Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 346: Tập hợp, hán thành!
“Nghe nói Long quán chủ là người của Long Môn?”
Mã Đức Phúc híp mắt hỏi.
“Đúng, lại không đúng, sư phụ tôi là người của Long Môn, tôi thì không có tư cách vào sơn môn của Long Môn, đây chính là gia tộc quyền thế bí ẩn nhất, cũng là thánh địa trong lòng tất cả những người tu võ đạo.”
Long Thiên Hành hướng về nói.
Mặc dù Long Thiên Hành không phải là người Long Môn, nhưng mà có sư phụ đang ở Long Môn, Mã Đức Phúc cảm thấy vậy là đủ rồi, cho dù Long Thiên Hành không xử được Lý Phàm, vậy còn có sư phụ của anh ta không phải sao.
“Xin hỏi sự phụ của Long quán chủ là?” Mã Đức Phúc hỏi.
“Tên của sư phụ tôi nói cho ông cũng không biết, sư tổ tôi ở Long Môn là Long vương thứ tám, người trong Long Môn gọi là Bát gia là hiểu.”
Long Thiên Hành dương dương đắc ý nói.
Nhưng năm nay nhờ việc kéo quan hệ này, Long Thiên Hành kinh doanh được không ít tiền, huống gì Long Thiên Hành cũng thật sự được xem như là đồ tử đồ tôn của Bát gia.
Hơn nữa lần này đến cắm rể trong thành phố, cũng là vì Long Thiên Hành nghe ngóng được một tin tức nhỏ, biết Bát gia chuẩn bị đối phó với một thằng nhóc Hán Thành, Long Thiên Hành đã nghĩ làm thế nào để giúp đỡ cho Bát gia, để mong ôm được đùi của Bát gia.
Mã Đức Phúc ra hiệu cho lão quản gia, lão quản gia lấy một phần tư liệu đưa cho Long Thiên Hành.
“Đây là tư liệu người muốn giết, tên là Lý Phàm, nhà ở Hán Thành, trước đó một mình giải quyết hơn hai mươi tên côn đồ, anh có bản lĩnh giết chết hắn ta không?”
Mã Đức Phúc nói thẳng ra.
Nghe thấy tên Lý Phàm, trong lòng Mã Đức Phúc có chút hoảng hốt, trong đồ hiện lên tin tức nhỏ thăm dò được, dường như tên nhóc mà Bát gia muốn dạy dỗ cũng tên là Lý Phàm.
Chẳng lẽ là một người?
Có lẽ, một người có thể đánh lại hơn hai mươi tên côn đồ, vậy khẳng định công phu rất tốt, nếu là người bình thường Bát gia cũng không để trong lòng.
Long Thiên Hành suy nghĩ một lúc, cảm thấy dù sao đều được đến Hán Thành một chuyến, bắt lấy Lý Phàm giao cho Bát gia chính là một công lớn, nhưng lại có thể lấy được một khoản tiền thù lao từ Mã Đức Phúc, quả thật là niềm vui nhân đôi.
“Không sao, cũng chỉ là hơn hai mươi tên côn đồ mà thôi, đám đồ đệ của tôi bên dưới, ở biên cảnh từng đối phó qua hơn một trăm tội phạm ma túy có vũ trang, những người đó có thể so sánh với tội phạm sao.”
“A? Mấy người có thể dùng súng?”
Mã Đức Phúc vui mừng nói.
“Bây giờ đã là niên đại nào rồi, công dù dù cao đến đâu cũng phải chuẩn bị hai món vũ khí nóng, nếu không thì bước chân vào giang hồ thế nào, yêu cầu này tôi nhận, nhưng mà nhân thử tôi vận dụng tương đối nhiều, lại còn phải dùng súng ống, phần phí tổn…”
Long Thiên Hành làm bộ tự hỏi nói.
“Tiền không phải là vấn đề, trả trước cho anh 15 tỷ, sau khi thành công chuyển thêm cho anh 135 tỷ, tổng là 150 tỷ, nếu anh có thể giết chết cả nhà hắn ta, tôi cho anh thêm 60 tỷ.”
Mã Đức Phúc tràn ngập oán niệm nói.
“Được, thành giao.”
Long Thiên Hành sảng khoái vỗ bàn.
Mã Đức Phúc và Long Thiên Hành lại nói thêm với nhau vài cầu, sau khi căn dặn Long Thiên Hành một lượt, rời khỏi võ quán với lão quản gia.
Long Thiên Hành sau khi tiễn Mã Đức Phúc đi, tàn nhẫn nói ra: “Đóng cửa, triệu tập tất cả mọi người tập hợp, súng ống cũng lấy ra, lần này có một vụ làm ăn lớn.”
Hắt xì.
Cửa chính võ quán đóng lại, từng đợt tiếng chân dồn dập vang lên, thủ hạ của Long Thiên Hành chính là các đệ tử chỉnh tề tập hợp.
Những người tinh anh tập trung lại một chỗ, ánh mắt sục sôi ý chí chiến đấu nhìn Long Thiên Hành.
Hai người cao lớn khôi ngô kéo thao bốn cái rương sắt số cực lớn đến, trước khi tập hợp đội ngũ thì mở rương ra, lộ ra súng ống bên trong.
“Súng dài ngắn mỗi người một cây, băng đạn mỗi người được bốn, tổ tiên phong mang theo lựu đạn.
Long Thiên Hành lạnh giọng nói.
Tất cả mọi người im lặng bước lên nhận súng, sau khi nhận được súng thì bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Long Thiên Hành dắt hai cây súng lục cuối cùng bên hồng: “Lần hành động này rất quan trọng, mục tiêu của chúng ta là bắt sống Lý Phàm, phương án hành động cụ thể đợi tôi thông báo, lên xe đến Hán Thành trước.”
“Dạ!”
Long Thiên Hành mang theo thủ hạ rời võ quán từ cửa sau, lên xe buýt của võ quán, rồi đi về phía Hán Thành.
…
Đến gần giờ tan làm, Ngô Bình Bình đi vào văn phòng Cố Họa Y, mắt nhìn Lý Phàm đang ngồi một góc trong phòng làm việc, trong mắt Ngô Bình Bình lộ ra một chút khinh thường.
Mặc dù là bạn học đã lâu không liên lạc với Cố Họa Y, nhưng mà Ngô Bình Bình vẫn luôn hữu ý vô ý mà quan tâm chú ý đến tin tức của Họa Y, nhưng mà nghe không ít chuyện ăn cơm chùa của Lý Phàm.
Huống gì lần này Ngô Bình Bình đến cũng là do Trương Gia Đông ủy thác, cố ý đến nói tốt cho Trương Gia Đông.
“Họa Y, đã lâu không gặp cậu vẫn đẹp như vậy, đúng là làm cho tới hâm mộ ghen tị không thôi.”
Ngô Bình Bình khoa trương giả lả cười, tiện tay để một cái chìa khóa Mercedes lên bàn.
Cố Họa Y lắc đầu cười hai tiếng: “Cậu quá khoa trương rồi, tớ cũng cảm thấy mình già rồi.”
“Sao có thể chứ, nếu như cậu già rồi, vậy khẳng định là chồng cậu quá phế vật, nghe nói chồng cậu cứ luôn ở trong nhà ăn cơm mềm, cậu phải nuôi con lại còn phải nuôi chồng, đương nhiên vô cùng vất vả.”
Ngô Bình Bình bất động thanh sắc chĩa đầu mâu về phía Lý Phàm.
Cố Họa Y còn chưa nghĩ ra ý của Ngô Bình Bình, lạnh mặt xuống nói: “Chuyện nhà tớ không cần cậu phải lo lắng, chồng tớ có đi làm hay không đi làm, đây cũng là chuyện của chúng tớ.”
“Ai u, sao lại tức giận, chồng cậu chuốc thuốc mê gì cho cậu, nhà người ta đều là chồng nuôi vợ, đến chỗ cậu sao lại ngược lại.”
Ngô Bình Bình nói xong nhếch miệng, trừng mắt nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm đương nhiên tự chơi trò chơi, dường như căn bản không nghe thấy lời nói của Ngô Bình Bình.
“Đây là người chồng ăn cơm chùa kia của cậu sao, hôm nay mang theo anh ta đến buổi họp lớp cũng tốt, để cho mọi người thấy kẻ bất lực là như thế nào, nói không chừng có thể kích thích anh ta hoàn toàn thay đổi.”
“Cậu đủ rồi, không cho phép cậu nói Lý Phàm nữa.”
Cố Họa Y gương mặt lạnh giá nhìn Ngô Bình Bình.
“Được được được, tớ không nói anh ta, nói nói chuyện của tớ, cậu xem chồng tớ đối với tớ rất tốt, mua Mercedes cho tớ, quần áo Chanel, túi Prada, đủ loại đồ trang điểm tốt nhất, phụ nữ mà, nhất định là muốn được đàn ông cưng chiều, không mua những thứ này đưa cho chúng ta, sao có thể thể hiển tình yêu của đàn ông đối với cậu chứ.”
Ngô Bình Bình nói dông dài một hồi, ngoài sáng trong tối đều hạ thấp Lý Phàm.
Cố Họa Y nghe có chút đau đầu, sau khi nhìn đồng hồ thì đứng lên nói: “Đến giờ tan làm rồi, chúng ta đi thôi.”
“Nhanh như vậy đã đến giờ, tớ vừa nói cậu có nghe thấy không, châm ngôn từng nói lấy chồng lấy chồng, mặc quần áo ăn cơm, cậu phải tự mình cân nhắc lại thật kỹ, nghe nói trong lòng Trương Gia Đông vẫn còn có cậu, cậu phải nắm chắc cơ hội.”
“Cậu còn như vậy, tớ sẽ không đến họp lớp nữa.”
Cố Họa Y bất đắc dĩ nói.
Ngô Bình Bình mấp máy môi, nhịn lại lời nói đã đến miệng, thầm nghĩ đến buổi họp lớn, có rất nhiều người chế nhạo ông chồng phế vật của cô, đến lúc đó xem cô còn che chở anh thế nào.
“Không nói nữa, dẫn theo phế… chồng cậu, cùng đi với tớ đi, hôm nay chúng ta đi Mercedes của tớ!”
Mã Đức Phúc híp mắt hỏi.
“Đúng, lại không đúng, sư phụ tôi là người của Long Môn, tôi thì không có tư cách vào sơn môn của Long Môn, đây chính là gia tộc quyền thế bí ẩn nhất, cũng là thánh địa trong lòng tất cả những người tu võ đạo.”
Long Thiên Hành hướng về nói.
Mặc dù Long Thiên Hành không phải là người Long Môn, nhưng mà có sư phụ đang ở Long Môn, Mã Đức Phúc cảm thấy vậy là đủ rồi, cho dù Long Thiên Hành không xử được Lý Phàm, vậy còn có sư phụ của anh ta không phải sao.
“Xin hỏi sự phụ của Long quán chủ là?” Mã Đức Phúc hỏi.
“Tên của sư phụ tôi nói cho ông cũng không biết, sư tổ tôi ở Long Môn là Long vương thứ tám, người trong Long Môn gọi là Bát gia là hiểu.”
Long Thiên Hành dương dương đắc ý nói.
Nhưng năm nay nhờ việc kéo quan hệ này, Long Thiên Hành kinh doanh được không ít tiền, huống gì Long Thiên Hành cũng thật sự được xem như là đồ tử đồ tôn của Bát gia.
Hơn nữa lần này đến cắm rể trong thành phố, cũng là vì Long Thiên Hành nghe ngóng được một tin tức nhỏ, biết Bát gia chuẩn bị đối phó với một thằng nhóc Hán Thành, Long Thiên Hành đã nghĩ làm thế nào để giúp đỡ cho Bát gia, để mong ôm được đùi của Bát gia.
Mã Đức Phúc ra hiệu cho lão quản gia, lão quản gia lấy một phần tư liệu đưa cho Long Thiên Hành.
“Đây là tư liệu người muốn giết, tên là Lý Phàm, nhà ở Hán Thành, trước đó một mình giải quyết hơn hai mươi tên côn đồ, anh có bản lĩnh giết chết hắn ta không?”
Mã Đức Phúc nói thẳng ra.
Nghe thấy tên Lý Phàm, trong lòng Mã Đức Phúc có chút hoảng hốt, trong đồ hiện lên tin tức nhỏ thăm dò được, dường như tên nhóc mà Bát gia muốn dạy dỗ cũng tên là Lý Phàm.
Chẳng lẽ là một người?
Có lẽ, một người có thể đánh lại hơn hai mươi tên côn đồ, vậy khẳng định công phu rất tốt, nếu là người bình thường Bát gia cũng không để trong lòng.
Long Thiên Hành suy nghĩ một lúc, cảm thấy dù sao đều được đến Hán Thành một chuyến, bắt lấy Lý Phàm giao cho Bát gia chính là một công lớn, nhưng lại có thể lấy được một khoản tiền thù lao từ Mã Đức Phúc, quả thật là niềm vui nhân đôi.
“Không sao, cũng chỉ là hơn hai mươi tên côn đồ mà thôi, đám đồ đệ của tôi bên dưới, ở biên cảnh từng đối phó qua hơn một trăm tội phạm ma túy có vũ trang, những người đó có thể so sánh với tội phạm sao.”
“A? Mấy người có thể dùng súng?”
Mã Đức Phúc vui mừng nói.
“Bây giờ đã là niên đại nào rồi, công dù dù cao đến đâu cũng phải chuẩn bị hai món vũ khí nóng, nếu không thì bước chân vào giang hồ thế nào, yêu cầu này tôi nhận, nhưng mà nhân thử tôi vận dụng tương đối nhiều, lại còn phải dùng súng ống, phần phí tổn…”
Long Thiên Hành làm bộ tự hỏi nói.
“Tiền không phải là vấn đề, trả trước cho anh 15 tỷ, sau khi thành công chuyển thêm cho anh 135 tỷ, tổng là 150 tỷ, nếu anh có thể giết chết cả nhà hắn ta, tôi cho anh thêm 60 tỷ.”
Mã Đức Phúc tràn ngập oán niệm nói.
“Được, thành giao.”
Long Thiên Hành sảng khoái vỗ bàn.
Mã Đức Phúc và Long Thiên Hành lại nói thêm với nhau vài cầu, sau khi căn dặn Long Thiên Hành một lượt, rời khỏi võ quán với lão quản gia.
Long Thiên Hành sau khi tiễn Mã Đức Phúc đi, tàn nhẫn nói ra: “Đóng cửa, triệu tập tất cả mọi người tập hợp, súng ống cũng lấy ra, lần này có một vụ làm ăn lớn.”
Hắt xì.
Cửa chính võ quán đóng lại, từng đợt tiếng chân dồn dập vang lên, thủ hạ của Long Thiên Hành chính là các đệ tử chỉnh tề tập hợp.
Những người tinh anh tập trung lại một chỗ, ánh mắt sục sôi ý chí chiến đấu nhìn Long Thiên Hành.
Hai người cao lớn khôi ngô kéo thao bốn cái rương sắt số cực lớn đến, trước khi tập hợp đội ngũ thì mở rương ra, lộ ra súng ống bên trong.
“Súng dài ngắn mỗi người một cây, băng đạn mỗi người được bốn, tổ tiên phong mang theo lựu đạn.
Long Thiên Hành lạnh giọng nói.
Tất cả mọi người im lặng bước lên nhận súng, sau khi nhận được súng thì bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Long Thiên Hành dắt hai cây súng lục cuối cùng bên hồng: “Lần hành động này rất quan trọng, mục tiêu của chúng ta là bắt sống Lý Phàm, phương án hành động cụ thể đợi tôi thông báo, lên xe đến Hán Thành trước.”
“Dạ!”
Long Thiên Hành mang theo thủ hạ rời võ quán từ cửa sau, lên xe buýt của võ quán, rồi đi về phía Hán Thành.
…
Đến gần giờ tan làm, Ngô Bình Bình đi vào văn phòng Cố Họa Y, mắt nhìn Lý Phàm đang ngồi một góc trong phòng làm việc, trong mắt Ngô Bình Bình lộ ra một chút khinh thường.
Mặc dù là bạn học đã lâu không liên lạc với Cố Họa Y, nhưng mà Ngô Bình Bình vẫn luôn hữu ý vô ý mà quan tâm chú ý đến tin tức của Họa Y, nhưng mà nghe không ít chuyện ăn cơm chùa của Lý Phàm.
Huống gì lần này Ngô Bình Bình đến cũng là do Trương Gia Đông ủy thác, cố ý đến nói tốt cho Trương Gia Đông.
“Họa Y, đã lâu không gặp cậu vẫn đẹp như vậy, đúng là làm cho tới hâm mộ ghen tị không thôi.”
Ngô Bình Bình khoa trương giả lả cười, tiện tay để một cái chìa khóa Mercedes lên bàn.
Cố Họa Y lắc đầu cười hai tiếng: “Cậu quá khoa trương rồi, tớ cũng cảm thấy mình già rồi.”
“Sao có thể chứ, nếu như cậu già rồi, vậy khẳng định là chồng cậu quá phế vật, nghe nói chồng cậu cứ luôn ở trong nhà ăn cơm mềm, cậu phải nuôi con lại còn phải nuôi chồng, đương nhiên vô cùng vất vả.”
Ngô Bình Bình bất động thanh sắc chĩa đầu mâu về phía Lý Phàm.
Cố Họa Y còn chưa nghĩ ra ý của Ngô Bình Bình, lạnh mặt xuống nói: “Chuyện nhà tớ không cần cậu phải lo lắng, chồng tớ có đi làm hay không đi làm, đây cũng là chuyện của chúng tớ.”
“Ai u, sao lại tức giận, chồng cậu chuốc thuốc mê gì cho cậu, nhà người ta đều là chồng nuôi vợ, đến chỗ cậu sao lại ngược lại.”
Ngô Bình Bình nói xong nhếch miệng, trừng mắt nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm đương nhiên tự chơi trò chơi, dường như căn bản không nghe thấy lời nói của Ngô Bình Bình.
“Đây là người chồng ăn cơm chùa kia của cậu sao, hôm nay mang theo anh ta đến buổi họp lớp cũng tốt, để cho mọi người thấy kẻ bất lực là như thế nào, nói không chừng có thể kích thích anh ta hoàn toàn thay đổi.”
“Cậu đủ rồi, không cho phép cậu nói Lý Phàm nữa.”
Cố Họa Y gương mặt lạnh giá nhìn Ngô Bình Bình.
“Được được được, tớ không nói anh ta, nói nói chuyện của tớ, cậu xem chồng tớ đối với tớ rất tốt, mua Mercedes cho tớ, quần áo Chanel, túi Prada, đủ loại đồ trang điểm tốt nhất, phụ nữ mà, nhất định là muốn được đàn ông cưng chiều, không mua những thứ này đưa cho chúng ta, sao có thể thể hiển tình yêu của đàn ông đối với cậu chứ.”
Ngô Bình Bình nói dông dài một hồi, ngoài sáng trong tối đều hạ thấp Lý Phàm.
Cố Họa Y nghe có chút đau đầu, sau khi nhìn đồng hồ thì đứng lên nói: “Đến giờ tan làm rồi, chúng ta đi thôi.”
“Nhanh như vậy đã đến giờ, tớ vừa nói cậu có nghe thấy không, châm ngôn từng nói lấy chồng lấy chồng, mặc quần áo ăn cơm, cậu phải tự mình cân nhắc lại thật kỹ, nghe nói trong lòng Trương Gia Đông vẫn còn có cậu, cậu phải nắm chắc cơ hội.”
“Cậu còn như vậy, tớ sẽ không đến họp lớp nữa.”
Cố Họa Y bất đắc dĩ nói.
Ngô Bình Bình mấp máy môi, nhịn lại lời nói đã đến miệng, thầm nghĩ đến buổi họp lớn, có rất nhiều người chế nhạo ông chồng phế vật của cô, đến lúc đó xem cô còn che chở anh thế nào.
“Không nói nữa, dẫn theo phế… chồng cậu, cùng đi với tớ đi, hôm nay chúng ta đi Mercedes của tớ!”
Bình luận truyện