Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 364: Phải làm mọi người tin phục
Buổi trưa, ở công xưởng bị bỏ hoang ở ngoại ô.
Người đứng canh gác đứng đầy bốn phía công xưởng bỏ hoang, có vô số cặp mắt theo dõi động tĩnh khắp công xưởng đăm đăm.
Tần Kế Nghiệp ngồi xuống ghế với vẻ mặt nghiêm túc, mười mấy người với mười mấy vẻ mặt khác nhau ngồi cách đó không xa.
Có người vô cùng lạnh nhạt, có người lười nhác, có người nói năng liên tục, rõ ràng trông kỳ dị vô cùng.
“Anh Tần, binh vương mà anh nói là thế nào, chúng tôi có sát thủ tiếng tăm hiển hách, có nhiệm vụ nào mà chưa từng chấp hành kia chứ, anh đừng để cho một cái tên lính quèn đến chỉ huy chúng tôi, nếu là thế thì chúng tôi tự đi làm còn hơn.”
Một tên sát thủ luôn lắc lư cơ thể, trông giống hệt như đứa trẻ mắc chứng hiếu động cất tiếng nói.
“Ngụy Dũng, tốt nhất là cậu nhớ kỹ thân phận của mình, đừng quên ai là người cho cậu chén cơm để mà ăn.”
Bảo vệ của Tần Kế Nghiệp nhắc nhở với gương mặt lạnh lùng.
“Ha, anh cũng chỉ là một con chó bên cạnh anh Tần mà thôi, có thế nào thì tôi cũng kiếm tiền ăn cơm bằng khả năng của mình, có tôn nghiêm hơn một con chó như anh nhiều.”
Ngụy Dũng tỏ vẻ khinh thường.
Bảo vệ tức đến nỗi muốn duỗi tay rút súng ra, Tần Kế Nghiệp cản anh ta lại.
“Tôi biết suy nghĩ trong lòng của các người, đây là sắp xếp của ông chủ, tôi cũng hết cách rồi, đợi Binh Vương đế đây thì các người có thể đọ sức với Binh Vương, nếu như các người chiến thắng Binh Vương, thế thì các cậu được toàn quyền quyết định trong hành động lần này.”
Ánh mắt của mười mấy tay sát thủ trở nên sắc lẻm, thân là sát thủ từng trải qua năm tháng dao dính đẫm máu tươi, đại đa số bọn họ đều làm việc độc lập như hiệp khách độc hành, bởi vì không yên tâm về người khác, sợ mình gặp phải đồng đội heo.
Những tay sát thủ ấy có thể xem là tương đối hiểu rõ đồng bọn của mình, bởi vì cũng chẳng mấy phản kháng việc phải chấp hành nhiệm vụ chung với nhau, nhưng còn chuyện Binh Vương nào đó đến làm chỉ huy khiến cho bọn họ có cảm giác giao tính mệnh của mình vào tay người khác, bởi thế mới nảy sinh tâm lý chống cự.
“Ai thắng thì có thể phụ trách vai trò chỉ huy trong hành động lần này?”
Giọng nói của Lý Phàm vang lên từ ngoài cửa.
Tần Kế Nghiệp mỉm cười với Lý Phàm: “Đương nhiên rồi.”
Mười mấy tên sát thủ đều nhìn về Lý Phàm, người vừa đột nhiên ra mặt, thấy gương mặt của anh, ánh mắt chúng đều toát ra vẻ cảnh giác.
“Anh Tần, cái người dòm là lạ này có lai lịch như thế nào, lẽ nào nó chính là Binh Vương chó má gì đấy?”
Ngụy Dũng nghiêng đầu cất tiếng hỏi.
“Đây là Lý Phàm, người Hán Thành, cũng là một người tài ba, tôi muốn mời cậu ấy gia nhập vào liên minh kim bài sát thủ nhưng lại bị cậu ấy từ chối.”
Tần Kế Nghiệp híp mắt.
“Ôi chao, xem thường Liên Minh Kim Bài Sát Thủ của chúng ta đúng không, còn không chịu gia nhập nữa, được nể mặt mà còn làm tới.” Ngụy Dũng rít lên.
Mặc dù những tên sát thủ khác không nói gì, nhưng vẻ mặt của bọn chúng đã nói lên suy nghĩ trong lòng chúng, bọn họ đều cho rằng Lý Phàm khinh thường mình nên mới không gia nhập.
Lý Phàm phớt lờ đám sát thủ, anh sải rộng chân bước đến bên cạnh Tần Kế Nghiệp: “Chiếc ghế lần trước tôi ngồi đâu.”
“Lấy ghế ra cho cậu Lý.”
Tần Kế Nghiệp nói một cách hững hờ.
Bảo vệ lấy chiếc ghế Lý Phàm ngồi lần trước ra, đặt sau lưng Lý Phàm.
Anh ung dung ngồi xuống, ánh mắt nhìn Lý Phàm của bọn sát thủ hừng hực lửa giận, bởi vì bọn chúng cảm thấy Lý Phàm phớt lờ mình.
“Cái tên ngu ngốc này ở đâu ra đấy, không ngờ lại kiêu ngạo như vậy, mẹ nó mày không biết bọn tao mạnh đến mức nào đâu.”
“Cái thằng chết tiệt, không ngờ lại dám phớt lờ chúng ta, nghĩ rằng chúng ta chỉ biết ăn không thôi đó hả, anh Tần không ngại việc bây giờ chúng tôi giết người chơi chứ.”
Mấy tên sát thủ tính tình nóng nảy rống lên, muốn giết Lý Phàm để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
Tần Kế Nghiệp mỉm cười nhìn Lý Phàm: “Cậu Lý giỏi kiếm chuyện thật nhỉ, cậu không thể chào hỏi bọn họ cho đàng hoàng à.”
“Chỉ là cái đồ thùng rỗng kêu to, tôi cần gì phải chào hỏi.”
Lý Phàm nói hững sờ.
“Má mày!”
Ngụy Dũng gào lớn, anh ta rút con dao từ trong tay áo, cổ tay chuyển động, con dao đã biến thành vệt sáng nhắm thẳng về phía Lý Phàm.
Ngụy Dũng được xem là sát thủ trong top 3, những người khác thích dùng vũ khí nóng, Ngụy Dũng lại thích sử dụng vũ khí lạnh, nhất là ám khí.
Không biết có phải bị ảnh hưởng từ Tiểu Lý Phi Đao hay không, Ngụy Dũng vất vả luyện tập kỹ thuật phóng đao, miễn cưỡng cũng có thể xem là kỹ thuật cao, về cơ bản chỉ cần phóng dao đi thì có thể nhuộm đỏ thanh dao.
Lần này Ngụy Dũng cũng cảm thấy chẳng có ngoại lệ gì cả, vào giây phút thanh dao phẫu thuật được ném ra, Ngụy Dũng đã có cảm giác, cảm thấy chắc chắn sẽ trúng vào người Lý Phàm, cho cái thằng hung hăng này bài học nhớ đời.
Tốc độ của dao phẫu thuật rất nhanh, gần như lao vút đến trước mặt Lý Phàm chỉ trong chớp mắt.
Lý Phàm duỗi tay ra với vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhãng duỗi về phía tia sáng lạnh lẽo, kẹp thanh dao giữa ngón tay một cách chắc chắn.
Thấy dao phẫu thuật bị Lý Phàm kẹp lại, Ngụy Dũng trừng mắt nhìn Lý Phàm như thể nhìn thấy quỷ. . ngôn tình sủng
“Mày! Sao lại thế được!”
“Không có gì là không thể, có qua có lại, đón lấy.”
Cổ tay Lý Phàm run lên, con dao bay vút đi như tia điện, còn nhanh hơn tốc độ của Ngụy Dũng ban nãy gấp vô số lần.
Đồng tử của Ngụy Dũng co rút lại, cảm giác sợ hãi lập tức đong đầy trái tim anh ta, anh ta cảm thấy dường như chẳng còn đường nào để né thanh dao ấy cả.
Ngụy Dũng còn chưa kịp phản ứng, con dao phẫu thuật đã phi đến.
Chỉ nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo xẹt ngang qua đỉnh đầu Ngụy Dũng, cắt đứt tóc của anh ta.
“Xuỵt.”
Đám sát thủ đều hít sâu một hơi khí lạnh, mọi người cảm thấy Lý Phàm đã nương nay, chứ bằng không chắc chắn thanh dao ấy đã ghim thẳng vào chân mày Ngụy Dũng.
Trái tim Ngụy Dũng lạnh lẽo tột cùng, anh ta căng thẳng quay lại nhìn vách tường ở gần đó, con dao phẫu thuật ghim hẳn vào tường, chỉ chừa lại cái lỗ đen nhỏ xíu.
Hàn Kế Nghiệp híp mắt, vốn dĩ anh ta biết Lý Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, xét theo tình hình ban nãy, ít nhất Lý Phàm phải mạnh hơn Ngụy Dũng một cấp.
Có lẽ chỉ có con át chủ bài Hà Băng trong nhóm sát thủ này mới có thể đối chọi với Lý Phàm, Hàn Kế Nghiệp vừa nghĩ vừa nhìn Hà Băng.
Hà Băng ngồi trên chiếc ghế trong góc phòng, kẹp điếu thuốc giữa hai tay, khói bốc lên mờ mịt che khuất vẻ mặt của anh ta, khiến cho Hàn Kế Nghiệp hoàn toàn không đoán được anh ta nghĩ gì trong đầu.
Lý Phàm uể oải dựa vào lưng ghế: “Còn có ai không phục không? Không phục thì ra mà đọ sức với tôi này.”
Nhóm sát thủ lặng thinh, Ngụy Dũng thất bại rồi, những tên sát thủ còn lại cảm thấy mình không thể chiến thắng Lý Phàm nổi, có lẽ chỉ còn một mình Hà Băng đủ khả năng đánh thắng Lý Phàm mà thôi.
Nhưng Hà Băng chỉ lo hút thuốc, không hề tỏ thái độ gì cả.
Ngụy Dũng nhìn Hà Băng, anh ta thắc mắc: “Anh Băng, anh cứ trơ mắt ra mà nhìn người ngoài hung hăng thế à?”
“Người ngoài người mình cái gì, tất cả đều là người của anh Tần, hành động lần này rất nguy hiểm, tôi cảm thấy cần phải hợp tác hết mình, đừng tranh đấu nội bộ, ngoại trừ quyền chỉ huy, tôi không màng đến những thứ khác.”
Giọng nói của Hà Băng hơi nhẹ nhàng.
Lý Phàm nhếch mép cười: “Tôi cũng để ý đến quyền chỉ huy đấy.”
Người đứng canh gác đứng đầy bốn phía công xưởng bỏ hoang, có vô số cặp mắt theo dõi động tĩnh khắp công xưởng đăm đăm.
Tần Kế Nghiệp ngồi xuống ghế với vẻ mặt nghiêm túc, mười mấy người với mười mấy vẻ mặt khác nhau ngồi cách đó không xa.
Có người vô cùng lạnh nhạt, có người lười nhác, có người nói năng liên tục, rõ ràng trông kỳ dị vô cùng.
“Anh Tần, binh vương mà anh nói là thế nào, chúng tôi có sát thủ tiếng tăm hiển hách, có nhiệm vụ nào mà chưa từng chấp hành kia chứ, anh đừng để cho một cái tên lính quèn đến chỉ huy chúng tôi, nếu là thế thì chúng tôi tự đi làm còn hơn.”
Một tên sát thủ luôn lắc lư cơ thể, trông giống hệt như đứa trẻ mắc chứng hiếu động cất tiếng nói.
“Ngụy Dũng, tốt nhất là cậu nhớ kỹ thân phận của mình, đừng quên ai là người cho cậu chén cơm để mà ăn.”
Bảo vệ của Tần Kế Nghiệp nhắc nhở với gương mặt lạnh lùng.
“Ha, anh cũng chỉ là một con chó bên cạnh anh Tần mà thôi, có thế nào thì tôi cũng kiếm tiền ăn cơm bằng khả năng của mình, có tôn nghiêm hơn một con chó như anh nhiều.”
Ngụy Dũng tỏ vẻ khinh thường.
Bảo vệ tức đến nỗi muốn duỗi tay rút súng ra, Tần Kế Nghiệp cản anh ta lại.
“Tôi biết suy nghĩ trong lòng của các người, đây là sắp xếp của ông chủ, tôi cũng hết cách rồi, đợi Binh Vương đế đây thì các người có thể đọ sức với Binh Vương, nếu như các người chiến thắng Binh Vương, thế thì các cậu được toàn quyền quyết định trong hành động lần này.”
Ánh mắt của mười mấy tay sát thủ trở nên sắc lẻm, thân là sát thủ từng trải qua năm tháng dao dính đẫm máu tươi, đại đa số bọn họ đều làm việc độc lập như hiệp khách độc hành, bởi vì không yên tâm về người khác, sợ mình gặp phải đồng đội heo.
Những tay sát thủ ấy có thể xem là tương đối hiểu rõ đồng bọn của mình, bởi vì cũng chẳng mấy phản kháng việc phải chấp hành nhiệm vụ chung với nhau, nhưng còn chuyện Binh Vương nào đó đến làm chỉ huy khiến cho bọn họ có cảm giác giao tính mệnh của mình vào tay người khác, bởi thế mới nảy sinh tâm lý chống cự.
“Ai thắng thì có thể phụ trách vai trò chỉ huy trong hành động lần này?”
Giọng nói của Lý Phàm vang lên từ ngoài cửa.
Tần Kế Nghiệp mỉm cười với Lý Phàm: “Đương nhiên rồi.”
Mười mấy tên sát thủ đều nhìn về Lý Phàm, người vừa đột nhiên ra mặt, thấy gương mặt của anh, ánh mắt chúng đều toát ra vẻ cảnh giác.
“Anh Tần, cái người dòm là lạ này có lai lịch như thế nào, lẽ nào nó chính là Binh Vương chó má gì đấy?”
Ngụy Dũng nghiêng đầu cất tiếng hỏi.
“Đây là Lý Phàm, người Hán Thành, cũng là một người tài ba, tôi muốn mời cậu ấy gia nhập vào liên minh kim bài sát thủ nhưng lại bị cậu ấy từ chối.”
Tần Kế Nghiệp híp mắt.
“Ôi chao, xem thường Liên Minh Kim Bài Sát Thủ của chúng ta đúng không, còn không chịu gia nhập nữa, được nể mặt mà còn làm tới.” Ngụy Dũng rít lên.
Mặc dù những tên sát thủ khác không nói gì, nhưng vẻ mặt của bọn chúng đã nói lên suy nghĩ trong lòng chúng, bọn họ đều cho rằng Lý Phàm khinh thường mình nên mới không gia nhập.
Lý Phàm phớt lờ đám sát thủ, anh sải rộng chân bước đến bên cạnh Tần Kế Nghiệp: “Chiếc ghế lần trước tôi ngồi đâu.”
“Lấy ghế ra cho cậu Lý.”
Tần Kế Nghiệp nói một cách hững hờ.
Bảo vệ lấy chiếc ghế Lý Phàm ngồi lần trước ra, đặt sau lưng Lý Phàm.
Anh ung dung ngồi xuống, ánh mắt nhìn Lý Phàm của bọn sát thủ hừng hực lửa giận, bởi vì bọn chúng cảm thấy Lý Phàm phớt lờ mình.
“Cái tên ngu ngốc này ở đâu ra đấy, không ngờ lại kiêu ngạo như vậy, mẹ nó mày không biết bọn tao mạnh đến mức nào đâu.”
“Cái thằng chết tiệt, không ngờ lại dám phớt lờ chúng ta, nghĩ rằng chúng ta chỉ biết ăn không thôi đó hả, anh Tần không ngại việc bây giờ chúng tôi giết người chơi chứ.”
Mấy tên sát thủ tính tình nóng nảy rống lên, muốn giết Lý Phàm để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
Tần Kế Nghiệp mỉm cười nhìn Lý Phàm: “Cậu Lý giỏi kiếm chuyện thật nhỉ, cậu không thể chào hỏi bọn họ cho đàng hoàng à.”
“Chỉ là cái đồ thùng rỗng kêu to, tôi cần gì phải chào hỏi.”
Lý Phàm nói hững sờ.
“Má mày!”
Ngụy Dũng gào lớn, anh ta rút con dao từ trong tay áo, cổ tay chuyển động, con dao đã biến thành vệt sáng nhắm thẳng về phía Lý Phàm.
Ngụy Dũng được xem là sát thủ trong top 3, những người khác thích dùng vũ khí nóng, Ngụy Dũng lại thích sử dụng vũ khí lạnh, nhất là ám khí.
Không biết có phải bị ảnh hưởng từ Tiểu Lý Phi Đao hay không, Ngụy Dũng vất vả luyện tập kỹ thuật phóng đao, miễn cưỡng cũng có thể xem là kỹ thuật cao, về cơ bản chỉ cần phóng dao đi thì có thể nhuộm đỏ thanh dao.
Lần này Ngụy Dũng cũng cảm thấy chẳng có ngoại lệ gì cả, vào giây phút thanh dao phẫu thuật được ném ra, Ngụy Dũng đã có cảm giác, cảm thấy chắc chắn sẽ trúng vào người Lý Phàm, cho cái thằng hung hăng này bài học nhớ đời.
Tốc độ của dao phẫu thuật rất nhanh, gần như lao vút đến trước mặt Lý Phàm chỉ trong chớp mắt.
Lý Phàm duỗi tay ra với vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhãng duỗi về phía tia sáng lạnh lẽo, kẹp thanh dao giữa ngón tay một cách chắc chắn.
Thấy dao phẫu thuật bị Lý Phàm kẹp lại, Ngụy Dũng trừng mắt nhìn Lý Phàm như thể nhìn thấy quỷ. . ngôn tình sủng
“Mày! Sao lại thế được!”
“Không có gì là không thể, có qua có lại, đón lấy.”
Cổ tay Lý Phàm run lên, con dao bay vút đi như tia điện, còn nhanh hơn tốc độ của Ngụy Dũng ban nãy gấp vô số lần.
Đồng tử của Ngụy Dũng co rút lại, cảm giác sợ hãi lập tức đong đầy trái tim anh ta, anh ta cảm thấy dường như chẳng còn đường nào để né thanh dao ấy cả.
Ngụy Dũng còn chưa kịp phản ứng, con dao phẫu thuật đã phi đến.
Chỉ nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo xẹt ngang qua đỉnh đầu Ngụy Dũng, cắt đứt tóc của anh ta.
“Xuỵt.”
Đám sát thủ đều hít sâu một hơi khí lạnh, mọi người cảm thấy Lý Phàm đã nương nay, chứ bằng không chắc chắn thanh dao ấy đã ghim thẳng vào chân mày Ngụy Dũng.
Trái tim Ngụy Dũng lạnh lẽo tột cùng, anh ta căng thẳng quay lại nhìn vách tường ở gần đó, con dao phẫu thuật ghim hẳn vào tường, chỉ chừa lại cái lỗ đen nhỏ xíu.
Hàn Kế Nghiệp híp mắt, vốn dĩ anh ta biết Lý Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, xét theo tình hình ban nãy, ít nhất Lý Phàm phải mạnh hơn Ngụy Dũng một cấp.
Có lẽ chỉ có con át chủ bài Hà Băng trong nhóm sát thủ này mới có thể đối chọi với Lý Phàm, Hàn Kế Nghiệp vừa nghĩ vừa nhìn Hà Băng.
Hà Băng ngồi trên chiếc ghế trong góc phòng, kẹp điếu thuốc giữa hai tay, khói bốc lên mờ mịt che khuất vẻ mặt của anh ta, khiến cho Hàn Kế Nghiệp hoàn toàn không đoán được anh ta nghĩ gì trong đầu.
Lý Phàm uể oải dựa vào lưng ghế: “Còn có ai không phục không? Không phục thì ra mà đọ sức với tôi này.”
Nhóm sát thủ lặng thinh, Ngụy Dũng thất bại rồi, những tên sát thủ còn lại cảm thấy mình không thể chiến thắng Lý Phàm nổi, có lẽ chỉ còn một mình Hà Băng đủ khả năng đánh thắng Lý Phàm mà thôi.
Nhưng Hà Băng chỉ lo hút thuốc, không hề tỏ thái độ gì cả.
Ngụy Dũng nhìn Hà Băng, anh ta thắc mắc: “Anh Băng, anh cứ trơ mắt ra mà nhìn người ngoài hung hăng thế à?”
“Người ngoài người mình cái gì, tất cả đều là người của anh Tần, hành động lần này rất nguy hiểm, tôi cảm thấy cần phải hợp tác hết mình, đừng tranh đấu nội bộ, ngoại trừ quyền chỉ huy, tôi không màng đến những thứ khác.”
Giọng nói của Hà Băng hơi nhẹ nhàng.
Lý Phàm nhếch mép cười: “Tôi cũng để ý đến quyền chỉ huy đấy.”
Bình luận truyện