Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 93: Dạo bước trong tuyết



Nét mặt Ám Dạ Lệ vốn trắng xanh chuyển sang màu đen, lại từ màu đen chuyển sang trắng bệch. . . . . . Thật giống như một cái đèn neon đổi màu. Mặt nạ màu bạc bật ra tia sáng lạnh rét u ám, rất có điềm báo trước cơn bão, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Lan Xích một cái, "Có phải cậu rất hâm mộ hay không? Nếu vậy tôi chỉnh cho cậu một tạo hình như vậy để cậu rực rỡ một chút."

Hạ Lan Xích đi theo Ám Dạ Lệ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết khi nào thì hắn tức giận giả, khi nào thì là tức giận thật. Hơn nửa, Ám Dạ Lệ luôn luôn là người nói được thì làm được. Hạ Lan Xích lập tức thu lại cười đùa, "Lệ, đã tra được hai bạn nhỏ kia ở đâu rồi."

"Hai đứa quỷ nhỏ!" Ám Dạ Lệ nghiêm trang sữa đúng hắn.

Xem ra hai đứa quỷ nhỏ này đã tạo ra một ám ảnh lớn ở trong lòng Ám Dạ Lệ rồi, "Ừm!" Hạ Lan Xích nghiêm túc nói, "Từ lúc hai đứa quỷ nhỏ này xuất hiện ở nhà thờ xong liền đi thẳng ra sân bây đến Ý tìm cậu rồi."

"Cậu?"

"Ừm!Cậu của hai đứa quỷ nhỏ này có lai lịch lớn, là người đứng đầu Mafia Ý? Lạc Y."

Hai tiểu ác ma thật sự là quá nhanh trí rồi, xông vào gây họa liền bỏ chạy đến Ý tìm chỗ dựa?

"Lệ, anh muốn đi Ý tìm hai đứa quỷ nhỏ 'kẻ thù làm nhục' này trước hay là đến Úc tìm Ám Dạ Tuyệt 'kẻ thù cướp vợ' ?" Kẻ thù của Ám Dạ Lệ đúng là quá nhiều.

"Ám Dạ Tuyệt và tiểu Tuyết đi Úc rồi hả ? Lập tức đặt hai vé máy bay đi Úc cho tôi!"

"Vì sao cần hai vé?" Hạ Lan Xích vừa mới bấm điện thoại, quay đầu hỏi.

"Cậu đứa nhỏ dưới một mét hai sao?" Ám Dạ Lệ hỏi ngược lại.

Hạ Lan Xích làm ra nét mặt khủng bố, "Vi. . . . . . Vì sao tôi phải theo giúp anh báo thù."

"Cậu dám không đi!" Giữa đôi mắt u ám thâm trầm của Ám Dạ Lệ bắn ra tia sáng lạnh lẽo, giống như đầu băng sắc nhọn bắn về phía hắn ta .

Hạ Lan Xích bĩu môi nhận lệnh, cười khổ một tiếng, "Sao tôi giống thái giám đại tổng quản đi theo phía sau anh vậy ."

"Cái ý kiến này không tệ!" Ám Dạ Lệ cười rét lạnh, "Nếu không thì thiến cậu đi."

*********************************

Gió lạnh thấu xương gào rít, trời và đất giống như được tuyết trắng chiếu sáng, tuyết mênh mông giống như một viếc váy cưới xinh đẹp lộng lẫy thiêng liêng. . . . . . Làm cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần.

Bông tuyết bay lượn, cảnh tượng rực rỡ thật giống như mùa xuân tháng ba, khi hoa anh đào rực rỡ vì cơn mưa nhỏ hoa anh đào liên tung bay. Nhiều bông tuyết như vậy, giống như tinh linh trắng tinh từ trên trời rơi xuống trần gian, dáng vẻ mềm mại chậm rãi ưu nhã hạ xuống, lộ ra hơi thở trong sáng hồn nhiên.

Nguyệt Tiêm Ảnh mặc quần áo dày thật cẩn thận giẫm đạp lên tuyết dày, chân rơi xuống liền nghe thấy tiếng vỏ ngoài khanh khách.

Ám Dạ Tuyệt thấy cô đi khó khăn như vậy, vươn tay, "Trời lạnh mà tuyết còn rơi như thế, em xem không có người nào trong sân tuyết sao em lại tìm khổ hả?"

"Bốp!" Nguyệt Tiêm Ảnh gạt tay hắn ra, "Bước chậm trong mưa rất lãng mạn, anh không biết đi dạo trong tuyết càng lãng mạn hơn sao?"

Ám Dạ Tuyệt thâm trầm suy nghĩ sâu xa một chút, sau đó lắc đầu, "Cái này. . . . . . Thật sự rất khó hiểu." Hắn cởi khăn quàng cổ của mình, vây quanh ở trong cổ cô, "Nhìn em xem." Trong lời nói của Ám Dạ Tuyệt tràn đầy đau lòng và trách cứ.

Hai gò má trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Tiêm Ảnh bị đông lạnh đến đỏ rừng rực , trên lông mi dính một lớp tuyết làm cho lông mi dày của cô càng có vẻ dài hơn. Từng mảnh từng mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên tóc cô, còn có đầu vai. Ám Dạ Tuyệt cẩn thận phủi bông tuyết trên người cô xuống.

"Không cần a!" Nguyệt Tiêm Ảnh đối với hành động chu đáo của hắn ngược lại có chút xấu hổ, "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi!" Nói xong, cô tiếp tục khó khăn bước từng một bước về trước, lòng bàn chân có thể bị đóng băng, lòng bàn chân vừa trợt đã mất thăng bằng, trong lúc sắp té ngã Ám Dạ Tuyệt liền đỡ cô.

"Anh thấy em còn chưa trượt tuyết thì em liền thiếu cánh tay gãy cái chân rồi." Nguyệt Tiêm Ảnh ở trong lòng hắn vùng vây một cái, cố gắng đứng lên. Cô giương đầu lên, "Tôi tự nguyện! Anh đi phía trước, tôi bảo đảm có thể đuổi theo anh!"

"Thật?" Mày rậm của Ám Dạ Tuyệt nhíu lại, lộ ra nét mặt nghi ngờ, giống như Nguyệt Tiêm Ảnh đang tính kế hắn vậy.

"Ừm!" Nguyệt Tiêm Ảnh trợn to đôi mắt sáng trong cẩn thận gật đầu, tỏ ra chắc chắn.

Nhưng Ám Dạ Tuyệt quay người lại, Nguyệt Tiêm Ảnh liền ngồi xổm người xuống, nắm một nắm tuyết vò thành quả cầu tuyết ném thẳng về phía hắn.

"Bốp!" Vừa lúc rơi vào cái ót của hắn, trong lúc quả cầu tuyết đánh trúng bông tuyết văng khắp nơi, cũng rơi vào trong cổ hắn, một cảm giác lạnh lạnh kích thích lên da hắn, nháy mắt hóa thành nước chậm rãi rơi xuống. . . . . . Mà, cảm giác mát lạnh dần dần lan tràn.

"Ách!" Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn thấy khuôn mặt hắn không chút thay đổi, là biểu hiện tiêu biểu cho cơn bão sắp tới, cô liền thu lại tươi cười trên mặt, vểnh môi nói: "Tôi không cố ý ."

Thần kinh căng thẳng của Ám Dạ Tuyệt bỗng dưng thả lỏng, mở ra tươi cười sáng lạn, "Vậy em liền tiếp chiêu đi!" Ngồi xổm xuống nhặt tuyết lên vò thành quả cầu tuyết ném qua cô.

"A. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh ôm đầu, né tránh không kịp, vội vàng phản công. . . . . .

Bông tuyết mờ mịt bay lượn khắp nơi giống như lông ngỗng mềm mại. Trên không, quả cầu tuyết bay qua bay lại khắp nơi ——

Rất nhanh, trên người Nguyệt Tiêm Ảnh và Ám Dạ Tuyệt liền dính đầy bông tuyết trắng sáng.

Bọn họ thật giống như hai đứa trẻ chơi đùa trong đống tuyết, truy đuổi tranh cãi ầm ĩ cùng với tiếng thở hồng hộc, miệng hà hơi ra hơi lạnh cuồn cuộn. . . . .

Nguyệt Tiêm Ảnh sức cùng lực kiệt ngã vào trên tuyết trắng, nhìn lên bông tuyết bay lượn xuống mặt, miệng lớn thở phì phò, "Được, tôi đầu hàng , tôi không chơi nửa. . . . . ."

Ám Dạ Tuyệt ngã xuống cạnh cô, góc độ nhìn bầu trời giống như cô, bông tuyết rơi xuống mặt hắn, "Em vẫn chưa hết tính trẻ con."

"Như nhau!"

Ám Dạ Tuyệt xoay người một cái đè cô ở dưới người, nhìn cô.

"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"

Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy trên mặt trắng mịn của cô dính mấy đóa bông tuyết, cúi đầu, ăn những bông tuyết này, "Tuyết ngọt ."

"Thật ?" Nguyệt Tiêm Ảnh có chút không tin.

"Nếu không em nếm thử xem ——" vừa nói xong, hắn bỗng cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đỏ bị đông lạnh của cô. Dịu dàng mút vào, liếm láp, trong răng môi lộ ra mùi vị lạnh lạnh của bông tuyết, còn có tràn ngập ấm áp ngọt ngào. . . . . .

***********************

"Lãnh Mỹ Diễm! Vì sao chúng ta phải đến Úc?" Lãnh Mỹ Nhan đi ra sân bay, bày ra gương mặt lạnh nhạt, cô ta mặc quần áo gợi cảm xinh đẹp , trong gió biển đông lạnh đến run rẩy không nói, còn thu hút tất cả mọi người.

"Chị là chị của em!" Cho dù Lãnh Mỹ Diễm nhấn mạnh lần nửa nhưng Lãnh Mỹ Nhan vẫn không thừa nhân chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện