Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 288: Lăn lộn mà đến



Nghe Tô Văn Mậu nói xong, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong hoàn toàn ngây người.

Đây là Tô Văn Mậu?

Gia chủ nhà họ Tô trong truyền thuyết của tỉnh lị.

Nhà họ Tô mà chiếm cứ hơn nửa giang sơn ngàng giải trí của tỉnh lị!

Nhưng mà vì sao gia chủ nhà họ Tô lại thỉnh tội với Lý Phàm?

Lý Phàm chỉ là một thằng vô dụng ăn bám, có tài đức gì mà khiến cho gia chủ nhà họ Tô phải tự mình thỉnh tội!

Cả người Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều lung lay, cảm thấy không ổn, tình huống trước mặt thực sự là vượt ngoài dự đoán của họ, thậm chí không phải điều mà bọn họ có thể tượng tượng được.

“Gia, gia chủ Tô, ông, sao ông lại xin lỗi Lý Phàm, cậu ta, cậu ta chỉ là, là một thằng vô tích sự thôi.”

Cố Thiệu Phong không cả nói được lưu loát, nhưng vì bị sự tò mò trong lòng điều khiển nên không nhịn được mà hỏi.

“Hừ!”

Tô Văn Mậu hừ lạnh một tiếng, không phản ứng lại câu hỏi của Cố Thiệu Phong.

Nếu đổi chỗ khác, có người hỏi ra câu như vậy, Tô Văn Mậu nhất định sẽ cho vệ sĩ đánh chết cái người đi hỏi.

Nhưng mà chỗ này không được, mình tới để xin lỗi Lý Phàm, nếu gây ra hành động nào chọc Lý Phàm không vui, vậy coi như sản nghiệp to lớn của nhà họ Tô sẽ tan thành tro bụi.

Cố Thiệu Phong rụt cổ một cái, không dám tiếp tục hỏi nữa.

Phùng Tử Tài và đám người Hà Lợi Quần cảm thấy đầu óc ong ong, nhà họ Tô của tỉnh lị, đây chính là sự tồn tại mà họ muốn cũng không thể thành được.

Nhưng gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh lị lại xin lỗi Lý Phàm, đây là cái quỷ gì!

Không phải giống mình, tới giết tận cửa, trả thù Lý Phàm sao!

Phùng Tử Tài cảm thấy đại não lúc nào cũng sáng suốt như không đủ dùng, có nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao Tô Văn Mậu lại tới xin lỗi, còn xin lỗi một tên bỏ đi như Lý Phàm.

Cố Bội Sam dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y, mắt thấy Phùng Tử Tài mà ra tay thì có thể hưởng ké, đi nhục nhã cặp đôi rác rưởi này một phen, không hiểu sao lại chạy tới một gia chủ nhà họ Tô, chẳng lẽ là đồng bọn mà Lý Phàm thuê diễn? . Truyện Khoa Huyễn

“Lý Phàm! Vừa rồi cái tên vô dụng này đi ra ngoài chính là để tìm người tới diễn kịch, không ngờ anh cũng âm mưu lắm!”

Cố Bội Sam hung tợn hô.

Một câu như để người ta bừng tỉnh mộng, có câu nói này của Cố Bội Sam, trong đầu của đám người Phùng Tử Tài lập tức hiện ra cảnh tượng Lý Phàm thuê người tới diễn kịch, cảm thấy Tô Văn Mậu cái gì chứ, căn bản chính là giả.

“Bà mẹ nó! Ông đây suýt thì bị mày lừa rồi! Gia chủ nhà họ Tô chó má cái gì, gia chủ nhà họ Tô sẽ đến cái nơi rách nát này mà xin lỗi thằng vô dụng như mày à, thoại này của mày cũng nổ quá rồi đấy, chờ hôm nào tao đến tỉnh lị tìm cậu Tô mà kể lại tiết mục này!”

Vẻ mặt Phùng Tử Tài tràn ngập sự coi thường, cảm thấy Lý Phàm không hổ là thằng ẻo lả chỉ biết ăn bám, thủ đoạn lừa người cũng trơn tru thật.

Mấy người Hà Lợi Quần cũng cười vang, cùng nhau chế giễu khinh bỉ Lý Phàm.

“Còn gia chủ nhà họ Tô, mày biết gia chủ nhà họ Tô là ai không? Mẹ nó, ra vào đều có một đám ngôi sao đón tiếp, muốn mấy ả ngôi sao bày ra tư thế gì thì phải bày ra tư thế đó, đoán chừng bây giờ gia chủ nhà họ Tô đang ở nhà hưởng thụ ngôi sao nào xoa bóp ấy chứ.”

“Mày lừa thì cũng nên chọn cái đáng tin một chút, đi lừa trên đầu nhà họ Tô ở tỉnh lị, mẹ nó nhà họ Tô sẽ đến xin lỗi với một thằng bụi đời như mày à, mày bớt ảo tưởng sức mạnh đi, này là bệnh đấy, đến bệnh viện mà điều trị coi sao.”

“Bảo gia chủ nhà họ Tô đến xin lỗi mày bước tới đây hai bước đi, để cho bọn tao xem có phải gia chủ nhà họ Tô thật không, đúng là ăn gan hùng mật gấu, mẹ nó ai cũng dám lừa, bọn tao sẽ không bị mắc lừa đâu.”

Đám người Hà Lợi Quần ồn ào nói một phen, Tô Văn Mậu nghe vậy thì vẻ mặt liền thay đổi, lúc xanh lúc đỏ, chỉ hận không thể xông tới giết chết đám người đang nói chuyện kia.

Cố Họa Y dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lý Phàm, nhỏ giọng nói: “Là anh gọi tới à?”

“Sao có thể chứ, chỉ là trùng hợp thôi.”

Lý Phàm thản nhiên nói.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nghe được những lời kia thì ánh mắt nhìn về phía Tô Văn Mậu cũng thay đổi, vô cùng nghi ngờ Tô Văn Mậu trước mặt này là giả.

“Ông thực sự được Lý Phàm mời tới diễn à? Mẹ nó diễn cũng giống đấy, ông nói xem Lý Phàm cho ông bao nhiêu tiền, tôi trả ông gấp đôi, chỉ cần ông có thể vạch mặt Lý Phàm thôi.”

Cố Thiệu Dũng vừa cười vừa nói.

“Sao dám nói chuyện với ông chủ nhà chúng tôi như thế! Muốn chết à!”

Trợ lý của Tô Văn Mậu phẫn nộ quát lên.

Đến xin lỗi đã đủ nhục rồi, nhưng mà còn chưa xin lỗi đã bị người ta chế giễu, điều này làm cho nhóm cấp dưới của Tô Văn Mậu cực kỳ nổi giận.

Tô Văn Mậu giơ tay lên ra hiệu, trợ lý liền cúi đầu không nói gì.

“Tô Văn Mậu, nhà họ Tô ở tỉnh lị đến tạ lỗi với anh Lý, mong anh Lý ra gặp một lần.”

Cửa phòng họp như đường rãnh trời, không có được sự cho phép của Lý Phàm, Tô Văn Mậu cũng không dám tiến vào phòng họp một bước, bởi vì đây là quy định.

Chưa được phép mà đi vào thì tương đương với làm Lý Phàm khó chịu, những quy củ này đám người Cố Thiệu Dũng không hiểu, nhưng Tô Văn Mậu hiểu.

Nhìn thấy Tô Văn Mậu đứng ngoài nói chuyện mà không đi vào, mấy người bên nhóm Phùng Tài Tử lại càng thêm chắc chắn rằng đây là người do Lý Phàm thuê diễn.

“Cái tên ẻo lả chó má nhà mày cũng gian xảo lắm, có bản lĩnh thì bảo đám người mà mày mới diễn đi vào cho bọn tao nhìn một cái, mặc dù chúng tao chưa gặp gia chủ nhà họ Tô ngoài đời, nhưng mà ảnh chụp thì không thiếu, vẫn có thể nhìn ra, để bọn tao nhìn hộ mày xem diễn có giống không.”

Phùng Tài Tử như mèo vờn chuột, định trêu chọc Lý Phàm mà không vội vã thu thập Lý Phàm ngay.

Lý Phàm cười gằn một tiếng: “Tô Văn Mậu, lăn vào đây, nhất định phải lăn mà vào.”

“Ôi trời, cười chết tao rồi, con hàng này đúng là mẹ nó tưởng mình là tổng thống, còn dám bảo gia chủ nhà họ Tô lăn vào. Nếu như kẻ lăn vào là gia chủ nhà họ Tô hàng thật giá thật thì tao sẽ lập tức ăn vả.”

“Thấy mấy kẻ khoác lác rồi mà chưa thấy thằng nào nổ đến múc này, chắc nó có vấn đề về thần kinh rồi, nếu không sao bệnh nặng đến thế này chứ.”

Đám người Hà Lợi Quần nở nụ cười trào phúng, cảm thấy hành động và lời nói của Lý Phàm đúng là nực cười.

Nếu bên ngoài thật sự là gia chủ nhà họ Tô thì sao mà lăn vào được, đừng nói là tên vô dụng như Lý Phàm, cho dù các nhân vật lớn ở tỉnh lị đều không có ai bắt gia chủ nhà họ Tô lăn được.

Nhóm đàn em của Tô Văn Mậu ai nấy đều nóng cả mặt, Lý Phàm khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ, cái gọi là chủ nhục tôi tớ chết chính là việc Tô Văn Mậu bị nhục nhã trước mặt.

“Gia chủ! Không được!”

“Ông chủ! Tuyệt đối không được!”

Đám đàn em vội vàng ngăn cản Tô Văn Mậu, cảm thấy cho dù thế nào cũng không thể để Tô Văn Mậu chịu nhục thế này được.”

Nếu thực sự lăn vào thì mặt mũi nhà họ Tô sẽ không còn nữa.

“Các người cút ra! Lùi về phía sau! Phải cực kỳ cung kính với anh Lý! Anh Lý nói gì thì là thế đó.

Tô Văn Mậu nghiêm túc gầm thét với đám đàn em.

Lúc này, Tô Văn Mậu không có lựa chọn nào khác, nếu không nghe theo Lý Phàm mà làm, không để cho Lý Phàm hài lòng vậy thì nhà họ Tô thật sự toi đời.

Nếu có cách thì Tô Văn Mậu cũng sẽ không chọn xin lỗi Lý Phàm, nhưng mà bây giờ Tô Văn Mậu đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Đàn em của Tô Văn Mậu thấy vậy thì chậm rãi tránh ra, sau đó trơ mắt nhìn Tô Văn Mậu nằm xuống đất, lăn vào trong phòng họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện