Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình
Chương 57: Cậu ta chỉ là số kiếp của em
"Chỉ cần anh muốn, em liền cho!" Giữa con người hắn lóe lên ánh sáng kiên định, anh em tình sâm, hắn không hề muốn làm cho quan hệ của hai người tiếp tục tồi tệ như vậy.
"Chỉ cần tôi muốn, cậu thật sự sẽ cho sao?" Trên mặt đầy vết sẹo thoảng hiện tia gian trá, ánh mắt chuyển hướng nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, đưa tay chỉ vào cô, "Nếu tôi nói với cậu, tôi muốn chính là cô ấy, cậu sẽ cho sao?"
Ám Dạ Tuyệt nghĩ có thể hắn ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng chỉ riêng việc này hắn không hề trong dự đoán của hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn chỉ là một người im lặng đứng xem, Ám Dạ Lệ vừa nói như vậy , lập tức đẩy nàng đến trên đầu ngọn gió.
Cô nhìn thấy trong đáy mắt Ám Dạ Tuyệt thoáng qua chút do dự , trái tim giống như bị băng nhọn sắc bén đâm vào, cảm giác đau đớn còn chưa kịp lan tràn đã bị đóng băng rồi.
Hắn do dự, nói rõ hắn đã từng nghĩ qua, nhưng mà vừa mới một ngày trước, hắn bảo đảm với cô —— nắm chặt tay cô, sẽ không buông ra. Nhưng mà, chưa tới 24 giờ, lời bảo đảm của hắn cũng đã không còn. Dường như, việc kia chỉ là nói đùa cho cô vui vẻ thôi.
Mất mác và thất vọng lan tràn đan xen vào lòng tạo thành hồ nước lạnh lẽo, dần dần tràn qua hơi thở của cô. . . . . .
"Sao, không nỡ sao ? Tổ chức 'Ám' có quan hệ duy nhất với Tuyết nhi, cậu cũng có thể dễ dàng vứt bỏ, mà cô gái này cậu không vứt bỏ được sao?" Dường như Ám Dạ Lệ đoán được phản ứng của hắn, ép hỏi hắn.
Ám Dạ Tuyệt tiếp tục duy trì im lặng, chỉ có con ngươi đen đang có sóng gợn cuồn cuộn tiết lộ suy nghĩ của hắn.
"Tôi không phải đồ vật, không phải hàng hóa, có thể tùy ý các người muốn vứt thì vứt!" Nguyệt Tiêm Ảnh quát hai anh em họ.
Không biết là trái tim của cô quá mức yếu ớt, hay là đau đớn trong lòng mãi không tiêu tan, sau khi cô quát một hơi này, ngực truyền đến đau nóng.
"Khụ, khụ. . . . . ." Cô ôm chặt ngực, thở gấp ngắn ngủi.
"Tiêm Ảnh. . . . . ." Trên khuôn mặt bình tĩnh như nước của Ám Dạ Tuyệt cuối cùng cũng dao động nổi lên sóng gợn , thoáng hiện chút hoang mang.
Nhưng mà Ám Dạ Lệ đi trước hắn một bước đến bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng cô. Kề sát vào lỗ tai cô, "Anh vừa mới giúp em thử cậu ta, sự thật chứng minh trong lòng cậu ta vẫn không có em, Tuyết nhi. . . . . . Hay là buông tay đi! Cậu ta chỉ là số kiếp của em, vĩnh viễn cũng sẽ không cho em hạnh phúc ."
Cậu ta là số kiếp của em, vĩnh viễn cũng sẽ không cho em hạnh phúc .
Một câu nói này giống như lời nguyền rủa ở trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh. Gánh vác mối thù của gia đình lại yêu hắn, vô hình đã tạo cho cô một xiềng xích—— tội ác.
"Khụ, khụ. . . . . ." Cảm giác ngực đau rát đang lan tràn giống như bị đốt cháy. Bỗng dưng, miệng tràn ra mùi vị ngai ngái.
Máu đỏ sẫm bật ra từ khóe miệng, chảy theo đường cong uốn lượn mềm mỏng của cái cằm, nhỏ giọt trên chăn tuyết trắng, thật giống như tại hồng mai mờ mịt nhuộm lên trên tuyết, giữa ánh mắt lặng im đau đớn. . . . . .
Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy hắn ta khoác tay trên người Nguyệt Tiêm Ảnh rất chói mắt, muốn đi lên kéo hắn ta ra, nhưng lại sợ làm Nguyệt Tiêm Ảnh bị thương. Bây giờ thân thể của cô yếu ớt như vậy, không chịu đựng nổi chấn động.
Hắn đè chuông gọi trên giường bệnh xuống, rót một ly nước đưa tới trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh , "Súc miệng một chút."
Ám Dạ Lệ thấy thế, hắn ta cũng rót một ly, "Tới, uống của ta."
Hai người thể hiện rất ấu trĩ, giống như hai đứa trẻ tranh thủ tình cảm trước mặt cô giáo.
"Đủ rồi!" Nguyệt Tiêm Ảnh vung tay lên, lập tức gạt đi hai cái ly nước trước mặt, "Các anh đừng tới phiền tôi, để cho tôi một mình yên tĩnh có được?"
Cô kéo chăn lên, co rụt thân thể vào.
"Được! Một lúc nửa anh sẽ trở lại thăm em." Ám Dạ Lệ bỏ ly nước xuống, mềm nhẹ nâng chăn lên cho cô thật tốt, "Nghĩ ngơi thật tốt."
Ám Dạ Lệ đứng dậy, nhặt mặt nạ màu bạc đeo lên lại, lúc đi qua người Ám Dạ Tuyệt , ngừng lại, "Đề nghị của tôi cậu hãy suy nghĩ lại thật tốt!"
"Không cần suy nghĩ, ngoài cô ấy ra, những thứ em có, anh thùy thích." Lần này Ám Dạ Tuyệt cực kỳ xác định, không chút ngập ngừng. Bởi vì hắn biết trong lúc mình do dự không quyết đoán, cũng sẽ tổn thương trái tim mẫn cảm yếu ớt này.
Cô không tự tin như vậy, có lẽ vì hắn vừa hứa hẹn với cô, nhưng còn chưa có hành động thay đổi gì.
"Nhưng mà ngoại trừ cô ấy, cái gì tôi cũng không cần! Hơn nửa, cô ấy nhất định sẽ trở thành của tôi!" Lúc này thái độ của Ám Dạ Lệ mang theo chút mùi lưu manh, mặc kệ hắn đồng ý hay không, cũng phải đoạt lấy Nguyệt Tiêm Ảnh.
Thái độ của Ám Dạ Tuyệt bắt đầu lạnh thấu xương, "Tuyết đối không thể!"
"Hô hô. . . . . ." Ám Dạ Lệ điên cuồng cười ra tiếng, "Chúng ta chờ xem!"
Tiếng cười âm u hung ác thỏa sức dần dần nhỏ lại, Ám Dạ Lệ đã đi xa.
Đôi mắt thăm thẳm chuyển hướng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại này, trong lạnh nhạt mang theo oán hận, bật ra một tiếng thở dài, dần dần phóng thích vào không khí lạnh lẽo, quyến luyến thành phiền muộn.
Hắn đối mặt với tranh đấu, sống dưới lửa đạn, cho dù giữa tình huống tàn khóc, cũng sẽ không giống lúc này, có vẻ bất lực như thế, không biết biểu đạt như thế nào, an ủi cô như thế nào. Hắn lúc này, giống như một thiếu niên ngây ngô vừa mới rơi vào lưới tình, đối mặt với tính cách ầm ĩ của bạn gái, tay chân luống cuống, không biết dùng cách gì mới có thể lấy lòng cô?
Cái này. . . . . . Cần tìm người để tham khảo thật tốt.
Ám Dạ Tuyệt cực kỳ hứng thú rời đi, vừa đi vừa suy nghĩ tìm lý do gì đến thỉnh giáo hai vị cao thủ tình trường.
************************
"Kết quả đã điều tra ra rồi." Hạ Khiêm Dật mặc áo trắng, vẻ mặt cứng lại.
"Là những thứ thuốc này làm tim của tôi bị suy yếu!" Trong giọng nói nhàn nhạt của Nguyệt Tiêm Ảnh từ từ lộ ra một chút chua xót.
"Ừm!" Hạ Khiêm Dật tạm ngừng một chút, tiếp tục nói: "Những viên thuốc có chứa thành phần lớn kích thích tới tim, còn có lương thuốc giảm đau nhất định, cho nên mỗi lần ngực em đau, uống thuốc này vào, giảm bớt cảm giác đau đớn, cũng đồng thời chôn vui hạt giống để em tái phát cơn đau tim lần sau. Hơn nửa, chính là rất có tính toán, lượng dược chất mỗi một viên thuốc đều không quá lớn, thời gian dài như vậy, bỏ từng chút từng chút, dường như không hề muốn em chết, mà chỉ muốn hành hạ em. . . . . ." Hạ Khiêm Dật nói không nổi nữa, việc này quá tàn nhẫn.
Một tầng hơi nước tràn ra mắt cô, "Hành hạ tôi từng chút từng chút một. . . . . . Bà ấy hận tôi như thế sao?"
"Nguyệt Tiêm Ảnh, những thứ thuốc là ai đưa cho em?" Vẻ mặt Hạ Khiêm Dật liền nặng nề, lập tức thu lại vẻ nho nhã , nét mặt có vẻ khát máu tàn khốc.
Nếu để cho hắn ta biết cái người độc ác kia là ai, hắn ta nhất định sẽ lột da người kia.
Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, "Đây là chuyện của tôi." Cô không muốn liên lụy đến những người khác.
Biết cô có kiên trì của mình, Hạ Khiêm Dật không bắt buộc, "Đã biết là do thuốc làm tim em suy yếu, bây giờ bắt đầu dùng các vị thuốc điều trị giải độc cho em, thời gian có thể lâu một chút."
"Chỉ cần tôi muốn, cậu thật sự sẽ cho sao?" Trên mặt đầy vết sẹo thoảng hiện tia gian trá, ánh mắt chuyển hướng nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, đưa tay chỉ vào cô, "Nếu tôi nói với cậu, tôi muốn chính là cô ấy, cậu sẽ cho sao?"
Ám Dạ Tuyệt nghĩ có thể hắn ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng chỉ riêng việc này hắn không hề trong dự đoán của hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn chỉ là một người im lặng đứng xem, Ám Dạ Lệ vừa nói như vậy , lập tức đẩy nàng đến trên đầu ngọn gió.
Cô nhìn thấy trong đáy mắt Ám Dạ Tuyệt thoáng qua chút do dự , trái tim giống như bị băng nhọn sắc bén đâm vào, cảm giác đau đớn còn chưa kịp lan tràn đã bị đóng băng rồi.
Hắn do dự, nói rõ hắn đã từng nghĩ qua, nhưng mà vừa mới một ngày trước, hắn bảo đảm với cô —— nắm chặt tay cô, sẽ không buông ra. Nhưng mà, chưa tới 24 giờ, lời bảo đảm của hắn cũng đã không còn. Dường như, việc kia chỉ là nói đùa cho cô vui vẻ thôi.
Mất mác và thất vọng lan tràn đan xen vào lòng tạo thành hồ nước lạnh lẽo, dần dần tràn qua hơi thở của cô. . . . . .
"Sao, không nỡ sao ? Tổ chức 'Ám' có quan hệ duy nhất với Tuyết nhi, cậu cũng có thể dễ dàng vứt bỏ, mà cô gái này cậu không vứt bỏ được sao?" Dường như Ám Dạ Lệ đoán được phản ứng của hắn, ép hỏi hắn.
Ám Dạ Tuyệt tiếp tục duy trì im lặng, chỉ có con ngươi đen đang có sóng gợn cuồn cuộn tiết lộ suy nghĩ của hắn.
"Tôi không phải đồ vật, không phải hàng hóa, có thể tùy ý các người muốn vứt thì vứt!" Nguyệt Tiêm Ảnh quát hai anh em họ.
Không biết là trái tim của cô quá mức yếu ớt, hay là đau đớn trong lòng mãi không tiêu tan, sau khi cô quát một hơi này, ngực truyền đến đau nóng.
"Khụ, khụ. . . . . ." Cô ôm chặt ngực, thở gấp ngắn ngủi.
"Tiêm Ảnh. . . . . ." Trên khuôn mặt bình tĩnh như nước của Ám Dạ Tuyệt cuối cùng cũng dao động nổi lên sóng gợn , thoáng hiện chút hoang mang.
Nhưng mà Ám Dạ Lệ đi trước hắn một bước đến bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng cô. Kề sát vào lỗ tai cô, "Anh vừa mới giúp em thử cậu ta, sự thật chứng minh trong lòng cậu ta vẫn không có em, Tuyết nhi. . . . . . Hay là buông tay đi! Cậu ta chỉ là số kiếp của em, vĩnh viễn cũng sẽ không cho em hạnh phúc ."
Cậu ta là số kiếp của em, vĩnh viễn cũng sẽ không cho em hạnh phúc .
Một câu nói này giống như lời nguyền rủa ở trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh. Gánh vác mối thù của gia đình lại yêu hắn, vô hình đã tạo cho cô một xiềng xích—— tội ác.
"Khụ, khụ. . . . . ." Cảm giác ngực đau rát đang lan tràn giống như bị đốt cháy. Bỗng dưng, miệng tràn ra mùi vị ngai ngái.
Máu đỏ sẫm bật ra từ khóe miệng, chảy theo đường cong uốn lượn mềm mỏng của cái cằm, nhỏ giọt trên chăn tuyết trắng, thật giống như tại hồng mai mờ mịt nhuộm lên trên tuyết, giữa ánh mắt lặng im đau đớn. . . . . .
Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy hắn ta khoác tay trên người Nguyệt Tiêm Ảnh rất chói mắt, muốn đi lên kéo hắn ta ra, nhưng lại sợ làm Nguyệt Tiêm Ảnh bị thương. Bây giờ thân thể của cô yếu ớt như vậy, không chịu đựng nổi chấn động.
Hắn đè chuông gọi trên giường bệnh xuống, rót một ly nước đưa tới trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh , "Súc miệng một chút."
Ám Dạ Lệ thấy thế, hắn ta cũng rót một ly, "Tới, uống của ta."
Hai người thể hiện rất ấu trĩ, giống như hai đứa trẻ tranh thủ tình cảm trước mặt cô giáo.
"Đủ rồi!" Nguyệt Tiêm Ảnh vung tay lên, lập tức gạt đi hai cái ly nước trước mặt, "Các anh đừng tới phiền tôi, để cho tôi một mình yên tĩnh có được?"
Cô kéo chăn lên, co rụt thân thể vào.
"Được! Một lúc nửa anh sẽ trở lại thăm em." Ám Dạ Lệ bỏ ly nước xuống, mềm nhẹ nâng chăn lên cho cô thật tốt, "Nghĩ ngơi thật tốt."
Ám Dạ Lệ đứng dậy, nhặt mặt nạ màu bạc đeo lên lại, lúc đi qua người Ám Dạ Tuyệt , ngừng lại, "Đề nghị của tôi cậu hãy suy nghĩ lại thật tốt!"
"Không cần suy nghĩ, ngoài cô ấy ra, những thứ em có, anh thùy thích." Lần này Ám Dạ Tuyệt cực kỳ xác định, không chút ngập ngừng. Bởi vì hắn biết trong lúc mình do dự không quyết đoán, cũng sẽ tổn thương trái tim mẫn cảm yếu ớt này.
Cô không tự tin như vậy, có lẽ vì hắn vừa hứa hẹn với cô, nhưng còn chưa có hành động thay đổi gì.
"Nhưng mà ngoại trừ cô ấy, cái gì tôi cũng không cần! Hơn nửa, cô ấy nhất định sẽ trở thành của tôi!" Lúc này thái độ của Ám Dạ Lệ mang theo chút mùi lưu manh, mặc kệ hắn đồng ý hay không, cũng phải đoạt lấy Nguyệt Tiêm Ảnh.
Thái độ của Ám Dạ Tuyệt bắt đầu lạnh thấu xương, "Tuyết đối không thể!"
"Hô hô. . . . . ." Ám Dạ Lệ điên cuồng cười ra tiếng, "Chúng ta chờ xem!"
Tiếng cười âm u hung ác thỏa sức dần dần nhỏ lại, Ám Dạ Lệ đã đi xa.
Đôi mắt thăm thẳm chuyển hướng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại này, trong lạnh nhạt mang theo oán hận, bật ra một tiếng thở dài, dần dần phóng thích vào không khí lạnh lẽo, quyến luyến thành phiền muộn.
Hắn đối mặt với tranh đấu, sống dưới lửa đạn, cho dù giữa tình huống tàn khóc, cũng sẽ không giống lúc này, có vẻ bất lực như thế, không biết biểu đạt như thế nào, an ủi cô như thế nào. Hắn lúc này, giống như một thiếu niên ngây ngô vừa mới rơi vào lưới tình, đối mặt với tính cách ầm ĩ của bạn gái, tay chân luống cuống, không biết dùng cách gì mới có thể lấy lòng cô?
Cái này. . . . . . Cần tìm người để tham khảo thật tốt.
Ám Dạ Tuyệt cực kỳ hứng thú rời đi, vừa đi vừa suy nghĩ tìm lý do gì đến thỉnh giáo hai vị cao thủ tình trường.
************************
"Kết quả đã điều tra ra rồi." Hạ Khiêm Dật mặc áo trắng, vẻ mặt cứng lại.
"Là những thứ thuốc này làm tim của tôi bị suy yếu!" Trong giọng nói nhàn nhạt của Nguyệt Tiêm Ảnh từ từ lộ ra một chút chua xót.
"Ừm!" Hạ Khiêm Dật tạm ngừng một chút, tiếp tục nói: "Những viên thuốc có chứa thành phần lớn kích thích tới tim, còn có lương thuốc giảm đau nhất định, cho nên mỗi lần ngực em đau, uống thuốc này vào, giảm bớt cảm giác đau đớn, cũng đồng thời chôn vui hạt giống để em tái phát cơn đau tim lần sau. Hơn nửa, chính là rất có tính toán, lượng dược chất mỗi một viên thuốc đều không quá lớn, thời gian dài như vậy, bỏ từng chút từng chút, dường như không hề muốn em chết, mà chỉ muốn hành hạ em. . . . . ." Hạ Khiêm Dật nói không nổi nữa, việc này quá tàn nhẫn.
Một tầng hơi nước tràn ra mắt cô, "Hành hạ tôi từng chút từng chút một. . . . . . Bà ấy hận tôi như thế sao?"
"Nguyệt Tiêm Ảnh, những thứ thuốc là ai đưa cho em?" Vẻ mặt Hạ Khiêm Dật liền nặng nề, lập tức thu lại vẻ nho nhã , nét mặt có vẻ khát máu tàn khốc.
Nếu để cho hắn ta biết cái người độc ác kia là ai, hắn ta nhất định sẽ lột da người kia.
Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, "Đây là chuyện của tôi." Cô không muốn liên lụy đến những người khác.
Biết cô có kiên trì của mình, Hạ Khiêm Dật không bắt buộc, "Đã biết là do thuốc làm tim em suy yếu, bây giờ bắt đầu dùng các vị thuốc điều trị giải độc cho em, thời gian có thể lâu một chút."
Bình luận truyện