Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 103: Không ngăn được



Editor: HuyenNamida

An Thần xuyên vừa định từ chối nói không cần, an Sơ Hạ liền cướp lời trước:  "Tôi chả giận dỗi gì hết, mang chúng ta đi thôi!"

Nhìn quản lí kia cười thoả mãn, đột nhiên cô cảm thấy mình trúng kế rồi. Thôi, trúng kế cũng kệ! Nếu thật sự hai người bọn tìm kiếm không có mục đích gì, cũng nhất định không thể tìm được tư liệu.

Hàn Thất lục vào phòng VIP,  Mạc Hân Vi chính ngồi đọc truyện tranh thiếu nữ, vẻ mặt nhàn nhã. Hôm nay cô cảm thấy cực kỳ nhàm chán, liền đi dạo tới nhà sách. Cô biết Hàn Thất lục có một phòng VIP số bảy ở đây, mà quản lí ở đây cũng biét mặt cô ta, cho nên cũng rất dễ dàng đến đây để đọc sách.

Bên trong này kỳ thật cũng không có nhiều xa hoa, đặt có bộ bàn ghế sofa, một bàn làm việc cùng một chiếc giá sách nhỏ.

Tuy không xa hoa, nhưng coi như là không đến nỗi nào.

Xoay chiếc ghế làm việc, cánh cửaddoojt nhiên có người mở ra, Mạc Hân Vi có chút tức giận địa nhìn về phía cửa, muốn biết là ai to gan lớn mật dám xông vào phòng VIP của Hàn Thất Lục.

Kết quả lại là gương mặt lạnh lùng của Hàn Thất lục. Cặp mắt hắn giống như ác ma nhìn về phía cô ta, tựa hồ phát ra hàn khí. Theo một khía cạnh nào đó, Mạc Hân Vi rất sợ Hàn Thất lục, đặc biệt lúc hắn nổi giận. Cho nên bình thường cô cũng chỉ dám ở gần Hàn Thất lục lúc tâm tình hắn bình tĩnh.

Bị Hàn Thất lục dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, Mạc Hân Vi có chút cảm thấy hơi sợ, cô ta cuống quít buông quyển truyện tranh thiếu nữ, đứng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì hốt hoảng, nàng cho rằng Hàn Thất lục hẳn không tới nơi này, làm sao có thể khéo như vậy.

"tôi cần giải thích, tại sao cô lại xuất hiện ở đây." Trong giọng nói của Hàn Thất lục không có một chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại xâm nhập vào nội tâm của Mạc Hân Vi, phảng phất muốn như thể muốn chém cô ta một nhát vậy.

Mấp máy môi, Mạc Hân Vi phát không ra phát ra được âm thanh nào, chỉ là đơn giản là đứng nguyên tại chỗ.

"Tôi hỏi cô vì sao lại ở trong phòng VIP của TÔI!" Hàn Thất lục tăng cao âm thanh trong giọng nói, khiến lý trí của Mạc Hân Vi trở nên hoảng sợ.

Lý trí nói cho cô ta,  hiện tại cô ta nhất định phải giải thích với anh thật khéo léo.

"Em chỉ là... Nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh để đọc sách, bên ngoài quá ồn." Mạc Hân Vi lấy hết dũng khí đi đến bên người Hàn Thất lục: "Dạy dỗ An Sơ Hạ là do em bày ra, Thất Lục, đừng giận em có được không?"

"Dạy dỗ An Sơ Hạ?" Hàn Thất lục nghi hoặc lặp lại lời của Mạc Hân Vi, trong đầu nhớ lại trước kia tại quán bar Atlantis đã đề cập tới chuyện dạy dỗ An Sơ Hạ.

Mạc Hân Vi liên tục gật đầu: "Em có đã bày ra rồi, đừng giận em có được hay không? Về sau em cũng sẽ không tới nữa nơi này! Em thề!"

Nói xong, cô ta dơ tay phải lên thề.

"Cô..."úc anh vừa muốn nói với Mạc Hân Vi  đừng dạy dỗ An Sơ Hạ, thì điện thoại di động bỗng rung lên. Lấy điện thoại ra nhấp nút nghe, bên kia là giọng nói của tổng quản lý nhà sách.

"Thiếu gia, tôi khuyên can vị tiểu thư này sách tham khảo mãi, nhưng là hiện tại bọn họ không nghe của tôi, vừa nói là sẽ đi. Tôi đây ngăn không được bọn họ rồi."

Giọng nói của quản lý rất lớn, có thể nghe ra sự lo lắng của ông ta, Mạc Hân Vi cũng nghe được âm thanh trong di động. Đầu óc lập tức phản ứng kịp, biết được  'vị tiểu thư' trong điện thoại là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện