Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 319: Lão Đại, chúng ta chạy mau....



Edit: Nguyễn Ngọc Ánh

Beta: NhoxPanda2

"Thất Lục!!!" Ba Tát Lệ kích động kêu lên, nhưng mà nơi này căn bản quá hắc ám, cô căn bản thấy ko rõ trước mắt người này, chỉ là bằng cảm giác, gắt gao bắt được cổ tay Anh.

Thất Lục nói: " Ukm, là tôi, cô không sao chứ? " Thanh âm trọng veo mà lạnh lùng, nhưng đối với Ba Tát Lệ mà nói, nó ấm áp lạ thường như có cả thế giới bên cạnh vậy!!!

" Thất Lục...huhu, tôi rất sợ, tôi thực sự rất sợ, cuối cùng Anh cũng đến, Anh đã đến rồi! " Ba Tát Lệ khóc nhào vào lòng Anh, Thất Lục có lẽ đang an ủi cô, giờ Anh là Anh hùng của cô!

Lúc này Ba Tát Lệ đâu nào dám còn cái bộ dạng hung hãn thường ngày, cô lúc này thật giống như chim sợ ná, rốt cuộc chịu không nổi, bất luận có cái gì kíck thích rồi!

" Ukm. " Thất Lục trả lời, muốn đem cô ta từ trong người của anh lôi ra, đúng là lúc này cô ta sợ hãi vô cùng một cái gì đó, cô ta sợ vừa buông tay Thất Lục ra anh sẽ không thấy tăm hơi, rồi cô ta sẽ phải đối diện với những cái gì đó kinh khủng...

"Ba Tát Lệ, buông tay " Thất Lục nói.

"Không được, tôi không muốn! " cô ta lắc đầu, chết cũng không buông tay anh ra.

Anh bất đắc dĩ, thẳng mắt trợn trắng, như muốn giết cô gái này, người này nhất định không chịu buông tay sao, sức lực lớn như vậy, bộ dạng tuyệt đối không thể là gầm lên lâu như vậy...

Sau cùng tại anh cưỡng chế, rốt cục cô ta theo ý muốn của anh kéo ra ngoài.

"Thất Lục..." Ba Tát Lệ giọng làm nũng nói, đang muốn vọt tới người anh ngay lúc này...

"A!!!!!!!"

Âm thanh vang vọng thư viện lần thứ hai.

Ba Tát Lệ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, cô ta vốn cho là được cứu mạng, vốn là đang ôm... nhưng là đầu lâu vừa rồi, nhưng lại có dịch đỏ tươi nhỏ giọt rơi xuống, một khắc sau, Ba Tát Lệ thần kinh thực sự tan vỡ!

Đương là một người thần kinh cứng cỏi, lúc này cảm nhận được cứu trợ, cô mới từ từ thả lỏng, mà ở phía sau... lại nói cho cô ta biết vốn vẫn ở nguyên tại nguy hiểm... Thần kinh không tan vỡ mới lạ!!!

"Vù vù vù..."

Ba Tát Lệ bên tai không ngừng có gió lạnh thổi qua, mà ở trong chớp mắt, thư viện phát sáng lên, cô ta nhìn quanh, ngọn đèn sáng một vòng sắc trắng cực kỳ ảm đạm, nhưng lại đủ để cô chăm chú

" Quỷ a!!! " Ba Tát Lệ sợ hãi kêu to, lúc này giọng của cô đã hoàn toàn khàn, chẳng khác gì gà trống. Điều này làm cho Manh Tiểu Nam nhịn không được cười phá lên.

Nhưng là Mạc Hân Vi đứng cạnh hung hăng đá cô, làm cho Manh Tiểu Nam nhịn xuống không được.

Chết tiệt!!!

Manh Tiểu Nam hung hăng nhìn thoang qua Mạc Hân Vi, bày tỏ thái độ không hài lòng.

Đúng là Mạc Hân Vi không muốn để ý đến cô, cô ta hiện tại xem ra rất khó chịu, đích thị là Ba Tát Lệ con tiện nhân kia, hừ, hiện tại có cái gì gọi là oán hận, hết thảy đều trên mặt cô ta.

Toàn thân áo trắng, tóc giả che khuất mặt, vươn tới sát Ba Tát Lệ...

"Ba Tát Lệ, để mạng lại, để mạng lại... " trên cổ họng cô ta mang theo thanh biến khí, trở nên khàn khàn, quỷ dị...

"A........." Ba Tát Lệ nhìn thấy càng ngày tiếp sát quá, sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, sau cùng ngất đi.

Ách???

Manh Tiểu Nam bên ngoài, trong lòng kêu to không ổn!!!

"Lão Đại, chúng ta muốn dạy cô ta một bài học, mà sợ quá quá chết rồi, xong đời, chúng ta chạy mau thôi!!! " Mạnh Tiểu Nam từ chỗ nấp đi ra, hô lớn lên.

Nghe Manh Tiểu Nam gào thét, mọi người khoé miệng đều đã giật giật lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện