cố Họa Y.

Cố Họa Y đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gõ cửa của Hoa Nhật Tâm, cô bước tới mở cửa.

“Họa Y, anh qua đây thăm em, nhìn vẻ mặt của em không tốt lắm. Có muốn gọi người đến mát-xa cho đỡ mệt không?”

Hoa Nhật Tâm vừa nói vừa bước vào phòng, Cố Họa Y bất lực nhìn Hoa Nhật Tâm, chỉ có thể mở toang cửa phòng.

“Đóng cửa lại, mở toang cửa như vậy làm gì.”

Hoa Nhật Tâm biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

Cố Họa Y lạnh lùng nói: “Tôi đi tìm Lý Phàm, anh tự ngồi đây đi.”

Trong lòng Hoa Nhật Tâm lo lắng, bước tới nắm lấy cổ tay Cố Họa Y: “Tìm tên vô dụng đó làm gì? Anh tìm em để nói chuyện nghiêm túc, sao em lại đề phòng anh như tên trộm vậy.”

“Anh thì có chuyện gì nghiêm túc muốn nói với tôi chứ, tôi biết rõ tâm ý của anh, nhưng ngoài kia còn có rất nhiều cô gái tốt, anh vẫn nên tìm người phù hợp với mình đi, tôi sẽ không ly hôn với Lý Phàm đâu.”

Sắc mặt của Hoa Nhật Tâm trở nên khó coi, anh ta cảm thấy Cố Họa Y thực sự không nể mặt mình.

“Tên vô dụng đó có gì tốt? Em không phải lo lắng cho con gái mình sao? Anh sẽ đối xử tốt với con gái em hơn người cha vô dụng kia của nó!”

“Anh không thể thay thế Lý Phàm, giữa chúng ta cũng có chút quan hệ, cho nên thật xin lỗi, anh vẫn nên đi tìm người phù hợp với mình đi.”

Sự cự tuyệt dứt khoát của Cố Họa Y khiến Hoa Nhật Tâm vô cùng tức giận, hận không thể ép Cố Họa Y lên giường ngay lập tức.

Hai tay ra sức chà xát nhau, Hoa Nhật Tâm ép buộc bản thân phải bình tĩnh.

Ngay lúc này.

Lý Phàm vừa đúng lúc đi đến phòng của Cố Họa Y, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoa Nhật Tâm: “Họa Y, trước buổi đấu giá vẫn còn chút thời gian, hay là chúng ta đi dạo một chút đi.”

“Được.”

Cố Họa Y bước đến chỗ Lý Phàm, đưa tay nắm lấy cánh tay của Lý Phàm.

Hoa Nhật Tâm xấu hổ nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y, tức giận quát lên: “Đi theo tên vô dụng này, em nhất định sẽ hối hận!”

“Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Cố Họa Y kéo Lý Phàm rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt Hoa Nhật Tâm hiện lên một tia gian ác: “Cố Họa Y, tôi đã quỳ xuống như một con chó rồi, em còn muốn thế nào nữa! Tôi sẽ khiến cho tên vô dụng Lý Phàm kia nếm thử mùi vị đau khổ!”

Hoa Nhật Tâm lấy điện thoại ra, bấm vào danh bạ và bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng ngón tay Hoa Nhật Tâm dừng lại ở số điện thoại của Phùng Tử Tài.

Phùng Tử Tài là một cậu ấm ở Kim Hải, tuy gia cảnh không được xem là mạnh nhất ở Kim Hải nhưng có quan hệ rất rộng, có thể nói cho dù bất cứ nơi nào ở Kim Hải thì cũng sẽ có người cho Phùng Tử Tài một chút thể diện.

Đặc biệt là Trương Trung Dương, lão đại ở Kim Hải, hơn nữa thường qua lại với Phùng Tử Tài và thường trao đổi với nhau không ít các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cách đây không lâu, Phùng Tử Tài đã tìm đến Hoa Nhật Tâm và nhờ Hoa Nhật Tâm giúp hắn ta lo liệu một khoản vốn đầu tư, hai người đã trò chuyện rất vui vẻ ngay từ lần đầu tiên, lần này đến Kim Hải tham gia buổi đấu giá ngọc thạch này, cũng là lời mời của Phùng Tử Tài.

Sau một hồi do dự, Hoa Nhật Tâm ấn vào nút quay số một cách quyết liệt, giống như có thể ép chết Lý Phàm chỉ bằng một cú nhấn như vậy.

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, giọng nói hơi lưu manh của Phùng Tử Tài vang lên: “Cậu em Nhật Tâm à, đã đến Kim Hải rồi hả?”

“Đã đến rồi, phiền anh giúp tôi một chuyện.”

“Cậu còn khách sáo với anh vậy sao, nói đi có chuyện gì, ở Kim Hải không có anh thì làm gì cũng không thành.”

Phùng Tử Tài khoác lác nói.

Dù sao thì khoe khoang cũng không phải nộp thuế, đương nhiên bao gồm cả khoác lác, huống chi là Phùng Tử Tài còn có chút thực lực.

Có thể Phùng Tử Tài không làm được những việc quá lớn ở Kim Hải, nhưng đối với những việc lớn bình thường, Phùng Tử Tài cũng có thể làm cầu nối và giới thiệu các mối quan hệ, bởi vì hắn ta là người môi giới và chuyên dựa vào việc giới thiệu các mối quan hệ qua mạng để kiếm sống.

“Giúp tôi xử lý một người, tốt nhất là có thể đánh anh ta thành tên què luôn cũng được.”

Hoa Nhật Tâm nói một cách hung hăng.

“Là ai đắc tội với cậu em vậy? Hay là đụng đến tình địch rồi? Chỉ cần gửi thông tin cho anh, anh nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa, bảo đảm sẽ khiến anh ta trở thành tên què.”

“Thông tin sẽ gửi qua cho anh ngay lập tức, nhưng có điều bên cạnh anh ta còn có một mỹ nữ, bảo người mà anh sắp xếp đừng động đến cô gái đó.”

Hoa Nhật Tâm dặn dò.

Nếu người do Phùng Tử Tài sắp xếp nhìn thấy vẻ đẹp và nảy lòng tham, muốn làm gì đó với Cố Họa Y, Hoa Nhật Tâm có thể sẽ trở tay không kịp.

Khi Phùng Tử Tài nghe nói có mỹ nữ, trong lòng hắn ta hơi xao động, Phùng Tử Tài vẫn luôn nghe chuyện Hoa Nhật Tâm theo đuổi một người phụ nữ đã có gia đình.

Có thể khiến Hoa Nhật Tâm si mê như vậy, chắc hẳn ngoại hình và vóc dáng phải rất đẹp, Phùng Tử Tài thật sự rất tò mò, muốn xem Cố Họa Y rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào?

“Vậy anh sẽ tự mình đi, tuyệt đối chỉ đánh người đàn ông đó, sẽ không đụng đến một sợi tóc của cô gái đó, cậu yên tâm đi.”

Có được sự bảo đảm của Phùng Tử Tài, Hoa Nhật Tâm lập tức yên tâm, sau khi nói lời cảm ơn xong thì cúp máy. Sau đó gửi thông tin của Lý Phàm cho Phùng Tử Tài.

Phùng Tử Tài nhìn điện thoại, sau đó gọi sáu tên đàn em đi theo, cảm thấy chỉ cần bấy nhiêu người là đủ để trừng trị Lý Phàm.

“Là một kẻ vô dụng bám váy đàn bà, thật thú vị, chắc hẳn khả năng giường chiếu cũng không tệ. Nói không chừng còn có thể trở thành mỹ nam được chị Vương yêu thích.”

Phùng Tử Tài tự lẩm bẩm một mình, lái hai chiếc ô tô cùng với sáu tên đàn em của mình đến khách sạn Đế Hào.

Nằm lười biếng trên hàng ghế sau, Phùng Tử Tài đưa ảnh của Lý Phàm cho sáu tên đàn em: “Liên hệ với mấy anh em ở khách sạn Đế Hào, kêu bọn họ chú ý đến người này, nhất định phải để mắt tới.”

“Anh Tài yên tâm.”

Một tên đàn em đang cầm điện thoại thao tác mạnh mẽ như một con hổ, rất nhanh đã có người báo cáo tung tích của Lý Phàm.

“Bọn họ đang ở chợ hoa cạnh khách sạn.”

“Ừ, nhanh lên, đến chợ hoa đó, tao muốn xem mỹ nữ đó đẹp đến thế nào.”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Phùng Tử Tài, nếu thật sự là một mỹ nhân có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Phùng Tử Tài có thể sẽ không nương tay, trực tiếp giao cho lão đại Trương Trung Dương, cũng không sợ Hoa Nhật Tâm gây ra rắc rối gì.

Xe nhanh chóng lái đến chợ hoa, mấy tên đàn em xuống xe mở cửa cho Phùng Tử Tài. Phùng Tử Tài xuống xe để tay sau lưng, giống như một con sư tử đang tuần tra lãnh thổ, cùng sáu tên đàn em đi vào chợ hoa.

Hầu hết các chủ sạp hàng trong chợ hoa đều biết Phùng Tử Tài, khi nhìn thấy Phùng Tử Tài bước vào, họ đều cúi đầu chào Phùng Tử Tài.

Phùng Tử Tài cũng không để ý đến những chủ sạp hoa này, mà vừa đi vừa liếc nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Lý Phàm và Cố Họa Y.

Một tên đàn em tinh mắt, nhìn thấy bóng dáng của Lý Phàm, chỉ tay nói: “Anh Tài, ở đằng kia.”

“Đi qua nhìn xem.”

Phùng Tử Tài tăng tốc độ của mình, cùng với mấy tên đàn em nhanh chóng đi về phía Lý Phàm và Cố Họa Y.

Khi họ đến bên cạnh hai người đang ngắm hoa, sáu tên đàn em tạo thành một vòng tròn, vây quanh Lý Phàm và Cố Họa Y ở giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện