Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 318: Cứ làm theo lời tôi
“Cậu Lý là người mà cậu muốn gặp là gặp à?”
Tôn Huệ Cương khinh thường nói.
Đừng nói Vương Tông Huyền, mà ngay cả Tôn Huệ Cương ông cũng rất khó gặp mặt ông chủ lớn đứng sau Họa Vân Y.
Trong lúc mơ màng, Tôn Huệ Cương chợt nhớ ra hình như mình chưa từng gặp mặt Lý Phàm, không biết ông chủ lớn đó đang nghĩ gì, mà đến giờ vẫn không đả động vào chuyện đầu tư lớn thế này, chẳng lẽ cậu ấy không sợ xảy ra vấn đề gì ư?
Tôn Huệ Cương lắc đầu, xua tan suy nghĩ phức tạp trong đầu, chức vụ giám đốc nhiều năm đã nói cho ông biết, không được nghi ngờ hành động và quyết định của ông chủ.
Vương Tông Huyền đau khổ khẩn cầu: “Nếu không gặp được cậu Lý, vậy nhân viên và thiết bị mà chúng tôi đã liên hệ sẽ phải giải tán, vì chúng tôi không thể nuôi nổi nhiều người và thiết bị như thế.”
“Đó là chuyện của các cậu, trên hợp đồng đã nói rất rõ, ngày khởi công sẽ do chúng tôi định đoạt, ngày nào chúng tôi chưa định được ngày, thì ngày đó các cậu không thể tiến vào công trường.”
Tôn Huệ Cương rất qua loa nói.
Vương Tông Huyền sắp phát điên rồi: “Tổng giám đốc Tôn, dù sao bên ông cũng phải cho một kỳ hạn đại khái chứ, bằng không các ông đột ngột nói ngày mai khởi công, thì tôi kiếm đâu ra người và thiết bị.”
“Vậy cậu muốn thế nào? Đến tôi còn chẳng gặp được ông chủ chúng tôi, nếu cậu có bản lĩnh thì tự đi tìm cậu ấy đi.”
Vương Tông Huyền đã bình tĩnh lại, nhìn vào điện thoại trên bàn nói: “Ông có thể gọi cho cậu Lý, rồi nói lại tình huống của chúng tôi được không, chúng tôi thật sự rất cấp bách.”
“Ông chủ không ở trong công ty, thì tôi gọi cho ai? Tôi cũng không có số điện thoại riêng của ông chủ, nếu cậu không tin, thì tôi dẫn cậu tới trước cửa văn phòng chủ tịch đợi, xem thử cậu có thể đợi được ông chủ của tôi hay không?”
Tôn Huệ Cương lắc đầu, rồi đóng tài liệu đang xem, tiện tay ném qua một bên.
Nghĩ tới tình huống tẻ nhạt gần đây, trong lòng Tôn Huệ Cương cũng hơi bực tức.
“Tôi nói cho cậu biết, ông chủ nhà chúng tôi có rất nhiều tiền, nên việc đầu tư của Họa Vân Y chỉ như một trò chơi, hoàn toàn chẳng đáng để tâm đến, nói không chừng cậu ấy đã lãng quên chuyện này rồi, không biết biết đến khi nào cậu ấy mới nhớ lại, nên thời gian khởi công sẽ phụ thuộc vào lúc ông chủ nhớ lại.”
Ba người Vương Tông Huyền nhất thời sửng sốt, tập đoàn Họa Vân Y đầu tư sáu nghìn tỷ, theo bọn họ thấy đây đã là khoản tiền đầu tư khổng lồ rồi, tại sao trong tay cậu Lý lại giống như một món đồ chơi vậy?
Đó là sáu nghìn tỷ tiền thật đó!
Vậy mà cậu ấy cứ thế ném qua một bên ư?
Rốt cuộc trong nhà cậu ấy có bao nhiêu tiền mới có thể làm được điều này, gia tộc có tài sản 30 nghìn tỷ cũng chẳng dám xem sáu nghìn tỷ là chuyện vặt vãnh.
Thậm chí gia tộc có tài sản trăm nghìn tỷ cũng không xem sáu nghìn tỷ là chuyện đùa.
“Tổng giám đốc Tôn, vậy giờ chúng tôi phải làm thế nào, chẳng lẽ ông bắt chúng tôi cứ chờ đợi như thế?”
Vương Tông Huyền ngơ ngác hỏi.
“Giờ các cậu cứ việc đợi thôi, cậu không thấy tôi cũng đang đợi à, bảo tôi trông coi một khu đất lớn như thế, nhưng lại chẳng thể làm được gì, tôi cảm thấy tôi sắp thành ông lão nông trường rồi, nếu các cậu không còn chuyện gì khác thì quay về đi.”
Vương Tông Hằng tới gần nói nhỏ vào tai Vương Tông Huyền: “Anh, hay anh hỏi tổng giám đốc Tôn thử, Lý Phàm và Cố Họa Y có thật sự quen biết ông chủ ông ta không?”
Vương Tông Huyền do dự, cảm thấy đây là hy vọng cuối cùng của họ.
“Tổng giám đốc Tôn, tôi muốn hỏi thăm một chuyện, ông chủ các ông có quen biết Cố Họa Y và Lý Phàm không?”
“Tôi không biết, sao tôi có thể biết ông chủ chúng tôi quen ai chứ, chẳng lẽ các cậu bị người khác lừa? Có lẽ rất ít người ở Hán Thành có thể quen biết ông chủ chúng tôi.”
Tôn Huệ Cương hoàn toàn không để tâm nói.
Cũng vì Tôn Huệ Cương hoàn toàn không hiểu tình huống của Lý Phàm, tưởng ông chủ nhà mình đã đi vi vu ở đâu rồi, nên mới không chú ý câu hỏi của Vương Tông Huyền.
“Mẹ kiếp! Em biết thằng nhãi kia đang nói dối mà, lát nữa em nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận.”
Vương Tông Hằng hung ác nói.
Vương Tông Huyền hoàn toàn bất lực, đành phải chào tạm biệt Tôn Huệ Cương, rồi chán nản rời khỏi văn phòng ông ta.
“Anh cả, giờ chúng ta phải làm sao đây, theo lời tổng giám đốc Tôn nói, thì Lý Phàm đang lừa chúng ta, cậu ta hoàn toàn không quen biết ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, chắc chắn dì út là vì thể diện nên mới nói dối, cuối cùng đâm lao đành phải theo lao đẩy hết mọi chuyện lên đầu con rể vô dụng của bà ta.”
Vương Tông Hằng đi bên cạnh đâm thọc, lửa giận trong lòng Vương Tông Huyền cũng chuyển sang người Lý Phàm.
“Tên vô dụng đó không đi theo à? Xem ra cậu ta rất biết tự lượng sức, chúng ta phải đi tìm cậu ta để hỏi cho rõ.”
Ba người Vương Tông Huyền thở phì phò ra khỏi tòa nhà văn phòng, rồi đi về phía xe mở cánh cửa bên Lý Phàm ngồi ra.
“Cậu còn ngồi đây chơi điện thoại! Chẳng phải cậu nói có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt ông chủ tập đoàn Họa Vân Y à, nhưng tổng giám đốc Tôn nói người ta không hề quen biết thằng vô dụng nhà cậu!”
“Có ma mới đi tin lời cậu, sớm biết thế này tôi đã không dẫn tên nhu nhược nhà cậu đi, thật mất mặt.”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành liên tục mắng nhiếc, rồi xắn tay áo lên định đánh Lý Phàm.
Vương Tông Huyền châm điếu thuốc, rít hai hơi, rồi phả khói trắng vào mặt Lý Phàm.
“Đồ nhu nhược, giờ cậu nói thử xem chúng ta phải làm thế nào? Nếu hôm nay chúng tôi không gặp được ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, thì chúng tôi sẽ dẫn cậu đến nhà dì út để đòi lý lẽ, chúng tôi không thể bị cậu lừa dối như vậy.”
Lý Phàm khẽ cười, hơi bất đắc dĩ nhìn ba người ba người Vương Tông Huyền: “Các anh chính là hạng người tự cho mình là đúng, nghĩ mình thông minh, tự cao tự đại.”
“Cậu muốn chết đúng không? Sao cậu dám ăn nói như vậy với anh cả?”
Vương Tông Hằng siết chặt nắm đấm, ánh mắt đã bùng lên lửa giận.
Vương Tông Huyền xua tay với Vương Tông Hằng, rồi nhìn chằm chằm Lý Phàm nói: “Nếu tên vô dụng nhà cậu có thể dẫn chúng tôi đi gặp ông chủ Họa Vân Y, thì tôi sẽ không so đo với cậu về những lời lúc nãy, còn nếu cậu không làm được, thì cậu cứ chờ chết đi.”
Lý Phàm cười nói: “Nếu các anh làm theo lời tôi, thì tôi bảo đảm các anh có thể gặp được.”
“Cậu nói đi, chúng tôi phải làm thế nào?”
“Các anh tới cửa văn phòng chủ tịch đợi đi, chỉ cần các anh có thể đợi được, thì tôi bảo đảm các anh sẽ gặp được ông chủ Họa Vân Y.”
Lý Phàm nói xong thì nhướng mày nhìn Vương Tông Huyền.
Vương Tông Huyền nghĩ ngợi một lúc, bảo bọn anh tới cửa văn phòng chủ tịch chờ đợi cũng chẳng sao cả, vì anh cũng định làm thế rồi.
“Vậy còn cậu? Nghe hàm ý của cậu, có phải cậu không định đi cùng chúng tôi đúng không?”
Vương Tông Huyền khẽ híp mắt lại.
“Tôi đợi cùng các anh làm gì, lát nữa tôi sẽ gọi cho người đó, chắc chắn sẽ gọi trước khi các anh tiến vào, nên các anh cứ yên tâm đứng trước cửa mà đợi, giờ các anh đi thể hiện lòng thành của mình đi.”
Vương Tông Hằng nóng nảy nói: “Anh, chắc chắn tên vô dụng này đang lừa chúng ta.”
“Lừa? Em đừng lo lắng chuyện cậu ta lừa chúng ta, cậu ta có chạy đằng trời cũng chẳng thoát được, tạm thời chúng ta cứ làm theo lời cậu ta trước, nếu không gặp được thì hẵng giết cậu ta.”
Vương Tông Huyền lạnh lùng nói.
“Sao anh có thể tin lời thằng vô dụng này, chắc chắn cậu ta đang bịa đặt.” Vương Tông Hằng tức giận nói.
Tôn Huệ Cương khinh thường nói.
Đừng nói Vương Tông Huyền, mà ngay cả Tôn Huệ Cương ông cũng rất khó gặp mặt ông chủ lớn đứng sau Họa Vân Y.
Trong lúc mơ màng, Tôn Huệ Cương chợt nhớ ra hình như mình chưa từng gặp mặt Lý Phàm, không biết ông chủ lớn đó đang nghĩ gì, mà đến giờ vẫn không đả động vào chuyện đầu tư lớn thế này, chẳng lẽ cậu ấy không sợ xảy ra vấn đề gì ư?
Tôn Huệ Cương lắc đầu, xua tan suy nghĩ phức tạp trong đầu, chức vụ giám đốc nhiều năm đã nói cho ông biết, không được nghi ngờ hành động và quyết định của ông chủ.
Vương Tông Huyền đau khổ khẩn cầu: “Nếu không gặp được cậu Lý, vậy nhân viên và thiết bị mà chúng tôi đã liên hệ sẽ phải giải tán, vì chúng tôi không thể nuôi nổi nhiều người và thiết bị như thế.”
“Đó là chuyện của các cậu, trên hợp đồng đã nói rất rõ, ngày khởi công sẽ do chúng tôi định đoạt, ngày nào chúng tôi chưa định được ngày, thì ngày đó các cậu không thể tiến vào công trường.”
Tôn Huệ Cương rất qua loa nói.
Vương Tông Huyền sắp phát điên rồi: “Tổng giám đốc Tôn, dù sao bên ông cũng phải cho một kỳ hạn đại khái chứ, bằng không các ông đột ngột nói ngày mai khởi công, thì tôi kiếm đâu ra người và thiết bị.”
“Vậy cậu muốn thế nào? Đến tôi còn chẳng gặp được ông chủ chúng tôi, nếu cậu có bản lĩnh thì tự đi tìm cậu ấy đi.”
Vương Tông Huyền đã bình tĩnh lại, nhìn vào điện thoại trên bàn nói: “Ông có thể gọi cho cậu Lý, rồi nói lại tình huống của chúng tôi được không, chúng tôi thật sự rất cấp bách.”
“Ông chủ không ở trong công ty, thì tôi gọi cho ai? Tôi cũng không có số điện thoại riêng của ông chủ, nếu cậu không tin, thì tôi dẫn cậu tới trước cửa văn phòng chủ tịch đợi, xem thử cậu có thể đợi được ông chủ của tôi hay không?”
Tôn Huệ Cương lắc đầu, rồi đóng tài liệu đang xem, tiện tay ném qua một bên.
Nghĩ tới tình huống tẻ nhạt gần đây, trong lòng Tôn Huệ Cương cũng hơi bực tức.
“Tôi nói cho cậu biết, ông chủ nhà chúng tôi có rất nhiều tiền, nên việc đầu tư của Họa Vân Y chỉ như một trò chơi, hoàn toàn chẳng đáng để tâm đến, nói không chừng cậu ấy đã lãng quên chuyện này rồi, không biết biết đến khi nào cậu ấy mới nhớ lại, nên thời gian khởi công sẽ phụ thuộc vào lúc ông chủ nhớ lại.”
Ba người Vương Tông Huyền nhất thời sửng sốt, tập đoàn Họa Vân Y đầu tư sáu nghìn tỷ, theo bọn họ thấy đây đã là khoản tiền đầu tư khổng lồ rồi, tại sao trong tay cậu Lý lại giống như một món đồ chơi vậy?
Đó là sáu nghìn tỷ tiền thật đó!
Vậy mà cậu ấy cứ thế ném qua một bên ư?
Rốt cuộc trong nhà cậu ấy có bao nhiêu tiền mới có thể làm được điều này, gia tộc có tài sản 30 nghìn tỷ cũng chẳng dám xem sáu nghìn tỷ là chuyện vặt vãnh.
Thậm chí gia tộc có tài sản trăm nghìn tỷ cũng không xem sáu nghìn tỷ là chuyện đùa.
“Tổng giám đốc Tôn, vậy giờ chúng tôi phải làm thế nào, chẳng lẽ ông bắt chúng tôi cứ chờ đợi như thế?”
Vương Tông Huyền ngơ ngác hỏi.
“Giờ các cậu cứ việc đợi thôi, cậu không thấy tôi cũng đang đợi à, bảo tôi trông coi một khu đất lớn như thế, nhưng lại chẳng thể làm được gì, tôi cảm thấy tôi sắp thành ông lão nông trường rồi, nếu các cậu không còn chuyện gì khác thì quay về đi.”
Vương Tông Hằng tới gần nói nhỏ vào tai Vương Tông Huyền: “Anh, hay anh hỏi tổng giám đốc Tôn thử, Lý Phàm và Cố Họa Y có thật sự quen biết ông chủ ông ta không?”
Vương Tông Huyền do dự, cảm thấy đây là hy vọng cuối cùng của họ.
“Tổng giám đốc Tôn, tôi muốn hỏi thăm một chuyện, ông chủ các ông có quen biết Cố Họa Y và Lý Phàm không?”
“Tôi không biết, sao tôi có thể biết ông chủ chúng tôi quen ai chứ, chẳng lẽ các cậu bị người khác lừa? Có lẽ rất ít người ở Hán Thành có thể quen biết ông chủ chúng tôi.”
Tôn Huệ Cương hoàn toàn không để tâm nói.
Cũng vì Tôn Huệ Cương hoàn toàn không hiểu tình huống của Lý Phàm, tưởng ông chủ nhà mình đã đi vi vu ở đâu rồi, nên mới không chú ý câu hỏi của Vương Tông Huyền.
“Mẹ kiếp! Em biết thằng nhãi kia đang nói dối mà, lát nữa em nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận.”
Vương Tông Hằng hung ác nói.
Vương Tông Huyền hoàn toàn bất lực, đành phải chào tạm biệt Tôn Huệ Cương, rồi chán nản rời khỏi văn phòng ông ta.
“Anh cả, giờ chúng ta phải làm sao đây, theo lời tổng giám đốc Tôn nói, thì Lý Phàm đang lừa chúng ta, cậu ta hoàn toàn không quen biết ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, chắc chắn dì út là vì thể diện nên mới nói dối, cuối cùng đâm lao đành phải theo lao đẩy hết mọi chuyện lên đầu con rể vô dụng của bà ta.”
Vương Tông Hằng đi bên cạnh đâm thọc, lửa giận trong lòng Vương Tông Huyền cũng chuyển sang người Lý Phàm.
“Tên vô dụng đó không đi theo à? Xem ra cậu ta rất biết tự lượng sức, chúng ta phải đi tìm cậu ta để hỏi cho rõ.”
Ba người Vương Tông Huyền thở phì phò ra khỏi tòa nhà văn phòng, rồi đi về phía xe mở cánh cửa bên Lý Phàm ngồi ra.
“Cậu còn ngồi đây chơi điện thoại! Chẳng phải cậu nói có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt ông chủ tập đoàn Họa Vân Y à, nhưng tổng giám đốc Tôn nói người ta không hề quen biết thằng vô dụng nhà cậu!”
“Có ma mới đi tin lời cậu, sớm biết thế này tôi đã không dẫn tên nhu nhược nhà cậu đi, thật mất mặt.”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành liên tục mắng nhiếc, rồi xắn tay áo lên định đánh Lý Phàm.
Vương Tông Huyền châm điếu thuốc, rít hai hơi, rồi phả khói trắng vào mặt Lý Phàm.
“Đồ nhu nhược, giờ cậu nói thử xem chúng ta phải làm thế nào? Nếu hôm nay chúng tôi không gặp được ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, thì chúng tôi sẽ dẫn cậu đến nhà dì út để đòi lý lẽ, chúng tôi không thể bị cậu lừa dối như vậy.”
Lý Phàm khẽ cười, hơi bất đắc dĩ nhìn ba người ba người Vương Tông Huyền: “Các anh chính là hạng người tự cho mình là đúng, nghĩ mình thông minh, tự cao tự đại.”
“Cậu muốn chết đúng không? Sao cậu dám ăn nói như vậy với anh cả?”
Vương Tông Hằng siết chặt nắm đấm, ánh mắt đã bùng lên lửa giận.
Vương Tông Huyền xua tay với Vương Tông Hằng, rồi nhìn chằm chằm Lý Phàm nói: “Nếu tên vô dụng nhà cậu có thể dẫn chúng tôi đi gặp ông chủ Họa Vân Y, thì tôi sẽ không so đo với cậu về những lời lúc nãy, còn nếu cậu không làm được, thì cậu cứ chờ chết đi.”
Lý Phàm cười nói: “Nếu các anh làm theo lời tôi, thì tôi bảo đảm các anh có thể gặp được.”
“Cậu nói đi, chúng tôi phải làm thế nào?”
“Các anh tới cửa văn phòng chủ tịch đợi đi, chỉ cần các anh có thể đợi được, thì tôi bảo đảm các anh sẽ gặp được ông chủ Họa Vân Y.”
Lý Phàm nói xong thì nhướng mày nhìn Vương Tông Huyền.
Vương Tông Huyền nghĩ ngợi một lúc, bảo bọn anh tới cửa văn phòng chủ tịch chờ đợi cũng chẳng sao cả, vì anh cũng định làm thế rồi.
“Vậy còn cậu? Nghe hàm ý của cậu, có phải cậu không định đi cùng chúng tôi đúng không?”
Vương Tông Huyền khẽ híp mắt lại.
“Tôi đợi cùng các anh làm gì, lát nữa tôi sẽ gọi cho người đó, chắc chắn sẽ gọi trước khi các anh tiến vào, nên các anh cứ yên tâm đứng trước cửa mà đợi, giờ các anh đi thể hiện lòng thành của mình đi.”
Vương Tông Hằng nóng nảy nói: “Anh, chắc chắn tên vô dụng này đang lừa chúng ta.”
“Lừa? Em đừng lo lắng chuyện cậu ta lừa chúng ta, cậu ta có chạy đằng trời cũng chẳng thoát được, tạm thời chúng ta cứ làm theo lời cậu ta trước, nếu không gặp được thì hẵng giết cậu ta.”
Vương Tông Huyền lạnh lùng nói.
“Sao anh có thể tin lời thằng vô dụng này, chắc chắn cậu ta đang bịa đặt.” Vương Tông Hằng tức giận nói.
Bình luận truyện