Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Chương 471: Đem gạo nấu thành cơm
Ed: Dung Nguyễn, BupNguyen2003
Beta: Sammie0496 + Duyên Ngọc
Thấy An Sơ Hạ không trả lời, Hàn Thất lục thừa dịp đèn đỏ, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: "Tôi đang hỏi nguyên nhân tôi với cô chia tay là gì? Ai đề nghị?"
Xem ra Hàn Thất Lục không có biết rõ tình huống.
An Sơ Hạ hắng giọng một cái, nhìn Hàn Thất Lục nói: "Thật xin lỗi, tôi không có cách nào trả lời anh, bởi vì chúng ta, sở dĩ không chia tay."
An Sơ Hạ trả lời, khiến cho Hàn Thất lục có vẻ có chút bất ngờ, lúc này đèn đã chuyển màu, xe phiá sau liên tục bấm còi inh ỏi. Hàn Thất lục đành phải nhanh chóng nổ máy xe, nhanh chóng lái xe đi.
Cô nói bọn họ không có chia tay, ý chính là anh chưa chia tay An Sơ Hạ mà đã cầu hôn Hướng Mạn Quỳ. Khó trách lần đầu tiên gặp mặt, An Sơ Hạ khóc thương tâm như vậy.
Nhưng anh có thể làm sao? Hướng Mạn Quỳ là mối tình đầu của anh, trong trí nhớ của anh duy nhất chỉ có hình ảnh cô ấy, anh không thể bởi vì có An Sơ Hạ mà liền từ bỏ Hướng Mạn Quỳ.
"Thật xin lỗi." Sau một lúc lâu, bên trong xe vang lên giọng nói Hàn Thất Lục hơi thấp. Câu thật có lỗi này chẳng khác nào nói với cô "Chúng ta chia tay đi"? Thực xin lỗi, cô sẽ không nhận lời giải thích này. An Sơ Hạ nhăn mặt, cũng không đáp ứng câu này.
Mãi cho đến khi xe lái vào cổng chính Nhà họ Hàn, hai người cũng không có nói chuyện nhiều, sau khi xuống xe, An Sơ Hạ xoay người về phía Hàn Thất lục nói: "Em sẽ không buông tay của anh, cho dù anh vĩnh viễn không nhớ ra em."
Nói xong, An Sơ Hạ cũng không chờ Hàn Thất lục làm gì đáp lại, xoay người rời đi.
Hàn Thất Lục đứng tại chỗ, người giữ xe trong nhà cười hắc hắc, đi lên phía trước vỗ vai Hàn Thất lục nói: "Đại thiếu gia, có thông tin nói cậu quên mất thiếu phu nhân, cậu không nhớ thực sao?"
Đối với vấn đề người giữ xe nói, Hàn Thất lục cũng không trả lời, chỉ là nhìn An Sơ Hạ phía xa xa đang vội vàng đi, hỏi: "Trước kia tôi thích cô ấy bao nhiêu? Có nhiều như thích Hứa Mạn Quỳ không?"
"Tôi chỉ là người giữ xe, vừa tới nhà họ Hàn cũng không bao lâu, chuyện tình giữa cậu cùng vị minh tinh tiểu thư kia tôi biết không nhiều lắm, nhưng cậu cùng thiếu phu nhân tôi biết. Cậu hận không thể nói cho toàn bộ thế giới, thiếu phu nhân chỉ có cậu mới là người có thể bắt nạt, những người khác động tới một cộng tóc cũng không được nghĩ đến." Người giữ xe nói xong, hướng về phía Hàn Thất lục chớp chớp nhãn mắt, xoay người đi đến trong garage.
Kỳ thật anh biết mình cùng An Sơ Hạ trước kia có mối quan hệ, liền một mực nghĩ đến một vấn đề, có phải hay không thật sự đoạn trí nhớ kia, anh đã dứt khoát kiên quyết vứt bỏ Hướng Mạn Quỳ? Nhưng trước mắt, anh không làm được. Anh yêu Hướng Mạn Quỳ, không phải An Sơ Hạ, An Sơ Hạ đối với anh mà nói, chỉ là một người không quen biết!
Lời này anh nói với chính mình ở trong lòng, chính anh cũng không phát hiện ra, anh đang thuyết phục chính mình yêu Hứa Mạn Quỳ, chính mình yêu Hướng Mạn Quỳ.
Trong nhà họ Hướng, Hướng Lão thái thái quỳ gối trước bài vị tổ tiên, cung kính dập đầu lạy ba cái, Hướng Mạn Quỳ vội vàng cũng dập đầu theo, nhưng tư thế cũng không có bao nhiêu đoan chính. Nhiều năm sống ở nước Mĩ, những tập tục truyền thống của Trung Quốc này cô ta sớm đã vứt ra khỏi đầu.
Nhà cũ của Hướng gia nằm ở trung tâm thành phố B, tất cả nhà vẫn giữ kiến trúc cổ, nhưng rất nhiều vị trí đã bị sửa lại rất nhiều lần, cũng thể hiện sự hiện đại hóa.
Tùy tiện nhìn một mặt tường hoặc là mái ngói, có thể nhìn ra được nhà họ Hướng đã từng có bao nhiêu huy hoàng. nhà họ Hướng bọn họ là gia đình có truyền thống âm nhạc, theo thời kì Nam Bắc triều Bắc Tề, thời điểm còn vua hoàng hậu, luôn thưởng thức âm nhạc của nhà này.
Về sau mấy trăm mấy nghìn năm, nhà họ Hướng dạy các thê thất hài tử đều phải học tập nhạc khí, cũng đứng ở độ cao thích hợp ở lĩnh vực âm nhạc. Nhưng theo tiến trình xã hội, truyền thống âm nhạc dần dần đi xuống, nhà họ Hướng cũng dần dần xuống theo.
Đến bây giờ, sau cùng cũng chỉ còn lại có Hướng Mạn Quỳ là người thừa kế duy nhất. Nhiệm vụ tiếp nối gia tộc do một mình Hướng Mạn Quỳ đảm đương, khi đó Nhà họ Hàn vẫn chưa đủ mạnh để khiến nhà họ Hướng hưng thịnh trở lại, cho nên Hướng Mạn Quỳ dứt khoát kiên quyết rời khỏi Hàn Thất Lục, đến Mĩ phát triển.
Hiện giờ Hàn thị càng ngày càng lớn mạnh, tài sản càng ngày càng nhiều, tiền đồ cũng càng ngày càng chắc chắn, điều này làm cho Lão thái thái của nhà họ Hướng, tuy lúc trước cấm Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất lục quen nhau, bây giờ lại đổi ý, chỉ cần cháu gái mình trở thành vợ của người thừa kế Hàn thị, như thế, toàn bộ đều đã trở nên hợp lý.
Nhưng hiện tại trọng yếu nhất không phải tiếp nối gia tộc, chuyện này không gấp được, từ từ sẽ đến, mà có một chuyện khác khiến Lão thái thái băn khoăn không yên.
Giờ phút này Hướng Lão thái thái cùng Hướng Mạn Quỳ đang ở linh đường của nhà họ Hướng, bên cạnh đứng rất nhiều người mặc khá giống nha hoàn cổ đại. Rất nhiều nhang ở phía trước, theo không khí khuếch tán, hương chậm rãi bay lên, cuối cùng biến mất không thấy. Các loại cảnh tượng cổ kính, làm cho người ta nghĩ lầm đi tới thời xưa.
Hướng Mạn Quỳ không thích trở lại nhà cũ của nhà họ Hướng, nơi này không khí quá mức áp lực, ép cô ta có cảm giác không thở nổi.
Dập đầu hành lễ, Hướng Lão thái thái chống một cây gậy điêu khắc sắc sảo đứng lên, Hướng Mạn Quỳ liền đến đỡ, vị Hướng Lão thái thái này cũng giống như Phật sống ở nhà họ Hướng, bất luận kẻ nào cũng không dám vi phạm yêu cầu của bà.
Nhưng dù sao đã không phải là cổ đại rồi.
"Các ngươi đều lui xuống hết đi." Hướng lão thái thái bảo người hầu, đợi lui xuống hết, ngưng mắt nhìn Hướng Mạn Quỳ nói "Biết ta vì sao mang con đến Từ Đường không?"
Từ Đường này trong ngày thường trừ bỏ chuyện dọn dẹp, còn lại sẽ đóng cửa, Hướng Mạn Quỳ lớn như vậy cũng cũng không đến đây nhiều lần.
"Người muốn trách con không nên trở lại bên cạnh anh ấy?" Hướng Mạn Quỳ thật cẩn thận trả lời, sợ trả lời sai, chọc vị lão phật gia này mất hứng.
Nhưng lần này, Hướng Mạn Quỳ thật là trả lời sai rồi.
Lão phật gia lắc lắc đầu, cười nói: "Ta không có chỉ trích con, ngược lại, lần này con cực kỳ tốt! Dừng lại mọi công việc bên Mĩ về nước phát triển"
Hướng Mạn Quỳ trong lòng vui vẻ, cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, đành phải khống chế được cảm xúc, cung kính hỏi: "Vậy ý của bà nội là gì? Cháu gái nghe như thế nào cũng không hiểu."
"Con so với mẹ con đầu óc thật sự quá chậm!" Hướng Lão thái thái quay lưng lại nói: "Con có từng nghe được tin tức, nói có người muốn thu mua nhà cũ của chúng ta không?"
Tin tức này Hướng Mạn Quỳ trái lại thật sự chưa từng nghe qua, nhà cũ này giống như một đại viện, trong viện có viện, chiếm diện tích vô cùng lớn, mà nơi này còn ở chỗ trung tâm thành phố, vị trí địa lí rất tốt, muốn thu mua một mảnh đất lớn như vậy cần một khoản tiền rất lớn.
Là ai có thể nhiều tiền như vậy?
Cái tên đầu tiên Hướng Mạn Quỳ nghĩ đến là Hàn thị, tập đoàn Hàn thị hiện giờ oai phong một cõi, tài sản tiền đồ rộng như vậy, mặc dù là đóng cửa đến vài sản nghiệp, vẫn có thể sống hết sức tốt. Bọn họ nếu muốn mua ngồi nhà này cũng không phải việc gì quá khó khăn. Nhiều lắm khẽ cắn môi cũng mua được rồi. Cô ta cũng không dám nói mình chưa từng nghe qua tin tức này, cô ta mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ muốn thu mua tòa nhà này là tập đoàn Hàn thị?"
"Không sai, bọn họ muốn dùng mảnh đất tại thành phố B xây thành một khu vui chơi." Nói tới đây, lão phật gia chống gậy trượng run rẩy: "Nếu như ta còn ở đây, ta sẽ xem ai dám động đến mảnh đất này!"
"Đúng là, chỉ cần chúng ta không đáp ứng thì tốt rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn dám cứng đầu?" Hướng Mạn Quỳ cũng không hiểu nhà cũ này lắm, nhưng dù sao bọn họ mấy chục thế hệ truyền xuống cũng không thể coi thường. Hướng lão thái thái hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói: "Bọn họ đã bắt đầu mạnh bạo rồi! Bọn họ hiện tại muốn bên chúng ta phá sản, chúng ta hiện tại đã có thể dựa vào một vài thứ mới có thể miễn cưỡng mà đứng thẳng được, bọn họ nếu là thực sự mạnh bạo, chúng ta cũng phải đem hợp đồng ký, nếu không đến lúc đó Hướng gia thực xong rồi!"
Hướng Mạn Quỳ trong đầu hiện lên một gương mặt anh tuấn, cô giương mắt nhìn hướng lão thái nói: "Cho nên người để cho con về nước phát triển, một lần nữa trở lại bên cạnh Hàn Thất Lục?"
"Như vậy còn chưa đủ, ta muốn con bảo đảm về sau có thể ngồi trên vị trí Hàn thị phu nhân. Chỉ có như vậy, nhà họ Hướng chúng ta, mới có thể bảo toàn được." Hướng lão thái thái nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ nói:" Con không có năng lực như vậy sao?"
Hiện tại cô có thể ở lại bên cạnh Hàn Thất Lục, hoàn toàn dựa vào Hàn Thất lục mất trí nhớ, một khi Hàn Thất lục khôi phục trí nhớ, như thế toàn bộ đều đã rất khó nói rồi. Tránh đi ánh mắt thâm thúy của Hướng lão thái, Hướng Mạn Quỳ dời tầm mắt, giấu đi lo lắng nói: "Con sẽ cố gắng."
"Ta cũng không muốn nói với con những lời này." Hướng lão thái thái trên mặt hiện lên nét không vui. "Bà nội yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ Hướng gia, đem Hướng gia phát triển trở lại."
Hướng Mạn Quỳ vội vàng làm ra tư thế oai phong, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút mơ hồ bất định.
May mà Hướng lão thái thái cũng không nhìn kỹ, đổi đề tài nói: "Hôm nay con trở về thành phố A đi, bà nội dạy con một cách, nhanh nhất có thể chiếm được người đàn ông, đem gạo nấu thành cơm."
Hướng Mạn Quỳ thở ra một cái, trầm giọng đáp ứng.
Phương pháp này, tuy nói ra cảm thấy thô tục, nhưng là nói thô lí không thô. (Sam: tức là nói thì thô, nhưng về tình lý thì không thô, Bà Nội này cũng ghê gớm phết:3)
"Cháu gái ngoan." Hướng lão thái thái đi lên phía trước vài bước, bởi vì lưng còng, sự khỏe mạnh lúc tuổi còn trẻ đã không còn, hiện giờ so với Hướng Mạn Quỳ thấp hơn một cái đầu. Chỉ thấy trong con ngươi của bà hiện lên sự diễm lệ, vươn tay xoa má Hướng Mạn Quỳ, cảm động nói: "Nhà họ Hướng chúng ta chỉ còn lại con là hi vọng duy nhất... Biết con hận bà nội, nhưng trừ bỏ đẩy con ra, bà nội không có lựa chọn khác."
"Con biết, bà nội." Hướng Mạn Quỳ cường cười nói: "Con cũng không cho là ủy khuất gì cả, dù sao, anh ta vẫn là đàn ông."
Beta: Sammie0496 + Duyên Ngọc
Thấy An Sơ Hạ không trả lời, Hàn Thất lục thừa dịp đèn đỏ, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: "Tôi đang hỏi nguyên nhân tôi với cô chia tay là gì? Ai đề nghị?"
Xem ra Hàn Thất Lục không có biết rõ tình huống.
An Sơ Hạ hắng giọng một cái, nhìn Hàn Thất Lục nói: "Thật xin lỗi, tôi không có cách nào trả lời anh, bởi vì chúng ta, sở dĩ không chia tay."
An Sơ Hạ trả lời, khiến cho Hàn Thất lục có vẻ có chút bất ngờ, lúc này đèn đã chuyển màu, xe phiá sau liên tục bấm còi inh ỏi. Hàn Thất lục đành phải nhanh chóng nổ máy xe, nhanh chóng lái xe đi.
Cô nói bọn họ không có chia tay, ý chính là anh chưa chia tay An Sơ Hạ mà đã cầu hôn Hướng Mạn Quỳ. Khó trách lần đầu tiên gặp mặt, An Sơ Hạ khóc thương tâm như vậy.
Nhưng anh có thể làm sao? Hướng Mạn Quỳ là mối tình đầu của anh, trong trí nhớ của anh duy nhất chỉ có hình ảnh cô ấy, anh không thể bởi vì có An Sơ Hạ mà liền từ bỏ Hướng Mạn Quỳ.
"Thật xin lỗi." Sau một lúc lâu, bên trong xe vang lên giọng nói Hàn Thất Lục hơi thấp. Câu thật có lỗi này chẳng khác nào nói với cô "Chúng ta chia tay đi"? Thực xin lỗi, cô sẽ không nhận lời giải thích này. An Sơ Hạ nhăn mặt, cũng không đáp ứng câu này.
Mãi cho đến khi xe lái vào cổng chính Nhà họ Hàn, hai người cũng không có nói chuyện nhiều, sau khi xuống xe, An Sơ Hạ xoay người về phía Hàn Thất lục nói: "Em sẽ không buông tay của anh, cho dù anh vĩnh viễn không nhớ ra em."
Nói xong, An Sơ Hạ cũng không chờ Hàn Thất lục làm gì đáp lại, xoay người rời đi.
Hàn Thất Lục đứng tại chỗ, người giữ xe trong nhà cười hắc hắc, đi lên phía trước vỗ vai Hàn Thất lục nói: "Đại thiếu gia, có thông tin nói cậu quên mất thiếu phu nhân, cậu không nhớ thực sao?"
Đối với vấn đề người giữ xe nói, Hàn Thất lục cũng không trả lời, chỉ là nhìn An Sơ Hạ phía xa xa đang vội vàng đi, hỏi: "Trước kia tôi thích cô ấy bao nhiêu? Có nhiều như thích Hứa Mạn Quỳ không?"
"Tôi chỉ là người giữ xe, vừa tới nhà họ Hàn cũng không bao lâu, chuyện tình giữa cậu cùng vị minh tinh tiểu thư kia tôi biết không nhiều lắm, nhưng cậu cùng thiếu phu nhân tôi biết. Cậu hận không thể nói cho toàn bộ thế giới, thiếu phu nhân chỉ có cậu mới là người có thể bắt nạt, những người khác động tới một cộng tóc cũng không được nghĩ đến." Người giữ xe nói xong, hướng về phía Hàn Thất lục chớp chớp nhãn mắt, xoay người đi đến trong garage.
Kỳ thật anh biết mình cùng An Sơ Hạ trước kia có mối quan hệ, liền một mực nghĩ đến một vấn đề, có phải hay không thật sự đoạn trí nhớ kia, anh đã dứt khoát kiên quyết vứt bỏ Hướng Mạn Quỳ? Nhưng trước mắt, anh không làm được. Anh yêu Hướng Mạn Quỳ, không phải An Sơ Hạ, An Sơ Hạ đối với anh mà nói, chỉ là một người không quen biết!
Lời này anh nói với chính mình ở trong lòng, chính anh cũng không phát hiện ra, anh đang thuyết phục chính mình yêu Hứa Mạn Quỳ, chính mình yêu Hướng Mạn Quỳ.
Trong nhà họ Hướng, Hướng Lão thái thái quỳ gối trước bài vị tổ tiên, cung kính dập đầu lạy ba cái, Hướng Mạn Quỳ vội vàng cũng dập đầu theo, nhưng tư thế cũng không có bao nhiêu đoan chính. Nhiều năm sống ở nước Mĩ, những tập tục truyền thống của Trung Quốc này cô ta sớm đã vứt ra khỏi đầu.
Nhà cũ của Hướng gia nằm ở trung tâm thành phố B, tất cả nhà vẫn giữ kiến trúc cổ, nhưng rất nhiều vị trí đã bị sửa lại rất nhiều lần, cũng thể hiện sự hiện đại hóa.
Tùy tiện nhìn một mặt tường hoặc là mái ngói, có thể nhìn ra được nhà họ Hướng đã từng có bao nhiêu huy hoàng. nhà họ Hướng bọn họ là gia đình có truyền thống âm nhạc, theo thời kì Nam Bắc triều Bắc Tề, thời điểm còn vua hoàng hậu, luôn thưởng thức âm nhạc của nhà này.
Về sau mấy trăm mấy nghìn năm, nhà họ Hướng dạy các thê thất hài tử đều phải học tập nhạc khí, cũng đứng ở độ cao thích hợp ở lĩnh vực âm nhạc. Nhưng theo tiến trình xã hội, truyền thống âm nhạc dần dần đi xuống, nhà họ Hướng cũng dần dần xuống theo.
Đến bây giờ, sau cùng cũng chỉ còn lại có Hướng Mạn Quỳ là người thừa kế duy nhất. Nhiệm vụ tiếp nối gia tộc do một mình Hướng Mạn Quỳ đảm đương, khi đó Nhà họ Hàn vẫn chưa đủ mạnh để khiến nhà họ Hướng hưng thịnh trở lại, cho nên Hướng Mạn Quỳ dứt khoát kiên quyết rời khỏi Hàn Thất Lục, đến Mĩ phát triển.
Hiện giờ Hàn thị càng ngày càng lớn mạnh, tài sản càng ngày càng nhiều, tiền đồ cũng càng ngày càng chắc chắn, điều này làm cho Lão thái thái của nhà họ Hướng, tuy lúc trước cấm Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất lục quen nhau, bây giờ lại đổi ý, chỉ cần cháu gái mình trở thành vợ của người thừa kế Hàn thị, như thế, toàn bộ đều đã trở nên hợp lý.
Nhưng hiện tại trọng yếu nhất không phải tiếp nối gia tộc, chuyện này không gấp được, từ từ sẽ đến, mà có một chuyện khác khiến Lão thái thái băn khoăn không yên.
Giờ phút này Hướng Lão thái thái cùng Hướng Mạn Quỳ đang ở linh đường của nhà họ Hướng, bên cạnh đứng rất nhiều người mặc khá giống nha hoàn cổ đại. Rất nhiều nhang ở phía trước, theo không khí khuếch tán, hương chậm rãi bay lên, cuối cùng biến mất không thấy. Các loại cảnh tượng cổ kính, làm cho người ta nghĩ lầm đi tới thời xưa.
Hướng Mạn Quỳ không thích trở lại nhà cũ của nhà họ Hướng, nơi này không khí quá mức áp lực, ép cô ta có cảm giác không thở nổi.
Dập đầu hành lễ, Hướng Lão thái thái chống một cây gậy điêu khắc sắc sảo đứng lên, Hướng Mạn Quỳ liền đến đỡ, vị Hướng Lão thái thái này cũng giống như Phật sống ở nhà họ Hướng, bất luận kẻ nào cũng không dám vi phạm yêu cầu của bà.
Nhưng dù sao đã không phải là cổ đại rồi.
"Các ngươi đều lui xuống hết đi." Hướng lão thái thái bảo người hầu, đợi lui xuống hết, ngưng mắt nhìn Hướng Mạn Quỳ nói "Biết ta vì sao mang con đến Từ Đường không?"
Từ Đường này trong ngày thường trừ bỏ chuyện dọn dẹp, còn lại sẽ đóng cửa, Hướng Mạn Quỳ lớn như vậy cũng cũng không đến đây nhiều lần.
"Người muốn trách con không nên trở lại bên cạnh anh ấy?" Hướng Mạn Quỳ thật cẩn thận trả lời, sợ trả lời sai, chọc vị lão phật gia này mất hứng.
Nhưng lần này, Hướng Mạn Quỳ thật là trả lời sai rồi.
Lão phật gia lắc lắc đầu, cười nói: "Ta không có chỉ trích con, ngược lại, lần này con cực kỳ tốt! Dừng lại mọi công việc bên Mĩ về nước phát triển"
Hướng Mạn Quỳ trong lòng vui vẻ, cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, đành phải khống chế được cảm xúc, cung kính hỏi: "Vậy ý của bà nội là gì? Cháu gái nghe như thế nào cũng không hiểu."
"Con so với mẹ con đầu óc thật sự quá chậm!" Hướng Lão thái thái quay lưng lại nói: "Con có từng nghe được tin tức, nói có người muốn thu mua nhà cũ của chúng ta không?"
Tin tức này Hướng Mạn Quỳ trái lại thật sự chưa từng nghe qua, nhà cũ này giống như một đại viện, trong viện có viện, chiếm diện tích vô cùng lớn, mà nơi này còn ở chỗ trung tâm thành phố, vị trí địa lí rất tốt, muốn thu mua một mảnh đất lớn như vậy cần một khoản tiền rất lớn.
Là ai có thể nhiều tiền như vậy?
Cái tên đầu tiên Hướng Mạn Quỳ nghĩ đến là Hàn thị, tập đoàn Hàn thị hiện giờ oai phong một cõi, tài sản tiền đồ rộng như vậy, mặc dù là đóng cửa đến vài sản nghiệp, vẫn có thể sống hết sức tốt. Bọn họ nếu muốn mua ngồi nhà này cũng không phải việc gì quá khó khăn. Nhiều lắm khẽ cắn môi cũng mua được rồi. Cô ta cũng không dám nói mình chưa từng nghe qua tin tức này, cô ta mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ muốn thu mua tòa nhà này là tập đoàn Hàn thị?"
"Không sai, bọn họ muốn dùng mảnh đất tại thành phố B xây thành một khu vui chơi." Nói tới đây, lão phật gia chống gậy trượng run rẩy: "Nếu như ta còn ở đây, ta sẽ xem ai dám động đến mảnh đất này!"
"Đúng là, chỉ cần chúng ta không đáp ứng thì tốt rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn dám cứng đầu?" Hướng Mạn Quỳ cũng không hiểu nhà cũ này lắm, nhưng dù sao bọn họ mấy chục thế hệ truyền xuống cũng không thể coi thường. Hướng lão thái thái hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói: "Bọn họ đã bắt đầu mạnh bạo rồi! Bọn họ hiện tại muốn bên chúng ta phá sản, chúng ta hiện tại đã có thể dựa vào một vài thứ mới có thể miễn cưỡng mà đứng thẳng được, bọn họ nếu là thực sự mạnh bạo, chúng ta cũng phải đem hợp đồng ký, nếu không đến lúc đó Hướng gia thực xong rồi!"
Hướng Mạn Quỳ trong đầu hiện lên một gương mặt anh tuấn, cô giương mắt nhìn hướng lão thái nói: "Cho nên người để cho con về nước phát triển, một lần nữa trở lại bên cạnh Hàn Thất Lục?"
"Như vậy còn chưa đủ, ta muốn con bảo đảm về sau có thể ngồi trên vị trí Hàn thị phu nhân. Chỉ có như vậy, nhà họ Hướng chúng ta, mới có thể bảo toàn được." Hướng lão thái thái nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ nói:" Con không có năng lực như vậy sao?"
Hiện tại cô có thể ở lại bên cạnh Hàn Thất Lục, hoàn toàn dựa vào Hàn Thất lục mất trí nhớ, một khi Hàn Thất lục khôi phục trí nhớ, như thế toàn bộ đều đã rất khó nói rồi. Tránh đi ánh mắt thâm thúy của Hướng lão thái, Hướng Mạn Quỳ dời tầm mắt, giấu đi lo lắng nói: "Con sẽ cố gắng."
"Ta cũng không muốn nói với con những lời này." Hướng lão thái thái trên mặt hiện lên nét không vui. "Bà nội yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ Hướng gia, đem Hướng gia phát triển trở lại."
Hướng Mạn Quỳ vội vàng làm ra tư thế oai phong, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút mơ hồ bất định.
May mà Hướng lão thái thái cũng không nhìn kỹ, đổi đề tài nói: "Hôm nay con trở về thành phố A đi, bà nội dạy con một cách, nhanh nhất có thể chiếm được người đàn ông, đem gạo nấu thành cơm."
Hướng Mạn Quỳ thở ra một cái, trầm giọng đáp ứng.
Phương pháp này, tuy nói ra cảm thấy thô tục, nhưng là nói thô lí không thô. (Sam: tức là nói thì thô, nhưng về tình lý thì không thô, Bà Nội này cũng ghê gớm phết:3)
"Cháu gái ngoan." Hướng lão thái thái đi lên phía trước vài bước, bởi vì lưng còng, sự khỏe mạnh lúc tuổi còn trẻ đã không còn, hiện giờ so với Hướng Mạn Quỳ thấp hơn một cái đầu. Chỉ thấy trong con ngươi của bà hiện lên sự diễm lệ, vươn tay xoa má Hướng Mạn Quỳ, cảm động nói: "Nhà họ Hướng chúng ta chỉ còn lại con là hi vọng duy nhất... Biết con hận bà nội, nhưng trừ bỏ đẩy con ra, bà nội không có lựa chọn khác."
"Con biết, bà nội." Hướng Mạn Quỳ cường cười nói: "Con cũng không cho là ủy khuất gì cả, dù sao, anh ta vẫn là đàn ông."
Bình luận truyện