Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình
Chương 73: Cầu hôn
"Do con người gây ra?" Ám Dạ Tuyệt lập lại lời nói của hắn ta một lần nửa.
"Nguyên nhân gây ra mất trí nhớ bao gồm nhân tố bên ngoài và bên trong, nhân tố bên ngoài chính là bên ngoài chịu lực va chạm, não bộ bị tổn thương nặng làm mất trí nhớ. Mà nguyên nhân bên trong là vì một người rất muốn quên một đoạn ký ức, thường nghĩ ở trong lòng thì một lúc nào đó cũng sẽ quên mất, nhưng mất một đoạn ký ức giống như Nguyệt Tiêm Ảnh vậy, chỉ có một khả năng chính là—— thôi miên"
Nét mặt của Ám Dạ Tuyệt càng nặng nề hơn, nhíu chặt lông mày, "Là ai cứu Tiêm Ảnh, là ai làm cô ấy mất trí nhớ?"
Hắn vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt, "Chính là anh ta sao?"
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Ám Dạ Tuyệt đứng lên, bước nhanh đi đến ra cửa, bây giờ hắn muốn đi làm rõ chuyện này.
********************************
Cửa truyền đến tiếng chuyển động tay cầm cửa, tuy rất nhỏ, nhưng trong không khí yên tĩnh như vậy, nghe rất rõ ràng.
"Rắc rắc ——" Trong phút chốc cửa mở ra, nghênh đón hắn là bộ đồ lót mày hồng vào trên mặt của hắn.
"Sao anh để cho tôi mặc loại quần áo này, làm sao tôi mặc được!" Dạ Tường Vi thở phì phì quát hắn.
Ám Dạ Tuyệt đen mặt lấy bộ đồ lót trên mặt mình xuống, nhàn nhạt đưa mắt nhìn, "Sao lại không thể mặc, rõ ràng chính là số đo của em. . . . . ."
"Anh. . . . . . Sao anh biết số đo của tôi."
"Tối hôm qua, từ trên xuống dưới của em đều bị ta sờ khắp tôi sờ, em nói, em còn chỗ nào mà tôi không biết."
Dạ Tường Vi nhanh chóng rụt mặt vào chăn, "Dù sao tôi cũng không mặc, muốn mặc thì anh mặc đi."
"Em không thích mặc, vậy thì không cần mặc. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bước từng bước tới gần cô, "Trần như nhộng càng thuận tiện làm việc."
Trên mặt Dạ Tường Vi liền ửng lên hai mảnh hồng, "Anh. . . . . ." Giật lấy đồ lót trong tay hắn, chui vào ổ chăn, nhanh nhanh mặc áo ngủ rồi chui đi ra, "Tôi sẽ không để anh có lợi!"
Áo ngủ màu hồng dính sát trên thân thể trắng nõn của cô, buộc quanh dáng người lồi lõm của cô.
Ám Dạ Tuyệt mang theo ý cười nhìn cô từ trên xuống dưới, "Tôi biết em mặc màu hồng là thích hợp nhất."
Màu hồng càng làm nổi bật da thịt trắng nõn, ánh sáng hiện ra càng trong suốt óng ánh.
"Làm sao anh mới có thể thả tôi?" Dạ Tường Vi bĩu môi chu miệng, "Tuy nói là ta muốn ám sát anh, nhưng anh có chút tổn thương nào, mà tôi còn bị anh ăn đậu hủ không công, vậy chúng ta xem như xóa bỏ, không thiếu nợ nhau, xin anh thả tôi có được hay không?"
Ám Dạ Tuyệt bò lên giường, chậm rãi tiến lên, tới gần cô, "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào a?"
"Đối vớ sát thủ ám sát tôi mà nói, em còn chưa đứt tay đứt chân, xem như là may mắn nhất . . . . . ." Ám Dạ Tuyệt ngồi đối diện với cô, nhìn thẳng cô.
Dạ Tường Vi tức tối trợn mắt nhìn hắn, đưa hai tay ra, "Anh muốn chặt đứt hai tay hai chân của tôi, được thôi! Vậy anh làm đi!"
Ai ngờ, Ám Dạ Tuyệt nắm hai tay cô, dùng sức kéo, kéo cô vào trong lòng mình, nâng tay cô lên, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay, "Đôi bàn tay xinh đẹp như vậy, nếu chặt đứt sẽ rất đáng tiếc!"
"Buông!" Dạ Tường Vi ra sức vùng vẫy .
"Không muốn bị chặt đứt hai tay cũng được, vậy làm vợ của anh có được hay không?" Năm năm trước, cuối cùng thì buổi hôn lễ kia vẫn không thể nào cử hành, hơn ngàn đóa hoa tường vi, cứ như vậy dần dần héo rũ suy tàn. Lần này, hắn không muốn buông tay cô ra nửa, nếu ông trời cho hắn một cơ hội nửa, vậy hắn phải quý trọng hơn.
Năm năm dài đằng đẵng hơn 1800 ngày, bây giờ, một phút Ám Dạ Tuyệt cũng không thể chờ. Tuy cô đã không nhớ được hắn, nhưng đối với Ám Dạ Tuyệt mà nói không hẳn là một chuyện xấu, tuy quên từng chút từng chút kỷ niệm ở cùng hắn, nhưng cô cũng quên mất những tổn thương không cách nào bù đáp mà hắn đã gây ra cho cô.
"Làm vợ anh?" Dạ Tường Vi nhịn cười, hỏi: "Đây là anh đang cầu hôn tôi sao?"
"Nếu em nghĩ vậy, thì chính là như vậy!" Giọng điệu của Ám Dạ Tuyệt rất nghiêm túc.
"Phốc ——" Dạ Tường Vi thật sự là không nhịn được nửa, bật cười, "Thực xin lỗi a..., tôi biết lúc này không thể cười, nhưng tôi thật sự không nhịn được nửa. Tuyệt thiếu, thật không ngờ anh vẫn còn có tính trẻ con, đùa tôi kiểu này. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt ngắt lời cô, "Em cảm thấy tôi đang nói đùa sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Dạ Tường Vi ngừng cười, "Ai lại cầu hôn với sát thủ muốn giết anh ta chứ? Anh cho tôi là đứa ngốc sao, dễ dàng bị ngươi ta đùa bỡn như vậy? Hơn nữa, tôi đã có vị hôn phu rồi."
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt liền ngưng lại, bắn ra hai tia sáng hung ác lạnh lẽo, "Em có vị hôn phu rồi. . . . . ." Hắn thì thào tự nói , một tia sáng xẹt qua con ngươi đen, "Có phải Ám Dạ Lệ hay không?" Hắn thốt ra.
"Làm sao mà anh biết được?" Dạ Tường Vi có chút nghi ngờ, cô nhớ rõ Ám Dạ Lệ chưa từng công bố quan hệ của hai người bọn họ ra ngoài.
Ám Dạ Tuyệt nắm chặt hai cánh tay của cô, giữa con ngươi xẹt qua tia sáng phẫn nộ , môi mỏng khẽ cong, "Nhớ kỹ! Đời này, em chính là của tôi!"
Cánh tay bị hắn nắm chặt đến đỏ ửng, Dạ Tường Vi bị đau bắt đầu kêu la, "Đau quá. . . . . . Anh buông ra. . . . . ." Khóe mắt chứa nước mắt.
Nước mắt hiện ra ánh sáng giống như mũi nhọn của lưỡi đao sắc bén đâm vào tim Ám DạTuyệt, hắn bỗng sửng sốt, buông lỏng Dạ Tường Vi ra, "Tiêm Ảnh, có phải anh làm em đau rồi hay không?"
Dạ Tường Vi xoa cánh tay ứ hồng, gáo thét với hắn: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Nguyệt Tiêm Ảnh mà anh nói, không phải, không phải, chính là không phải. . . . . ." Cô bắt đầu kích động.
Có lẽ, ở trong lòng cô cũng bài xích cái tên này, bởi vì dưới cái tên đó tất cả đều là bi thương.
"Được, em không phải. . . . . . Em chính là Dạ Tường Vi. . . . . ." Bây giờ cô vui vẻ như vậy,đoạn trí nhớ này đối với cômà nói chỉ là một bao quần áo nặng, mất đi, ngược lại có thể sống thoải mái dễ chịu hơn.
Nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc, đây không phải là mong muốn của hắn sao.
***************************
"Cái gì, không thấy tiểu Tuyết nữa?" Trong văn phòng truyền đến tiếng nổi giận của Ám Dạ Lệ, "Đã xảy ra bao lâu, không phải trước khi đi nước ngoài công tác tôi ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định phải coi chừng cô ấy thất chặt sao! Một đám vô dụng, các cậu đều không làm được chuyện gì !"
★★★★★★★★
tieuthutrieugia.net
Chương mới khoảng cuối tuần mới có nhé mấy nàng....Ta đang sức cùng lực kiệt chiến đấu với mấy môn chuyên ngành...
Tuyện sẽ hông post đều được vì từ đây đến đầu tháng 8 ta phải thi kết thúc nhiều môn và tới tháng 8 ta mới nghĩ hè...nên mong mấy nàng thông cảm nhé
P.S: Ta đang định hoàn bộ này đúng ngày sinh nhật diễn đàn mà tình hình này hông biết thế nào đây...: cry:
Nhớ hồi đó thi ĐH cũng đâu có đuối zậy đâu ta: hixhix: : hixhix:
"Nguyên nhân gây ra mất trí nhớ bao gồm nhân tố bên ngoài và bên trong, nhân tố bên ngoài chính là bên ngoài chịu lực va chạm, não bộ bị tổn thương nặng làm mất trí nhớ. Mà nguyên nhân bên trong là vì một người rất muốn quên một đoạn ký ức, thường nghĩ ở trong lòng thì một lúc nào đó cũng sẽ quên mất, nhưng mất một đoạn ký ức giống như Nguyệt Tiêm Ảnh vậy, chỉ có một khả năng chính là—— thôi miên"
Nét mặt của Ám Dạ Tuyệt càng nặng nề hơn, nhíu chặt lông mày, "Là ai cứu Tiêm Ảnh, là ai làm cô ấy mất trí nhớ?"
Hắn vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt, "Chính là anh ta sao?"
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Ám Dạ Tuyệt đứng lên, bước nhanh đi đến ra cửa, bây giờ hắn muốn đi làm rõ chuyện này.
********************************
Cửa truyền đến tiếng chuyển động tay cầm cửa, tuy rất nhỏ, nhưng trong không khí yên tĩnh như vậy, nghe rất rõ ràng.
"Rắc rắc ——" Trong phút chốc cửa mở ra, nghênh đón hắn là bộ đồ lót mày hồng vào trên mặt của hắn.
"Sao anh để cho tôi mặc loại quần áo này, làm sao tôi mặc được!" Dạ Tường Vi thở phì phì quát hắn.
Ám Dạ Tuyệt đen mặt lấy bộ đồ lót trên mặt mình xuống, nhàn nhạt đưa mắt nhìn, "Sao lại không thể mặc, rõ ràng chính là số đo của em. . . . . ."
"Anh. . . . . . Sao anh biết số đo của tôi."
"Tối hôm qua, từ trên xuống dưới của em đều bị ta sờ khắp tôi sờ, em nói, em còn chỗ nào mà tôi không biết."
Dạ Tường Vi nhanh chóng rụt mặt vào chăn, "Dù sao tôi cũng không mặc, muốn mặc thì anh mặc đi."
"Em không thích mặc, vậy thì không cần mặc. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bước từng bước tới gần cô, "Trần như nhộng càng thuận tiện làm việc."
Trên mặt Dạ Tường Vi liền ửng lên hai mảnh hồng, "Anh. . . . . ." Giật lấy đồ lót trong tay hắn, chui vào ổ chăn, nhanh nhanh mặc áo ngủ rồi chui đi ra, "Tôi sẽ không để anh có lợi!"
Áo ngủ màu hồng dính sát trên thân thể trắng nõn của cô, buộc quanh dáng người lồi lõm của cô.
Ám Dạ Tuyệt mang theo ý cười nhìn cô từ trên xuống dưới, "Tôi biết em mặc màu hồng là thích hợp nhất."
Màu hồng càng làm nổi bật da thịt trắng nõn, ánh sáng hiện ra càng trong suốt óng ánh.
"Làm sao anh mới có thể thả tôi?" Dạ Tường Vi bĩu môi chu miệng, "Tuy nói là ta muốn ám sát anh, nhưng anh có chút tổn thương nào, mà tôi còn bị anh ăn đậu hủ không công, vậy chúng ta xem như xóa bỏ, không thiếu nợ nhau, xin anh thả tôi có được hay không?"
Ám Dạ Tuyệt bò lên giường, chậm rãi tiến lên, tới gần cô, "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào a?"
"Đối vớ sát thủ ám sát tôi mà nói, em còn chưa đứt tay đứt chân, xem như là may mắn nhất . . . . . ." Ám Dạ Tuyệt ngồi đối diện với cô, nhìn thẳng cô.
Dạ Tường Vi tức tối trợn mắt nhìn hắn, đưa hai tay ra, "Anh muốn chặt đứt hai tay hai chân của tôi, được thôi! Vậy anh làm đi!"
Ai ngờ, Ám Dạ Tuyệt nắm hai tay cô, dùng sức kéo, kéo cô vào trong lòng mình, nâng tay cô lên, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay, "Đôi bàn tay xinh đẹp như vậy, nếu chặt đứt sẽ rất đáng tiếc!"
"Buông!" Dạ Tường Vi ra sức vùng vẫy .
"Không muốn bị chặt đứt hai tay cũng được, vậy làm vợ của anh có được hay không?" Năm năm trước, cuối cùng thì buổi hôn lễ kia vẫn không thể nào cử hành, hơn ngàn đóa hoa tường vi, cứ như vậy dần dần héo rũ suy tàn. Lần này, hắn không muốn buông tay cô ra nửa, nếu ông trời cho hắn một cơ hội nửa, vậy hắn phải quý trọng hơn.
Năm năm dài đằng đẵng hơn 1800 ngày, bây giờ, một phút Ám Dạ Tuyệt cũng không thể chờ. Tuy cô đã không nhớ được hắn, nhưng đối với Ám Dạ Tuyệt mà nói không hẳn là một chuyện xấu, tuy quên từng chút từng chút kỷ niệm ở cùng hắn, nhưng cô cũng quên mất những tổn thương không cách nào bù đáp mà hắn đã gây ra cho cô.
"Làm vợ anh?" Dạ Tường Vi nhịn cười, hỏi: "Đây là anh đang cầu hôn tôi sao?"
"Nếu em nghĩ vậy, thì chính là như vậy!" Giọng điệu của Ám Dạ Tuyệt rất nghiêm túc.
"Phốc ——" Dạ Tường Vi thật sự là không nhịn được nửa, bật cười, "Thực xin lỗi a..., tôi biết lúc này không thể cười, nhưng tôi thật sự không nhịn được nửa. Tuyệt thiếu, thật không ngờ anh vẫn còn có tính trẻ con, đùa tôi kiểu này. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt ngắt lời cô, "Em cảm thấy tôi đang nói đùa sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Dạ Tường Vi ngừng cười, "Ai lại cầu hôn với sát thủ muốn giết anh ta chứ? Anh cho tôi là đứa ngốc sao, dễ dàng bị ngươi ta đùa bỡn như vậy? Hơn nữa, tôi đã có vị hôn phu rồi."
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt liền ngưng lại, bắn ra hai tia sáng hung ác lạnh lẽo, "Em có vị hôn phu rồi. . . . . ." Hắn thì thào tự nói , một tia sáng xẹt qua con ngươi đen, "Có phải Ám Dạ Lệ hay không?" Hắn thốt ra.
"Làm sao mà anh biết được?" Dạ Tường Vi có chút nghi ngờ, cô nhớ rõ Ám Dạ Lệ chưa từng công bố quan hệ của hai người bọn họ ra ngoài.
Ám Dạ Tuyệt nắm chặt hai cánh tay của cô, giữa con ngươi xẹt qua tia sáng phẫn nộ , môi mỏng khẽ cong, "Nhớ kỹ! Đời này, em chính là của tôi!"
Cánh tay bị hắn nắm chặt đến đỏ ửng, Dạ Tường Vi bị đau bắt đầu kêu la, "Đau quá. . . . . . Anh buông ra. . . . . ." Khóe mắt chứa nước mắt.
Nước mắt hiện ra ánh sáng giống như mũi nhọn của lưỡi đao sắc bén đâm vào tim Ám DạTuyệt, hắn bỗng sửng sốt, buông lỏng Dạ Tường Vi ra, "Tiêm Ảnh, có phải anh làm em đau rồi hay không?"
Dạ Tường Vi xoa cánh tay ứ hồng, gáo thét với hắn: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Nguyệt Tiêm Ảnh mà anh nói, không phải, không phải, chính là không phải. . . . . ." Cô bắt đầu kích động.
Có lẽ, ở trong lòng cô cũng bài xích cái tên này, bởi vì dưới cái tên đó tất cả đều là bi thương.
"Được, em không phải. . . . . . Em chính là Dạ Tường Vi. . . . . ." Bây giờ cô vui vẻ như vậy,đoạn trí nhớ này đối với cômà nói chỉ là một bao quần áo nặng, mất đi, ngược lại có thể sống thoải mái dễ chịu hơn.
Nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc, đây không phải là mong muốn của hắn sao.
***************************
"Cái gì, không thấy tiểu Tuyết nữa?" Trong văn phòng truyền đến tiếng nổi giận của Ám Dạ Lệ, "Đã xảy ra bao lâu, không phải trước khi đi nước ngoài công tác tôi ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định phải coi chừng cô ấy thất chặt sao! Một đám vô dụng, các cậu đều không làm được chuyện gì !"
★★★★★★★★
tieuthutrieugia.net
Chương mới khoảng cuối tuần mới có nhé mấy nàng....Ta đang sức cùng lực kiệt chiến đấu với mấy môn chuyên ngành...
Tuyện sẽ hông post đều được vì từ đây đến đầu tháng 8 ta phải thi kết thúc nhiều môn và tới tháng 8 ta mới nghĩ hè...nên mong mấy nàng thông cảm nhé
P.S: Ta đang định hoàn bộ này đúng ngày sinh nhật diễn đàn mà tình hình này hông biết thế nào đây...: cry:
Nhớ hồi đó thi ĐH cũng đâu có đuối zậy đâu ta: hixhix: : hixhix:
Bình luận truyện